Lý Do

Chương 4: Hôn thê

Ashley

17/09/2021

Bị cậu nhóc kia trêu đùa Quân cũng không quá khó chịu thậm chí còn có chút cưng chiều tùy ý để cậu làm gì thì làm. Nhận ra được ý nghĩ kì quặc này của mình, anh vô thức nhíu mày không hiểu tâm trạng của mình bây giờ.

Chẳng qua chỉ là một cậu nhóc còn chưa chín chắn muốn thử cảm giác mới là nhất thời không cần để tâm quá nhiều. Vậy mà anh lại có thể vui vẻ như vậy để Hiếu thích làm gì thì làm, đúng là yêu thích vẻ ngoài đẹp đẽ là một điểm yếu.

Quân lắc lắc đầu rũ bỏ, chẳng qua chỉ vì chưa bao giờ thử qua nên mới thích thú, đợi một thời gian nữa chắc chắn anh sẽ lại thấy chán. Mải suy nghĩ bất chợt điện thoại của Quân rung lên, nhìn cái tên hiện lên anh bất giác thả lỏng mở máy lên trả lời.

[Alo con ơi, tối nay về nhà ăn cơm bà nội đang nhớ con đấy]

“Vâng mẹ, tối nay con sẽ qua”

Trò chuyện với mẹ thêm vài câu rồi tắt máy gác lại những phiền toái ra phía sau, Quân trở về nhà tắm rửa và làm vài việc vặt sau đó lái xe trở về nhà cũ. Gia đình anh có hai anh em, anh trai của Quân đã lấy vợ và có hai đứa cháu nhỏ nên bố mẹ cũng không thúc ép anh phải lấy vợ, tư tưởng của hai ông bà cũng thoáng nên Quân đến giờ vẫn nhơn nhởn được làm theo ý mình.

“Thằng cún con lại đây bà hỏi, dạo này tình hình tiến triển thế nào rồi”- Vừa về đến nhà là bà nội đã gọi hỏi thăm tình hình, chả là trước kia ông nội có hứa hẹn với bạn để anh cưới cháu của ông ấy nên bây giờ bà nội vẫn thường xuyên hỏi thăm.

“Cũng tạm ạ, cứ để từ từ đã bà, nếu được hôm nào cháu dẫn về”- Quân cầm tay bà khẽ cười, trước kia mỗi lần hỏi đến anh toàn dùng lí do này để thoái thác mấy vụ xem mắt của bố mẹ nên anh cũng không thể trốn tránh cái vụ hỏi thăm của bà.

“Gớm, cứ để như anh thì bao giờ bà mới có cháu bế”- Bà nội nhăn mày nhéo má anh một cái, người trẻ bây giờ lúc nào cũng chậm chạp, trước kia chỉ cần gặp qua mấy lần là lấy nhau được liền.

“Cháu vẫn còn trẻ mà, để mấy năm nữa rồi tính”- Quân cố gắng dỗ ngọt bà, anh biết bà đã mong anh sớm thành gia lập thất như anh trai nhưng bản tính thích tự do như anh thì khó mà làm vừa lòng bà. Quân vẩn vơ nghĩ nếu cậu nhóc tóc trắng nào đó kia thật lòng thích anh thì có lẽ Quân sẽ suy xét lại.

“Anh còn trẻ cái nỗi gì, trước kia ông bằng tuổi anh thì bố anh đã chạy lon ton rồi đấy”- Bà nội tất nhiên chẳng hài lòng với câu trả lời này, thấy cháu trai cứ lơ mơ không nghe lời liền cốc đâu anh một cái-“Anh cứ nghĩ cái gì, mau tìm cách cho bà có cháu dâu đi”

“Vâng vâng, tuân lệnh lão phật gia cháu sẽ cố gắng”- Quân xoa xoa đầy mình cười đầy ôn hòa, chả hiểu sao anh lại nghĩ tới Hiếu, chính mình chỉ muốn chơi đùa vậy mà nghe bà nói vậy trong đầu lại nhớ nụ cười thanh thuần kia.

Bữa cơm gia đình đầm ấm cũng giúp Quân tránh được kha khá sự dò hỏi của bà, tuy vẫn bị hỏi vài câu nhưng cũng anh vẫn chống đỡ được cho đến lúc về nhà.

Vừa thả người lên giường muốn nghỉ ngơi, điện thoại lại thông báo tin nhắn đến, Quân hơi nghi hoặc vì bây giờ đã muộn để hội bạn thân ai nấy lo của anh rủ nhau đi uống, mấy người bạn ‘giường’ trước kia cũng chấm dứt nên chẳng có ai có thể gọi vào giờ này.

Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình trong lòng Quân nhen nhói chút vui vẻ, một tin nhắn thoại dài khoảng 3s không tính là dài anh cũng đoán được nội dung là gì nhưng vẫn muốn nghe giọng nói khàn khàn thanh thoát kia.

