Chương 77
Phân Phân Hòa Quang
09/09/2020
Người dịch: LC
Đề Kiêu vừa xoa bóp cho nàng, giúp nàng giảm bớt mấy phần mệt mỏi, vừa nói: “Nàng yên tâm. Nàng hãy còn nhỏ, việc này không cần gấp gáp. Để ta cưng chiều nàng thêm vài năm nữa, chuyện con cái sau này hãy nói.”
Diệp Ly Châu mệt thực sự, nàng nằm sấp trên đùi Đề Kiêu ngủ thiếp đi.
Chờ sau khi về đến nhà, xe ngựa đi vào trong sân, không ngờ Triệu Quân lại đang đứng trong hành lang.
Đề Kiêu ôm Diệp Ly Châu xuống. Trán nàng còn hơi nóng, cũng chưa tỉnh lại.
Triệu Quân không biết là Diệp Ly Châu đã ngủ rồi, tiến lên trước hô to một tiếng “Cậu”.
Đề Kiêu lạnh lùng lia mắt lườm hắn: “Câm miệng.”
Triệu Quân lúc này mới chú ý tới Diệp Ly Châu đang ngủ say.
Nói thật, tuổi tác của mợ trẻ còn nhỏ hơn hắn, Triệu Quân cũng thấy có chút lúng túng. Ông cậu gặm một gốc cỏ non như thế, Triệu Quân cũng thấy rất kỳ quái.
Triệu Quân hạ thấp giọng, nói: “Sao mợ đã ngủ rồi ạ?”
Đề Kiêu ôm nàng đi vào bên trong: “Sức khỏe của nàng vốn yếu ớt.”
Triệu Quân đi theo sau lưng Đề Kiêu, nói: “Cậu này, mấy ngày qua, đám Triệu Dật và Lục Huyền Thiên đi lại quá gần, cháu muốn cùng cậu…”
Hắn còn chưa nói hết lời, cửa phòng đã mở ra, Đề Kiêu đi vào: “Hai ngày nữa bàn bạc lại. Vương phi bị ốm, ta phải chăm sóc nàng.”
Trong lòng Triệu Quân thực ra rất kinh ngạc.
Hắn cũng coi như hiểu Đề Kiêu rất rõ, trước chuyện chính sự, Đề Kiêu sẽ buông xuống những chuyện không quan trọng khác. Bây giờ Đề Kiêu lại lấy việc chăm sóc Diệp Ly Châu làm việc chính, đủ để chứng minh tầm quan trọng của Diệp Ly Châu với ông cậu.
Triệu Quân ngẩn người, nói: “Được, vậy hôm khác cháu lại tới.”
Trong phòng rất ấm áp, Đề Kiêu cởi cái áo choàng trên người nàng xuống.
Áo choàng được đặt ở một bên, ngón tay của Diệp Ly Châu túm chặt lấy cổ áo của Đề Kiêu.
Đề Kiêu đặt nàng lên giường, lại kiểm tra trán nàng, vẫn còn nóng hầm hập.
Diệp Ly Châu đúng là không làm người ta bớt lo được. Lần này mệt nhọc quá độ, nàng lại bị một chút phong hàn, dễ dàng như vậy đã ngã xuống rồi.
Đề Kiêu khép màn giường lại kỹ càng, trong phòng đang đốt hương an thần. Hắn vốn phải đi tới thư phòng xử lý công việc, hiện giờ lại cho người đem công văn cùng bút mục đến phòng ngủ, làm việc ở bên ngoài bình phong.
Sắc trời từ từ tối đi, bữa tối đã được chuẩn bị xong. Diệp Ly Châu vẫn chưa tỉnh. Bình thường nàng đã biếng ăn, bây giờ càng là như vậy.
Đề Kiêu để người lưu lại cho nàng một ít cháo cùng với món rau cải dễ ăn.
Diệp Ly Châu nằm ngủ ở trên giường, mơ một giấc mơ. Trong mơ nàng luôn bị ác quỷ rượt đuổi. Nàng cứ chạy mãi ở đằng trước, cả người toát mồ hôi, cuối cùng giật mình tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Diệp Ly Châu thấy bốn phía u ám, trên người nàng đang đắp một cái chăn mỏng, bởi vì cả người ra mồ hôi lạnh, áo ngủ thật mỏng cũng dán lên người.
Diệp Ly Châu có chút sợ hãi, nàng dụi dụi mắt, gọi một tiếng “Điện hạ”, rồi lập tức xuống giường.
Tiếng của nàng nhẹ như vậy, Đề Kiêu ở bên ngoài chuyên tâm xem sổ con, cho nên cũng không nghe thấy.
Diệp Ly Châu đi ra, nhìn thấy Đề Kiêu ở bên ngoài bình phong, lúc này mới yên tâm.
Đề Kiêu ngẩng đầu, trông thấy Diệp Ly Châu đi chân trần chạy ra, trên người chỉ đang mặc cái áo ngủ thật mỏng. Tuy rằng trong phòng rất ấm, nhưng dù sao cũng là mùa đông, sức khỏe tốt đi nữa cũng không qua nổi giày vò như vậy, huống chi sức khỏe của Diệp Ly Châu cũng không tốt.
Hắn nói: “Sao nàng lại chạy ra ngoài? Tới đây.”
Diệp Ly Châu nhào vào trong lòng Đề Kiêu, ôm chặt lấy vai hắn.
Đề Kiêu cảm thấy nhiệt độ trên trán Diệp Ly Châu cao đến bất thường, cơ thể cũng nóng hầm hập.
Ban đầu cảm thấy chỉ là trận phong hàn bình thường, uống chút thuốc là khỏe rồi, bây giờ hắn mới thấy nan giải: “Thân thể khó chịu hả?”
Diệp Ly Châu còn đang đắm chìm trong cơn ác mộng vừa mới rồi, nàng rưng rưng nước mắt: “Ta mơ thấy có con quỷ đuổi theo ta.”
Đề Kiêu vỗ vỗ bả vai nàng: “Đừng khóc, được rồi, đừng khóc.”
Đề Kiêu cho người đưa thuốc tới, Diệp Ly Châu cúi đầu uống thuốc, lại ăn một chút cháo lót dạ.
Vừa nãy trên người nàng ra một ít mồ hôi, quần áo mỏng dán lên người, khiến người ta rất khó chịu.
Diệp Ly Châu nói: “Ta muốn tắm rửa.”
Đề Kiêu giữ chặt vai nàng, nói: “Nàng bị nhiễm phong hàn, hôm nay không thể tắm rửa, bệnh tình sẽ nặng thêm.”
Diệp Ly Châu xoa trán: “Không tắm ta sẽ không ngủ được.”
Nhưng mà, mặc kệ nàng làm nũng thế nào, Đề Kiêu cũng không đồng ý với yêu cầu của nàng.
Đề Kiêu còn bận việc, phải rất khuya mới xong. Hắn để Diệp Ly Châu đi lên giường ngủ, nàng lại sợ không dám đi ngủ một mình.
Đề Kiêu nhéo nhéo chóp mũi của nàng: “Sao ta lại cưới một người nhát gan như nàng chứ, thành thật ngồi đây.”
Nằm trong khuỷu tay của Đề Kiêu, rất nhanh thì Diệp Ly Châu lại ngủ say.
Mặt mày nàng như tranh vẽ, da thịt trắng muốt như ngọc, mịn màng mà mềm mại, ánh nến dịu dàng, cũng tôn lên nét dịu dàng của nàng thêm vài phần. Một cô vợ trẻ rất dính người.
Đề Kiêu biết Diệp Ly Châu bám hắn, tân hôn có vài ngày, nàng đã hoàn toàn không rời được hắn rồi.
Trước khi lên giường đi ngủ, Đề Kiêu đưa tay sờ trán Diệp Ly Châu.
Nhiệt độ không còn có cao như vậy nữa, cơn sốt của nàng đã giảm đi một chút.
Đề Kiêu ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Lúc nửa đêm, Đề Kiêu nhận ra có điều không thích hợp.
Diệp Ly Châu lại lên cơn sốt, so với trước kia còn nóng hơn, sắc mặt cũng đỏ ửng lên, trong miệng không biết là đang nói lẩm bẩm cái gì.
Đề Kiêu lay lay bả vai của nàng: “Diệp Ly Châu.”
Diệp Ly Châu không tỉnh.
Đề Kiêu vốn muốn gọi đại phu tới bắt mạch cho nàng, rồi cho nàng uống một chén thuốc.
Hắn vừa ngồi dậy, Diệp Ly Châu đột nhiên mở mắt ra. Hai tròng mắt của nàng ngập nước, ánh mắt lưu chuyển, khiến người ta không khỏi bị dáng vẻ mềm mại động lòng người của nàng hấp dẫn.
Đề Kiêu ngừng lại, mới nói: “Nàng tỉnh rồi à?”
Diệp Ly Châu sáp lại gần Đề Kiêu, khẽ lẩm bẩm gọi một tiếng “Điện hạ”.
Nàng giống như là đang say rượu vậy, ý thức không rõ ràng lắm.
Đề Kiêu nói: “Thành thật chút nằm ở đây, ta đi ra ngoài phân phó người gọi đại phu tới, sẽ không quá nửa khắc đâu. Diệp Ly Châu, nàng ngoan chút.”
Diệp Ly Châu mềm mại không xương, rúc vào bên cạnh Đề Kiêu, cả người giống như là một mảnh lông chim nhẹ bỗng.
Đề Kiêu đẩy cánh tay của Diệp Ly Châu ra: “Vốn đã không thông minh, lại sốt cao như thế nữa, đầu óc của nàng cũng sẽ hỏng mất. Diệp Ly Châu, hiện tại đừng…”
Lời của hắn còn chưa dứt, con ngươi đột nhiên mở to, nhìn Diệp Ly Châu đang gần ngay trước mắt.
Diệp Ly Châu không nói một câu nào, chỉ là khẽ chớp mắt một cái.
Ánh mắt Đề Kiêu dịu dàng hơn vài phần, nhưng vẫn đẩy nàng ra: “Đừng nháo, lát nữa uống thuốc.”
Đôi tròng mắt của Diệp Ly Châu mơ màng, nàng gọi một tiếng “Điện hạ”, lại túm chặt lấy cánh tay của hắn.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, mặt mày mỹ nhân tinh xảo, môi như ngậm đan, chan chứa gợi tình mà nhìn hắn, thực sự là rất đẹp, khiến người ta không dời mắt được.
Đề Kiêu nhìn nét mặt của nàng lúc này, nếu không phải bởi vì đủ tín nhiệm bất cứ người nào trong phủ, hắn cũng sẽ hoài nghi phải chăng tối nay cho nàng uống không phải là thuốc trị phong hàn, mà là…
Hắn giữ lấy bờ vai mỏng manh của Diệp Ly Châu, nhịn không được cúi đầu xuống.
…
Ngày kế.
Diệp Ly Châu đã hết sốt. Nàng vừa tỉnh dậy thì cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không còn nặng nề giống như hôm qua nữa. Trán cũng không nóng hầm hập nữa.
Chuyện đêm qua nàng đều quên sạch rồi, không hề có một chút ký ức nào.
Sáng sớm Đề Kiêu đã đi vào triều, Diệp Ly Châu dùng bữa sáng một mình.
Nàng rửa mặt chải đầu rồi thay quần áo, nói với Hải Đàn: “Hôm nay phải vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, hai ngày trước cũng chưa có đi.”
Hải Đàn nói: “Thân thể của người không thoải mái, điện hạ đã cho người truyền lời cho Hoàng hậu nương nương rồi. Tiểu thư không cần để ý tới những nghi thức xã giao này ạ.”
Diệp Ly Châu lại không dám xem nhẹ, Hoàng hậu là chị ruột của Đề Kiêu, bây giờ cũng là chị của nàng, chị cả như mẹ, nàng đã vào cửa nhà họ Đề, đương nhiên là phải có lễ phép.
Ỷ vào thân thể mình không tốt, được cưng chiều mà kiêu ngạo, cũng không phải là tác phong của Diệp Ly Châu.
Hải Đàn nói: “Vậy được ạ, nô tỳ cho người đi truyền lời, thông báo một tiếng, để người chuẩn bị xe ngựa cho tốt.”
Diệp Ly Châu gật đầu.
Nàng dùng qua bữa sáng, lúc ra cửa sắp lên xe ngựa thì Đề Kiêu vừa vặn trở về.
Đề Kiêu đeo tử kim quan trên đầu, trên người mặc mãng bào màu đen, thân hình cao to, khuôn mặt anh tuấn, tự mang theo khí phách lạnh lùng uy nghiêm, người bình thường đều không dám tới gần hắn nửa phân.
