Chương 4: Vô Thương Các
Giáo Chủ Vô Tâm
21/01/2024
Vong hồn bị giam bên trong thành trống tại sao lại là hoàng hậu một nước?! Dù sao ta cũng là một chiếc lông vũ đã thấy qua việc đời hơn một ngàn năm, thế mà còn thấy kinh ngạc trước tin tức này.
Ta chọn một tư thế ngồi thoải mái dễ chiu, dự định nghiêm túc lắng nghe chuyện xưa đặc sắc từ miệng tiểu nhị, đột nhiên bên ngoài màn trướng vọng lại rất nhiều âm thanh lộn xộn.
"Chính là ở đây, vừa rồi tiểu nhân tận mắt nhìn thấy vị tiểu nhị kia dẫn một vị cô nương đi vào."
Ta cùng tiểu nhị còn chưa hoàn hồn, màn trúc trong nhã gian đã bị một thanh kiếm to nặng nề đẩy ra. Dẫn đầu là một nha dịch cắm lông gà trống trên búi tóc, hai mắt to như gà chọi, lớn giọng thét: "Điêu dân to gan, dám trái luật Yến quốc, ngông cuồng nghị luận sự tình 'Thịnh Đô', bắt lại cho ta."
Cùng với tên tiểu nhị kêu cha gọi mẹ, cầu xin tha thứ đến tê tâm liệt phế, ta còn chưa kịp nghe bí sự không thành, liền bị bắt nhốt vào đại lao.
Xui rủi nối tiếp nhau, căn bản không có điểm dừng.
Ải này lại càng khiến hứng thú của ta dâng trào, ta móc ra bạc, cắn một cái thật mạnh để chứng minh bạc này là thật, tiếp đến vô cùng đắc ý thưởng thức trong lòng bàn tay, cuối cùng hỏi thăm hàng xóm bên trong nhà giam bí mật liên quan tới không thành quỷ dị.
Không nghĩ tới "hàng xóm" ở đây đều không có nửa điểm quyết đoán can đảm như tiểu nhị, đứng trước bạc trắng mà đều lắc đầu quầy quậy.
Đáng thương cho chiếc răng cửa của ta, vì thử bạc mà có hơi ê ẩm.
Các vị "hàng xóm" đều tận tình khuyên bảo thuyết phục ta, rằng ta có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, đừng uổng phí thời gian quý báu, mất mạng vô ích, hiếu kỳ không phải là đức tính tốt, hiếu kỳ hại chết cú mèo.
Ta nghe thành ngữ này mới mẻ, liền hiếu kỳ hỏi xuất xứ.
Hoá ra những lời này được lưu truyền tại thành Tân Đô, đứng vị trí số một trong bảng xếp hạng danh ngôn chí lý. Toà thành này tên là thành Tân Đô, cách "không thành" Thịnh Đô mười dặm. Tương truyền năm đó Thịnh Đô phát sinh một loạt biến cố, không ai dám bước vào, thậm chí ngay cả chim chóc muông thú cũng không dám đặt chân đến, duy chỉ có loài cú mèo là vô cùng hiếu kỳ.
Toàn bộ cú mèo bay vào Thịnh Đô đều bị treo trên nhánh cây, lời này không phải phóng đại, thật sự cả bầy cú mèo đều trở thành thây khô, hoàn toàn không bay ra ngoài. Chính vào thời điểm ấy, đệ nhị quốc quân Yến quốc vừa nhậm chức, càng ngày hôm đó liền ban xuống ý chỉ, phàm là ai dám nghị luận sự tình Thịnh Đô, giết không tha.
Thế là đầu đường cuối ngõ nhanh chóng lưu truyền một câu - hiếu kỳ hại chết cú mèo, mang ý nhắc nhở con người đừng quá hiếu kỳ, nếu không sẽ theo chân cú mèo.
Cho tới bây giờ, Yến quốc đã thay đổi năm triều đại, đối với chuyện nghị luận sự tình Thịnh Đô thì cũng trách phạt ngày càng nhẹ, tới quốc quân triều nay, chỉ cần chịu một trăm gậy, giao mười lượng bạc ròng, viết giấy cam đoan thì có thể về nhà.
Ta nghĩ thầm, nếu thân thể yếu ớt, ắt không thể chịu được một trăm roi, nói ra thì phạt thế này cũng không tính là nhẹ. Còn về phần ngân lượng nộp lên quốc khố, có khi lại lọt vào hầu bao quan viên nơi đó, chuyện này thì khó nói, dù sao cũng phải xem xét mức độ, quan phủ cũng cài cắm tai mắt nhiều nơi, chờ đợi loại người nặng lòng hiếu kỳ, không biết sợ chết, giống như ta ngốc nghếch xuất hiện, phải ngoan ngoãn đưa bạc cho họ, chắc hẳn người mang tin mật báo cũng không thiếu chỗ tốt.
