Chương 24
Da Thanh Oa
10/10/2020
Edit: Mixmimii
____________
Tạ Manh thấy Nguyên Tư Lập rõ ràng không vui, nhưng lại bị Lâm Liên làm cho nói không nên lời, trong lòng liền đắc ý vô cùng. Khi còn nhỏ cô cũng rất nghịch ngợm. Bà nội cô cũng không sợ, nhưng mà cuối cùng khi chuyển vào thành phố, cô cũng không thể không nghe lời mẹ mình.
Lần ấy, Tạ Manh làm vỡ lọ thủy tinh, mẹ cô ôn hòa nhìn cô nói: “Manh Manh không sao đâu! Lọ thủy tinh kia để đó để đập vỡ đó, Manh Manh của mẹ tay có đau không? Nào nào, để mẹ xem xem.”
Vì thế mà cô thật sự cho rằng thủy tinh dùng để đập vỡ, kết quả là còn chưa đập đến lọ thứ hai, cô đã thấy mẹ trốn trong phòng khóc một mình, cầm hòm tiền đếm đếm đi mua lọ thủy tinh mới. Ngày hôm đó, bữa tối liền ít đi một đĩa thịt.
Mẹ cô tiếp tục khóc: “Đều do mẹ, làm các con đến thịt còn không có để ăn, là mẹ vô dụng.”
Tạ Manh: “....”
Từ đó về sau, trong nhà cô cũng không làm vỡ lọ thủy tinh nào nữa.
Các ví dụ như thế nhiều không kể xiết, mẹ cô chính là kiểu người lấy nhu khắc cương điển hình. Nhưng mà trước mặt bà nội cô, lại là một tiểu bạch thỏ.
Nguyên Tự nhìn thời gian, quay đầu nói với Tạ Manh: “Đi thôi, đưa Tư Lập vào gặp cô giáo trước đã.”
Lâm Liên vừa nghe đi vào đăng ký nhập học thì vội chạy theo: “Mẹ cũng đi cùng các con. Sau này mẹ cũng đưa đón cháu, giờ mẹ phải đi làm quen. Nếu hai con đi làm không có thời gian cũng không cần vội vàng chạy qua chạy lại. Ba Tạ Manh là đầu bếp, bữa trưa bữa tối không làm khó được ông, đứa cháu này theo mẹ cũng không lo bị đói bụng.”
Lâm Liên có ý tốt, Nguyên Tự cũng vô cùng cảm ơn.
Mấy người bọn họ liền đi vào trường học, bời vì hiện tại đã sắp đến kì nghỉ đông, nên cũng hiếm có người chen ngang vào chương trình học như bọn họ. Một đám người lạ đi vào trường cũng thu hút không ít ánh nhìn.
Nguyên Tư Lập vào trường liền nhận ra, các bạn nhỏ bên này so với các bạn ở bên trường kia mấy hôm trước thì có vẻ lộn xộn, chậm chạp hơn một chút.
Nhóc ngẩng đầu nhìn Tạ Manh nói: “Tôi thấy các bạn trường này có vẻ không nhanh nhẹn thông minh lắm, mụ phù thủy kia, có phải thím cố ý hãm hại tôi không? Tôi nghe nói bệnh ngu ngốc cũng có thể lây đấy…”
Nguyên Tự một lời khó nói nhìn cháu trai mình một cái, sau đó thấy Tạ Manh bên cạnh cúi xuống nhìn Tư Lập một cách bất ngờ: “Thật vậy sao?”
Nguyên Tư Lập đứng hình, vậy.. vậy mà thím ấy cũng đồng ý với lời mình nói? Chắc hẳn là bởi vì nhóc nói đúng quá mà, phim hoạt hình quả nhiên không nói điêu.
Nguyên Tư Lập ra dáng một ông già trầm ngâm gật đầu: “Đương nhiên là đúng rồi.”
“Haiz.” Tạ Manh thở dài, lo lắng mà nói: “Vậy cháu tới đây học, nhỡ lây bệnh ngu ngốc cho các bạn, vậy thì thím phải ăn nói thế nào với bố mẹ các bạn ấy đây? Cũng không biết
chú nhỏ của cháu có đủ tiền để bồi thường cho bọn họ không nữa.”
Nguyên Tư Lập sửng sốt, ban đầu không hiểu ý cô nói là gì, cúi đầm ngẫm nghĩ một lúc mới tức giận ngẩng đầu nói: “Thím đúng là mụ phù thuỷ, thím thế mà nói tôi ngốc? Tôi không ngốc!!”
Nguyên Tư Lập vô cùng phẫn nộ, còn mắng nhóc? Nhóc mà nằm ra đất ăn vạ, không thèm đi đăng kí học nữa, thì thím tự đi giải quyết với chú nhỏ đi nhé! Hừ!
Kết quả, nhóc còn chưa kịp ra tay, Lâm Liên đã vội kêu: “Cái gì? Manh Manh dám mắng cháu?”
Bà liền dùng tay đánh nhẹ vào người Tạ Manh: “Sao con có thể mắng chửi người khác chứ? Cái con bé này, Con học ai cái thói đấy hả? Một chút cũng không khiến mẹ yên tâm về con.”
Nói xong, bà cúi xuống an ủi Tư Lập: “Đều tại thím nhỏ, cháu yên tâm, có bà ở đây, bà sẽ về nhà đánh thím ấy. Bé ngoan của bà nha!”
Nguyên Tư Lập: “.....”
Tạ Manh cười ha hả: “Nó mắng người ta trước!”
Lâm Liên liền đổi giọng quát Tạ Manh: “Con còn nói nữa, đây là cháu con đó, nó còn rất nhỏ.”
Lại là câu “còn nhỏ”, ông bà Nguyên gia cũng rất hay sử dụng, mỗi lần như thế, Nguyên Tư Lập lại được một phen đắc ý, hận không thể để Tạ Manh nghe nhiều một chút, mọi người mỗi ngày nên nói nhiều hơn cho thím ấy nghe đi.
Nhưng mà, lời này từ miệng Lâm Liên nói, không biết vì sao lại làm cho nhóc cảm thấy có chút không thoải mái.
Nguyên Tư Lập giọng nhỏ đi hai nấc: “Cháu không còn nhỏ nữa..”
“Cháu sao mà không nhỏ chứ?” Lâm Liên xoa đầu nhóc: “Một tháng nữa cháu mới tròn năm tuổi, vẫn còn rất nhỏ, là thím cháu không đúng, bà ngoại lát nữa sẽ nói thím ấy sau. Còn bây giờ bà ngoại đưa cháu đi gặp cô giáo nhé.”
Nguyên Tự nhìn hai người họ, tâm trạng vô cùng phức tạp. Lâm Liên hết sức dung túng cho Tư Lập, nhưng đúng là cả nhà Nguyên gia trước đây cũng rất nhân nhượng nó.
Thì ra nếu nhìn nhìn những gì Nguyên gia bọn họ từng làm theo một cách khách quan thì sẽ như thế này…
Nguyên Tự một lần nữa cảm thấy không nói được gì, quay lại nhìn Tạ Manh, chỉ thấy Tạ Manh không tim không phổi nói: “Haiz, là trẻ con thật tốt.”
Nguyên Tự: “....”
Trường học ở đây thực ra có diện tích rất lớn, thầy cô giáo cũng đặc biệt nhiệt tình, một bên giới thiệu về trường, một bên lại chỉ tập báo cáo học tập hàng tuần gửi về cho phụ huynh. Một quyển dày cộp, mỗi một ngày đều ghi chi tiết nội dung giảng dạy, tình hình học tập ăn uống của mỗi học sinh.
“Anh có thể xem qua, trường học chúng tôi luôn coi trọng vấn đề ăn uống của học sinh. Thực phẩm nhập vào nhà bếp luôn được đảm bảo, phụ huynh chưa bao giờ lo lắng khi phải gửi con mình vào đây. Sáng sớm lúc 9 giờ thì có bữa sáng, 12 giờ là ăn trưa, các em nghỉ ngơi đến 3 giờ dậy lại có một bữa ăn nhẹ. Còn có, đây là một trường mẫu giáo chi nhánh của một trường đại học tại Kyoto, anh có thể lên mạng tra, là một đại học lớn. Trường chúng tôi có khác biệt với các trường khác, là trường song ngữ, ngoài dạy bằng tiếng Trung, các bé còn được học bằng tiếng Anh.”
Hiệu trưởng là một phụ nữ, rất tự hào kể.
Nguyên Tự nghe xong cảm thấy, trường này cũng không hề kém trường Hồng Tâm kia ở chỗ nào.
Học phí một tháng cũng không còn là 1 vạn 5, mấy năm nay giá cả tăng cao, học phí cũng theo đó tăng lên. Phụ Thành lại là thành phố loại 1, giá cả vốn cũng rất đắt đỏ rồi.
Sau khi cô hiệu trưởng nói học phí đã tăng thành 1 vạn 8 (~60 triệu), sợ khiến mọi người kinh ngạc, còn bổ sung thêm không ít điểm cộng của trường.
Mãi đến khi bọn họ nộp xong học phí kì này, cô hiệu trưởng liền mới vô cùng hài lòng tiễn họ ra về.
Mọi việc đều trôi chảy, Lâm Liên liền đưa chỗ túi đồ cho Tư Lập, sau đó nhìn Nguyên Tự mà nói: “Con yên tâm, lúc nãy mẹ đã biết lớp của Tư Lập ở đâu, cô giáo cũng đã biết mặt mẹ, có gì về sau mẹ sẽ giúp các con đưa cháu đi học.”
