Ly Hôn 365 Lần

Chương 15: Trò chơi

Lưỡng Khoả Tâm Bách Thảo Đường

13/01/2014

Ý định ban đầu của Chân Vượng là trêu tức A Húc. Nhưng vừa mới ngồi xuống, cô gái kia bỗng quay lại nhìn anh thẫn thờ, ánh mắt đỏ quạnh, nước mắt từng giọt lớn chảy xuống, nhào tới bên anh gào khóc. Hành động đó khiến Chân Vượng sửng sốt, không biết mình đã làm sai điều gì.

A Húc đứng bên cũng bị bất ngờ làm cho ngây ngốc. Nhìn Khúc Phương khóc thảm thiết, anh ta nghĩ chắc có điều gì đó uẩn khúc ở đây. Chân Vượng nhìn A Húc bằng ánh mắt lúng túng, không cách nào để giải thích sự việc. Còn cô gái vẫn đang ôm anh khóc đến “ tê tâm liệt phế”. Anh ngượng ngùng khẽ đẩy cô ra.

Khúc Phương thật sự rất kích động. Không ai có thể hiểu vì sao cô lại trở nên như vậy. Tối qua, chính mắt cô đã chứng kiến cái chết của anh. Giờ anh vẫn sống và không hề nhận ra cô. Điều này quá đỗi đột ngột.

Khi thấy anh đứng sờ sờ trước mắt, tâm trạng cô kiềm chế không nổi. Cả ngày hôm nay đầu óc cô không một phút yên ổn. Mặc dù ngày Trọng sinh lại tái diễn nhưng khi chưa gặp được người mình cần gặp thì lòng thấp thỏm không yên, sợ một ngày mới sẽ đến mà người muốn gặp vẫn không thể gặp . Đã trải qua thời điểm sinh ly tử biệt không giống như lúc cô cầm dao cắt tay mình. Cô sợ sẽ không được gặp lại anh. Ngay cả lời cảm ơn cũng không có cơ hội để nói. Tất cả có lẽ là một giấc mơ.

Khúc Phương khóc một lúc lâu, cho đến khi cảm giác mình đang ôm một cơ thể cứng ngắc cô mới ngẩng đầu lên. Gương mặt anh lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn tức giận.

“ Chúng ta quen nhau sao?” Chân Vượng thấy cô gái dường như khóc đã đủ rồi, thêm nữa bả vai bị nước mắt làm ướt mất một mảng vô cùng khó chịu muốn mắng vài câu. Anh chẳng khác gì anh chàng bảo mẫu nào đó.

Khúc Phương khóc đến nỗi mắt sưng mọng nhưng bên trong vẫn ánh lên vẻ vui mừng khôn xiết. Nghe Chân Vượng hỏi vậy cô liền buông anh ra, bối rối giơ tay lau khóe mắt, phát hiện nước mắt vẫn còn đọng lại. Có thể nói cô đã may mắn thế nào khi có cơ hội gặp lại anh. Nhưng lòng cô vẫn thấy buồn khi người đàn ông hôm qua mới tự nguyện vì mình mà chết, hôm nay lại không thể nhớ nổi cô là ai.

Nước mắt được lau thế nào cũng không sạch. Đã thế còn lem ra chiếc khăn tay, Khúc Phương hơi sửng sốt. “ Cô khóc trông thật khó coi”. Chân Vượng thấy bộ dạng đó không khỏi bực mình liền kín đáo đưa cho cô chiếc khăn lụa. Khúc Phương bị sặc một cái, anh rõ ràng có ý tốt nhưng lời nói thốt ra luôn khiến người nghe thấy không thoải mái.

Trong tay có đến hai chiếc khăn, nếu là trước kia cô sẽ thấy rất mất thể diện, nói không chừng còn nhăn nhó chạy vào nhà vệ sinh. Nhưng vì đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tính cách mềm yếu cũng được rèn luyện ít nhiều, cô cứ thế tự nhiên lau khô nước mắt. Nhìn động tác đó của cô, Chân Vượng thấy khó xử.

Hết thảy lại bắt đầu từ đầu. Khúc Phương cất tiếng: “ Xin lỗi, tôi nhận nhầm người, anh và bạn của tôi trông rất giống nhau”. A Húc đứng cạnh khoa trương nói đùa: ” Không phải chứ, đến tuổi này rồi mà cô còn dùng cách này để làm quen sao?”. Chân Vượng thấy lạ, cau mày hỏi: “ Mối quan hệ của hai người rất tốt? Bây giờ anh ta đang ở đâu?”. Khúc Phương gật xong lại lắc đầu, cuối cùng ngẩng lên nhìn Chân Vượng, mặt không biến sắc: “ Anh ấy mất rồi”. Vừa định trêu chọc vài câu, A Húc thấy mình đùa hơi quá đà. Nhìn cô trông rất chân thành, không có vẻ gì giả dối, không lẽ người yêu của cô đã mất thật?

Không khí bỗng trở nên lúng túng, Khúc Phương khóc xong tâm trạng khá hơn. Dù sao cô đã được nhìn thấy Chân Vượng, mặc dù anh không biết cô nhưng vẫn còn sống, như vậy là đủ rồi.

Vốn đứng ở quầy rượu để uống, Khúc Phương mời luôn Chân Vượng một ly để xin lỗi. A Húc vội đi pha rượu, vì thế không khí càng trở nên trầm mặc. Chân Vượng đối với cô gái vừa ôm mình khóc có cảm giác kỳ lạ, tựa hồ có sự thân quen . Bình thường anh rất ghét phụ nữ kề sát cơ thể mình. Nhưng vừa rồi anh không có ý định đẩy cô ra. Đến bây giờ vẫn cảm nhận rõ ràng cơ thể mềm mại đứng dựa vào anh. Không những không thoải mái mà ngược lại tâm trạng anh có chút thích thú. Anh lắc đầu, bữa tiệc tối nay anh uống hơi nhiều nên sinh ra ảo giác. Chỉ cần quay đầu có thể nhìn thấy cô gái kia đang ngồi uống rượu, lại một lần nữa miên man, trong lòng rung động không nói ra lời.

Khúc Phương uống một ly rượu lớn, tâm tình mới bình phục trở lại, lúc này cô rất cần tỉnh táo. Đặt ly rượu xuống, quay đầu lại, đúng lúc thấy Chân Vượng đang nhìn mình. Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp rồi vội vã quay đi.

Khúc Phương cười khổ, trước kia cô không chút am hiểu về người cùng mình nói chuyện. Cô không giả tạo được như Chu Thần, ai cũng có thể hàn huyên. Cô vốn dĩ khó khăn khi tìm chủ đề để nói. Giờ đây, hàng ngày đi Spa tám chuyện cùng các quý bà, cô đã biết cách gợi chuyện. Mặc dù không còn lúng túng như ngày xưa nhưng hiện tại phải đối mặt với người đàn ông vốn có cảm tình, cô không thể mở miệng. Tránh ánh mắt của Chân Vượng, uống một ngụm, ly rượu làm cô bạo dạn hơn, tự nhủ trong lòng: “ Khúc Phương cố lên”.



Sau đó cô bảo A Húc cho một ly Huyết Tinh Mã Lệ. A Húc dùng tốc độ nhanh nhất pha một ly màu đỏ tươi để trước mặt cô. Cô cầm lên đưa cho Chân Vượng, khẽ mỉm cười:

“ Chúc sức khỏe”

“ Chúc sức khỏe”

Chân Vượng và Khúc Phương cùng đồng thời mở miệng, sau đó nhìn nhau cười.

“ Tôi là Chân Vượng”. Chân Vượng nói lớn, là người đầu tiên cất tiếng giới thiệu.

“ Còn tôi là Khúc Phương”. Cô cười nói.

“ Cô thường đến đây à?” Chân Vượng hỏi.

“ Thỉnh thoảng. Còn anh?”.

“ Không thường xuyên lắm”. Chân Vượng đáp.

“ Tôi biết”. Khúc Phương chỉ vào cổ áo Chân Vượng: “ Anh mặc bộ quần áo này chắc vừa tan sở?”. Chân Vượng cúi đầu nhìn, quả nhiên anh vừa mới tham gia bữa tiệc công ty, trên người mặc bộ quần áo vừa vặn với nút áo cài cao. Chính chiếc áo này ngày hôm qua anh đã choàng lên người Khúc Phương. Khúc Phương mỉm cười, giơ tay khẽ chạm vào, Chân Vượng lập tức tránh ra, thái độ lúng túng.

“ Anh sợ à”. Khúc Phương khiêu khích.

