Chương 21: Đi làm
Lưỡng Khoả Tâm Bách Thảo Đường
13/01/2014
“ Khúc tiểu thư, lại gặp mặt”. Một giọng nói không cao không thấp cắt ngang dòng suy nghĩ của Khúc Phương. Cô quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đã đưa cô về sáng nay. Anh như cười như không ngồi xuống bên cạnh. “ Thật là khéo”. Khúc Phương làm mất danh thiếp của Hác Kiến Hồng, không nghĩ vừa mới chào tạm biệt đã nhanh như vậy gặp lại nhau.
“ Đây là danh thiếp của tôi. Hi vọng cô có thể cất đi”. Anh dường như đọc thấu suy nghĩ của Khúc Phương, vừa nói vừa đưa cho cô tờ danh thiếp. Khúc Phương ngẫm nghĩ một chút rồi thoải mái nhận lấy: “ Hác tiên sinh, chúng ta tình cờ gặp nhau. Nếu không có chuyện gì đặc biệt, chắc sẽ không có dịp gặp lại. Hoàn toàn không phải do tôi có ý không vừa lòng với tiên sinh. Rất mong tiên sinh lượng thứ cho”.
“ Tôi biết. Số phận con người có nhiều điều nằm ngoài ý muốn. Cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại tôi. Nhưng cô xem, chẳng phải chúng ta gặp nhau đến hai lần hay sao. Vì vậy, không nên kết luận quá sớm”. Giọng nói Hác Kiến Hồng tràn đầy sự tự tin.
Đối với con người mạnh mẽ, cố chấp như vậy, Khúc Phương không tìm cách cự tuyệt như lúc đầu nữa. Đúng là cuộc đời con người có nhiều điều bất ngờ, không biết nên cư xử thế nào cho đúng.
“ Có thể nói cho tôi biết vì sao mà tâm trạng của cô thay đổi nhanh như vậy không? Buổi sáng mới gặp cô trông rất u sầu. Xin lỗi vì đã dùng từ này, có thể không đúng lắm. Nhìn cô, tôi đoán chắc được gia đình bao bọc khá tốt, không có chí hướng lớn nhưng cũng không giống với kiểu phụ nữ luôn sầu thảm. Tôi cảm giác chúng ta khá giống nhau ở điểm tang thương đó”. Anh sau khi ngồi xuống, không hề tỏ ra lúng túng mà ngược lại vô cùng tự nhiên hàn huyên vài câu, hành động giống như đối với bạn tốt.
Hác Kiến Hồng đã chạm đến ngưỡng cửa của tuổi bốn mươi, con người toát lên sự từng trải, hiểu rõ tâm lý người khác nên ai đó khi bị hỏi sẽ không cảm thấy bực bội, không thấy ghét bỏ mà giống như được một người bạn tự nguyện ngồi lắng nghe, đồng cảm với chuyện của mình. Kiểu dáng này Chu Thần cũng có, chỉ khác là không được tự nhiên thuần thục như Hác Kiến Hồng mà thôi.
“ Không thể, ai cũng từng gặp phải một số chuyện trong đời. Trước đây tôi rất muốn tìm người để được an ủi, chia sẻ, giờ thì không cần nữa”. Biểu hiện của anh làm Khúc Phương nhớ đến Chu Thần. Vì vậy, cô kiên quyết cự tuyệt. Nhưng hành động từ chối của cô không làm Hác Kiến Hồng mất hứng, tâm tình vẫn khá tốt. Thấy Khúc Phương có chút kích động, Hác Kiến Hồng liền gọi tiếp viên hàng không tới đưa cho cô ly nước.
“ Cảm ơn”. Mới đầu cảm nhận của Khúc Phương không được tốt cho lắm nhưng khi thấy anh vẫn giữ được phong độ thì cô lại thấy hơi ngượng ngùng. Thật ra tính cách của cô quá hiền lành, hiền lành đến nỗi dễ dàng bị người khác bắt nạt. Đây lại là thời điểm cô và anh gặp nhau không mấy thích hợp nên từ một phụ nữ nhu nhược, cô đột nhiên biến thành con nhím xù lông, không cho người khác tới gần.
