Chương 26
Thủy Sắc Thiên Thanh
11/05/2021
LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 26
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Thẩm Mộ ngã xuống giường, bày ra một tư thế quyến rũ: “Khương đại luật sư, tiếp theo em định làm gì?”
Khương Vu nhìn qua cửa sổ, ngắm vầng trăng treo trên cao.
- Chờ, chờ đêm lại sâu một chút. – Khương Vu nói.
Thẩm Mộ đặt tay lên đùi, dần trêu chọc mà lướt lên trên dọc theo li quần, đến eo: “Vậy em nói xem trong quá trình chờ đợi dài lâu này chúng ta có muốn làm gì không?”
Sắc đẹp thay cơm cũng chỉ tới vậy, Khương Vu liếm miệng theo bản năng, trông như mèo con, sau đó liền bị Thẩm Mộ kéo lên giường. Mà khi người nọ chuẩn bị hôn xuống, cô lại né tránh.
- Đừng quậy, ngoan ngoãn nằm với em một lát.
- Được.
Thẩm Mộ cũng không dây dưa, lập tức yên lặng nằm bên cạnh Khương Vu.
Một lát sau, Khương Vu mở miệng nói: “Vừa rồi chị không phải hỏi em có điều tra Tưởng Chí Hồng hay không sao?”
Thẩm Mộ gật gật đầu, kiên nhẫn nghe Khương Vu trả lời.
- Thật ra không cần điều tra. Tưởng Chí Hồng căn bản không hề phòng bị mấy chuyện này, giống như những gì gã làm là hết sức bình thường. Vừa rồi ở chỗ tiếp tân chị cũng nghe rồi đó, gã là khách quen của khách sạn Hoa Đình, ngay cả phòng thuê cũng là cố định. – Khương Vu nói xong, nghiêng người nhìn Thẩm Mộ.
Mặt Thẩm Mộ hơi đau. Mới vừa rồi khi ra khỏi nhà, cô cũng muốn mang Khương Vu đi Thịnh Thế Kinh Luân, chỗ cũ, kiểu phòng cũ, ngay cả số phòng cũng không đổi. Nhưng mà cô kéo Khương Vu đi làm cái gì cũng đều là danh chính ngôn thuận, bởi vì Khương Vu là vợ cô.
Khương Vu thật sự không biết mình nói câu nào chọt trúng điểm hưng phấn của Thẩm Mộ, người này thiếu chút nữa đã hôn cô đến tắt thở. Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng ôm của chị, cô xem thời gian.
Đã gần mười một giờ, vừa vặn là lúc đêm khuya tình nồng ý mật.
Thấy Khương Vu nhìn đồng hồ, Thẩm Mộ cũng hiểu, hẳn là đã đến lúc. Cô vừa định hỏi Khương Vu tiếp theo làm thế nào thì đã thấy đối phương đặt ngón trỏ lên môi.
- Suỵt.
Thẩm Mộ hiểu ý, im lặng. Ngay sau đó liền thấy Khương Vu lưu loát ấn ba số quen thuộc.
… Báo công an.
- Xin chào, đây là 110 của thành phố Kinh Nguyên, mời nói.
- Phòng 1306 khách sạn Hoa Đình có người mua bán dâm, làm ơn cho người đi xác minh.
Khương Vu lúc nói những lời này quả thật là mặt không biến sắc, tim không biến nhịp, còn lễ phép, khách khí cung cấp rất nhiều chi tiết cho bên kia điện thoại.
- Em... em không sợ người ta xác minh xong sẽ truy cứu trách nhiệm em vì báo tin giả sao? – Thẩm Mộ lắp bắp.
- Em báo tin giả gì? – Khương Vu trưng gương mặt vô tội.
- Mua bán dâm. – Thẩm Mộ chỉ hướng phòng 1306 của Tưởng Chí Hồng.
- Mua bán dâm là chỉ việc dùng tiền bạc, tài sản làm điều kiện trao đổi để phát sinh hành vi tình dục không chính đáng với người cùng giới hay khác giới. – Khương Vu nghiêm túc giải thích định nghĩa mua bán dâm, sau đó lại hỏi. – Hành vi của bọn họ chính đáng sao?
Thẩm Mộ lắc đầu: “Không chính đáng.” Tưởng Chí Hồng là người có vợ rồi.
- Không có dùng tiền bạc, tài sản làm điều kiện trao đổi sao? – Khương Vu hỏi tiếp.