Diệp Ly Châu sắp giẫm lên băng ghế để đi lên, trông thấy Đề Kiêu về, nàng quay đầu lại cười một cái: “Điện hạ.”
Đề Kiêu hờ hững gật đầu, lúc này mới nói: “Nàng đi đâu vậy?”
Diệp Ly Châu nói: “Ta đi vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Mấy ngày nay cũng chưa có đi tới chỗ nương nương.”
Hôm qua sau khi kết thúc, Đề Kiêu lập tức phát hiện nàng đã hạ sốt. Ngoại trừ trên mặt có chút ửng đỏ sau khi sung sướng, không có dấu hiệu nào khác của bệnh nặng.
Nàng mang theo bệnh dụ dỗ hắn, không chỉ có cái trán và thân thể nóng hổi mà trong ngoài đều như vậy.
Cái cảm giác đó, Đề Kiêu rất khó hình dung, hắn chỉ biết đêm qua Diệp Ly Châu hẳn là rất hài lòng về hắn.
Hơn nữa nàng rất chủ động, không phải là ở vào tình trạng bị động.
Ngoại trừ lúc ban đầu nhíu mày nói đau, Diệp Ly Châu không hề có bất cứ lời cự tuyệt nào nữa.
Do dự một chút, hắn nói: “Thân thể đã khỏe hẳn rồi à?”
Diệp Ly Châu gật đầu nói: “Đã khỏe rồi ạ, thuốc mà đại phu kê cho rất có tác dụng, vừa nãy ta cũng uống thuốc rồi, điện hạ, ta đi trước đây.”
Đề Kiêu nhìn Diệp Ly Châu lên xe ngựa.
Nhớ tới thần thái của nàng đêm qua, Đề Kiêu cảm thấy, hẳn là Diệp Ly Châu đang thẹn thùng.
Vừa thẹn thùng lại to gan.
Chỉ có hồ yêu mới biết dùng dương khí của đàn ông để bồi bổ thân thể của mình. Quả nhiên nàng cũng là yêu nữ, bị bệnh mà cũng dùng cách như vậy để tẩm bổ cho mình.
Có điều, bất cứ việc gì quá mức cũng không tốt, nàng dù sao cũng vẫn là cô gái người phàm yếu đuối, đêm nay Diệp Ly Châu lại dùng chiêu này nữa, nhất định phải cự tuyệt nàng.
Đêm qua Diệp Ly Châu sốt đến mơ hồ, cũng không biết việc mình và Đề Kiêu ân ái. Sáng sớm thắt lưng mỏi nhừ, hai chân vô lực cũng tưởng mình ngủ trên giường mềm quá lâu cho nên không thích ứng lắm. Nàng đã quen với việc thân thể không khỏe như vậy rồi.
Vào tới trong cung, Diệp Ly Châu đi tới chỗ Đề hoàng hậu thỉnh an, lại phát hiện nhóm Thịnh quý phi và Hiền Phi cũng đi tới chỗ Hoàng hậu.
Bây giờ Diệp Ly Châu đã gả cho Đề Kiêu, Đề Kiêu và Hoàng hậu cùng vai vế, Thịnh quý phi và Hiền Phi cũng không thể xem nàng như trẻ con nữa.
Thịnh quý phi luôn luôn sợ Đề Kiêu, vừa sợ lại vừa hận. Bây giờ Diệp Ly Châu đã gả cho Đề Kiêu, Thịnh quý phi đánh giá Diệp Ly Châu một phen từ trên xuống dưới.
Tuy rằng thay đổi cách ăn mặc, mái tóc đen cũng vấn lên, tư thế thần sắc thì vẫn giống hệt như trước khi cưới, thanh thuần và nhu mì cùng tồn tại.
So sánh với Đề Kiêu, dáng người nàng nhỏ nhắn xinh xắn, Thịnh quý phi cũng không hiểu nổi Diệp Ly Châu làm thế nào đối phó được với gã sát thần đó.
Đề hoàng hậu vừa thấy Diệp Ly Châu đi vào, trên mặt lập tức hiện lên tươi cười: “Châu Châu, ngồi bên này.”
Thịnh quý phi nói hùa theo: “Tần vương phi bây giờ quả thực không giống với lúc còn là con gái, cử chỉ càng hào phóng hơn rồi.”
Đề hoàng hậu cười dịu dàng: “Đây là đương nhiên, dù sao cũng là chính phi của Tần vương, phải có dáng vẻ của chính thất chứ.”
