Chương 34
Đạm Anh
04/08/2022
Edit: Mây ngũ sắc.
Beta: Chiichoo + Mẫn Mẫn.
“Tốt quá, vâng, tôi biết rồi…”
“Cảm ơn bác sĩ Lý.”
…
Tô Miên để điện thoại xuống.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lông mày dần giãn ra.
“Ba, mẹ, Minh Viễn nói chuyện được rồi, bây giờ anh ấy cũng đã tỉnh. Bác sĩ khám lâm sàng chẩn đoán, đúng là có chấn động não nhẹ, nhưng các phương diện khác đều không có vấn đề gì, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lên thôi.”
Lư Tuệ Mẫn mừng rỡ: “Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất, Minh Viễn nhà ta đúng là cát nhân ắt có thiên tướng [1], lần trước mẹ có nhờ đại sư Thiện Đức tụng kinh cầu phúc cho Minh Viễn, lần này về phải quyên thêm tiền công đức cho họ mới được, sau này còn phải nhờ Phật Tổ phù hộ cho Minh Viễn nhà ta nhiều hơn… Cưỡi ngựa mà cũng xảy ra chuyện cho được, năm nay đúng là năm xui, phải nhờ Phật Tổ phù hộ Minh Viễn bình an đóng phim thôi…”
[1] Cát nhân ắt có thiên tướng (吉人有天相): Là một tục ngữ, mang nghĩa là trời phù hộ cho người khác hay là người tốt được trời phù hộ. – Nguồn: Baike.baidu.com
Nói đến đây, Lư Tuệ Mẫn lập tức nhìn chồng mình, bình tĩnh bổ sung thêm: “Còn Lễ Sơ nữa, người gì đâu mà cả ngày lúc nào cũng bận rộn, nhọc lòng vì Tinh Long, cũng phải xin Phật Tổ phù hộ cho Lễ Sơ khỏe mạnh, gia đình hòa thuận.”
Lư Tuệ Mẫn đặt đũa xuống, nói: “Đừng ăn nữa, chúng ta mau về bệnh viện thăm con trai đi.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, ba người bọn họ có tìm một quán ăn gia đình để dùng cơm.
Đồ ăn vừa được bưng lên, Tô Miên lại nhận được điện thoại của bác sĩ Lý, cả một bàn đồ ăn còn chưa được động vào.
Tần Nghiêm gắp một miếng cá bỏ vào trong bát, từ tốn bảo: “Tỉnh thì cũng tỉnh rồi, về sớm hay muộn cũng thế thôi, ăn xong rồi về. Bác sĩ đã nói không sao rồi mà, cứ để cho nó đợi đi, để nó tự nhìn lại bản thân mình xem tại sao lại cậy mạnh, có diễn viên đóng thế mà cứ khăng khăng tự cưỡi ngựa, để bây giờ cả nhà phải lo lắng cho nó. Lớn chừng đó rồi mà hành động không biết nghĩ đến hậu quả.”
Lư Tuệ Mẫn vội bào chữa: “Là ngựa có vấn đề kia mà, có phải do con trai đâu.”
Tần Nghiêm không vui: “Bà cứ chiều nó đi.”
Tô Miên thấy thế, cầm điện thoại nhìn mấy lần, nhẹ giọng nói: “Ba, mẹ, bác sĩ Lý nói phải gặp mặt người nhà để trao đổi một số việc cần lưu ý, hay là ba mẹ cứ ăn trước đi, con về nói chuyện với bác sĩ Lý trước vậy.”
Lư Tuệ Mẫn đáp: “Mẹ ăn không vô, mẹ về với con trước, ai nuốt trôi thì người đấy ăn.”
Nói xong, bà Lư Tuệ Mẫn kéo Tô Miên ra khỏi phòng riêng cho khách.
Chờ khi ra khỏi quán ăn, Lư Tuệ Mẫn nhỏ giọng oán trách ——
“Việc gì mà chả có ngoài ý muốn, tài cưỡi ngựa của Minh Viễn rất tốt, cưỡi ngựa thì đã sao? Làm như Minh Viễn cố tình ngã ngựa không bằng…”
“Nhiều năm vậy rồi mà vẫn không thay đổi, nếu đổi lại là Lễ Sơ thử xem, chắc gì ông ấy đã nói thế.”
“Sao Minh Viễn lại phải cậy mạnh?”
“Trong mắt người ta ai mà chả là con, ba chồng con thì hay rồi, chỉ có một đứa con ruột.”
“Nghe tin con trai tỉnh lại cũng không sốt ruột về xem, có ai giống như ông ấy không?”
…
Tô Miên dịu dàng nói đỡ: “Mẹ, mẹ xem Minh Viễn vừa xảy ra chuyện, ba lập tức gác lại công việc qua đây với mẹ, hai ngày nay vẫn ở đây với mẹ còn gì. Ba cũng lo lắng cho Minh Viễn mà. Con thấy ba không muốn xuống nước, làm một người cha nghiêm khắc thôi, là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Bác sĩ nói Minh Viễn không có vấn đề gì, chắc ba cũng yên tâm, chỉ là cách thể hiện không rõ ràng thôi ạ.”
Nghe con dâu dịu dàng nói vậy, Lư Tuệ Mẫn cũng không tức như ban nãy nữa, bà nói: “Mặc kệ ông ấy đi, chúng ta về bệnh viện thăm Minh Viễn trước, ông ấy muốn ăn thì cứ ngồi đấy ăn cho đủ, ăn cho nhiều vào, gan nhiễm mỡ cũng đáng.”
Tô Miên đã sớm quen với hình thức sống chung của ba mẹ chồng, cũng biết ba chồng nhà mình nghiêm khắc với Tần Minh Viễn hơn Tần Lễ Sơ rất nhiều. Nguyên nhân cụ thể cô cũng đã được nghe Lư Tuệ Mẫn nói qua, cho nên có thể thông cảm cho ông.
Mẹ của Tần Lễ Sơ qua đời chưa đến nửa năm thì Tần Nghiêm lại cưới Lư Tuệ Mẫn xứng vai tầm lứa, khó tránh khỏi sẽ thấy áy náy với con cả, khi dạy dỗ cũng sẽ khoan dung hơn.
Tuy thỉnh thoảng Tần Nghiêm và Lư Tuệ Mẫn cũng có xảy ra tranh chấp về chuyện liên quan đến Tần Minh Viễn, nhưng những lúc khác thì đều tôn trọng nhau như khách, có vấn đề gì sẽ luôn thương lượng với nhau, cũng được coi là vợ chồng nhà giàu mẫu mực điển hình. Nếu không những lúc ngày thường Lư Tuệ Mẫn dẫn cô ra ngoài đi dạo, bà cũng sẽ không giới thiệu cô là Tần thiếu phu nhân với mọi người.
Tô Miên lặng lẽ thở dài.
Có đôi khi cô cảm thấy, cách nói chuyện đầy gai góc của Tần Minh Viễn hình như là di truyền từ người ba chồng này của mình.
Nhưng hiện tại Tô Miên cũng không còn tâm trí nào để nghĩ đến chuyện đó.
Ung-thư-thần-kinh-giai-đoạn-cuối lại thức tỉnh rồi.
Chuỗi ngày cực khổ của cô cũng đã chính thức bắt đầu.
… Không sao!
… Cuộc sống của người trưởng thành lúc nào mà chả thăng thăng thăng thăng thăng thăng thăng thăng thăng thăng trầm như vậy chứ!
Tô Miên khoác tay mẹ chồng mình đi vào bệnh viện.
Mẹ chồng nàng dâu hai người cùng nhau đi vào phòng bệnh VIP.
Quả nhiên, ung-thư-thần-kinh-giai-đoạn-cuối đã tỉnh lại, trông thì cũng không bị thương quá nặng, lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, trừ việc đùi phải bị nẹp cố định và nửa người trên bị băng bó ra, còn lại vẫn bình thường không khác lạ gì cả.
Anh đang nói chuyện với bác sĩ Lý, giọng có hơi khàn.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, Tần Minh Viễn dừng cuộc nói chuyện với bác sĩ Lý lại, ánh mắt xa xăm nhìn về phía cô.
Trong chớp mắt, Tô Miên chợt nghĩ, nếu bản thân là nhân vật chính trong khung truyện tranh của mình, chắc chắn trước mắt cô lúc này là con đường dẫn đến địa ngục.
… Nhìn ánh mắt sâu xa của Tần Minh Viễn đi kìa, chắc là đang tự hỏi nên tra tấn cô như thế nào đây mà.
… Lúc chưa bệnh còn tìm được một con thỏ con để giày vò cô, nhưng ít ra khi đó anh còn bận bịu đóng phim, bây giờ bị thương không làm việc được, Tần Minh Viễn lại sống như người già về hưu, anh ta không thích chơi điện thoại, sở thích của anh chỉ liên quan đến hoạt động thể thao ngoài trời, miễn là hoạt động tay chân, tốt cho sức khỏe. Giờ thì chỉ có thể nằm trên giường, thú vui duy nhất cũng chỉ có mình cô thôi đúng không?
… Thú vui về cả thể xác lẫn tinh thần?
Tô Miên lặng lẽ nhìn đùi phải bị nẹp cố định lại của anh, ánh mắt dịch dần lên trên.
… Chỗ đó không bị thương kìa.
… Nhỡ đâu đồ-thích-bới-móc yêu cầu cô phục vụ đặc biệt thì phải làm sao, cũng đâu phải không có khả năng như thế. Hoạt động giải trí duy nhất của người cổ đại vào buổi tối cũng chỉ có tạo người còn gì. Trạng thái bây giờ của Tần Minh Viễn cũng không khác gì người cổ đại là bao.
Lúc Tô Miên vừa đi vào, lực chú ý của Tần Minh Viễn hầu như đều đặt hết lên người cô.
Ngày trước Tần Minh Viễn phải cật lực khống chế cảm xúc của mình, cho nên anh rất ít khi để ý tới Tô Miên, nhưng hôm nay không còn bị vướng bận tâm lý về chuyện đó nữa, Tần Minh Viễn thẳng mắt nhìn cô, đương nhiên cũng không muốn bỏ qua ánh mắt lẫn lộn cảm xúc kia của Tô Miên.
Trong mơ, Tần phu nhân vì anh khóc khàn tiếng.
Còn Tần phu nhân ngoài đời thực thì đang đứng trong phòng ICU, yên lặng đẹp đẽ tựa như một tác phẩm điêu khắc.
Cô thấy anh tỉnh lại chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết, suy cho cùng vợ chồng anh suýt chút nữa đã “âm dương cách biệt” chỉ trong vài ngày còn gì.
Tần Minh Viễn càng nghĩ càng thấy vợ mình thật đáng quý, anh còn bắt gặp cô đang nhìn chân phải của mình, càng nghĩ càng ấm lòng. Lư Tuệ Mẫn nói được năm sáu câu, câu nào anh cũng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi Tô Miên.
… Ôi má ơi.
… Sao anh ta cứ nhìn mình mãi vậy?
… Có phải cô hại anh ngã ngựa đâu mà!
Tô Miên bị Tần Minh Viễn nhìn sởn cả tóc gáy, cô đang không biết có nên quan tâm hỏi han vài câu hay không, Tần Minh Viễn đột nhiên lên tiếng: “Chân phải chỉ gãy xương thôi, dưỡng thương vài ngày là khỏi, mấy ngày nay vất vả cho em rồi.”
“Không vất vả không vất vả, ba mẹ vất vả hơn…”
Tô Miên khựng lại một lát, thầm nghĩ Tần Minh Viễn không hổ là ảnh đế, mới ra khỏi phòng ICU không lâu, cộng thêm chấn động não nhẹ nữa, thế mà vừa tỉnh lại là đã nhập vai đóng cảnh vợ chồng đằm thắm với cô rồi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tô Miên lại cho rằng làm như vậy cũng hợp lý, dù sao ở đây trừ bà Lư Tuệ Mẫn ra thì còn có cả đám bác sĩ và hộ sĩ nữa cơ mà.
Bọn họ đều là người ngoài.
Trước mắt người ngoài, Tần Minh Viễn cực kỳ sĩ diện.
Cung Sư Tử đặt sĩ diện lên hàng đầu.
Đối với Tô Miên, diễn xuất là một công việc dễ như ăn cơm, cô lập tức nhập vai, vui vẻ tiếp lời Tần Minh Viễn.
“Lúc ba mẹ biết anh xảy ra chuyện thì đã lập tức đưa các chuyên gia qua đây, anh hôn mê bao nhiêu ngày thì ba mẹ lo lắng bấy nhiêu, bây giờ anh không sao rồi, ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm…”
Tô Miên tiến lên phía trước vài bước, cô nắm lấy tay Tần Minh Viễn.
Có lẽ hai ngày nay quá bận rộn, cộng thêm chuyến bay kéo dài mười hai tiếng từ Milan đến Nội Mông Cổ, còn thêm cả việc chăm sóc cho Tần Minh Viễn cả ngày lẫn đêm, cho nên lúc này Tô Miên bị cảm nhẹ, bệnh cũng không nghiêm trọng lắm, cũng chỉ sổ mũi thông thường.
Cho nên lúc nắm lấy tay Tần Minh Viễn, Tô Miên không nhịn được hít mũi sụt sịt, giọng nói dịu dàng có âm mũi hơi đặc lại.
“Chồng à, anh làm em sợ muốn chết, lúc em hay tin cũng phải sững sờ, em với chị dâu đã lập tức bay từ Milan về đây đó. May mà anh không sao, nếu anh có mệnh hệ gì, em cũng không biết sống sao nữa. Em biết anh yêu nghề, nhưng yêu nghề đến đâu thì cũng phải quan tâm đến thân thể mình chứ. Em nghe Tiểu Ngạn nói lâu rồi anh chưa cưỡi ngựa, người ta bảo quen rồi thì thạo, nhưng nhiều ngày chưa cưỡi, thấy lạ là chuyện bình thường. Nếu sau này còn có những cảnh quay buộc anh phải tự đóng như thế này thì phải kiểm tra ngựa trước, bác sĩ và ekip cũng nên đứng canh chừng, còn nữa….”
Tô Miên càng nói, giọng càng nhỏ dần.
… Không phải.
… Ánh mắt hết sức chuyên chú này là sao vậy hả? Không giống trước đây xíu nào luôn.
Tô Miên rất nhanh đã hiểu.
Hình như sau khi bị chấn động nhẹ, Tần Minh Viễn tiếp thu được thêm rất nhiều tinh hoa diễn xuất thì phải, anh cố gắng diễn trọn vai người chồng của Tần phu nhân này. Thử nghĩ xem, ảnh đế Tần vừa tỉnh dậy là đã tình cảm với vợ rồi, lát nữa đám hộ sĩ lắm mồm kia sẽ đăng lên Weibo cho mà xem, rồi fan couple lại cắt ghép chỉnh sửa thêm filter, đội quân fan couple hùng mạnh cùng với phòng làm việc và thủy quân ào ào nổi lên, lại thêm một hot search nữa.
Vừa tỉnh lại đã lo lắng cho sự nghiệp của mình rồi.
Tô Miên cũng bị cảm động bởi sự chuyên nghiệp của Tần Minh Viễn, càng ra sức phối hợp với anh.
“… Nói chung, chồng không sao là em yên tâm rồi.”
Tần Minh Viễn nắm chặt bàn tay cô.
“Em yên tâm, tôi không sao cả.”
Lư Tuệ Mẫn thấy ánh mắt vợ chồng gắn bó như keo sơn, có lòng chừa cho bọn họ chút không gian riêng tư, bà nói với Tần Minh Viễn và Tô Miên: “Các con nói chuyện trước đi, mẹ nói chuyện với các bác sĩ một lát.”
Nói xong, bà Lư Tuệ Mẫn chu đáo dẫn bác sĩ và hộ sĩ ra khỏi phòng bệnh VIP.
Thế là, trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Minh Viễn và Tô Miên.
Tô Miên nghĩ thầm —
Đồ-thích-bắt-bẻ phải trở mặt ngay chứ nhỉ.
Chẳng hạn như… Cô đừng có ảo tưởng sức mạnh, tôi chỉ diễn trò thôi.
… Nếu không phải sợ mẹ lo lắng, không đời nào tôi nắm tay cô.
… Cô không nên ôm bất kỳ hi vọng nào đối với tôi.
… Khi nào tôi hết bệnh thì cô cút về Tử Đông Hoa Phủ đi.
Thậm chí Tô Miên còn nghĩ, nếu Tần Minh Viễn mà nói như thế, cô sẽ bỏ ra mười nghìn tệ để mua đồ trang điểm làm quà thưởng rút thăm trên Weibo.
Tô Miên cũng không muốn tự rước nhục vào thân, bèn quyết định rút tay trước để thể hiện sự tôn trọng.
Ai ngờ vừa mới cử động một chút, Tần Minh Viễn lại nắm chặt lấy tay cô, năm ngón tay thon dài hiện rõ từng khớp xương chậm rãi giữ tay Tô Miên lại.
Ánh mặt trời ngày đông rạng rỡ ngoài cửa sổ chiếu lên đường nét mềm mại của Tần Minh Viễn, lúc này, trông anh như được phủ lên ánh hào quang xán lạn.
Anh hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn cô.
“Tần phu nhân.”
“… Vâng?”
“Sau này anh sẽ không để em phải lo lắng nữa.”
Tô Miên: … Các fan của tôi đau lòng vì mất đi đồ trang điểm mười nghìn tệ.
Beta: Chiichoo + Mẫn Mẫn.
“Tốt quá, vâng, tôi biết rồi…”
“Cảm ơn bác sĩ Lý.”
…
Tô Miên để điện thoại xuống.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lông mày dần giãn ra.
“Ba, mẹ, Minh Viễn nói chuyện được rồi, bây giờ anh ấy cũng đã tỉnh. Bác sĩ khám lâm sàng chẩn đoán, đúng là có chấn động não nhẹ, nhưng các phương diện khác đều không có vấn đề gì, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lên thôi.”
Lư Tuệ Mẫn mừng rỡ: “Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất, Minh Viễn nhà ta đúng là cát nhân ắt có thiên tướng [1], lần trước mẹ có nhờ đại sư Thiện Đức tụng kinh cầu phúc cho Minh Viễn, lần này về phải quyên thêm tiền công đức cho họ mới được, sau này còn phải nhờ Phật Tổ phù hộ cho Minh Viễn nhà ta nhiều hơn… Cưỡi ngựa mà cũng xảy ra chuyện cho được, năm nay đúng là năm xui, phải nhờ Phật Tổ phù hộ Minh Viễn bình an đóng phim thôi…”
[1] Cát nhân ắt có thiên tướng (吉人有天相): Là một tục ngữ, mang nghĩa là trời phù hộ cho người khác hay là người tốt được trời phù hộ. – Nguồn: Baike.baidu.com
Nói đến đây, Lư Tuệ Mẫn lập tức nhìn chồng mình, bình tĩnh bổ sung thêm: “Còn Lễ Sơ nữa, người gì đâu mà cả ngày lúc nào cũng bận rộn, nhọc lòng vì Tinh Long, cũng phải xin Phật Tổ phù hộ cho Lễ Sơ khỏe mạnh, gia đình hòa thuận.”
Lư Tuệ Mẫn đặt đũa xuống, nói: “Đừng ăn nữa, chúng ta mau về bệnh viện thăm con trai đi.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, ba người bọn họ có tìm một quán ăn gia đình để dùng cơm.
Đồ ăn vừa được bưng lên, Tô Miên lại nhận được điện thoại của bác sĩ Lý, cả một bàn đồ ăn còn chưa được động vào.
Tần Nghiêm gắp một miếng cá bỏ vào trong bát, từ tốn bảo: “Tỉnh thì cũng tỉnh rồi, về sớm hay muộn cũng thế thôi, ăn xong rồi về. Bác sĩ đã nói không sao rồi mà, cứ để cho nó đợi đi, để nó tự nhìn lại bản thân mình xem tại sao lại cậy mạnh, có diễn viên đóng thế mà cứ khăng khăng tự cưỡi ngựa, để bây giờ cả nhà phải lo lắng cho nó. Lớn chừng đó rồi mà hành động không biết nghĩ đến hậu quả.”
Lư Tuệ Mẫn vội bào chữa: “Là ngựa có vấn đề kia mà, có phải do con trai đâu.”
Tần Nghiêm không vui: “Bà cứ chiều nó đi.”
Tô Miên thấy thế, cầm điện thoại nhìn mấy lần, nhẹ giọng nói: “Ba, mẹ, bác sĩ Lý nói phải gặp mặt người nhà để trao đổi một số việc cần lưu ý, hay là ba mẹ cứ ăn trước đi, con về nói chuyện với bác sĩ Lý trước vậy.”
Lư Tuệ Mẫn đáp: “Mẹ ăn không vô, mẹ về với con trước, ai nuốt trôi thì người đấy ăn.”
Nói xong, bà Lư Tuệ Mẫn kéo Tô Miên ra khỏi phòng riêng cho khách.
Chờ khi ra khỏi quán ăn, Lư Tuệ Mẫn nhỏ giọng oán trách ——
“Việc gì mà chả có ngoài ý muốn, tài cưỡi ngựa của Minh Viễn rất tốt, cưỡi ngựa thì đã sao? Làm như Minh Viễn cố tình ngã ngựa không bằng…”
“Nhiều năm vậy rồi mà vẫn không thay đổi, nếu đổi lại là Lễ Sơ thử xem, chắc gì ông ấy đã nói thế.”
“Sao Minh Viễn lại phải cậy mạnh?”
“Trong mắt người ta ai mà chả là con, ba chồng con thì hay rồi, chỉ có một đứa con ruột.”
“Nghe tin con trai tỉnh lại cũng không sốt ruột về xem, có ai giống như ông ấy không?”
…
Tô Miên dịu dàng nói đỡ: “Mẹ, mẹ xem Minh Viễn vừa xảy ra chuyện, ba lập tức gác lại công việc qua đây với mẹ, hai ngày nay vẫn ở đây với mẹ còn gì. Ba cũng lo lắng cho Minh Viễn mà. Con thấy ba không muốn xuống nước, làm một người cha nghiêm khắc thôi, là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Bác sĩ nói Minh Viễn không có vấn đề gì, chắc ba cũng yên tâm, chỉ là cách thể hiện không rõ ràng thôi ạ.”
Nghe con dâu dịu dàng nói vậy, Lư Tuệ Mẫn cũng không tức như ban nãy nữa, bà nói: “Mặc kệ ông ấy đi, chúng ta về bệnh viện thăm Minh Viễn trước, ông ấy muốn ăn thì cứ ngồi đấy ăn cho đủ, ăn cho nhiều vào, gan nhiễm mỡ cũng đáng.”
Tô Miên đã sớm quen với hình thức sống chung của ba mẹ chồng, cũng biết ba chồng nhà mình nghiêm khắc với Tần Minh Viễn hơn Tần Lễ Sơ rất nhiều. Nguyên nhân cụ thể cô cũng đã được nghe Lư Tuệ Mẫn nói qua, cho nên có thể thông cảm cho ông.
Mẹ của Tần Lễ Sơ qua đời chưa đến nửa năm thì Tần Nghiêm lại cưới Lư Tuệ Mẫn xứng vai tầm lứa, khó tránh khỏi sẽ thấy áy náy với con cả, khi dạy dỗ cũng sẽ khoan dung hơn.
Tuy thỉnh thoảng Tần Nghiêm và Lư Tuệ Mẫn cũng có xảy ra tranh chấp về chuyện liên quan đến Tần Minh Viễn, nhưng những lúc khác thì đều tôn trọng nhau như khách, có vấn đề gì sẽ luôn thương lượng với nhau, cũng được coi là vợ chồng nhà giàu mẫu mực điển hình. Nếu không những lúc ngày thường Lư Tuệ Mẫn dẫn cô ra ngoài đi dạo, bà cũng sẽ không giới thiệu cô là Tần thiếu phu nhân với mọi người.
Tô Miên lặng lẽ thở dài.
Có đôi khi cô cảm thấy, cách nói chuyện đầy gai góc của Tần Minh Viễn hình như là di truyền từ người ba chồng này của mình.
Nhưng hiện tại Tô Miên cũng không còn tâm trí nào để nghĩ đến chuyện đó.
Ung-thư-thần-kinh-giai-đoạn-cuối lại thức tỉnh rồi.
Chuỗi ngày cực khổ của cô cũng đã chính thức bắt đầu.
… Không sao!
… Cuộc sống của người trưởng thành lúc nào mà chả thăng thăng thăng thăng thăng thăng thăng thăng thăng thăng trầm như vậy chứ!
Tô Miên khoác tay mẹ chồng mình đi vào bệnh viện.
Mẹ chồng nàng dâu hai người cùng nhau đi vào phòng bệnh VIP.
Quả nhiên, ung-thư-thần-kinh-giai-đoạn-cuối đã tỉnh lại, trông thì cũng không bị thương quá nặng, lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, trừ việc đùi phải bị nẹp cố định và nửa người trên bị băng bó ra, còn lại vẫn bình thường không khác lạ gì cả.
Anh đang nói chuyện với bác sĩ Lý, giọng có hơi khàn.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, Tần Minh Viễn dừng cuộc nói chuyện với bác sĩ Lý lại, ánh mắt xa xăm nhìn về phía cô.
Trong chớp mắt, Tô Miên chợt nghĩ, nếu bản thân là nhân vật chính trong khung truyện tranh của mình, chắc chắn trước mắt cô lúc này là con đường dẫn đến địa ngục.
… Nhìn ánh mắt sâu xa của Tần Minh Viễn đi kìa, chắc là đang tự hỏi nên tra tấn cô như thế nào đây mà.
… Lúc chưa bệnh còn tìm được một con thỏ con để giày vò cô, nhưng ít ra khi đó anh còn bận bịu đóng phim, bây giờ bị thương không làm việc được, Tần Minh Viễn lại sống như người già về hưu, anh ta không thích chơi điện thoại, sở thích của anh chỉ liên quan đến hoạt động thể thao ngoài trời, miễn là hoạt động tay chân, tốt cho sức khỏe. Giờ thì chỉ có thể nằm trên giường, thú vui duy nhất cũng chỉ có mình cô thôi đúng không?
… Thú vui về cả thể xác lẫn tinh thần?
Tô Miên lặng lẽ nhìn đùi phải bị nẹp cố định lại của anh, ánh mắt dịch dần lên trên.
… Chỗ đó không bị thương kìa.
… Nhỡ đâu đồ-thích-bới-móc yêu cầu cô phục vụ đặc biệt thì phải làm sao, cũng đâu phải không có khả năng như thế. Hoạt động giải trí duy nhất của người cổ đại vào buổi tối cũng chỉ có tạo người còn gì. Trạng thái bây giờ của Tần Minh Viễn cũng không khác gì người cổ đại là bao.
Lúc Tô Miên vừa đi vào, lực chú ý của Tần Minh Viễn hầu như đều đặt hết lên người cô.
Ngày trước Tần Minh Viễn phải cật lực khống chế cảm xúc của mình, cho nên anh rất ít khi để ý tới Tô Miên, nhưng hôm nay không còn bị vướng bận tâm lý về chuyện đó nữa, Tần Minh Viễn thẳng mắt nhìn cô, đương nhiên cũng không muốn bỏ qua ánh mắt lẫn lộn cảm xúc kia của Tô Miên.
Trong mơ, Tần phu nhân vì anh khóc khàn tiếng.
Còn Tần phu nhân ngoài đời thực thì đang đứng trong phòng ICU, yên lặng đẹp đẽ tựa như một tác phẩm điêu khắc.
Cô thấy anh tỉnh lại chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết, suy cho cùng vợ chồng anh suýt chút nữa đã “âm dương cách biệt” chỉ trong vài ngày còn gì.
Tần Minh Viễn càng nghĩ càng thấy vợ mình thật đáng quý, anh còn bắt gặp cô đang nhìn chân phải của mình, càng nghĩ càng ấm lòng. Lư Tuệ Mẫn nói được năm sáu câu, câu nào anh cũng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi Tô Miên.
… Ôi má ơi.
… Sao anh ta cứ nhìn mình mãi vậy?
… Có phải cô hại anh ngã ngựa đâu mà!
Tô Miên bị Tần Minh Viễn nhìn sởn cả tóc gáy, cô đang không biết có nên quan tâm hỏi han vài câu hay không, Tần Minh Viễn đột nhiên lên tiếng: “Chân phải chỉ gãy xương thôi, dưỡng thương vài ngày là khỏi, mấy ngày nay vất vả cho em rồi.”
“Không vất vả không vất vả, ba mẹ vất vả hơn…”
Tô Miên khựng lại một lát, thầm nghĩ Tần Minh Viễn không hổ là ảnh đế, mới ra khỏi phòng ICU không lâu, cộng thêm chấn động não nhẹ nữa, thế mà vừa tỉnh lại là đã nhập vai đóng cảnh vợ chồng đằm thắm với cô rồi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tô Miên lại cho rằng làm như vậy cũng hợp lý, dù sao ở đây trừ bà Lư Tuệ Mẫn ra thì còn có cả đám bác sĩ và hộ sĩ nữa cơ mà.
Bọn họ đều là người ngoài.
Trước mắt người ngoài, Tần Minh Viễn cực kỳ sĩ diện.
Cung Sư Tử đặt sĩ diện lên hàng đầu.
Đối với Tô Miên, diễn xuất là một công việc dễ như ăn cơm, cô lập tức nhập vai, vui vẻ tiếp lời Tần Minh Viễn.
“Lúc ba mẹ biết anh xảy ra chuyện thì đã lập tức đưa các chuyên gia qua đây, anh hôn mê bao nhiêu ngày thì ba mẹ lo lắng bấy nhiêu, bây giờ anh không sao rồi, ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm…”
Tô Miên tiến lên phía trước vài bước, cô nắm lấy tay Tần Minh Viễn.
Có lẽ hai ngày nay quá bận rộn, cộng thêm chuyến bay kéo dài mười hai tiếng từ Milan đến Nội Mông Cổ, còn thêm cả việc chăm sóc cho Tần Minh Viễn cả ngày lẫn đêm, cho nên lúc này Tô Miên bị cảm nhẹ, bệnh cũng không nghiêm trọng lắm, cũng chỉ sổ mũi thông thường.
Cho nên lúc nắm lấy tay Tần Minh Viễn, Tô Miên không nhịn được hít mũi sụt sịt, giọng nói dịu dàng có âm mũi hơi đặc lại.
“Chồng à, anh làm em sợ muốn chết, lúc em hay tin cũng phải sững sờ, em với chị dâu đã lập tức bay từ Milan về đây đó. May mà anh không sao, nếu anh có mệnh hệ gì, em cũng không biết sống sao nữa. Em biết anh yêu nghề, nhưng yêu nghề đến đâu thì cũng phải quan tâm đến thân thể mình chứ. Em nghe Tiểu Ngạn nói lâu rồi anh chưa cưỡi ngựa, người ta bảo quen rồi thì thạo, nhưng nhiều ngày chưa cưỡi, thấy lạ là chuyện bình thường. Nếu sau này còn có những cảnh quay buộc anh phải tự đóng như thế này thì phải kiểm tra ngựa trước, bác sĩ và ekip cũng nên đứng canh chừng, còn nữa….”
Tô Miên càng nói, giọng càng nhỏ dần.
… Không phải.
… Ánh mắt hết sức chuyên chú này là sao vậy hả? Không giống trước đây xíu nào luôn.
Tô Miên rất nhanh đã hiểu.
Hình như sau khi bị chấn động nhẹ, Tần Minh Viễn tiếp thu được thêm rất nhiều tinh hoa diễn xuất thì phải, anh cố gắng diễn trọn vai người chồng của Tần phu nhân này. Thử nghĩ xem, ảnh đế Tần vừa tỉnh dậy là đã tình cảm với vợ rồi, lát nữa đám hộ sĩ lắm mồm kia sẽ đăng lên Weibo cho mà xem, rồi fan couple lại cắt ghép chỉnh sửa thêm filter, đội quân fan couple hùng mạnh cùng với phòng làm việc và thủy quân ào ào nổi lên, lại thêm một hot search nữa.
Vừa tỉnh lại đã lo lắng cho sự nghiệp của mình rồi.
Tô Miên cũng bị cảm động bởi sự chuyên nghiệp của Tần Minh Viễn, càng ra sức phối hợp với anh.
“… Nói chung, chồng không sao là em yên tâm rồi.”
Tần Minh Viễn nắm chặt bàn tay cô.
“Em yên tâm, tôi không sao cả.”
Lư Tuệ Mẫn thấy ánh mắt vợ chồng gắn bó như keo sơn, có lòng chừa cho bọn họ chút không gian riêng tư, bà nói với Tần Minh Viễn và Tô Miên: “Các con nói chuyện trước đi, mẹ nói chuyện với các bác sĩ một lát.”
Nói xong, bà Lư Tuệ Mẫn chu đáo dẫn bác sĩ và hộ sĩ ra khỏi phòng bệnh VIP.
Thế là, trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Minh Viễn và Tô Miên.
Tô Miên nghĩ thầm —
Đồ-thích-bắt-bẻ phải trở mặt ngay chứ nhỉ.
Chẳng hạn như… Cô đừng có ảo tưởng sức mạnh, tôi chỉ diễn trò thôi.
… Nếu không phải sợ mẹ lo lắng, không đời nào tôi nắm tay cô.
… Cô không nên ôm bất kỳ hi vọng nào đối với tôi.
… Khi nào tôi hết bệnh thì cô cút về Tử Đông Hoa Phủ đi.
Thậm chí Tô Miên còn nghĩ, nếu Tần Minh Viễn mà nói như thế, cô sẽ bỏ ra mười nghìn tệ để mua đồ trang điểm làm quà thưởng rút thăm trên Weibo.
Tô Miên cũng không muốn tự rước nhục vào thân, bèn quyết định rút tay trước để thể hiện sự tôn trọng.
Ai ngờ vừa mới cử động một chút, Tần Minh Viễn lại nắm chặt lấy tay cô, năm ngón tay thon dài hiện rõ từng khớp xương chậm rãi giữ tay Tô Miên lại.
Ánh mặt trời ngày đông rạng rỡ ngoài cửa sổ chiếu lên đường nét mềm mại của Tần Minh Viễn, lúc này, trông anh như được phủ lên ánh hào quang xán lạn.
Anh hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn cô.
“Tần phu nhân.”
“… Vâng?”
“Sau này anh sẽ không để em phải lo lắng nữa.”
Tô Miên: … Các fan của tôi đau lòng vì mất đi đồ trang điểm mười nghìn tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.