Chương 22: Anh đừng nháo nữa
Mai Linh Nhung
30/04/2022
Trước cửa Sao Đêm, một chiếc xe đắt đỏ, sáng bóng dừng lại, Phương Minh Trung ném chìa khoá xe cho nhân viên bảo vệ rồi sải bước chân dài đầy kiêu ngạo bước vào.
Ánh mắt tìm kiếm của anh rất nhanh đã thấy một bóng người quen thuộc đang nâng li cùng mấy cô chân dài nóng bỏng.
Thấy Phương Minh Trung đến Hoàng Bách mới rời cuộc vui theo chân đến một phòng ăn vip.
" Cậu uống rượu Nhật chưa đủ no hay sao mà còn tìm tôi."
Phương Minh Trung: " No rồi thì không được tìm hả?"
Hoàng Bách: " Lâm Tuệ Mẫn đối với cậu cũng coi như có lòng, sao cậu lại lật bài với cô ta."
Lúc này Phương Minh Trung mới kể lại chuyện Lâm Tuệ Mẫn muốn giở trò ở nhà hàng hôm trước.
Hoàng Bách nghe xong gật gù rồi lại tò mò không nhịn được mà hỏi lại Phương Minh Trung:
" Vậy cậu tức giận là vì cậu bị xem như tên ngốc cho cô ta giỡn mặt hay tức giận thay Kiều An".
Phương Minh Trung im lặng một hồi, sau vẫn thành thật trả lời: " cả hai"
Miếng thịt bò trong miệng Hoàng Bách xuýt chút nữa là bắn ra ngoài, anh ta vỗ vỗ hai bên tai của mình ra vẻ như vừa nghe nhầm gì đó rồi mới hỏi lại.
" Cậu định doạ chết tôi sao, lúc trước có bao giờ thấy cậu như này đâu nhỉ."
Là bạn đã nhiều năm, Hoàng Bách rất rõ câu chuyện giữa Phương Minh Trung và Kiều An. Lúc đầu anh ta cũng thấy việc Kiều An lợi dụng quan hệ với ông bà Phương để được gả cho Phương Minh Trung thật là vô sỉ nhưng sau này chứng kiến Kiều An ngày ngày chăm sóc Phương Minh Trung tận tâm tận lực, an phận làm cô vợ nhỏ không tranh không oán thì cái nhìn của Hoàng Bách cũng có chút thay đổi về Kiều An.
Hoàng Bách trâm ngâm một hồi lại nói tiếp.
" Cậu nhìn ra điểm tốt của Kiều An rồi à."
Lần này Phương Minh Trung không cần suy nghĩ nhanh chóng đáp lời lại.
" Cậu thấy cô ta có điểm tốt à."
Hoàng Bách vừa ngẩng đầu lên còn chưa kịp trả lời thì Phương Minh Trung đã ném lại một câu " tôi đi vệ sinh" rồi đứng dậy đi mất.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Phương Minh Trung đã bị một cô gái va trúng, đối phương xuýt xoa 1 tiếng mà không kịp nhìn anh chỉ vội vàng nói câu xin lỗi rồi che miệng lao ngay vào nhà vệ sinh.
Phương Minh Trung nhìn theo cái bóng đó không khỏi giật mình. Hôm nay anh đã uống hơi nhiều một chút nhưng thật sự số rượu đó cũng chưa đủ để làm anh hoa mắt. Cô gái đó chẳng phải người đã ở chung với anh suốt 2 năm sao. Anh không thể nhìn nhầm.
Có điều trong kí ức của anh, lúc nào cô cũng nhu mì, đoan trang chẩn mực, sao có thể biến dạng thế này chứ.
Bước chân người đàn ông đi đi lại lại trước cửa nhà vệ sinh có chút sốt ruột.
Ngay khi cánh cửa nhà vệ sinh mở ra Phương Minh Trung đã túm lấy Kiều An lôi đi.
" Anh làm cái gì vậy"
Vừa ra khỏi cửa đã bị lôi đi bất ngờ, Kiều An có chút hoảng loạn, sau khi xác định được người đi trước là Phương Minh Trung cô mới có thể bình tĩnh lại.
"Phương Minh Trung, tôi đang có việc anh đừng nháo nữa."
Bước chân của Phương Minh Trung dừng lại, anh trừng mắt nhìn Kiều An nói:
" Nhìn lại bộ dạng của cô đi, đây là bộ dạng có việc mà cô nói sao?
Kiều An nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của Phương Minh Trung nhưng cô cũng chẳng muốn quan tâm vì hiện giờ cô chỉ coi người đàn ông trước mặt như một người xa lạ. Bộ dạng của cô có như thế nào cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Kiều An giật mạnh cánh tay đang bị túm chặt ra, trên mặt lộ rõ sự đau đớn nhưng cô vẫn đanh giọng nói với Phương Minh Trung:
" Đừng quản việc của tôi, anh lo việc của mình đi"
Ngay khi Kiều An xoay người bỏ đi thì Phương Minh Trung lại cất tiếng.
" Cô có việc gì? muộn rồi, lát tôi đưa cô về."
" Đưa điện thoại của cô đây."
Chưa đợi Kiều An phản ứng lại, Phương Minh Trung đã nhanh tay lấy chiếc điện thoại của Kiều An nhập vào 1 dãy số.
Kiều An đang không hiểu sao mình lại đơ ra như vậy, đến chiếc điện thoại đang cầm trong tay cũng để Phương Minh Trung lấy được. Có lẽ chính câu nói " lát tôi đưa cô về" đã làm cô phân tâm. Cô không hiểu anh đối với cô như vậy là ý gì: quan tâm, thương hại hay muốn mỉa mai cô.
Kiều An muốn nói gì đó nhưng nhớ ra mình cần quay lại phòng ăn đành lấy lại chiếc điện thoại hậm hụi rời đi.
Hôm nay công ty Kiều An đến gặp đối tác, Cao Anh muốn tạo cơ hội cho Kiều An học hỏi thêm nên đã sắp xếp cho cô đi cùng. Nào ngờ Kiều An bị mời rượu liên tục mà tửu lượng của cô lại quá kém.
Cửa phòng ăn vừa mở ra đã nghe thấy tiếng của Hoàng Bách:
" Cậu ngủ trong nhà vệ sinh sao. Mất tận 15 phút của tôi luôn đấy."
Phương Minh Trung mang vẻ mặt tỉnh bơ như không nghe thấy Hoàng Bách đang nói gì, nửa ngày sau mới lên tiếng.
" Cậu tìm hiểu giúp tôi xem Kiều An đang ở phòng nào, tôi vừa thấy cô ấy."
Hoàng Bách: " Tôi sao?"
Phương Minh Trung: " Cậu là ông chủ ở đây, tôi không nhờ cậu thì nhờ ai?"
Ánh mắt tìm kiếm của anh rất nhanh đã thấy một bóng người quen thuộc đang nâng li cùng mấy cô chân dài nóng bỏng.
Thấy Phương Minh Trung đến Hoàng Bách mới rời cuộc vui theo chân đến một phòng ăn vip.
" Cậu uống rượu Nhật chưa đủ no hay sao mà còn tìm tôi."
Phương Minh Trung: " No rồi thì không được tìm hả?"
Hoàng Bách: " Lâm Tuệ Mẫn đối với cậu cũng coi như có lòng, sao cậu lại lật bài với cô ta."
Lúc này Phương Minh Trung mới kể lại chuyện Lâm Tuệ Mẫn muốn giở trò ở nhà hàng hôm trước.
Hoàng Bách nghe xong gật gù rồi lại tò mò không nhịn được mà hỏi lại Phương Minh Trung:
" Vậy cậu tức giận là vì cậu bị xem như tên ngốc cho cô ta giỡn mặt hay tức giận thay Kiều An".
Phương Minh Trung im lặng một hồi, sau vẫn thành thật trả lời: " cả hai"
Miếng thịt bò trong miệng Hoàng Bách xuýt chút nữa là bắn ra ngoài, anh ta vỗ vỗ hai bên tai của mình ra vẻ như vừa nghe nhầm gì đó rồi mới hỏi lại.
" Cậu định doạ chết tôi sao, lúc trước có bao giờ thấy cậu như này đâu nhỉ."
Là bạn đã nhiều năm, Hoàng Bách rất rõ câu chuyện giữa Phương Minh Trung và Kiều An. Lúc đầu anh ta cũng thấy việc Kiều An lợi dụng quan hệ với ông bà Phương để được gả cho Phương Minh Trung thật là vô sỉ nhưng sau này chứng kiến Kiều An ngày ngày chăm sóc Phương Minh Trung tận tâm tận lực, an phận làm cô vợ nhỏ không tranh không oán thì cái nhìn của Hoàng Bách cũng có chút thay đổi về Kiều An.
Hoàng Bách trâm ngâm một hồi lại nói tiếp.
" Cậu nhìn ra điểm tốt của Kiều An rồi à."
Lần này Phương Minh Trung không cần suy nghĩ nhanh chóng đáp lời lại.
" Cậu thấy cô ta có điểm tốt à."
Hoàng Bách vừa ngẩng đầu lên còn chưa kịp trả lời thì Phương Minh Trung đã ném lại một câu " tôi đi vệ sinh" rồi đứng dậy đi mất.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Phương Minh Trung đã bị một cô gái va trúng, đối phương xuýt xoa 1 tiếng mà không kịp nhìn anh chỉ vội vàng nói câu xin lỗi rồi che miệng lao ngay vào nhà vệ sinh.
Phương Minh Trung nhìn theo cái bóng đó không khỏi giật mình. Hôm nay anh đã uống hơi nhiều một chút nhưng thật sự số rượu đó cũng chưa đủ để làm anh hoa mắt. Cô gái đó chẳng phải người đã ở chung với anh suốt 2 năm sao. Anh không thể nhìn nhầm.
Có điều trong kí ức của anh, lúc nào cô cũng nhu mì, đoan trang chẩn mực, sao có thể biến dạng thế này chứ.
Bước chân người đàn ông đi đi lại lại trước cửa nhà vệ sinh có chút sốt ruột.
Ngay khi cánh cửa nhà vệ sinh mở ra Phương Minh Trung đã túm lấy Kiều An lôi đi.
" Anh làm cái gì vậy"
Vừa ra khỏi cửa đã bị lôi đi bất ngờ, Kiều An có chút hoảng loạn, sau khi xác định được người đi trước là Phương Minh Trung cô mới có thể bình tĩnh lại.
"Phương Minh Trung, tôi đang có việc anh đừng nháo nữa."
Bước chân của Phương Minh Trung dừng lại, anh trừng mắt nhìn Kiều An nói:
" Nhìn lại bộ dạng của cô đi, đây là bộ dạng có việc mà cô nói sao?
Kiều An nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của Phương Minh Trung nhưng cô cũng chẳng muốn quan tâm vì hiện giờ cô chỉ coi người đàn ông trước mặt như một người xa lạ. Bộ dạng của cô có như thế nào cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Kiều An giật mạnh cánh tay đang bị túm chặt ra, trên mặt lộ rõ sự đau đớn nhưng cô vẫn đanh giọng nói với Phương Minh Trung:
" Đừng quản việc của tôi, anh lo việc của mình đi"
Ngay khi Kiều An xoay người bỏ đi thì Phương Minh Trung lại cất tiếng.
" Cô có việc gì? muộn rồi, lát tôi đưa cô về."
" Đưa điện thoại của cô đây."
Chưa đợi Kiều An phản ứng lại, Phương Minh Trung đã nhanh tay lấy chiếc điện thoại của Kiều An nhập vào 1 dãy số.
Kiều An đang không hiểu sao mình lại đơ ra như vậy, đến chiếc điện thoại đang cầm trong tay cũng để Phương Minh Trung lấy được. Có lẽ chính câu nói " lát tôi đưa cô về" đã làm cô phân tâm. Cô không hiểu anh đối với cô như vậy là ý gì: quan tâm, thương hại hay muốn mỉa mai cô.
Kiều An muốn nói gì đó nhưng nhớ ra mình cần quay lại phòng ăn đành lấy lại chiếc điện thoại hậm hụi rời đi.
Hôm nay công ty Kiều An đến gặp đối tác, Cao Anh muốn tạo cơ hội cho Kiều An học hỏi thêm nên đã sắp xếp cho cô đi cùng. Nào ngờ Kiều An bị mời rượu liên tục mà tửu lượng của cô lại quá kém.
Cửa phòng ăn vừa mở ra đã nghe thấy tiếng của Hoàng Bách:
" Cậu ngủ trong nhà vệ sinh sao. Mất tận 15 phút của tôi luôn đấy."
Phương Minh Trung mang vẻ mặt tỉnh bơ như không nghe thấy Hoàng Bách đang nói gì, nửa ngày sau mới lên tiếng.
" Cậu tìm hiểu giúp tôi xem Kiều An đang ở phòng nào, tôi vừa thấy cô ấy."
Hoàng Bách: " Tôi sao?"
Phương Minh Trung: " Cậu là ông chủ ở đây, tôi không nhờ cậu thì nhờ ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.