Ta nhìn một đám bạn tù miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt thuyết phục ta thu lại lòng hiếu kỳ, cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, dứt khoát gom đống rơm rạ chồng thành một chỗ ngồi, xếp bằng tĩnh tâm: "Bản cô nương thân trúng kỳ độc, không còn sống được bao lâu, có thể giữ lòng hiếu kỳ này."
Lại không ngờ một đám bạn tù bắt đầu thao thao bất tuyệt hiến kế.
Nào là đệ nhất độc dược thiên hạ Đường Môn, giải độc thì không cần nói nhiều, có thể tìm Đường Môn thử một chút.
Nào là phía đông thành có một lão lang trung từng chết đi sống lại, là cao thủ giải độc.
Nào là bí phương cổ thư có ghi chép: Thăn lợn cùng tim gà trộn gỏi có thể giải được kỳ độc... Vân vân vân vân.
Ta không ngờ dân phong Yến quốc lại chất phác nhiệt tình như thế, cho dù là một đám bạn tù không may bị giam cùng một chỗ, vậy mà mỗi người đều hào hứng sôi nổi phát biểu ý kiến.
Có điều trong số các bạn tù, có một ý kiến thật sự khiến ta để tâm.
Trong thành có một nơi gọi là Vô Thương Các, có thể giúp người giải quyết mọi loại bệnh tật khó khăn phức tạp, lại không thu tiền, chỉ cần sử dụng điều kiện đồng giá đánh đổi.
Chuyện này lại làm dấy lên lòng hiếu kỳ của ta. Ta thừa dịp cả đám bạn tù đều say ngủ, hoá thành lông vũ trắng xoá như tuyết, nhẹ nhàng đi theo trọng binh trấn giữ trong đại lao, trắng trợn bay ra ngoài.
Giờ tý sơ khắc, thành Tân Đô yên lặng bốn bề. Hàng cờ xí trên thành lầu bị gió đêm thổi đến phần phật. Trên đường cái hoàn toàn không có lấy một bóng người, trước cánh cửa đỏ sậm của Vô Thương Các là lồng đèn bằng vải lụa, khung cảnh dị thường quỷ dị.
Ta gõ nhẹ lên cửa gỗ chạm trổ đầy hoa, thầm nghĩ giờ này Vô Thương Các đã đóng cửa chưa.
"Mời." Một giọng nói nhẹ nhàng từ bên trong truyền ra.
Ta đẩy cửa vào.
Bên trong Vô Thương Các đốt đủ loại nến, vô cùng rực rỡ. Vách tường bốn bề là dây leo khô uốn lượn quấn quanh, rất có cảm giác suy bại, ở giữa là từng ngọn lửa ma trơi lơ lửng, khiến người ngoài nhìn vào phải run rẩy không thôi, răng đánh lập cập.
Một nữ tử dáng vẻ thướt tha, giữa trán có điểm nốt chu sa nhẹ nhàng cười: "Mời cô nương ngồi, ta là Vân Nương, không biết cô nương có gì cần Vô Thương Các ra sức?"
Ta nặng nề ngồi lên chiếc ghế chạm trổ đầy hoa, quan sát phong cách bày trí đặc sắc không giống ai của Vô Thương Các, cắn răng hỏi một câu: "Ta muốn biết để được như ta muốn, Vô Thương Các cần ta dùng gì để trao đổi."
Vân Nương thoải mái cười: "Cái này phải xem thứ khách nhân muốn chính là cái gì, nhu cầu khác biệt, giá trị trao đổi khác biệt, thượng cổ thần kiếm, tuyệt thế bảo vật, linh hồn, da mặt, thanh âm, thậm chí quả tim đều có thể dùng làm vật trao đổi. Có điều, xưa nay Vô Thương Các sẽ không bao giờ mua bán lỗ vốn."
"Ồ?"
"Thí dụ thế này." Vân Nương nhướng mày, tuỳ tiện dập tắt một bấc đèn trên bàn. "Cô nương muốn mạng Hoàng đế, vậy cô nương phải đưa ra được một thứ có giá trị hơn tính mạng của Hoàng đế để trao đổi, vậy thì Vô Thương Các mới chịu tiếp nhận cuộc giao dịch này."
