Chương 135
Thủy Sắc Thiên Thanh
11/05/2021
LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 135
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Bàn giao đồ vật xong, Thẩm Mộ liền mang cô vợ nhà mình đi mất.
Đường Phỉ mở túi hồ sơ, lấy hai tờ giấy mỏng bên trong ra, nhìn kĩ mới thấy đó là một bản di chúc, di chúc của Phương Huyên.
Phương Huyên ủy thác hết tiền tiết kiệm cho Quỹ Từ thiện, quyên tặng toàn bộ cho vùng núi khó khăn.
Đường Phỉ thở một hơi thật dài, để di chúc lại vào túi, bước ra ngoài tìm cha mẹ Phương Huyên.
Giao đồ đến tay hai ông bà, phản ứng của đối phương quả nhiên nằm trong dự kiến.
- Giả, đây nhất định là giả, làm giả. Huyên Huyên sao có thể để lại thứ này được? Ai đưa cho cô? Thứ này rốt cuộc là ai đưa cho cô? - Mẹ Phương xem xong liền kích động. Bà ta túm chặt lấy tay Đường Phỉ, lay lắc không ngừng, như thể nếu hôm nay Đường Phỉ không nói ra một cái tên thì bà ta tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.
- Là Thẩm tổng của Thiên Duyệt đưa. - Đường Phỉ không có gì phải giấu giếm, thản nhiên đáp lời.
- Bọn họ hại con gái tôi còn chưa đủ, giờ muốn đẩy vợ chồng già này vào chỗ chết luôn mới vừa phải không? Được, tôi đi chết ngay đây, không sống nữa. - Mẹ Phương gào khóc.
Nếu là khi trước, nói không chừng Đường Phỉ sẽ hảo tâm mà lên tiếng can ngăn. Nhưng lúc này cô chỉ lạnh nhạt đứng đó, không vươn tay kéo, cũng chẳng mở miệng khuyên.
Mẹ Phương lòng đầy căm phẫn, hận không thể lập tức nhảy lầu cho người ta xem, thấy không ai phối hợp với màn diễn của mình cũng không tiến thêm bước nữa mà chỉ đứng im lau nước mắt.
Quả nhiên, quả nhiên là vậy.
Có người xem tự sát như một cách giải thoát, có người lại lấy đó làm lợi thế cho bản thân. Những kẻ luôn mồm la hét muốn chết sao có thể tìm đến cái chết dễ dàng như vậy được? Đường Phỉ cầm túi hồ sơ rỗng trên tay, hít sâu một hơi, cảm khái vô vàn.
Có những lời không nói không chịu được, cuối cùng Đường Phỉ vẫn mở miệng: "Bác trai, bác gái, mấy lời này không nên từ con tới nói, nhưng bản di chúc này thật sự không liên quan gì đến Thẩm tổng của Thiên Duyệt, càng không thể do cô ấy giả tạo ra được. Hai người nhìn thời gian trong đó là biết."
Thời gian?
Hai vợ chồng già sửng sốt, vội trải tờ giấy đã bị siết đến nhàu nhĩ ra, lật đến trang cuối cùng tìm chữ ký con gái.
Phương Huyên, ngày 23 tháng Sáu.
Cách hiện tại gần chín tháng.
Tay mẹ Phương run rẩy: "Này... Sao vậy được? Chuyện này không thể nào."
Ba Phương đứng bên cạnh cũng không thốt nên lời. Nhà họ Phương bọn họ xem như gia đình trí thức, con gái từ nhỏ đã luyện chữ theo nét của ông. Chữ ký trên bản di chúc này, người khác còn có thể lừa mình dối người nhưng ba Phương không làm được. Trong lòng ông hiểu rất rõ, đó là chữ của Phương Huyên, chữ tự tay viết lên.
Chín tháng trước con gái đã lập di chúc rồi sao?
Suy nghĩ muốn chết của Phương Huyên rốt cuộc đã tồn tại trong bao lâu?
