Chương 17: Yêu Nữ Hoạ Quốc
Giáo Chủ Vô Tâm
20/04/2024
Long bào vàng sáng bị máu gà bắn lên vô cùng thê thảm, đầu tóc vương vãi vài cọng lông gà, mặt mày bị khói bếp hun xám, Cảnh Hạo bưng một khay
phao câu gà cháy đen, nện từng bước nhanh nhẹn tiến vào cung Vô Ưu.
Một đám cung nhân thấy tạo hình nổi bật này, trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, quỳ sụp một chỗ.
Chỉ có Mộc Cận Nhi sau khi nhìn thấy tạo hình mới nhất của Hoàng đế mà cười phụt một tiếng.
Trong lịch sử có không ít hôn nhân vì muốn có một tiếng cười của mỹ nhân mà không tiếc lãng phí cả người trong thiên hạ, Cảnh Hạo tự nhận mình là minh quân một đời lại thật sự bị tiếng cười này của mỹ nhân mà câu mất hồn phách.
Chỉ nghe một tiếng lạch cạch, khay phao câu gà trải qua bốn canh giờ ròng rã khổ sở làm xong trong nháy mắt liền rơi xuống đất, phao câu gà mịn màng còn thuận tiện lăn thêm mấy vòng.
Cảnh Hạo thế là hoàn hồn, nghiêm túc bảo người hầu: "Mang kiếm của trẫm đến đây."
Cầm lấy thượng phương bảo kiếm đính bảo thạch lấp lánh, Cảnh Hạo ngoái nhìn lại Mộc Cận Nhi còn đang nở nụ cười: "Trẫm lại đi giết mấy con gà, làm thêm cho nàng một khay phao câu gà nữa."
...Tập thể nô tài gần như ngã quỵ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ nội cung đều thở dài, Hoàng đế Bắc Yên đã sủng ái Cận Phí đến mức độ biến thái kinh khủng. Nhất là chuyện Bắc Yên đế vì tình mà làm phao câu gà đã ùn ùn lan khắp phố lớn ngõ nhỏ của Bắc Yên quốc. Lấy quốc quân làm gương, từ trọng thần cho tới lê dân bách tính, ai cũng lấy chuyện nam tử có thể vì phê tử làm phao câu gà trở thành tiêu chuẩn dựng vợ gả chồng. Thậm chí lúc nhà nam đến nhà gái đề thân, câu đầu tiên mà nhà gái hỏi sẽ là: Có thể làm phao câu gà không?
Phao câu gà nhanh chóng trở thành chủ đề hàng đầu được thảo luận ở chốn trà dư tửu hậu của Bắc Yên quốc. Tính nóng hổi và tốc độ lan truyền của chuyện này nhanh chóng lướt qua khắp đại địa Thần Châu, thổi đến tai Phổ Huệ Thái hậu đang thanh tu ở chùa Bảo Hoa trên núi Loan Phong.
Phổ Huệ Thái hậu đương nhiên là cho truyền vị Cận phi nương nương nổi tiếng nhất thời đại này.
Cận phi kính cẩn đạm mạc khiến Phổ Huệ Thái hậu không tìm ra điểm nào để chỉnh đốn. Chưa kể, vị Cận phi này còn có danh hiệu thiên nữ che chở, Phổ Huệ Thái hậu không tiện vặn hỏi, sau khi thỉnh an thì chỉ có thể đuổi nàng trở về.
Lần này Phổ Huệ Thái hậu hồi cung, lại phát hiện một chuyện tà môn, nữ tử trong nội cung bất luận sang hèn, trên mặt trên người đều có vết sẹo không to thì nhỏ, bèn đi dò hỏi người thân cận nhất là Lan Quý phi nguyên do thế nào.
Lan Quý phi lập tức che lấy vết sẹo dài trên thái dương, khóc lóc sướt mướt, thêm mắm dặm muối kể về nguồn gốc vết sẹo đầy sóng gió này.
Phổ Huệ Thái hậu nghe xong, giận dữ đập tay xuống bàn. Đây mà là thiên nữ gì, rõ ràng là yêu nữ, quân gia một nước lại hủy trong tay yêu nữ này.
Thái hậu giận dữ lập tức triệu kiến toàn thể phi tần ngoại trừ Cận phi, mở ra đại hội lên án. Nội dung hội nghị nhất trí nhằm vào Mộc Cận Nhi đang nhận được tất cả sủng ái. Các phi tần nô nức tấp nập phát biểu không ngừng, không khí hội nghị càng lúc càng tăng, xưa nay chưa từng kịch liệt như thế. Cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Thái hậu, chúng phi tần bày ra sự đoàn kết chưa từng có trong lịch sự hậu cung, thề sẽ kéo yêu phi Cận Nhi xuống dưới, giống như một bờ đê ngăn cho lũ lụt đừng tràn vào.
Thái hậu ra mật chỉ, phàm là ai hữu ý vô ý có thể đâm thọc gây khó dễ cho Mộc Cận Nhi đều sẽ có thưởng. Lòng nhiệt tình thích gây sự của chúng tần phi càng được kích thích mạnh mẽ.
Chỉ cần Mộc Cận Nhi vừa ra khỏi cung Vô Ưu thì lập tức nghe được đủ loại lời đồn liên quan tới mình ở hai bên đường, nói nàng là hồng nhan họa thủy, mị hoặc quân chủ. Đi tới đâu cũng có phi tử ném đá giấu tay, nhục mạ đến nàng.