[Ngày mai thầy nhớ đón em đấy không là em không đi học đâu, moah]

“Đáng yêu thật”- Quân che miệng cười khúc khích, quả nhiên đúng như anh dự đoán nhưng vẫn mang đến bất ngờ mới, nghĩ đến cậu nhóc tóc bồng bềnh như lông mèo trắng Quân bỗng nhiên muốn ôm cậu vào nựng nựng vuốt ve.

“Mình điên mất thôi”- Đến khi nhận ra mình sắp thành thằng ngốc Quân mới dừng lại kho khan một tiếng, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu rồi ghi âm lại gửi cho cậu.



[Ngủ sớm đi, mai tôi sẽ qua]

Hiếu sau khi gửi tin nhắn xong liền chờ đợi từng giây đầy căng thẳng không biết thầy giáo nào đó có chịu đáp lại hay không, đến khi nghe đucợ giọng nói dịu dàng trầm ấm phát ra từ điện thoại trong lòng nở hoa tưng bừng, nằm trên giường lăn lộn đến mệt lả.

Nén nhịn lại sự vui sướng trong lòng, Hiếu tắt điện leo lên giường đi ngủ thế nhưng trằn trọc một hồi lại tìm điện thoại bật đoạn ghi âm nghe thêm mấy lần nữa cho thoải mái mới có thể ngủ ngon được.

Lẽ ra hôm nay Quân không có tiết dạy buổi sáng nhưng hôm qua đã hứa với cậu nhóc kia nên anh vẫn thức dậy đúng giờ để đưa cậu đi học. Từ phía xa đã thấy cái đầu trắng kia không chịu đứng yên mà nghịch nghịch lung tung khiến Quân thêm lần nữa vô thức cười lên.

Hiếu nhìn chiếc xe quen thuộc dừng lại, ánh mắt ngập tràn vui vẻ nhanh chóng mở cửa ngồi vào bên trong muốn nhào sang ôm Quân nhưng anh thừa biết cậu định làm gì mà tránh, tiện tay ấn Hiếu trở lại ghế.

“Thầy đừng phũ phàng như vậy sẽ không có người yêu đâu”- Hiếu chu chu môi lẩm bẩm, cài chốt an toàn sau đó tựa người vào ghế bắt đầu thời gian ngắm nhìn Quân độc quyền của mình.

“Chuyện đấy không đến lượt em lo, không lo học thì đừng đòi hỏi”- Quân nhịn lại ý muốn nhéo má cậu chuyên tâm lái xe tuy đôi lúc ánh mắt vẫn không nhịn được liếc sang chàng trai bên cạnh mình.

“Vậy em học đàng hoàng thì thầy sẽ cho em đi nhờ nhá”- Biết anh đang nhắc nhở mình do biểu hiện lơ là trong mấy ngày hôm nay, Hiếu liền đưa tay chọc chọc vào hông anh đùa nghịch.

“Nghiêm túc một chút thì tôi sẽ suy xét xem”- Quân hơi nhăn mày định bắt lấy ngón tay cậu nhưng Hiếu không để anh vừa ý lập tức chạm nhẹ vào lòng bàn tay rồi rút tay về che miệng cười thích thú.

“Em hứa sẽ ngoan chỉ cần thầy đưa em đi thôi”

Quân hơi đảo mắt tỏ ra ngán ngẩm trước lời thả thính từ cậu học trò, anh biết thành tích của cậu rất tốt, đồng nghiệp của anh cũng thường hay khen cậu nên chỉ cần Hiếu muốn thì sau này anh chắc chắn sẽ trở thành tài xế riêng của cậu.

Ý định này của Hiếu làm sao một người như anh lại không nhận ra, thế nhưng Quân không hề ghét bỏ sự tấn công liên tiếp này của cậu, ngược lại còn rất`muốn biết Hiếu sẽ làm gì tiếp theo.

Cậu nhóc bên cạnh cuối cùng cũng ngồi ngoan ngoãn ôm cặp lại hơi buồn ngủ, bình thường ít khi Hiếu dậy sớm như hôm nay nhưng do quá háo hức nên cậu chẳng ngủ quá nhiều, giờ mới thấy buồn ngủ.

Quân biết sinh viên của mình đang nghĩ gì, đưa tay xoa xoa đầu cậu rồi tấp xe vào lề đường mua chút đồ ăn sáng cho cậu, trước ánh mắt ngạc nhiên kia nhét vào tay Hiếu.

“Không ăn sáng dễ sinh bệnh, tôi không muốn mất tiền thăm bệnh đâu”- Thấy cậu bất ngờ không nói lên lời Quân liền gõ trán cậu một cái sau đó uống một ngụm cà phê, hình như lần này bỏ hơi nhiều đường.