Đề Kiêu vừa xoa bóp cho nàng, giúp nàng giảm bớt mấy phần mệt mỏi, vừa nói: “Nàng yên tâm. Nàng hãy còn nhỏ, việc này không cần gấp gáp. Để ta cưng chiều nàng thêm vài năm nữa, chuyện con cái sau này hãy nói.”
Diệp Ly Châu mệt thực sự, nàng nằm sấp trên đùi Đề Kiêu ngủ thiếp đi.
Chờ sau khi về đến nhà, xe ngựa đi vào trong sân, không ngờ Triệu Quân lại đang đứng trong hành lang.
Đề Kiêu ôm Diệp Ly Châu xuống. Trán nàng còn hơi nóng, cũng chưa tỉnh lại.
Triệu Quân không biết là Diệp Ly Châu đã ngủ rồi, tiến lên trước hô to một tiếng “Cậu”.
Đề Kiêu lạnh lùng lia mắt lườm hắn: “Câm miệng.”
Triệu Quân lúc này mới chú ý tới Diệp Ly Châu đang ngủ say.
Nói thật, tuổi tác của mợ trẻ còn nhỏ hơn hắn, Triệu Quân cũng thấy có chút lúng túng. Ông cậu gặm một gốc cỏ non như thế, Triệu Quân cũng thấy rất kỳ quái.
Triệu Quân hạ thấp giọng, nói: “Sao mợ đã ngủ rồi ạ?”
Đề Kiêu ôm nàng đi vào bên trong: “Sức khỏe của nàng vốn yếu ớt.”
Triệu Quân đi theo sau lưng Đề Kiêu, nói: “Cậu này, mấy ngày qua, đám Triệu Dật và Lục Huyền Thiên đi lại quá gần, cháu muốn cùng cậu…”
Hắn còn chưa nói hết lời, cửa phòng đã mở ra, Đề Kiêu đi vào: “Hai ngày nữa bàn bạc lại. Vương phi bị ốm, ta phải chăm sóc nàng.”
Trong lòng Triệu Quân thực ra rất kinh ngạc.
Hắn cũng coi như hiểu Đề Kiêu rất rõ, trước chuyện chính sự, Đề Kiêu sẽ buông xuống những chuyện không quan trọng khác. Bây giờ Đề Kiêu lại lấy việc chăm sóc Diệp Ly Châu làm việc chính, đủ để chứng minh tầm quan trọng của Diệp Ly Châu với ông cậu.
Triệu Quân ngẩn người, nói: “Được, vậy hôm khác cháu lại tới.”
Trong phòng rất ấm áp, Đề Kiêu cởi cái áo choàng trên người nàng xuống.
Áo choàng được đặt ở một bên, ngón tay của Diệp Ly Châu túm chặt lấy cổ áo của Đề Kiêu.
Đề Kiêu đặt nàng lên giường, lại kiểm tra trán nàng, vẫn còn nóng hầm hập.
Diệp Ly Châu đúng là không làm người ta bớt lo được. Lần này mệt nhọc quá độ, nàng lại bị một chút phong hàn, dễ dàng như vậy đã ngã xuống rồi.
Đề Kiêu khép màn giường lại kỹ càng, trong phòng đang đốt hương an thần. Hắn vốn phải đi tới thư phòng xử lý công việc, hiện giờ lại cho người đem công văn cùng bút mục đến phòng ngủ, làm việc ở bên ngoài bình phong.
Sắc trời từ từ tối đi, bữa tối đã được chuẩn bị xong. Diệp Ly Châu vẫn chưa tỉnh. Bình thường nàng đã biếng ăn, bây giờ càng là như vậy.
Đề Kiêu để người lưu lại cho nàng một ít cháo cùng với món rau cải dễ ăn.
Diệp Ly Châu nằm ngủ ở trên giường, mơ một giấc mơ. Trong mơ nàng luôn bị ác quỷ rượt đuổi. Nàng cứ chạy mãi ở đằng trước, cả người toát mồ hôi, cuối cùng giật mình tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Diệp Ly Châu thấy bốn phía u ám, trên người nàng đang đắp một cái chăn mỏng, bởi vì cả người ra mồ hôi lạnh, áo ngủ thật mỏng cũng dán lên người.
Diệp Ly Châu có chút sợ hãi, nàng dụi dụi mắt, gọi một tiếng “Điện hạ”, rồi lập tức xuống giường.
Tiếng của nàng nhẹ như vậy, Đề Kiêu ở bên ngoài chuyên tâm xem sổ con, cho nên cũng không nghe thấy.
Diệp Ly Châu đi ra, nhìn thấy Đề Kiêu ở bên ngoài bình phong, lúc này mới yên tâm.
Đề Kiêu ngẩng đầu, trông thấy Diệp Ly Châu đi chân trần chạy ra, trên người chỉ đang mặc cái áo ngủ thật mỏng. Tuy rằng trong phòng rất ấm, nhưng dù sao cũng là mùa đông, sức khỏe tốt đi nữa cũng không qua nổi giày vò như vậy, huống chi sức khỏe của Diệp Ly Châu cũng không tốt.
Hắn nói: “Sao nàng lại chạy ra ngoài? Tới đây.”
Diệp Ly Châu nhào vào trong lòng Đề Kiêu, ôm chặt lấy vai hắn.
Đề Kiêu cảm thấy nhiệt độ trên trán Diệp Ly Châu cao đến bất thường, cơ thể cũng nóng hầm hập.
Ban đầu cảm thấy chỉ là trận phong hàn bình thường, uống chút thuốc là khỏe rồi, bây giờ hắn mới thấy nan giải: “Thân thể khó chịu hả?”
Diệp Ly Châu còn đang đắm chìm trong cơn ác mộng vừa mới rồi, nàng rưng rưng nước mắt: “Ta mơ thấy có con quỷ đuổi theo ta.”
Đề Kiêu vỗ vỗ bả vai nàng: “Đừng khóc, được rồi, đừng khóc.”
Đề Kiêu cho người đưa thuốc tới, Diệp Ly Châu cúi đầu uống thuốc, lại ăn một chút cháo lót dạ.
Vừa nãy trên người nàng ra một ít mồ hôi, quần áo mỏng dán lên người, khiến người ta rất khó chịu.
Diệp Ly Châu nói: “Ta muốn tắm rửa.”
Đề Kiêu giữ chặt vai nàng, nói: “Nàng bị nhiễm phong hàn, hôm nay không thể tắm rửa, bệnh tình sẽ nặng thêm.”
Diệp Ly Châu xoa trán: “Không tắm ta sẽ không ngủ được.”
Nhưng mà, mặc kệ nàng làm nũng thế nào, Đề Kiêu cũng không đồng ý với yêu cầu của nàng.
Đề Kiêu còn bận việc, phải rất khuya mới xong. Hắn để Diệp Ly Châu đi lên giường ngủ, nàng lại sợ không dám đi ngủ một mình.
Đề Kiêu nhéo nhéo chóp mũi của nàng: “Sao ta lại cưới một người nhát gan như nàng chứ, thành thật ngồi đây.”
Nằm trong khuỷu tay của Đề Kiêu, rất nhanh thì Diệp Ly Châu lại ngủ say.
Mặt mày nàng như tranh vẽ, da thịt trắng muốt như ngọc, mịn màng mà mềm mại, ánh nến dịu dàng, cũng tôn lên nét dịu dàng của nàng thêm vài phần. Một cô vợ trẻ rất dính người.
Đề Kiêu biết Diệp Ly Châu bám hắn, tân hôn có vài ngày, nàng đã hoàn toàn không rời được hắn rồi.
Trước khi lên giường đi ngủ, Đề Kiêu đưa tay sờ trán Diệp Ly Châu.
Nhiệt độ không còn có cao như vậy nữa, cơn sốt của nàng đã giảm đi một chút.
Đề Kiêu ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Lúc nửa đêm, Đề Kiêu nhận ra có điều không thích hợp.
Diệp Ly Châu lại lên cơn sốt, so với trước kia còn nóng hơn, sắc mặt cũng đỏ ửng lên, trong miệng không biết là đang nói lẩm bẩm cái gì.
Đề Kiêu lay lay bả vai của nàng: “Diệp Ly Châu.”
Diệp Ly Châu không tỉnh.
Đề Kiêu vốn muốn gọi đại phu tới bắt mạch cho nàng, rồi cho nàng uống một chén thuốc.
Hắn vừa ngồi dậy, Diệp Ly Châu đột nhiên mở mắt ra. Hai tròng mắt của nàng ngập nước, ánh mắt lưu chuyển, khiến người ta không khỏi bị dáng vẻ mềm mại động lòng người của nàng hấp dẫn.
Đề Kiêu ngừng lại, mới nói: “Nàng tỉnh rồi à?”
Diệp Ly Châu sáp lại gần Đề Kiêu, khẽ lẩm bẩm gọi một tiếng “Điện hạ”.
Nàng giống như là đang say rượu vậy, ý thức không rõ ràng lắm.
Đề Kiêu nói: “Thành thật chút nằm ở đây, ta đi ra ngoài phân phó người gọi đại phu tới, sẽ không quá nửa khắc đâu. Diệp Ly Châu, nàng ngoan chút.”
Diệp Ly Châu mềm mại không xương, rúc vào bên cạnh Đề Kiêu, cả người giống như là một mảnh lông chim nhẹ bỗng.
Đề Kiêu đẩy cánh tay của Diệp Ly Châu ra: “Vốn đã không thông minh, lại sốt cao như thế nữa, đầu óc của nàng cũng sẽ hỏng mất. Diệp Ly Châu, hiện tại đừng…”
Lời của hắn còn chưa dứt, con ngươi đột nhiên mở to, nhìn Diệp Ly Châu đang gần ngay trước mắt.
Diệp Ly Châu không nói một câu nào, chỉ là khẽ chớp mắt một cái.
Ánh mắt Đề Kiêu dịu dàng hơn vài phần, nhưng vẫn đẩy nàng ra: “Đừng nháo, lát nữa uống thuốc.”
Đôi tròng mắt của Diệp Ly Châu mơ màng, nàng gọi một tiếng “Điện hạ”, lại túm chặt lấy cánh tay của hắn.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, mặt mày mỹ nhân tinh xảo, môi như ngậm đan, chan chứa gợi tình mà nhìn hắn, thực sự là rất đẹp, khiến người ta không dời mắt được.
Đề Kiêu nhìn nét mặt của nàng lúc này, nếu không phải bởi vì đủ tín nhiệm bất cứ người nào trong phủ, hắn cũng sẽ hoài nghi phải chăng tối nay cho nàng uống không phải là thuốc trị phong hàn, mà là…
Hắn giữ lấy bờ vai mỏng manh của Diệp Ly Châu, nhịn không được cúi đầu xuống.
…
Ngày kế.
Diệp Ly Châu đã hết sốt. Nàng vừa tỉnh dậy thì cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không còn nặng nề giống như hôm qua nữa. Trán cũng không nóng hầm hập nữa.
Chuyện đêm qua nàng đều quên sạch rồi, không hề có một chút ký ức nào.
Sáng sớm Đề Kiêu đã đi vào triều, Diệp Ly Châu dùng bữa sáng một mình.
Nàng rửa mặt chải đầu rồi thay quần áo, nói với Hải Đàn: “Hôm nay phải vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, hai ngày trước cũng chưa có đi.”
Hải Đàn nói: “Thân thể của người không thoải mái, điện hạ đã cho người truyền lời cho Hoàng hậu nương nương rồi. Tiểu thư không cần để ý tới những nghi thức xã giao này ạ.”
Diệp Ly Châu lại không dám xem nhẹ, Hoàng hậu là chị ruột của Đề Kiêu, bây giờ cũng là chị của nàng, chị cả như mẹ, nàng đã vào cửa nhà họ Đề, đương nhiên là phải có lễ phép.
Ỷ vào thân thể mình không tốt, được cưng chiều mà kiêu ngạo, cũng không phải là tác phong của Diệp Ly Châu.
Hải Đàn nói: “Vậy được ạ, nô tỳ cho người đi truyền lời, thông báo một tiếng, để người chuẩn bị xe ngựa cho tốt.”
Diệp Ly Châu gật đầu.
Nàng dùng qua bữa sáng, lúc ra cửa sắp lên xe ngựa thì Đề Kiêu vừa vặn trở về.
Đề Kiêu đeo tử kim quan trên đầu, trên người mặc mãng bào màu đen, thân hình cao to, khuôn mặt anh tuấn, tự mang theo khí phách lạnh lùng uy nghiêm, người bình thường đều không dám tới gần hắn nửa phân.
Diệp Ly Châu sắp giẫm lên băng ghế để đi lên, trông thấy Đề Kiêu về, nàng quay đầu lại cười một cái: “Điện hạ.”
Đề Kiêu hờ hững gật đầu, lúc này mới nói: “Nàng đi đâu vậy?”
Diệp Ly Châu nói: “Ta đi vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Mấy ngày nay cũng chưa có đi tới chỗ nương nương.”
Hôm qua sau khi kết thúc, Đề Kiêu lập tức phát hiện nàng đã hạ sốt. Ngoại trừ trên mặt có chút ửng đỏ sau khi sung sướng, không có dấu hiệu nào khác của bệnh nặng.
Nàng mang theo bệnh dụ dỗ hắn, không chỉ có cái trán và thân thể nóng hổi mà trong ngoài đều như vậy.
Cái cảm giác đó, Đề Kiêu rất khó hình dung, hắn chỉ biết đêm qua Diệp Ly Châu hẳn là rất hài lòng về hắn.
Hơn nữa nàng rất chủ động, không phải là ở vào tình trạng bị động.
Ngoại trừ lúc ban đầu nhíu mày nói đau, Diệp Ly Châu không hề có bất cứ lời cự tuyệt nào nữa.
Do dự một chút, hắn nói: “Thân thể đã khỏe hẳn rồi à?”
Diệp Ly Châu gật đầu nói: “Đã khỏe rồi ạ, thuốc mà đại phu kê cho rất có tác dụng, vừa nãy ta cũng uống thuốc rồi, điện hạ, ta đi trước đây.”
Đề Kiêu nhìn Diệp Ly Châu lên xe ngựa.
Nhớ tới thần thái của nàng đêm qua, Đề Kiêu cảm thấy, hẳn là Diệp Ly Châu đang thẹn thùng.
Vừa thẹn thùng lại to gan.
Chỉ có hồ yêu mới biết dùng dương khí của đàn ông để bồi bổ thân thể của mình. Quả nhiên nàng cũng là yêu nữ, bị bệnh mà cũng dùng cách như vậy để tẩm bổ cho mình.
Có điều, bất cứ việc gì quá mức cũng không tốt, nàng dù sao cũng vẫn là cô gái người phàm yếu đuối, đêm nay Diệp Ly Châu lại dùng chiêu này nữa, nhất định phải cự tuyệt nàng.
Đêm qua Diệp Ly Châu sốt đến mơ hồ, cũng không biết việc mình và Đề Kiêu ân ái. Sáng sớm thắt lưng mỏi nhừ, hai chân vô lực cũng tưởng mình ngủ trên giường mềm quá lâu cho nên không thích ứng lắm. Nàng đã quen với việc thân thể không khỏe như vậy rồi.
Vào tới trong cung, Diệp Ly Châu đi tới chỗ Đề hoàng hậu thỉnh an, lại phát hiện nhóm Thịnh quý phi và Hiền Phi cũng đi tới chỗ Hoàng hậu.
Bây giờ Diệp Ly Châu đã gả cho Đề Kiêu, Đề Kiêu và Hoàng hậu cùng vai vế, Thịnh quý phi và Hiền Phi cũng không thể xem nàng như trẻ con nữa.
Thịnh quý phi luôn luôn sợ Đề Kiêu, vừa sợ lại vừa hận. Bây giờ Diệp Ly Châu đã gả cho Đề Kiêu, Thịnh quý phi đánh giá Diệp Ly Châu một phen từ trên xuống dưới.
Tuy rằng thay đổi cách ăn mặc, mái tóc đen cũng vấn lên, tư thế thần sắc thì vẫn giống hệt như trước khi cưới, thanh thuần và nhu mì cùng tồn tại.
So sánh với Đề Kiêu, dáng người nàng nhỏ nhắn xinh xắn, Thịnh quý phi cũng không hiểu nổi Diệp Ly Châu làm thế nào đối phó được với gã sát thần đó.
Đề hoàng hậu vừa thấy Diệp Ly Châu đi vào, trên mặt lập tức hiện lên tươi cười: “Châu Châu, ngồi bên này.”
Thịnh quý phi nói hùa theo: “Tần vương phi bây giờ quả thực không giống với lúc còn là con gái, cử chỉ càng hào phóng hơn rồi.”
Đề hoàng hậu cười dịu dàng: “Đây là đương nhiên, dù sao cũng là chính phi của Tần vương, phải có dáng vẻ của chính thất chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.