Chương 6:
Tử Cảnh
24/04/2024
Dịch Cẩn Hằng điềm nhiên nói
"Mọi người có ý kiến gì không?"
Các giám đốc khác bắt đầu dè dặt lên tiếng, anh cũng ổn định tinh thần, tiếp tục cuộc họp.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Dịch Cẩn Hằng quay lại phòng làm việc.
Phòng làm việc của anh giọng gần hai trăm mét vuông, thiết bị lắp đặt đều theo phong cách công nghiệp có màu sắc trang nhã, không có quá nhiều đồ trang trí, thông thoáng rộng rãi.
Trên bàn chỉ đặt hồ sơ và một chiếc máy tính, không có quá nhiều đồ trang trí, ngay cả ảnh chụp cũng không có.
Tô Đồng theo ông chủ của mình đến phòng làm việc, nhìn anh ngồi xuống, tháo kính mắt ra, nhéo nhéo mi tâm.
"Dịch tổng, có cần tôi rót cho anh một tách cà phê không?"
"Không cần." Dịch Cẩn Hằng đeo kính mắt lên "Tô Đồng..."
"Dịch tổng, làm sao vậy?"
"Cậu có bạn gái không?"
Tô Đồng bất ngờ nhìn Dịch Cẩn Hằng một cái
"Dịch tổng, tôi đã kết hôn vào năm ngoái rồi, anh còn tặng tôi một bao lì xì một trăm tám mươi nghìn, anh quên rồi sao?"
Dịch Cẩn Hằng "Cô ấy có đột nhiên đòi ly hôn với cậu không?"
Tô Đồng lập tức cảnh giác, thời gian trước có một lãnh đạo cấp cao đòi ly hôn với vợ, còn làm ầm ỹ đến tận công ty, ảnh hưởng rất không tốt.
Tô Đồng lập tức bày tỏ sự quyết tâm
"Dịch tổng, vợ tôi vừa sinh con xong, không thể nào có suy nghĩ về phương diện này. Anh yên tâm, hôn nhân của tôi rất ổn định, có thể để tôi toàn tâm toàn lực làm việc."
"Ra ngoài đi." Dịch Cẩn Hằng chuyển ánh mắt về phía máy tính.
"Vâng." Tô Đồng vừa định ra ngoài, bước chân chợt dừng lại "Dịch tổng, có cần tôi đặt cơm cho anh không?"
"Cơm?" Dịch Cẩn Hằng sửng sốt một chút, nhìn đồng hồ đeo tay, không ngờ đã hơn năm rưỡi chiều rồi.
Lúc này, Dung Dung hẳn là đã tan làm về nhà rồi.
Dung Dung còn chưa tan tầm, cô vừa được xét duyệt lên phó giáo sư không lâu, có khá nhiều công việc hành chính, chưa nói đến chuyện còn phải soạn giáo án của mình, nên cô quyết định ăn cơm ở căng tin trường học.
YI Về nhà chưa?
Dung Dung nhìn thấy tin nhắn, có chút bất ngờ.
Dung Dung chưa, đang tăng ca ở trường.
YI Cùng nhau ăn bữa cơm đi, anh đến đón em.
Hiếm khi anh trả lời tin nhắn trong tích tắc như thế, Dung Dung nhìn tin nhắn trả lời, mang theo tâm trạng phức tạp, không đợi cô đáp lại, Dịch Cẩn Hằng đã gửi thêm một tin nhắn nữa.
YI 40 phút nữa sẽ đến cửa viện văn học đợi em.
Dung Dung em ăn cơm ở căng tin trường học rồi, hay là anh về nhà ăn cơm đi.
Dịch Cẩn Hằng không trả lời tin nhắn, Dung Dung nghĩ anh hẳn là sẽ không tới, nên tiếp tục làm việc.
Vậy mà đến sáu giờ mười lăm phút, điện thoại di động của cô đổ chuông, trên màn hình hiển thị YI gọi điện đến.
Dung Dung nhận điện thoại, giọng của Dịch Cẩn Hằng vang lên
"Anh ở cửa viện văn học, cùng anh đi ăn đi."
Trong trí nhớ của Dung Dung, số lần Dịch Cẩn Hằng đến trường đón cô có thể đếm được trên đầu ngón tay, là vì đêm qua cô nói ly hôn sao?
Cửa Viện văn học đại học Bắc Kinh, các học sinh ra ra vào vào.
Dung Dung búi tóc, đeo ba lô vải dù, trên mặt không đánh phấn son, mộc mạc sạch sẽ.
Mặt cô hơi tròn, có chút giống trẻ con, người không biết con tưởng cô là một sinh viên bình thường.
Lúc ra khỏi cổng trường, anh chàng bảo vệ vẫn nhận ra cô, lên tiếng chào hỏi.
Dung Dung gật đầu đáp lại, nhìn thấy chiếc xe Maybach màu đen đang đỗ chênh chếch đối diện cổng trường, biển số xe quen thuộc.
"Mọi người có ý kiến gì không?"
Các giám đốc khác bắt đầu dè dặt lên tiếng, anh cũng ổn định tinh thần, tiếp tục cuộc họp.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Dịch Cẩn Hằng quay lại phòng làm việc.
Phòng làm việc của anh giọng gần hai trăm mét vuông, thiết bị lắp đặt đều theo phong cách công nghiệp có màu sắc trang nhã, không có quá nhiều đồ trang trí, thông thoáng rộng rãi.
Trên bàn chỉ đặt hồ sơ và một chiếc máy tính, không có quá nhiều đồ trang trí, ngay cả ảnh chụp cũng không có.
Tô Đồng theo ông chủ của mình đến phòng làm việc, nhìn anh ngồi xuống, tháo kính mắt ra, nhéo nhéo mi tâm.
"Dịch tổng, có cần tôi rót cho anh một tách cà phê không?"
"Không cần." Dịch Cẩn Hằng đeo kính mắt lên "Tô Đồng..."
"Dịch tổng, làm sao vậy?"
"Cậu có bạn gái không?"
Tô Đồng bất ngờ nhìn Dịch Cẩn Hằng một cái
"Dịch tổng, tôi đã kết hôn vào năm ngoái rồi, anh còn tặng tôi một bao lì xì một trăm tám mươi nghìn, anh quên rồi sao?"
Dịch Cẩn Hằng "Cô ấy có đột nhiên đòi ly hôn với cậu không?"
Tô Đồng lập tức cảnh giác, thời gian trước có một lãnh đạo cấp cao đòi ly hôn với vợ, còn làm ầm ỹ đến tận công ty, ảnh hưởng rất không tốt.
Tô Đồng lập tức bày tỏ sự quyết tâm
"Dịch tổng, vợ tôi vừa sinh con xong, không thể nào có suy nghĩ về phương diện này. Anh yên tâm, hôn nhân của tôi rất ổn định, có thể để tôi toàn tâm toàn lực làm việc."
"Ra ngoài đi." Dịch Cẩn Hằng chuyển ánh mắt về phía máy tính.
"Vâng." Tô Đồng vừa định ra ngoài, bước chân chợt dừng lại "Dịch tổng, có cần tôi đặt cơm cho anh không?"
"Cơm?" Dịch Cẩn Hằng sửng sốt một chút, nhìn đồng hồ đeo tay, không ngờ đã hơn năm rưỡi chiều rồi.
Lúc này, Dung Dung hẳn là đã tan làm về nhà rồi.
Dung Dung còn chưa tan tầm, cô vừa được xét duyệt lên phó giáo sư không lâu, có khá nhiều công việc hành chính, chưa nói đến chuyện còn phải soạn giáo án của mình, nên cô quyết định ăn cơm ở căng tin trường học.
YI Về nhà chưa?
Dung Dung nhìn thấy tin nhắn, có chút bất ngờ.
Dung Dung chưa, đang tăng ca ở trường.
YI Cùng nhau ăn bữa cơm đi, anh đến đón em.
Hiếm khi anh trả lời tin nhắn trong tích tắc như thế, Dung Dung nhìn tin nhắn trả lời, mang theo tâm trạng phức tạp, không đợi cô đáp lại, Dịch Cẩn Hằng đã gửi thêm một tin nhắn nữa.
YI 40 phút nữa sẽ đến cửa viện văn học đợi em.
Dung Dung em ăn cơm ở căng tin trường học rồi, hay là anh về nhà ăn cơm đi.
Dịch Cẩn Hằng không trả lời tin nhắn, Dung Dung nghĩ anh hẳn là sẽ không tới, nên tiếp tục làm việc.
Vậy mà đến sáu giờ mười lăm phút, điện thoại di động của cô đổ chuông, trên màn hình hiển thị YI gọi điện đến.
Dung Dung nhận điện thoại, giọng của Dịch Cẩn Hằng vang lên
"Anh ở cửa viện văn học, cùng anh đi ăn đi."
Trong trí nhớ của Dung Dung, số lần Dịch Cẩn Hằng đến trường đón cô có thể đếm được trên đầu ngón tay, là vì đêm qua cô nói ly hôn sao?
Cửa Viện văn học đại học Bắc Kinh, các học sinh ra ra vào vào.
Dung Dung búi tóc, đeo ba lô vải dù, trên mặt không đánh phấn son, mộc mạc sạch sẽ.
Mặt cô hơi tròn, có chút giống trẻ con, người không biết con tưởng cô là một sinh viên bình thường.
Lúc ra khỏi cổng trường, anh chàng bảo vệ vẫn nhận ra cô, lên tiếng chào hỏi.
Dung Dung gật đầu đáp lại, nhìn thấy chiếc xe Maybach màu đen đang đỗ chênh chếch đối diện cổng trường, biển số xe quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.