Lý Do

Chương 2: Hấp dẫn lẫn nhau

Ashley

17/09/2021

Giờ đáng lẽ là lúc Quân ngồi nhâm nhi ly rượu đắt tiền suy ngẫm về cuộc đời và xóa bỏ hết những tạp niệm về cậu nhóc kia trong đầu nhưng bây giờ không thể không nghĩ về lời tỏ tình hôm nay mình nhận được.

"Bạn hiền, quả là có duyên phải không? Kia chẳng phải là cậu sinh viên tỏ tình với mày sao"- Khoa tất nhiên nhận ra vẻ rầu rĩ của anh, vừa đưa mắt nhìn đã lập tức trêu đùa. Từ lần đầu tiên ấn tượng sâu sắc ra thì còn thêm vài lần nữa thấy cậu ta đến đây cùng vài tên 'đàn em' được thu nạp của mình, không trêu ghẹo ai mà chỉ uống rượu và hút thuốc.

"Cậu nhóc đó chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời thôi, nhìn xem cậu ta đang vui vẻ thế nào đi"- Quân đảo mắt vờ như không quan tâm nhưng một cảm giác tức giận từ từ len vào trong trái tim và bám rễ khiến Quân khó chịu, vội vã uống hết ly rượu của mình.

"Cô gái bên cạnh không phải bạn gái cậu ta đâu, nhìn thái độ của họ khác hoàn toàn, không muốn cho người ta một cơ hội sao"- Khoa đẩy cô nàng bên cạnh ra ngoài sau đó khoác vai xoa dịu tâm hồn bạn thân mình. Hắn chắc chắn tên ngốc này phải có hứng thú với Hiếu có thể là lâu rồi chưa tìm được con mồi ngon lành như vậy, lần nào nhìn thấy cũng chú ý người ta, bây giờ nhìn ánh mắt có khác gì đồ vật của mình bị người ta động chạm đâu.

"Cậu nhóc đó giống chúng ta trước kia chúng ta đã trưởng thành còn chưa hiểu được 'yêu' là gì, mày nghĩ sao một thiếu niên vẫn còn bị những thứ hào nhoáng vây quanh có thể hiểu được"- Quân nhếch môi đầy mỉa mai, trước kia anh còn ngông cuồng hơn vậy rất nhiều, nếu không phải bị bố ném vào trong môi trường quân đội thì bây giờ chả khác gì mấy đầu đường xó chợ cả.

"Sao cũng được, có muốn ra đó không"- Khoa nhún vai tỏ ra không quan tâm, trực giác cho hắn biết cậu nhóc kia không giống tuổi trẻ của bọn họ mà già dặn hơn nhiều. Quân hơi liếc ra chỗ sàn nhảy nhìn cậu nhóc đứng nổi bật trong đám thanh niên kia một chút rồi rời mắt đứng dậy. Khoa khá bất ngờ còn tưởng anh em chí cốt bỗng thay đổi tính nết nhưng hóa ra tên này đi thẳng ra ngoài chẳng thèm chơi nữa.

"Này cậu nhóc, tôi mời cậu một ly được không"- Khoa tiến lại gần tiếp cận Hiếu, quả thực nhìn rõ khuôn mặt này bỗng nhiên thấy bạn thân anh cũng không có mắt nhìn, mĩ nhân như vậy cũng có thể từ chối.

"Được thôi, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt"- Hiếu cong môi cười tươi, đưa tay vuốt ngược mái tóc trắng bồng bềnh định đi theo hắn nhưng Phương ở bên cạnh cậu liền ngăn cản, giác quan thứ 6 cho chị biết người đứng trước mặt bọn họ không phải người tốt đẹp gì.

"Quý cô xinh đẹp đây có muốn uống một ly không? Tôi sẽ không làm gì bạn trai nhỏ của cô đâu"- Khoa nhìn cô gái bên cạnh không khỏi suýt xoa, đúng là rất xinh đẹp, so với cảm giác thanh thuần non nớt của cậu nhóc này thì hắn vẫn thích hoa hồng có gai hơn.