Nàng một mực nhắm mắt làm ngơ, tai không nghe tâm không phiền. Mộc Cận Nhi dứt khoát ở trong cung Vô Ưu, cả ngày cũng không bước chân ra khỏi cửa.
Ngày hôm đó, Cảnh Hạo lại tràn đầy phấn khởi mời Mộc Cận Nhi đi dạo Ngự Hoa Viên, nói rằng bầy cá chép xanh lần đó không hiểu sao đều chết hết, bây giờ đổi thành một đàn cá chép đỏ, hỏi nàng có muốn đi cho chúng ăn hay không.
Bên bờ hồ Tinh Hoa, dưới đình bát giác, Cảnh Hạo vô cùng cẩn thận cho cá ăn, Mộc Cận Nhi lại rất hào phóng như lúc trước, cá chép đỏ trong hồ lại càng hào phóng ăn vào...
Vừa lúc nội thị đến bẩm báo biên quan có dị động, Định quốc tướng quân cùng mấy vị thần tử đang quỳ ngoài cung Trường Lạc cầu kiến thiên nhan.
Cảnh Hạo rời đi không bao lâu, không biết từ đâu xuất hiện một bàn tay mềm mại, tiến lên đẩy Mộc Cận Nhi vào chỗ đàn cá chép đang bơi dưới hồ Tinh Hoa.
Người xuống tay ắt là không dự liệu được, Mộc Cận Nhi vốn có biệt hiệu là thủy mẫu. Một đám phi tần nha hoàn kinh ngạc nhìn Mộc Cận Nhi dưới hồ Tinh hoa duyên dáng bơi vào bờ bằng một tốc độ nhanh kinh hoàng.
Mộc Cận Nhi không chết đuối, còn biểu diễn đủ loại kỹ thuật bơi lội tuyệt hảo cho những nữ nhân hậu cung rất thiếu tinh thần vận động. Có điều trời đã trở lạnh, khó tránh mắc bệnh phong hàn, Mộc Cận Nhi uống mấy thang thuốc đắng thì không còn gì đáng ngại.
Nhưng Cảnh Hạo lại không có ý bỏ qua, thề phải điều ra người nào đã đẩy Mộc Cận Nhi xuống.
Lần này, chúng tần phi giương cao tinh thần đoàn kết hữu ái, ai cũng nói mình không nhìn thấy gì cả.
Trong nội cung Trường Lạc, Hoàng đế tự mình chơi cờ, uể oải nói: "Nếu không ai nhìn thấy, vậy ai cũng có hiềm nghi. Không thì thế này đi, vào ngày hôm đó, những người trong vòng trăm thước xung quanh khu vực hồ Tinh Hoa, vô luận phẩm cấp thế này, tất cả đều ném xuống hồ Tinh Hoa đi, nhân tiện để mọi người học theo tư thế bơi lội mỹ miều của Cận phi."
Thánh chỉ vừa ra, hồ Tinh Hoa từ lúc sinh ra chưa bao giờ náo nhiệt như thế. Hơn trăm người từ phi tần đến nha hoàn đều bị ném xuống nước hồ lạnh buốt để học bơi.
Lúc một đám mỹ nhân ôm ván gỗ run run rẩy thì Phổ Huệ Thái hậu chạy đến, vừa kịp kết thúc thịnh yến bên hồ đang ngập tràn tiếng kêu rên thảm thiết vang trời.
Thái hậu tức giận dẫn một đám người ướt sũng xông thẳng vào cung Trường Lạc, muốn đòi một lời giải thích vì chúng phi tần.
Cảnh Hạo tùy ý bảo nội thị chỉnh trang y phục, liếc mắt nhìn nhóm tần phi đang quỳ mọp nhễu nhại nước hồ, thản nhiên bảo: "Thái hậu có điều không biết, bọn người ở nội cung này đều có chung mục đích là bắt chước Cận phi. Cận phi ăn mặc thế nào, Cận phi thích ăn uống trà bánh gì, thậm chí vết sẹo trên người Cận phi cũng bị chúng tần phi nhất trí bắt chước theo, bây giờ Cận phi vừa rơi xuống nước, không cần hài nhi ra lệnh, tin rằng chúng tần phi cũng tranh nhau nhảy xuống nước ngâm mình." Hắn nhấp một ngụm trà thơm, nhướng mắt hỏi. "Các ngươi nói xem, có đúng hay không?"
Chúng tần phi ướt dầm dề hoảng sợ một hồi, xoắn xuýt một hồi, rồi lại ngộ ra một hồi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đồng thanh đáp: "Phải."
Cảnh Hạo hơi khom người, hành lễ với Thái hậu: "Sau này, chuyện giữa trẫm với thê thiếp trẫm sẽ tự mình xử lý. Bây giờ đã trễ, mời Thái hậu hồi cung nghỉ ngơi."
Thái hậu tức giận không nói nên lời, phất tay áo rời đi.
Sóng gió ở hồ Tinh Hoa vừa lắng lại không bao lâu, Mộc Cận Nhi lại đen đủi bị một đám tần phi gây chuyện.
Thời điểm là khi tia nắng mặt trời cuối cùng vừa buông xuống, địa điểm là cửa cung Nghi Lan.
Điện Nghi Lan vốn là địa bàn của Lan Quý phi. Theo lẽ thường mà nói, sau khi thưởng thức xong hắc mẫu đơn ở Ngự Hoa Viên, Mộc Cận Nhi không nên chọn cung đường xa xôi này mà trở về cung Vô Ưu. Xét đến chuyện rơi xuống hồ Tinh Hoa dạo trước, Mộc Cận Nhi liền đi vòng qua hồ Tinh Hoa, muốn rời xa chốn ao hồ, chọn lựa cung đường lát đá sỏi mà quay về. Cung đường này lại đi qua cửa đại điện Nghi Lan.
Khi đó, có mấy vị tần phi dẫn theo nha hoàn thiếp thân, mang theo một hộc đậu tương cười nói đi đến. Các phi tần gặp mặt thì hành lễ, Mộc Cận Nhi tiếp tục tiến lên về trước. Chúng phi tần dùng ánh mắt trao đổi cấp tốc, lập tức có một nha hoàn không cẩn thận đẩy một vị tần ngã xuống, vị tần này lại ối một tiếng rồi đẩy một vị phi, vị phi tử này úi một cái rồi ngã xuống, không quên đẩy Mộc Cận Nhi đang đi lên. Cuối cùng Mộc Cận Nhi ngã sấp xuống, thành công đụng đổ một hộc đậu trong tay Lan Quý phi.
Từng hạt đậu tròn trịa rơi vãi khắp nơi. Chúng tần phi rầu rĩ than thở rằng số đậu tương này là các nàng tự tay chọn lựa tỉ mỉ trong số mấy bao tải đậu tương, dùng làm bánh đậu cho Thái hậu ăn, bây giờ đã vung vãi khắp nơi rồi. Sắc trời dần tối, bây giờ là lúc thích hợp để nhặt đậu trên đường sỏi.
Mộc Cận Nhi khôn ngoan khiêm tốn quả thật không muốn gây chuyện, thế là cúi xuống nhặt từng hạt đậu tương trên đường sỏi, bỏ từng hạt từng hạt vào hộc đậu.
Thấm Nhi muốn giúp nàng, chúng tần phi lại nhất trí rằng ai làm đổ thì phải nhặt, liền phân phó Thấm Nhi đang nổi giận vào làm chút việc nặng trong điện Nghi Lan.
Một canh giờ trôi qua, số đậu tương vẫn chưa được nhặt xong. Chúng tần phi đứng một bên vừa vuốt khăn tay vừa giục nàng nhanh tay một chút.
Lan Quý phi còn ác độc hơn, nói động tác Cận phi chậm như thế, nhất định là do đèn lồng đỏ treo ngoài cửa điện Nghi Lan chói mắt, bèn gọi người dập tắt hết tất cả đèn lồng trên đường.
Lúc Cảnh Hạo đến cung Vô Ưu đợi một hồi lâu mà không thấy Mộc Cận Nhi bèn sai người đi tìm, xem Cận Nhi có đi lạc hay không. Tiểu công công Hỉ Nhi đầu đầy mồ hôi bẩm báo lại vị trí và tình cảnh của Cận Nhi. Cảnh Hạo lập tức thi triển khinh công, vượt nóc băng tường, nhảy qua mái hiên của mấy tòa cung điện, dùng tốc độ nhanh nhất đến điện Nghi Lan.
Ngay lúc đó, Mộc Cận Nhi đang dựa vào ánh sáng yếu ớt hắt ra ngoài cửa điện, khom người nhặt từng hạt đậu.
Cảnh Hạo đá một cái làm bay cả hộc đậu, đậu nành vừa mới nhặt lên lại lăn tròn khắp đất.
Cảnh Hạo mặt không đổi sắc dắt tay Mộc Cận Nhi đi về, sau lưng là một đám phi tần mặt mày xám ngoét quỳ sụp xuống.
Ngày hôm sau, vào ban đêm. Mộc Cận Nhi nhìn ra cửa cung tối tăm, vô cùng kinh ngạc, Thấm Nhi thì hớn hở báo cáo nàng: "Ở ngoài cửa cung Vô Ưu, mấy vị tần phi chỗ Lan Quý phi không cẩn thận đụng ngã Hỉ Nhi công công, làm mẹt vừng lớn trong ngực công công đổ hết, đây là số hạt vừng mà công công cẩn thận lựa chọn từ mấy xe hạt vừng, vì muốn nấu chè mè đen cho Hoàng thượng. Hoàng thượng nói ánh sáng ở cửa cung sợ làm lóa mắt các phi tần nên hạ lệnh cho cung Vô Ưu tắt hết đèn lồng, để cho các nàng đều chuyên tâm nhặt hạt vừng, thiếu một hạt cũng không được."
Ta cẩn thận quan sát màn đêm, bầu trời không có lấy một chấm sao, càng không có ánh trăng.
Vị hoàng đế này, đủ tàn độc.
Toàn bộ người trong cung Vô Ưu đều vui vẻ, duy chỉ có mỗi mình Mộc Cận Nhi. Khuôn mặt đạm mạc của nàng không lộ ra cảm xúc gì, chỉ nhìn chằm chằm màn trời đen nhánh, không rõ đang suy nghĩ chuyện gì.
Bấy giờ đang độ vào thu, Cảnh Hạo lo lắng sau khi mình xuất cung, Thái hậu và chúng tần phi sẽ khiến thiên nữ bảo bối của hắn khó xử, liền mang thiên nữ đi cùng.
Ở bãi săn Ngọc Xuyên, sau khi Cảnh Hạo săn được một con gấu và vài con nai thì phái tùy tùng dẫn theo Mộc Cận Nhi đi tới quán vịt nổi danh nhất thành Thịnh Đô này để ăn vịt nướng.
Ăn hết một khay thịt vịt vào bụng, Cảnh Hạo hỏi Mộc Cận Nhi thấy hương vị vịt quay nhà này thế nào.
Mộc Cận Nhi phá lệ nói ra ba chữ: "Ăn ngon lắm."
Phải biết rằng ngày thường Mộc Cận Nhi có thể nói một chữ sẽ không nói hai chữ, có thể nói hai chữ sẽ không lãng phí nước miếng nói thêm một chữ.
Xem ra món vịt nướng này rất hợp khẩu vị của Mộc Cận Nhi. Cảnh Hạo lập tức mở miệng: "Đợi trẫm hồi cung, nhất định sẽ học kỹ nghệ nướng vịt giống thế này, tự tay làm cho Cận Nhi ăn."
Mộc Cận Nhi sặc trà.
Đúng vậy, thật khó tưởng tượng, nhất quốc chi quân cầm thượng phương bảo kiếm ở Ngự Thiện Phòng chặt vịt nhổ lông vịt sẽ rất dọa người... Thượng phương bảo kiếm cũng không phải dùng như thế, nghề nghiệp Hoàng đế rất không hợp để kiêm thêm chức vụ, nhất là kiêm chức trù tử.
Nhưng có vẻ Hoàng đế thương người lại rất hào hứng, lặng lẽ mò ra sau bếp của tiệm vịt quay để học trộm ngón nghề.
Mộc Cận Nhi ngồi gần cửa sổ trên lầu hai, ngẩn người nhìn ra ngoài.
Thật lâu sau đó, Cảnh Hạo đầy mùi vịt nướng rất hào hứng bước ra: "Đang suy nghĩ gì đó?"
Mộc Cận Nhi chuyển mắt nói: "Không biết tiếng huân phát ra từ sân nhà ai, nghe rất êm tai."
Cảnh Hạo cùng Mộc Cận Nhi nghe ngóng một hồi, cuối cùng tìm thấy một xưởng đúc huân nhỏ ở cuối hẻm.
Đầu ngõ Ô Y, trong một trạch viện thanh nhã, Cảnh Hạo cầm một cái huân làm bằng gốm, thổi một khúc mùa thu mây bây.
Tiếng huân bay bổng trong mây, trầm thấp du dương, uyển chuyển kéo dài, đối lập với đôi nhạn chao liệng trên không trung, mang theo ý cảnh xa xôi triền miên.
Mộc Cận Nhi đứng dưới gốc cây, tay áo tung bay, xiêm y lộng lẫy, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối.
Kết thúc một hồi.
"Hóa ra Hoàng thượng biết thổi huân." Mộc Cận Nhi che giấu tâm trạng trong ánh mắt.
Cảnh Hạo nắm tay nàng: "Nếu nàng nguyện ý, ta có thể dạy nàng." Tay còn lại chỉ vào một vị nam tử đang dạy thê tử thổi huân dưới giàn hoa ở góc tường. "Giống như đôi phu thê kia vậy."
Cơ thể Mộc Cận Nhi cứng đờ, nhẹ nhàng đáp: "Được."
Ta ngoáy lỗ tai mình, xác định mình không nghe lầm, vị Hoàng đế này không phải nói "Trẫm", mà là "Ta".
Vị Hoàng đế vì yêu mà sinh bệnh này lại tiếp tục làm chuyện động trời khác. Hắn tự tay mình nung một đôi huân bằng gốm.
Trên mặt gốm điểm vài nét hoa nét hoa lan trong trẻo trang nhã, bên cạnh hoa lan có khảm một viên đậu đỏ tròn trịa.
Một cái nhỏ hơn cho Mộc Cận Nhi, cái lớn hơn cho bản thân.
Sau khi hồi cung, Cảnh Hạo thấy vẻ mặt của Mộc Cận Nhi không còn cứng ngắc như lúc trước, bèn bao trọn một khách điếm tên là "Quy Tâm", mang theo Mộc Cận Nhi vào ở, muốn từng bước cải thiện biểu cảm lạnh lùng của mỹ nhân.
Cảnh Hạo ra tay hào phóng, lão bản khách điếm bèn dặn lão bản nương phải hầu hạ cẩn thận, sau khi nấu mấy món nhắm ngon miệng thì hiến tặng một vò Túy Hoa Âm đã ủ lâu năm của nhà mình.
Từ lầu hai nhìn xuống, hoa mộc cận đang độ nở rộ. Cảnh Hạo ngồi trên ghế trầm hương, tự mình nhấm nháp Túy Hoa Âm thơm nức mũi trong tay.
Mộc Cận Nhi chậm rãi ngồi xuống: "Chi bằng, ta cùng người... Hầu hạ Hoàng thượng uống."
Ngón tay đang mân mê chén ngọc chợt khựng lại, khóe mày đôi môi của hắn đều trở thành đường cong, hắn đứng dậy rót một chén rượu cho Mộc Cận Nhi: "Được, nàng uống với ta đi."
Vị Hoàng đế này không còn xưng mình là Hoàng đế nữa, đây là triệt để xem mình là thường dân, vì vậy có thể thấy được, một người cho dù thân phận địa vị có cao sang thế nào, một khi nghĩa nặng tình thâm, cũng sẽ ấm đầu.
Phương thức uống rượu nhàm chán nhất thế là được sinh ra trên đời. Hai người không nói một câu, chỉ ngươi một chén ta một chén, rót rượu vào yết hầu đâu vào đấy.
Thường nói say rượu sẽ mất lý trí, đây tuyệt đối là chân lý. Hành vị trước mặt của đôi tình nhân này chính là minh chứng chính xác nhất của chân lý này.
Một đám cung nhân thấy tạo hình nổi bật này, trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, quỳ sụp một chỗ.
Chỉ có Mộc Cận Nhi sau khi nhìn thấy tạo hình mới nhất của Hoàng đế mà cười phụt một tiếng.
Trong lịch sử có không ít hôn nhân vì muốn có một tiếng cười của mỹ nhân mà không tiếc lãng phí cả người trong thiên hạ, Cảnh Hạo tự nhận mình là minh quân một đời lại thật sự bị tiếng cười này của mỹ nhân mà câu mất hồn phách.
Chỉ nghe một tiếng lạch cạch, khay phao câu gà trải qua bốn canh giờ ròng rã khổ sở làm xong trong nháy mắt liền rơi xuống đất, phao câu gà mịn màng còn thuận tiện lăn thêm mấy vòng.
Cảnh Hạo thế là hoàn hồn, nghiêm túc bảo người hầu: "Mang kiếm của trẫm đến đây."
Cầm lấy thượng phương bảo kiếm đính bảo thạch lấp lánh, Cảnh Hạo ngoái nhìn lại Mộc Cận Nhi còn đang nở nụ cười: "Trẫm lại đi giết mấy con gà, làm thêm cho nàng một khay phao câu gà nữa."
...Tập thể nô tài gần như ngã quỵ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ nội cung đều thở dài, Hoàng đế Bắc Yên đã sủng ái Cận Phí đến mức độ biến thái kinh khủng. Nhất là chuyện Bắc Yên đế vì tình mà làm phao câu gà đã ùn ùn lan khắp phố lớn ngõ nhỏ của Bắc Yên quốc. Lấy quốc quân làm gương, từ trọng thần cho tới lê dân bách tính, ai cũng lấy chuyện nam tử có thể vì phê tử làm phao câu gà trở thành tiêu chuẩn dựng vợ gả chồng. Thậm chí lúc nhà nam đến nhà gái đề thân, câu đầu tiên mà nhà gái hỏi sẽ là: Có thể làm phao câu gà không?
Phao câu gà nhanh chóng trở thành chủ đề hàng đầu được thảo luận ở chốn trà dư tửu hậu của Bắc Yên quốc. Tính nóng hổi và tốc độ lan truyền của chuyện này nhanh chóng lướt qua khắp đại địa Thần Châu, thổi đến tai Phổ Huệ Thái hậu đang thanh tu ở chùa Bảo Hoa trên núi Loan Phong.
Phổ Huệ Thái hậu đương nhiên là cho truyền vị Cận phi nương nương nổi tiếng nhất thời đại này.
Cận phi kính cẩn đạm mạc khiến Phổ Huệ Thái hậu không tìm ra điểm nào để chỉnh đốn. Chưa kể, vị Cận phi này còn có danh hiệu thiên nữ che chở, Phổ Huệ Thái hậu không tiện vặn hỏi, sau khi thỉnh an thì chỉ có thể đuổi nàng trở về.
Lần này Phổ Huệ Thái hậu hồi cung, lại phát hiện một chuyện tà môn, nữ tử trong nội cung bất luận sang hèn, trên mặt trên người đều có vết sẹo không to thì nhỏ, bèn đi dò hỏi người thân cận nhất là Lan Quý phi nguyên do thế nào.
Lan Quý phi lập tức che lấy vết sẹo dài trên thái dương, khóc lóc sướt mướt, thêm mắm dặm muối kể về nguồn gốc vết sẹo đầy sóng gió này.
Phổ Huệ Thái hậu nghe xong, giận dữ đập tay xuống bàn. Đây mà là thiên nữ gì, rõ ràng là yêu nữ, quân gia một nước lại hủy trong tay yêu nữ này.
Thái hậu giận dữ lập tức triệu kiến toàn thể phi tần ngoại trừ Cận phi, mở ra đại hội lên án. Nội dung hội nghị nhất trí nhằm vào Mộc Cận Nhi đang nhận được tất cả sủng ái. Các phi tần nô nức tấp nập phát biểu không ngừng, không khí hội nghị càng lúc càng tăng, xưa nay chưa từng kịch liệt như thế. Cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Thái hậu, chúng phi tần bày ra sự đoàn kết chưa từng có trong lịch sự hậu cung, thề sẽ kéo yêu phi Cận Nhi xuống dưới, giống như một bờ đê ngăn cho lũ lụt đừng tràn vào.
Thái hậu ra mật chỉ, phàm là ai hữu ý vô ý có thể đâm thọc gây khó dễ cho Mộc Cận Nhi đều sẽ có thưởng. Lòng nhiệt tình thích gây sự của chúng tần phi càng được kích thích mạnh mẽ.
Chỉ cần Mộc Cận Nhi vừa ra khỏi cung Vô Ưu thì lập tức nghe được đủ loại lời đồn liên quan tới mình ở hai bên đường, nói nàng là hồng nhan họa thủy, mị hoặc quân chủ. Đi tới đâu cũng có phi tử ném đá giấu tay, nhục mạ đến nàng.
Nàng một mực nhắm mắt làm ngơ, tai không nghe tâm không phiền. Mộc Cận Nhi dứt khoát ở trong cung Vô Ưu, cả ngày cũng không bước chân ra khỏi cửa.
Ngày hôm đó, Cảnh Hạo lại tràn đầy phấn khởi mời Mộc Cận Nhi đi dạo Ngự Hoa Viên, nói rằng bầy cá chép xanh lần đó không hiểu sao đều chết hết, bây giờ đổi thành một đàn cá chép đỏ, hỏi nàng có muốn đi cho chúng ăn hay không.
Bên bờ hồ Tinh Hoa, dưới đình bát giác, Cảnh Hạo vô cùng cẩn thận cho cá ăn, Mộc Cận Nhi lại rất hào phóng như lúc trước, cá chép đỏ trong hồ lại càng hào phóng ăn vào...
Vừa lúc nội thị đến bẩm báo biên quan có dị động, Định quốc tướng quân cùng mấy vị thần tử đang quỳ ngoài cung Trường Lạc cầu kiến thiên nhan.
Cảnh Hạo rời đi không bao lâu, không biết từ đâu xuất hiện một bàn tay mềm mại, tiến lên đẩy Mộc Cận Nhi vào chỗ đàn cá chép đang bơi dưới hồ Tinh Hoa.
Người xuống tay ắt là không dự liệu được, Mộc Cận Nhi vốn có biệt hiệu là thủy mẫu. Một đám phi tần nha hoàn kinh ngạc nhìn Mộc Cận Nhi dưới hồ Tinh hoa duyên dáng bơi vào bờ bằng một tốc độ nhanh kinh hoàng.
Mộc Cận Nhi không chết đuối, còn biểu diễn đủ loại kỹ thuật bơi lội tuyệt hảo cho những nữ nhân hậu cung rất thiếu tinh thần vận động. Có điều trời đã trở lạnh, khó tránh mắc bệnh phong hàn, Mộc Cận Nhi uống mấy thang thuốc đắng thì không còn gì đáng ngại.
Nhưng Cảnh Hạo lại không có ý bỏ qua, thề phải điều ra người nào đã đẩy Mộc Cận Nhi xuống.
Lần này, chúng tần phi giương cao tinh thần đoàn kết hữu ái, ai cũng nói mình không nhìn thấy gì cả.
Trong nội cung Trường Lạc, Hoàng đế tự mình chơi cờ, uể oải nói: "Nếu không ai nhìn thấy, vậy ai cũng có hiềm nghi. Không thì thế này đi, vào ngày hôm đó, những người trong vòng trăm thước xung quanh khu vực hồ Tinh Hoa, vô luận phẩm cấp thế này, tất cả đều ném xuống hồ Tinh Hoa đi, nhân tiện để mọi người học theo tư thế bơi lội mỹ miều của Cận phi."
Thánh chỉ vừa ra, hồ Tinh Hoa từ lúc sinh ra chưa bao giờ náo nhiệt như thế. Hơn trăm người từ phi tần đến nha hoàn đều bị ném xuống nước hồ lạnh buốt để học bơi.
Lúc một đám mỹ nhân ôm ván gỗ run run rẩy thì Phổ Huệ Thái hậu chạy đến, vừa kịp kết thúc thịnh yến bên hồ đang ngập tràn tiếng kêu rên thảm thiết vang trời.
Thái hậu tức giận dẫn một đám người ướt sũng xông thẳng vào cung Trường Lạc, muốn đòi một lời giải thích vì chúng phi tần.
Cảnh Hạo tùy ý bảo nội thị chỉnh trang y phục, liếc mắt nhìn nhóm tần phi đang quỳ mọp nhễu nhại nước hồ, thản nhiên bảo: "Thái hậu có điều không biết, bọn người ở nội cung này đều có chung mục đích là bắt chước Cận phi. Cận phi ăn mặc thế nào, Cận phi thích ăn uống trà bánh gì, thậm chí vết sẹo trên người Cận phi cũng bị chúng tần phi nhất trí bắt chước theo, bây giờ Cận phi vừa rơi xuống nước, không cần hài nhi ra lệnh, tin rằng chúng tần phi cũng tranh nhau nhảy xuống nước ngâm mình." Hắn nhấp một ngụm trà thơm, nhướng mắt hỏi. "Các ngươi nói xem, có đúng hay không?"
Chúng tần phi ướt dầm dề hoảng sợ một hồi, xoắn xuýt một hồi, rồi lại ngộ ra một hồi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đồng thanh đáp: "Phải."
Cảnh Hạo hơi khom người, hành lễ với Thái hậu: "Sau này, chuyện giữa trẫm với thê thiếp trẫm sẽ tự mình xử lý. Bây giờ đã trễ, mời Thái hậu hồi cung nghỉ ngơi."
Thái hậu tức giận không nói nên lời, phất tay áo rời đi.
Sóng gió ở hồ Tinh Hoa vừa lắng lại không bao lâu, Mộc Cận Nhi lại đen đủi bị một đám tần phi gây chuyện.
Thời điểm là khi tia nắng mặt trời cuối cùng vừa buông xuống, địa điểm là cửa cung Nghi Lan.
Điện Nghi Lan vốn là địa bàn của Lan Quý phi. Theo lẽ thường mà nói, sau khi thưởng thức xong hắc mẫu đơn ở Ngự Hoa Viên, Mộc Cận Nhi không nên chọn cung đường xa xôi này mà trở về cung Vô Ưu. Xét đến chuyện rơi xuống hồ Tinh Hoa dạo trước, Mộc Cận Nhi liền đi vòng qua hồ Tinh Hoa, muốn rời xa chốn ao hồ, chọn lựa cung đường lát đá sỏi mà quay về. Cung đường này lại đi qua cửa đại điện Nghi Lan.
Khi đó, có mấy vị tần phi dẫn theo nha hoàn thiếp thân, mang theo một hộc đậu tương cười nói đi đến. Các phi tần gặp mặt thì hành lễ, Mộc Cận Nhi tiếp tục tiến lên về trước. Chúng phi tần dùng ánh mắt trao đổi cấp tốc, lập tức có một nha hoàn không cẩn thận đẩy một vị tần ngã xuống, vị tần này lại ối một tiếng rồi đẩy một vị phi, vị phi tử này úi một cái rồi ngã xuống, không quên đẩy Mộc Cận Nhi đang đi lên. Cuối cùng Mộc Cận Nhi ngã sấp xuống, thành công đụng đổ một hộc đậu trong tay Lan Quý phi.
Từng hạt đậu tròn trịa rơi vãi khắp nơi. Chúng tần phi rầu rĩ than thở rằng số đậu tương này là các nàng tự tay chọn lựa tỉ mỉ trong số mấy bao tải đậu tương, dùng làm bánh đậu cho Thái hậu ăn, bây giờ đã vung vãi khắp nơi rồi. Sắc trời dần tối, bây giờ là lúc thích hợp để nhặt đậu trên đường sỏi.
Mộc Cận Nhi khôn ngoan khiêm tốn quả thật không muốn gây chuyện, thế là cúi xuống nhặt từng hạt đậu tương trên đường sỏi, bỏ từng hạt từng hạt vào hộc đậu.
Thấm Nhi muốn giúp nàng, chúng tần phi lại nhất trí rằng ai làm đổ thì phải nhặt, liền phân phó Thấm Nhi đang nổi giận vào làm chút việc nặng trong điện Nghi Lan.
Một canh giờ trôi qua, số đậu tương vẫn chưa được nhặt xong. Chúng tần phi đứng một bên vừa vuốt khăn tay vừa giục nàng nhanh tay một chút.
Lan Quý phi còn ác độc hơn, nói động tác Cận phi chậm như thế, nhất định là do đèn lồng đỏ treo ngoài cửa điện Nghi Lan chói mắt, bèn gọi người dập tắt hết tất cả đèn lồng trên đường.
Lúc Cảnh Hạo đến cung Vô Ưu đợi một hồi lâu mà không thấy Mộc Cận Nhi bèn sai người đi tìm, xem Cận Nhi có đi lạc hay không. Tiểu công công Hỉ Nhi đầu đầy mồ hôi bẩm báo lại vị trí và tình cảnh của Cận Nhi. Cảnh Hạo lập tức thi triển khinh công, vượt nóc băng tường, nhảy qua mái hiên của mấy tòa cung điện, dùng tốc độ nhanh nhất đến điện Nghi Lan.
Ngay lúc đó, Mộc Cận Nhi đang dựa vào ánh sáng yếu ớt hắt ra ngoài cửa điện, khom người nhặt từng hạt đậu.
Cảnh Hạo đá một cái làm bay cả hộc đậu, đậu nành vừa mới nhặt lên lại lăn tròn khắp đất.
Cảnh Hạo mặt không đổi sắc dắt tay Mộc Cận Nhi đi về, sau lưng là một đám phi tần mặt mày xám ngoét quỳ sụp xuống.
Ngày hôm sau, vào ban đêm. Mộc Cận Nhi nhìn ra cửa cung tối tăm, vô cùng kinh ngạc, Thấm Nhi thì hớn hở báo cáo nàng: "Ở ngoài cửa cung Vô Ưu, mấy vị tần phi chỗ Lan Quý phi không cẩn thận đụng ngã Hỉ Nhi công công, làm mẹt vừng lớn trong ngực công công đổ hết, đây là số hạt vừng mà công công cẩn thận lựa chọn từ mấy xe hạt vừng, vì muốn nấu chè mè đen cho Hoàng thượng. Hoàng thượng nói ánh sáng ở cửa cung sợ làm lóa mắt các phi tần nên hạ lệnh cho cung Vô Ưu tắt hết đèn lồng, để cho các nàng đều chuyên tâm nhặt hạt vừng, thiếu một hạt cũng không được."
Ta cẩn thận quan sát màn đêm, bầu trời không có lấy một chấm sao, càng không có ánh trăng.
Vị hoàng đế này, đủ tàn độc.
Toàn bộ người trong cung Vô Ưu đều vui vẻ, duy chỉ có mỗi mình Mộc Cận Nhi. Khuôn mặt đạm mạc của nàng không lộ ra cảm xúc gì, chỉ nhìn chằm chằm màn trời đen nhánh, không rõ đang suy nghĩ chuyện gì.
Bấy giờ đang độ vào thu, Cảnh Hạo lo lắng sau khi mình xuất cung, Thái hậu và chúng tần phi sẽ khiến thiên nữ bảo bối của hắn khó xử, liền mang thiên nữ đi cùng.
Ở bãi săn Ngọc Xuyên, sau khi Cảnh Hạo săn được một con gấu và vài con nai thì phái tùy tùng dẫn theo Mộc Cận Nhi đi tới quán vịt nổi danh nhất thành Thịnh Đô này để ăn vịt nướng.
Ăn hết một khay thịt vịt vào bụng, Cảnh Hạo hỏi Mộc Cận Nhi thấy hương vị vịt quay nhà này thế nào.