Thẩm Mộ lại lắc đầu: “Không biết.”
Khương Vu cười nhạt: “Sẽ có.”
Thẩm Mộ run run. Luật sư Khương một khi lộ ra nụ cười như vậy thì kiểu gì cũng sẽ có biến.
Khương Vu thản nhiên nhún vai, cũng không sợ nói cho Thẩm Mộ biết chân tướng.
- Mối quan hệ tình dục nếu hai bên có giao dịch tiền bạc thì chính là mua bán dâm. Nếu không có thì chính là thông dâm. Bất luận thế nào, chỉ cần Tưởng Chí Hồng phát sinh quan hệ tình dục với người không phải vợ gã là Thái Vân thì đó chính là hành vi tình dục không chính đáng. Gã đã phản bội vợ mình, phản bội hôn nhân. Tình cảm hai người tan vỡ, gã chính là người khởi xướng, là bên sai trong vụ kiện ly hôn này. Mà có ghi chép của cảnh sát, cho dù cuối cùng nhận định thế nào, trong tay em đều sẽ có thêm một bằng chứng.
Trong mắt Thẩm Mộ, Khương Vu hơi nhướn đuôi mày, bên môi treo một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt tự tin mà lại sắc bén.
Ngầu!
Thẩm Mộ để người kia dựa vào tường. Lát nữa Khương Vu còn phải ra ngoài, Thẩm Mộ không dám hôn, nhưng sờ sờ chắc không sao chứ? Vòng eo, sống lưng, tay cô thậm chí còn luồn vào trong áo Khương Vu.
Trên hành lang truyền đến một trận xôn xao, tiếng đập cửa cùng tiếng nói chuyện liên tiếp vang lên.
Thẩm Mộ và Khương Vu trốn trong phòng ngắm trăng, có thể loáng thoáng nghe được trong trận ồn ào bên ngoài, thi thoảng xen lẫn tiếng quát phẫn nộ của Tưởng Chí Hồng cùng tiếng khóc thút thít của cô gái.
- Mời anh trình chứng minh thư.
- Mấy người đây là xâm phạm nhân quyền, tôi muốn khiếu nại.
- Cái gì mà mua bán dâm, mấy người đừng có nói bậy.
Nghe ngóng kịch hay một hơi, Khương Vu cảm thấy cũng đã đến lúc mình lên sân khấu. Thẩm Mộ muốn cùng cô ra ngoài, lại bị cô đè bả vai.
- Em để chị đi theo đã là phá lệ rồi. – Giọng Khương Vu rất lạnh, vẻ mặt cũng cực kì nghiêm túc.
Thẩm Mộ cũng không ép buộc mà ngoan ngoãn ngồi xuống.
Khương Vu sửa lại vẻ ngoài một chút, trông như vừa bừng tỉnh từ giấc ngủ, khoác đại quần áo ra xem náo nhiệt.
- Sao ồn vậy chứ? – Khương Vu ngáp. Mà khi nhìn đến Tưởng Chí Hồng, cô liền mở to mắt, - A, anh Tưởng?
Tưởng Chí Hồng trong nháy mắt nhìn đến Khương Vu thì vẫn chưa kịp phản ứng lại đó là ai, chỉ cảm thấy quen mắt. Mà khi nhớ ra được, gã lập tức nổi điên.
- Là cô, là cô làm đúng không? – Tưởng Chí Hồng còn đang cởi trần, định vung tay xông đến chỗ Khương Vu.
Nhưng mấy cảnh sát nhân dân cũng không phải ăn chay, trực tiếp đè gã lại.
- Chuyện gì vậy? – Có người hỏi.
- Cô ta là luật sư cho vợ cũ của tôi, bọn tôi đang thưa kiện. Chắc chắn là người phụ nữ này giở trò, là cô ta vu hãm tôi. – Tưởng Chí Hồng quát.
- Không nói vậy được nha anh Tưởng, tòa còn chưa mở, hôn còn chưa ly, hôn nhân của hai người vẫn còn hiệu lực. Anh như vậy… - Khương Vu ra vẻ khó xử, - Không thích hợp lắm đâu. Thì ra anh bảo thân chủ tôi tay trắng ra đi là định để tiền làm mấy chuyện này sao?
- Cô… Cô nói bậy. – Mặt Tưởng Chí Hồng đỏ bừng.
