Chương 8: Chạm Vào Vảy Ngược (1)
Thị Từ
21/01/2024
Tượng Quan Âm sau khi vào thành một đường hướng tới chùa Thiên Khâu, tin tức truyền đến trong nội cung, bọn cung nữ thái giám lén lút nghị luận xôn xao, tranh nhau lan truyền, tức khắc không người nào chú ý đến sự việc sứ đoàn Nam Vinh nhập kinh, đều hận không thể lập tức đi chùa Thiên Khâu để chiêm ngưỡng bồ đề bảo tướng*.
Lúc ấy Tiêu Thanh Quy đang ở Hàn Lâm Viện, chân của Lữ Tông đã xuống được giường, tuy chưa thể đi lại tự nhiên như xưa nhưng vẫn ngày ngày kêu người nâng đến Hàn Lâm Viện điểm danh, tham dự vào việc biên soạn sách sử, thái độ rất tích cực. Phàm con cháu nho gia đều có chung sở nguyện đó là có cơ hội được biên sử, Lữ Tông tuổi còn trẻ đã có vinh hạnh đặc biệt nhường này, hắn đối với sự nâng đỡ của Tiêu Thanh Quy luôn ôm lòng cảm kích.
Người ngoài không biết ngày đó ở Kiến Ninh cung, Tiêu Thanh Quy cùng Lữ Văn Chinh đối chọi gay gắt, chỉ biết Lữ Văn Chinh bệnh tình bộc phát nặng nên đành cáo lão hồi hương, trưởng công chúa ngay sau đó liền đem cháu trai của Lữ Văn Chinh điều đến Hàn Lâm Viện, tuy có nhúng tay vào chính sự nhưng cũng có thể coi đó là hành động nhân nghĩa, làm cho người đời không có lời nào bắt bẻ.
Tiêu Dực phái tên thái giám đến Hàn Lâm Viện thông báo, mời Tiêu Thanh Quy qua chùa Thiên Khâu kiểm tra thực hư thọ lễ, Thọ Mi đáp ứng rồi trở lại trong phòng tìm Tiêu Thanh Quy, thấy nàng ngồi đó thẩm duyệt dự sử, xung quanh còn có mấy lão thần cùng học sĩ, Thọ Mi cũng chỉ có thể tạm thời đè xuống, lát nữa lại nói sau…
Nàng nhìn chằm chằm một tờ trước mắt hồi lâu như là đang cẩn thận kiểm duyệt từng văn tự một, lâu đến mức học sĩ xung quanh hai mặt nhìn nhau, vài lần muốn mở miệng dò hỏi, muốn biết nơi nào sai để sửa lại cho đúng.
Lữ Văn Chinh từng mở miệng làm khó dễ, thậm chí trực tiếp đem cuốn dự thảo quăng lại trên bàn, hiện giờ đã qua một lần chỉnh sửa, không thấy ba chữ “Tống phu nhân” mà thay vào đó chính là thê tử Tống Trường Canh, đại danh “Bùi Tố Chi”.
Vật đổi sao dời, Vụ Sơn phái sớm đã tan biến trong nhân gian, mà nàng thân là độc nữ đời cuối cùng của chưởng môn Vụ Sơn, vì phò trợ Tiêu Phục trấn quốc đã cùng Tống Trường Canh chinh chiến sa trường, công lao sợ là cũng không thua kém ai. Tiêu Thanh Quy thủa nhỏ đã có hùng tâm, quyết không để thua đấng mày râu, đối với cố nhân chưa từng gặp mặt thật lòng đồng cảm, có thể vì người mà lưu lại một nét bút trên sử sách cũng coi như tận tâm tận lực.
“Rất tốt.” Nàng cuối cùng chịu mở miệng vàng, khắc chế cảm xúc trên mặt, đem cuốn dự sử khép lại, tiện tay để xuống.
Sau khi Lữ Văn Chinh cáo lão về quê, trọng trách biên sử chính thuộc về lão đại thần Liễu Thiếu Bảo, là người lớn tuổi nhất và rất được kính trọng, Tiêu Thanh Quy gần đây cũng là gặp lão ta nhiều nhất, Liễu Thiếu Bảo ngược lại là người hòa ái, xưa nay luôn khiêm tốn nội liễm, tuyệt không giống như Lữ Văn Chinh quá mức công chính làm người ta chán ghét, Tiêu Thanh Quy nhìn ra được lão là có tuệ nhãn hơn người.
Nhận lấy cuốn biên sử được Tiêu Thanh Quy hài lòng, Liễu Thiếu Bảo hỏi: "Hiện nay trong tân sử có viết đến năm Nguyên Huy thứ 3, trưởng công chúa ha thế, đáng lý ra tục danh của trưởng công chúa cũng nên ghi vào sử sách, nhưng từ trước đến giờ phượng danh của công chúa đều có chút không rõ ràng, không tiện để người ngoài biết, cho nên lão thần hoảng sợ không dám hạ bút, cả gan hỏi ý kiến trưởng công chúa."
Tiêu Thanh Quy nghe vậy có chút kinh ngạc, chắc là tại nàng kiên trì muốn viết rõ tục danh Bùi Tố Chi, Liễu Thiếu Bảo nhất thời cũng không dám chắc chắn, đến cùng nên viết "Cảnh Sơ công chúa" hay vẫn là "Cảnh Sơ công chúa Thanh Quy".
"Bùi nương không mang chức vụ hay quân hàm là bởi vì nước ta nữ tử không thể tòng quân, nhưng người vẫn có chiến công trên người, phụ hoàng lấy lễ mệnh phụ nhất đẳng hậu táng, nhập vào sơn lăng, lưu danh sử sách cũng không có gì quá đáng. Bản cung bất quá là may mắn ký thác sinh ra trong Hoàng gia, được phong hào Cảnh Sơ, đến cuối cùng Cảnh Sơ công chúa là ai cũng không phải điều trọng yếu, tục danh vẫn là không cần viết."
Một lời nói đến Liễu Thiếu Bảo không khỏi có chút xấu hổ, Tiêu Thanh Quy phụ chính bốn năm, lão thân là quan văn, chịu nhiều ảnh hưởng của nho giáo, sao có thể chưa từng kín đáo phê bình nàng, lão có cùng suy nghĩ giống Lữ Văn Chinh, ít nhiều cho rằng Tiêu Thanh Quy đang lo lắng tới uy danh lưu lại cho hậu thế, bất quá lão so với Lữ Văn Chinh nhanh nhạy hơn nhiều, Tiêu Thanh Quy khiêm tốn đối đãi, mọi thứ đều đem ra thương lượng, lão bề ngoài cũng sẽ cố gắng thể thể hiện tốt.