Những lời cần nhiều khí phách, nhiều can đảm, vốn là chuyện có thể tru di cửu tộc, vậy mà qua miệng Vân Nương giống như là chuyện phiếm ngày thường, xem ra Vô Thương Các không hề đơn giản, chí ít là hậu thuận rất vững chắc.
"Người trong thiên hạ muốn mạng Hoàng đế nhiều không kể xiết, nếu tính như vậy, cho dù Hoàng đế có chín cái đầu thì cũng đã sớm băng hà rồi." Ta nói xong mới sực nhận ra, một câu này của ta cũng đủ để tru di cửu tộc.
"Bởi vì không có mấy ai có vật trao đổi tương đương với tính mạng Hoàng đế."
Ta bừng tỉnh đại ngộ, gật lấy gật để, chuyện này giống như lão tê giác tinh bị chột một mắt lại già đến rụng răng ở Bích Hoạ Linh Sơn, muốn dùng chính chiếc sừng tê giác rất trân quý đổi lấy một nụ hôn đầu từ ta, ta suy nghĩ sao có thể chịu thua thiệt như vậy, nhất quyết không đáp ứng, đạo lý này cũng tương đồng, không xứng đáng, rất không xứng đáng.
"Thật ra, ta chỉ cần hỏi thăm địa chỉ một nơi."
"Cô nương muốn tìm vị trí Vô Hư Huyễn Cảnh?" Không ngờ Vân Nương lại tự nói ra đáp án.
Ta lập tức bối rối, đụng phải cao nhân ở đây.
Vân Nương cười nhẹ nói: "Mong cô nương chớ trách, thuở nhỏ Vân Nương từng học qua chút tài mọn luyện chế độc dược, cũng vốn nhạy cảm với các loài độc. Cô nương vừa mới vào cửa thì ta đã biết cô nương trúng Ô Đỉnh Hàn Độc, loại độc này chỉ có nước suối ở Vô Hư Huyễn Cảnh mới có thể giải trừ, liền đoán ra được ý đồ cô nương đến đây."
Hay cho một chút tài mọn, nhìn thoáng qua đã biết ta trúng độc của bầy quạ đen đáng chết kia. Chỉ có điều làn da ta vẫn mịn màng, sắc mặt hồng nhuận như hoa đào, không giống người trúng độc, sao nàng ta lại phát hiện ra?
"Vô Hư Huyễn Cảnh, rốt cuộc có nơi này thật sao?" Ta thấp thỏm hỏi.
"Có." Trả lời ta là một vị thư sinh thanh tú, từ trên lầu hai chậm rãi đi tới.
Vân Nương lập tức đứng dậy chào: "Chủ nhân."
Thư sinh cười nhạt, bước về phía ta, nội tâm ta không ngừng nở hoa, tiểu tử này dáng vẻ thật xinh đẹp, lại còn có vẻ liễu yếu đào tơ hơn cả ta.
Giọng nói của tiểu tử này cũng rất ấm áp câu hồn: "Cô nương biết không, nếu trong vòng ba ngày không thể giải Ô Đỉnh Hàn Độc, ắt sẽ hoá thành thây khô. Mạng sống cô nương hiện tại chỉ còn được hai ngày, mà Vô Hư Huyễn Cảnh lại nằm ở tận cùng biển cả phía Tây, chỉ sợ cô nương còn chưa kịp đi đến Vô Hư Huyễn Cảnh là đã độc phát thân vong."
Ta rốt cuộc không còn tâm tình thưởng thức mỹ nam nữa: "Nói như vậy, số trời đã định." Số trời cho ta biến thành thây khô, kiểu chết này ta không hài lòng.
Thư sinh cười cười, đi đến giữa chốn ma trơi dây khô, lấy ra một chiếc túi từ trong ngọn lửa ma, lại mở ra lấy một viên đan dược màu xanh đưa ta: "Tiểu sinh là Các chủ Vô Thương Các, thuốc này có thể trì hoãn thời gian phát độc của Ô Đỉnh Hàn Độc, ắt hẳn đủ cho cô nương có thời gian đi tới Vô Hư Huyễn Cảnh."
Ta trù trừ một hồi mới run rẩy tiếp nhận đan dược: "Vô Thương Các muốn ta dùng gì trao đổi?"
Trên dưới toàn thân ta có vẻ giá trị nhất thì chỉ có nội đan, chẳng lẽ là... Khuôn mặt cũng như dáng vẻ của ta cũng thuộc hàng kinh điển, chẳng lẽ là...