Lâm Liên nhìn đồng hồ, vội vàng nói: “Thôi chết, bây giờ mẹ phải chạy về nấu cơm đây.”
Nguyên Tự: “???” Lúc Nãy không phải mẹ vừa bảo ba vợ là đầu bếp chuyên nấu cơm sao?
Nhưng Nguyên Tự cũng không quá để ý điều này, nói: “Để con đưa mẹ về.”
Lâm Liên cười xòa lắc đầu nói: “Không cần mất công như vậy, cũng có phải xa xôi gì đâu. Qua bên kia đường là nhà mẹ rồi, mẹ đi bộ hai bước là đến, so với hai đứa con ra tận chỗ bãi đỗ xe chẳng phải gần hơn sao.”
Nguyên Tự lúc bấy giờ mới đồng ý, chờ Lâm Liên đi xa, anh đưa Tạ Manh và Nguyên Tư Lập quay lại bãi đỗ xe.
Trường mầm non song ngữ này không có khu vực đỗ xe riêng, nhưng mà gần đó có một bãi để xe của một trang trại, tuy không lớn, nhưng thời điểm này đang vào xuân, hoa lá tươi tốt, còn có thể vào vườn ngắm hoa, cũng tiện cả đôi đường.
Để đi đến bãi đỗ xe cũng mất một lúc, nhưng cũng có không ít tài xế đậu ở bên kia, chờ để đưa đón học sinh, một lần 3 tệ (~10k). Phụ Thành cũng được coi là thành phố lớn, giá như vậy quả là rẻ như cho.
Trên đường đi bộ ra bãi đỗ xe, ven đường chỗ vườn hoa bỗng xuất hiện 2 người đàn ông cao khoảng mét 7 mét 8. Tuy đã đeo khẩu trang kín mặt, nhưng có thể nhìn thấy còn rất trẻ, hẳn là từ quán cafe internet gần đây rồi.
Tạ Manh cũng khá quen thuộc khu vực này, gần đây có một trường cấp 2, bên cạnh đó có một quán cafe internet¹, cách chỗ này khoảng 10 phút đi bộ. Những thanh niên đóng chốt ở đó không có tiền trả thường phục kích ở đây cướp những người đến gửi xe tại trang trại này. Nhưng phần lớn là cướp vào buổi tối, chứ ban ngày ban mặt như này vẫn là lần đầu tiên.
Quán cafe internet¹: là một nơi cung cấp dịch vụ truy cập Internet cho khách hàng, thường có thu phí và được kinh doanh dưới hình thức quán cà phê.
Trong đó, có một người cầm một con dao nhỏ, giơ hướng về Nguyên Tự mà nói: “Cướp đây, mau đưa hết tiền ra.”
Nguyên Tự: “.....”
Lúc này, tránh ở cách đó không xa, Giang Nhã Tuyên ngẩn ngơ nhìn một nhà 3 người bọn họ, sau đó hỏi 602: “Làm sao bây giờ? Tại sao… tại sao Tạ Manh cũng có mặt ở đây??”
602 trả lời: “Tôi cảm nhận được 398 cũng ở gần đây, hẳn là cũng biết chúng ta đang núp nơi này rồi. Cô nhanh lên đi, nếu muốn hơn Tạ Manh, cô phải chạy qua đó đỡ một nhát dao cho cậu ta trước.”
Giang Nhã Tuyên rối rắm: “Cậu nói là đỡ một nhát dao sao?”
“Đương nhiên, 398 chắc chắn cũng khuyên Tạ Manh như vậy. Mau lên, bọn họ muốn ra tay rồi kìa.”
602 cứ liên mồm thúc giục, Giang Nhã Tuyên cũng không suy nghĩ nhiều liền chạy ra ngoài. Đến cũng đến rồi, 602 thậm chí còn liên hệ tìm được bọn cướp đến chắn đường Nguyên Tự, thù lao cũng thoả thuận xong xuôi. Không đi đỡ 1 nhát dao này, quá là uổng phí công sức.
Mỹ nhân cứu anh hùng, sau này nếu anh ta không tìm cô, thì cô cũng có lý do mà tìm anh.
Chỗ ẩn nấp của Giang Nhã Tuyên không xa chỗ Nguyên Tự đứng là bao, hai tên cướp bên kia thấy từ đâu xuất hiện một cô gái, biết đây là nhân vật đã được sắp đặt lúc thỏa thuận kịch bản, chính là tới cứu người đây mà, cô ấy sẽ giả bộ đỡ dao, khiến nhân vật nam kia cảm động. Còn bọn họ chỉ cần giả vờ muốn cướp gì đó từ anh ta, chờ cô gái đến cứu thì họ liền thoát thân.
Cho nên, bọn cướp giơ tay muốn đánh Nguyên Tự.
Nguyên Tự lui về phía sau một bước, bọn cướp thấy vậy cười chế giễu.
Phế vật, thế mà lại còn phải chờ con gái đến cứu! Không đánh mà chỉ tránh, vô dụng. Cũng không biết người đồng ý xả thân cứu hắn có hối hận không?
Hừ, quan tâm cô ta có hối hận hay không làm gì, dù sao chỉ cần giơ tay chém một nhát là có thể rút lui được rồi.
Trong lòng tên cướp nhất thời đắc ý, bỗng thấy Nguyên Tự nở nụ cười, đẹp như mùa xuân tháng ba, khiến hắn có chút thất thần.
Sau đó, hắn cảm thấy bên tai hình như có tiếng gió vút tới, sau đó má trái cảm thấy đau nhức vô cùng, toàn bộ cơ thể trong nháy mắt mất cân bằng ngã xuống vườn hoa bên cạnh.
Dao ở trong tay xoay trên không trung hai vòng, vừa lúc dừng ngay trước mắt hắn, bị doạ đến hốt hoảng, hai mắt tối sầm như sắp ngất. Đùi phải Tạ Manh vẫn còn trên không trung, cô điềm nhiên nhìn về phía tên trộm vừa ngã chỗ vườn hoa, từ từ hạ chân xuống
Giang Nhã Tuyên vẫn còn đang hớt hải chạy đến theo kế hoạch, nhìn một màn này vô cùng sửng sốt, quên cả dừng chân, ngã ngồi xuống trước mặt nhóm bọn họ.
Tạ Manh cũng không rảnh để ý cô ta, trước hết phải tra khảo mấy tên cướp này đã, cô quay qua hỏi tên còn lại: “Còn cậu có dao không?”
Tên trộm còn lại ngơ ngẩn, lùi lại trong sợ hãi, bọn họ cũng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền thôi mà huhu…
Tạ Manh giậm chân tại chỗ: “Thật là nóng hết cả người, đã lâu không được vận động, vui vẻ ra phết.”
Tên cướp: “..... tôi.. Tôi đầu hàng.”
Tạ Manh liếc hai tên cướp một cái, sau đó mới cúi xuống nhìn về Giai Nhã Tuyên, tỏ vẻ “vô cùng bất ngờ” mà nói: “Ủa, sao cô lại ở đây thế này? Chẳng lẽ là định diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Giang Nhã Tuyên ngồi quỳ trên mặt đất, gian nan trả lời: “..... không phải.”
“Vậy cô ở khu này sao?” Tạ Manh lại tiếp tục hỏi.
Giang Nhã Tuyên khó khăn gật gật đầu, Tạ Manh liền vu vơ nói: “Oa, ở đây cách công ty cô rất xa nha. Vậy cô hôm nay nghỉ làm hả? Hay là về nhà ăn cơm trưa? Bây giờ quay lại công ty làm ca chiều thì có vẻ muộn rồi đấy nhỉ?”
Giang Nhã Tuyên: “..... Hôm nay tôi xin nghỉ.”
Tạ-vô cùng bất ngờ-Manh che miệng: “Xin nghỉ phép á? Thế cô ở đây làm cái gì?”
Giang Nhã Tuyên cuối cùng im lặng, cô phát hiện ra cô mà nói một câu, Tạ Manh dường như chỉ chờ thời cơ để đáp lại cô chục câu đó thôi! Đây là cuộc nói chuyện đầu tiên giữa cô và Tạ Manh, lúc trước thấy Lâm Mộ Lan đối đáp với Tạ Manh không cảm thấy có gì bất thường, bây giờ mới chân thực cảm nhận rõ đây là một cái miệng sắc bén có thể bịt mồm người khác bất cứ lúc nào.
Nguyên Tư Lập lúc này ở một bên cũng sợ hãi không kém gì Giang Nhã Tuyên, nhóc mới chỉ có 4 tuổi thôi, nhưng cũng đã thấy tham sống sợ chết rồi đó!
Nhóc nhớ lại mấy ngày hôm nay mình rất không lễ phép với Tạ Manh mà vẫn còn sống sờ sờ ở đây, thật là cảm tạ trời đất.
Tạ Manh chỉ cần một chân là đã đá bay một tên con trai cao lớn, nhóc cảm thấy từ nay về sau vẫn nên tôn trọng Tạ Manh hơn một chút, so ra, nhóc còn bé nhỏ hơn mấy tên cướp kia rất nhiều huhu.
___________________
_Chương này tặng cho mấy bé ngoan đã ở nhà mùa dịch nè hehe
_Tui vừa bắt cóc được một bạn editor xinh đẹp về cho mọi người đây, cho nên tốc độ ra chương cũng nhanh hơn rồi nhé~ mong mọi người sẽ luôn ủng hộ tui và mixmimii nha
____________
Tạ Manh thấy Nguyên Tư Lập rõ ràng không vui, nhưng lại bị Lâm Liên làm cho nói không nên lời, trong lòng liền đắc ý vô cùng. Khi còn nhỏ cô cũng rất nghịch ngợm. Bà nội cô cũng không sợ, nhưng mà cuối cùng khi chuyển vào thành phố, cô cũng không thể không nghe lời mẹ mình.
Lần ấy, Tạ Manh làm vỡ lọ thủy tinh, mẹ cô ôn hòa nhìn cô nói: “Manh Manh không sao đâu! Lọ thủy tinh kia để đó để đập vỡ đó, Manh Manh của mẹ tay có đau không? Nào nào, để mẹ xem xem.”
Vì thế mà cô thật sự cho rằng thủy tinh dùng để đập vỡ, kết quả là còn chưa đập đến lọ thứ hai, cô đã thấy mẹ trốn trong phòng khóc một mình, cầm hòm tiền đếm đếm đi mua lọ thủy tinh mới. Ngày hôm đó, bữa tối liền ít đi một đĩa thịt.
Mẹ cô tiếp tục khóc: “Đều do mẹ, làm các con đến thịt còn không có để ăn, là mẹ vô dụng.”
Tạ Manh: “....”
Từ đó về sau, trong nhà cô cũng không làm vỡ lọ thủy tinh nào nữa.
Các ví dụ như thế nhiều không kể xiết, mẹ cô chính là kiểu người lấy nhu khắc cương điển hình. Nhưng mà trước mặt bà nội cô, lại là một tiểu bạch thỏ.
Nguyên Tự nhìn thời gian, quay đầu nói với Tạ Manh: “Đi thôi, đưa Tư Lập vào gặp cô giáo trước đã.”
Lâm Liên vừa nghe đi vào đăng ký nhập học thì vội chạy theo: “Mẹ cũng đi cùng các con. Sau này mẹ cũng đưa đón cháu, giờ mẹ phải đi làm quen. Nếu hai con đi làm không có thời gian cũng không cần vội vàng chạy qua chạy lại. Ba Tạ Manh là đầu bếp, bữa trưa bữa tối không làm khó được ông, đứa cháu này theo mẹ cũng không lo bị đói bụng.”
Lâm Liên có ý tốt, Nguyên Tự cũng vô cùng cảm ơn.
Mấy người bọn họ liền đi vào trường học, bời vì hiện tại đã sắp đến kì nghỉ đông, nên cũng hiếm có người chen ngang vào chương trình học như bọn họ. Một đám người lạ đi vào trường cũng thu hút không ít ánh nhìn.
Nguyên Tư Lập vào trường liền nhận ra, các bạn nhỏ bên này so với các bạn ở bên trường kia mấy hôm trước thì có vẻ lộn xộn, chậm chạp hơn một chút.
Nhóc ngẩng đầu nhìn Tạ Manh nói: “Tôi thấy các bạn trường này có vẻ không nhanh nhẹn thông minh lắm, mụ phù thủy kia, có phải thím cố ý hãm hại tôi không? Tôi nghe nói bệnh ngu ngốc cũng có thể lây đấy…”
Nguyên Tự một lời khó nói nhìn cháu trai mình một cái, sau đó thấy Tạ Manh bên cạnh cúi xuống nhìn Tư Lập một cách bất ngờ: “Thật vậy sao?”
Nguyên Tư Lập đứng hình, vậy.. vậy mà thím ấy cũng đồng ý với lời mình nói? Chắc hẳn là bởi vì nhóc nói đúng quá mà, phim hoạt hình quả nhiên không nói điêu.
Nguyên Tư Lập ra dáng một ông già trầm ngâm gật đầu: “Đương nhiên là đúng rồi.”
“Haiz.” Tạ Manh thở dài, lo lắng mà nói: “Vậy cháu tới đây học, nhỡ lây bệnh ngu ngốc cho các bạn, vậy thì thím phải ăn nói thế nào với bố mẹ các bạn ấy đây? Cũng không biết
chú nhỏ của cháu có đủ tiền để bồi thường cho bọn họ không nữa.”
Nguyên Tư Lập sửng sốt, ban đầu không hiểu ý cô nói là gì, cúi đầm ngẫm nghĩ một lúc mới tức giận ngẩng đầu nói: “Thím đúng là mụ phù thuỷ, thím thế mà nói tôi ngốc? Tôi không ngốc!!”
Nguyên Tư Lập vô cùng phẫn nộ, còn mắng nhóc? Nhóc mà nằm ra đất ăn vạ, không thèm đi đăng kí học nữa, thì thím tự đi giải quyết với chú nhỏ đi nhé! Hừ!
Kết quả, nhóc còn chưa kịp ra tay, Lâm Liên đã vội kêu: “Cái gì? Manh Manh dám mắng cháu?”
Bà liền dùng tay đánh nhẹ vào người Tạ Manh: “Sao con có thể mắng chửi người khác chứ? Cái con bé này, Con học ai cái thói đấy hả? Một chút cũng không khiến mẹ yên tâm về con.”
Nói xong, bà cúi xuống an ủi Tư Lập: “Đều tại thím nhỏ, cháu yên tâm, có bà ở đây, bà sẽ về nhà đánh thím ấy. Bé ngoan của bà nha!”
Nguyên Tư Lập: “.....”
Tạ Manh cười ha hả: “Nó mắng người ta trước!”
Lâm Liên liền đổi giọng quát Tạ Manh: “Con còn nói nữa, đây là cháu con đó, nó còn rất nhỏ.”
Lại là câu “còn nhỏ”, ông bà Nguyên gia cũng rất hay sử dụng, mỗi lần như thế, Nguyên Tư Lập lại được một phen đắc ý, hận không thể để Tạ Manh nghe nhiều một chút, mọi người mỗi ngày nên nói nhiều hơn cho thím ấy nghe đi.
Nhưng mà, lời này từ miệng Lâm Liên nói, không biết vì sao lại làm cho nhóc cảm thấy có chút không thoải mái.
Nguyên Tư Lập giọng nhỏ đi hai nấc: “Cháu không còn nhỏ nữa..”
“Cháu sao mà không nhỏ chứ?” Lâm Liên xoa đầu nhóc: “Một tháng nữa cháu mới tròn năm tuổi, vẫn còn rất nhỏ, là thím cháu không đúng, bà ngoại lát nữa sẽ nói thím ấy sau. Còn bây giờ bà ngoại đưa cháu đi gặp cô giáo nhé.”
Nguyên Tự nhìn hai người họ, tâm trạng vô cùng phức tạp. Lâm Liên hết sức dung túng cho Tư Lập, nhưng đúng là cả nhà Nguyên gia trước đây cũng rất nhân nhượng nó.
Thì ra nếu nhìn nhìn những gì Nguyên gia bọn họ từng làm theo một cách khách quan thì sẽ như thế này…
Nguyên Tự một lần nữa cảm thấy không nói được gì, quay lại nhìn Tạ Manh, chỉ thấy Tạ Manh không tim không phổi nói: “Haiz, là trẻ con thật tốt.”
Nguyên Tự: “....”
Trường học ở đây thực ra có diện tích rất lớn, thầy cô giáo cũng đặc biệt nhiệt tình, một bên giới thiệu về trường, một bên lại chỉ tập báo cáo học tập hàng tuần gửi về cho phụ huynh. Một quyển dày cộp, mỗi một ngày đều ghi chi tiết nội dung giảng dạy, tình hình học tập ăn uống của mỗi học sinh.
“Anh có thể xem qua, trường học chúng tôi luôn coi trọng vấn đề ăn uống của học sinh. Thực phẩm nhập vào nhà bếp luôn được đảm bảo, phụ huynh chưa bao giờ lo lắng khi phải gửi con mình vào đây. Sáng sớm lúc 9 giờ thì có bữa sáng, 12 giờ là ăn trưa, các em nghỉ ngơi đến 3 giờ dậy lại có một bữa ăn nhẹ. Còn có, đây là một trường mẫu giáo chi nhánh của một trường đại học tại Kyoto, anh có thể lên mạng tra, là một đại học lớn. Trường chúng tôi có khác biệt với các trường khác, là trường song ngữ, ngoài dạy bằng tiếng Trung, các bé còn được học bằng tiếng Anh.”
Hiệu trưởng là một phụ nữ, rất tự hào kể.
Nguyên Tự nghe xong cảm thấy, trường này cũng không hề kém trường Hồng Tâm kia ở chỗ nào.
Học phí một tháng cũng không còn là 1 vạn 5, mấy năm nay giá cả tăng cao, học phí cũng theo đó tăng lên. Phụ Thành lại là thành phố loại 1, giá cả vốn cũng rất đắt đỏ rồi.
Sau khi cô hiệu trưởng nói học phí đã tăng thành 1 vạn 8 (~60 triệu), sợ khiến mọi người kinh ngạc, còn bổ sung thêm không ít điểm cộng của trường.
Mãi đến khi bọn họ nộp xong học phí kì này, cô hiệu trưởng liền mới vô cùng hài lòng tiễn họ ra về.
Mọi việc đều trôi chảy, Lâm Liên liền đưa chỗ túi đồ cho Tư Lập, sau đó nhìn Nguyên Tự mà nói: “Con yên tâm, lúc nãy mẹ đã biết lớp của Tư Lập ở đâu, cô giáo cũng đã biết mặt mẹ, có gì về sau mẹ sẽ giúp các con đưa cháu đi học.”
Lâm Liên nhìn đồng hồ, vội vàng nói: “Thôi chết, bây giờ mẹ phải chạy về nấu cơm đây.”
Nguyên Tự: “???” Lúc Nãy không phải mẹ vừa bảo ba vợ là đầu bếp chuyên nấu cơm sao?
Nhưng Nguyên Tự cũng không quá để ý điều này, nói: “Để con đưa mẹ về.”
Lâm Liên cười xòa lắc đầu nói: “Không cần mất công như vậy, cũng có phải xa xôi gì đâu. Qua bên kia đường là nhà mẹ rồi, mẹ đi bộ hai bước là đến, so với hai đứa con ra tận chỗ bãi đỗ xe chẳng phải gần hơn sao.”
Nguyên Tự lúc bấy giờ mới đồng ý, chờ Lâm Liên đi xa, anh đưa Tạ Manh và Nguyên Tư Lập quay lại bãi đỗ xe.
Trường mầm non song ngữ này không có khu vực đỗ xe riêng, nhưng mà gần đó có một bãi để xe của một trang trại, tuy không lớn, nhưng thời điểm này đang vào xuân, hoa lá tươi tốt, còn có thể vào vườn ngắm hoa, cũng tiện cả đôi đường.
Để đi đến bãi đỗ xe cũng mất một lúc, nhưng cũng có không ít tài xế đậu ở bên kia, chờ để đưa đón học sinh, một lần 3 tệ (~10k). Phụ Thành cũng được coi là thành phố lớn, giá như vậy quả là rẻ như cho.
Trên đường đi bộ ra bãi đỗ xe, ven đường chỗ vườn hoa bỗng xuất hiện 2 người đàn ông cao khoảng mét 7 mét 8. Tuy đã đeo khẩu trang kín mặt, nhưng có thể nhìn thấy còn rất trẻ, hẳn là từ quán cafe internet gần đây rồi.
Tạ Manh cũng khá quen thuộc khu vực này, gần đây có một trường cấp 2, bên cạnh đó có một quán cafe internet¹, cách chỗ này khoảng 10 phút đi bộ. Những thanh niên đóng chốt ở đó không có tiền trả thường phục kích ở đây cướp những người đến gửi xe tại trang trại này. Nhưng phần lớn là cướp vào buổi tối, chứ ban ngày ban mặt như này vẫn là lần đầu tiên.
Quán cafe internet¹: là một nơi cung cấp dịch vụ truy cập Internet cho khách hàng, thường có thu phí và được kinh doanh dưới hình thức quán cà phê.
Trong đó, có một người cầm một con dao nhỏ, giơ hướng về Nguyên Tự mà nói: “Cướp đây, mau đưa hết tiền ra.”
Nguyên Tự: “.....”
Lúc này, tránh ở cách đó không xa, Giang Nhã Tuyên ngẩn ngơ nhìn một nhà 3 người bọn họ, sau đó hỏi 602: “Làm sao bây giờ? Tại sao… tại sao Tạ Manh cũng có mặt ở đây??”
602 trả lời: “Tôi cảm nhận được 398 cũng ở gần đây, hẳn là cũng biết chúng ta đang núp nơi này rồi. Cô nhanh lên đi, nếu muốn hơn Tạ Manh, cô phải chạy qua đó đỡ một nhát dao cho cậu ta trước.”
Giang Nhã Tuyên rối rắm: “Cậu nói là đỡ một nhát dao sao?”
“Đương nhiên, 398 chắc chắn cũng khuyên Tạ Manh như vậy. Mau lên, bọn họ muốn ra tay rồi kìa.”
602 cứ liên mồm thúc giục, Giang Nhã Tuyên cũng không suy nghĩ nhiều liền chạy ra ngoài. Đến cũng đến rồi, 602 thậm chí còn liên hệ tìm được bọn cướp đến chắn đường Nguyên Tự, thù lao cũng thoả thuận xong xuôi. Không đi đỡ 1 nhát dao này, quá là uổng phí công sức.
Mỹ nhân cứu anh hùng, sau này nếu anh ta không tìm cô, thì cô cũng có lý do mà tìm anh.
Chỗ ẩn nấp của Giang Nhã Tuyên không xa chỗ Nguyên Tự đứng là bao, hai tên cướp bên kia thấy từ đâu xuất hiện một cô gái, biết đây là nhân vật đã được sắp đặt lúc thỏa thuận kịch bản, chính là tới cứu người đây mà, cô ấy sẽ giả bộ đỡ dao, khiến nhân vật nam kia cảm động. Còn bọn họ chỉ cần giả vờ muốn cướp gì đó từ anh ta, chờ cô gái đến cứu thì họ liền thoát thân.
Cho nên, bọn cướp giơ tay muốn đánh Nguyên Tự.
Nguyên Tự lui về phía sau một bước, bọn cướp thấy vậy cười chế giễu.
Phế vật, thế mà lại còn phải chờ con gái đến cứu! Không đánh mà chỉ tránh, vô dụng. Cũng không biết người đồng ý xả thân cứu hắn có hối hận không?
Hừ, quan tâm cô ta có hối hận hay không làm gì, dù sao chỉ cần giơ tay chém một nhát là có thể rút lui được rồi.
Trong lòng tên cướp nhất thời đắc ý, bỗng thấy Nguyên Tự nở nụ cười, đẹp như mùa xuân tháng ba, khiến hắn có chút thất thần.
Sau đó, hắn cảm thấy bên tai hình như có tiếng gió vút tới, sau đó má trái cảm thấy đau nhức vô cùng, toàn bộ cơ thể trong nháy mắt mất cân bằng ngã xuống vườn hoa bên cạnh.
Dao ở trong tay xoay trên không trung hai vòng, vừa lúc dừng ngay trước mắt hắn, bị doạ đến hốt hoảng, hai mắt tối sầm như sắp ngất. Đùi phải Tạ Manh vẫn còn trên không trung, cô điềm nhiên nhìn về phía tên trộm vừa ngã chỗ vườn hoa, từ từ hạ chân xuống
Giang Nhã Tuyên vẫn còn đang hớt hải chạy đến theo kế hoạch, nhìn một màn này vô cùng sửng sốt, quên cả dừng chân, ngã ngồi xuống trước mặt nhóm bọn họ.
Tạ Manh cũng không rảnh để ý cô ta, trước hết phải tra khảo mấy tên cướp này đã, cô quay qua hỏi tên còn lại: “Còn cậu có dao không?”
Tên trộm còn lại ngơ ngẩn, lùi lại trong sợ hãi, bọn họ cũng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền thôi mà huhu…
Tạ Manh giậm chân tại chỗ: “Thật là nóng hết cả người, đã lâu không được vận động, vui vẻ ra phết.”
Tên cướp: “..... tôi.. Tôi đầu hàng.”
Tạ Manh liếc hai tên cướp một cái, sau đó mới cúi xuống nhìn về Giai Nhã Tuyên, tỏ vẻ “vô cùng bất ngờ” mà nói: “Ủa, sao cô lại ở đây thế này? Chẳng lẽ là định diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Giang Nhã Tuyên ngồi quỳ trên mặt đất, gian nan trả lời: “..... không phải.”
“Vậy cô ở khu này sao?” Tạ Manh lại tiếp tục hỏi.
Giang Nhã Tuyên khó khăn gật gật đầu, Tạ Manh liền vu vơ nói: “Oa, ở đây cách công ty cô rất xa nha. Vậy cô hôm nay nghỉ làm hả? Hay là về nhà ăn cơm trưa? Bây giờ quay lại công ty làm ca chiều thì có vẻ muộn rồi đấy nhỉ?”
Giang Nhã Tuyên: “..... Hôm nay tôi xin nghỉ.”
Tạ-vô cùng bất ngờ-Manh che miệng: “Xin nghỉ phép á? Thế cô ở đây làm cái gì?”
Giang Nhã Tuyên cuối cùng im lặng, cô phát hiện ra cô mà nói một câu, Tạ Manh dường như chỉ chờ thời cơ để đáp lại cô chục câu đó thôi! Đây là cuộc nói chuyện đầu tiên giữa cô và Tạ Manh, lúc trước thấy Lâm Mộ Lan đối đáp với Tạ Manh không cảm thấy có gì bất thường, bây giờ mới chân thực cảm nhận rõ đây là một cái miệng sắc bén có thể bịt mồm người khác bất cứ lúc nào.
Nguyên Tư Lập lúc này ở một bên cũng sợ hãi không kém gì Giang Nhã Tuyên, nhóc mới chỉ có 4 tuổi thôi, nhưng cũng đã thấy tham sống sợ chết rồi đó!
Nhóc nhớ lại mấy ngày hôm nay mình rất không lễ phép với Tạ Manh mà vẫn còn sống sờ sờ ở đây, thật là cảm tạ trời đất.
Tạ Manh chỉ cần một chân là đã đá bay một tên con trai cao lớn, nhóc cảm thấy từ nay về sau vẫn nên tôn trọng Tạ Manh hơn một chút, so ra, nhóc còn bé nhỏ hơn mấy tên cướp kia rất nhiều huhu.
___________________
_Chương này tặng cho mấy bé ngoan đã ở nhà mùa dịch nè hehe
_Tui vừa bắt cóc được một bạn editor xinh đẹp về cho mọi người đây, cho nên tốc độ ra chương cũng nhanh hơn rồi nhé~ mong mọi người sẽ luôn ủng hộ tui và mixmimii nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.