Ba Phương, mẹ Phương cuối cùng cũng nhìn thẳng vào vấn đề ấy lần đầu tiên từ sau khi Phương Huyên qua đời. Con họ, con gái ruột của họ, chẳng lẽ thật sự là bị chính cha mẹ mình ép chết sao?
Ba Phương không khỏi nhớ lại không lâu trước kia, khi những tin đồn liên quan đến việc Phương Huyên bán sắc lại một lần nữa ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, bọn họ hận con gái quá phóng túng, vừa xấu hổ, vừa giận dữ lại bất lực. Ngay lúc ấy, tập đoàn Bằng Trình phái quản lý cấp cao đến nhà họ chuyển lời, nói là Phương Huyên bị công ty quản lý mê hoặc nên mới lầm đường lạc lối, chỉ cần bọn họ khuyên con gái từ bỏ suy nghĩ thưa kiện là bên kia sẽ cho qua mọi chuyện, đồng thời còn hứa hẹn có thể vận dụng quan hệ của tập đoàn Bằng Trình mà dốc sức giải quyết những tin tức bất lợi với Phương Huyên đang nhan nhản trên mạng hiện giờ.
Ba Phương nghe xong lập tức động lòng. Đúng vậy, không phải bọn họ không biết dạy con mà là con gái bước vào giới giải trí đã thay đổi, bị công ty quản lý xúi giục thành kẻ trơ trẽn như vậy. Cho nên bọn họ mới không ngừng tìm đến nhà làm ầm ĩ, ép Phương Huyên phải thỏa hiệp. Thật ra sau khi con gái tự sát, bọn họ cũng từng nghĩ có lẽ mọi chuyện không giống như những gì tập đoàn Bằng Trình đã nói, nhưng họ không gánh nổi, không gánh nổi tội danh ép chết con gái ruột. Cho nên họ muốn kiện Thiên Duyệt, muốn hắt chậu nước bẩn ấy cho người khác. Như vậy trong lòng họ mới có thể dễ chịu hơn một chút, mới có thể tiếp tục nói với bản thân rằng trước giờ mình không sai, tuyệt đối không thể nào sai.
Nhưng hôm nay, tất cả những thứ đó, những gương mặt giả tạo hèn mọn mà dối trá ấy đều bị một bản di chúc Phương Huyên để lại từ chín tháng trước lột trần triệt để.
Phương Huyên bị bệnh, bệnh nghiêm trọng như vậy nhưng lại không cách nào nhận được một chút an ủi từ gia đình. Cho dù không có sự việc ở tiệc rượu thì vợ chồng họ trước đó nói chuyện với Phương Huyên thế nào?
"Không biết liêm sỉ."
"Mặt mũi đều bị mày làm mất sạch."
"Mày đừng có về, đừng làm ô uế cửa nhà họ Phương."
Lời đồn trên mạng, bọn họ tin. Tin tức bịa đặt báo chí đưa, bọn họ tin. Những lời bôi nhọ con gái từ miệng hàng xóm quê nhà, bọn họ cũng tin. Chỉ duy nhất không tin Phương Huyên thật sự đã phải nhận hết thiệt thòi.
Kiện Thiên Duyệt? Haha, kiện Thiên Duyệt không làm tròn bổn phận của một công ty quản lý, vậy hai vợ chồng họ thì sao, bọn họ đã làm tròn bổn phận của cha mẹ chưa?
Phương Huyên, con gái họ, từ chín tháng trước đã lập di chúc, quyết lòng muốn chết, còn quyên tặng toàn bộ tài sản cho Quỹ Từ thiện. Rốt cuộc con gái đã hận bọn họ đến độ nào?
Không, hẳn là một chút hận cũng không có.
Phương Huyên ra đi vô cùng dứt khoát, buông bỏ hết thảy, buông tình yêu, buông cả thù hận, thân thể cha mẹ cho cũng đã trả lại, từ đây âm dương cách biệt, không còn liên quan.
Đường Phỉ thấy ba Phương cầm bản di chúc, mặt mũi trắng bệch. Đầu tiên ông cười, sau đó nhắm mắt, cả người run rẩy ngã quỵ.
- Bác trai?!
- Lão Phương, ông đừng làm tôi sợ!
Cha Phương Huyên trúng gió. Sau khi được đưa đến bệnh viện chữa trị kịp thời, tỉnh lại rồi nhưng nửa người trái đã không cách nào hành động tự nhiên, sợ là phải như vậy suốt đời.
Vốn bọn họ có một cô con gái xinh đẹp, dịu dàng. Nếu Phương Huyên còn sống, cô nhất định sẽ canh giữ bên giường bệnh một tấc không rời. Chỉ tiếc cô đã đi rồi.
Đường Phỉ làm luật sư ủy thác cho hai ông bà, tuy rất phản cảm với tư tưởng ích kỷ, bảo thủ và cách làm cực đoan của họ nhưng cuối cùng vẫn đi theo giúp đỡ trông nom. Mà lời đầu tiên ba Phương nói sau khi tỉnh lại chính là bọn họ chuẩn bị rút đơn kiện.
- Bác không định kiện nữa sao? – Đường Phỉ xác nhận lần nữa.
Ba Phương nhìn lên trần phòng bệnh trắng toát bằng ánh mắt trống rỗng: “Không kiện nữa.”
Mẹ Phương cũng không phản đối quyết định của chồng. Bà chỉ ngồi bên mép giường, không ngừng thút thít.
Đôi vợ chồng mất con gái này, lúc tuổi già sợ là khó tránh khỏi cảnh thê lương. Nhưng không có nhân thì làm sao có quả? Mỗi người đều phải trả giá cho sự lựa chọn của bản thân.
Cha mẹ Phương Huyên rút đơn kiện nhưng không có nghĩa là chuyện này kết thúc ở đây.
Các người không kiện nhưng Thiên Duyệt muốn kiện.
Rũ bỏ thân phận bị kiện, Thiên Duyệt lập tức biến thành khổ chủ, lấy tội danh cưỡng hiếp không thành mà yêu cầu cơ quan công an tiến hành lập án.
Mới đầu, Trình Chí Kiến chẳng thèm bận tâm mảy may mấy chuyện đó.
Buồn cười, gã là ai? Tam công tử của tập đoàn Bằng Trình. Cha mẹ có tuổi rồi mới sinh được gã, là con trai cưng, hận không thể hái cả trăng sao xuống cung phụng. Một minh tinh chơi không được đã tự sát làm gì được gã? Một công ty giải trí quèn như Thiên Duyệt làm gì được gã? Đám cư dân mạng không nguyên tắc, không lập trường, tùy tiện lừa mấy câu đã tin sái cổ lại có thể làm gì được gã? Trình Chí Kiến căn bản không hề sợ hãi.
Ban đầu, đúng như Trình Chí Kiến suy nghĩ. Dù Phương Huyên đã xét nghiệm máu, kết quả biểu hiện có thành phần thuốc nhưng cũng chẳng làm được gì. Dư luận vốn đã chẳng mấy thân thiện với Phương Huyên, mà Bằng Trình âm thầm cho người thả ra một ít tiếng gió nói Trình Chí Kiến mới là người bị hại, khiến tình thế xoay chuyển về phía gã. Cảnh sát đến điều tra theo thủ tục, Trình Chí Kiến dứt khoát rời khỏi thành phố Kinh Nguyên đi giải sầu. Chỉ cần giữ nguyên tiết tấu ấy thì chuyện này sớm muộn cũng sẽ dở dang.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ chính là Phương Huyên lại tự sát, sau đó tất cả mọi thứ đột nhiên mất khống chế. Bọn họ rõ ràng đã rất cẩn thận, làm việc rất chu toàn, liên hệ tất cả khách thuê phòng ở tầng xảy ra chuyện cùng ngày, thậm chí tập đoàn khách sạn cắm rễ ở thành phố Kinh Nguyên nhiều năm như Thịnh Thế Kinh Luân cũng đã bị họ mua chuộc. Ai ngờ cuối cùng vẫn để lọt một đoạn video quay bằng di động, khiến Thịnh Thế Kinh Luân không thể không phản chiến, làm tình thế hoàn toàn đảo ngược.
Ngoài đời sợ bóng sợ gió, trên mạng đã bắt đầu có người đào móc tư liệu cá nhân của Trình Chí Kiến, thậm chí cả tập đoàn Bằng Trình đứng sau lưng gã. Hoạt động biểu tình từng diễn ra trước cửa Thiên Duyệt giờ lại tự phát chuyển dời đến tổng bộ của tập đoàn Bằng Trình.
Dù đã đến nước ấy, Trình Chí Kiến vẫn cho rằng chuyện này chẳng có gì ghê gớm. Nếu thật sự không thể cho chìm xuồng thì cùng lắm là tìm một người phát ngôn thay gã nói câu xin lỗi là xong thôi.
Mãi đến khi cảnh sát tìm đến cửa, muốn dẫn mình đi, Trình Chí Kiến vẫn nghĩ như vậy.
- Mấy người muốn làm gì? Có biết tôi là ai không? Báo số hiệu cảnh sát ra đi, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm hết đám các người.
Bị cảnh sát kềm chặt hai bên, Trình Chí Kiến còn không ngừng kêu gào.
- Số hiệu 042117. Đề nghị anh phối hợp với chúng tôi. Dẫn đi.
Cảnh sát không chút dao động, trực tiếp đưa ra giấy chứng nhận và làm những thủ tục theo quy trình, sau đó không nói hai lời đã mang Trình Chí Kiến đi.
Khi ra cửa, Trình Chí Kiến còn ồn ào với trợ lý: “Gọi cho anh tôi, mau gọi cho anh cả của tôi.”
Trợ lý nôn nóng gật đầu, cầm điện thoại vội vàng bước theo xuống lầu, dọc đường đi còn không ngừng bảo đảm: “Cậu yên tâm, tôi sẽ gọi cho anh Trình ngay.”
Điện thoại còn chưa kịp chuyển thì Trình Chí Kiến đã bị xe cảnh sát mang đi. Nhìn bóng xe càng lúc càng xa, trợ lý thở dài cất điện thoại.
Một gã trợ lý như anh ta còn có thể nhìn ra được, chỉ tội vị tam công tử không biết sợ này đến giờ vẫn hồ đồ, còn đòi gọi điện cho anh cả…
Trợ lý nghĩ, giờ phút này, người hy vọng Trình Chí Kiến yên lặng biến mất khỏi tầm mắt công chúng nhất hẳn chính là tên anh cả ấy của gã.
Trình Chí Kiến là con cưng của chủ tịch và phu nhân tập đoàn Bằng Trình, không sai. Nhưng người có lợi hại đến độ nào cũng có ngày già đi. Tập đoàn Bằng Trình chung quy sẽ không rơi vào tay kẻ ăn chơi trác táng như Trình Chí Kiến. Mà người anh cả sợ là đã chán cảnh cứ mãi đi dọn dẹp hậu quả do gã gây ra nên lần này muốn trút bỏ gánh nặng này thật triệt để.
Không có doanh nghiệp nào sạch sẽ như tờ giấy trắng. Trình Chí Kiến gặp phiền toái lớn như vậy, không chỉ mỗi mình gã bị mọi người chú ý. Nếu chỉ vì một tên con cháu họ Trình vô dụng ấy mà mấy chuyện ẩn trong tập đoàn bị người có tâm đào ra thì cả gia tộc sẽ gặp rủi ro.
Đối với cha mẹ mà nói, bàn tay tuy có ngón dài ngón ngắn nhưng chặt bỏ ngón nào cũng sẽ đau thấu tâm can. Nhà họ Trình trước giờ không chỉ có một đứa con là Trình Chí Kiến, trên gã còn có hai người anh, một người chị đã gả, còn có nhiều họ hàng dây mơ rễ má trong tập đoàn Bằng Trình.
Sau khi cân nhắc lựa chọn hai bên, tiếp tục giữ Trình Chí Kiến đã không phải hành động sáng suốt.
_____________
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Bàn giao đồ vật xong, Thẩm Mộ liền mang cô vợ nhà mình đi mất.
Đường Phỉ mở túi hồ sơ, lấy hai tờ giấy mỏng bên trong ra, nhìn kĩ mới thấy đó là một bản di chúc, di chúc của Phương Huyên.
Phương Huyên ủy thác hết tiền tiết kiệm cho Quỹ Từ thiện, quyên tặng toàn bộ cho vùng núi khó khăn.
Đường Phỉ thở một hơi thật dài, để di chúc lại vào túi, bước ra ngoài tìm cha mẹ Phương Huyên.
Giao đồ đến tay hai ông bà, phản ứng của đối phương quả nhiên nằm trong dự kiến.
- Giả, đây nhất định là giả, làm giả. Huyên Huyên sao có thể để lại thứ này được? Ai đưa cho cô? Thứ này rốt cuộc là ai đưa cho cô? - Mẹ Phương xem xong liền kích động. Bà ta túm chặt lấy tay Đường Phỉ, lay lắc không ngừng, như thể nếu hôm nay Đường Phỉ không nói ra một cái tên thì bà ta tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.
- Là Thẩm tổng của Thiên Duyệt đưa. - Đường Phỉ không có gì phải giấu giếm, thản nhiên đáp lời.
- Bọn họ hại con gái tôi còn chưa đủ, giờ muốn đẩy vợ chồng già này vào chỗ chết luôn mới vừa phải không? Được, tôi đi chết ngay đây, không sống nữa. - Mẹ Phương gào khóc.
Nếu là khi trước, nói không chừng Đường Phỉ sẽ hảo tâm mà lên tiếng can ngăn. Nhưng lúc này cô chỉ lạnh nhạt đứng đó, không vươn tay kéo, cũng chẳng mở miệng khuyên.
Mẹ Phương lòng đầy căm phẫn, hận không thể lập tức nhảy lầu cho người ta xem, thấy không ai phối hợp với màn diễn của mình cũng không tiến thêm bước nữa mà chỉ đứng im lau nước mắt.
Quả nhiên, quả nhiên là vậy.
Có người xem tự sát như một cách giải thoát, có người lại lấy đó làm lợi thế cho bản thân. Những kẻ luôn mồm la hét muốn chết sao có thể tìm đến cái chết dễ dàng như vậy được? Đường Phỉ cầm túi hồ sơ rỗng trên tay, hít sâu một hơi, cảm khái vô vàn.
Có những lời không nói không chịu được, cuối cùng Đường Phỉ vẫn mở miệng: "Bác trai, bác gái, mấy lời này không nên từ con tới nói, nhưng bản di chúc này thật sự không liên quan gì đến Thẩm tổng của Thiên Duyệt, càng không thể do cô ấy giả tạo ra được. Hai người nhìn thời gian trong đó là biết."
Thời gian?
Hai vợ chồng già sửng sốt, vội trải tờ giấy đã bị siết đến nhàu nhĩ ra, lật đến trang cuối cùng tìm chữ ký con gái.
Phương Huyên, ngày 23 tháng Sáu.
Cách hiện tại gần chín tháng.
Tay mẹ Phương run rẩy: "Này... Sao vậy được? Chuyện này không thể nào."
Ba Phương đứng bên cạnh cũng không thốt nên lời. Nhà họ Phương bọn họ xem như gia đình trí thức, con gái từ nhỏ đã luyện chữ theo nét của ông. Chữ ký trên bản di chúc này, người khác còn có thể lừa mình dối người nhưng ba Phương không làm được. Trong lòng ông hiểu rất rõ, đó là chữ của Phương Huyên, chữ tự tay viết lên.
Chín tháng trước con gái đã lập di chúc rồi sao?
Suy nghĩ muốn chết của Phương Huyên rốt cuộc đã tồn tại trong bao lâu?
Ba Phương, mẹ Phương cuối cùng cũng nhìn thẳng vào vấn đề ấy lần đầu tiên từ sau khi Phương Huyên qua đời. Con họ, con gái ruột của họ, chẳng lẽ thật sự là bị chính cha mẹ mình ép chết sao?
Ba Phương không khỏi nhớ lại không lâu trước kia, khi những tin đồn liên quan đến việc Phương Huyên bán sắc lại một lần nữa ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, bọn họ hận con gái quá phóng túng, vừa xấu hổ, vừa giận dữ lại bất lực. Ngay lúc ấy, tập đoàn Bằng Trình phái quản lý cấp cao đến nhà họ chuyển lời, nói là Phương Huyên bị công ty quản lý mê hoặc nên mới lầm đường lạc lối, chỉ cần bọn họ khuyên con gái từ bỏ suy nghĩ thưa kiện là bên kia sẽ cho qua mọi chuyện, đồng thời còn hứa hẹn có thể vận dụng quan hệ của tập đoàn Bằng Trình mà dốc sức giải quyết những tin tức bất lợi với Phương Huyên đang nhan nhản trên mạng hiện giờ.
Ba Phương nghe xong lập tức động lòng. Đúng vậy, không phải bọn họ không biết dạy con mà là con gái bước vào giới giải trí đã thay đổi, bị công ty quản lý xúi giục thành kẻ trơ trẽn như vậy. Cho nên bọn họ mới không ngừng tìm đến nhà làm ầm ĩ, ép Phương Huyên phải thỏa hiệp. Thật ra sau khi con gái tự sát, bọn họ cũng từng nghĩ có lẽ mọi chuyện không giống như những gì tập đoàn Bằng Trình đã nói, nhưng họ không gánh nổi, không gánh nổi tội danh ép chết con gái ruột. Cho nên họ muốn kiện Thiên Duyệt, muốn hắt chậu nước bẩn ấy cho người khác. Như vậy trong lòng họ mới có thể dễ chịu hơn một chút, mới có thể tiếp tục nói với bản thân rằng trước giờ mình không sai, tuyệt đối không thể nào sai.
Nhưng hôm nay, tất cả những thứ đó, những gương mặt giả tạo hèn mọn mà dối trá ấy đều bị một bản di chúc Phương Huyên để lại từ chín tháng trước lột trần triệt để.
Phương Huyên bị bệnh, bệnh nghiêm trọng như vậy nhưng lại không cách nào nhận được một chút an ủi từ gia đình. Cho dù không có sự việc ở tiệc rượu thì vợ chồng họ trước đó nói chuyện với Phương Huyên thế nào?
"Không biết liêm sỉ."
"Mặt mũi đều bị mày làm mất sạch."
"Mày đừng có về, đừng làm ô uế cửa nhà họ Phương."
Lời đồn trên mạng, bọn họ tin. Tin tức bịa đặt báo chí đưa, bọn họ tin. Những lời bôi nhọ con gái từ miệng hàng xóm quê nhà, bọn họ cũng tin. Chỉ duy nhất không tin Phương Huyên thật sự đã phải nhận hết thiệt thòi.
Kiện Thiên Duyệt? Haha, kiện Thiên Duyệt không làm tròn bổn phận của một công ty quản lý, vậy hai vợ chồng họ thì sao, bọn họ đã làm tròn bổn phận của cha mẹ chưa?
Phương Huyên, con gái họ, từ chín tháng trước đã lập di chúc, quyết lòng muốn chết, còn quyên tặng toàn bộ tài sản cho Quỹ Từ thiện. Rốt cuộc con gái đã hận bọn họ đến độ nào?
Không, hẳn là một chút hận cũng không có.
Phương Huyên ra đi vô cùng dứt khoát, buông bỏ hết thảy, buông tình yêu, buông cả thù hận, thân thể cha mẹ cho cũng đã trả lại, từ đây âm dương cách biệt, không còn liên quan.
Đường Phỉ thấy ba Phương cầm bản di chúc, mặt mũi trắng bệch. Đầu tiên ông cười, sau đó nhắm mắt, cả người run rẩy ngã quỵ.
- Bác trai?!
- Lão Phương, ông đừng làm tôi sợ!
Cha Phương Huyên trúng gió. Sau khi được đưa đến bệnh viện chữa trị kịp thời, tỉnh lại rồi nhưng nửa người trái đã không cách nào hành động tự nhiên, sợ là phải như vậy suốt đời.
Vốn bọn họ có một cô con gái xinh đẹp, dịu dàng. Nếu Phương Huyên còn sống, cô nhất định sẽ canh giữ bên giường bệnh một tấc không rời. Chỉ tiếc cô đã đi rồi.
Đường Phỉ làm luật sư ủy thác cho hai ông bà, tuy rất phản cảm với tư tưởng ích kỷ, bảo thủ và cách làm cực đoan của họ nhưng cuối cùng vẫn đi theo giúp đỡ trông nom. Mà lời đầu tiên ba Phương nói sau khi tỉnh lại chính là bọn họ chuẩn bị rút đơn kiện.
- Bác không định kiện nữa sao? – Đường Phỉ xác nhận lần nữa.
Ba Phương nhìn lên trần phòng bệnh trắng toát bằng ánh mắt trống rỗng: “Không kiện nữa.”
Mẹ Phương cũng không phản đối quyết định của chồng. Bà chỉ ngồi bên mép giường, không ngừng thút thít.
Đôi vợ chồng mất con gái này, lúc tuổi già sợ là khó tránh khỏi cảnh thê lương. Nhưng không có nhân thì làm sao có quả? Mỗi người đều phải trả giá cho sự lựa chọn của bản thân.
Cha mẹ Phương Huyên rút đơn kiện nhưng không có nghĩa là chuyện này kết thúc ở đây.
Các người không kiện nhưng Thiên Duyệt muốn kiện.
Rũ bỏ thân phận bị kiện, Thiên Duyệt lập tức biến thành khổ chủ, lấy tội danh cưỡng hiếp không thành mà yêu cầu cơ quan công an tiến hành lập án.
Mới đầu, Trình Chí Kiến chẳng thèm bận tâm mảy may mấy chuyện đó.
Buồn cười, gã là ai? Tam công tử của tập đoàn Bằng Trình. Cha mẹ có tuổi rồi mới sinh được gã, là con trai cưng, hận không thể hái cả trăng sao xuống cung phụng. Một minh tinh chơi không được đã tự sát làm gì được gã? Một công ty giải trí quèn như Thiên Duyệt làm gì được gã? Đám cư dân mạng không nguyên tắc, không lập trường, tùy tiện lừa mấy câu đã tin sái cổ lại có thể làm gì được gã? Trình Chí Kiến căn bản không hề sợ hãi.
Ban đầu, đúng như Trình Chí Kiến suy nghĩ. Dù Phương Huyên đã xét nghiệm máu, kết quả biểu hiện có thành phần thuốc nhưng cũng chẳng làm được gì. Dư luận vốn đã chẳng mấy thân thiện với Phương Huyên, mà Bằng Trình âm thầm cho người thả ra một ít tiếng gió nói Trình Chí Kiến mới là người bị hại, khiến tình thế xoay chuyển về phía gã. Cảnh sát đến điều tra theo thủ tục, Trình Chí Kiến dứt khoát rời khỏi thành phố Kinh Nguyên đi giải sầu. Chỉ cần giữ nguyên tiết tấu ấy thì chuyện này sớm muộn cũng sẽ dở dang.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ chính là Phương Huyên lại tự sát, sau đó tất cả mọi thứ đột nhiên mất khống chế. Bọn họ rõ ràng đã rất cẩn thận, làm việc rất chu toàn, liên hệ tất cả khách thuê phòng ở tầng xảy ra chuyện cùng ngày, thậm chí tập đoàn khách sạn cắm rễ ở thành phố Kinh Nguyên nhiều năm như Thịnh Thế Kinh Luân cũng đã bị họ mua chuộc. Ai ngờ cuối cùng vẫn để lọt một đoạn video quay bằng di động, khiến Thịnh Thế Kinh Luân không thể không phản chiến, làm tình thế hoàn toàn đảo ngược.
Ngoài đời sợ bóng sợ gió, trên mạng đã bắt đầu có người đào móc tư liệu cá nhân của Trình Chí Kiến, thậm chí cả tập đoàn Bằng Trình đứng sau lưng gã. Hoạt động biểu tình từng diễn ra trước cửa Thiên Duyệt giờ lại tự phát chuyển dời đến tổng bộ của tập đoàn Bằng Trình.
Dù đã đến nước ấy, Trình Chí Kiến vẫn cho rằng chuyện này chẳng có gì ghê gớm. Nếu thật sự không thể cho chìm xuồng thì cùng lắm là tìm một người phát ngôn thay gã nói câu xin lỗi là xong thôi.
Mãi đến khi cảnh sát tìm đến cửa, muốn dẫn mình đi, Trình Chí Kiến vẫn nghĩ như vậy.
- Mấy người muốn làm gì? Có biết tôi là ai không? Báo số hiệu cảnh sát ra đi, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm hết đám các người.
Bị cảnh sát kềm chặt hai bên, Trình Chí Kiến còn không ngừng kêu gào.
- Số hiệu 042117. Đề nghị anh phối hợp với chúng tôi. Dẫn đi.
Cảnh sát không chút dao động, trực tiếp đưa ra giấy chứng nhận và làm những thủ tục theo quy trình, sau đó không nói hai lời đã mang Trình Chí Kiến đi.
Khi ra cửa, Trình Chí Kiến còn ồn ào với trợ lý: “Gọi cho anh tôi, mau gọi cho anh cả của tôi.”
Trợ lý nôn nóng gật đầu, cầm điện thoại vội vàng bước theo xuống lầu, dọc đường đi còn không ngừng bảo đảm: “Cậu yên tâm, tôi sẽ gọi cho anh Trình ngay.”
Điện thoại còn chưa kịp chuyển thì Trình Chí Kiến đã bị xe cảnh sát mang đi. Nhìn bóng xe càng lúc càng xa, trợ lý thở dài cất điện thoại.
Một gã trợ lý như anh ta còn có thể nhìn ra được, chỉ tội vị tam công tử không biết sợ này đến giờ vẫn hồ đồ, còn đòi gọi điện cho anh cả…
Trợ lý nghĩ, giờ phút này, người hy vọng Trình Chí Kiến yên lặng biến mất khỏi tầm mắt công chúng nhất hẳn chính là tên anh cả ấy của gã.
Trình Chí Kiến là con cưng của chủ tịch và phu nhân tập đoàn Bằng Trình, không sai. Nhưng người có lợi hại đến độ nào cũng có ngày già đi. Tập đoàn Bằng Trình chung quy sẽ không rơi vào tay kẻ ăn chơi trác táng như Trình Chí Kiến. Mà người anh cả sợ là đã chán cảnh cứ mãi đi dọn dẹp hậu quả do gã gây ra nên lần này muốn trút bỏ gánh nặng này thật triệt để.
Không có doanh nghiệp nào sạch sẽ như tờ giấy trắng. Trình Chí Kiến gặp phiền toái lớn như vậy, không chỉ mỗi mình gã bị mọi người chú ý. Nếu chỉ vì một tên con cháu họ Trình vô dụng ấy mà mấy chuyện ẩn trong tập đoàn bị người có tâm đào ra thì cả gia tộc sẽ gặp rủi ro.
Đối với cha mẹ mà nói, bàn tay tuy có ngón dài ngón ngắn nhưng chặt bỏ ngón nào cũng sẽ đau thấu tâm can. Nhà họ Trình trước giờ không chỉ có một đứa con là Trình Chí Kiến, trên gã còn có hai người anh, một người chị đã gả, còn có nhiều họ hàng dây mơ rễ má trong tập đoàn Bằng Trình.
Sau khi cân nhắc lựa chọn hai bên, tiếp tục giữ Trình Chí Kiến đã không phải hành động sáng suốt.
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.