Chương 25: Cô không được đi đâu hết
Mai Linh Nhung
30/04/2022
Vừa thò đầu vào Phương Minh Trung đã sốc đến tê liệt toàn thân. Anh há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Cô gái nhỏ nồng nặc mùi rượu, mái tóc rối tung che đi nửa khuôn mặt, lúc khóc lúc cười, múa múa hát hát hết trên giường lại xuống đất. Hệt như một nghệ sĩ đang tận tâm tận lực thể hiện tài năng.
Phương Minh Trung còn chưa kịp ngậm miệng hoàn hồn lại thì một bàn tay nhỏ kéo anh vào. Giọng nói nũng nịu, ngọt ngào.
" Ba, sao ba đến thăm con lại không vào"?
Phương Minh Trung theo phản xạ đẩy cô ra để tránh mùi rượu xộc lên mũi.
" Cô điên rồi sao, tôi không phải ba cô."
Tiếng khóc của Kiều An vỡ oà trong đêm vắng. Phương Minh Trung nhìn vậy không biết phải làm sao, anh chỉ muốn nói ra sự thật là anh không phải ba của cô thôi mà. Mắt cô thế nào lại có thể nhìn anh thành ba mình không biết.
Tiếng khóc ngày một lớn. Cơ thể Kiều An cũng bắt đầu run rẩy. Phương Minh chỉ đành hạ giọng xuống để giải thích.
" Kiều An. Trần Kiều An. Tôi là..."
Chưa đợi Phương Minh Trung nói hết Kiều An đã nhào vào lòng anh như một đứa trẻ. Hai tay cô ôm chặt trên cổ anh hệt như sợ buông lỏng một chút thôi là anh có thể biến mất.
" Ba, con rất nhớ ba, nhớ cả mẹ và ông nội."
" Ba đừng bỏ con một mình được không? con thấy đơn độc trên cái thế giới này."
Giọng nói đứt quãng liên tục bởi tiếng nấc nghẹn. Còn Phương Minh Trung thì ngây người như chôn chân tại chỗ. Cảm giác mới 32 tuổi mà có cô con gái tận 27 tuổi thật khác lạ với cảm giác của những ông bố bình thường.
Tiếng khóc mỗi lúc lại nghẹn ngào thêm. Phương Minh Trung nhìn Kiều An với vẻ mặt xót xa. Có lẽ khi say người ta hay nói thật, và cô nói cô thấy đơn độc trên thế giới này làm cho tim anh như bị nghẹn một nhịp. Bình thường anh thấy cô mạnh mẽ bao nhiêu thì giờ đây cô lại mỏng manh, yếu đuối bấy nhiêu.1
Phương Minh Trung đỡ Kiều An về phía giường ngủ, nhẹ giọng vỗ về.
" Ngoan, ngủ một chút đi, đã muộn lắm rồi."
Kiều An: " Có phải con ngủ rồi ba sẽ bỏ đi đúng không?"
" Ba đưa con đi cùng được không? Con rất sợ ở lại đây một mình."
Nghe thấy cô muốn đi, trong lòng Phương Minh Trung bỗng dậy sóng. Cô đã đi tận 3 năm, giờ còn muốn đi nữa sao. Cánh tay anh vô thức ôm chặt Kiều An trong lòng, cất giọng kiên định nói:
" Cô không được đi đâu hết."
Sau khi li hôn, Phương Minh Trung cảm thấy rất trống vắng, anh chưa từng nghĩ cuộc đời anh sẽ có liên quan hay ảnh hưởng gì bởi cô nhưng thực tế lại không chứng minh rằng anh đã đúng.
Mỗi ngày đi làm về anh theo thói quen nhìn khắp căn nhà nhưng không còn ai ra đón anh rồi nở nụ cười rạng rỡ. Buổi tối anh làm việc khuya không còn ai mang đồ ăn nhẹ tới, sáng thức dậy cũng không có mùi thơm của thức ăn bay ra từ bếp. Có những buổi trưa, khi tiếng gõ cửa vang lên anh vẫn ngỡ là Kiều An mang cơm đến, để rồi lại thất vọng khi cánh cửa mở ra. Sự trống vắng ngày ngày bao trùm lên anh, khiến anh có cảm giác sợ trở về chính căn nhà của mình.
Giờ đây cô không còn quan tâm anh nữa nhưng khi nghe cô nói muốn đi anh lại mang trong lòng cảm giác sợ hãi. Anh sợ cô sẽ lại biến mất khỏi tầm mắt mình.
Chỉ cần cô ở lại, anh sẽ không tính toán chuyện cũ. Dù là cô từng lợi dụng quan hệ với ông bà để gả cho anh, hay là cô ham danh lợi mới ở bên anh thì anh đều chấp nhận hết.1
Kiều An: " Được ạ, chỉ cần có ba, con sẽ không đi đâu nữa."
Kiều An nói xong ngoan ngoãn leo lên giường ngủ. Phương Minh Trung lặng lẽ ngồi nhìn cô.
Chẳng biết qua bao lâu, khoé mắt Kiều An lại rơi lã chã từng giọt nước mắt.
Giọng nói khàn khàn gọi một cái tên.
" Phương Minh Trung."
" Cuộc đời tôi hối hận nhất chính là làm vợ anh."
Câu nói nhẹ bẫng nhưng lại thít chặt hô hấp của Phương Minh Trung. Hơi thở cũng trở nên nặng nề. Trong bóng tối mờ mờ, sắc mặt người đàn ông trở lên ảm đạm, ánh mắt lạnh lẽo vô định trong màn đêm.
Đợi khi trạng thái của Kiều An ổn định, nhìn cô say giấc ngủ Phương Minh Trung mới nhẹ nhàng đứng lên.
Khi Kiều An tỉnh dậy, cô còn đang nhăn nhó ôm đầu thì lại kinh ngạc nhìn xuống tấm chăn đang phủ trên người.
Ý thức đầu tiên, đây không phải phòng ngủ của cô, cô mơ hồ nhớ lại chuyện tối qua, không lẽ Cao Anh đưa cô về đây.
Nhìn đi nhìn lại thấy có chút quen thuộc, tầm mắt cô rơi trên một khung ảnh trên tủ đầu giường.
Kiều An giật mình hoảng hốt: " sao lại có ảnh của anh ta ở đây".
Cô vội chạy lại cửa sổ kéo tấm rèm lên.
" Sao có thể được chứ ".
Khung cảnh bên ngoài làm cho cô đứng chôn chân tại chỗ. Quay người lại, nhìn khắp căn phòng, Cô nhận ra đây là phòng ngủ của Phương Minh Trung.
Kiều An ôm đầu như muốn nhớ lại gì đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Tiếp theo là một giọng nói ôn hoà, đầy quan tâm của bà cụ.
Cô gái nhỏ nồng nặc mùi rượu, mái tóc rối tung che đi nửa khuôn mặt, lúc khóc lúc cười, múa múa hát hát hết trên giường lại xuống đất. Hệt như một nghệ sĩ đang tận tâm tận lực thể hiện tài năng.
Phương Minh Trung còn chưa kịp ngậm miệng hoàn hồn lại thì một bàn tay nhỏ kéo anh vào. Giọng nói nũng nịu, ngọt ngào.
" Ba, sao ba đến thăm con lại không vào"?
Phương Minh Trung theo phản xạ đẩy cô ra để tránh mùi rượu xộc lên mũi.
" Cô điên rồi sao, tôi không phải ba cô."
Tiếng khóc của Kiều An vỡ oà trong đêm vắng. Phương Minh Trung nhìn vậy không biết phải làm sao, anh chỉ muốn nói ra sự thật là anh không phải ba của cô thôi mà. Mắt cô thế nào lại có thể nhìn anh thành ba mình không biết.
Tiếng khóc ngày một lớn. Cơ thể Kiều An cũng bắt đầu run rẩy. Phương Minh chỉ đành hạ giọng xuống để giải thích.
" Kiều An. Trần Kiều An. Tôi là..."
Chưa đợi Phương Minh Trung nói hết Kiều An đã nhào vào lòng anh như một đứa trẻ. Hai tay cô ôm chặt trên cổ anh hệt như sợ buông lỏng một chút thôi là anh có thể biến mất.
" Ba, con rất nhớ ba, nhớ cả mẹ và ông nội."
" Ba đừng bỏ con một mình được không? con thấy đơn độc trên cái thế giới này."
Giọng nói đứt quãng liên tục bởi tiếng nấc nghẹn. Còn Phương Minh Trung thì ngây người như chôn chân tại chỗ. Cảm giác mới 32 tuổi mà có cô con gái tận 27 tuổi thật khác lạ với cảm giác của những ông bố bình thường.
Tiếng khóc mỗi lúc lại nghẹn ngào thêm. Phương Minh Trung nhìn Kiều An với vẻ mặt xót xa. Có lẽ khi say người ta hay nói thật, và cô nói cô thấy đơn độc trên thế giới này làm cho tim anh như bị nghẹn một nhịp. Bình thường anh thấy cô mạnh mẽ bao nhiêu thì giờ đây cô lại mỏng manh, yếu đuối bấy nhiêu.1
Phương Minh Trung đỡ Kiều An về phía giường ngủ, nhẹ giọng vỗ về.
" Ngoan, ngủ một chút đi, đã muộn lắm rồi."
Kiều An: " Có phải con ngủ rồi ba sẽ bỏ đi đúng không?"
" Ba đưa con đi cùng được không? Con rất sợ ở lại đây một mình."
Nghe thấy cô muốn đi, trong lòng Phương Minh Trung bỗng dậy sóng. Cô đã đi tận 3 năm, giờ còn muốn đi nữa sao. Cánh tay anh vô thức ôm chặt Kiều An trong lòng, cất giọng kiên định nói:
" Cô không được đi đâu hết."
Sau khi li hôn, Phương Minh Trung cảm thấy rất trống vắng, anh chưa từng nghĩ cuộc đời anh sẽ có liên quan hay ảnh hưởng gì bởi cô nhưng thực tế lại không chứng minh rằng anh đã đúng.
Mỗi ngày đi làm về anh theo thói quen nhìn khắp căn nhà nhưng không còn ai ra đón anh rồi nở nụ cười rạng rỡ. Buổi tối anh làm việc khuya không còn ai mang đồ ăn nhẹ tới, sáng thức dậy cũng không có mùi thơm của thức ăn bay ra từ bếp. Có những buổi trưa, khi tiếng gõ cửa vang lên anh vẫn ngỡ là Kiều An mang cơm đến, để rồi lại thất vọng khi cánh cửa mở ra. Sự trống vắng ngày ngày bao trùm lên anh, khiến anh có cảm giác sợ trở về chính căn nhà của mình.
Giờ đây cô không còn quan tâm anh nữa nhưng khi nghe cô nói muốn đi anh lại mang trong lòng cảm giác sợ hãi. Anh sợ cô sẽ lại biến mất khỏi tầm mắt mình.
Chỉ cần cô ở lại, anh sẽ không tính toán chuyện cũ. Dù là cô từng lợi dụng quan hệ với ông bà để gả cho anh, hay là cô ham danh lợi mới ở bên anh thì anh đều chấp nhận hết.1
Kiều An: " Được ạ, chỉ cần có ba, con sẽ không đi đâu nữa."
Kiều An nói xong ngoan ngoãn leo lên giường ngủ. Phương Minh Trung lặng lẽ ngồi nhìn cô.
Chẳng biết qua bao lâu, khoé mắt Kiều An lại rơi lã chã từng giọt nước mắt.
Giọng nói khàn khàn gọi một cái tên.
" Phương Minh Trung."
" Cuộc đời tôi hối hận nhất chính là làm vợ anh."
Câu nói nhẹ bẫng nhưng lại thít chặt hô hấp của Phương Minh Trung. Hơi thở cũng trở nên nặng nề. Trong bóng tối mờ mờ, sắc mặt người đàn ông trở lên ảm đạm, ánh mắt lạnh lẽo vô định trong màn đêm.
Đợi khi trạng thái của Kiều An ổn định, nhìn cô say giấc ngủ Phương Minh Trung mới nhẹ nhàng đứng lên.
Khi Kiều An tỉnh dậy, cô còn đang nhăn nhó ôm đầu thì lại kinh ngạc nhìn xuống tấm chăn đang phủ trên người.
Ý thức đầu tiên, đây không phải phòng ngủ của cô, cô mơ hồ nhớ lại chuyện tối qua, không lẽ Cao Anh đưa cô về đây.
Nhìn đi nhìn lại thấy có chút quen thuộc, tầm mắt cô rơi trên một khung ảnh trên tủ đầu giường.
Kiều An giật mình hoảng hốt: " sao lại có ảnh của anh ta ở đây".
Cô vội chạy lại cửa sổ kéo tấm rèm lên.
" Sao có thể được chứ ".
Khung cảnh bên ngoài làm cho cô đứng chôn chân tại chỗ. Quay người lại, nhìn khắp căn phòng, Cô nhận ra đây là phòng ngủ của Phương Minh Trung.
Kiều An ôm đầu như muốn nhớ lại gì đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Tiếp theo là một giọng nói ôn hoà, đầy quan tâm của bà cụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.