Ly Hôn Đi , Tôi Muốn Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Hàng Tỷ
Chương 13: Ah, Cô Còn Có Tin Vui
Tiểu Thúc Thúc
02/02/2022
nhìn theo bóng lưng của Thẩm Sơ, Bạc Mộ Thanh tức giận đến mức muốn đuổi theo nhưng lại bị Bạc Mộ Niên bắt được.
Cô quay lại nhìn Bạc Mộ Niên: “Anh?”
Bạc Mộ Niên lạnh lùng nhìn cô: “Đừng có gây chuyện với cô ấy.”
Bạc Mộ Thanh muốn phản bác lại, nhưng khi cô ngước lên nhìn thấy ánh mắt của Bạc Mộ Niên, cô liền sững người. nhất thời có chút ủy khuất : "Rõ ràng là cô ta đánh em ..."
Bạc Mộ Niên buông tay, ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ đã ra tới cửa, khẽ cau mày.
Mới có ba tháng mà thôi, cô như thay da đổi thịt vậy.
Thẩm Sơ đi về phía trước, cho đến khi lên xe, cô cũng không thèm quay đầu nhìn lại người ở phía sau.
Như Trần Tiêu đã nói, không đáng.
Phó Văn Bội liếc nhìn Thẩm Sơ bên cạnh, sau khi lên xe, Thẩm Sơ không nói lời nào, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt thản nhiên, hiển nhiên tâm tình không tốt.
" Thẩm tiểu thư."
Cỗ xe yên lặng, Phó Văn Bội không nhịn được gọi Thẩm Sơ một tiếng.
Thẩm Sơ nghiêng đầu liếc Phó Văn Bội, thấy cô đang chần chừ không nói, cô không nhịn được cười: “Vừa rồi em làm chị sợ rồi phải không không?”
Phó Văn Bội lắc đầu: “ ngài thực sự quyết định sáu tháng này đều ở Lâm Thành? "
Thẩm Sơ nhướng mày:" như thế nào? Chị sợ em quay đầu hay sao? "
Cô không phải ngựa cũng không có thói quen quay đầu ăn cỏ.
Thái độ trong lời nói của Thẩm Sơ đã đủ rõ ràng.
Phó Văn Bội nói: “ cũng không phải hoàn toàn, nhưng dù sao đây cũng là Lâm thành, tôi sợ cô bị bắt nạt thôi.”
Thẩm Sơ cười: “Đừng lo, không có nhiều người, có thể bắt nạt được tôi đâu.”
Cô đã từng ngu ngốc mà, lúc trước đưa mặt cho nhà họ Bạc đánh, lúc này cô mới tỉnh ngộ, Bạc Mộ Niên bọn hắn còn dám động vào cô, cô liền dám trả lại.
Phó Văn Bội muốn nói tới điều gì đó, nhưng nhìn thấy nụ cười trên môi Thẩm Sơ, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Thẩm Sơ là Thẩm gia đại thiên Kim, còn ai dám động đến cô?
Bạc Mộ Thanh bị tát một tát, Bạc Mộ Niên còn không cho cô báo thù, đã thể còn cảnh báo cô đừng trêu chọc Thẩm Sơ.
Ngay khi quay về nhà họ Bạc, Bạc Mộ Thanh tìm ông Tần cáo trạng.
Đã hơn ba tháng trôi qua, Tần lão gia cục tức còn có nguôi giận, nghe nói Thẩm Sơ đã quay trở lại, lửa giận trong lòng lại bùng cháy.
Bạc Mộ Thanh càng đổ thêm dầu vào lửa, Bạc lão gia tử tức giận đến mức gọi điện cho Bạc Mộ Niên yêu cầu anh đưa Thẩm Sơ về, để quỳ lạy, thừa nhận lỗi lầm của mình vào ngày mai.