Khương Vu lại không nói sai. Cô chỉ thuật lại những lời Tưởng Chí Hồng nói với cô hôm đó ở Quang Điện cho gã nghe thôi.
Nghe đến đó, mọi người ở đây cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Đôi nam nữ trong phòng 1306 này, cho dù không phải mua bán dâm thì cũng chẳng phải quan hệ gì chính đáng. Cảnh sát làm theo luật, ghi lại thân phận hai người, lập biên bản, để hai người mặc quần áo xong liền mang về đồn lấy lời khai.
Tưởng Chí Hồng trước khi đi còn trừng Khương Vu một cái, ánh mắt đó như muốn phun lửa. Khương Vu lại thân thiện vẫy tay chào tạm biệt.
- Gặp lại sau nha, anh Tưởng.
Hành lang khách sạn Hoa Đình lại khôi phục yên lặng.
Trở lại phòng mình, Khương Vu lấy điện thoại, ấn số Thái Vân.
- Tưởng Chí Hồng khả năng cao sẽ được đưa đến đồn công an ở Tân Thành, chị có thể đến đó đón người. – Khương Vu nói.
Thái Vân khó nén thất vọng: “Anh ta, anh ta thật sự…”
Cởi trần, bị bắt tại trận, còn gì để nói nữa.
Khương Vu không có sở thích bàn mấy chuyện xấu xa này với người ủy thác, cô chỉ dặn dò Thái Vân mấy câu:
- Cảm xúc của Tưởng Chí Hồng bây giờ có hơi kích động, chị cố gắng đứng trong phạm vi theo dõi, hiểu ý tôi nói không?
Thái Vân hít sâu một hơi: “Tôi hiểu rồi.”
Thành công bẫy Tưởng Chí Hồng một phen, Thẩm Mộ cho rằng Khương Vu khi trở về sẽ phần nào có cảm giác thành tựu vì đã thắng, nhưng khiến cô ngoài ý muốn chính là Khương Vu cũng không như vậy, trông em rất bình tĩnh.
Khương Vu cởi quần áo, nằm xuống bên cạnh Thẩm Mộ.
Thẩm Mộ nghiêng người nhìn đối phương: “Chị cho rằng em sẽ vui vẻ.”
Khương Vu nằm thẳng trên giường, nhìn lên trần nhà: “Thật ra rất nhiều lúc em nghĩ nếu không có nhiều ủy thác như vậy, không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy cũng khá tốt, cho dù em sẽ không kiếm được quá nhiều tiền.”
Sự xấu xa của Tưởng Chí Hồng đến giờ vẫn khiến Khương Vu cảm thấy trơ trẽn. Gã được giáo dục đàng hoàng, giá trị con người khá cao, trong tay nắm rất nhiều tài nguyên tốt, nhưng xương và máu gã lại thối tha. Người như vậy, nếu có thể ít một chút thì tốt rồi.
- Ngủ thôi, em mệt rồi. – Khương Vu nói xong nhắm hai mắt lại.
Thẩm Mộ không lên tiếng nữa, cô nhích lại gần Khương Vu, nắm lấy tay em, mười ngón đan xen rồi mới khép mắt.
Sáng hôm sau, hai người bước ra khách sạn Hoa Đình. Một đi Hoa Sách, một đi Thiên Duyệt.
Tối qua thật sự không phải trải nghiệm ngủ ngoài vui vẻ gì, khách sạn Hoa Đình cũng vì thế mà vào sổ đen của Thẩm Mộ.
Khương Vu đoán không sai, quá trình Thái Vân đến đồn công an đón người thật sự không bình tĩnh, đã xảy ra không ít chuyện. Tưởng Chí Hồng bị lửa giận thiêu sạch lí trí, đổ cả chuyện của Khương Vu lên đầu vợ mình, trực tiếp động tay ngay trước mặt mọi người tại đồn công an.
Gã nghĩ nơi đó là đâu?
Tưởng Chí Hồng thiếu chút nữa đã bị tạm giam vì hành vi đả thương người khác.
Có camera, có nhân chứng, cuối cùng Thái Vân cũng không kiên trì yêu cầu xử phạt Tưởng Chí Hồng mà chỉ lấy một tờ cảnh cáo, trên đó viết rõ các nội dung gồm thân phận người ra tay, tường trình toàn bộ sự việc, cùng cấm người bị cảnh cáo sử dụng bạo lực lần nữa.
Tối đó Thái Vân thu hoạch phong phú, không chỉ có ghi chép Tưởng Chí Hồng ngoại tình, phát sinh hành vi tình dục không chính đáng với người khác mà còn lấy được bằng chứng có thể chứng minh bạo lực gia đình.
Thái Vân kể cho Khương Vu nghe.
Trong lòng Khương Vu yên tâm hơn hẳn. Tình thế bắt đầu có lợi cho bọn cô, Khương Vu cũng kiên định nhiều.
Bây giờ, trong tay bọn cô có bằng chứng có thể chứng minh mấy năm nay Tưởng Chí Hồng liên tục ngoại tình, bao gồm những tư liệu Thái Vân tự sưu tập cùng với video Tưởng Chí Hồng thân mật với người khác ra vào những bãi đỗ xe công cộng Khương Vu nhờ các sinh viên đại học A quay chụp, giờ còn lấy được ghi chép và cảnh cáo của chính phủ. Sau đó lại kết tội Tưởng Chí Hồng bạo lực gia đình, đây là điều quan trọng nhất đối với hai người muốn tranh đoạt quyền nuôi con.
Nếu không phải thương tích của Thái Vân chưa đạt tiêu chuẩn thấp nhất trong giám định thương tật thì Khương Vu thậm chí còn muốn mang cô ta đi một chuyến.
Làm đương sự, Thái Vân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Luật sư Khương, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Tiếp theo, người cần lo đã không phải bọn cô.
Khương Vu cười nói: “Ăn ngon, ngủ khỏe, chờ chồng chị đến tìm chúng ta.”
Trong hôn nhân, Thái Vân vẫn luôn là bên yếu thế. Bây giờ tình huống đã xoay chuyển, cô thật sự cảm thấy không quen.
- Tối hôm qua, nhìn đến Tưởng Chí Hồng, tôi cảm thấy giống như mình chưa từng biết anh ta.
Cuồng loạn, chật vật. Sống cùng nhau bao nhiêu năm, Thái Vân chưa bao giờ thấy gã như vậy.
Vì sự thất bại của vụ kiện vừa rồi, chuông cảnh báo trong lòng Khương Vu lập tức vang lên. Cô Thái Vân này không phải cũng giống Thẩm Tĩnh Tuệ đó chứ?
_____________
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Thẩm Mộ ngã xuống giường, bày ra một tư thế quyến rũ: “Khương đại luật sư, tiếp theo em định làm gì?”
Khương Vu nhìn qua cửa sổ, ngắm vầng trăng treo trên cao.
- Chờ, chờ đêm lại sâu một chút. – Khương Vu nói.
Thẩm Mộ đặt tay lên đùi, dần trêu chọc mà lướt lên trên dọc theo li quần, đến eo: “Vậy em nói xem trong quá trình chờ đợi dài lâu này chúng ta có muốn làm gì không?”
Sắc đẹp thay cơm cũng chỉ tới vậy, Khương Vu liếm miệng theo bản năng, trông như mèo con, sau đó liền bị Thẩm Mộ kéo lên giường. Mà khi người nọ chuẩn bị hôn xuống, cô lại né tránh.
- Đừng quậy, ngoan ngoãn nằm với em một lát.
- Được.
Thẩm Mộ cũng không dây dưa, lập tức yên lặng nằm bên cạnh Khương Vu.
Một lát sau, Khương Vu mở miệng nói: “Vừa rồi chị không phải hỏi em có điều tra Tưởng Chí Hồng hay không sao?”
Thẩm Mộ gật gật đầu, kiên nhẫn nghe Khương Vu trả lời.
- Thật ra không cần điều tra. Tưởng Chí Hồng căn bản không hề phòng bị mấy chuyện này, giống như những gì gã làm là hết sức bình thường. Vừa rồi ở chỗ tiếp tân chị cũng nghe rồi đó, gã là khách quen của khách sạn Hoa Đình, ngay cả phòng thuê cũng là cố định. – Khương Vu nói xong, nghiêng người nhìn Thẩm Mộ.
Mặt Thẩm Mộ hơi đau. Mới vừa rồi khi ra khỏi nhà, cô cũng muốn mang Khương Vu đi Thịnh Thế Kinh Luân, chỗ cũ, kiểu phòng cũ, ngay cả số phòng cũng không đổi. Nhưng mà cô kéo Khương Vu đi làm cái gì cũng đều là danh chính ngôn thuận, bởi vì Khương Vu là vợ cô.
Khương Vu thật sự không biết mình nói câu nào chọt trúng điểm hưng phấn của Thẩm Mộ, người này thiếu chút nữa đã hôn cô đến tắt thở. Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng ôm của chị, cô xem thời gian.
Đã gần mười một giờ, vừa vặn là lúc đêm khuya tình nồng ý mật.
Thấy Khương Vu nhìn đồng hồ, Thẩm Mộ cũng hiểu, hẳn là đã đến lúc. Cô vừa định hỏi Khương Vu tiếp theo làm thế nào thì đã thấy đối phương đặt ngón trỏ lên môi.
- Suỵt.
Thẩm Mộ hiểu ý, im lặng. Ngay sau đó liền thấy Khương Vu lưu loát ấn ba số quen thuộc.
… Báo công an.
- Xin chào, đây là 110 của thành phố Kinh Nguyên, mời nói.
- Phòng 1306 khách sạn Hoa Đình có người mua bán dâm, làm ơn cho người đi xác minh.
Khương Vu lúc nói những lời này quả thật là mặt không biến sắc, tim không biến nhịp, còn lễ phép, khách khí cung cấp rất nhiều chi tiết cho bên kia điện thoại.
- Em... em không sợ người ta xác minh xong sẽ truy cứu trách nhiệm em vì báo tin giả sao? – Thẩm Mộ lắp bắp.
- Em báo tin giả gì? – Khương Vu trưng gương mặt vô tội.
- Mua bán dâm. – Thẩm Mộ chỉ hướng phòng 1306 của Tưởng Chí Hồng.
- Mua bán dâm là chỉ việc dùng tiền bạc, tài sản làm điều kiện trao đổi để phát sinh hành vi tình dục không chính đáng với người cùng giới hay khác giới. – Khương Vu nghiêm túc giải thích định nghĩa mua bán dâm, sau đó lại hỏi. – Hành vi của bọn họ chính đáng sao?
Thẩm Mộ lắc đầu: “Không chính đáng.” Tưởng Chí Hồng là người có vợ rồi.
- Không có dùng tiền bạc, tài sản làm điều kiện trao đổi sao? – Khương Vu hỏi tiếp.
Thẩm Mộ lại lắc đầu: “Không biết.”
Khương Vu cười nhạt: “Sẽ có.”
Thẩm Mộ run run. Luật sư Khương một khi lộ ra nụ cười như vậy thì kiểu gì cũng sẽ có biến.
Khương Vu thản nhiên nhún vai, cũng không sợ nói cho Thẩm Mộ biết chân tướng.
- Mối quan hệ tình dục nếu hai bên có giao dịch tiền bạc thì chính là mua bán dâm. Nếu không có thì chính là thông dâm. Bất luận thế nào, chỉ cần Tưởng Chí Hồng phát sinh quan hệ tình dục với người không phải vợ gã là Thái Vân thì đó chính là hành vi tình dục không chính đáng. Gã đã phản bội vợ mình, phản bội hôn nhân. Tình cảm hai người tan vỡ, gã chính là người khởi xướng, là bên sai trong vụ kiện ly hôn này. Mà có ghi chép của cảnh sát, cho dù cuối cùng nhận định thế nào, trong tay em đều sẽ có thêm một bằng chứng.
Trong mắt Thẩm Mộ, Khương Vu hơi nhướn đuôi mày, bên môi treo một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt tự tin mà lại sắc bén.
Ngầu!
Thẩm Mộ để người kia dựa vào tường. Lát nữa Khương Vu còn phải ra ngoài, Thẩm Mộ không dám hôn, nhưng sờ sờ chắc không sao chứ? Vòng eo, sống lưng, tay cô thậm chí còn luồn vào trong áo Khương Vu.
Trên hành lang truyền đến một trận xôn xao, tiếng đập cửa cùng tiếng nói chuyện liên tiếp vang lên.
Thẩm Mộ và Khương Vu trốn trong phòng ngắm trăng, có thể loáng thoáng nghe được trong trận ồn ào bên ngoài, thi thoảng xen lẫn tiếng quát phẫn nộ của Tưởng Chí Hồng cùng tiếng khóc thút thít của cô gái.
- Mời anh trình chứng minh thư.
- Mấy người đây là xâm phạm nhân quyền, tôi muốn khiếu nại.
- Cái gì mà mua bán dâm, mấy người đừng có nói bậy.
Nghe ngóng kịch hay một hơi, Khương Vu cảm thấy cũng đã đến lúc mình lên sân khấu. Thẩm Mộ muốn cùng cô ra ngoài, lại bị cô đè bả vai.
- Em để chị đi theo đã là phá lệ rồi. – Giọng Khương Vu rất lạnh, vẻ mặt cũng cực kì nghiêm túc.
Thẩm Mộ cũng không ép buộc mà ngoan ngoãn ngồi xuống.
Khương Vu sửa lại vẻ ngoài một chút, trông như vừa bừng tỉnh từ giấc ngủ, khoác đại quần áo ra xem náo nhiệt.
- Sao ồn vậy chứ? – Khương Vu ngáp. Mà khi nhìn đến Tưởng Chí Hồng, cô liền mở to mắt, - A, anh Tưởng?
Tưởng Chí Hồng trong nháy mắt nhìn đến Khương Vu thì vẫn chưa kịp phản ứng lại đó là ai, chỉ cảm thấy quen mắt. Mà khi nhớ ra được, gã lập tức nổi điên.
- Là cô, là cô làm đúng không? – Tưởng Chí Hồng còn đang cởi trần, định vung tay xông đến chỗ Khương Vu.
Nhưng mấy cảnh sát nhân dân cũng không phải ăn chay, trực tiếp đè gã lại.
- Chuyện gì vậy? – Có người hỏi.
- Cô ta là luật sư cho vợ cũ của tôi, bọn tôi đang thưa kiện. Chắc chắn là người phụ nữ này giở trò, là cô ta vu hãm tôi. – Tưởng Chí Hồng quát.
- Không nói vậy được nha anh Tưởng, tòa còn chưa mở, hôn còn chưa ly, hôn nhân của hai người vẫn còn hiệu lực. Anh như vậy… - Khương Vu ra vẻ khó xử, - Không thích hợp lắm đâu. Thì ra anh bảo thân chủ tôi tay trắng ra đi là định để tiền làm mấy chuyện này sao?
- Cô… Cô nói bậy. – Mặt Tưởng Chí Hồng đỏ bừng.
Khương Vu lại không nói sai. Cô chỉ thuật lại những lời Tưởng Chí Hồng nói với cô hôm đó ở Quang Điện cho gã nghe thôi.
Nghe đến đó, mọi người ở đây cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Đôi nam nữ trong phòng 1306 này, cho dù không phải mua bán dâm thì cũng chẳng phải quan hệ gì chính đáng. Cảnh sát làm theo luật, ghi lại thân phận hai người, lập biên bản, để hai người mặc quần áo xong liền mang về đồn lấy lời khai.
Tưởng Chí Hồng trước khi đi còn trừng Khương Vu một cái, ánh mắt đó như muốn phun lửa. Khương Vu lại thân thiện vẫy tay chào tạm biệt.
- Gặp lại sau nha, anh Tưởng.
Hành lang khách sạn Hoa Đình lại khôi phục yên lặng.
Trở lại phòng mình, Khương Vu lấy điện thoại, ấn số Thái Vân.
- Tưởng Chí Hồng khả năng cao sẽ được đưa đến đồn công an ở Tân Thành, chị có thể đến đó đón người. – Khương Vu nói.
Thái Vân khó nén thất vọng: “Anh ta, anh ta thật sự…”
Cởi trần, bị bắt tại trận, còn gì để nói nữa.
Khương Vu không có sở thích bàn mấy chuyện xấu xa này với người ủy thác, cô chỉ dặn dò Thái Vân mấy câu:
- Cảm xúc của Tưởng Chí Hồng bây giờ có hơi kích động, chị cố gắng đứng trong phạm vi theo dõi, hiểu ý tôi nói không?
Thái Vân hít sâu một hơi: “Tôi hiểu rồi.”
Thành công bẫy Tưởng Chí Hồng một phen, Thẩm Mộ cho rằng Khương Vu khi trở về sẽ phần nào có cảm giác thành tựu vì đã thắng, nhưng khiến cô ngoài ý muốn chính là Khương Vu cũng không như vậy, trông em rất bình tĩnh.
Khương Vu cởi quần áo, nằm xuống bên cạnh Thẩm Mộ.
Thẩm Mộ nghiêng người nhìn đối phương: “Chị cho rằng em sẽ vui vẻ.”
Khương Vu nằm thẳng trên giường, nhìn lên trần nhà: “Thật ra rất nhiều lúc em nghĩ nếu không có nhiều ủy thác như vậy, không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy cũng khá tốt, cho dù em sẽ không kiếm được quá nhiều tiền.”
Sự xấu xa của Tưởng Chí Hồng đến giờ vẫn khiến Khương Vu cảm thấy trơ trẽn. Gã được giáo dục đàng hoàng, giá trị con người khá cao, trong tay nắm rất nhiều tài nguyên tốt, nhưng xương và máu gã lại thối tha. Người như vậy, nếu có thể ít một chút thì tốt rồi.
- Ngủ thôi, em mệt rồi. – Khương Vu nói xong nhắm hai mắt lại.
Thẩm Mộ không lên tiếng nữa, cô nhích lại gần Khương Vu, nắm lấy tay em, mười ngón đan xen rồi mới khép mắt.
Sáng hôm sau, hai người bước ra khách sạn Hoa Đình. Một đi Hoa Sách, một đi Thiên Duyệt.
Tối qua thật sự không phải trải nghiệm ngủ ngoài vui vẻ gì, khách sạn Hoa Đình cũng vì thế mà vào sổ đen của Thẩm Mộ.
Khương Vu đoán không sai, quá trình Thái Vân đến đồn công an đón người thật sự không bình tĩnh, đã xảy ra không ít chuyện. Tưởng Chí Hồng bị lửa giận thiêu sạch lí trí, đổ cả chuyện của Khương Vu lên đầu vợ mình, trực tiếp động tay ngay trước mặt mọi người tại đồn công an.
Gã nghĩ nơi đó là đâu?
Tưởng Chí Hồng thiếu chút nữa đã bị tạm giam vì hành vi đả thương người khác.
Có camera, có nhân chứng, cuối cùng Thái Vân cũng không kiên trì yêu cầu xử phạt Tưởng Chí Hồng mà chỉ lấy một tờ cảnh cáo, trên đó viết rõ các nội dung gồm thân phận người ra tay, tường trình toàn bộ sự việc, cùng cấm người bị cảnh cáo sử dụng bạo lực lần nữa.
Tối đó Thái Vân thu hoạch phong phú, không chỉ có ghi chép Tưởng Chí Hồng ngoại tình, phát sinh hành vi tình dục không chính đáng với người khác mà còn lấy được bằng chứng có thể chứng minh bạo lực gia đình.
Thái Vân kể cho Khương Vu nghe.
Trong lòng Khương Vu yên tâm hơn hẳn. Tình thế bắt đầu có lợi cho bọn cô, Khương Vu cũng kiên định nhiều.
Bây giờ, trong tay bọn cô có bằng chứng có thể chứng minh mấy năm nay Tưởng Chí Hồng liên tục ngoại tình, bao gồm những tư liệu Thái Vân tự sưu tập cùng với video Tưởng Chí Hồng thân mật với người khác ra vào những bãi đỗ xe công cộng Khương Vu nhờ các sinh viên đại học A quay chụp, giờ còn lấy được ghi chép và cảnh cáo của chính phủ. Sau đó lại kết tội Tưởng Chí Hồng bạo lực gia đình, đây là điều quan trọng nhất đối với hai người muốn tranh đoạt quyền nuôi con.
Nếu không phải thương tích của Thái Vân chưa đạt tiêu chuẩn thấp nhất trong giám định thương tật thì Khương Vu thậm chí còn muốn mang cô ta đi một chuyến.
Làm đương sự, Thái Vân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Luật sư Khương, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Tiếp theo, người cần lo đã không phải bọn cô.
Khương Vu cười nói: “Ăn ngon, ngủ khỏe, chờ chồng chị đến tìm chúng ta.”
Trong hôn nhân, Thái Vân vẫn luôn là bên yếu thế. Bây giờ tình huống đã xoay chuyển, cô thật sự cảm thấy không quen.
- Tối hôm qua, nhìn đến Tưởng Chí Hồng, tôi cảm thấy giống như mình chưa từng biết anh ta.
Cuồng loạn, chật vật. Sống cùng nhau bao nhiêu năm, Thái Vân chưa bao giờ thấy gã như vậy.
Vì sự thất bại của vụ kiện vừa rồi, chuông cảnh báo trong lòng Khương Vu lập tức vang lên. Cô Thái Vân này không phải cũng giống Thẩm Tĩnh Tuệ đó chứ?
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.