"Em trai tôi vẫn còn chưa hiểu chuyện đâu, để tôi uống thay"- Phương đoạt lấy ly rượu trong tay hắn nhanh chóng uống cạn trong khi em trai mình chán nản khẽ liếm môi, quả nhiên là cũng muốn uống một chút.

"Em trai? Tôi không hề có ý định xấu với cậu bé của cô, có vài thứ cậu ấy cần biết"- Khoa biết trực giác của mình đã đúng liền giải thích sau đó lại gần Hiếu thì thầm-"Nếu cậu thích Quân thì nên giải thích với cậu ta, cậu ta thấy cậu thân mật với người khác và vừa bỏ đi xong"

"Anh nói thật?"- Hiếu nhướng mày nghi hoặc, suy nghĩ một chút liền bảo chị gái không cần đợi mình rồi chạy ra ngoài. Sáng nay vừa mới khẳng định thật lòng thích người ta, vậy mà vừa mới qua vài tiếng đã bị bắt gặp trong trường hợp này chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

Không biết là may mắn hay xui xẻo, khi Hiếu chạy được ra ngoài thì Quân đã khởi động xe chuẩn bị rời khỏi. Nhận thấy mình cần phải giải thích càng nhanh càng tốt Hiếu chạy ra trước mũi xe anh ngăn đối phương lại. Vì bất ngờ Quân giẫm phanh gấp không để cậu nhóc kia bị thương, đến khi xe dừng hẳn anh liền hạ cửa kính xuống hét lớn.

"Em muốn chết hả!?!Uống nhiều đến nỗi không sợ gì phải không!"

"Thầy bình tĩnh nghe em giải thích"- Hiếu vội vã mở cửa xe ngồi vào bên trong cố gắng khiến người đàn ông bên cạnh bình tĩnh trở lại trước trò nghịch dại của mình.



"Vào trong đó vui chơi ra đây làm gì, xuống đi tôi cần nghỉ ngơi"- Quân nhíu chặt chân mày định vươn tay mở cửa nhưng cảm giác ấm ấm truyền đến liền rụt lại trừng mắt nhìn cậu nhóc bên cạnh.

"Không có kia là chị gái em, thầy đừng hiểu lầm em đang phóng túng được không?"- Hiếu bị anh lườm nguýt bày ra vẻ mặt rầu rĩ, mỗi khi buồn đây là cách giải tỏa tốt nhất của cậu.

"Đi xuống, tôi không quan tâm đến em, trở về mà tìm thứ gì đó phù hợp với mình đi"- Nhìn dáng vẻ ủ rũ này của Hiếu không hiểu sao trong lòng nổi lên chút khó chịu, Quân hơi trầm xuống lấy từ trong túi áo cậu bao thuốc lá tự mình châm lên.

"Em thích thầy thật mà"- Trước sự phũ phàng này Hiếu càng thêm phần buồn bã, ánh mắt nếu có thể thay được lời nói chắc chắn sẽ mít ướt như một thiếu nữ thất tình. Đưa tay giành lại điếu thuốc trên tay anh hút một hơi sau đó mở cửa xe bước ra, thả điếu thuốc còn dở xuống mặt đất giẫm nát rồi bước vào.

Nhìn bóng lưng u sầu kia chuẩn bị rời đi, Quân cảm giác mình hơi kỳ quặc, rõ ràng là muốn rạch ròi vậy mà vẫn muốn giữ người lại, chần chừ một lúc lâu liền lên tiếng.

"Lại đây tôi đưa em về, mai đừng có trốn tiết của tôi"

Đang muốn quay lại uống thêm vài ly nhưng nghe được lời nói của anh cảm giác như được cho viên kẹo ngọt, Hiếu nhanh chóng chạy đến ngồi vào bên trong trên môi là nụ cười toe toét.

