Chương 84: Biết yêu là biết buồn
Mai Linh Nhung
01/06/2022
Sau một hồi chạy đua với gió cuối cùng Phương Minh Trung cũng tới điểm hẹn.
Hoàng Bách nhìn cái sắc mặt sâu thăm thẳm, đen kịt như màn đêm kia mà không dám lên tiếng trêu chọc câu nào.
Từ khi ngồi vào bàn ăn Phương Minh Trung chưa hề dùng đến đũa thay vào đó là ly rượu trên bàn liên tục được trọng dụng. Nhìn những vỏ chai xếp lên mặt bàn mỗi lúc một nhiều hơn, Hoàng Bách lo lắng đành đưa tay ra giữ lại ly rượu vừa kề đến miệng Phương Minh Trung.
" Được rồi, đủ rồi đấy."
" Mau ăn chút gì đi, coi chừng cái dạ dày của cậu ấy, tôi không có thời gian đưa cậu đi bệnh viện đâu."
Được nhắc nhở tận mặt như vậy nhưng giờ này Phương Minh Trung đâu còn tâm trạng để quan tâm dạ dày hay dạ mỏng gì nữa.
Hình ảnh cô bạn gái xinh đẹp cùng tên giám đốc sáng giá trong bữa tiệc hôm nào lại hiện lên và có lẽ hôm nay họ cũng đang đi bên nhau như vậy, Phương Minh Trung sầu não lại ngửa cổ cho thứ nước cay nồng kia chảy vào dạ dày.
" Cậu nói xem, rốt cuộc là cô ấy muốn làm gì?"
Gắp một miếng thịt bỏ vào miệng rồi Hoàng Bách trả lời một cách không cảm xúc.
" Tôi đâu phải cô ấy mà biết."
Thở dài một tiếng coi như chấp nhận câu trả lời của Hoàng Bách. Đến anh ở cùng cô mỗi ngày còn chẳng biết cô muốn làm gì thì một người cả năm gặp Kiều An được vài lần như Hoàng Bách thì sao có thể biết cơ chứ.
Mấy ngày gần đây cô lạnh nhạt với anh đến chóng mặt, cả ngày đi làm, tối về cùng nhau ăn cơm nhưng cô không còn ríu rít như con chim non mọi ngày, ăn xong cũng không muốn cùng anh xem ti vi mà nhanh chóng về phòng chơi game. Dù anh có cố gắng bắt chuyện thì cô cũng chỉ hời hợt trả lời cho xong.
Ngày hôm nay cô cũng chẳng bận tâm đến anh, thậm chí quên luôn hôm này là sinh nhật anh.
Thấy Phương Minh Trung không có ý định dừng uống rượu, Hoàng Bách tỏ vẻ thân tình gắp chút đồ ăn vào bát rồi lại ấn đôi đũa tới tận tay Phương Minh Trung.
" Cậu nói xem con người ta sao lại buồn cười như vậy, khi có thì chẳng thèm nhìn, lúc mất lại lếch thếch chạy theo"
Phương Minh Trung: " Chắc là nghiệp quật"
Trời đất, cái thứ âm thanh quái quỷ gì vừa phát ra vậy, Hoàng Bách nghi ngờ dụi dụi mắt rồi lại vỗ vỗ vào hai bên tai.
" Cuối cùng cũng nhận bị nghiệp quật rồi à"
Phương Minh vứt cho Hoàng Bách 1 cái nhìn chán ghét rồi lại nhấp một ngụm rượu, lâu lâu sau mới nhả ra một câu.
" Vậy nên cậu ít chăng hoa đi không có ngày còng lưng gánh nghiệp đấy."
Hoàng Bách trưng lên vẻ mặt vênh váo, vừa cười vừa đánh nhịp chân.
Gần 10 giờ, Phương Minh Trung cảm nhận được từng cơn sóng cuộn trong dạ dày nên anh chỉ đành đặt lại ly rượu trong tay xuống mặt bàn. Nhấc điện thoại bấm gọi Kiều An.
" Em xong việc chưa, anh đón em."
Kiều An: " Em về tới nhà rồi."
Ngập ngừng vài giây Kiều An lại nhẹ giọng nói tiếp.
" Cũng muộn rồi anh về nhà anh đi, đừng qua đây nữa"
Nói rồi cô cũng ngắt máy luôn chẳng thèm đợi câu trả lời của Phương Minh Trung như thế nào.
Phía bên nhà hàng, Phương Minh Trung mang tâm trạng tụt dốc không phanh, khoé môi hiện lên một nụ cười khẩy, đưa tay với ly rượu vừa đặt xuống.