"Tiểu sinh chỉ cần sau khi cô nương tiến vào Vô Hư Huyễn Cảnh, có thể hái một đoá hoa sen ở trong Vô Hư Trì tặng cho tiểu sinh. Gia phụ mắc phải bệnh nặng, cần hoa sen của Vô Hư Huyễn Cảnh làm thuốc dẫn." Thư sinh lạnh nhạt nói.
Lời này khiến ta vô cùng bất ngờ, chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Suy nghĩ một lát, ta không kìm lòng được mà hỏi: "Ắt hẳn Vô Thương Các bản lĩnh thông thiên, nếu đã biết phương vị Vô Hư Huyễn Cảnh, sao lại không tự mình đi lấy hoa sen?"
"Cô nương không biết đấy thôi, Vô Hư Huyễn Cảnh là nơi thanh tu của thượng thần thượng cổ Nhất Tịch, toàn bộ tiên cảnh đều có kết giới bao trùm, yêu ma tiên phàm đều khó mà tuỳ ý xâm nhập, tiểu sinh đã nhiều lần tìm kiếm, song không có kết quả. Cô nương thân đầy linh khí, linh khí này tương thích với tiên khí ở Vô Hư Huyễn Cảnh, nhất định có thể đi vào. Tiểu sinh lần nữa xin nhờ cô nương." Thư sinh nói xong thì tự mình hành đại lễ.
Trong lòng ta tuy ngổn ngang trăm mối thắc mắc, song cứu mạng mới là chuyện gấp rút nhất, huống hồ giao dịch này với ta mà nói lại khá là hời, ta liền hân hoan nhận lời.
"Việc này không thể chậm trễ. Ngay bây giờ ta sẽ lên đường đến Vô Hư Huyễn Cảnh." Ta không chờ thêm nữa, nuốt vào dược hoàn trong tay.
"Chậm đã, không vội, ngày mai chính là ngày rằm, sẽ có khách quý đến Thịnh Đô, đến lúc đó, khách quý sẽ đích thân dẫn cô nương đến Vô Hư Huyễn Cảnh."
"Ồ? Khách quý, Thịnh Đô? Là toà thành trống nở đầy hoa mộc cận đó à?"
Thư sinh nheo đôi mắt xám, khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, giờ tý ngày mai, trong toà thành trống kia sẽ mang đến sự náo nhiệt đã lâu không thấy."
Rời khỏi Vô Thương Các, ta phi thân ngồi lên một cây hoa mộc cận bên ngoài thành Thịnh Đô.
Ánh trăng khiến toà thành trống rỗng, rộng lớn mà lộn xộn này nhuộm vẻ thê lương. Bên tai thấp thoáng truyền đến tiếng huân[1], vừa thảm thiết lại vừa mất hồn.
[1] Huân (塤): là loại sáo đất - một nhạc cụ quan trọng của Trung Quốc (nhưng có sự khác nhau với ocarina, sử dụng một ống dẫn để thổi hơi vào bên trong, trong khi huân được thổi xuyên qua rìa bên ngoài). Biến thể của nó là hồ lô huân (葫芦埙) với nhiều lỗ bấm. Loại khác là Ngưu đầu huân (牛头埙) hay còn gọi là nê oa ô (泥哇呜) hoặc nê tiêu (泥箫) của dân tộc Hồi ở Ninh Hạ, được làm bằng đất sét hoặc gốm. Hình dạng được chia thành ba loại: hình dạng đậu lăng, hình đầu trâu và hình sừng.
Ta bay đến gần thành hơn, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh, thân khoác trường bào, tóc xanh theo gió bay phấp phới, đứng trên đỉnh một toà lầu các trong thành.
Hoa mộc cận tựa hồ có linh tính, dựa theo tiết tấu nhanh chậm của tiếng huân mà bay múa trên không, trong phút chốc, vô vàn cánh hoa đỏ tươi tung bay theo trường bào, nhìn từ xa vô cùng lãng mạn.
Hết một khúc, cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống đất, tựa như một trận mưa hoa vô cùng tuyệt đẹp.
Ta vốn muốn bay lại gần để nhìn cho rõ hơn, song lại sợ không cẩn thận mà nhiễm phải Ô Đỉnh Hàn Độc, hiển nhiên không thể lấy độc trị độc được. Ta chỉ có thể nhàn nhã bắt chéo chân ngồi trên nhánh cây, nhàn nhã suy đoán người thổi huân có phải là Yến quốc hoàng hậu mà tiểu nhị đã nhắc tới hay không, nhàn nhã phỏng đoán quý nhân ngày mai đến không thành là yêu ma quỷ quái phương nào, sao có thể khiến không thành lặng lẽ suy bại có thể trở nên náo nhiệt lần nữa.
Ta chọn một tư thế ngồi thoải mái dễ chiu, dự định nghiêm túc lắng nghe chuyện xưa đặc sắc từ miệng tiểu nhị, đột nhiên bên ngoài màn trướng vọng lại rất nhiều âm thanh lộn xộn.
"Chính là ở đây, vừa rồi tiểu nhân tận mắt nhìn thấy vị tiểu nhị kia dẫn một vị cô nương đi vào."
Ta cùng tiểu nhị còn chưa hoàn hồn, màn trúc trong nhã gian đã bị một thanh kiếm to nặng nề đẩy ra. Dẫn đầu là một nha dịch cắm lông gà trống trên búi tóc, hai mắt to như gà chọi, lớn giọng thét: "Điêu dân to gan, dám trái luật Yến quốc, ngông cuồng nghị luận sự tình 'Thịnh Đô', bắt lại cho ta."
Cùng với tên tiểu nhị kêu cha gọi mẹ, cầu xin tha thứ đến tê tâm liệt phế, ta còn chưa kịp nghe bí sự không thành, liền bị bắt nhốt vào đại lao.
Xui rủi nối tiếp nhau, căn bản không có điểm dừng.
Ải này lại càng khiến hứng thú của ta dâng trào, ta móc ra bạc, cắn một cái thật mạnh để chứng minh bạc này là thật, tiếp đến vô cùng đắc ý thưởng thức trong lòng bàn tay, cuối cùng hỏi thăm hàng xóm bên trong nhà giam bí mật liên quan tới không thành quỷ dị.
Không nghĩ tới "hàng xóm" ở đây đều không có nửa điểm quyết đoán can đảm như tiểu nhị, đứng trước bạc trắng mà đều lắc đầu quầy quậy.
Đáng thương cho chiếc răng cửa của ta, vì thử bạc mà có hơi ê ẩm.
Các vị "hàng xóm" đều tận tình khuyên bảo thuyết phục ta, rằng ta có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, đừng uổng phí thời gian quý báu, mất mạng vô ích, hiếu kỳ không phải là đức tính tốt, hiếu kỳ hại chết cú mèo.
Ta nghe thành ngữ này mới mẻ, liền hiếu kỳ hỏi xuất xứ.
Hoá ra những lời này được lưu truyền tại thành Tân Đô, đứng vị trí số một trong bảng xếp hạng danh ngôn chí lý. Toà thành này tên là thành Tân Đô, cách "không thành" Thịnh Đô mười dặm. Tương truyền năm đó Thịnh Đô phát sinh một loạt biến cố, không ai dám bước vào, thậm chí ngay cả chim chóc muông thú cũng không dám đặt chân đến, duy chỉ có loài cú mèo là vô cùng hiếu kỳ.
Toàn bộ cú mèo bay vào Thịnh Đô đều bị treo trên nhánh cây, lời này không phải phóng đại, thật sự cả bầy cú mèo đều trở thành thây khô, hoàn toàn không bay ra ngoài. Chính vào thời điểm ấy, đệ nhị quốc quân Yến quốc vừa nhậm chức, càng ngày hôm đó liền ban xuống ý chỉ, phàm là ai dám nghị luận sự tình Thịnh Đô, giết không tha.
Thế là đầu đường cuối ngõ nhanh chóng lưu truyền một câu - hiếu kỳ hại chết cú mèo, mang ý nhắc nhở con người đừng quá hiếu kỳ, nếu không sẽ theo chân cú mèo.
Cho tới bây giờ, Yến quốc đã thay đổi năm triều đại, đối với chuyện nghị luận sự tình Thịnh Đô thì cũng trách phạt ngày càng nhẹ, tới quốc quân triều nay, chỉ cần chịu một trăm gậy, giao mười lượng bạc ròng, viết giấy cam đoan thì có thể về nhà.
Ta nghĩ thầm, nếu thân thể yếu ớt, ắt không thể chịu được một trăm roi, nói ra thì phạt thế này cũng không tính là nhẹ. Còn về phần ngân lượng nộp lên quốc khố, có khi lại lọt vào hầu bao quan viên nơi đó, chuyện này thì khó nói, dù sao cũng phải xem xét mức độ, quan phủ cũng cài cắm tai mắt nhiều nơi, chờ đợi loại người nặng lòng hiếu kỳ, không biết sợ chết, giống như ta ngốc nghếch xuất hiện, phải ngoan ngoãn đưa bạc cho họ, chắc hẳn người mang tin mật báo cũng không thiếu chỗ tốt.
Ta nhìn một đám bạn tù miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt thuyết phục ta thu lại lòng hiếu kỳ, cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, dứt khoát gom đống rơm rạ chồng thành một chỗ ngồi, xếp bằng tĩnh tâm: "Bản cô nương thân trúng kỳ độc, không còn sống được bao lâu, có thể giữ lòng hiếu kỳ này."
Lại không ngờ một đám bạn tù bắt đầu thao thao bất tuyệt hiến kế.
Nào là đệ nhất độc dược thiên hạ Đường Môn, giải độc thì không cần nói nhiều, có thể tìm Đường Môn thử một chút.
Nào là phía đông thành có một lão lang trung từng chết đi sống lại, là cao thủ giải độc.
Nào là bí phương cổ thư có ghi chép: Thăn lợn cùng tim gà trộn gỏi có thể giải được kỳ độc... Vân vân vân vân.
Ta không ngờ dân phong Yến quốc lại chất phác nhiệt tình như thế, cho dù là một đám bạn tù không may bị giam cùng một chỗ, vậy mà mỗi người đều hào hứng sôi nổi phát biểu ý kiến.
Có điều trong số các bạn tù, có một ý kiến thật sự khiến ta để tâm.
Trong thành có một nơi gọi là Vô Thương Các, có thể giúp người giải quyết mọi loại bệnh tật khó khăn phức tạp, lại không thu tiền, chỉ cần sử dụng điều kiện đồng giá đánh đổi.
Chuyện này lại làm dấy lên lòng hiếu kỳ của ta. Ta thừa dịp cả đám bạn tù đều say ngủ, hoá thành lông vũ trắng xoá như tuyết, nhẹ nhàng đi theo trọng binh trấn giữ trong đại lao, trắng trợn bay ra ngoài.
Giờ tý sơ khắc, thành Tân Đô yên lặng bốn bề. Hàng cờ xí trên thành lầu bị gió đêm thổi đến phần phật. Trên đường cái hoàn toàn không có lấy một bóng người, trước cánh cửa đỏ sậm của Vô Thương Các là lồng đèn bằng vải lụa, khung cảnh dị thường quỷ dị.
Ta gõ nhẹ lên cửa gỗ chạm trổ đầy hoa, thầm nghĩ giờ này Vô Thương Các đã đóng cửa chưa.
"Mời." Một giọng nói nhẹ nhàng từ bên trong truyền ra.
Ta đẩy cửa vào.
Bên trong Vô Thương Các đốt đủ loại nến, vô cùng rực rỡ. Vách tường bốn bề là dây leo khô uốn lượn quấn quanh, rất có cảm giác suy bại, ở giữa là từng ngọn lửa ma trơi lơ lửng, khiến người ngoài nhìn vào phải run rẩy không thôi, răng đánh lập cập.
Một nữ tử dáng vẻ thướt tha, giữa trán có điểm nốt chu sa nhẹ nhàng cười: "Mời cô nương ngồi, ta là Vân Nương, không biết cô nương có gì cần Vô Thương Các ra sức?"
Ta nặng nề ngồi lên chiếc ghế chạm trổ đầy hoa, quan sát phong cách bày trí đặc sắc không giống ai của Vô Thương Các, cắn răng hỏi một câu: "Ta muốn biết để được như ta muốn, Vô Thương Các cần ta dùng gì để trao đổi."
Vân Nương thoải mái cười: "Cái này phải xem thứ khách nhân muốn chính là cái gì, nhu cầu khác biệt, giá trị trao đổi khác biệt, thượng cổ thần kiếm, tuyệt thế bảo vật, linh hồn, da mặt, thanh âm, thậm chí quả tim đều có thể dùng làm vật trao đổi. Có điều, xưa nay Vô Thương Các sẽ không bao giờ mua bán lỗ vốn."
"Ồ?"
"Thí dụ thế này." Vân Nương nhướng mày, tuỳ tiện dập tắt một bấc đèn trên bàn. "Cô nương muốn mạng Hoàng đế, vậy cô nương phải đưa ra được một thứ có giá trị hơn tính mạng của Hoàng đế để trao đổi, vậy thì Vô Thương Các mới chịu tiếp nhận cuộc giao dịch này."
Những lời cần nhiều khí phách, nhiều can đảm, vốn là chuyện có thể tru di cửu tộc, vậy mà qua miệng Vân Nương giống như là chuyện phiếm ngày thường, xem ra Vô Thương Các không hề đơn giản, chí ít là hậu thuận rất vững chắc.
"Người trong thiên hạ muốn mạng Hoàng đế nhiều không kể xiết, nếu tính như vậy, cho dù Hoàng đế có chín cái đầu thì cũng đã sớm băng hà rồi." Ta nói xong mới sực nhận ra, một câu này của ta cũng đủ để tru di cửu tộc.
"Bởi vì không có mấy ai có vật trao đổi tương đương với tính mạng Hoàng đế."
Ta bừng tỉnh đại ngộ, gật lấy gật để, chuyện này giống như lão tê giác tinh bị chột một mắt lại già đến rụng răng ở Bích Hoạ Linh Sơn, muốn dùng chính chiếc sừng tê giác rất trân quý đổi lấy một nụ hôn đầu từ ta, ta suy nghĩ sao có thể chịu thua thiệt như vậy, nhất quyết không đáp ứng, đạo lý này cũng tương đồng, không xứng đáng, rất không xứng đáng.
"Thật ra, ta chỉ cần hỏi thăm địa chỉ một nơi."
"Cô nương muốn tìm vị trí Vô Hư Huyễn Cảnh?" Không ngờ Vân Nương lại tự nói ra đáp án.
Ta lập tức bối rối, đụng phải cao nhân ở đây.
Vân Nương cười nhẹ nói: "Mong cô nương chớ trách, thuở nhỏ Vân Nương từng học qua chút tài mọn luyện chế độc dược, cũng vốn nhạy cảm với các loài độc. Cô nương vừa mới vào cửa thì ta đã biết cô nương trúng Ô Đỉnh Hàn Độc, loại độc này chỉ có nước suối ở Vô Hư Huyễn Cảnh mới có thể giải trừ, liền đoán ra được ý đồ cô nương đến đây."
Hay cho một chút tài mọn, nhìn thoáng qua đã biết ta trúng độc của bầy quạ đen đáng chết kia. Chỉ có điều làn da ta vẫn mịn màng, sắc mặt hồng nhuận như hoa đào, không giống người trúng độc, sao nàng ta lại phát hiện ra?
"Vô Hư Huyễn Cảnh, rốt cuộc có nơi này thật sao?" Ta thấp thỏm hỏi.
"Có." Trả lời ta là một vị thư sinh thanh tú, từ trên lầu hai chậm rãi đi tới.
Vân Nương lập tức đứng dậy chào: "Chủ nhân."
Thư sinh cười nhạt, bước về phía ta, nội tâm ta không ngừng nở hoa, tiểu tử này dáng vẻ thật xinh đẹp, lại còn có vẻ liễu yếu đào tơ hơn cả ta.
Giọng nói của tiểu tử này cũng rất ấm áp câu hồn: "Cô nương biết không, nếu trong vòng ba ngày không thể giải Ô Đỉnh Hàn Độc, ắt sẽ hoá thành thây khô. Mạng sống cô nương hiện tại chỉ còn được hai ngày, mà Vô Hư Huyễn Cảnh lại nằm ở tận cùng biển cả phía Tây, chỉ sợ cô nương còn chưa kịp đi đến Vô Hư Huyễn Cảnh là đã độc phát thân vong."
Ta rốt cuộc không còn tâm tình thưởng thức mỹ nam nữa: "Nói như vậy, số trời đã định." Số trời cho ta biến thành thây khô, kiểu chết này ta không hài lòng.
Thư sinh cười cười, đi đến giữa chốn ma trơi dây khô, lấy ra một chiếc túi từ trong ngọn lửa ma, lại mở ra lấy một viên đan dược màu xanh đưa ta: "Tiểu sinh là Các chủ Vô Thương Các, thuốc này có thể trì hoãn thời gian phát độc của Ô Đỉnh Hàn Độc, ắt hẳn đủ cho cô nương có thời gian đi tới Vô Hư Huyễn Cảnh."
Ta trù trừ một hồi mới run rẩy tiếp nhận đan dược: "Vô Thương Các muốn ta dùng gì trao đổi?"
Trên dưới toàn thân ta có vẻ giá trị nhất thì chỉ có nội đan, chẳng lẽ là... Khuôn mặt cũng như dáng vẻ của ta cũng thuộc hàng kinh điển, chẳng lẽ là...
"Tiểu sinh chỉ cần sau khi cô nương tiến vào Vô Hư Huyễn Cảnh, có thể hái một đoá hoa sen ở trong Vô Hư Trì tặng cho tiểu sinh. Gia phụ mắc phải bệnh nặng, cần hoa sen của Vô Hư Huyễn Cảnh làm thuốc dẫn." Thư sinh lạnh nhạt nói.