"Thầy thường xuyên đến đó?"- Trên đường trở về nhà Hiếu bắt đầu mở lời trước, nếu là thầy giáo ở trên lớp cậu chẳng thể liên tưởng đến việc anh ở một nơi như vậy nhưng theo tình hình trước mắt thì khác xa tưởng tượng.

"Tôi mở chỗ này, ngược lại em còn nhỏ như vậy lại là khách quen của chúng tôi"- Quân tập trung lái xe nhưng đôi mắt hoa đào thoáng liếc qua người ngồi bên cạnh, trước kia cho dù anh có chú ý đến cậu nhóc này nhưng chưa bao giờ thực sự ngắm kĩ càng, xem ra cũng rất cuốn hút.

"Em đủ tuổi rồi, hơn nữa cũng không còn nhỏ đâu"- Hiếu dầu môi vu vơ nói vài một câu khiến người ta có vài suy nghĩ không được trong sáng nhưng câu tiếp theo liền khiến người ta muốn đánh-"Nếu muốn thầy có thể kiểm hàng, em rất hiểu chuyện"

"Tôi nhớ là mình đã từ chối, có khi vài năm nữa phát triển đầy đủ đi đã"- Quân nén lại tiếng ho trong cổ họng trêu đùa một chút, mấy năm nữa sau khi ra trường có khi còn chẳng nhớ anh là ai chứ làm gì mà lên giường được.

"Từ chối thì vẫn còn cơ hội, em cũng nói sẽ tìm cách làm cho thầy thích em"- Hiếu khẽ cười ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn về phía anh khiến người bên cạnh vô thức căng thẳng, sống lưng vốn thẳng nay còn thẳng hơn. May mắn quãng đường đi cũng không quá dài, đến khi xe dừng lại Hiếu chậm rãi thu lại ánh mắt sau đó mở cửa bước xuống giải thoát cho sự khó chịu của người còn lại.

"Mai gặp lại, thầy ngủ ngon"

"Tạm biệt"



Nhìn chiếc xe biến mất khỏi con đường rộng lớn, Hiếu cong môi mỉm cười ngây ngô, đi lên nhà tắm rửa một lần, tự pha cho mình một ly nước chanh lạnh sau đó cuộn tròn lại tìm thứ giải trí.

"Tao còn tưởng mày theo người ta luôn rồi?"- Phương về đến nhà nhìn em trai cuộn một đống chăn thành cái ổ không thèm tẩy trang nằm đè lên người cậu càu nhàu-"Khi nào giới thiệu cho chị trước đã nhá"

"Biết rồi biết rồi, mau đi tắm đi người chị toàn mùi rượu"- Hiếu đẩy bà chị mình xuống sau đó cật lực di chuyển cái ổ ấm áp trở về phòng mình. Nhìn mấy bông hoa tươi bắt đầu héo úa, Hiếu đưa tay định mở ngăn kéo lấy đồ nhưng được một nửa liền dừng lại tắt đèn leo thẳng lên giường, hôm nay không cần dùng đến nó nữa.

Còn về phía Quân sau khi rời đi, nhìn cậu nhóc kia qua kính chiếu hậu đến tận lúc người ta biến mất mới đạp ga thật nhanh rời khỏi. Lúc Hiếu nói cô gái bên cạnh là chị của mình trong lòng anh không khỏi vui mừng sau đó lập tức tìm cách dập tắt nó.

Anh thừa nhận mình có hứng thú với cậu nhóc kém mình gần 10 tuổi kia nhưng chẳng qua chỉ bị thu hút bởi tính cách kia, sau đó là khuôn mặt kiều diễm kia chứ chưa hề xuất hiện chút tình cảm thuần khiết kia.

Dù sao bây giờ anh cũng không còn hứng thú với những thứ chóng vánh chỉ đủ thỏa mãn nhu cầu nữa, có lẽ anh sẽ chơi đùa với cậu nhóc này một chút, ít nhất là đến lúc phải kết hôn thì thôi, dù sao cũng chỉ là thay đổi khẩu vị. Nghĩ đến đây cảm giác vui mừng lúc trước đã biến mất không thấy tăm hơi, Quân nhếch môi quay đầu xe lại trở về quán bar tiếp tục hưởng thụ nốt.