“Cảm ơn thầy”- Hiếu cười rộ lên, cảm giác ấm áp chảy vào trái tim khiến cậu không thể ngừng cười. Ngoài mặt thì tỏ ra không quan tâm nhưng từng hành động đều hết sức ân cần chu đáo như vậy bảo cậu không động lòng có mà điên.

Để Hiếu ăn hết xong, Quân lấy khăn lau sạch sẽ cho cậu rồi mới tiếp tục đi nhưng ánh mắt nóng bỏng của Hiếu khiến anh hơi căng thẳng, chả hiểu sao anh cảm thấy chân tình trong mắt cậu bây giờ gấp mười lần lúc trước.

Không biết là do biết anh là chủ quán bar kia hay do muốn có tài xế riêng mà Hiếu trở lại trạng thái chăm chỉ vốn có, ít nhất là anh không thấy cậu xuất hiện ở quán nữa.

“Dạo này lại có được con mồi mới hay sao mà không đi chơi với hội này hả ông tướng”



Lâu lâu mới có dịp rảnh rỗi cùng vài người bạn uống một chút nên Quân rất thoải mái chỉ tùy ý trả lời.

“Không hẳn là con mồi, tiêu khiển một chút thôi”

“Không sợ Quyên ghen hả”- Dương nghe anh nói vậy liền nhếch môi cười nửa vời, ai chẳng biết hai ông già đã hứa hẹn cho cháu của mình lấy nhau.

“Thỏa thuận với nhau đầy đủ rồi, nếu tao hoặc cô ấy có người yêu thì vụ kia hủy bỏ”- Quân nhún vai không quan tâm, anh còn trẻ còn rất nhiều thời gian để chơi vui, nếu sau này phải lấy vợ cũng nghe theo bố mẹ sắp xếp là được, dù sao cô nàng kia cũng có cùng suy nghĩ như anh.

“Tao cá mày sắp hủy được rồi, chả mấy lâu nữa mà mày sẽ thoát hội độc thân đâu”- Khoa từ đầu ngồi im lặng liền lên tiếng, theo hắn thấy sớm muộn gì Quân cũng đổ gục trước cậu nhóc kia.

“Mày biết con mồi mới của thằng này hả, có vừa mắt không”- Lâm uống một ngụm rượu rồi bắt đầu hóng hớt, so với những kẻ thích 419 thì Quân lại thích có một người bạn tình trong khoảng một thời gian hơn, và mỗi lần thay người đều sắc nước hương trời nên bọn họ rất muốn thử xem.

“Nói thế nào được, dạo này thằng Quân đổi khẩu vị nhưng tao thấy khá ngon miệng, tao tình nguyện trả 3000$ đổi một đêm mặn nồng”- Khoa ngẫm nghĩ về cậu nhóc kia, tính ra Hiếu rất đẹp vẻ đẹp còn vương vấn ngây thơ và quyến rũ lại mang chút hoang dại đầy kích thích sự chinh phục trong lòng.

“Ăn nói cẩn thận vào, đó là sinh viên của tôi”- Quân hơi nhăn mày không thoải mái, anh biết quả thật họ vẫn hay đùa cợt về việc này nhưng đối với Hiếu anh lại chẳng hề thích thú chút nào.

“Xem ra mày nói đúng, thằng này sắp rơi vào tình yêu rồi”- Khanh bật cười vỗ vỗ vai bạn mình, với cương vị là thằng duy nhất có vợ thì hắn ta biết bạn mình thế nào cũng sa ngã dưới chân mỹ nhân.

“Tao cược chỉ thêm 3 tháng nữa chúng ta sẽ thấy bảo bối nhỏ của nó”- Dương gõ ly rượu đầy thích thú ném tiền lên bàn, những người khác tất nhiên cũng hùa theo hắn khiến Quân đang khó chịu lại càng khó chịu hơn.

‘Ring ring’

Quân cầm điện thoại lên nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình chân mày bất giác giãn ra, đưa tay kiểm tra tin nhắn thoại gửi đến trong khi những thằng bạn xung quanh bắt đầu trêu đùa anh.

[Mai em nghỉ thầy không cần...khụ khụ...đến đón em đâu]

Giọng nói khàn khàn rất nhẹ phát ra khiến mấy anh chàng xung quanh ngạc nhiên còn Quân chợt lo lắng, giọng của Hiếu trước giờ vẫn hơi khàn nên ít người nhận ra được sư khác biệt nhưng Quân biết cậu đang không ổn.

Anh có hơi sốt ruột, gọi cho cậu ba lần đều không được, chần chừ một lúc lâu rồi xách áo rời đi khiến mấy người còn lại hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

“Xem ra thằng này sa vào lưới tình thật rồi”

“Tao rút lại vụ cá cược, không chừng vài ngày nữa là xong”

“Hội mày cứ chờ mà xem mặt em dâu đi”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lý Do

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook