Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Chương 28

Phân Phân Hòa Quang

08/09/2020

Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/

Khương Nhiễm Y nghe Diệp Ly Châu nói, thì tin là thật: “Đúng rồi, thành thân không phải là chuyện gì nhỏ nhặt, nhất định quan hệ hai nhà phải không tệ mới được.”

Nói mãi nói mãi, Diệp Ly Châu cũng buồn ngủ, nàng ngáp khẽ một cái rồi nhắm mắt lại.

Khương Nhiễm Y thấy hai cánh tay trắng như tuyết của Diệp Ly Châu đều lộ ra bên ngoài, nàng sờ sờ cánh tay thanh khiết không nhàn hạ của cô em họ, rồi kéo cái chăn mỏng lên.

Tuy là tháng năm, nhưng người em họ yếu, bên ngoài có đặt khối băng giảm nóng, nhất định phải đắp cho em ấy thứ gì đó.

Trước khi tới đây Khương Nhiễm Y đã nghe bà nội nói về cô em họ chưa từng gặp mặt này.

Khương gia là thế gia giàu có, Khương Nhiễm Y lại là con gái duy nhất của Quân thị, bên trên có anh trai ruột cũng có anh họ chị họ, từ nhỏ đã được Quân thị và bà nội cưng chiều mà lớn lên, mấy bà vợ lẽ trong nhà gặp nàng đều phải cung kính gọi một tiếng “Tiểu thư”, bà cụ Khương gia có lòng dạ thiện lương, Khương Nhiễm Y được bà dạy dỗ, tự nhiên là tiểu thư khuê các chuẩn mực.

Trước khi tới, nàng nghe nói em họ lẻ loi một mình lớn lên ở trong chùa, nghĩ rằng thân thể em họ không tốt, nàng cố ý chữa hai bộ trang sức vàng chế tạo thành khóa trường mệnh đặt ở trong đồ cưới mà bà nội cho em họ.

Bây giờ lại thấy trong phủ cơ thiếp đông đảo, Ô thị nắm quyền, lại không biết Ô thị là người thế nào, trong lòng nàng càng yêu thương em ấy hơn.

Suy nghĩ mãi, Khương Nhiễm Y cũng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Diệp Ly Châu tỉnh lại từ sớm, nàng thấy Khương Nhiễm Y vẫn đang ngủ, đột nhiên liền nổi lên ý xấu, nắm lấy mũi của Khương Nhiễm Y.

Khương Nhiễm Y đang ngủ say, mũi bị nắm lấy, nên hé môi ra hít thở, Diệp Ly Châu cười ha ha, Khương Nhiễm Y cũng mở mắt ra.

Nàng túm lấy tay của Diệp Ly Châu: “Em họ, đừng nghịch!”

Tay của Diệp Ly Châu thế mà lạnh lẽo vô cùng, đôi tay ngọc ngà của Khương Nhiễm Y phủ lên bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Ly Châu, sưởi ấm cho nàng: “Nghịch như vậy, rồi xem phu quân tương lai của em không giáo huấn em.”

Hai chị em cố ý thay bộ váy áo giống nhau đi ra ăn cơm.

Dù sao viện trống không cũng là để trống, Diệp gia nhà to nghiệp lớn, sao có thể không chứa nổi hai người thân thích chứ. Tuy rằng Khương gia có nhà ở, có sản nghiệp trong kinh thành, Diệp Ly Châu vẫn giữ Khương Nhiễm Y và Quân thị ở lại Diệp phủ.

Quân thị có thể gả vào Khương gia làm vợ cả, xuất thân cũng không tầm thường. Cha của Quân thị là một đại nho đã mất, học trò trải khắp thiên hạ, trong kinh thành có không ít môn sinh. Vì vậy, mấy ngày nay thường thường sẽ có vợ của những môn sinh này tới cửa Diệp gia, xách theo quà biếu đến thăm Quân thị.

Kể từ đó, Ô thị càng khó chịu hơn.

Vợ của mấy Công gia, Hầu gia đó ngoài mặt thì không nói, sau lưng cũng đều không hề coi trọng bà ta, vợ của một vài quan viên nhỏ xem trọng bà ta cũng là bởi vì bà ta là vợ của Diệp Phụ An.

Một Quân thị từ nơi khác tới, vào kinh mới có mấy ngày, thế mà có nhiều người như vậy nghe tiếng mà đến. Nghe nói có một vị phu nhân của Khương gia ở Vạn Châu vào kinh, Trần Vương phi, người luôn luôn không thích đến Diệp gia cũng tới nhìn một cái.

Hơn nữa, Quân thị đã sống lâu như vậy, không giống con nhóc ngờ nghệch dễ lừa gạt Diệp Ly Châu, trong khoảng thời gian này, Ô thị cũng không dám mời thầy mo vào trong phủ, chỉ sợ Quân thị phát hiện ra sẽ vạch trần mình.

Hạnh Nhi nghĩ ra cho Ô thị một chiêu.

Ngày kế, Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y vùi mình trong phòng chơi cờ, Quân thị ở một bên xem, thỉnh thoảng, Quân thị vẫn sẽ chỉ điểm một chút.

Ngọc Sa đột nhiên đi vào: “Tiểu thư, không hay rồi, Hạnh Nhi bên cạnh thái thái đang dẫn người sắp đến Tĩnh Thủy Hiên lục soát phòng của đầy tớ.”

Diệp Ly Châu ngước mắt, quân cờ trên tay cũng không hạ xuống: “Đây là vì sao?”

Ngọc Sa nói: “Thái thái đánh mất một cái vòng tay ngọc bích, nghe đâu vòng tay rất quý giá, bà ấy nghi ngờ là người làm trong phủ lấy trộm, chỗ Chu di nương và Lương di nương, còn có nơi ở của những người khác đều đã lục soát qua rồi, phòng của hai di nương đều đã lục soát một lượt, có điều thái thái nói, tuyệt đối không đụng vào phòng của tiểu thư, chỉ lục soát người làm trong phủ.”

“Không đụng vào phòng của tiểu thư, chỉ lục soát người làm trong phủ, giọng điệu này trái lại có chút uất ức…” Diệp Ly Châu ném quân cờ lại, “Nghe ý tứ đó của bà ta, lẽ nào ta còn ham một cái vòng tay của bà ta hay sao?”

Quân thị đã đoán ra ý đồ của Ô thị.

Quân thị nói: “Diệp phu nhân là không muốn để mợ tiếp tục ở đây nữa.”

Nếu là gia đình bình thường, có thân thích tới chơi, sợ thân thích ăn uống lãng phí tiền của, cái này cũng có thể hiểu được.



Nhưng đây là phủ Thừa tướng.

Môn khách mà Diệp Phụ An nuôi cũng hơn trăm người, sao có thể không chứa nổi hai người họ hàng chứ?

Huống hồ, ăn mặc chi tiêu của Quân thị và Khương Nhiễm Y hoàn toàn là tự mang theo, tuy rằng địa vị của Khương gia trong triều đình không sánh được với Diệp phủ, nhưng Khương gia cực giàu có, không cần Diệp phủ cứu tế.

Diệp phủ lớn như vậy, Quân thị và Khương Nhiễm Y chỉ ở một chỗ, Ô thị trông mong, muốn đuổi họ đi, khẳng định cảm thấy họ cản trở cái gì đó của Ô thị. Từ một chuyện nhỏ này, Quân thị cũng có thể nhìn ra, Ô thị không tốt.

Thân thích của Diệp Ly Châu cũng không dung được, làm sao bao dung Diệp Ly Châu chứ?

Diệp Ly Châu nghe xong Quân thị nói, thì ngẩn người.

Nàng không hi vọng Quân thị và Khương Nhiễm Y rời đi.

Quân thị đối xử với với nàng vô cùng tốt, giống như là với con gái của bà vậy, cầm kỳ thư họa của Diệp Ly Châu cũng đều được Quân thị chỉ bảo.

Không tới nửa năm thì Quân thị sẽ quay về Vạn Châu, bà đi rồi, nói không chừng đời này cũng không gặp được mấy lần nữa.

Một mình Diệp Ly Châu ở trong phủ cảm thấy rất buồn chán, có Quân thị và Khương Nhiễm Y, nàng cảm thấy rất náo nhiệt, không muốn để hai người họ bị Ô thị ngầm mưu tính đuổi đi.

Quân thị nhìn ra suy nghĩ của Diệp Ly Châu, bà xoa xoa đầu nàng: “Đứa bé ngốc, mợ không đi đâu hết. Mợ nghe lời bà ngoại cháu, ngàn dặm xa xôi tới đây, không chỉ là vì chuyện cưới xin của Nhiễm Thư Nhi, còn là tới làm chỗ dựa cho cháu, để tránh việc cháu bị người ta hãm hại.”

Dứt lời, Quân thị nói với Ngọc Sa: “Ngăn người ở bên ngoài, cứ nói tiểu thư đã ra lệnh, không có sự cho phép của nàng, ai dám bước vào Tĩnh Thủy Hiên nửa bước, thì chặt chân kẻ đó cho chó ăn.”

Ngọc Sa nhận được phân phó, Hải Đàn sợ Ngọc Sa xử lý chuyện này không khéo, cũng đi theo.

Bên ngoài Tĩnh Thủy Hiên, Hạnh Nhi mặc một bộ áo sam màu quả hạnh, đang cầm một cái quạt quạt gió, sau lưng nàng ta đi theo mấy bà vú cao to, mỗi một người, thoạt nhìn đều vô cùng hung hãn.

Ngọc Sa nói: “Tiểu thư đang chơi cờ với Khương tiểu thư, không rảnh đi ra. Tiểu thư nói, không có sự cho phép của nàng, ai dám bước vào Tĩnh Thủy Hiên nửa bước, thì chặt chân của kẻ đó cho chó ăn.”

Hạnh Nhi bị tức đến mức sắc mặt tái xanh: “Ngọc Sa, ngươi thật to gan! Bọn ta là theo lời thái thái tới đây! Chẳng lẽ, ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của thái thái?”

Hạnh Nhi xây dựng thế lực ở trong phủ đã lâu, Ngọc Sa bị Hạnh Nhi trừng một cái, trong lòng cũng có chút rụt rè.

Hải Đàn nói: “Nơi này là Tĩnh Thủy Hiên, chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của tiểu thư. Các ngươi có bản lĩnh thì cứ bước vào viện, lát nữa để tiểu thư xem xem, rốt cuộc là đứa tiện nhân nào không cần chân nữa, muốn cắt bỏ cho chó ăn.”

Người của Diệp Ly Châu cương quyết, Hạnh Nhi cũng không dám xông vào thật.

Ở Diệp phủ, thân phận của Diệp Ly Châu tuyệt đối không kém Ô Thị.

Hải Đàn không nhát gan như Ngọc Sa, đối mặt với nhóm người Hạnh Nhi, vẻ mặt Hải Đàn bình tĩnh, trên mặt còn có mấy phần châm biếm, Hạnh Nhi tức đến giọng nói cũng run run: “Chúng tôi cũng không phải không tôn trọng ý của tiểu thư, cũng không định lục soát phòng tiểu thư, các ngươi ở trong viện hùng hổ dọa người, không sợ thái thái tức giận sao?”

“Nha hoàn của Tĩnh Thủy Hiên chính là đại diện cho tiểu thư, các ngươi lục soát phòng nha hoàn, thì tương đương với đánh vào mặt tiểu thư rồi.” Hải Đàn nói, “Có gì không phục, thì cứ nói với Lão gia, để xem Lão gia có cho phép thái thái vả mặt tiểu thư không.”

Hạnh Nhi nói không lại người nhanh mồm nhanh miệng như Hải Đàn, chỉ có thể đen mặt rời đi.

Đợi lúc về đến chỗ Ô thị, Hạnh Nhi khóc lóc kể lể những lời Hải Đàn nói, hôm nay Hải Đàn khiến Hạnh Nhi khó xử, sau này Hạnh Nhi cũng sẽ cảm thấy mất mặt.

Ô thị uống một ngụm trà, sắc mặt cũng không dễ nhìn: “Lời nói này, không phải là con nha hoàn chết tiệt này giả truyền, chính là tiện nhân Quân thị kia đã dạy Diệp Ly Châu.”

Hạnh Nhi và Ô thị tưởng tượng rất hay, lục soát trong nhà một lượt, chỉ không lục soát chỗ Quân thị, đến lúc đó, vòng tay vẫn không tìm được, người khác chắc chắn cảm thấy là đầy tớ của Quân thị tay chân không sạch sẽ. Quân thị cũng không còn mặt mũi nào ở lại Diệp phủ nữa. Hai nữa, cứng rắn lục soát bên chỗ Diệp Ly Châu, cũng có thể cho Diệp Ly Châu một đòn cảnh cáo, để Diệp Ly Châu biết ai mới là nữ chủ nhân của Diệp phủ.

Lúc này, nha hoàn ở bên ngoài đi vào thông báo, nói là Tiểu thư tới rồi.

Ô thị vội vàng đứng lên, chỉnh sửa lại tóc mai và quần áo một chút.

Diệp Ly Châu chỉ dẫn theo Hải Đàn, sau khi đi vào, nàng khẽ cười nói: “Thỉnh an Thái thái.”



Ô thị nói: “Trời nắng nóng, sao tiểu thư lại tới đây, Hạnh Nhi, mau đi rót cho tiểu thư một ly trà giải nhiệt.”

Diệp Ly Châu nói: “Ta nghe nói thái thái đánh mất một vòng tay, ầm ĩ đến xáo trộn cả phủ, người người đều cảm thấy bất an, còn muốn cho người đi lục soát chỗ ở của ta nữa.”

Ô thị vừa nghe mấy câu “Xáo trộn cả phủ” “Người người cảm thấy bất an” trong lời Diệp Ly Châu, thì sắc mặt liền thay đổi, sợ Diệp Ly Châu thêm mắm thêm muối nói với Diệp Phụ An, bà ta giơ tay cho Hạnh Nhi một cái tát, nói: “Khuê phòng của tiểu thư sao có thể lục soát hả? Ai cho ngươi tới chỗ tiểu thư?”

Diệp Ly Châu lắc đầu, nói: “Thái thái đừng đánh nữa, nếu là nha hoàn này hiểu nhầm, thì thưởng hai lượng bạc rồi đuổi ra ngoài đi.”

Hạnh Nhi vừa nghe nói Diệp Ly Châu muốn đuổi mình đi, thì tức khắc nóng nảy, nàng ta ôm chân Ô thị, nước mắt chảy ròng ròng: “Thái thái, thái thái! Tôi không muốn ra khỏi phủ!”

Ô thị cũng không muốn để một đứa nha hoàn đắc lực như thế rời đi, bà ta nói: “Nha hoàn này đã theo ta rất lâu rồi, tiểu thư…”

Diệp Ly Châu cắt ngang lời Ô thị: “Thái thái không nể mặt ta, ta chỉ đành phải đi quấy rầy cha ta một chút vậy, phải nói chuyện này cho cha ta biết.”

Ô thị lại vội vàng cho Hạnh Nhi một cái tát: “Còn không mau đi xin tiểu thư tha thứ!”

Hạnh Nhi hấp tấp vừa quỳ vừa bò đến trước mặt Diệp Ly Châu, nàng ta sắp ôm lấy chân của Diệp Ly Châu, Hải Đàn một cước dẫm lên tay của Hạnh Nhi: “Bẩn thỉu, đừng chạm vào Tiểu thư của chúng ta.”

Hạnh Nhi đành phải là quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu đến mức đầu đầy máu: “Tiểu thư đừng đuổi tôi đi… Lần này là tôi sai rồi, nghe nhầm lời thái thái nói, để tiểu thư chịu oan ức…”

Diệp Ly Châu nhận lấy trà giải nhiệt mà nha hoàn đưa tới, nghiêng tay một cái, cả chén trà lạnh đều trút xuống người Hạnh Nhi, khiến Hạnh Nhi run cầm cập.

Hạnh Nhi biết không ít bí mật của Ô thị, Ô thị cũng không thể để Diệp Ly Châu tùy tiện chà đạp người như vậy, bà ta cho nha hoàn dâng trà một cái tát: “Chân tay vụng về, còn không cút ra ngoài?”

Ô thị tự tay rót một chén trà, giống như năm đó dâng trà cho Khương thị, đem trà đặt vào trong tay của Diệp Ly Châu: “Tiểu thư, người nể mặt ta đi, nha hoàn này theo ta nhiều năm như vậy, nếu đuổi ra ngoài, mặt ta cũng khó coi.”

Bởi vì đây là một chút chuyện nhỏ, Diệp Ly Châu không thể làm ầm ĩ quá mức, chèn ép khí thế của Ô thị một chút, cho nha hoàn bên người Ô thị một bài học, để bọn họ biết người của Tĩnh Thủy Hiên không phải có thể tùy ý ức hiếp, bây nhiêu cũng đủ rồi.

Diệp Ly Châu nhấp một ngụm trà, lông mi dài như lông vũ, chiếu xuống bóng mờ ở trên mặt.

Mỗi một cử động của nàng đều là đoan trang tao nhã, cao quý lộ ra từ trong xương, để người ta không bới móc ra được nửa điểm sai lầm.

Diệp Ly Châu không muốn nói chuyện, Hải Đàn ở một bên nói thay nàng: “Thưa Thái thái, Tiểu thư của chúng tôi là người lương thiện, đổi thành người khác, chuyện này chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy. Nếu có lần sau, thì chị Hạnh Nhi không phải là lĩnh phần thưởng rồi đi, mà là được bọc vải quẳng ra ngoài đấy.”

Chờ Diệp Ly Châu đi rồi, lúc này Ô thị mới ngồi xuống ghế, bà ta hất đổ nước trà mà Diệp Ly Châu đã uống, sắc mặt tái xanh.

Hôm nay Diệp Ly Châu bị tức giận, hơn nữa còn đi một lần này, khí nóng tích tụ trong lòng, sau khi trở về liền gục xuống. Quân thị biết thân thể Diệp Ly Châu không tốt, nhưng hai ngày này bà thấy sắc mặt Diệp Ly Châu như thường, cũng thật không ngờ, nàng lại có thể suy yếu thành như vậy.

Lúc Quân thị tới đây, hiển nhiên có mang theo không ít dược liệu quý báu, bà để đại phu mang từ phương nam tới bắt mạch cho Diệp Ly Châu, rồi nấu canh tẩm bổ đút cho nàng, mới thấy nàng đỡ hơn nhiều.

Khương Nhiễm Y có chút đau lòng trông chừng Diệp Ly Châu.

. . .

Lúc Đề Kiêu ra roi thúc ngựa trở lại Hàm Châu, đã có một đống công việc chờ hắn xử lý.

Trong trăm việc bộn bề, Đề Kiêu rút ra chút thời gian tự mình vẽ bản đồ, hắn muốn người xây một khu vườn, chờ Diệp Ly Châu tới Hàm Châu, sẽ để nàng ở đó.

Mấy ngày vừa qua, Đề Kiêu rất lạ không mơ thấy Diệp Ly Châu.

Nhưng tối hôm đó, hắn vừa ngủ, thì có một giấc mộng.

Trong mộng sắc mặt Diệp Ly Châu tái nhợt đang dựa vào một thân cây, thấy Đề Kiêu đi tới, nàng khẽ ho khan hai tiếng, dùng khăn che kín miệng.

Đề Kiêu đón lấy cái khăn của Diệp Ly Châu, hắn thấy được trên khăn có dính vết máu.

Rất nhiều chấm nhỏ, như mai đỏ vừa mới nở.

Diệp Ly Châu ngước mắt nhìn Đề Kiêu: “Điện hạ, ta không đợi được ngài quay lại nữa rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook