Chương 62
Hoài Thượng
14/07/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 62
Nếu muốn dùng ngôn ngữ để hình dung Lê Mông tam đẳng, bốn chữ ‘Kì tài xuất sắc’ là đủ.
Nhóc hai tuổi học đánh cờ, sáu tuổi có thể tự mình đánh cờ, chín tuổi bắt đầu phục bàn, mười ba tuổi không có ai trong tiểu khu gần đó là đối thủ, H thị phong trào đánh cờ khá sôi nổi, nhóc tích luỹ được không ít kinh nghiệm, hơn nữa nhóc đã gặp qua thì sẽ không quên, trong đầu chứa nhiều sách dạy đánh cờ, thường xuyên có thể ra nước cờ thần diệu.
Mười bốn tuổi nhóc lấy danh hiệu cửu đẳng trên mạng, đổi thành đẳng cấp ở ngoài đời thì là ngũ đẳng nghiệp dư. Mười lăm tuổi nhóc thành công đánh thắng cao thủ lục đẳng Hàn Quốc, lúc đầu chỉ lưu truyền trên weibo, sau nhóc báo danh Tam Quốc Tranh Bá trổ hết tài năng, đoạn video kia cũng bị người ta tung ra khắp nơi.
Tam Quốc Tranh Bá nghe có vẻ hay, trên thực tế vì do tiền thưởng với hoàn cảnh, rất nhiều cao thủ sẽ không tham gia. Năm gần đây những người bộc lộ tài năng đều là những kì thủ hơn mười tuổi, vì Nhật Hàn hai nước này quy định ‘Đấu quốc tế đoạt được danh hiệu có thể vượt cấp thăng đẳng’ nên trận đấu lớn này chủ yếu là Nhật và Hàn tham gia.
Lê Mông lấy thân phận tam đẳng, hạ ngũ đẳng Hàn Quốc, đánh bại người đứng đầu mới của Nhật Bản, cuối cùng ôm chặt vị trí quán quân, khiến mắt người mở to kinh ngạc.
Vừa lúc có quy định mới, hai bên đấu đối kháng đạt được thứ tự nhất định có thể vượt cấp, danh hiệu quán quân của Lê Mông tuy rằng tranh với một đám thiếu niên, nhưng tốt xấu gì cũng là Kim Bạch Ngân, cho nên đặc biệt từ tam đẳng nghiệp dư thăng lên nhị đẳng chuyên nghiệp.
Đừng xem thường nhị đẳng, kì thủ nghiệp dư với kì thủ chuyên nghiệp cách nhau cả một bầu trời, rất nhiều cao thủ nghiệp dư nhiều năm cũng không thể bước vào chuyên nghiệp. Nếu theo ngôn ngữ của cờ vây, bát đẳng nghiệp dư, thậm chí cửu đẳng nghiệp dư cũng chỉ tương đương với nhất đẳng chuyên nghiệp mà thôi.
Vận khí của Lê Mông tương đối tốt, lúc này kì viện quốc gia lại tổ chức thi lên đẳng, ngày nhóc lấy chứng nhận nhị đẳng chuyên nghiệp cũng là ngày nhóc an vị trong xe đi thi đấu. Mấy ngày đó Tưởng Khâm mới ra ngục, Cận Viêm không rảnh quản tiểu hài tử (Trát Tây có vẻ đáng tin, tạm thời cứ bảo Trát Tây cứ quản tạm hai ngày) – vì thế Lê Mông yên lặng chạy đi thi đấu hai tuần, thắng 36 nước thành công thăng đẳng, lên tam đẳng chuyên nghiệp.
Thăng đẳng sẽ có báo chí đưa tin, Lê Mông cũng được đưa lên báo, nhưng mà không gây ra sự chú ý lớn – dù sao tuổi của nhóc cũng đã lớn, còn có rất nhiều đứa nhỏ mười một mười hai tuổi thăng đẳng ở trước, ai cũng hấp dẫn ánh mắt hơn nhóc.
Nhưng ngay sau đó, Lê Mông một chút cũng không nghỉ ngơi, báo danh tham gia giải Hoa Sóc hai bên đấu đối kháng. Tinh lực bị áp chế nhiều năm cộng với nhiệt tình của nhóc quả thực như nước giếng bộc phát phun ra, vòng đấu loại thần chắn sát thần phật chắn sát phật, mười sáu trận luân phiên toàn thắng không thua, từ giữa hai trăm tinh anh của hai nước vào vòng đấu bán kết.
Đấu bán kết tiền so với Tam Quốc Tranh Bá còn lớn hơn, dù sao đối thủ đều là kì thủ có tên tuổi, Lê Mông đẳng cấp thấp nhất, trẻ tuổi nhất, vòng đấu loại thành tích tốt nhất liền toả sáng.
Báo chí đưa tin, Lê Tiểu Mông đồng học có phong cách đánh cờ phong phú, tiến bước trầm ổn, là thiếu niên có chỉ số thông minh cao như thiên tài. Chị gái phóng viên xinh đẹp dùng chocolate hối lộ Lê Tiểu Mông, chiếm được năm phút phỏng vấn, có ghi lại như sau:
“Trận đấu lần này em công kích thành công kì thủ Hàn Quốc thất đẳng trẻ tuổi nhất, phen cuối cùng thật sự rất nguy hiểm, em có cảm giác khẩn trương lo lắng không?”
“Không có nhiều cảm xúc lắm.”
“… Rất nhiều người nói em có năng lực tính toán rất cao, xin hỏi em có bí quyết gì sao?”
“Ăn nhiều đường bổ đầu óc.”
“… Bạn nhỏ, em có phải đang nói đùa không?”
“Em rất thích ăn đường aaaaa!”
….
Đoạn đối thoại bị chủ biên cắt đi, lý do rất rõ ràng, đăng tin không tốt sẽ khiến người ta tưởng rằng bọn họ vì kì thủ Hàn Quốc thất bại kia mà trút giận.
Bạn nhỏ Lê Tiểu Mông, có lối chơi cờ phong phú, tiến bước trầm ổn, là thiếu niên có chỉ số thông minh cao như thiên tài, giờ đang ôm đùi Tưởng Khâm lăn trên mặt đất khách sạn gào khóc thảm thiết: “Con nhất định phải ăn bánh ngọt vị xoài! Bánh ngọt chocolate với vân vân không – thèm – lấy! Không có vị xoài thì khoai môn cũng được nhưng phải là khoai môn hàng thật giá thật, hương vị đồ ăn quả thật vũ nhục danh dự của đường đường phú nhị đại con! – Danh dự!!”(phú nhị đại: đại gia, người giàu có)
“… Phú nhị đại,” Tưởng Khâm nhấc cổ Lê Mông lên, lạnh lùng nói: “Muốn ở trước mặt mọi người bị lột quần đánh đòn sao, phú nhị đại?”
Lê Mông chớp mắt, hai giây sau lắc lắc đuôi lấy lòng nói: “Meo.”
Tưởng Khâm xách nhóc ném tới bàn ăn.
Vì thế Lê Mông khóc thút thít một tiếng, đáng thương hề hề cúi đầu ăn bánh ngọt chocolate. Trát Tây ôm Tiểu Mị mặt không chút thay đổi canh giữ ở bên cạnh, vừa đút nước vừa thỉnh thoảng ấn đầu cừu nhỏ về, không thì nó lại vươn cổ gặm tóc Lê Mông ăn.
Buổi chiều Vệ Hồng phát điên lái xe lại đây tìm Đoàn đạo diễn, hai người kề vai sát cánh về nhà không biết chơi trò gì. Bởi vì công ty có chuyện nên Hellen chạy đi tìm Quan Phong, một loạt xe đem đại lãnh chúa hành tinh Namek kia đi luôn. Cuối cùng Cận Viêm làm bộ lơ đãng đi ngang qua, ngậm cây tăm thò đầu vào: “Ai nha! Thật khéo quá! Vợ ơi em cũng ở đây a ha ha ha, anh chỉ là đến mượn nhà vệ sinh của khách sạn thôi!”
Trước khi hắn đến mượn nhà vệ sinh tuyệt đối đã tìm nhân viên trang phục tạo hình, sơ mi thủ công nhập khẩu từ Italia bao lấy cơ ngực tràn đầy hormone nam tính rõ ràng của hắn.
Tưởng Khâm gật gật đầu, nói: “Ừm, trước lúc mượn WC còn phải mặc trang phục lên tinh thần, thật sự là khiến em kính phục a.”
Cận Viêm vô liêm sỉ chen vào cửa, xấu hổ ngồi bên cạnh Tưởng Khâm, dùng ánh mắt ý bảo Trát Tây mang Lê Mông ra ngoài chơi.
Kết quả Trát Tây (trước sau như một) không quan tâm đến hắn, Cận Viêm buồn bực đành phải lôi kéo Tưởng Khâm đi ra ngoài, nói: “Để chồng ra ngoài cùng tản bộ với em nha, đi tản bộ nha.”
“Không đi.”
“Đi nha, đi nha.”
Nhân viên bưng cháo hạnh nhân gõ cửa tiến vào, Cận Viêm nháy mắt bày ra bộ dạng trâu rống bò kêu, đến khi nhân viên quay người đi ra, hắn lập tức lấy lòng múc một thìa: “Đến đây vợ ơi, để chồng hầu hạ em.”
Lời này nghe có chút quen tai, lỗ tai Tưởng Khâm khả nghi đỏ lên một chút: “Anh buông ra! Tự em ăn!”
Cận Viêm nhu thuận nghe theo, phát điên phát điên chạy tới bưng trà đổ nước, còn cầm khăn mặt nhân cơ hội thay vợ lau mặt. Đến khi Tưởng Khâm ăn xong, hắn còn ân cần hỏi: “Ăn ngon không?”
Tưởng Khâm hoài nghi nhìn hắn.
“Đi ra ngoài tản bộ nha,” Cận Viêm lặp lại lần nữa, “Đi nha đi nha.”
Tưởng Khâm bị gấu chó lông xù Cận tổng tha ra khỏi ghế, một đường dán dính như keo đi tản bộ ở sân trước thuận tiện bồi dưỡng tình cảm. Khách sạn được xây dựng vô cùng tốt, dưới cầu nước chảy trăng cao sáng, lãng mạn vô cùng. Cận Viêm nhìn nhìn cây quế, lòng nghĩ nếu có thể ở trong này đánh dã chiến thì tốt biết bao a, vì thế nước miếng ào ào chảy xuống.
Tưởng Khâm không biết hình ảnh hạ lưu trong đầu Cận Viêm, chỉ cảm thấy nơi này khiến tâm trạng tốt, vì thế lập tức có tâm tình chơi đùa: “Không phải anh nhớ thương Phương Nguyên sao? Anh tới nơi này làm gì?”
Cận Viêm giật mình lập tức thanh tỉnh, nghiêm túc nói: “Nói bậy, anh chỉ yêu mình em thôi.”
Tưởng Khâm hừ hừ hừ quay đầu đi ngắm trăng.
Cận Viêm cầm tay anh chịu nhận lỗi: “Vợ ơi anh sai rồi, họ Phương kia anh không bao giờ nhắc đến nữa, ta về nhà sinh hoạt bình thường như vợ chồng có được không? Em xem anh còn mang theo quà cho em, em xem này…”
Hắn sờ a sờ trong túi áo, lấy ra một chiếc hộp. Mở ra chỉ thấy bên trong có một chiếc nhẫn, cùng với chiếc bị Tưởng Khâm ném vào cống thoát nước lúc trước giống nhau như đúc.
“Anh đặc biệt tìm đến cửa hàng năm đó, theo kiểu cũ làm một cái nữa. Kỳ thật anh vốn muốn đến chỗ xử lý nước thải xem có thể tìm thấy cái em ném xuống không, bất quá chắc là không có khả năng…”
Cận Viêm cẩn thận cầm lấy chiếc nhẫn, dưới ánh sáng của mặt trăng cho Tưởng Khâm xem, thấy ở bên trong có khắc mấy kí tự JinYan, cùng với nhẫn của Cận Viêm khắc tên Tưởng Khâm là một đôi.
Đây là lúc bọn họ kết hôn liền bàn bạc, ở bên trong nhẫn khắc tên của đối phương.
“Anh cũng hỏi có khắc được nhẫn kim cương năm ca ra của nam giới không, kết quả kiểu dáng kia thiếu chút nữa khiến mắt ông đây mù luôn, anh nghĩ em cũng không thích… Lại đây vợ, để anh giúp em đeo.”
Tưởng Khâm quả thực dở khóc dở cười, “Anh thật là… Đợi đã, đơn giản thế liền mang nhẫn? Trước hết quỳ xuống cầu hôn lão tử trước đã!”
“A?”
“A cái gì mà a, năm đó anh cũng không thèm cầu hôn! Giờ tính lãi phải quỳ hai giờ!”
Cận Viêm: “…”
Khoé miệng Cận Viêm run rẩy, giơ nhẫn quỳ một gối xuống đất.
Tưởng Khâm từ trên cao nhìn xuống, lườm mắt nhìn hắn một lúc lâu, miễn cưỡng thuận khí: “Nói đi.”
“… Nói cái gì?”
“Hỏi em có nguyện ý kết hôn với anh không a.”
“… Anh hỏi như thế?”
“Anh còn muốn hỏi cái gì nữa?”
Cận Viêm trầm tư suy nghĩ, sau một lúc lâu nhãn tình sáng lên, vỗ tay nói: “Có!”
Hắn lập tức điều chỉnh lại tư thế quỳ, trịnh trọng giơ nhẫn, thành kính ngẩng đầu hỏi: “Tưởng Khâm đồng chí thân ái, em nguyện ý theo anh cùng nhau về nhà… sinh hoạt vợ chồng không?”
Tưởng Khâm: “…”
Cận thổ phỉ không phân tốt xấu đem nhẫn đeo vào tay Tưởng ngạo kiều, nói: “Về nhà thôi!” Sau đó ôm ngang vợ lên, sốt ruột chạy nhanh như chớp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 62
Nếu muốn dùng ngôn ngữ để hình dung Lê Mông tam đẳng, bốn chữ ‘Kì tài xuất sắc’ là đủ.
Nhóc hai tuổi học đánh cờ, sáu tuổi có thể tự mình đánh cờ, chín tuổi bắt đầu phục bàn, mười ba tuổi không có ai trong tiểu khu gần đó là đối thủ, H thị phong trào đánh cờ khá sôi nổi, nhóc tích luỹ được không ít kinh nghiệm, hơn nữa nhóc đã gặp qua thì sẽ không quên, trong đầu chứa nhiều sách dạy đánh cờ, thường xuyên có thể ra nước cờ thần diệu.
Mười bốn tuổi nhóc lấy danh hiệu cửu đẳng trên mạng, đổi thành đẳng cấp ở ngoài đời thì là ngũ đẳng nghiệp dư. Mười lăm tuổi nhóc thành công đánh thắng cao thủ lục đẳng Hàn Quốc, lúc đầu chỉ lưu truyền trên weibo, sau nhóc báo danh Tam Quốc Tranh Bá trổ hết tài năng, đoạn video kia cũng bị người ta tung ra khắp nơi.
Tam Quốc Tranh Bá nghe có vẻ hay, trên thực tế vì do tiền thưởng với hoàn cảnh, rất nhiều cao thủ sẽ không tham gia. Năm gần đây những người bộc lộ tài năng đều là những kì thủ hơn mười tuổi, vì Nhật Hàn hai nước này quy định ‘Đấu quốc tế đoạt được danh hiệu có thể vượt cấp thăng đẳng’ nên trận đấu lớn này chủ yếu là Nhật và Hàn tham gia.
Lê Mông lấy thân phận tam đẳng, hạ ngũ đẳng Hàn Quốc, đánh bại người đứng đầu mới của Nhật Bản, cuối cùng ôm chặt vị trí quán quân, khiến mắt người mở to kinh ngạc.
Vừa lúc có quy định mới, hai bên đấu đối kháng đạt được thứ tự nhất định có thể vượt cấp, danh hiệu quán quân của Lê Mông tuy rằng tranh với một đám thiếu niên, nhưng tốt xấu gì cũng là Kim Bạch Ngân, cho nên đặc biệt từ tam đẳng nghiệp dư thăng lên nhị đẳng chuyên nghiệp.
Đừng xem thường nhị đẳng, kì thủ nghiệp dư với kì thủ chuyên nghiệp cách nhau cả một bầu trời, rất nhiều cao thủ nghiệp dư nhiều năm cũng không thể bước vào chuyên nghiệp. Nếu theo ngôn ngữ của cờ vây, bát đẳng nghiệp dư, thậm chí cửu đẳng nghiệp dư cũng chỉ tương đương với nhất đẳng chuyên nghiệp mà thôi.
Vận khí của Lê Mông tương đối tốt, lúc này kì viện quốc gia lại tổ chức thi lên đẳng, ngày nhóc lấy chứng nhận nhị đẳng chuyên nghiệp cũng là ngày nhóc an vị trong xe đi thi đấu. Mấy ngày đó Tưởng Khâm mới ra ngục, Cận Viêm không rảnh quản tiểu hài tử (Trát Tây có vẻ đáng tin, tạm thời cứ bảo Trát Tây cứ quản tạm hai ngày) – vì thế Lê Mông yên lặng chạy đi thi đấu hai tuần, thắng 36 nước thành công thăng đẳng, lên tam đẳng chuyên nghiệp.
Thăng đẳng sẽ có báo chí đưa tin, Lê Mông cũng được đưa lên báo, nhưng mà không gây ra sự chú ý lớn – dù sao tuổi của nhóc cũng đã lớn, còn có rất nhiều đứa nhỏ mười một mười hai tuổi thăng đẳng ở trước, ai cũng hấp dẫn ánh mắt hơn nhóc.
Nhưng ngay sau đó, Lê Mông một chút cũng không nghỉ ngơi, báo danh tham gia giải Hoa Sóc hai bên đấu đối kháng. Tinh lực bị áp chế nhiều năm cộng với nhiệt tình của nhóc quả thực như nước giếng bộc phát phun ra, vòng đấu loại thần chắn sát thần phật chắn sát phật, mười sáu trận luân phiên toàn thắng không thua, từ giữa hai trăm tinh anh của hai nước vào vòng đấu bán kết.
Đấu bán kết tiền so với Tam Quốc Tranh Bá còn lớn hơn, dù sao đối thủ đều là kì thủ có tên tuổi, Lê Mông đẳng cấp thấp nhất, trẻ tuổi nhất, vòng đấu loại thành tích tốt nhất liền toả sáng.
Báo chí đưa tin, Lê Tiểu Mông đồng học có phong cách đánh cờ phong phú, tiến bước trầm ổn, là thiếu niên có chỉ số thông minh cao như thiên tài. Chị gái phóng viên xinh đẹp dùng chocolate hối lộ Lê Tiểu Mông, chiếm được năm phút phỏng vấn, có ghi lại như sau:
“Trận đấu lần này em công kích thành công kì thủ Hàn Quốc thất đẳng trẻ tuổi nhất, phen cuối cùng thật sự rất nguy hiểm, em có cảm giác khẩn trương lo lắng không?”
“Không có nhiều cảm xúc lắm.”
“… Rất nhiều người nói em có năng lực tính toán rất cao, xin hỏi em có bí quyết gì sao?”
“Ăn nhiều đường bổ đầu óc.”
“… Bạn nhỏ, em có phải đang nói đùa không?”
“Em rất thích ăn đường aaaaa!”
….
Đoạn đối thoại bị chủ biên cắt đi, lý do rất rõ ràng, đăng tin không tốt sẽ khiến người ta tưởng rằng bọn họ vì kì thủ Hàn Quốc thất bại kia mà trút giận.
Bạn nhỏ Lê Tiểu Mông, có lối chơi cờ phong phú, tiến bước trầm ổn, là thiếu niên có chỉ số thông minh cao như thiên tài, giờ đang ôm đùi Tưởng Khâm lăn trên mặt đất khách sạn gào khóc thảm thiết: “Con nhất định phải ăn bánh ngọt vị xoài! Bánh ngọt chocolate với vân vân không – thèm – lấy! Không có vị xoài thì khoai môn cũng được nhưng phải là khoai môn hàng thật giá thật, hương vị đồ ăn quả thật vũ nhục danh dự của đường đường phú nhị đại con! – Danh dự!!”(phú nhị đại: đại gia, người giàu có)
“… Phú nhị đại,” Tưởng Khâm nhấc cổ Lê Mông lên, lạnh lùng nói: “Muốn ở trước mặt mọi người bị lột quần đánh đòn sao, phú nhị đại?”
Lê Mông chớp mắt, hai giây sau lắc lắc đuôi lấy lòng nói: “Meo.”
Tưởng Khâm xách nhóc ném tới bàn ăn.
Vì thế Lê Mông khóc thút thít một tiếng, đáng thương hề hề cúi đầu ăn bánh ngọt chocolate. Trát Tây ôm Tiểu Mị mặt không chút thay đổi canh giữ ở bên cạnh, vừa đút nước vừa thỉnh thoảng ấn đầu cừu nhỏ về, không thì nó lại vươn cổ gặm tóc Lê Mông ăn.
Buổi chiều Vệ Hồng phát điên lái xe lại đây tìm Đoàn đạo diễn, hai người kề vai sát cánh về nhà không biết chơi trò gì. Bởi vì công ty có chuyện nên Hellen chạy đi tìm Quan Phong, một loạt xe đem đại lãnh chúa hành tinh Namek kia đi luôn. Cuối cùng Cận Viêm làm bộ lơ đãng đi ngang qua, ngậm cây tăm thò đầu vào: “Ai nha! Thật khéo quá! Vợ ơi em cũng ở đây a ha ha ha, anh chỉ là đến mượn nhà vệ sinh của khách sạn thôi!”
Trước khi hắn đến mượn nhà vệ sinh tuyệt đối đã tìm nhân viên trang phục tạo hình, sơ mi thủ công nhập khẩu từ Italia bao lấy cơ ngực tràn đầy hormone nam tính rõ ràng của hắn.
Tưởng Khâm gật gật đầu, nói: “Ừm, trước lúc mượn WC còn phải mặc trang phục lên tinh thần, thật sự là khiến em kính phục a.”
Cận Viêm vô liêm sỉ chen vào cửa, xấu hổ ngồi bên cạnh Tưởng Khâm, dùng ánh mắt ý bảo Trát Tây mang Lê Mông ra ngoài chơi.
Kết quả Trát Tây (trước sau như một) không quan tâm đến hắn, Cận Viêm buồn bực đành phải lôi kéo Tưởng Khâm đi ra ngoài, nói: “Để chồng ra ngoài cùng tản bộ với em nha, đi tản bộ nha.”
“Không đi.”
“Đi nha, đi nha.”
Nhân viên bưng cháo hạnh nhân gõ cửa tiến vào, Cận Viêm nháy mắt bày ra bộ dạng trâu rống bò kêu, đến khi nhân viên quay người đi ra, hắn lập tức lấy lòng múc một thìa: “Đến đây vợ ơi, để chồng hầu hạ em.”
Lời này nghe có chút quen tai, lỗ tai Tưởng Khâm khả nghi đỏ lên một chút: “Anh buông ra! Tự em ăn!”
Cận Viêm nhu thuận nghe theo, phát điên phát điên chạy tới bưng trà đổ nước, còn cầm khăn mặt nhân cơ hội thay vợ lau mặt. Đến khi Tưởng Khâm ăn xong, hắn còn ân cần hỏi: “Ăn ngon không?”
Tưởng Khâm hoài nghi nhìn hắn.
“Đi ra ngoài tản bộ nha,” Cận Viêm lặp lại lần nữa, “Đi nha đi nha.”
Tưởng Khâm bị gấu chó lông xù Cận tổng tha ra khỏi ghế, một đường dán dính như keo đi tản bộ ở sân trước thuận tiện bồi dưỡng tình cảm. Khách sạn được xây dựng vô cùng tốt, dưới cầu nước chảy trăng cao sáng, lãng mạn vô cùng. Cận Viêm nhìn nhìn cây quế, lòng nghĩ nếu có thể ở trong này đánh dã chiến thì tốt biết bao a, vì thế nước miếng ào ào chảy xuống.
Tưởng Khâm không biết hình ảnh hạ lưu trong đầu Cận Viêm, chỉ cảm thấy nơi này khiến tâm trạng tốt, vì thế lập tức có tâm tình chơi đùa: “Không phải anh nhớ thương Phương Nguyên sao? Anh tới nơi này làm gì?”
Cận Viêm giật mình lập tức thanh tỉnh, nghiêm túc nói: “Nói bậy, anh chỉ yêu mình em thôi.”
Tưởng Khâm hừ hừ hừ quay đầu đi ngắm trăng.
Cận Viêm cầm tay anh chịu nhận lỗi: “Vợ ơi anh sai rồi, họ Phương kia anh không bao giờ nhắc đến nữa, ta về nhà sinh hoạt bình thường như vợ chồng có được không? Em xem anh còn mang theo quà cho em, em xem này…”
Hắn sờ a sờ trong túi áo, lấy ra một chiếc hộp. Mở ra chỉ thấy bên trong có một chiếc nhẫn, cùng với chiếc bị Tưởng Khâm ném vào cống thoát nước lúc trước giống nhau như đúc.
“Anh đặc biệt tìm đến cửa hàng năm đó, theo kiểu cũ làm một cái nữa. Kỳ thật anh vốn muốn đến chỗ xử lý nước thải xem có thể tìm thấy cái em ném xuống không, bất quá chắc là không có khả năng…”
Cận Viêm cẩn thận cầm lấy chiếc nhẫn, dưới ánh sáng của mặt trăng cho Tưởng Khâm xem, thấy ở bên trong có khắc mấy kí tự JinYan, cùng với nhẫn của Cận Viêm khắc tên Tưởng Khâm là một đôi.
Đây là lúc bọn họ kết hôn liền bàn bạc, ở bên trong nhẫn khắc tên của đối phương.
“Anh cũng hỏi có khắc được nhẫn kim cương năm ca ra của nam giới không, kết quả kiểu dáng kia thiếu chút nữa khiến mắt ông đây mù luôn, anh nghĩ em cũng không thích… Lại đây vợ, để anh giúp em đeo.”
Tưởng Khâm quả thực dở khóc dở cười, “Anh thật là… Đợi đã, đơn giản thế liền mang nhẫn? Trước hết quỳ xuống cầu hôn lão tử trước đã!”
“A?”
“A cái gì mà a, năm đó anh cũng không thèm cầu hôn! Giờ tính lãi phải quỳ hai giờ!”
Cận Viêm: “…”
Khoé miệng Cận Viêm run rẩy, giơ nhẫn quỳ một gối xuống đất.
Tưởng Khâm từ trên cao nhìn xuống, lườm mắt nhìn hắn một lúc lâu, miễn cưỡng thuận khí: “Nói đi.”
“… Nói cái gì?”
“Hỏi em có nguyện ý kết hôn với anh không a.”
“… Anh hỏi như thế?”
“Anh còn muốn hỏi cái gì nữa?”
Cận Viêm trầm tư suy nghĩ, sau một lúc lâu nhãn tình sáng lên, vỗ tay nói: “Có!”
Hắn lập tức điều chỉnh lại tư thế quỳ, trịnh trọng giơ nhẫn, thành kính ngẩng đầu hỏi: “Tưởng Khâm đồng chí thân ái, em nguyện ý theo anh cùng nhau về nhà… sinh hoạt vợ chồng không?”
Tưởng Khâm: “…”
Cận thổ phỉ không phân tốt xấu đem nhẫn đeo vào tay Tưởng ngạo kiều, nói: “Về nhà thôi!” Sau đó ôm ngang vợ lên, sốt ruột chạy nhanh như chớp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.