“ Không phải”. Dù có đánh chết thì đời nào Chân Vượng chịu thừa nhận. Anh ngồi ngay ngắn lại, không tránh bàn tay Khúc Phương nữa. Cô thuận thế cởi bỏ hai chiếc cúc cổ áo sơ mi của anh ra, động tác hết sức nhẹ nhàng.

Cảm giác hành động của cô có ý tứ chân thành, không một chút dụng ý quyến rũ nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái, quay đầu, miệng mấp máy. Khúc Phương hết sức khẩn trương, sau khi cởi cúc áo của anh cũng vội vàng ngồi đúng vị trí. Lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt anh, ánh mắt dài nhỏ một mí, lông mày đen và có thần. Đôi môi dày dặn, khi không cười nhìn hơi nghiêm túc, khi ngậm miệng lại có nét trẻ con. Da hơi tái nhợt nhưng hiện tại đang đỏ ửng, không biết vì ánh đèn hay vì điều gì.



Vì tránh để cho Chân Vượng phát hiện ra cô đang lúng túng, Khúc Phương mở miệng trước: “ Chúng ta chơi trò chơi đi?”. “ Cái gì?”. Chân Vượng rất nhanh khôi phục tinh thần, thấy có gì đó không thích ứng.

“ Anh thử đoán xem người đàn ông bên kia sẽ uống rượu gì? Nếu đoán sai phải trả lời một câu hỏi”. Khúc Phương nhìn thẳng Chân Vượng nói. Chân Vượng nghĩ thầm, đây chỉ là trò chơi, không sợ Khúc Phương gian lận. Thêm nữa người đàn ông kia vừa mới vào quán, không thể thông đồng với cô. Anh liền gật đầu đồng ý.

Người kia mặc bộ âu phục, đầu tóc chải bóng mượt, Chân Vượng suy nghĩ một lát, đoán: “ Một ly rượu đỏ”.

“ Anh chắc chứ? Tôi đoán là một ly thanh ty”. (1)

Hai người vừa nói chuyện vừa ngó người đàn ông. Một lát sau, quả nhiên anh ta gọi một ly thanh ty. Chân Vượng vẻ mặt khoa trương ảo não: “ Cô hỏi đi”.

“ Số di động của anh?”. Khúc Phương làm bộ không để ý, hỏi.

Chân Vượng không bất ngờ trước yêu cầu của cô, dù sao chỉ là trò chơi, lát nữa thế nào anh sẽ tìm cách làmhòa, nghĩ vậy nên anh thấy hứng thú hơn hẳn. Nhìn Khúc Phương dùng di động nhập số của anh nhưng không nháy máy lại thì có chút buồn bực, cô gái này đúng là…! Khúc Phương vừa mới hỏi số điện thoại của anh cơ mà, Chân Vượng toan tính nghĩ: thường ngày không thích tiếp xúc với phụ nữ nhưng gặp một cô gái ái mộ mình thì hơi tỏ ra đắc ý. Kết quả chuyện lại không như anh tưởng, không lẽ anh tự mình đa tình?

“ Chơi lại đi. Lần này để tôi ra câu hỏi. Cô đoán xem người tiếp theo vào quán là nam hay nữ?”. Anh không tin so với chuyện lúc nãy anh tiếp tục gặp xui xẻo. Khúc Phương suy đoán, giờ này hôm trước có người đến đây nữa không? Đúng rồi, có một phụ nữ mập mạp xông tới kéo một bé trai ra khỏi đám nữ sinh.

“ Tôi đoán là phụ nữ”.

Chân Vượng trả lời: “ Tôi cho rằng là đàn ông”. Muộn thế này đến quán bar hầu hết là nam giới, phụ nữ mà đến thì sẽ đi sớm hơn. Chân Vượng tin chắc sự lựa chọn của mình là đúng.

Thông qua trò chơi, tâm trạng hai người thấy thoải mái hơn. Trong lúc họ nói chuyện thì cửa quán bar mở ra, một phụ nữ rất to béo đi vào. Chân Vượng khẽ nhếch miệng nhìn người phụ nữ đó đi tới đám nam nữ kéo ra một đứa bé trai đi về.

“ Anh thua rồi. Trả lời tôi đi, anh thích kiểu phụ nữ như thế nào?”. Khúc Phương vẻ mặt thành thật hỏi.

……………………..

(1): Tớ không biết ” thanh ty ” là gì. Có bạn nào biết không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ly Hôn 365 Lần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook