Chương 41
Đạm Anh
04/08/2022
Edit: Mây ngũ sắc.
Beta: Chập, Mẫn Mẫn – nô lệ số khổ.
Theo dự đoán ban đầu của Tô Miên, một tháng nằm viện của Tần Minh Viễn sẽ khá khó khăn, với cái tính nết kia của anh ta thì có khi sẽ cố tìm đủ mọi cách để hành hạ cô cho đến khi nào thỏa chí mới thôi mất.
Nhưng Tô Miên lại không ngờ, sau khi Tần Minh Viễn “ngã ngựa” thì lại lĩnh hội được đạo lý “Đời người ngắn ngủi, phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc cho riêng mình”, đồng thời cũng bắt đầu lên kế hoạch ly hôn với cô.
Thái độ của Tần Minh Viễn thay đổi một trăm tám mươi độ.
Mà trong một tháng này, phải nói là đối xử với cô siêu tốt ——
Chưa một lần xị mặt với cô; Cũng chưa lần nào bắt bẻ tài nấu nướng của cô; Tô Miên nấu canh cho anh, Tần Minh Viễn cũng uống hết không chừa một giọt; Hỏi anh vòng cổ có đẹp không mà cũng chẳng bị chê bai lần nào, thậm chí anh còn nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ chân thành, lên tiếng khen ngợi không ngớt lời; Nhắn tin thì trả lời ngay lập tức; Cô có đưa ra yêu cầu quái gở như muốn ăn món Ý ở Milan anh cũng đồng ý ngay tắp lự.
Tần Minh Viễn ở bệnh viện Nội Mông cổ khoảng bảy ngày thì chuyển đến bệnh viện Bắc Kinh, theo dõi thêm tầm mười ngày nữa mới về lại Tử Đông Hoa Phủ để tĩnh dưỡng.
Ở nhà, Tô Miên vẫn chăm sóc Tần Minh Viễn cực kỳ chu đáo.
Tuy nói Tần Minh Viễn có ý định tạm thời dưỡng thương không làm việc, nhưng Đàm Minh Phong và Quý Tiểu Ngạn vẫn thường xuyên đến đây để bàn bạc lịch trình sắp tới với anh.
Dưới sự thuyết phục của quản lý Đàm, Tần Minh Viễn đã đồng ý tham gia một buổi phỏng vấn để tuyên truyền cho bộ phim “Tư Thế Anh Hùng”.
Bởi vì Tần Minh Viễn không tiện di chuyển, cho nên địa điểm phỏng vấn cũng được sắp xếp ngay tại Tử Đông Hoa Phủ.
Tần Minh Viễn sắp phải làm việc, Tô Miên yên lòng thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức nói với anh rằng mình có hẹn đi uống trà chiều với bạn thân.
Tần Minh Viễn hỏi: “Đường Từ Từ à?”
Tô Miên gật đầu: “Vâng, là người lần trước anh gặp ở câu lạc bộ Wenglis ấy.”
Tần Minh Viễn chỉ “ừ” một tiếng rồi bảo: “Để tài xế trong nhà đưa em đi, em cứ chơi thỏa thích, dạo phố hay mua đồ cứ để anh thanh toán là được.”
Tần Minh Viễn vừa nói xong, Quý Tiểu Ngạn và tổng biên tập Trì Khang của tuần san Giải Trí cũng đồng thời đi vào bên trong.
Tô Miên rất hiểu lẽ, thích thú cười đáp: “Chồng tốt quá! Yêu anh!”
Nói xong mới quay sang chào hỏi Quý Tiểu Ngạn và Trì Khang: “Mọi người chăm chỉ làm việc nhé, tôi ra ngoài một lát đây.” Rồi lại dặn dò cậu trợ lý: “Nếu Minh Viễn khó chịu ở đâu thì gọi điện ngay cho tôi nhé.”
Quý Tiểu Ngạn trả lời: “Vâng, bà chủ cứ yên tâm.”
Tần Minh Viễn nói: “Chân anh cũng sắp khỏi rồi, vài ngày nữa là tháo bột được mà, em không cần lo lắng cho anh đâu, cứ vui vẻ đi chơi với bạn thân đi.”
Tô Miên lên tiếng hờn dỗi: “Chừng nào chân anh còn chưa khỏi hẳn thì em chẳng bao giờ yên tâm.”
Chuông báo điện thoại vang lên, Tô Miên cúi đầu xuống kiểm tra, sau lại cong môi khẽ cười: “Ấy, Từ Từ gọi em rồi. Em đi nhé chồng.”
Tần Minh Viễn nhanh nhẹn kéo tay cô lại, thân mật trao cho Tô Miên một cái thơm lên má: “Ừ, em đi đi.”
Tô Miên thoáng sửng sốt, nhưng cũng hoàn hồn lại cực nhanh, cô bẽn lẽn cười với anh: “Em đi đây, em sẽ về trước bữa tối.”
“Ừm.”
Tần Minh Viễn nhìn theo bóng dáng đang dần biến mất của Tô Miên.
Anh và cô đều ngầm hiểu ý với nhau.
Cả hai đều không nhắc đến thái độ đột nhiên thay đổi của anh.
Đối với sự thay đổi này, Tô Miên thoạt tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, đến hôm nay thì đã quá quen với nó, dẫu cho đôi lúc cô vẫn sẽ tỏ ra rất khó xử, điển hình là nụ hôn khi nãy anh tặng cho cô, nhưng nói chung phần nhiều vẫn là yêu thích.
Nhưng khi cô phản ứng như thế, Tần Minh Viễn lại thầm vui hứng trong lòng.
Bà Tần dịu dàng thùy mị của anh đôi lúc sẽ tỏ ra rất ngạc nhiên khi xảy ra những chuyện nằm ngoài tầm dự đoán của cô, Tần Minh Viễn cảm thấy rất mới mẻ, đồng thời cũng cho rằng một Tô Miên như vậy rất đáng yêu.
Thấy mặt mày Tần Minh Viễn đượm chứa ý cười, Trì Khang mới xúc động lên tiếng: “Thầy Tần và phu nhân đúng thật tình cảm.”
Dạo gần đây Quý Tiểu Ngạn thường xuyên lai vãng đến Tử Đông Hoa Phủ, nghiễm nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ động thái nào của hai vị nhà mình, trước đây Tần Minh Viễn lúc nào cũng giả vờ tình cảm trước mặt người ngoài, nhưng thực chất vô cùng lạnh nhạt với Tô Miên, cuối cùng hôm nay anh cũng biết được mặt tốt của bà chủ, thật sự mặn nồng thương yêu cô rồi.
Cậu ta vui mừng gật đầu lia lịa.
“Ông bà chủ nhà tôi tình cảm thế đấy, được gọi là vợ chồng mẫu mực trong giới cũng đâu có sai.”
…
Tô Miên vui vẻ lên xe, vui vẻ đi đón Đường Từ Từ, và cũng vui vẻ đi vào phòng riêng với bạn thân.
Sau khi đồ ăn lần lượt được dọn lên, cửa phòng mới từ từ khép lại.
Đường Từ Từ mở lời trước: “Được rồi, không còn ai nữa cả, cậu bắt đầu luôn đi.”
Tô Miên hít vào một hơi thật sâu: “Chắc tớ điên mất tớ điên quá cậu có tin được không?! Tớ với anh ta trong vai vợ chồng thương nhau cả tháng trời mà anh ta chẳng hề đề cập tới việc ly hôn lại còn đối xử với tớ tốt đến mức tớ cứ tưởng mình đang nằm mơ không đấy tớ bắt đầu nghi ngờ rằng Tần Minh Viễn biết tớ vẽ truyện đá xéo anh ta nên đồ ung thư kia muốn báo thù tớ rồi.”
Dù Tô Miên có nói cả câu siêu dài không hề ngắt nghỉ, bằng một cách thần kỳ nào đó, Đường Từ Từ vẫn hiểu hết không sót một chữ nào.
Bạn thân nói: “Cả tháng không thấy cậu liên lạc với tớ, tớ đoán là cậu muốn điên lắm rồi đây.”
Tô Miên: “Không phải tớ muốn điên đâu, mà tớ sắp điên thật rồi đây này.”
Tô Miên nặng nề thở hắt một hơi, đoạn mới nói tiếp: “Cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao Tần Minh Viễn lại giành được giải ảnh đế rồi. Nếu không phải tớ biết tỏng anh ta sẽ chẳng bao giờ thích tớ thì tớ còn tưởng cái tên Tần Minh Viễn đó muốn sống hạnh phúc mãi mãi về sau với tớ đấy. Cậu biết gì không? Hôm nay trước khi tớ ra khỏi nhà, anh ta còn thơm lên má tớ một cái nữa…”
Vừa nhớ lại chuyện đó, Tô Miên bèn xé khăn ướt để lau mặt.
“… Ôi trời đất ơi, da gà da vịt tớ nổi lên hết rồi đây này.”
Đường Từ Từ lại hỏi: “Cậu ở chung với anh ta suốt 24 giờ luôn á?”
Tô Miên nói: “Lúc ở Nội Mông Cổ tớ còn về khách sạn ngủ một mình được, dù sao điều kiện trong bệnh viện cũng đâu có tốt, mà Tần Minh Viễn cũng chu đáo lắm, lúc đó anh ta bảo tớ về khách sạn ngủ cơ. Sau khi chuyển viện về Bắc Kinh, phòng bệnh siêu VIP của bệnh viện tư nhân còn sang chảnh hơn cả khách sạn năm sao, mà fan với phóng viên canh me tên điên đấy nhiều vô số kể, tớ sợ bị hủy hình tượng nên cứ ở đó chăm bệnh, phòng bệnh là dạng phòng xép, tớ ngủ ở buồng kế nên chưa tới nỗi ở bên anh ta suốt 24 tiếng đồng hồ như lúc này, nhưng khi về lại Tử Đông Hoa Phủ rồi thì mới thật sự gọi là dính lấy nhau cả ngày đấy.”
Tô Miên nói mà rơm rớm nước mắt.
“… Tớ thảm quá đi mất, thảm nhất quả đất luôn đó, đóng kịch mệt mỏi quá, một ngày 24 giờ lúc nào cũng phải diễn, tớ thật sự rất sợ mình bị lộ sơ hở rồi sụp đổ hình tượng lúc nào không hay. Ban ngày có Đàm Minh Phong với Quý Tiểu Ngạn còn đỡ, tối đến chỉ còn lại mỗi hai bọn tớ. Lúc trước có khi cả tháng anh ta mới về được vài lần, tớ chịu đựng chút là xong, còn bây giờ ngày nào cũng ở cạnh nhau, khi thì xem kịch bản, khi thì mở họp online, nhàn tới mức chả có việc gì làm, mà cậu cũng biết rồi đó, sở thích của anh ta cao cấp lắm, về cơ bản là phải vận động hết cả hai tay hai chân. Nhưng Tần Minh Viễn bị thương thì cũng chỉ đành gạt sở thích sang một bên. Anh ta còn chẳng thích chơi điện thoại, có khác nào ông cụ non không chứ, mấy việc giải trí còn lại chỉ có xem phim, đọc sách, với…”
Tô Miên vừa nhớ lại chuyện đó, hai vành tai lập tức đỏ lựng.
“Tuy anh ta đối xử tốt với tớ, nhưng cả ngày cứ kè kè bên cạnh ai mà chịu cho nổi, có là người thì cũng cần phải có không gian riêng tư chứ!”
Đường Từ Từ nhạy bén nghe ra được điều khác lạ qua lời kể của Tô Miên.
“Tần Minh Viễn bị thương ở chân cơ mà? Còn cử động được nữa hả?”
Tô Miên thở dài một tiếng: “Tần Minh Viễn không làm được, nhưng tớ làm được! Dạo này tớ chẳng cần đi tập gym luôn ấy chứ, có khi tới phòng tập huấn luyện viên còn khen cơ mông và cơ đùi của tớ khỏe đẹp nữa mất.”
Đường Từ Từ: “Sao mà nghe đen tối thế!”
Tô Miên: “Mấy chuyện rèn luyện xác thịt này tớ còn chấp nhận được, coi như trước khi ly hôn anh ta thèm khát cơ thể tớ đi. Quan trọng là tớ không vẽ truyện được, bản thảo chỉ còn đủ để cập nhật trong hai tuần. Ngày nào tớ cũng phải viện cớ thiết kế trang sức để qua mặt anh ta, lén lút vẽ truyện như ăn trộm vậy ý…”
Nói đến đây, Tô Miên lại lần nữa đắng lòng rơi lệ.
“… Đúng là làm người không nên nói dối, một lời nói dối phải dùng cả trăm lời nói dối khác để che lấp. Hình như đồ ung thư đấy muốn ra vẻ quan tâm tớ thì phải, nghe tớ bảo thế là bắt đầu để ý đến công việc của tớ ngay, nom thích thú với bản thiết kế của tớ lắm, ngày nào cũng hỏi han tiến độ cơ mà. Ngày 14 tháng sau là Valentine, M&S phải cho ra mắt loạt sản phẩm mới nhân dịp đó, mẹ tớ còn nhắc trước tớ 2 tháng để chuẩn bị nữa cơ. May mà Tần Minh Viễn nhập viện, mẹ lại bảo tớ cứ lo việc chăm sóc anh ta đi, không cần phải tham gia thiết kế sản phẩm cho Valentine lần này nữa. Nghe xong còn chưa kịp mừng thầm, ai mà ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa đâu! Rốt cuộc vẫn phải thiết kế trang sức cho tên kia xem…”
Đường Từ Từ nói: “Cậu lấy bừa mấy bản vẽ trước đây cho anh ta xem là được mà?”
Tô Miên: “Tần Minh Viễn nhớ dai, với cũng để tâm tới công việc của tớ lắm, thậm chí còn xem hết mấy bản thiết kế tớ để trong phòng làm việc rồi cơ.”
Đường Từ Từ lại cho ý kiến: “Hay cậu vẽ bừa một bản đi?”
Tô Miên: “Tớ cũng định làm thế, nhưng cậu cũng biết gia đình anh ta thế nào rồi mà, dạy dỗ ra được cả cây thẩm mỹ như Tần Minh Viễn thì vẽ bừa qua mắt là chuyện bất khả thi. Tên ung thư kia nghiêm túc lắm, mấy hôm nay dùi mài không biết bao nhiêu sách thiết kế của tớ rồi, còn thảo luận mấy chuyện đó với tớ nữa, nghe như dân chuyên luôn ấy.”
Đường Từ Từ thầm khen Tần Minh Viễn đáng gờm. Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng nói ra thì lại không ổn chút nào, cô nàng bèn ra vẻ chính đáng cất giọng xỉa xói: “Cái tên đó đúng là đồ lắm chuyện! Dám quấy rầy cậu làm việc à! Cậu có bao giờ can thiệp vào công việc của anh ta đâu! Anh ta đóng phim cậu còn chẳng lải nhải bên tai lần nào nữa kìa!”
Tô Miên: “Chứ còn gì nữa! Đồ đàn ông chết dẫm!”
Đường Từ Từ: “Khốn nạn!”
Tô Miên: “Thứ đàn ông rác rưởi!”
Đường Từ Từ: “Chó chếttt!”
Tô Miên: “Cái đồ bám dai như đỉa đói!”
Sau khi trút giận với bạn thân xong, bực tức tích tụ trong lòng Tô Miên cũng đã vơi đi ít nhiều.
Cô tự an ủi bản thân mình rằng: “Thôi kệ đi, tớ còn chống được thêm nửa tháng, vài hôm nữa thôi là Tần Minh Viễn đi tháo bột rồi. Tư Thế Anh Hùng còn chưa quay xong, cả đoàn làm phim còn đang đợi anh ta cơ mà, chắc chưa đến nửa tháng nữa là anh ta lại bận bịu như trước kia thôi… Có khi còn đòi ly hôn trước khi bắt đầu làm việc ấy chứ.”
Đường Từ Từ gật đầu lia lịa: “Có khả năng lắm. Nếu ly hôn mà không có tiền thì cậu cứ nói với tớ, tớ có táng gia bại sản cũng phải nuôi cậu! Nếu mà không được nữa thì tớ chửi chết tên đó với cậu!”
Mặc dù Đường Từ Từ cảm thấy suy đoán của bạn thân có hơi phiến diện, nhưng cô cũng không lên tiếng, miễn cho Tô Miên lại buồn.
Với tư cách một người ngoài cuộc, Đường Từ Từ không cho rằng Tần Minh Viễn đang lấy lui làm tiến để ép cục cưng nhà mình ly hôn với anh ta, đồng thời cũng không cho rằng Tần Minh Viễn thích Tô Miên.
Đối với cô, Tần Minh Viễn chỉ là một người lạ thân quen, phần lớn sự hiểu biết mà Đường Từ Từ có đều được góp nhặt qua lời kể của Tô Miên. Nhưng khi bạn thân tường tận lại sự việc thì đã bao hàm cả tình cảm cá nhân vào trong đấy, khiến cho ý kiến không có đủ tính khách quan. Ngoài ra, nhìn biểu hiện và hành vi của Tần Minh Viễn, Đường Từ Từ chỉ nhìn nhận được tính cách hay học hằn của con người này. Nếu chuyện kết thành thông gia này không phải là ý của anh thì Tần Minh Viễn có quyền tỏ ra kháng cự, nhưng một khi đã đồng ý rồi thì không nên hành xử thiếu tôn trọng với vợ mình như thế được.
Mà Miên Miên, bạn thân của cô…
Đường Từ Từ biết hoàn cảnh của cô, cũng biết cô luôn tự thu mình lại để bảo vệ bản thân.
Bây giờ cô mỉm cười kiên cường và lạc quan đến thế là bởi vì Miên Miên biết chuyện ly hôn của mình có hy vọng, một khi ông Tần từ giã nơi đây thì chắc chắn cô ấy sẽ được trả tự do. Với cả Tần Minh Viễn cũng không thích Miên Miên, vợ chồng hai người đều có chung ý kiến về việc này, Miên Miên cũng có một đồng đội cùng chung chiến tuyến.
Nhưng nếu Tần Minh Viễn không đồng ý, với thế lực của nhà họ Tần thì Miên Miên có nhất quyết muốn ly hôn thì cũng không phải là không được, chỉ là việc này hết sức gian nan.
Vì lẽ đó, Đường Từ Từ phải nghĩ đến phương hướng tốt nhất, lấy góc độ gian xảo nhất để nghiền ngẫm lại thái độ bất thường của Tần Minh Viễn.
Beta: Chập, Mẫn Mẫn – nô lệ số khổ.
Theo dự đoán ban đầu của Tô Miên, một tháng nằm viện của Tần Minh Viễn sẽ khá khó khăn, với cái tính nết kia của anh ta thì có khi sẽ cố tìm đủ mọi cách để hành hạ cô cho đến khi nào thỏa chí mới thôi mất.
Nhưng Tô Miên lại không ngờ, sau khi Tần Minh Viễn “ngã ngựa” thì lại lĩnh hội được đạo lý “Đời người ngắn ngủi, phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc cho riêng mình”, đồng thời cũng bắt đầu lên kế hoạch ly hôn với cô.
Thái độ của Tần Minh Viễn thay đổi một trăm tám mươi độ.
Mà trong một tháng này, phải nói là đối xử với cô siêu tốt ——
Chưa một lần xị mặt với cô; Cũng chưa lần nào bắt bẻ tài nấu nướng của cô; Tô Miên nấu canh cho anh, Tần Minh Viễn cũng uống hết không chừa một giọt; Hỏi anh vòng cổ có đẹp không mà cũng chẳng bị chê bai lần nào, thậm chí anh còn nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ chân thành, lên tiếng khen ngợi không ngớt lời; Nhắn tin thì trả lời ngay lập tức; Cô có đưa ra yêu cầu quái gở như muốn ăn món Ý ở Milan anh cũng đồng ý ngay tắp lự.
Tần Minh Viễn ở bệnh viện Nội Mông cổ khoảng bảy ngày thì chuyển đến bệnh viện Bắc Kinh, theo dõi thêm tầm mười ngày nữa mới về lại Tử Đông Hoa Phủ để tĩnh dưỡng.
Ở nhà, Tô Miên vẫn chăm sóc Tần Minh Viễn cực kỳ chu đáo.
Tuy nói Tần Minh Viễn có ý định tạm thời dưỡng thương không làm việc, nhưng Đàm Minh Phong và Quý Tiểu Ngạn vẫn thường xuyên đến đây để bàn bạc lịch trình sắp tới với anh.
Dưới sự thuyết phục của quản lý Đàm, Tần Minh Viễn đã đồng ý tham gia một buổi phỏng vấn để tuyên truyền cho bộ phim “Tư Thế Anh Hùng”.
Bởi vì Tần Minh Viễn không tiện di chuyển, cho nên địa điểm phỏng vấn cũng được sắp xếp ngay tại Tử Đông Hoa Phủ.
Tần Minh Viễn sắp phải làm việc, Tô Miên yên lòng thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức nói với anh rằng mình có hẹn đi uống trà chiều với bạn thân.
Tần Minh Viễn hỏi: “Đường Từ Từ à?”
Tô Miên gật đầu: “Vâng, là người lần trước anh gặp ở câu lạc bộ Wenglis ấy.”
Tần Minh Viễn chỉ “ừ” một tiếng rồi bảo: “Để tài xế trong nhà đưa em đi, em cứ chơi thỏa thích, dạo phố hay mua đồ cứ để anh thanh toán là được.”
Tần Minh Viễn vừa nói xong, Quý Tiểu Ngạn và tổng biên tập Trì Khang của tuần san Giải Trí cũng đồng thời đi vào bên trong.
Tô Miên rất hiểu lẽ, thích thú cười đáp: “Chồng tốt quá! Yêu anh!”
Nói xong mới quay sang chào hỏi Quý Tiểu Ngạn và Trì Khang: “Mọi người chăm chỉ làm việc nhé, tôi ra ngoài một lát đây.” Rồi lại dặn dò cậu trợ lý: “Nếu Minh Viễn khó chịu ở đâu thì gọi điện ngay cho tôi nhé.”
Quý Tiểu Ngạn trả lời: “Vâng, bà chủ cứ yên tâm.”
Tần Minh Viễn nói: “Chân anh cũng sắp khỏi rồi, vài ngày nữa là tháo bột được mà, em không cần lo lắng cho anh đâu, cứ vui vẻ đi chơi với bạn thân đi.”
Tô Miên lên tiếng hờn dỗi: “Chừng nào chân anh còn chưa khỏi hẳn thì em chẳng bao giờ yên tâm.”
Chuông báo điện thoại vang lên, Tô Miên cúi đầu xuống kiểm tra, sau lại cong môi khẽ cười: “Ấy, Từ Từ gọi em rồi. Em đi nhé chồng.”
Tần Minh Viễn nhanh nhẹn kéo tay cô lại, thân mật trao cho Tô Miên một cái thơm lên má: “Ừ, em đi đi.”