Uống xong nửa ly nước, Khúc Phương tựa đầu vào thành ghế, vừa nhắm mắt đã chìm ngay vào giấc ngủ. Hành động này có lẽ không được phải phép nhưng tâm trạng cô lúc này không muốn cùng một người đàn ông xa lạ ngồi nói chuyện tâm tình. Mặc dù hàng ngày sau mỗi lần tỉnh lại, cô phải trải qua một chuyện nào đó, sau đó lại chìm đắm trong những cơn say nên tinh thần đã quá ư mệt mỏi.
Người đàn ông nhìn người phụ nữ bên cạnh cứ thế nằm ngủ, hơi thở nhè nhẹ, sắc mặt hơi nhợt nhạt, lúc ngủ cũng cau mày kiểu như đang cố gắng gồng mình chịu đựng đau lớn. Đã thế cô luôn từ chối, gạt bỏ không để người khác có cơ hội tiếp xúc thân mật.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô trên máy bay, Hác Kiến Hồng cảm thấy rất đặc biệt, dường như có điều gì đó u tối đang dẫn dắt bản thân. Anh vừa bước vào tuổi tứ tuần, sau khi kết hôn đã có một bé gái. Hác Kiến Hồng tưởng rằng tình yêu của mình bị chôn vùi theo cái chết của vợ. Lâu rồi không còn suy nghĩ mở lòng với người phụ nữ khác. Không nghĩ lần đưa Đan Đan sang nhà ngoại lại gặp người phụ nữ trước mặt. Mới đầu anh cũng không để ý, cho đến khi Đan Đan nói có một cô đang khóc, anh mới nhìn thấy Khúc Phương. Vừa nhìn thấy cô, anh đã để tâm, cô gái này không quá đẹp, so với các nữ tiếp viên hàng không trên máy bay, cô không có nét sắc sảo như họ. Nét đẹp của cô không quá hoàn hảo nhưng trên người toát ra vẻ dịu dàng thú vị, thêm một chút ưu tư khiến tim anh đập nhanh thêm mấy nhịp, chỉ muốn chạy lại hỏi thăm. Cô không có ngoại hình giống vợ anh nhưng cả hai lại giống nhau ở điểm cùng tác động đến trái tim anh rất nhiều.
Ngoài dự tính của anh, Tiểu Đan vốn tinh ý trong việc nhìn nhận phụ nữ, gặp các cô gái khác đều không mấy cảm tình. Vậy mà gặp cô gái này trên máy bay, Tiểu Đan lại vô cùng quý mến.
Hác Kiến Hồng sống theo chủ nghĩa thực dụng, từ tay trắng gây dựng lên sự nghiệp, phát triển cho đến hôm nay nên dĩ nhiên không phải loại người sống theo trực giác hay cảm tính. Nhưng một lần nữa, trái tim anh không khỏi rung động. Anh tin đây có lẽ là duyên phận. Chỉ sợ thoắt cái đã bước sang tuổi bốn mưới, anh biết rõ ràng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Khúc Phương ngủ thẳng cho đến khi tiếp viên gọi cô đã đến lúc máy bay hạ cánh. Phát hiện trên người có thêm chiếc chăn lông, người đàn ông bên cạnh đang cầm quyển tạp chí chăm chú xem, chuyên tâm giống như lúc làm việc. Chẳng mấy chốc máy bay đã đến nơi. Vì không mang hành lý nên cả hai đi ra rất nhanh. Khi đến cửa, Hác Kiến Hồng nói với Khúc Phương “ Cô đứng đây chờ tôi đi lấy xe”. Không đợi Khúc Phương từ chối, anh đã quay người rời đi.
Trên đường, không khí im lặng bao trùm. Trước sự ngang ngạnh của Hác Kiến Hồng, Khúc Phương hơi lúng túng: “ Hác tiên sinh, nếu không còn chuyện gì thì anh đưa tôi đến thành phố được rồi, nhà tôi cách đó cũng không xa”. Hác Kiến Hồng liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi lắc đầu: “ Buổi tối tôi phải tham gia tiệc rượu của một người bạn. Không phải tiệc quan trọng nên có thể đến trễ một chút, tôi cũng không muốn đến sớm làm gì. Chẳng qua thuận đường nên đưa cô về, cô đừng để ý”. Cứ như vậy, một lần nữa Khúc Phương được đưa về tận nhà.
Lúc xe dừng lại, Hác Kiến Hồng nhìn cô mỉm cười: “ Cô đừng ném danh thiếp của tôi đi đấy. Cô có biết bao nhiêu người muốn có được tấm danh thiếp đó không. Nếu cô không muốn thì có thể mang ra đấu giá, nhất định sẽ được giá cao”. Khúc Phương bị trêu chọc, mặt mũi đỏ ửng, không nghĩ người đàn ông trước mặt có dáng vẻ nghiêm túc lại biết nói đùa. Cô muốn nói lời xin lỗi hay cảm ơn nhưng xem ra không được tự nhiên cho lắm nên vội vội vàng vàng xoay người bỏ đi.
Hác Kiến Hồng nhìn bóng cô khuất sau khu nhà, không rời đi ngay mà đứng trước mũi xe rút thuốc ra hút. Ở tuổi này anh đã bị nghiện nặng, lúc nãy có Khúc Phương nên cố gắng nhẫn nhịn. Hút xong, thấy khoan khoái hơn, Hác Kiến Hồng trở lại xe, khởi động máy hướng nơi diễn ra bữa tiệc đi tới.
Khúc Phương về đến nhà, rửa qua mặt mũi. Hôm nay mất ngày rưỡi ở trên máy bay, mệt chết đi được. Thêm nữa, được gặp mẹ và anh trai, tâm tình vẫn còn kích động khiến cô mệt mỏi không muốn nhớ lại chuyện khác. Tắm rửa xong, cô nằm bẹp dí trên giường toan ngủ. Kế hoạch ngày mai, cô sẽ đi làm lại. Cho dù vẫn là nhân viên tiếp thị bình thường, chỉ cần cố gắng, chắc chắn cô sẽ làm tốt hơn. Nhiều năm như vậy vẫn mãi ở vị trí này là do cô chưa thực sự tích cực. Từ bây giờ, cô quyết định thay đổi. Cô không muốn cuộc sống của mình được chăng hay chớ như trước kia mà tin tưởng vào ngay mai sẽ tới.
Hôm nay là thứ bảy. Bình thường không phải đi làm nhưng vì boss mới đã tới, đây là lý do danh chính ngôn thuận để cô làm thêm giờ. Nhớ buổi hôm trước cách đây đã lâu, Ngô Trữ hỏi cô chiều mai mặc gì? Khi đó cô còn đang băn khoăn chuyện đưa mẹ chồng và em chồng ra ga về quê, tâm trí còn đang mong nhớ đợi chồng đi công tác trở về. Nên đối với việc boss mới đến cô không để ý lắm.
Có lẽ đây là nguyên nhân khiến Khúc Phương ba năm nay vẫn chỉ là nhân viên tiếp thị. Trong công việc cô luôn tỏ ra chăm chỉ, chưa bao giờ lười biếng nhưng cô lại là người không nhiệt tình và yêu nghề. Công việc này đối với cô mà nói là do gần nhà, thời gian khá thoải mái, có điều kiện chăm sóc gia đình. Công việc chưa bao giờ là sự nghiệp đối với cô, chỉ có gia đình mới là mối quan tâm lớn nhất mà thôi. Khúc Phương không mấy bận tâm, tuy trong lòng có chút tiếc nuối, ba năm công tác chỉ là nhân viên bình thường nhưng với tính cách ôn hòa, suy nghĩ đó thoáng chốc biến mất, sau đó cô tiếp tục chấp nhận lặp đi lặp lại cuộc sống của chính mình.
Buổi sáng, cô rời giường khi đồng hồ báo thức vang lên. Theo thường lệ, điện thoại di động đổ chuông. Khúc Phương nhận điện, cô muốn dũng cảm mà không cần trốn tránh. Cô biết thừa người gọi đến là ai, chắc chắn anh ta đang cùng người đàn bà kia đứng trong hoa viên, ôn nhu nói với cô là đã đi công tác về, muốn cùng cô đi ăn trưa. Sự ôn nhu đó đương nhiên không phải dành cho cô. Chẳng qua anh ta đang cảm thấy sung sướng khi được người phụ nữ mang trong bụng đứa con của mình chuẩn bị bữa sáng. Vì vậy, khi nói chuyện với người vợ sắp sửa bị ly hôn, giọng điệu của anh ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Khúc Phương nói: “ Hôm nay không rảnh, để hôm sau bàn lại”.
Chu Thần không nghĩ con người mềm yếu như vợ anh ta lại dám cự tuyệt lời đề nghị, nghĩ ngợi một lát rồi cúp điện thoại, quay ra hưởng thụ bữa sáng với người đàn bà kia. Bản thân Khúc Phương cũng không muốn bắt đầu ngày mới bị người đàn ông luôn miệng nói yêu cô, nói muốn chăm sóc cho cô cả đời này tiếp tục quấy rầy. Cô cần một ngày mới thật sự yên bình, cần một người mới tốt đẹp hơn quan tâm, lo lắng cho cô.
Cô đến hiệu spa làm mát xa mặt và toàn bộ cơ thể, sửa lại kiểu tóc sau đó đi sắm quần áo. Một chiếc váy liền in hoa vô cùng ngọt ngào, bên ngoài là chiếc áo khoác đơn giản phối hợp cùng đôi giày nâu và chiếc túi xách da đen. Giờ đây trông cô hưu nhàn và tràn đầy sự tươi mới.
Có thể nói tủ quần áo chính là bộ mặt đại diện cho phong cách sống của người phụ nữ. Với trang phục tối màu thể hiện người phụ nữ đó luôn tự ti. Tuy bên ngoài tỏ ra kiên cường lưu loát nhưng người khác nhìn vào không thấy có sự hi vọng, khó mang lại sự chú ý một cách hoàn hảo. Với loại trang phục quá đẹp, trang sức lộn xộn tùy ý đeo lên người lại thể hiện mẫu phụ nữ tục tằn, nông cạn, muốn sắm sửa nhiều thứ nhưng bản thân không biết cách thể hiện. Mang lại cho người khác cảm giác tham lam, dung tục. Với mẫu người phụ nữ biết yêu thương cuộc sống bản thân thì trang phục không chỉ đẹp mắt mà còn biết cách làm người khác tôn kính chính mình. Trước kia, Khúc Phương chính là mẫu phụ nữ hèn yếu, trang phục bảo thủ cho nên mới bị Chu Thần chê bỏ, mẹ và em chồng sai khiến, còn bị Tiếu tam cười nhạo, cấp trên là tên Vương quản lý tìm cách quấy nhiễu.
Khúc Phương nhìn lại mình trong gương, không chỉ đẹp mà còn tự tin. Cô khẽ cười, từ nay về sau, cô sẽ không để cho người khác coi thường, cô sẽ vất bỏ hình ảnh xưa cũ vào quá khứ.
Thời điểm cô đẩy cửa phòng làm việc bước vào, đồng nghiệp đang túm tụm nói chuyện phiếm về boss mới, mọi người đang tràn đầy ước mơ, hi vọng cuộc đời mình diễn ra như trong chuyện cổ tích, cô bé Lọ Lem được hoàng tử nhìn trúng, sau đó cả hai hạnh phúc mãi mãi bên nhau. Vì vậy, hôm nay ai cũng ăn diện đến công ty từ sớm.
“ Mọi người đoán xem hôm nay chị Khúc sẽ mặc gì?”. Đồng nghiệp Tố Mai quay ra hỏi mọi người vấn đề trọng tâm. Dù sao đối với họ, boss mới chỉ là khát vọng xa vời, nếu thẳng thắn tự mình nói ra dễ bị người khác cười nhạo, chi bằng lôi người khác vào cuộc để giễu cợt, trêu đùa thì tốt hơn, vì vậy chủ đề này nhanh chóng được hưởng ứng nhiệt tình.
“ Tôi đoán nhất định lại là bộ quần áo đen rộng thùng thình rồi. Không phải nói gì chứ chị Khúc chẳng khác gì bà ngoại tôi”.
“ Đúng vậy, đúng vậy đấy. Trang phục chị Khúc trông thật quê mùa. Kiểu tóc thì chẳng ra sao, vạn năm không đổi. Đúng là kiểu cách nông thôn”. Một đồng nghiệp mới vào công ty cũng hăng hái nhận xét, tham gia hội đả kích người khác một cách tích cực.
Đúng lúc này Khúc Phương đi vào, mắt nhìn thẳng, đi qua mọi người tiến về chỗ của mình. Nhóm người bỗng nhiên im bặt, không thốt nổi câu gì. Không phải họ sợ những lời nói xấu bị cô nghe được vì đây không phải lần đầu tiên, thậm chí trước mặt cô họ cũng không ngại nói này nói nọ. Nhưng lần này thì khác. Vừa đi vào là một đại mỹ nữ, người mà mới đây thôi họ còn chê cười cô là đồ nhà quê. Đồng nghiệp Ngô Trữ là người đầu tiên phản ứng, miệng há to, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “ Chị Khúc, sao chị lại biến thành thế này?”.
“ Biến thành thế nào?”. Khúc Phương đưa ngón tay thon dài vén mái tóc mới cắt, mỉm cười hỏi.
“ Đây là danh thiếp của tôi. Hi vọng cô có thể cất đi”. Anh dường như đọc thấu suy nghĩ của Khúc Phương, vừa nói vừa đưa cho cô tờ danh thiếp. Khúc Phương ngẫm nghĩ một chút rồi thoải mái nhận lấy: “ Hác tiên sinh, chúng ta tình cờ gặp nhau. Nếu không có chuyện gì đặc biệt, chắc sẽ không có dịp gặp lại. Hoàn toàn không phải do tôi có ý không vừa lòng với tiên sinh. Rất mong tiên sinh lượng thứ cho”.
“ Tôi biết. Số phận con người có nhiều điều nằm ngoài ý muốn. Cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại tôi. Nhưng cô xem, chẳng phải chúng ta gặp nhau đến hai lần hay sao. Vì vậy, không nên kết luận quá sớm”. Giọng nói Hác Kiến Hồng tràn đầy sự tự tin.
Đối với con người mạnh mẽ, cố chấp như vậy, Khúc Phương không tìm cách cự tuyệt như lúc đầu nữa. Đúng là cuộc đời con người có nhiều điều bất ngờ, không biết nên cư xử thế nào cho đúng.
“ Có thể nói cho tôi biết vì sao mà tâm trạng của cô thay đổi nhanh như vậy không? Buổi sáng mới gặp cô trông rất u sầu. Xin lỗi vì đã dùng từ này, có thể không đúng lắm. Nhìn cô, tôi đoán chắc được gia đình bao bọc khá tốt, không có chí hướng lớn nhưng cũng không giống với kiểu phụ nữ luôn sầu thảm. Tôi cảm giác chúng ta khá giống nhau ở điểm tang thương đó”. Anh sau khi ngồi xuống, không hề tỏ ra lúng túng mà ngược lại vô cùng tự nhiên hàn huyên vài câu, hành động giống như đối với bạn tốt.
Hác Kiến Hồng đã chạm đến ngưỡng cửa của tuổi bốn mươi, con người toát lên sự từng trải, hiểu rõ tâm lý người khác nên ai đó khi bị hỏi sẽ không cảm thấy bực bội, không thấy ghét bỏ mà giống như được một người bạn tự nguyện ngồi lắng nghe, đồng cảm với chuyện của mình. Kiểu dáng này Chu Thần cũng có, chỉ khác là không được tự nhiên thuần thục như Hác Kiến Hồng mà thôi.
“ Không thể, ai cũng từng gặp phải một số chuyện trong đời. Trước đây tôi rất muốn tìm người để được an ủi, chia sẻ, giờ thì không cần nữa”. Biểu hiện của anh làm Khúc Phương nhớ đến Chu Thần. Vì vậy, cô kiên quyết cự tuyệt. Nhưng hành động từ chối của cô không làm Hác Kiến Hồng mất hứng, tâm tình vẫn khá tốt. Thấy Khúc Phương có chút kích động, Hác Kiến Hồng liền gọi tiếp viên hàng không tới đưa cho cô ly nước.
“ Cảm ơn”. Mới đầu cảm nhận của Khúc Phương không được tốt cho lắm nhưng khi thấy anh vẫn giữ được phong độ thì cô lại thấy hơi ngượng ngùng. Thật ra tính cách của cô quá hiền lành, hiền lành đến nỗi dễ dàng bị người khác bắt nạt. Đây lại là thời điểm cô và anh gặp nhau không mấy thích hợp nên từ một phụ nữ nhu nhược, cô đột nhiên biến thành con nhím xù lông, không cho người khác tới gần.
Uống xong nửa ly nước, Khúc Phương tựa đầu vào thành ghế, vừa nhắm mắt đã chìm ngay vào giấc ngủ. Hành động này có lẽ không được phải phép nhưng tâm trạng cô lúc này không muốn cùng một người đàn ông xa lạ ngồi nói chuyện tâm tình. Mặc dù hàng ngày sau mỗi lần tỉnh lại, cô phải trải qua một chuyện nào đó, sau đó lại chìm đắm trong những cơn say nên tinh thần đã quá ư mệt mỏi.