Bạc Mộ Niên vừa về đến căn hộ thì nhận được cuộc gọi của ông Bạc, anh đứng trước ban công với gương mặt lạnh lùng: "Ông ơi, con với cô ấy đã ly hôn rồi"
"Ly hôn rồi thì thế nào? Cô ta làm ra những chuyện đó, chúng ta cần báo cảnh sát, để cô ta ngồi xổm trong đồn cảnh sát vài tháng! "
Bạc Mộ Niên kéo kéo cà vạt, có chút nóng nảy:" Những chuyện đó đều là sự thật. "
Bạc lão gia tử ngơ ngác một chút, khi phản ứng lại thì điện thoại đã bị cúp rồi .
Bạc Mộ Niên vừa cúp điện thoại, giơ tay ném điện thoại tới phía sau ghế sô pha, cúi đầu cắt một điếu xì gà.
Thẩm Sơ biến mất ba tháng, nhanh chóng biến thành giám đốc Vạn Tượng , bình thường thì ngoan ngoãn như thỏ con, còn đêm nay thì giương nanh múa vuốt với hắn.
Bạc Mộ Niên khịt mũi, “Mới có ba tháng, thật hoang đường.”
Vừa mới nhấp một ngụm xì gà, điện thoại trên ghế sô pha lại vang lên.
Bạc Mộ Niên hờ hững liếc nhìn, không muốn nghe điện thoại chút nào.
Nhưng người gọi lại không hài lòng về điều đó, gọi đến lần thứ hai, anh cuối cùng bước tới ,nhấc máy: “Nói đi."
Điện thoại là Chu Tử Nhạc gọi tới, đầu bên kia âm nhạc đinh tai nhức óc, Bạc Mộ Niên nhíu mày, thiếu chút nữa là cúp điện thoại.
" Chúng tôi đang ở ONE, anh đến không?."
" Không đến."
Bạc Mộ Niên trả lời với vẻ mặt trống rỗng, vừa định dập máy thì lại nghe thấy giọng của Chu Tử Nhạc: “A Niên, Thẩm Sơ có phải đã về rồi không?”
" Sao cậu biết?."
“Cô ấy ở ngay trước mặt tôi mà! " Chu Tử Nhạc:" Ồ, còn tình yêu mới của cô ấy nữa, không nói nữa, khá là đẹp trai đấy. "
Cô quay lại nhìn Bạc Mộ Niên: “Anh?”
Bạc Mộ Niên lạnh lùng nhìn cô: “Đừng có gây chuyện với cô ấy.”
Bạc Mộ Thanh muốn phản bác lại, nhưng khi cô ngước lên nhìn thấy ánh mắt của Bạc Mộ Niên, cô liền sững người. nhất thời có chút ủy khuất : "Rõ ràng là cô ta đánh em ..."
Bạc Mộ Niên buông tay, ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ đã ra tới cửa, khẽ cau mày.
Mới có ba tháng mà thôi, cô như thay da đổi thịt vậy.
Thẩm Sơ đi về phía trước, cho đến khi lên xe, cô cũng không thèm quay đầu nhìn lại người ở phía sau.
Như Trần Tiêu đã nói, không đáng.
Phó Văn Bội liếc nhìn Thẩm Sơ bên cạnh, sau khi lên xe, Thẩm Sơ không nói lời nào, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt thản nhiên, hiển nhiên tâm tình không tốt.
" Thẩm tiểu thư."
Cỗ xe yên lặng, Phó Văn Bội không nhịn được gọi Thẩm Sơ một tiếng.
Thẩm Sơ nghiêng đầu liếc Phó Văn Bội, thấy cô đang chần chừ không nói, cô không nhịn được cười: “Vừa rồi em làm chị sợ rồi phải không không?”
Phó Văn Bội lắc đầu: “ ngài thực sự quyết định sáu tháng này đều ở Lâm Thành? "
Thẩm Sơ nhướng mày:" như thế nào? Chị sợ em quay đầu hay sao? "
Cô không phải ngựa cũng không có thói quen quay đầu ăn cỏ.
Thái độ trong lời nói của Thẩm Sơ đã đủ rõ ràng.
Phó Văn Bội nói: “ cũng không phải hoàn toàn, nhưng dù sao đây cũng là Lâm thành, tôi sợ cô bị bắt nạt thôi.”
Thẩm Sơ cười: “Đừng lo, không có nhiều người, có thể bắt nạt được tôi đâu.”
Cô đã từng ngu ngốc mà, lúc trước đưa mặt cho nhà họ Bạc đánh, lúc này cô mới tỉnh ngộ, Bạc Mộ Niên bọn hắn còn dám động vào cô, cô liền dám trả lại.
Phó Văn Bội muốn nói tới điều gì đó, nhưng nhìn thấy nụ cười trên môi Thẩm Sơ, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Thẩm Sơ là Thẩm gia đại thiên Kim, còn ai dám động đến cô?
Bạc Mộ Thanh bị tát một tát, Bạc Mộ Niên còn không cho cô báo thù, đã thể còn cảnh báo cô đừng trêu chọc Thẩm Sơ.
Ngay khi quay về nhà họ Bạc, Bạc Mộ Thanh tìm ông Tần cáo trạng.
Đã hơn ba tháng trôi qua, Tần lão gia cục tức còn có nguôi giận, nghe nói Thẩm Sơ đã quay trở lại, lửa giận trong lòng lại bùng cháy.
Bạc Mộ Thanh càng đổ thêm dầu vào lửa, Bạc lão gia tử tức giận đến mức gọi điện cho Bạc Mộ Niên yêu cầu anh đưa Thẩm Sơ về, để quỳ lạy, thừa nhận lỗi lầm của mình vào ngày mai.
Bạc Mộ Niên vừa về đến căn hộ thì nhận được cuộc gọi của ông Bạc, anh đứng trước ban công với gương mặt lạnh lùng: "Ông ơi, con với cô ấy đã ly hôn rồi"
"Ly hôn rồi thì thế nào? Cô ta làm ra những chuyện đó, chúng ta cần báo cảnh sát, để cô ta ngồi xổm trong đồn cảnh sát vài tháng! "
Bạc Mộ Niên kéo kéo cà vạt, có chút nóng nảy:" Những chuyện đó đều là sự thật. "
Bạc lão gia tử ngơ ngác một chút, khi phản ứng lại thì điện thoại đã bị cúp rồi .
Bạc Mộ Niên vừa cúp điện thoại, giơ tay ném điện thoại tới phía sau ghế sô pha, cúi đầu cắt một điếu xì gà.
Thẩm Sơ biến mất ba tháng, nhanh chóng biến thành giám đốc Vạn Tượng , bình thường thì ngoan ngoãn như thỏ con, còn đêm nay thì giương nanh múa vuốt với hắn.
Bạc Mộ Niên khịt mũi, “Mới có ba tháng, thật hoang đường.”
Vừa mới nhấp một ngụm xì gà, điện thoại trên ghế sô pha lại vang lên.
Bạc Mộ Niên hờ hững liếc nhìn, không muốn nghe điện thoại chút nào.
Nhưng người gọi lại không hài lòng về điều đó, gọi đến lần thứ hai, anh cuối cùng bước tới ,nhấc máy: “Nói đi."
Điện thoại là Chu Tử Nhạc gọi tới, đầu bên kia âm nhạc đinh tai nhức óc, Bạc Mộ Niên nhíu mày, thiếu chút nữa là cúp điện thoại.
" Chúng tôi đang ở ONE, anh đến không?."
" Không đến."
Bạc Mộ Niên trả lời với vẻ mặt trống rỗng, vừa định dập máy thì lại nghe thấy giọng của Chu Tử Nhạc: “A Niên, Thẩm Sơ có phải đã về rồi không?”
" Sao cậu biết?."
“Cô ấy ở ngay trước mặt tôi mà! " Chu Tử Nhạc:" Ồ, còn tình yêu mới của cô ấy nữa, không nói nữa, khá là đẹp trai đấy. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.