Sáng hôm sau khi Hiếu thức dậy ánh mắt mơ màng mang theo sự mệt mỏi do rượu, cậu vặn người một lúc rồi mới đạp chăn đứng dậy, cho dù hôm nay muốn trốn thế nào đi nữa cũng không thể. Nhìn thời gian đã sớm trôi qua nửa tiếng, Hiếu lúc này mới vội vàng thay đồ sau đó vơ miếng bánh mì nhét tạm vào miệng rồi đi.

May mắn hôm trước có mang xe đi sửa qua tiện thể đổ xăng, quãng đường bình thường mất hơn tiếng hóa thành 30 phút, còn kịp để cậu chỉnh sửa lại mái tóc rối như tổ quạ của mình. Hai tiết đầu tiên không phải của ai đó, Hiếu buồn chán tìm được cái góc nào đó ngủ được thì ngủ đến mãi tiết 3 khi đang ngủ ngon lành, tai trái truyền đến cảm giác nhói đau mới khiến cậu tỉnh lại, nhìn người nào đó mặt mày lạnh tanh mới cười ngây ngốc ngồi chỉnh tề lại.

Quân đi xuống bục giảng trong tiếng cười khúc khích của đám sinh viên, ngoài mặt chẳng hề biểu lộ chút gì nhưng trái tim qua tuổi nông nổi lại đập loạn. Khuôn mặt non nớt của cậu nhóc kia khi an ổn thì rất dịu dàng, khi tỉnh dậy đôi mắt đen tuyền phủ một tầng hơi nước mỏng, môi đỏ hơi hé mở hai gò má ửng hồng đầy mê hoặc, đối với một người yêu cái đẹp nhưng anh quả thực là một cực hình. Tuy vậy Quân vẫn bắt đầu bài giảng của mình rất tốt, đôi lúc có liếc nhìn cậu nhóc kia, bắt gặp ánh mắt chăm chú lại có cảm giác chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Hiếu biết bài giảng của anh vào tai này ra tai khác nhưng bây giờ cậu chỉ muốn ngắm người yêu tương lai của mình, người ta nói đàn ông khi nghiêm túc là quyến rũ nhất quả không sai, nhìn anh chàng này đeo kính càng đẹp hơn nữa~

"Chiều nay thầy có tiết không"- Kết thúc hai tiết học mọi người mệt mỏi kéo nhau ra về, trong giảng đường chỉ còn lại hai người. Quân biết cậu nhóc kia nhất định sẽ chờ đợi cũng không quan tâm nữa chuyên tâm thu dọn đồ lại.

"Hôm nay thầy đẹp trai đến nỗi em không tập trung được, chiều nay em học lại"- Đối phương không trả lời nhưng Hiếu cũng không thất vọng tiếp tục chọc ghẹo, quả nhiên nhìn gần càng đẹp hơn nữa.

"Nếu cần thì tôi biên soạn cho riêng em một giáo trình riêng"- Tâm tình chẳng hề dao động trước lời khen ngợi, Quân đưa tay gõ đầu cậu một cái sau đó cầm túi đồ lên khoan thai rời khỏi. Hiếu đứng chắn trước mặt anh ý cười trong mắt càng đậm như thể tìm được thứ gì vui đùa.

"Kèm theo thầy luôn được không? Em không ngại chi tiền trước nhan sắc này đâu"

Sau câu nói này là một nụ hôn nhẹ lên má, đến lúc Quân hiểu mình vừa bị cậu nhóc kia đùa giỡn thì Hiếu đã rời khỏi tầm mắt anh. Trong lòng không khỏi nhảy loạn, anh hơi nhíu mày đưa tay lên lau gò má mình, mùi hoa sen rất nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lý Do

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook