Chương 93
Thủy Sắc Thiên Thanh
11/05/2021
LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 93
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Vốn mỗi ngày đều là Thẩm Mộ đưa Khương Vu đi làm, nào ngờ hôm nay mới sáng sớm cô đã nhận được một cú điện thoại, do bên đầu tư trong một dự án của Thiên Duyệt gọi đến, hẹn Thẩm Mộ ra gặp. Không còn cách nào khác, cô đành phải đi trước. Đứng trong thang máy xuống lầu, Thẩm Mộ còn thầm thấy kì quái. Dự án đã bắt đầu quay rồi, các phương diện hai bên đều thỏa thuận xong hết, còn chuyện gì cần đến sếp nhỏ bên đối phương đích thân gọi đến hẹn mình ra nữa?
Kết quả vừa ra khỏi cửa, Thẩm Mộ đã biết được đáp án.
Chiếc xe hôm qua Phó Tư Dao lái đến đang từ từ khởi động, dần dần nhích đến bên cạnh Thẩm Mộ.
Phó Tư Dao quay kính xe xuống. Trong xe có mở máy sưởi, cô chỉ mặc một chiếc sơmi sọc màu cà phê, áo khoác gấp ngay ngắn đặt ở ghế phụ, trên mắt còn có thêm một cặp kính râm, khiến người ra nhìn không đến vẻ mặt cô lúc này.
Thẩm Mộ khiếp sợ đến lắp bắp: “Mày… sao mày lại ở đây?”
- Tao đợi mày ở đây suốt đêm. – Phó Tư Dao hừ lạnh một tiếng.
- Nga, về nhà thay đồ rồi lại cố ý chạy đến chờ tao sáng đi làm? – Thẩm Mộ cười khan hai tiếng. Cô thiếu chút nữa đã tin, nhưng nghĩ lại, Thẩm Mộ đột nhiên phát hiện có chỗ nào không đúng. – Từ từ, cuộc gọi ban sáng không phải cũng là mày…
Một trong những bên đầu tư trong dự án mới của Thiên Duyệt, công ty giải trí Vạn Phương, đứng sau là tập đoàn Vạn Phương, một trong ba ông lớn bất động sản của thành phố Kinh Nguyên.
Vạn Phương, Đằng Hoa… Liên hệ hai cái tên này với nhau, Phó Tư Dao có thể yêu cầu đối phương gọi điện thoại cho cô để che giấu một chút cũng không có gì kì quái.
- Lên xe đi Thẩm tổng, hôm nay tao đưa mày đi làm.
Người xưa có câu “lên nhầm thuyền giặc”, Thẩm Mộ bây giờ là lên nhầm xe giặc.
Cái gì mà đưa đi làm, tất cả chỉ là ngụy biện. Tìm cách moi tin tức, làm khó mình mới là thật sự.
Hai người chậm rãi lái xe, lảm nhảm suốt đường đi, mãi mới đến được nơi. Nhiệm vụ của đồng chí Phó Tư Dao đã hoàn thành nhưng đồng chí lại không chịu mở cửa để Thẩm Mộ xuống xe.
Thẩm Mộ biết ngay người này còn có chuyện muốn nói.
- Luật sư Khương còn có đứa em gái, mày biết không? – Phó Tư Dao đột nhiên mở miệng hỏi.
Thẩm Mộ nhíu mày: “Mày điều tra em ấy?”
- Xem ra là biết. – Phó Tư Dao cười cười, tay vẫn đặt trên vô lăng không buông. – Tao không điều tra được sao? Người của tao chắc chắn đang trong tay luật sư Khương nhà mày.
Thẩm Mộ cũng dứt khoát tựa ra ghế: “Mày tra được A Vu có đứa em gái, vậy mày biết em ấy còn một người cậu không?”
- Không thể nào, mẹ chị ta không phải con một sao? – Phó Tư Dao sửng sốt.
Thẩm Mộ lắc đầu: “A Vu còn một người cậu, từ nhỏ được gởi nuôi trong nhà bà ngoại, chỉ là sau này ở lại phía nam với cha mẹ ruột. Vì là gởi nuôi nên không có tên trong hộ khẩu. Tao nghĩ kĩ rồi, nếu em ấy có cách khiến ngay cả mày cũng không tra được manh mối thì chỉ có thể mượn tay người cậu ấy thôi. Vì không có quan hệ thân thích trên pháp luật lẫn huyết thống nên dù mày có tra cũng chẳng thể nào ra được ngay.”
Phó Tư Dao lúc này mới vỡ lẽ, khó trách cô bỏ công mấy hôm nay lại không một chút tin tức hữu dụng. Vừa thấy may mắn, cô cũng có phần hoang mang: “Sao đột nhiên mày lại chịu giúp tao?”
Mới hôm qua người này còn hùng hổ đuổi cô ra khỏi nhà.
Thẩm Mộ cười cười: “Tao cũng không phải là giúp mày.”
Thỏ khôn có ba hang. Luật sư Khương không phải thỏ, em là cô hồ ly giảo hoạt, Thẩm Mộ cũng không dám để Khương Vu chừa lại đường lui như vậy. Nếu một ngày em cũng xoay người rời đi, không biết tung tích như Lục Oản, Thẩm Mộ nghĩ chắc mình sẽ điên mất.
Đôi mắt xinh đẹp của Phó Tư Dao đảo mấy vòng cũng ngẫm ra tâm tư Thẩm Mộ. Hai người là bạn bè nhiều năm, trong lòng hiểu rõ mà không nói, nhưng cô vẫn phải cảm khái: “Mày đúng là bị ăn sạch sẽ.”
Thẩm Mộ không đáp lời. Cô cảm thấy dù vậy cũng chẳng sao, cô vui vẻ chịu đựng.
Những tính toán nhỏ của Phó Tư Dao bắt đầu nhảy nhót, cô âm thầm châm ngòi thổi lửa: “Mày như vậy có khi nào khiến luật sư Khương nhà mày buông lỏng quá không? Chị ta có bao giờ ghen vì mày chưa?”
Ghen?
Thẩm Mộ sững sờ.
Phó Tư Dao thấy vậy liền vui vẻ, lập tức đâm chọt: “Chị ấy không ghen, còn mày ghen không ít chứ gì.”
Trên có bạn học chung, bạn đồng nghiệp, dưới có đủ các bé, nhiều không đếm xuể.
Thẩm Mộ cảm thấy tim mình bị bạn tốt bổ đao, bổ hơi đau.
Phó Tư Dao trông vẫn tiều tụy nhưng đã sớm không còn vẻ cô đơn lúc trước. Cô thích thú phe phẩy lọn tóc màu rượu đỏ, trêu nói: “Thẩm Mộ, mày vậy là không được. Mày phải khiến đối phương thời thời khắc khắc chú ý đến mày.”
Thẩm Mộ hơi nhướng mày, cười như không cười. Cô không cần phải mở miệng, chỉ ánh mắt đó thôi đã biểu đạt hết tất cả lời muốn nói. Cô đây là đang im lặng chất vấn Phó Tư Dao, mày có mặt mũi nói những lời này với tao sao?
Phó Tư Dao thản nhiên nói: “Phải, giờ tao với Lục Oản đang gặp chút vấn đề tình cảm. Nhưng có câu nói thế nào nhỉ? Thương nhau lắm cắn nhau đau. Cuộc sống dù sao cũng phải có chút gia vị mới càng xuất sắc, không phải sao? Mày ngẫm lại xem, bên cạnh mày đều là nghệ sĩ giới giải trí, nam điển trai, nữ xinh gái, mà vị kia nhà mày có nói gì sao?”
Không có.
Sắc mặt Thẩm Mộ thoáng âm trầm.
- Đặc biệt là Phương Huyên của Thiên Duyệt tụi mày đó. Ai dính đến cô ta mà không nổ vài scandal ái muội, ầm ĩ đến gà bay chó sủa? Nếu tao nhớ không lầm thì mới trước đây không lâu hai người cùng nhau bày tỏ quan điểm, cũng có tin tức nói cô ta là tình mới của mày đúng không? Luật sư Khương nhà mày đã công khai quan hệ rồi, loại tin tức châm ngòi rõ ràng như vậy mà luật sư Khương nhà mày cũng không nói gì sao?
Không có.
Không chỉ không có, Thẩm Mộ còn nghiêm trọng hoài nghi Khương Vu căn bản không chú ý.
- Đó là em ấy tin tưởng tao. Em ấy biết tao là người thế nào. – Thẩm Mộ chống chế.
Ánh mắt Phó Tư Dao nhìn bạn tốt mang theo mấy phần nghiền ngẫm. Cô vươn tay vỗ vỗ mặt Thẩm Mộ, nhịn không được mà cảm khái: “Hiếm thấy nha. Không ngờ có ngày tao được thấy Thẩm Mộ mày lừa mình dối người.”
Thẩm Mộ hất tay Phó Tư Dao, tức giận nói: “Mở cửa. Tao muốn xuống xe.”
Lửa thiêu vậy đủ rồi, làm quá không hay, Phó Tư Dao hớn hở mở cửa, nhìn Thẩm Mộ nhanh chân rời đi, bước vào cửa Thiên Duyệt.
Đùa giỡn xong, Phó Tư Dao nghĩ mình cũng nên làm chuyện chính.
- Cậu ấy à? – Cô lẩm bẩm.
Mối quan hệ không có huyết thống, cũng chưa từng được chứng thực trên giấy tờ như vậy thật sự có hơi khó. Thẩm Mộ không nói ra tên người cậu của Khương Vu, sợ là chính cô cũng không biết. Vậy chỉ có thể bắt đầu với một ít hàng xóm láng giềng cũ ở quê quán Khương Vu thôi.
Khó trách Khương Vu lại tự tin như vậy. Cô vốn dĩ không sợ bị Phó Tư Dao tìm được. Bởi khi ngày đó đến, nói không chừng Lục Oản đã sớm hoàn thành công việc, cao chạy xa bay.
Thời gian.
Bây giờ thứ Phó Tư Dao thiếu nhất chính là thời gian.
***
Thẩm tổng hôm nay, hẳn là một ngày nhiều mây. Từ sáng sớm đến Thiên Duyệt, cô đã luôn rầu rĩ, không vui.
Trợ lý Tiểu Lưu ôm mấy phần văn kiện đến chờ Thẩm Mộ phê chỉ thị, kết quả người này ký tên xong liền nhìn văn kiện mà thất thần.
Trợ lý Tiểu Lưu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thành thật giữ trật tự đứng một bên.
Nhưng Thẩm tổng lại mở miệng trước: “Minh Di à, có đang yêu đương không?”
Trợ lý Tiểu Lưu lắc đầu, có phần xấu hổ đáp: “Không có.”
- Vậy… có từng yêu đương chưa?
Trợ lý Tiểu Lưu thoáng chần chờ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Lúc còn đi học có.”
Thẩm Mộ nghiêng người nhìn qua. Đây là tư thế thường thấy nhất của cô, tùy ý, lười biếng, không chút để ý. Điều khác biệt duy nhất là bây giờ cô càng ngày càng ít mặc quần áo trông tương đối mát mẻ. Những món xẻ sâu, hở nhiều lúc trước giờ đều biến thành cổ đứng nghiêm túc. Trợ lý Tiểu Lưu nghĩ như vậy cũng rất tốt, bởi vì đường cong cổ của Thẩm tổng rất đẹp, giống chú thiên nga mỹ lệ mà cao ngạo, sơmi cổ đứng sẽ càng tôn khí chất của chị hơn.
- Vì sao không bên nhau nữa? – Thẩm Mộ hỏi.
Chậc…
Bây giờ sếp đã bắt đầu quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của cấp dưới luôn rồi sao?
Tuy cảm thấy kì quái nhưng trợ lý Tiểu Lưu nghĩ tình sử của mình cũng không có gì không thể kể cho người khác, bèn thẳng thắn nói: “Anh ta đối với ai cũng tốt.”
Thẩm Mộ như suy tư điều gì: “Em sẽ để ý sao?”
Trợ lý Tiểu Lưu đáp: “Đương nhiên. Vì thật sự thích, cho nên đối phương làm gì cũng sẽ để ý.”
Thẩm Mộ lúc mới biết tình sử của cô trợ lý thì còn cười khanh khách, nhưng sau khi nghe được những lời này của đối phương, cảm xúc cô lại hạ xuống.
- Minh Di, em nói xem, sẽ có ai không biết ghen sao? – Thẩm Mộ hỏi.
- Hẳn là…
Trợ lý Tiểu Lưu rối rắm. Thẩm Mộ này vừa nhìn đã biết là đang gặp vấn đề về tình cảm rồi. Cô nên nói theo hướng nào đây?
Trơ lý Tiểu Lưu trước giờ vốn ngay thẳng, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật: “Hẳn là không có.”
- Vậy sao?
Thẩm Mộ hơi cúi đầu, buông mắt, trông có phần ảo não.
Trợ lý Tiểu Lưu đã gặp chị sếp nhà mình như vậy bao giờ, lập tức cảm thấy tim đều phải xoắn.
- Chị và luật sư Khương…
Đây là lần đầu tiên trợ lý Tiểu Lưu vượt quá bổn phận, mở miệng hỏi chuyện mình vốn không nên hỏi.
Thẩm Mộ biết mình vừa thất thố, bèn cười cười: “Tụi chị rất tốt.”
Thẩm Mộ không nói sai, cô và Khương Vu thật sự rất tốt, ngọt ngào đường mật rất tốt.
Nhưng con người mà, an phận lâu rồi, vững chắc lâu rồi sẽ không kiềm được mà rục rịch muốn mạo hiểm.
- Minh Di, lại đây. – Thẩm Mộ ngoắc tay với trợ lý Tiểu Lưu, ý gọi người đến gần.
Trợ lý Tiểu Lưu tuy không rõ lắm nhưng vẫn nghe lời đưa tai qua.
- Em giúp chị đi làm… - Thẩm Mộ nhẹ giọng sắp xếp.
Trợ lý Tiểu Lưu ban đầu còn im lặng nghe, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy không đáng tin.
- Sếp… - Trợ lý Tiểu Lưu lộ vẻ khó xử. Cô thiếu chút nữa đã bật thốt một câu, chị đây không phải tìm đường chết sao…
Lại xem bộ dáng thảnh thơi, thoải mái của Thẩm Mộ.
Tới rồi…
Người ta chính là muốn tìm đường chết mà.
- Tranh thủ thời gian, tối chị phải mang về nhà. – Thẩm Mộ thúc giục.
Trợ lý Tiểu Lưu quá khó xử, bước chân ra cửa cũng thật gian nan: “Thẩm tổng, bây giờ làm gì còn báo giấy nữa, đều là tin tức online thôi.”
- Tin tức trên mạng em không biết in ra sao? In cả trang web đưa tin ra luôn.
Trợ lý Tiểu Lưu không còn gì để nói.
Thẩm Mộ còn nhân tiện bổ sung: “Nhớ phải in màu, tốt nhất là hình ảnh nhìn rõ cả mặt chị.”
Trợ lý Tiểu Lưu im lặng gật đầu, xem như tiếp thu.
Trở lại văn phòng, trợ lý Tiểu Lưu mở laptop, tùy tiện ấn vào mục giải trí của một trang web tin tức, kéo mấy cái đã thấy được thứ mình muốn tìm.
Trong tin này đúng là có ảnh chụp, Thẩm Mộ vừa quay đầu lại, tóc búi, mặc lễ phục, tay cầm ly có chân, một cái ngoái đầu trông vô cùng quyến rũ.
Có điều trong ảnh không chỉ có một mình Thẩm Mộ. Bên cạnh cô còn có một cô gái. Hai người đứng bên nhau, xuất hiện trong cùng một khung ảnh chính là xinh đẹp nhân đôi.
_____________
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Vốn mỗi ngày đều là Thẩm Mộ đưa Khương Vu đi làm, nào ngờ hôm nay mới sáng sớm cô đã nhận được một cú điện thoại, do bên đầu tư trong một dự án của Thiên Duyệt gọi đến, hẹn Thẩm Mộ ra gặp. Không còn cách nào khác, cô đành phải đi trước. Đứng trong thang máy xuống lầu, Thẩm Mộ còn thầm thấy kì quái. Dự án đã bắt đầu quay rồi, các phương diện hai bên đều thỏa thuận xong hết, còn chuyện gì cần đến sếp nhỏ bên đối phương đích thân gọi đến hẹn mình ra nữa?
Kết quả vừa ra khỏi cửa, Thẩm Mộ đã biết được đáp án.
Chiếc xe hôm qua Phó Tư Dao lái đến đang từ từ khởi động, dần dần nhích đến bên cạnh Thẩm Mộ.
Phó Tư Dao quay kính xe xuống. Trong xe có mở máy sưởi, cô chỉ mặc một chiếc sơmi sọc màu cà phê, áo khoác gấp ngay ngắn đặt ở ghế phụ, trên mắt còn có thêm một cặp kính râm, khiến người ra nhìn không đến vẻ mặt cô lúc này.
Thẩm Mộ khiếp sợ đến lắp bắp: “Mày… sao mày lại ở đây?”
- Tao đợi mày ở đây suốt đêm. – Phó Tư Dao hừ lạnh một tiếng.
- Nga, về nhà thay đồ rồi lại cố ý chạy đến chờ tao sáng đi làm? – Thẩm Mộ cười khan hai tiếng. Cô thiếu chút nữa đã tin, nhưng nghĩ lại, Thẩm Mộ đột nhiên phát hiện có chỗ nào không đúng. – Từ từ, cuộc gọi ban sáng không phải cũng là mày…
Một trong những bên đầu tư trong dự án mới của Thiên Duyệt, công ty giải trí Vạn Phương, đứng sau là tập đoàn Vạn Phương, một trong ba ông lớn bất động sản của thành phố Kinh Nguyên.
Vạn Phương, Đằng Hoa… Liên hệ hai cái tên này với nhau, Phó Tư Dao có thể yêu cầu đối phương gọi điện thoại cho cô để che giấu một chút cũng không có gì kì quái.
- Lên xe đi Thẩm tổng, hôm nay tao đưa mày đi làm.
Người xưa có câu “lên nhầm thuyền giặc”, Thẩm Mộ bây giờ là lên nhầm xe giặc.
Cái gì mà đưa đi làm, tất cả chỉ là ngụy biện. Tìm cách moi tin tức, làm khó mình mới là thật sự.
Hai người chậm rãi lái xe, lảm nhảm suốt đường đi, mãi mới đến được nơi. Nhiệm vụ của đồng chí Phó Tư Dao đã hoàn thành nhưng đồng chí lại không chịu mở cửa để Thẩm Mộ xuống xe.
Thẩm Mộ biết ngay người này còn có chuyện muốn nói.
- Luật sư Khương còn có đứa em gái, mày biết không? – Phó Tư Dao đột nhiên mở miệng hỏi.
Thẩm Mộ nhíu mày: “Mày điều tra em ấy?”
- Xem ra là biết. – Phó Tư Dao cười cười, tay vẫn đặt trên vô lăng không buông. – Tao không điều tra được sao? Người của tao chắc chắn đang trong tay luật sư Khương nhà mày.
Thẩm Mộ cũng dứt khoát tựa ra ghế: “Mày tra được A Vu có đứa em gái, vậy mày biết em ấy còn một người cậu không?”
- Không thể nào, mẹ chị ta không phải con một sao? – Phó Tư Dao sửng sốt.
Thẩm Mộ lắc đầu: “A Vu còn một người cậu, từ nhỏ được gởi nuôi trong nhà bà ngoại, chỉ là sau này ở lại phía nam với cha mẹ ruột. Vì là gởi nuôi nên không có tên trong hộ khẩu. Tao nghĩ kĩ rồi, nếu em ấy có cách khiến ngay cả mày cũng không tra được manh mối thì chỉ có thể mượn tay người cậu ấy thôi. Vì không có quan hệ thân thích trên pháp luật lẫn huyết thống nên dù mày có tra cũng chẳng thể nào ra được ngay.”
Phó Tư Dao lúc này mới vỡ lẽ, khó trách cô bỏ công mấy hôm nay lại không một chút tin tức hữu dụng. Vừa thấy may mắn, cô cũng có phần hoang mang: “Sao đột nhiên mày lại chịu giúp tao?”
Mới hôm qua người này còn hùng hổ đuổi cô ra khỏi nhà.
Thẩm Mộ cười cười: “Tao cũng không phải là giúp mày.”
Thỏ khôn có ba hang. Luật sư Khương không phải thỏ, em là cô hồ ly giảo hoạt, Thẩm Mộ cũng không dám để Khương Vu chừa lại đường lui như vậy. Nếu một ngày em cũng xoay người rời đi, không biết tung tích như Lục Oản, Thẩm Mộ nghĩ chắc mình sẽ điên mất.
Đôi mắt xinh đẹp của Phó Tư Dao đảo mấy vòng cũng ngẫm ra tâm tư Thẩm Mộ. Hai người là bạn bè nhiều năm, trong lòng hiểu rõ mà không nói, nhưng cô vẫn phải cảm khái: “Mày đúng là bị ăn sạch sẽ.”
Thẩm Mộ không đáp lời. Cô cảm thấy dù vậy cũng chẳng sao, cô vui vẻ chịu đựng.
Những tính toán nhỏ của Phó Tư Dao bắt đầu nhảy nhót, cô âm thầm châm ngòi thổi lửa: “Mày như vậy có khi nào khiến luật sư Khương nhà mày buông lỏng quá không? Chị ta có bao giờ ghen vì mày chưa?”
Ghen?
Thẩm Mộ sững sờ.
Phó Tư Dao thấy vậy liền vui vẻ, lập tức đâm chọt: “Chị ấy không ghen, còn mày ghen không ít chứ gì.”
Trên có bạn học chung, bạn đồng nghiệp, dưới có đủ các bé, nhiều không đếm xuể.
Thẩm Mộ cảm thấy tim mình bị bạn tốt bổ đao, bổ hơi đau.
Phó Tư Dao trông vẫn tiều tụy nhưng đã sớm không còn vẻ cô đơn lúc trước. Cô thích thú phe phẩy lọn tóc màu rượu đỏ, trêu nói: “Thẩm Mộ, mày vậy là không được. Mày phải khiến đối phương thời thời khắc khắc chú ý đến mày.”
Thẩm Mộ hơi nhướng mày, cười như không cười. Cô không cần phải mở miệng, chỉ ánh mắt đó thôi đã biểu đạt hết tất cả lời muốn nói. Cô đây là đang im lặng chất vấn Phó Tư Dao, mày có mặt mũi nói những lời này với tao sao?
Phó Tư Dao thản nhiên nói: “Phải, giờ tao với Lục Oản đang gặp chút vấn đề tình cảm. Nhưng có câu nói thế nào nhỉ? Thương nhau lắm cắn nhau đau. Cuộc sống dù sao cũng phải có chút gia vị mới càng xuất sắc, không phải sao? Mày ngẫm lại xem, bên cạnh mày đều là nghệ sĩ giới giải trí, nam điển trai, nữ xinh gái, mà vị kia nhà mày có nói gì sao?”
Không có.
Sắc mặt Thẩm Mộ thoáng âm trầm.
- Đặc biệt là Phương Huyên của Thiên Duyệt tụi mày đó. Ai dính đến cô ta mà không nổ vài scandal ái muội, ầm ĩ đến gà bay chó sủa? Nếu tao nhớ không lầm thì mới trước đây không lâu hai người cùng nhau bày tỏ quan điểm, cũng có tin tức nói cô ta là tình mới của mày đúng không? Luật sư Khương nhà mày đã công khai quan hệ rồi, loại tin tức châm ngòi rõ ràng như vậy mà luật sư Khương nhà mày cũng không nói gì sao?
Không có.
Không chỉ không có, Thẩm Mộ còn nghiêm trọng hoài nghi Khương Vu căn bản không chú ý.
- Đó là em ấy tin tưởng tao. Em ấy biết tao là người thế nào. – Thẩm Mộ chống chế.
Ánh mắt Phó Tư Dao nhìn bạn tốt mang theo mấy phần nghiền ngẫm. Cô vươn tay vỗ vỗ mặt Thẩm Mộ, nhịn không được mà cảm khái: “Hiếm thấy nha. Không ngờ có ngày tao được thấy Thẩm Mộ mày lừa mình dối người.”
Thẩm Mộ hất tay Phó Tư Dao, tức giận nói: “Mở cửa. Tao muốn xuống xe.”
Lửa thiêu vậy đủ rồi, làm quá không hay, Phó Tư Dao hớn hở mở cửa, nhìn Thẩm Mộ nhanh chân rời đi, bước vào cửa Thiên Duyệt.
Đùa giỡn xong, Phó Tư Dao nghĩ mình cũng nên làm chuyện chính.
- Cậu ấy à? – Cô lẩm bẩm.
Mối quan hệ không có huyết thống, cũng chưa từng được chứng thực trên giấy tờ như vậy thật sự có hơi khó. Thẩm Mộ không nói ra tên người cậu của Khương Vu, sợ là chính cô cũng không biết. Vậy chỉ có thể bắt đầu với một ít hàng xóm láng giềng cũ ở quê quán Khương Vu thôi.
Khó trách Khương Vu lại tự tin như vậy. Cô vốn dĩ không sợ bị Phó Tư Dao tìm được. Bởi khi ngày đó đến, nói không chừng Lục Oản đã sớm hoàn thành công việc, cao chạy xa bay.
Thời gian.
Bây giờ thứ Phó Tư Dao thiếu nhất chính là thời gian.
***
Thẩm tổng hôm nay, hẳn là một ngày nhiều mây. Từ sáng sớm đến Thiên Duyệt, cô đã luôn rầu rĩ, không vui.
Trợ lý Tiểu Lưu ôm mấy phần văn kiện đến chờ Thẩm Mộ phê chỉ thị, kết quả người này ký tên xong liền nhìn văn kiện mà thất thần.
Trợ lý Tiểu Lưu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thành thật giữ trật tự đứng một bên.
Nhưng Thẩm tổng lại mở miệng trước: “Minh Di à, có đang yêu đương không?”
Trợ lý Tiểu Lưu lắc đầu, có phần xấu hổ đáp: “Không có.”
- Vậy… có từng yêu đương chưa?
Trợ lý Tiểu Lưu thoáng chần chờ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Lúc còn đi học có.”
Thẩm Mộ nghiêng người nhìn qua. Đây là tư thế thường thấy nhất của cô, tùy ý, lười biếng, không chút để ý. Điều khác biệt duy nhất là bây giờ cô càng ngày càng ít mặc quần áo trông tương đối mát mẻ. Những món xẻ sâu, hở nhiều lúc trước giờ đều biến thành cổ đứng nghiêm túc. Trợ lý Tiểu Lưu nghĩ như vậy cũng rất tốt, bởi vì đường cong cổ của Thẩm tổng rất đẹp, giống chú thiên nga mỹ lệ mà cao ngạo, sơmi cổ đứng sẽ càng tôn khí chất của chị hơn.
- Vì sao không bên nhau nữa? – Thẩm Mộ hỏi.
Chậc…
Bây giờ sếp đã bắt đầu quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của cấp dưới luôn rồi sao?
Tuy cảm thấy kì quái nhưng trợ lý Tiểu Lưu nghĩ tình sử của mình cũng không có gì không thể kể cho người khác, bèn thẳng thắn nói: “Anh ta đối với ai cũng tốt.”
Thẩm Mộ như suy tư điều gì: “Em sẽ để ý sao?”
Trợ lý Tiểu Lưu đáp: “Đương nhiên. Vì thật sự thích, cho nên đối phương làm gì cũng sẽ để ý.”
Thẩm Mộ lúc mới biết tình sử của cô trợ lý thì còn cười khanh khách, nhưng sau khi nghe được những lời này của đối phương, cảm xúc cô lại hạ xuống.
- Minh Di, em nói xem, sẽ có ai không biết ghen sao? – Thẩm Mộ hỏi.
- Hẳn là…
Trợ lý Tiểu Lưu rối rắm. Thẩm Mộ này vừa nhìn đã biết là đang gặp vấn đề về tình cảm rồi. Cô nên nói theo hướng nào đây?
Trơ lý Tiểu Lưu trước giờ vốn ngay thẳng, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật: “Hẳn là không có.”
- Vậy sao?
Thẩm Mộ hơi cúi đầu, buông mắt, trông có phần ảo não.
Trợ lý Tiểu Lưu đã gặp chị sếp nhà mình như vậy bao giờ, lập tức cảm thấy tim đều phải xoắn.
- Chị và luật sư Khương…
Đây là lần đầu tiên trợ lý Tiểu Lưu vượt quá bổn phận, mở miệng hỏi chuyện mình vốn không nên hỏi.
Thẩm Mộ biết mình vừa thất thố, bèn cười cười: “Tụi chị rất tốt.”
Thẩm Mộ không nói sai, cô và Khương Vu thật sự rất tốt, ngọt ngào đường mật rất tốt.
Nhưng con người mà, an phận lâu rồi, vững chắc lâu rồi sẽ không kiềm được mà rục rịch muốn mạo hiểm.
- Minh Di, lại đây. – Thẩm Mộ ngoắc tay với trợ lý Tiểu Lưu, ý gọi người đến gần.
Trợ lý Tiểu Lưu tuy không rõ lắm nhưng vẫn nghe lời đưa tai qua.
- Em giúp chị đi làm… - Thẩm Mộ nhẹ giọng sắp xếp.
Trợ lý Tiểu Lưu ban đầu còn im lặng nghe, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy không đáng tin.
- Sếp… - Trợ lý Tiểu Lưu lộ vẻ khó xử. Cô thiếu chút nữa đã bật thốt một câu, chị đây không phải tìm đường chết sao…
Lại xem bộ dáng thảnh thơi, thoải mái của Thẩm Mộ.
Tới rồi…
Người ta chính là muốn tìm đường chết mà.
- Tranh thủ thời gian, tối chị phải mang về nhà. – Thẩm Mộ thúc giục.
Trợ lý Tiểu Lưu quá khó xử, bước chân ra cửa cũng thật gian nan: “Thẩm tổng, bây giờ làm gì còn báo giấy nữa, đều là tin tức online thôi.”
- Tin tức trên mạng em không biết in ra sao? In cả trang web đưa tin ra luôn.
Trợ lý Tiểu Lưu không còn gì để nói.
Thẩm Mộ còn nhân tiện bổ sung: “Nhớ phải in màu, tốt nhất là hình ảnh nhìn rõ cả mặt chị.”
Trợ lý Tiểu Lưu im lặng gật đầu, xem như tiếp thu.
Trở lại văn phòng, trợ lý Tiểu Lưu mở laptop, tùy tiện ấn vào mục giải trí của một trang web tin tức, kéo mấy cái đã thấy được thứ mình muốn tìm.
Trong tin này đúng là có ảnh chụp, Thẩm Mộ vừa quay đầu lại, tóc búi, mặc lễ phục, tay cầm ly có chân, một cái ngoái đầu trông vô cùng quyến rũ.
Có điều trong ảnh không chỉ có một mình Thẩm Mộ. Bên cạnh cô còn có một cô gái. Hai người đứng bên nhau, xuất hiện trong cùng một khung ảnh chính là xinh đẹp nhân đôi.
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.