Lão ta không nghĩ tới lại nhìn thấy vẻ buồn rầu nhàn nhạt giữa lông mày Tiêu Thanh Quy, nhịn không được sinh ra một tia hoài nghi đối với nhận định trước đây của mình, lão vô thức cảm thấy nàng tựa hồ như đã chán ngấy cả cái hư danh công chúa cái này rồi chứ đừng nói đến chuyện vượt quá giới hạn muốn tiếp quản chính vụ để thỏa mãn tham vọng quyền lực.
Liễu Thiếu Bảo thấp giọng xưng "Vâng", Tiêu Thanh Quy phất phất tay, lệnh lão đi làm việc khác không cần để ý đến mình.
Nàng mỗi lần đến Hàn Lâm Viện tuyệt sẽ không ở lại lâu, nhìn ra được những vị học sĩ kia thân cao tám thước nhưng hành xử rất câu nệ, từng người một cúi trước mặt nàng chỉ lộ ra cái ót, tự nàng cũng cảm thấy ngột ngạt.
Thọ Mi tiến lên đỡ lấy cánh tay Tiêu Thanh Quy, nhắc nhở: "Trưởng công chúa, để nô tỳ đưa người về cung uống thuốc, hôm nay chắc là không nghỉ trưa được?"
Tiêu Thanh Quy ngồi dậy, hỏi: "Có chuyện gì?"
Thọ Mi vội vàng nói: "Vương gia cho người đến truyền lời, nói rằng thọ lễ của trưởng công chúa đã vào kinh, mời trưởng công chúa đến chùa Thiên Khâu nhìn một chút."
Tiêu Thanh Quy đang muốn cất bước lên liễn kiệu, nghe thấy vậy thì dừng bước, quay sang đáp lời Thọ Mi: "Đưa lễ còn bắt ta tự mình đi qua? Phô trương cũng không nhỏ, nếu hắn đã xem như trân bảo vậy thì nói hắn không cần phải bỏ thứ mình yêu thích."
Thọ Mi nghe xong, biết vị Quan Âm lớn nhất này sẽ không chịu hạ mình, chỉ có thể tự trách mình ăn nói vụng về, tâm tư không đủ nhanh nhạy, bối rối không biết có nên nói hay không. Nếu là không nói, Tiêu Thanh Quy nhất định không chịu đi, nếu là nói, chẳng phải đã làm hỏng chuyện kinh hỉ mà Vương gia đã chuẩn bị sao?
Dọc đường về Thọ Mi trông rất lo lắng, Tiêu Thanh Quy cảm thấy có chút buồn cười, nàng tin dùng Thọ Mi chính là coi trọng sự thành thật của nàng ấy. Thế nhưng bởi vì quá mức thành thật, nhiều lúc cũng thật ngốc nghếc, nàng có lẽ nên chỉ điểm Thọ Mi vài điều, mọi chuyện không cần đều thuận theo Tiêu Dực, dù sao nàng ta cũng là người của Kiến Ninh cung, xưa nay mọi việc rất tận tâm, Tiêu Dực làm sao có thể vì một chuyện nhỏ liền trách tội.
Liễn kiệu vững vàng di chuyển trên lối đi, Tiêu Thanh Quy nhàn nhã nghiêng người ôm lấy lò sưởi trong tay, khi vừa tới gần góc phía tây của cung điện trước khi đến Kiến Ninh cung, nàng lần đầu tiên nhìn thấy vật thể to lớn đến thế, ánh mắt từ trên người Thọ Mi chuyển qua không trung, lập tức choáng váng.
Phía trên tường đỏ cao ba thước chỉ thấy được phân nửa của bức tượng Thủy Nguyệt Quan Âm, đá xanh như ngọc, được ánh sáng mặt trời chiếu vào như thể dung nhập tạo thành một đường nối lên tận mây, sừng sững đặt trong hậu viện chùa Thiên Khâu, che chở cả tĩnh thất hương đường cùng cửu trọng tam điện* dưới chân mình.
>
Nàng từ trong cung hướng đến nơi cao đó, ở quá xa nên tầm nhìn cũng không đủ rõ ràng, ngược lại nàng có thể nhìn ra tượng phật quý báu này có ẩn chứa huyền cơ, cảm giác có chút lo sợ không yên, thật lâu không nói lời nào.
"Quan châu sùng sơn đa kỳ lộ, đoạn tống nhai hạ vạn phật hương" Lục Chấn Nhan đứng đối diện trước liễn kiệu, cất tiếng gọi thần trí Tiêu Thanh Quy trở về, "Từ sau khi Tây Ly chiếm đóng Quan Châu, đổi tên thành Lan Không, Vạn Phật Tự bị tàn phá một cách tàn nhẫn chỉ còn một bức tượng Thủy Nguyệt Quan Âm này, hơn trăm năm nay Trung Nguyên chưa có người nào nhìn thấy được, phần lễ vật lần này vương gia thật là hao tài tốn của không ít."
Tiêu Thanh Quy quay đầu nhìn về phía hắn, ngữ khí có chút lãnh đạm: "Ngươi vào cung có chuyện gì?"
"Nếu như Chấn Nhan không chủ động tiến cung, sợ là điện hạ sẽ quên mất Chấn Nhan."
Giọng nói của Lục Chấn Nhan lộ rõ ủy khuất, từ sau trận phong ba tại Ly Đình, Tiêu Thanh Quy lệnh hắn trở về chùa Thiên Khâu, đã hơn nửa tháng rồi vẫn không triệu kiến hắn, thái độ rất lạnh nhạt. Hắn thoạt đầu còn không biết mình làm sai chuyện gì, mặc y phục màu xanh, tóc đen buông xõa, cố ý chọc giận Thái hậu đều là chủ ý của Tiêu Thanh Quy, nàng tất nhiên sẽ không bởi vậy mà xa cách hắn.
Mãi đến khi hắn chợt nhớ tới lần tiến cung ngày 14 tháng 8, Tiêu Dực cùng Tiêu Thanh Quy đánh cờ tại Kiến Ninh cung, hắn chẳng qua chỉ mở miệng châm chọc Tiêu Dực một câu, tự nhận lời nói cũng không hề quá phận nhưng vẫn làm Tiêu Thanh Quy không vui.