Lời này khiến ta vô cùng bất ngờ, chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Suy nghĩ một lát, ta không kìm lòng được mà hỏi: "Ắt hẳn Vô Thương Các bản lĩnh thông thiên, nếu đã biết phương vị Vô Hư Huyễn Cảnh, sao lại không tự mình đi lấy hoa sen?"
"Cô nương không biết đấy thôi, Vô Hư Huyễn Cảnh là nơi thanh tu của thượng thần thượng cổ Nhất Tịch, toàn bộ tiên cảnh đều có kết giới bao trùm, yêu ma tiên phàm đều khó mà tuỳ ý xâm nhập, tiểu sinh đã nhiều lần tìm kiếm, song không có kết quả. Cô nương thân đầy linh khí, linh khí này tương thích với tiên khí ở Vô Hư Huyễn Cảnh, nhất định có thể đi vào. Tiểu sinh lần nữa xin nhờ cô nương." Thư sinh nói xong thì tự mình hành đại lễ.
Trong lòng ta tuy ngổn ngang trăm mối thắc mắc, song cứu mạng mới là chuyện gấp rút nhất, huống hồ giao dịch này với ta mà nói lại khá là hời, ta liền hân hoan nhận lời.
"Việc này không thể chậm trễ. Ngay bây giờ ta sẽ lên đường đến Vô Hư Huyễn Cảnh." Ta không chờ thêm nữa, nuốt vào dược hoàn trong tay.
"Chậm đã, không vội, ngày mai chính là ngày rằm, sẽ có khách quý đến Thịnh Đô, đến lúc đó, khách quý sẽ đích thân dẫn cô nương đến Vô Hư Huyễn Cảnh."
"Ồ? Khách quý, Thịnh Đô? Là toà thành trống nở đầy hoa mộc cận đó à?"
Thư sinh nheo đôi mắt xám, khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, giờ tý ngày mai, trong toà thành trống kia sẽ mang đến sự náo nhiệt đã lâu không thấy."
Rời khỏi Vô Thương Các, ta phi thân ngồi lên một cây hoa mộc cận bên ngoài thành Thịnh Đô.
Ánh trăng khiến toà thành trống rỗng, rộng lớn mà lộn xộn này nhuộm vẻ thê lương. Bên tai thấp thoáng truyền đến tiếng huân[1], vừa thảm thiết lại vừa mất hồn.
[1] Huân (塤): là loại sáo đất - một nhạc cụ quan trọng của Trung Quốc (nhưng có sự khác nhau với ocarina, sử dụng một ống dẫn để thổi hơi vào bên trong, trong khi huân được thổi xuyên qua rìa bên ngoài). Biến thể của nó là hồ lô huân (葫芦埙) với nhiều lỗ bấm. Loại khác là Ngưu đầu huân (牛头埙) hay còn gọi là nê oa ô (泥哇呜) hoặc nê tiêu (泥箫) của dân tộc Hồi ở Ninh Hạ, được làm bằng đất sét hoặc gốm. Hình dạng được chia thành ba loại: hình dạng đậu lăng, hình đầu trâu và hình sừng.
Ta bay đến gần thành hơn, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh, thân khoác trường bào, tóc xanh theo gió bay phấp phới, đứng trên đỉnh một toà lầu các trong thành.
Hoa mộc cận tựa hồ có linh tính, dựa theo tiết tấu nhanh chậm của tiếng huân mà bay múa trên không, trong phút chốc, vô vàn cánh hoa đỏ tươi tung bay theo trường bào, nhìn từ xa vô cùng lãng mạn.
Hết một khúc, cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống đất, tựa như một trận mưa hoa vô cùng tuyệt đẹp.
Ta vốn muốn bay lại gần để nhìn cho rõ hơn, song lại sợ không cẩn thận mà nhiễm phải Ô Đỉnh Hàn Độc, hiển nhiên không thể lấy độc trị độc được. Ta chỉ có thể nhàn nhã bắt chéo chân ngồi trên nhánh cây, nhàn nhã suy đoán người thổi huân có phải là Yến quốc hoàng hậu mà tiểu nhị đã nhắc tới hay không, nhàn nhã phỏng đoán quý nhân ngày mai đến không thành là yêu ma quỷ quái phương nào, sao có thể khiến không thành lặng lẽ suy bại có thể trở nên náo nhiệt lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.