Người đàn ông nhìn người phụ nữ bên cạnh cứ thế nằm ngủ, hơi thở nhè nhẹ, sắc mặt hơi nhợt nhạt, lúc ngủ cũng cau mày kiểu như đang cố gắng gồng mình chịu đựng đau lớn. Đã thế cô luôn từ chối, gạt bỏ không để người khác có cơ hội tiếp xúc thân mật.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô trên máy bay, Hác Kiến Hồng cảm thấy rất đặc biệt, dường như có điều gì đó u tối đang dẫn dắt bản thân. Anh vừa bước vào tuổi tứ tuần, sau khi kết hôn đã có một bé gái. Hác Kiến Hồng tưởng rằng tình yêu của mình bị chôn vùi theo cái chết của vợ. Lâu rồi không còn suy nghĩ mở lòng với người phụ nữ khác. Không nghĩ lần đưa Đan Đan sang nhà ngoại lại gặp người phụ nữ trước mặt. Mới đầu anh cũng không để ý, cho đến khi Đan Đan nói có một cô đang khóc, anh mới nhìn thấy Khúc Phương. Vừa nhìn thấy cô, anh đã để tâm, cô gái này không quá đẹp, so với các nữ tiếp viên hàng không trên máy bay, cô không có nét sắc sảo như họ. Nét đẹp của cô không quá hoàn hảo nhưng trên người toát ra vẻ dịu dàng thú vị, thêm một chút ưu tư khiến tim anh đập nhanh thêm mấy nhịp, chỉ muốn chạy lại hỏi thăm. Cô không có ngoại hình giống vợ anh nhưng cả hai lại giống nhau ở điểm cùng tác động đến trái tim anh rất nhiều.
Ngoài dự tính của anh, Tiểu Đan vốn tinh ý trong việc nhìn nhận phụ nữ, gặp các cô gái khác đều không mấy cảm tình. Vậy mà gặp cô gái này trên máy bay, Tiểu Đan lại vô cùng quý mến.
Hác Kiến Hồng sống theo chủ nghĩa thực dụng, từ tay trắng gây dựng lên sự nghiệp, phát triển cho đến hôm nay nên dĩ nhiên không phải loại người sống theo trực giác hay cảm tính. Nhưng một lần nữa, trái tim anh không khỏi rung động. Anh tin đây có lẽ là duyên phận. Chỉ sợ thoắt cái đã bước sang tuổi bốn mưới, anh biết rõ ràng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Khúc Phương ngủ thẳng cho đến khi tiếp viên gọi cô đã đến lúc máy bay hạ cánh. Phát hiện trên người có thêm chiếc chăn lông, người đàn ông bên cạnh đang cầm quyển tạp chí chăm chú xem, chuyên tâm giống như lúc làm việc. Chẳng mấy chốc máy bay đã đến nơi. Vì không mang hành lý nên cả hai đi ra rất nhanh. Khi đến cửa, Hác Kiến Hồng nói với Khúc Phương “ Cô đứng đây chờ tôi đi lấy xe”. Không đợi Khúc Phương từ chối, anh đã quay người rời đi.
Trên đường, không khí im lặng bao trùm. Trước sự ngang ngạnh của Hác Kiến Hồng, Khúc Phương hơi lúng túng: “ Hác tiên sinh, nếu không còn chuyện gì thì anh đưa tôi đến thành phố được rồi, nhà tôi cách đó cũng không xa”. Hác Kiến Hồng liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi lắc đầu: “ Buổi tối tôi phải tham gia tiệc rượu của một người bạn. Không phải tiệc quan trọng nên có thể đến trễ một chút, tôi cũng không muốn đến sớm làm gì. Chẳng qua thuận đường nên đưa cô về, cô đừng để ý”. Cứ như vậy, một lần nữa Khúc Phương được đưa về tận nhà.
Lúc xe dừng lại, Hác Kiến Hồng nhìn cô mỉm cười: “ Cô đừng ném danh thiếp của tôi đi đấy. Cô có biết bao nhiêu người muốn có được tấm danh thiếp đó không. Nếu cô không muốn thì có thể mang ra đấu giá, nhất định sẽ được giá cao”. Khúc Phương bị trêu chọc, mặt mũi đỏ ửng, không nghĩ người đàn ông trước mặt có dáng vẻ nghiêm túc lại biết nói đùa. Cô muốn nói lời xin lỗi hay cảm ơn nhưng xem ra không được tự nhiên cho lắm nên vội vội vàng vàng xoay người bỏ đi.
Hác Kiến Hồng nhìn bóng cô khuất sau khu nhà, không rời đi ngay mà đứng trước mũi xe rút thuốc ra hút. Ở tuổi này anh đã bị nghiện nặng, lúc nãy có Khúc Phương nên cố gắng nhẫn nhịn. Hút xong, thấy khoan khoái hơn, Hác Kiến Hồng trở lại xe, khởi động máy hướng nơi diễn ra bữa tiệc đi tới.
Khúc Phương về đến nhà, rửa qua mặt mũi. Hôm nay mất ngày rưỡi ở trên máy bay, mệt chết đi được. Thêm nữa, được gặp mẹ và anh trai, tâm tình vẫn còn kích động khiến cô mệt mỏi không muốn nhớ lại chuyện khác. Tắm rửa xong, cô nằm bẹp dí trên giường toan ngủ. Kế hoạch ngày mai, cô sẽ đi làm lại. Cho dù vẫn là nhân viên tiếp thị bình thường, chỉ cần cố gắng, chắc chắn cô sẽ làm tốt hơn. Nhiều năm như vậy vẫn mãi ở vị trí này là do cô chưa thực sự tích cực. Từ bây giờ, cô quyết định thay đổi. Cô không muốn cuộc sống của mình được chăng hay chớ như trước kia mà tin tưởng vào ngay mai sẽ tới.
Hôm nay là thứ bảy. Bình thường không phải đi làm nhưng vì boss mới đã tới, đây là lý do danh chính ngôn thuận để cô làm thêm giờ. Nhớ buổi hôm trước cách đây đã lâu, Ngô Trữ hỏi cô chiều mai mặc gì? Khi đó cô còn đang băn khoăn chuyện đưa mẹ chồng và em chồng ra ga về quê, tâm trí còn đang mong nhớ đợi chồng đi công tác trở về. Nên đối với việc boss mới đến cô không để ý lắm.
Có lẽ đây là nguyên nhân khiến Khúc Phương ba năm nay vẫn chỉ là nhân viên tiếp thị. Trong công việc cô luôn tỏ ra chăm chỉ, chưa bao giờ lười biếng nhưng cô lại là người không nhiệt tình và yêu nghề. Công việc này đối với cô mà nói là do gần nhà, thời gian khá thoải mái, có điều kiện chăm sóc gia đình. Công việc chưa bao giờ là sự nghiệp đối với cô, chỉ có gia đình mới là mối quan tâm lớn nhất mà thôi. Khúc Phương không mấy bận tâm, tuy trong lòng có chút tiếc nuối, ba năm công tác chỉ là nhân viên bình thường nhưng với tính cách ôn hòa, suy nghĩ đó thoáng chốc biến mất, sau đó cô tiếp tục chấp nhận lặp đi lặp lại cuộc sống của chính mình.
Buổi sáng, cô rời giường khi đồng hồ báo thức vang lên. Theo thường lệ, điện thoại di động đổ chuông. Khúc Phương nhận điện, cô muốn dũng cảm mà không cần trốn tránh. Cô biết thừa người gọi đến là ai, chắc chắn anh ta đang cùng người đàn bà kia đứng trong hoa viên, ôn nhu nói với cô là đã đi công tác về, muốn cùng cô đi ăn trưa. Sự ôn nhu đó đương nhiên không phải dành cho cô. Chẳng qua anh ta đang cảm thấy sung sướng khi được người phụ nữ mang trong bụng đứa con của mình chuẩn bị bữa sáng. Vì vậy, khi nói chuyện với người vợ sắp sửa bị ly hôn, giọng điệu của anh ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Khúc Phương nói: “ Hôm nay không rảnh, để hôm sau bàn lại”.
Chu Thần không nghĩ con người mềm yếu như vợ anh ta lại dám cự tuyệt lời đề nghị, nghĩ ngợi một lát rồi cúp điện thoại, quay ra hưởng thụ bữa sáng với người đàn bà kia. Bản thân Khúc Phương cũng không muốn bắt đầu ngày mới bị người đàn ông luôn miệng nói yêu cô, nói muốn chăm sóc cho cô cả đời này tiếp tục quấy rầy. Cô cần một ngày mới thật sự yên bình, cần một người mới tốt đẹp hơn quan tâm, lo lắng cho cô.
Cô đến hiệu spa làm mát xa mặt và toàn bộ cơ thể, sửa lại kiểu tóc sau đó đi sắm quần áo. Một chiếc váy liền in hoa vô cùng ngọt ngào, bên ngoài là chiếc áo khoác đơn giản phối hợp cùng đôi giày nâu và chiếc túi xách da đen. Giờ đây trông cô hưu nhàn và tràn đầy sự tươi mới.
Có thể nói tủ quần áo chính là bộ mặt đại diện cho phong cách sống của người phụ nữ. Với trang phục tối màu thể hiện người phụ nữ đó luôn tự ti. Tuy bên ngoài tỏ ra kiên cường lưu loát nhưng người khác nhìn vào không thấy có sự hi vọng, khó mang lại sự chú ý một cách hoàn hảo. Với loại trang phục quá đẹp, trang sức lộn xộn tùy ý đeo lên người lại thể hiện mẫu phụ nữ tục tằn, nông cạn, muốn sắm sửa nhiều thứ nhưng bản thân không biết cách thể hiện. Mang lại cho người khác cảm giác tham lam, dung tục. Với mẫu người phụ nữ biết yêu thương cuộc sống bản thân thì trang phục không chỉ đẹp mắt mà còn biết cách làm người khác tôn kính chính mình. Trước kia, Khúc Phương chính là mẫu phụ nữ hèn yếu, trang phục bảo thủ cho nên mới bị Chu Thần chê bỏ, mẹ và em chồng sai khiến, còn bị Tiếu tam cười nhạo, cấp trên là tên Vương quản lý tìm cách quấy nhiễu.
Khúc Phương nhìn lại mình trong gương, không chỉ đẹp mà còn tự tin. Cô khẽ cười, từ nay về sau, cô sẽ không để cho người khác coi thường, cô sẽ vất bỏ hình ảnh xưa cũ vào quá khứ.
Thời điểm cô đẩy cửa phòng làm việc bước vào, đồng nghiệp đang túm tụm nói chuyện phiếm về boss mới, mọi người đang tràn đầy ước mơ, hi vọng cuộc đời mình diễn ra như trong chuyện cổ tích, cô bé Lọ Lem được hoàng tử nhìn trúng, sau đó cả hai hạnh phúc mãi mãi bên nhau. Vì vậy, hôm nay ai cũng ăn diện đến công ty từ sớm.
“ Mọi người đoán xem hôm nay chị Khúc sẽ mặc gì?”. Đồng nghiệp Tố Mai quay ra hỏi mọi người vấn đề trọng tâm. Dù sao đối với họ, boss mới chỉ là khát vọng xa vời, nếu thẳng thắn tự mình nói ra dễ bị người khác cười nhạo, chi bằng lôi người khác vào cuộc để giễu cợt, trêu đùa thì tốt hơn, vì vậy chủ đề này nhanh chóng được hưởng ứng nhiệt tình.
“ Tôi đoán nhất định lại là bộ quần áo đen rộng thùng thình rồi. Không phải nói gì chứ chị Khúc chẳng khác gì bà ngoại tôi”.
“ Đúng vậy, đúng vậy đấy. Trang phục chị Khúc trông thật quê mùa. Kiểu tóc thì chẳng ra sao, vạn năm không đổi. Đúng là kiểu cách nông thôn”. Một đồng nghiệp mới vào công ty cũng hăng hái nhận xét, tham gia hội đả kích người khác một cách tích cực.
Đúng lúc này Khúc Phương đi vào, mắt nhìn thẳng, đi qua mọi người tiến về chỗ của mình. Nhóm người bỗng nhiên im bặt, không thốt nổi câu gì. Không phải họ sợ những lời nói xấu bị cô nghe được vì đây không phải lần đầu tiên, thậm chí trước mặt cô họ cũng không ngại nói này nói nọ. Nhưng lần này thì khác. Vừa đi vào là một đại mỹ nữ, người mà mới đây thôi họ còn chê cười cô là đồ nhà quê. Đồng nghiệp Ngô Trữ là người đầu tiên phản ứng, miệng há to, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “ Chị Khúc, sao chị lại biến thành thế này?”.
“ Biến thành thế nào?”. Khúc Phương đưa ngón tay thon dài vén mái tóc mới cắt, mỉm cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.