Anh không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết mình đã sai ở đâu. Thái độ này của cô chính là không muốn nhìn thấy anh nữa. Nén lại từng cơn sóng đang xô nhau ồ ạt trong dạ dày, Phương Minh Trung lại nhấn đi một cuộc gọi nữa.
" Kiều An, Rốt cuộc là có chuyện gì."
" Em như vậy là sao"
Đáp lại anh là giọng nói nhẹ nhàng, nhưng sự nhẹ nhàng đó có đến 8 phần băng giá, doạ người nghe ớn lạnh trong lòng.
" Em nghĩ là chúng ta không thể đi xa hơn được đâu. Mấy ngày nay em đã suy nghĩ kĩ rồi"
Phương Minh Trung: " Cho anh một lý do"
Kiều An: " Không có lý do nào cả. Em gửi đồ cho anh sau."
Lại một lần nữa điện thoại bị ngắt kết nối, lúc này Phương Minh Trung không thể bình tĩnh thêm được nữa, anh vội vàng vơ chùm chìa khoá chạy đi mặc cho Hoàng Bách đang lắc đầu than thở.
" Biết yêu là biết buồn."
Trong ngôi nhà nhỏ ven thành phố. Kiều An đang chìm vào giấc ngủ một cách khó nhọc, Cô chợt giật mình khi nghe tiếng động cơ xe tiến vào. Chẳng đến 3 phút sau, tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân vội vã của người đàn ông ập đến.
Cánh cửa phòng ngủ bị gõ như thể sắp tung ra.
" Kiều An, mở cửa đi, nói chuyện đi"
Vừa mở cửa ra đập ngay vào mắt cô là khuôn mặt chứa đầy ảm đạm, trong hơi thở phả ra thứ hơi men nồng nặc.
" Không phải bác sĩ nói anh không được uống rượu sao."
Phương Minh Trung chẳng hề để tâm đến lời cô nói, anh nhìn người trước mặt hồi lâu mới có thể lên tiếng.
" Có chuyện gì vậy, anh đã làm gì sai."
Lúc này ánh mắt Kiều An khẽ cụp xuống, cô thở ra một hơi nặng nề.
" Em không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa, có lẽ thứ tình cảm anh dành cho em chỉ là cảm giác muốn trinh phục thôi."
Hoàng Bách nhìn cái sắc mặt sâu thăm thẳm, đen kịt như màn đêm kia mà không dám lên tiếng trêu chọc câu nào.
Từ khi ngồi vào bàn ăn Phương Minh Trung chưa hề dùng đến đũa thay vào đó là ly rượu trên bàn liên tục được trọng dụng. Nhìn những vỏ chai xếp lên mặt bàn mỗi lúc một nhiều hơn, Hoàng Bách lo lắng đành đưa tay ra giữ lại ly rượu vừa kề đến miệng Phương Minh Trung.
" Được rồi, đủ rồi đấy."
" Mau ăn chút gì đi, coi chừng cái dạ dày của cậu ấy, tôi không có thời gian đưa cậu đi bệnh viện đâu."
Được nhắc nhở tận mặt như vậy nhưng giờ này Phương Minh Trung đâu còn tâm trạng để quan tâm dạ dày hay dạ mỏng gì nữa.
Hình ảnh cô bạn gái xinh đẹp cùng tên giám đốc sáng giá trong bữa tiệc hôm nào lại hiện lên và có lẽ hôm nay họ cũng đang đi bên nhau như vậy, Phương Minh Trung sầu não lại ngửa cổ cho thứ nước cay nồng kia chảy vào dạ dày.
" Cậu nói xem, rốt cuộc là cô ấy muốn làm gì?"
Gắp một miếng thịt bỏ vào miệng rồi Hoàng Bách trả lời một cách không cảm xúc.
" Tôi đâu phải cô ấy mà biết."
Thở dài một tiếng coi như chấp nhận câu trả lời của Hoàng Bách. Đến anh ở cùng cô mỗi ngày còn chẳng biết cô muốn làm gì thì một người cả năm gặp Kiều An được vài lần như Hoàng Bách thì sao có thể biết cơ chứ.
Mấy ngày gần đây cô lạnh nhạt với anh đến chóng mặt, cả ngày đi làm, tối về cùng nhau ăn cơm nhưng cô không còn ríu rít như con chim non mọi ngày, ăn xong cũng không muốn cùng anh xem ti vi mà nhanh chóng về phòng chơi game. Dù anh có cố gắng bắt chuyện thì cô cũng chỉ hời hợt trả lời cho xong.
Ngày hôm nay cô cũng chẳng bận tâm đến anh, thậm chí quên luôn hôm này là sinh nhật anh.
Thấy Phương Minh Trung không có ý định dừng uống rượu, Hoàng Bách tỏ vẻ thân tình gắp chút đồ ăn vào bát rồi lại ấn đôi đũa tới tận tay Phương Minh Trung.
" Cậu nói xem con người ta sao lại buồn cười như vậy, khi có thì chẳng thèm nhìn, lúc mất lại lếch thếch chạy theo"
Phương Minh Trung: " Chắc là nghiệp quật"
Trời đất, cái thứ âm thanh quái quỷ gì vừa phát ra vậy, Hoàng Bách nghi ngờ dụi dụi mắt rồi lại vỗ vỗ vào hai bên tai.
" Cuối cùng cũng nhận bị nghiệp quật rồi à"
Phương Minh vứt cho Hoàng Bách 1 cái nhìn chán ghét rồi lại nhấp một ngụm rượu, lâu lâu sau mới nhả ra một câu.
" Vậy nên cậu ít chăng hoa đi không có ngày còng lưng gánh nghiệp đấy."
Hoàng Bách trưng lên vẻ mặt vênh váo, vừa cười vừa đánh nhịp chân.
Gần 10 giờ, Phương Minh Trung cảm nhận được từng cơn sóng cuộn trong dạ dày nên anh chỉ đành đặt lại ly rượu trong tay xuống mặt bàn. Nhấc điện thoại bấm gọi Kiều An.
" Em xong việc chưa, anh đón em."
Kiều An: " Em về tới nhà rồi."
Ngập ngừng vài giây Kiều An lại nhẹ giọng nói tiếp.
" Cũng muộn rồi anh về nhà anh đi, đừng qua đây nữa"
Nói rồi cô cũng ngắt máy luôn chẳng thèm đợi câu trả lời của Phương Minh Trung như thế nào.
Phía bên nhà hàng, Phương Minh Trung mang tâm trạng tụt dốc không phanh, khoé môi hiện lên một nụ cười khẩy, đưa tay với ly rượu vừa đặt xuống.
Anh không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết mình đã sai ở đâu. Thái độ này của cô chính là không muốn nhìn thấy anh nữa. Nén lại từng cơn sóng đang xô nhau ồ ạt trong dạ dày, Phương Minh Trung lại nhấn đi một cuộc gọi nữa.
" Kiều An, Rốt cuộc là có chuyện gì."
" Em như vậy là sao"
Đáp lại anh là giọng nói nhẹ nhàng, nhưng sự nhẹ nhàng đó có đến 8 phần băng giá, doạ người nghe ớn lạnh trong lòng.
" Em nghĩ là chúng ta không thể đi xa hơn được đâu. Mấy ngày nay em đã suy nghĩ kĩ rồi"
Phương Minh Trung: " Cho anh một lý do"
Kiều An: " Không có lý do nào cả. Em gửi đồ cho anh sau."
Lại một lần nữa điện thoại bị ngắt kết nối, lúc này Phương Minh Trung không thể bình tĩnh thêm được nữa, anh vội vàng vơ chùm chìa khoá chạy đi mặc cho Hoàng Bách đang lắc đầu than thở.
" Biết yêu là biết buồn."
Trong ngôi nhà nhỏ ven thành phố. Kiều An đang chìm vào giấc ngủ một cách khó nhọc, Cô chợt giật mình khi nghe tiếng động cơ xe tiến vào. Chẳng đến 3 phút sau, tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân vội vã của người đàn ông ập đến.
Cánh cửa phòng ngủ bị gõ như thể sắp tung ra.
" Kiều An, mở cửa đi, nói chuyện đi"
Vừa mở cửa ra đập ngay vào mắt cô là khuôn mặt chứa đầy ảm đạm, trong hơi thở phả ra thứ hơi men nồng nặc.
" Không phải bác sĩ nói anh không được uống rượu sao."
Phương Minh Trung chẳng hề để tâm đến lời cô nói, anh nhìn người trước mặt hồi lâu mới có thể lên tiếng.
" Có chuyện gì vậy, anh đã làm gì sai."
Lúc này ánh mắt Kiều An khẽ cụp xuống, cô thở ra một hơi nặng nề.
" Em không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa, có lẽ thứ tình cảm anh dành cho em chỉ là cảm giác muốn trinh phục thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.