Tô Miên thoáng sửng sốt, nhưng cũng hoàn hồn lại cực nhanh, cô bẽn lẽn cười với anh: “Em đi đây, em sẽ về trước bữa tối.”
“Ừm.”
Tần Minh Viễn nhìn theo bóng dáng đang dần biến mất của Tô Miên.
Anh và cô đều ngầm hiểu ý với nhau.
Cả hai đều không nhắc đến thái độ đột nhiên thay đổi của anh.
Đối với sự thay đổi này, Tô Miên thoạt tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, đến hôm nay thì đã quá quen với nó, dẫu cho đôi lúc cô vẫn sẽ tỏ ra rất khó xử, điển hình là nụ hôn khi nãy anh tặng cho cô, nhưng nói chung phần nhiều vẫn là yêu thích.
Nhưng khi cô phản ứng như thế, Tần Minh Viễn lại thầm vui hứng trong lòng.
Bà Tần dịu dàng thùy mị của anh đôi lúc sẽ tỏ ra rất ngạc nhiên khi xảy ra những chuyện nằm ngoài tầm dự đoán của cô, Tần Minh Viễn cảm thấy rất mới mẻ, đồng thời cũng cho rằng một Tô Miên như vậy rất đáng yêu.
Thấy mặt mày Tần Minh Viễn đượm chứa ý cười, Trì Khang mới xúc động lên tiếng: “Thầy Tần và phu nhân đúng thật tình cảm.”
Dạo gần đây Quý Tiểu Ngạn thường xuyên lai vãng đến Tử Đông Hoa Phủ, nghiễm nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ động thái nào của hai vị nhà mình, trước đây Tần Minh Viễn lúc nào cũng giả vờ tình cảm trước mặt người ngoài, nhưng thực chất vô cùng lạnh nhạt với Tô Miên, cuối cùng hôm nay anh cũng biết được mặt tốt của bà chủ, thật sự mặn nồng thương yêu cô rồi.
Cậu ta vui mừng gật đầu lia lịa.
“Ông bà chủ nhà tôi tình cảm thế đấy, được gọi là vợ chồng mẫu mực trong giới cũng đâu có sai.”
…
Tô Miên vui vẻ lên xe, vui vẻ đi đón Đường Từ Từ, và cũng vui vẻ đi vào phòng riêng với bạn thân.
Sau khi đồ ăn lần lượt được dọn lên, cửa phòng mới từ từ khép lại.
Đường Từ Từ mở lời trước: “Được rồi, không còn ai nữa cả, cậu bắt đầu luôn đi.”
Tô Miên hít vào một hơi thật sâu: “Chắc tớ điên mất tớ điên quá cậu có tin được không?! Tớ với anh ta trong vai vợ chồng thương nhau cả tháng trời mà anh ta chẳng hề đề cập tới việc ly hôn lại còn đối xử với tớ tốt đến mức tớ cứ tưởng mình đang nằm mơ không đấy tớ bắt đầu nghi ngờ rằng Tần Minh Viễn biết tớ vẽ truyện đá xéo anh ta nên đồ ung thư kia muốn báo thù tớ rồi.”
Dù Tô Miên có nói cả câu siêu dài không hề ngắt nghỉ, bằng một cách thần kỳ nào đó, Đường Từ Từ vẫn hiểu hết không sót một chữ nào.
Bạn thân nói: “Cả tháng không thấy cậu liên lạc với tớ, tớ đoán là cậu muốn điên lắm rồi đây.”
Tô Miên: “Không phải tớ muốn điên đâu, mà tớ sắp điên thật rồi đây này.”
Tô Miên nặng nề thở hắt một hơi, đoạn mới nói tiếp: “Cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao Tần Minh Viễn lại giành được giải ảnh đế rồi. Nếu không phải tớ biết tỏng anh ta sẽ chẳng bao giờ thích tớ thì tớ còn tưởng cái tên Tần Minh Viễn đó muốn sống hạnh phúc mãi mãi về sau với tớ đấy. Cậu biết gì không? Hôm nay trước khi tớ ra khỏi nhà, anh ta còn thơm lên má tớ một cái nữa…”
Vừa nhớ lại chuyện đó, Tô Miên bèn xé khăn ướt để lau mặt.
“… Ôi trời đất ơi, da gà da vịt tớ nổi lên hết rồi đây này.”
Đường Từ Từ lại hỏi: “Cậu ở chung với anh ta suốt 24 giờ luôn á?”
Tô Miên nói: “Lúc ở Nội Mông Cổ tớ còn về khách sạn ngủ một mình được, dù sao điều kiện trong bệnh viện cũng đâu có tốt, mà Tần Minh Viễn cũng chu đáo lắm, lúc đó anh ta bảo tớ về khách sạn ngủ cơ. Sau khi chuyển viện về Bắc Kinh, phòng bệnh siêu VIP của bệnh viện tư nhân còn sang chảnh hơn cả khách sạn năm sao, mà fan với phóng viên canh me tên điên đấy nhiều vô số kể, tớ sợ bị hủy hình tượng nên cứ ở đó chăm bệnh, phòng bệnh là dạng phòng xép, tớ ngủ ở buồng kế nên chưa tới nỗi ở bên anh ta suốt 24 tiếng đồng hồ như lúc này, nhưng khi về lại Tử Đông Hoa Phủ rồi thì mới thật sự gọi là dính lấy nhau cả ngày đấy.”
Tô Miên nói mà rơm rớm nước mắt.
“… Tớ thảm quá đi mất, thảm nhất quả đất luôn đó, đóng kịch mệt mỏi quá, một ngày 24 giờ lúc nào cũng phải diễn, tớ thật sự rất sợ mình bị lộ sơ hở rồi sụp đổ hình tượng lúc nào không hay. Ban ngày có Đàm Minh Phong với Quý Tiểu Ngạn còn đỡ, tối đến chỉ còn lại mỗi hai bọn tớ. Lúc trước có khi cả tháng anh ta mới về được vài lần, tớ chịu đựng chút là xong, còn bây giờ ngày nào cũng ở cạnh nhau, khi thì xem kịch bản, khi thì mở họp online, nhàn tới mức chả có việc gì làm, mà cậu cũng biết rồi đó, sở thích của anh ta cao cấp lắm, về cơ bản là phải vận động hết cả hai tay hai chân. Nhưng Tần Minh Viễn bị thương thì cũng chỉ đành gạt sở thích sang một bên. Anh ta còn chẳng thích chơi điện thoại, có khác nào ông cụ non không chứ, mấy việc giải trí còn lại chỉ có xem phim, đọc sách, với…”
Tô Miên vừa nhớ lại chuyện đó, hai vành tai lập tức đỏ lựng.
“Tuy anh ta đối xử tốt với tớ, nhưng cả ngày cứ kè kè bên cạnh ai mà chịu cho nổi, có là người thì cũng cần phải có không gian riêng tư chứ!”
Đường Từ Từ nhạy bén nghe ra được điều khác lạ qua lời kể của Tô Miên.
“Tần Minh Viễn bị thương ở chân cơ mà? Còn cử động được nữa hả?”
Tô Miên thở dài một tiếng: “Tần Minh Viễn không làm được, nhưng tớ làm được! Dạo này tớ chẳng cần đi tập gym luôn ấy chứ, có khi tới phòng tập huấn luyện viên còn khen cơ mông và cơ đùi của tớ khỏe đẹp nữa mất.”
Đường Từ Từ: “Sao mà nghe đen tối thế!”
Tô Miên: “Mấy chuyện rèn luyện xác thịt này tớ còn chấp nhận được, coi như trước khi ly hôn anh ta thèm khát cơ thể tớ đi. Quan trọng là tớ không vẽ truyện được, bản thảo chỉ còn đủ để cập nhật trong hai tuần. Ngày nào tớ cũng phải viện cớ thiết kế trang sức để qua mặt anh ta, lén lút vẽ truyện như ăn trộm vậy ý…”
Nói đến đây, Tô Miên lại lần nữa đắng lòng rơi lệ.
“… Đúng là làm người không nên nói dối, một lời nói dối phải dùng cả trăm lời nói dối khác để che lấp. Hình như đồ ung thư đấy muốn ra vẻ quan tâm tớ thì phải, nghe tớ bảo thế là bắt đầu để ý đến công việc của tớ ngay, nom thích thú với bản thiết kế của tớ lắm, ngày nào cũng hỏi han tiến độ cơ mà. Ngày 14 tháng sau là Valentine, M&S phải cho ra mắt loạt sản phẩm mới nhân dịp đó, mẹ tớ còn nhắc trước tớ 2 tháng để chuẩn bị nữa cơ. May mà Tần Minh Viễn nhập viện, mẹ lại bảo tớ cứ lo việc chăm sóc anh ta đi, không cần phải tham gia thiết kế sản phẩm cho Valentine lần này nữa. Nghe xong còn chưa kịp mừng thầm, ai mà ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa đâu! Rốt cuộc vẫn phải thiết kế trang sức cho tên kia xem…”
Đường Từ Từ nói: “Cậu lấy bừa mấy bản vẽ trước đây cho anh ta xem là được mà?”
Tô Miên: “Tần Minh Viễn nhớ dai, với cũng để tâm tới công việc của tớ lắm, thậm chí còn xem hết mấy bản thiết kế tớ để trong phòng làm việc rồi cơ.”
Đường Từ Từ lại cho ý kiến: “Hay cậu vẽ bừa một bản đi?”
Tô Miên: “Tớ cũng định làm thế, nhưng cậu cũng biết gia đình anh ta thế nào rồi mà, dạy dỗ ra được cả cây thẩm mỹ như Tần Minh Viễn thì vẽ bừa qua mắt là chuyện bất khả thi. Tên ung thư kia nghiêm túc lắm, mấy hôm nay dùi mài không biết bao nhiêu sách thiết kế của tớ rồi, còn thảo luận mấy chuyện đó với tớ nữa, nghe như dân chuyên luôn ấy.”
Đường Từ Từ thầm khen Tần Minh Viễn đáng gờm. Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng nói ra thì lại không ổn chút nào, cô nàng bèn ra vẻ chính đáng cất giọng xỉa xói: “Cái tên đó đúng là đồ lắm chuyện! Dám quấy rầy cậu làm việc à! Cậu có bao giờ can thiệp vào công việc của anh ta đâu! Anh ta đóng phim cậu còn chẳng lải nhải bên tai lần nào nữa kìa!”
Tô Miên: “Chứ còn gì nữa! Đồ đàn ông chết dẫm!”
Đường Từ Từ: “Khốn nạn!”
Tô Miên: “Thứ đàn ông rác rưởi!”
Đường Từ Từ: “Chó chếttt!”
Tô Miên: “Cái đồ bám dai như đỉa đói!”
Sau khi trút giận với bạn thân xong, bực tức tích tụ trong lòng Tô Miên cũng đã vơi đi ít nhiều.
Cô tự an ủi bản thân mình rằng: “Thôi kệ đi, tớ còn chống được thêm nửa tháng, vài hôm nữa thôi là Tần Minh Viễn đi tháo bột rồi. Tư Thế Anh Hùng còn chưa quay xong, cả đoàn làm phim còn đang đợi anh ta cơ mà, chắc chưa đến nửa tháng nữa là anh ta lại bận bịu như trước kia thôi… Có khi còn đòi ly hôn trước khi bắt đầu làm việc ấy chứ.”
Đường Từ Từ gật đầu lia lịa: “Có khả năng lắm. Nếu ly hôn mà không có tiền thì cậu cứ nói với tớ, tớ có táng gia bại sản cũng phải nuôi cậu! Nếu mà không được nữa thì tớ chửi chết tên đó với cậu!”
Mặc dù Đường Từ Từ cảm thấy suy đoán của bạn thân có hơi phiến diện, nhưng cô cũng không lên tiếng, miễn cho Tô Miên lại buồn.
Với tư cách một người ngoài cuộc, Đường Từ Từ không cho rằng Tần Minh Viễn đang lấy lui làm tiến để ép cục cưng nhà mình ly hôn với anh ta, đồng thời cũng không cho rằng Tần Minh Viễn thích Tô Miên.
Đối với cô, Tần Minh Viễn chỉ là một người lạ thân quen, phần lớn sự hiểu biết mà Đường Từ Từ có đều được góp nhặt qua lời kể của Tô Miên. Nhưng khi bạn thân tường tận lại sự việc thì đã bao hàm cả tình cảm cá nhân vào trong đấy, khiến cho ý kiến không có đủ tính khách quan. Ngoài ra, nhìn biểu hiện và hành vi của Tần Minh Viễn, Đường Từ Từ chỉ nhìn nhận được tính cách hay học hằn của con người này. Nếu chuyện kết thành thông gia này không phải là ý của anh thì Tần Minh Viễn có quyền tỏ ra kháng cự, nhưng một khi đã đồng ý rồi thì không nên hành xử thiếu tôn trọng với vợ mình như thế được.
Mà Miên Miên, bạn thân của cô…
Đường Từ Từ biết hoàn cảnh của cô, cũng biết cô luôn tự thu mình lại để bảo vệ bản thân.
Bây giờ cô mỉm cười kiên cường và lạc quan đến thế là bởi vì Miên Miên biết chuyện ly hôn của mình có hy vọng, một khi ông Tần từ giã nơi đây thì chắc chắn cô ấy sẽ được trả tự do. Với cả Tần Minh Viễn cũng không thích Miên Miên, vợ chồng hai người đều có chung ý kiến về việc này, Miên Miên cũng có một đồng đội cùng chung chiến tuyến.
Nhưng nếu Tần Minh Viễn không đồng ý, với thế lực của nhà họ Tần thì Miên Miên có nhất quyết muốn ly hôn thì cũng không phải là không được, chỉ là việc này hết sức gian nan.
Vì lẽ đó, Đường Từ Từ phải nghĩ đến phương hướng tốt nhất, lấy góc độ gian xảo nhất để nghiền ngẫm lại thái độ bất thường của Tần Minh Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.