Hắn không hiểu rõ Tiêu Thanh Quy bằng Tiêu Dực, Tiêu Dực biết nàng am hiểu nhất là đạo pháp giết người bằng dao cùn, Lục Chấn Nhan từ khi đi theo Tiêu Thanh Quy chưa từng chịu qua sự tra tấn kiểu này, hiển nhiên là không giữ được bình tĩnh liền tự tiện tiến cung.
Bên trong tẩm điện, địa long đã đốt gần đủ tháng, ấm áp thâm trầm, Tiêu Thanh Quy ngồi trên giường, tay trái cầm chuỗi tràng hạt, tay phải vân vê đũa hương làm bằng ngọc trắng ngà, có chút nhàn nhã gảy tàn hương trong lọ đựng khảm vàng. Thọ Mi ở đối diện nàng, cẩn thận pha trà cho Tiêu Thanh Quy, dùng bộ trà cụ do Nam Vinh Tiến cống, từ từ nấu trên lửa nhỏ, tốn rất nhiều công phu mới ra được một chén trà.
Lục Chấn Nhan đứng một bên, ngại Thọ Mi vẫn còn ở đó, có mấy lời không thể mở miệng.
Chờ đến khi Thọ Mi nấu trà xong, hai tay dâng lên trước mặt Tiêu Thanh Quy, Tiêu Thanh Quy sau khi thẩm trà mới hỏi tới Lục Chấn Nhan: "Tượng Quan Âm được đem vào chùa, sao ngươi không ở đó thu xếp mà lại tiến cung?"
"Vương gia xưa nay làm việc chu toàn, không để ta tự tiện an bài. Hôm nay là ngày trai giới, hương hỏa cực thịnh nhưng vì vương gia tặng thọ lễ, từ sáng đã đóng cửa chùa, Chấn Nhan không có việc gì làm, lại thêm rất muốn được nhìn thấy điện hạ, cho nên đành trái lệnh mà tiến cung, xin điện hạ trách phạt."
Lời này nói ra mang nhiều điều ẩn ý, bề ngoài nói Tiêu Dực làm việc chu toàn, kì thực là đang vì chuyện Tiêu Dực tự tiện làm chủ đem đồ đưa vào chùa mà bất mãn. Tiêu Thanh Quy dùng tay xoa lên chuỗi hạt ẩn dưới tay áo, nghe vậy khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, lại nói với Thọ Mi: "Phương Sơn Lộ Nha đúng là vừa thơm vừa ngọt, đưa qua một chén cho Chấn Nhan nếm thử. Đàn Hương lần trước Nội Đình đưa tới có chút khô rồi, ngươi đi đổi cái mới rồi đem về cung dâng phật."
Thọ Mi rót cho Lục Chấn Nhan chén trà rồi cúi đầu lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người, Lục Chấn Nhan nào có tâm tư thưởng thức Phương Sơn Lộ Nha, thấy Thọ Mi khép cửa lại liền bước lên nửa bước quỳ sát dưới đầu gối Tiêu Thanh Quy, giọng điệu lấy lòng kêu "Điện hạ".
Hắn thích nhất kêu nàng là "Điện hạ", không giống như Thọ Mi hay các cung nhân khác đều cung kính xưng "Trưởng công chúa", mỗi lần Lục Chấn Nhan gọi nàng như vậy, giọng luôn mang theo chút tình ý mập mờ triền miên.
Tiêu Thanh Quy duỗi ngón tay nâng cằm hắn lên, nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của hắn, từ “Hồng nhan họa thủy” đâu phải chỉ có thể dùng cho nữ tử, đem dùng cho Lục Chấn Nhan cũng chưa hẳn là một ý kiến tồi, cho dù là Tiêu Thanh Quy ý chí sắt đá cũng không khỏi mềm lòng.
"Nửa tháng suy ngẫm, đã biết mình sai ở đâu chưa?"
"Chấn Nhan biết sai, chỉ là không muốn thừa nhận sai lầm này. Nhưng nếu điện hạ vì chuyện này mà tức giận, Chấn Nhan lập tức nhận sai, chỉ cần điện hạ vui vẻ là được."
"Nói như vậy tức là ngươi vẫn chưa biết chỗ sai." Nếu không, làm sao biết sai nhưng lại không nhận sai?
"Ngày đó điện hạ lệnh Chấn Nhan dùng tơ vàng chép kinh coi như là đã trách phạt, Chấn Nhan chép kinh cả đêm không ngủ, cánh tay cũng đau nhức mấy ngày, đau chút cũng không sao, chỉ đáng tiếc là không thể chải đầu cho điện hạ. Nếu điện hạ thấy vậy vẫn chưa đủ, ngài cứ phạt nặng thêm cũng không sao, Chấn Nhan đều vui vẻ chịu đựng."
Tài thư pháp của Lục Chấn Nhan rất tinh xảo, nhưng viết lên tơ vàng lại dễ dính vết mực, hắn không am hiểu sách lụa, chùa Thiên Khâu trước nay đều dùng giấy ngọc rẻ tiền để chép kinh, nếu đã như thế, tiếp tục làm chuyện này quả thật là làm khó hắn.
"Phạt ngươi có ích gì? Bản cung chẳng lẽ thành người lạm dụng tư hình hay sao? Chép kinh cần tĩnh tâm, tĩnh tâm tối kỵ nhiều lời, bản cung muốn cảnh cáo ngươi để về sau chớ lại lỡ lời, nhưng ngươi một mực không hiểu, vẫn là quay về Thiên Khâu đi."
"Điện hạ, Chấn Nhan hôm đó cũng chưa nói điều gì phạm thượng, vương gia chắc sẽ không để bụng..."
"Hắn là huynh trưởng của bản cung, cũng chính là người thân thiết nhất với ta trong Hoàng thành này, ngươi cả gan dám đối với hắn dùng bốn chữ "Không đánh đã khai", chính là muốn nói hắn mang ý đồ xấu, bản cung sao có thể tiếp tục giữ dạng người như ngươi ở bên cạnh? Ngươi tốt nhất nên xuất cung càng sớm càng tốt, hoặc để ta tìm công việc khác cho ngươi, đừng xuất hiện tại Kiến Ninh cung nữa."
Trong mắt Lục Chấn Nhan hiện lên một tia kinh hãi, ghen ghét chiếm lĩnh hết tim gan, ngữ khí càng thêm ủy khuất: "Từ mùa đông Long Hằng thứ 2 điện hạ mang Chấn Nhan vào cung, người chưa từng nói nặng lời với Chấn Nhan như thế, điện hạ chỉ biết thiên vị vương gia, ta là thuận miệng nói như vậy cũng không được?"
"Bản cung biết ngươi đối với hắn bất mãn đã lâu, dù ngươi xưa nay thái độ kính cẩn nhưng mỗi lần huynh trưởng tới ngươi đều nói lời ẩn ý, ngươi cho rằng chỉ hôm đó mới là lần đầu ngươi thuận miệng nói ra sao, bản cung bao dung ngươi nhiều lần, cũng nhiều lần chỉ điểm, hy vọng chính ngươi sẽ tự mình phát hiện nhưng vô ích." Nàng dùng lực nắm lấy tay Lục Chấn Nhan, nghiêm túc nói: "Ngươi đi theo bản cung hai năm, sao lại không biết bản cung xem trọng ngươi ở điểm gì? Trung cung xưa nay có đạo lý "Phùng nhân thả thuyết tam phân thoại"*, nhưng ngươi không hiểu được ẩn ý của bản cung, tâm tư ngươi quá mức mẫn cảm hay là đang ỷ sủng sinh kiêu?"
Giọng Lục Chấn Nhan càng thêm cường điệu: "Điện hạ thiên vị Vương gia đến mức vậy sao?"
"Hắn là huynh trưởng của bản cung." Tiêu Thanh Quy cũng lên giọng, "Sao lại nói là thiên vị? Chẳng bằng ngươi nói thẳng tâm ta đều đặt trên người hắn."
Nàng thốt ra lời này cũng không thấy có cái gì không đúng, Lục Chấn Nhan nghe câu nói sau cùng kia lại cảm thấy rất chói tai, trong lòng cực kỳ minh bạch. Nhưng hắn cố tình không muốn tin, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, chua xót trong lòng tựa hồ hóa thành nước mắt, từ từ lấp đầy nơi hốc mắt, hắn nhìn nàng đầy dịu dàng nhưng trong miệng lại nói những lời rất ngông cuồng.
"Điện hạ xem vương gia là thân huynh nhưng Vương gia có xem điện hạ chỉ như thân muội? Tha thứ cho Chấn Nhan nói bừa, Vương gia trên danh nghĩa là nhi tử của Thái hậu, trong ngoài cung có ai không biết mẹ đẻ của Vương gia là một nữ tử Bắc Sóc thấp kém, làm sao xứng làm thân huynh của điện hạ? Nếu bàn về huynh đệ ruột thịt, bệ hạ mới chính là người xứng đáng, nếu không phải vậy thì Vương gia bây giờ đâu chỉ dừng lại là Vương gia? Hơn nữa..."
"Ngươi ăn nói càn rỡ!" Tiêu Thanh Quy lúc này dùng hết sức đem hắn đẩy ra, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói "Vương gia có xem điện hạ chỉ như thân muội", điều khủng khiếp nhất chính là nàng vậy mà không biết nên phản bác thế nào, dù nàng tuyệt không phải là người ăn nói vụng về.
Lục Chấn Nhan ngã xuống đất, dùng cặp mắt đẫm lệ chăm chú nhìn nàng, rõ ràng nàng đang ngồi cao cao tại thượng trên giường nhưng lại cảm thấy mình thấp kém hơn hắn rất nhiều, ánh mắt dò xét của hắn làm nàng hoảng hốt, hắn cứ như vậy đợi nàng đưa ra một câu trả lời.
Nàng hiếm khi mất bình tĩnh, đột nhiên đứng bật dậy, nắm chặt tay áo Lục Chấn Nhan, trầm giọng nói: "Ta không cần biết ngươi nghe được tin đồn bẩn thỉu gì hay tâm tư của ngươi tự nghĩ ra chủ ý xấu xa này. Ngươi lập tức trở về chùa Thiên Khâu chuẩn bị lễ nhập tượng, bản cung hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, chờ sứ đoàn Nam Vinh rời kinh sẽ tính kỹ món nợ này với ngươi, hy vọng đến lúc đó ngươi đã suy xét kỹ càng."
Lục Chấn Nhan hiển nhiên còn có lời muốn nói, chưa kịp mở miệng, ngoài cửa truyền đến tiếng của Thọ Mi: "Thưa trưởng công chúa, Vương gia tới."
Tiêu Dực vừa từ doanh trại ngoại thành trở về, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, trên đường nghe thuộc hạ bẩm báo mới biết Tiêu Thanh Quy chưa đi chùa Thiên Khâu nhìn tượng Quan Âm, cứ tưởng nàng tính tình bướng bỉnh nên tự mình trực tiếp đến mời, Thọ Mi vừa dứt lời hắn đã trực tiếp đẩy cửa vào, gọi nàng "A Bồ".
Lục Chấn Nhan nghe tiếng hắn vội vàng chỉnh đốn dáng vẻ, thẳng tắp đứng dậy. Tiêu Thanh Quy lùi về trên giường, bên tai nghe từng tiếng "A Bồ" nhưng trong đầu lại chỉ vang lên câu Lục Chấn Nhan chất vấn " Vương gia có xem điện hạ chỉ như thân muội", đột nhiên trái tim nàng như bị lửa thiêu đốt, cháy bùng lan ra cả khuôn mặt.
Tiêu Dực hoàn toàn không biết trong phòng vừa xảy ra chuyện gì, vào cửa không thấy Lục Chấn Nhan. Hắn vốn định ngồi xuống đối diện Tiêu Thanh Quy, nhưng thấy trên trán nàng có sợi tóc liền thuận tay vén lên cho nàng, nói: "Hôm nay muội chải kiểu Song đao kế nhất định sẽ rất xinh đẹp."
Sứ đoàn Nam vinh đã vào kinh, đêm nay chắc chắn phải mở tiệc chiêu đãi, nàng cũng nên ra mặt tham dự.
Tiêu Thanh Quy cảm nhận được đầu ngón tay Tiêu Dực sượt qua thái dương và gò má nàng, cử chỉ tưởng như vô ý nhưng lại đong đầy xúc cảm không tên, tim nàng đột nhiên quặn lại, đau đến nhíu mày, thân thể lung lay ngã ra phía sau.
"A bồ!"
"Điện hạ!"
Tiêu Dực trực tiếp người ôm vào trong ngực, nghiêm nghị hét lớn lên, "Nhanh truyền Hạ Lan Thế Kính!"
Trước khi mất đi ý thức, Tiêu Thanh Quy dùng hết khí lực cuối cùng bắt lấy tay Tiêu Dực thều thào: "Đừng kêu Thiên sư... Vân Thường..."
Lúc ấy Tiêu Thanh Quy đang ở Hàn Lâm Viện, chân của Lữ Tông đã xuống được giường, tuy chưa thể đi lại tự nhiên như xưa nhưng vẫn ngày ngày kêu người nâng đến Hàn Lâm Viện điểm danh, tham dự vào việc biên soạn sách sử, thái độ rất tích cực. Phàm con cháu nho gia đều có chung sở nguyện đó là có cơ hội được biên sử, Lữ Tông tuổi còn trẻ đã có vinh hạnh đặc biệt nhường này, hắn đối với sự nâng đỡ của Tiêu Thanh Quy luôn ôm lòng cảm kích.
Người ngoài không biết ngày đó ở Kiến Ninh cung, Tiêu Thanh Quy cùng Lữ Văn Chinh đối chọi gay gắt, chỉ biết Lữ Văn Chinh bệnh tình bộc phát nặng nên đành cáo lão hồi hương, trưởng công chúa ngay sau đó liền đem cháu trai của Lữ Văn Chinh điều đến Hàn Lâm Viện, tuy có nhúng tay vào chính sự nhưng cũng có thể coi đó là hành động nhân nghĩa, làm cho người đời không có lời nào bắt bẻ.
Tiêu Dực phái tên thái giám đến Hàn Lâm Viện thông báo, mời Tiêu Thanh Quy qua chùa Thiên Khâu kiểm tra thực hư thọ lễ, Thọ Mi đáp ứng rồi trở lại trong phòng tìm Tiêu Thanh Quy, thấy nàng ngồi đó thẩm duyệt dự sử, xung quanh còn có mấy lão thần cùng học sĩ, Thọ Mi cũng chỉ có thể tạm thời đè xuống, lát nữa lại nói sau…
Nàng nhìn chằm chằm một tờ trước mắt hồi lâu như là đang cẩn thận kiểm duyệt từng văn tự một, lâu đến mức học sĩ xung quanh hai mặt nhìn nhau, vài lần muốn mở miệng dò hỏi, muốn biết nơi nào sai để sửa lại cho đúng.
Lữ Văn Chinh từng mở miệng làm khó dễ, thậm chí trực tiếp đem cuốn dự thảo quăng lại trên bàn, hiện giờ đã qua một lần chỉnh sửa, không thấy ba chữ “Tống phu nhân” mà thay vào đó chính là thê tử Tống Trường Canh, đại danh “Bùi Tố Chi”.
Vật đổi sao dời, Vụ Sơn phái sớm đã tan biến trong nhân gian, mà nàng thân là độc nữ đời cuối cùng của chưởng môn Vụ Sơn, vì phò trợ Tiêu Phục trấn quốc đã cùng Tống Trường Canh chinh chiến sa trường, công lao sợ là cũng không thua kém ai. Tiêu Thanh Quy thủa nhỏ đã có hùng tâm, quyết không để thua đấng mày râu, đối với cố nhân chưa từng gặp mặt thật lòng đồng cảm, có thể vì người mà lưu lại một nét bút trên sử sách cũng coi như tận tâm tận lực.
“Rất tốt.” Nàng cuối cùng chịu mở miệng vàng, khắc chế cảm xúc trên mặt, đem cuốn dự sử khép lại, tiện tay để xuống.
Sau khi Lữ Văn Chinh cáo lão về quê, trọng trách biên sử chính thuộc về lão đại thần Liễu Thiếu Bảo, là người lớn tuổi nhất và rất được kính trọng, Tiêu Thanh Quy gần đây cũng là gặp lão ta nhiều nhất, Liễu Thiếu Bảo ngược lại là người hòa ái, xưa nay luôn khiêm tốn nội liễm, tuyệt không giống như Lữ Văn Chinh quá mức công chính làm người ta chán ghét, Tiêu Thanh Quy nhìn ra được lão là có tuệ nhãn hơn người.
Nhận lấy cuốn biên sử được Tiêu Thanh Quy hài lòng, Liễu Thiếu Bảo hỏi: "Hiện nay trong tân sử có viết đến năm Nguyên Huy thứ 3, trưởng công chúa ha thế, đáng lý ra tục danh của trưởng công chúa cũng nên ghi vào sử sách, nhưng từ trước đến giờ phượng danh của công chúa đều có chút không rõ ràng, không tiện để người ngoài biết, cho nên lão thần hoảng sợ không dám hạ bút, cả gan hỏi ý kiến trưởng công chúa."
Tiêu Thanh Quy nghe vậy có chút kinh ngạc, chắc là tại nàng kiên trì muốn viết rõ tục danh Bùi Tố Chi, Liễu Thiếu Bảo nhất thời cũng không dám chắc chắn, đến cùng nên viết "Cảnh Sơ công chúa" hay vẫn là "Cảnh Sơ công chúa Thanh Quy".
"Bùi nương không mang chức vụ hay quân hàm là bởi vì nước ta nữ tử không thể tòng quân, nhưng người vẫn có chiến công trên người, phụ hoàng lấy lễ mệnh phụ nhất đẳng hậu táng, nhập vào sơn lăng, lưu danh sử sách cũng không có gì quá đáng. Bản cung bất quá là may mắn ký thác sinh ra trong Hoàng gia, được phong hào Cảnh Sơ, đến cuối cùng Cảnh Sơ công chúa là ai cũng không phải điều trọng yếu, tục danh vẫn là không cần viết."
Một lời nói đến Liễu Thiếu Bảo không khỏi có chút xấu hổ, Tiêu Thanh Quy phụ chính bốn năm, lão thân là quan văn, chịu nhiều ảnh hưởng của nho giáo, sao có thể chưa từng kín đáo phê bình nàng, lão có cùng suy nghĩ giống Lữ Văn Chinh, ít nhiều cho rằng Tiêu Thanh Quy đang lo lắng tới uy danh lưu lại cho hậu thế, bất quá lão so với Lữ Văn Chinh nhanh nhạy hơn nhiều, Tiêu Thanh Quy khiêm tốn đối đãi, mọi thứ đều đem ra thương lượng, lão bề ngoài cũng sẽ cố gắng thể thể hiện tốt.
Lão ta không nghĩ tới lại nhìn thấy vẻ buồn rầu nhàn nhạt giữa lông mày Tiêu Thanh Quy, nhịn không được sinh ra một tia hoài nghi đối với nhận định trước đây của mình, lão vô thức cảm thấy nàng tựa hồ như đã chán ngấy cả cái hư danh công chúa cái này rồi chứ đừng nói đến chuyện vượt quá giới hạn muốn tiếp quản chính vụ để thỏa mãn tham vọng quyền lực.
Liễu Thiếu Bảo thấp giọng xưng "Vâng", Tiêu Thanh Quy phất phất tay, lệnh lão đi làm việc khác không cần để ý đến mình.
Nàng mỗi lần đến Hàn Lâm Viện tuyệt sẽ không ở lại lâu, nhìn ra được những vị học sĩ kia thân cao tám thước nhưng hành xử rất câu nệ, từng người một cúi trước mặt nàng chỉ lộ ra cái ót, tự nàng cũng cảm thấy ngột ngạt.
Thọ Mi tiến lên đỡ lấy cánh tay Tiêu Thanh Quy, nhắc nhở: "Trưởng công chúa, để nô tỳ đưa người về cung uống thuốc, hôm nay chắc là không nghỉ trưa được?"
Tiêu Thanh Quy ngồi dậy, hỏi: "Có chuyện gì?"
Thọ Mi vội vàng nói: "Vương gia cho người đến truyền lời, nói rằng thọ lễ của trưởng công chúa đã vào kinh, mời trưởng công chúa đến chùa Thiên Khâu nhìn một chút."
Tiêu Thanh Quy đang muốn cất bước lên liễn kiệu, nghe thấy vậy thì dừng bước, quay sang đáp lời Thọ Mi: "Đưa lễ còn bắt ta tự mình đi qua? Phô trương cũng không nhỏ, nếu hắn đã xem như trân bảo vậy thì nói hắn không cần phải bỏ thứ mình yêu thích."
Thọ Mi nghe xong, biết vị Quan Âm lớn nhất này sẽ không chịu hạ mình, chỉ có thể tự trách mình ăn nói vụng về, tâm tư không đủ nhanh nhạy, bối rối không biết có nên nói hay không. Nếu là không nói, Tiêu Thanh Quy nhất định không chịu đi, nếu là nói, chẳng phải đã làm hỏng chuyện kinh hỉ mà Vương gia đã chuẩn bị sao?
Dọc đường về Thọ Mi trông rất lo lắng, Tiêu Thanh Quy cảm thấy có chút buồn cười, nàng tin dùng Thọ Mi chính là coi trọng sự thành thật của nàng ấy. Thế nhưng bởi vì quá mức thành thật, nhiều lúc cũng thật ngốc nghếc, nàng có lẽ nên chỉ điểm Thọ Mi vài điều, mọi chuyện không cần đều thuận theo Tiêu Dực, dù sao nàng ta cũng là người của Kiến Ninh cung, xưa nay mọi việc rất tận tâm, Tiêu Dực làm sao có thể vì một chuyện nhỏ liền trách tội.
Liễn kiệu vững vàng di chuyển trên lối đi, Tiêu Thanh Quy nhàn nhã nghiêng người ôm lấy lò sưởi trong tay, khi vừa tới gần góc phía tây của cung điện trước khi đến Kiến Ninh cung, nàng lần đầu tiên nhìn thấy vật thể to lớn đến thế, ánh mắt từ trên người Thọ Mi chuyển qua không trung, lập tức choáng váng.
Phía trên tường đỏ cao ba thước chỉ thấy được phân nửa của bức tượng Thủy Nguyệt Quan Âm, đá xanh như ngọc, được ánh sáng mặt trời chiếu vào như thể dung nhập tạo thành một đường nối lên tận mây, sừng sững đặt trong hậu viện chùa Thiên Khâu, che chở cả tĩnh thất hương đường cùng cửu trọng tam điện* dưới chân mình.
>
Nàng từ trong cung hướng đến nơi cao đó, ở quá xa nên tầm nhìn cũng không đủ rõ ràng, ngược lại nàng có thể nhìn ra tượng phật quý báu này có ẩn chứa huyền cơ, cảm giác có chút lo sợ không yên, thật lâu không nói lời nào.
"Quan châu sùng sơn đa kỳ lộ, đoạn tống nhai hạ vạn phật hương" Lục Chấn Nhan đứng đối diện trước liễn kiệu, cất tiếng gọi thần trí Tiêu Thanh Quy trở về, "Từ sau khi Tây Ly chiếm đóng Quan Châu, đổi tên thành Lan Không, Vạn Phật Tự bị tàn phá một cách tàn nhẫn chỉ còn một bức tượng Thủy Nguyệt Quan Âm này, hơn trăm năm nay Trung Nguyên chưa có người nào nhìn thấy được, phần lễ vật lần này vương gia thật là hao tài tốn của không ít."
Tiêu Thanh Quy quay đầu nhìn về phía hắn, ngữ khí có chút lãnh đạm: "Ngươi vào cung có chuyện gì?"
"Nếu như Chấn Nhan không chủ động tiến cung, sợ là điện hạ sẽ quên mất Chấn Nhan."
Giọng nói của Lục Chấn Nhan lộ rõ ủy khuất, từ sau trận phong ba tại Ly Đình, Tiêu Thanh Quy lệnh hắn trở về chùa Thiên Khâu, đã hơn nửa tháng rồi vẫn không triệu kiến hắn, thái độ rất lạnh nhạt. Hắn thoạt đầu còn không biết mình làm sai chuyện gì, mặc y phục màu xanh, tóc đen buông xõa, cố ý chọc giận Thái hậu đều là chủ ý của Tiêu Thanh Quy, nàng tất nhiên sẽ không bởi vậy mà xa cách hắn.
Mãi đến khi hắn chợt nhớ tới lần tiến cung ngày 14 tháng 8, Tiêu Dực cùng Tiêu Thanh Quy đánh cờ tại Kiến Ninh cung, hắn chẳng qua chỉ mở miệng châm chọc Tiêu Dực một câu, tự nhận lời nói cũng không hề quá phận nhưng vẫn làm Tiêu Thanh Quy không vui.
Hắn không hiểu rõ Tiêu Thanh Quy bằng Tiêu Dực, Tiêu Dực biết nàng am hiểu nhất là đạo pháp giết người bằng dao cùn, Lục Chấn Nhan từ khi đi theo Tiêu Thanh Quy chưa từng chịu qua sự tra tấn kiểu này, hiển nhiên là không giữ được bình tĩnh liền tự tiện tiến cung.
Bên trong tẩm điện, địa long đã đốt gần đủ tháng, ấm áp thâm trầm, Tiêu Thanh Quy ngồi trên giường, tay trái cầm chuỗi tràng hạt, tay phải vân vê đũa hương làm bằng ngọc trắng ngà, có chút nhàn nhã gảy tàn hương trong lọ đựng khảm vàng. Thọ Mi ở đối diện nàng, cẩn thận pha trà cho Tiêu Thanh Quy, dùng bộ trà cụ do Nam Vinh Tiến cống, từ từ nấu trên lửa nhỏ, tốn rất nhiều công phu mới ra được một chén trà.
Lục Chấn Nhan đứng một bên, ngại Thọ Mi vẫn còn ở đó, có mấy lời không thể mở miệng.
Chờ đến khi Thọ Mi nấu trà xong, hai tay dâng lên trước mặt Tiêu Thanh Quy, Tiêu Thanh Quy sau khi thẩm trà mới hỏi tới Lục Chấn Nhan: "Tượng Quan Âm được đem vào chùa, sao ngươi không ở đó thu xếp mà lại tiến cung?"
"Vương gia xưa nay làm việc chu toàn, không để ta tự tiện an bài. Hôm nay là ngày trai giới, hương hỏa cực thịnh nhưng vì vương gia tặng thọ lễ, từ sáng đã đóng cửa chùa, Chấn Nhan không có việc gì làm, lại thêm rất muốn được nhìn thấy điện hạ, cho nên đành trái lệnh mà tiến cung, xin điện hạ trách phạt."
Lời này nói ra mang nhiều điều ẩn ý, bề ngoài nói Tiêu Dực làm việc chu toàn, kì thực là đang vì chuyện Tiêu Dực tự tiện làm chủ đem đồ đưa vào chùa mà bất mãn. Tiêu Thanh Quy dùng tay xoa lên chuỗi hạt ẩn dưới tay áo, nghe vậy khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, lại nói với Thọ Mi: "Phương Sơn Lộ Nha đúng là vừa thơm vừa ngọt, đưa qua một chén cho Chấn Nhan nếm thử. Đàn Hương lần trước Nội Đình đưa tới có chút khô rồi, ngươi đi đổi cái mới rồi đem về cung dâng phật."
Thọ Mi rót cho Lục Chấn Nhan chén trà rồi cúi đầu lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người, Lục Chấn Nhan nào có tâm tư thưởng thức Phương Sơn Lộ Nha, thấy Thọ Mi khép cửa lại liền bước lên nửa bước quỳ sát dưới đầu gối Tiêu Thanh Quy, giọng điệu lấy lòng kêu "Điện hạ".
Hắn thích nhất kêu nàng là "Điện hạ", không giống như Thọ Mi hay các cung nhân khác đều cung kính xưng "Trưởng công chúa", mỗi lần Lục Chấn Nhan gọi nàng như vậy, giọng luôn mang theo chút tình ý mập mờ triền miên.
Tiêu Thanh Quy duỗi ngón tay nâng cằm hắn lên, nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của hắn, từ “Hồng nhan họa thủy” đâu phải chỉ có thể dùng cho nữ tử, đem dùng cho Lục Chấn Nhan cũng chưa hẳn là một ý kiến tồi, cho dù là Tiêu Thanh Quy ý chí sắt đá cũng không khỏi mềm lòng.
"Nửa tháng suy ngẫm, đã biết mình sai ở đâu chưa?"
"Chấn Nhan biết sai, chỉ là không muốn thừa nhận sai lầm này. Nhưng nếu điện hạ vì chuyện này mà tức giận, Chấn Nhan lập tức nhận sai, chỉ cần điện hạ vui vẻ là được."
"Nói như vậy tức là ngươi vẫn chưa biết chỗ sai." Nếu không, làm sao biết sai nhưng lại không nhận sai?
"Ngày đó điện hạ lệnh Chấn Nhan dùng tơ vàng chép kinh coi như là đã trách phạt, Chấn Nhan chép kinh cả đêm không ngủ, cánh tay cũng đau nhức mấy ngày, đau chút cũng không sao, chỉ đáng tiếc là không thể chải đầu cho điện hạ. Nếu điện hạ thấy vậy vẫn chưa đủ, ngài cứ phạt nặng thêm cũng không sao, Chấn Nhan đều vui vẻ chịu đựng."
Tài thư pháp của Lục Chấn Nhan rất tinh xảo, nhưng viết lên tơ vàng lại dễ dính vết mực, hắn không am hiểu sách lụa, chùa Thiên Khâu trước nay đều dùng giấy ngọc rẻ tiền để chép kinh, nếu đã như thế, tiếp tục làm chuyện này quả thật là làm khó hắn.
"Phạt ngươi có ích gì? Bản cung chẳng lẽ thành người lạm dụng tư hình hay sao? Chép kinh cần tĩnh tâm, tĩnh tâm tối kỵ nhiều lời, bản cung muốn cảnh cáo ngươi để về sau chớ lại lỡ lời, nhưng ngươi một mực không hiểu, vẫn là quay về Thiên Khâu đi."
"Điện hạ, Chấn Nhan hôm đó cũng chưa nói điều gì phạm thượng, vương gia chắc sẽ không để bụng..."
"Hắn là huynh trưởng của bản cung, cũng chính là người thân thiết nhất với ta trong Hoàng thành này, ngươi cả gan dám đối với hắn dùng bốn chữ "Không đánh đã khai", chính là muốn nói hắn mang ý đồ xấu, bản cung sao có thể tiếp tục giữ dạng người như ngươi ở bên cạnh? Ngươi tốt nhất nên xuất cung càng sớm càng tốt, hoặc để ta tìm công việc khác cho ngươi, đừng xuất hiện tại Kiến Ninh cung nữa."
Trong mắt Lục Chấn Nhan hiện lên một tia kinh hãi, ghen ghét chiếm lĩnh hết tim gan, ngữ khí càng thêm ủy khuất: "Từ mùa đông Long Hằng thứ 2 điện hạ mang Chấn Nhan vào cung, người chưa từng nói nặng lời với Chấn Nhan như thế, điện hạ chỉ biết thiên vị vương gia, ta là thuận miệng nói như vậy cũng không được?"
"Bản cung biết ngươi đối với hắn bất mãn đã lâu, dù ngươi xưa nay thái độ kính cẩn nhưng mỗi lần huynh trưởng tới ngươi đều nói lời ẩn ý, ngươi cho rằng chỉ hôm đó mới là lần đầu ngươi thuận miệng nói ra sao, bản cung bao dung ngươi nhiều lần, cũng nhiều lần chỉ điểm, hy vọng chính ngươi sẽ tự mình phát hiện nhưng vô ích." Nàng dùng lực nắm lấy tay Lục Chấn Nhan, nghiêm túc nói: "Ngươi đi theo bản cung hai năm, sao lại không biết bản cung xem trọng ngươi ở điểm gì? Trung cung xưa nay có đạo lý "Phùng nhân thả thuyết tam phân thoại"*, nhưng ngươi không hiểu được ẩn ý của bản cung, tâm tư ngươi quá mức mẫn cảm hay là đang ỷ sủng sinh kiêu?"
Giọng Lục Chấn Nhan càng thêm cường điệu: "Điện hạ thiên vị Vương gia đến mức vậy sao?"
"Hắn là huynh trưởng của bản cung." Tiêu Thanh Quy cũng lên giọng, "Sao lại nói là thiên vị? Chẳng bằng ngươi nói thẳng tâm ta đều đặt trên người hắn."
Nàng thốt ra lời này cũng không thấy có cái gì không đúng, Lục Chấn Nhan nghe câu nói sau cùng kia lại cảm thấy rất chói tai, trong lòng cực kỳ minh bạch. Nhưng hắn cố tình không muốn tin, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, chua xót trong lòng tựa hồ hóa thành nước mắt, từ từ lấp đầy nơi hốc mắt, hắn nhìn nàng đầy dịu dàng nhưng trong miệng lại nói những lời rất ngông cuồng.
"Điện hạ xem vương gia là thân huynh nhưng Vương gia có xem điện hạ chỉ như thân muội? Tha thứ cho Chấn Nhan nói bừa, Vương gia trên danh nghĩa là nhi tử của Thái hậu, trong ngoài cung có ai không biết mẹ đẻ của Vương gia là một nữ tử Bắc Sóc thấp kém, làm sao xứng làm thân huynh của điện hạ? Nếu bàn về huynh đệ ruột thịt, bệ hạ mới chính là người xứng đáng, nếu không phải vậy thì Vương gia bây giờ đâu chỉ dừng lại là Vương gia? Hơn nữa..."
"Ngươi ăn nói càn rỡ!" Tiêu Thanh Quy lúc này dùng hết sức đem hắn đẩy ra, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói "Vương gia có xem điện hạ chỉ như thân muội", điều khủng khiếp nhất chính là nàng vậy mà không biết nên phản bác thế nào, dù nàng tuyệt không phải là người ăn nói vụng về.
Lục Chấn Nhan ngã xuống đất, dùng cặp mắt đẫm lệ chăm chú nhìn nàng, rõ ràng nàng đang ngồi cao cao tại thượng trên giường nhưng lại cảm thấy mình thấp kém hơn hắn rất nhiều, ánh mắt dò xét của hắn làm nàng hoảng hốt, hắn cứ như vậy đợi nàng đưa ra một câu trả lời.
Nàng hiếm khi mất bình tĩnh, đột nhiên đứng bật dậy, nắm chặt tay áo Lục Chấn Nhan, trầm giọng nói: "Ta không cần biết ngươi nghe được tin đồn bẩn thỉu gì hay tâm tư của ngươi tự nghĩ ra chủ ý xấu xa này. Ngươi lập tức trở về chùa Thiên Khâu chuẩn bị lễ nhập tượng, bản cung hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, chờ sứ đoàn Nam Vinh rời kinh sẽ tính kỹ món nợ này với ngươi, hy vọng đến lúc đó ngươi đã suy xét kỹ càng."
Lục Chấn Nhan hiển nhiên còn có lời muốn nói, chưa kịp mở miệng, ngoài cửa truyền đến tiếng của Thọ Mi: "Thưa trưởng công chúa, Vương gia tới."
Tiêu Dực vừa từ doanh trại ngoại thành trở về, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, trên đường nghe thuộc hạ bẩm báo mới biết Tiêu Thanh Quy chưa đi chùa Thiên Khâu nhìn tượng Quan Âm, cứ tưởng nàng tính tình bướng bỉnh nên tự mình trực tiếp đến mời, Thọ Mi vừa dứt lời hắn đã trực tiếp đẩy cửa vào, gọi nàng "A Bồ".
Lục Chấn Nhan nghe tiếng hắn vội vàng chỉnh đốn dáng vẻ, thẳng tắp đứng dậy. Tiêu Thanh Quy lùi về trên giường, bên tai nghe từng tiếng "A Bồ" nhưng trong đầu lại chỉ vang lên câu Lục Chấn Nhan chất vấn " Vương gia có xem điện hạ chỉ như thân muội", đột nhiên trái tim nàng như bị lửa thiêu đốt, cháy bùng lan ra cả khuôn mặt.
Tiêu Dực hoàn toàn không biết trong phòng vừa xảy ra chuyện gì, vào cửa không thấy Lục Chấn Nhan. Hắn vốn định ngồi xuống đối diện Tiêu Thanh Quy, nhưng thấy trên trán nàng có sợi tóc liền thuận tay vén lên cho nàng, nói: "Hôm nay muội chải kiểu Song đao kế nhất định sẽ rất xinh đẹp."
Sứ đoàn Nam vinh đã vào kinh, đêm nay chắc chắn phải mở tiệc chiêu đãi, nàng cũng nên ra mặt tham dự.
Tiêu Thanh Quy cảm nhận được đầu ngón tay Tiêu Dực sượt qua thái dương và gò má nàng, cử chỉ tưởng như vô ý nhưng lại đong đầy xúc cảm không tên, tim nàng đột nhiên quặn lại, đau đến nhíu mày, thân thể lung lay ngã ra phía sau.
"A bồ!"
"Điện hạ!"
Tiêu Dực trực tiếp người ôm vào trong ngực, nghiêm nghị hét lớn lên, "Nhanh truyền Hạ Lan Thế Kính!"
Trước khi mất đi ý thức, Tiêu Thanh Quy dùng hết khí lực cuối cùng bắt lấy tay Tiêu Dực thều thào: "Đừng kêu Thiên sư... Vân Thường..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.