Mộc Cận Nhi phá lệ nói ra ba chữ: "Ăn ngon lắm."
Phải biết rằng ngày thường Mộc Cận Nhi có thể nói một chữ sẽ không nói hai chữ, có thể nói hai chữ sẽ không lãng phí nước miếng nói thêm một chữ.
Xem ra món vịt nướng này rất hợp khẩu vị của Mộc Cận Nhi. Cảnh Hạo lập tức mở miệng: "Đợi trẫm hồi cung, nhất định sẽ học kỹ nghệ nướng vịt giống thế này, tự tay làm cho Cận Nhi ăn."
Mộc Cận Nhi sặc trà.
Đúng vậy, thật khó tưởng tượng, nhất quốc chi quân cầm thượng phương bảo kiếm ở Ngự Thiện Phòng chặt vịt nhổ lông vịt sẽ rất dọa người... Thượng phương bảo kiếm cũng không phải dùng như thế, nghề nghiệp Hoàng đế rất không hợp để kiêm thêm chức vụ, nhất là kiêm chức trù tử.
Nhưng có vẻ Hoàng đế thương người lại rất hào hứng, lặng lẽ mò ra sau bếp của tiệm vịt quay để học trộm ngón nghề.
Mộc Cận Nhi ngồi gần cửa sổ trên lầu hai, ngẩn người nhìn ra ngoài.
Thật lâu sau đó, Cảnh Hạo đầy mùi vịt nướng rất hào hứng bước ra: "Đang suy nghĩ gì đó?"
Mộc Cận Nhi chuyển mắt nói: "Không biết tiếng huân phát ra từ sân nhà ai, nghe rất êm tai."
Cảnh Hạo cùng Mộc Cận Nhi nghe ngóng một hồi, cuối cùng tìm thấy một xưởng đúc huân nhỏ ở cuối hẻm.
Đầu ngõ Ô Y, trong một trạch viện thanh nhã, Cảnh Hạo cầm một cái huân làm bằng gốm, thổi một khúc mùa thu mây bây.
Tiếng huân bay bổng trong mây, trầm thấp du dương, uyển chuyển kéo dài, đối lập với đôi nhạn chao liệng trên không trung, mang theo ý cảnh xa xôi triền miên.
Mộc Cận Nhi đứng dưới gốc cây, tay áo tung bay, xiêm y lộng lẫy, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối.
Kết thúc một hồi.
"Hóa ra Hoàng thượng biết thổi huân." Mộc Cận Nhi che giấu tâm trạng trong ánh mắt.
Cảnh Hạo nắm tay nàng: "Nếu nàng nguyện ý, ta có thể dạy nàng." Tay còn lại chỉ vào một vị nam tử đang dạy thê tử thổi huân dưới giàn hoa ở góc tường. "Giống như đôi phu thê kia vậy."
Cơ thể Mộc Cận Nhi cứng đờ, nhẹ nhàng đáp: "Được."
Ta ngoáy lỗ tai mình, xác định mình không nghe lầm, vị Hoàng đế này không phải nói "Trẫm", mà là "Ta".
Vị Hoàng đế vì yêu mà sinh bệnh này lại tiếp tục làm chuyện động trời khác. Hắn tự tay mình nung một đôi huân bằng gốm.
Trên mặt gốm điểm vài nét hoa nét hoa lan trong trẻo trang nhã, bên cạnh hoa lan có khảm một viên đậu đỏ tròn trịa.
Một cái nhỏ hơn cho Mộc Cận Nhi, cái lớn hơn cho bản thân.
Sau khi hồi cung, Cảnh Hạo thấy vẻ mặt của Mộc Cận Nhi không còn cứng ngắc như lúc trước, bèn bao trọn một khách điếm tên là "Quy Tâm", mang theo Mộc Cận Nhi vào ở, muốn từng bước cải thiện biểu cảm lạnh lùng của mỹ nhân.
Cảnh Hạo ra tay hào phóng, lão bản khách điếm bèn dặn lão bản nương phải hầu hạ cẩn thận, sau khi nấu mấy món nhắm ngon miệng thì hiến tặng một vò Túy Hoa Âm đã ủ lâu năm của nhà mình.
Từ lầu hai nhìn xuống, hoa mộc cận đang độ nở rộ. Cảnh Hạo ngồi trên ghế trầm hương, tự mình nhấm nháp Túy Hoa Âm thơm nức mũi trong tay.
Mộc Cận Nhi chậm rãi ngồi xuống: "Chi bằng, ta cùng người... Hầu hạ Hoàng thượng uống."
Ngón tay đang mân mê chén ngọc chợt khựng lại, khóe mày đôi môi của hắn đều trở thành đường cong, hắn đứng dậy rót một chén rượu cho Mộc Cận Nhi: "Được, nàng uống với ta đi."
Vị Hoàng đế này không còn xưng mình là Hoàng đế nữa, đây là triệt để xem mình là thường dân, vì vậy có thể thấy được, một người cho dù thân phận địa vị có cao sang thế nào, một khi nghĩa nặng tình thâm, cũng sẽ ấm đầu.
Phương thức uống rượu nhàm chán nhất thế là được sinh ra trên đời. Hai người không nói một câu, chỉ ngươi một chén ta một chén, rót rượu vào yết hầu đâu vào đấy.
Thường nói say rượu sẽ mất lý trí, đây tuyệt đối là chân lý. Hành vị trước mặt của đôi tình nhân này chính là minh chứng chính xác nhất của chân lý này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.