Chương 80: Em có thấy ai xưng tôi với bạn trai mình không
Mai Linh Nhung
28/05/2022
Khoe tới khoe lui một lượt, khi Phương Minh Trung quay lại đã thấy cánh cửa phòng Kiều An đang khép chặt.
Phía bên trong, Kiều An vẫn chưa thể ngủ, Cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp nhưng thứ cảm xúc hỗn loạn vẫn bủa vây xung quanh cô.
Cô không biết lựa chọn ngày hôm nay là đúng hay sai, cô chỉ biết rằng nếu không là Phương Minh Trung thì một ngày nào đó người lớn trong nhà cũng sắp xếp cho cô một người đàn ông khác.
Câu chuyện này ông bà cụ cũng đã đề cập rất nhiều lần. Nếu cô không tự tìm được người thương thì việc đi xem mắt chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Bao nhiêu năm nay cô đều dành hết sự tập trung vào công việc, đừng nói đến kết hôn, ngay cả bạn trai cô cũng chẳng có.
Hơn nữa cái bóng của Phương Minh Trung quá lớn, nỗi đau năm nào cũng quá sâu, nó khiến cô không còn có cảm giác rung động với những người khác giới. Bản thân cô hiểu rõ sống cùng một người không có tình cảm với mình đau khổ đến thế nào vì vậy cô không lỡ để người khác chịu tổn thương giống mình.
Mặt khác, cô mang ơn dưỡng dục nhà họ Phương nên cô cũng chẳng thể vì Phương Minh Trung mà đoạn tuyệt quan hệ với ông bà cụ nhưng nếu bảo cô coi người chồng cũ này như anh trai mà chung sống trong một gia đình thì thật sự làm khó cho cô.
Cả nghìn lý do đều chỉ cho cô thấy một điều: Nếu buộc phải lựa chọn một người đàn ông để hẹn hò thì Phương Minh Trung chính là người thích hợp nhất.
Những ngày gần đây cô cũng đã quen có sự tồn tại của anh trong cuộc sống, trái tim của cô đôi khi còn vì có anh ở bên mà vui mừng. Trong mối quan hệ này, Nếu họ có thể tiến xa hơn thì cô cũng nguyện ý vun vén đoạn tình cảm của hai người, cô chắc rằng đây cũng là mong chờ của ông bà cụ. Còn nếu họ thật sự hết duyên hết nợ thì thôi cũng đành, cô coi sự đổ vỡ đó như một phần không thể thiếu của cuộc sống.
Nuốt một hơi coi như chấp nhận lựa chọn của chính mình, Kiều An khẽ nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ở phòng bên cạnh, Phương Minh Trung mơ màng nhớ lại cái gật đầu khi nãy, các cơ miệng không rủ mà cùng nhau giãn rộng.
Anh biết cô vẫn chưa quên đi cuộc hôn nhân tàn khốc do anh gây ra, anh biết cô cũng không tin tưởng những lời anh nói, anh cũng nhận ra thái độ của cô vẫn có gì đó gượng gạo, lạnh lùng. Thế nhưng dù có thế nào thì cũng chính là cô đã cho anh một cơ hội.
Đêm đó anh mang theo cả nụ cười mãn nguyện chầm chậm tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, đánh thức Kiều An là những tiếng gõ cửa giòn giã.
Sau một hồi cố gắng cuối cùng Kiều An cũng bật được người ra khỏi chiếc chăn ấm áp. Chào đón người bên ngoài bằng một gương mặt vẫn còn đang ngái ngủ.
" Anh ồn ào cái gì vậy."
" Phá tan mộng đẹp của tôi rồi."
Phương Minh Trung đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên khuôn mặt đang ỉu xìu, giọng nói đầy cưng chiều.
" Em có thấy ai xưng tôi với bạn trai mình không?"
" Hơn 10 giờ rồi"
" Dậy đi, anh chuẩn bị đồ ăn cho em."
Kiều An nhíu mày nhìn Phương Minh Trung một cách khó hiểu như đang nghi ngờ điều anh vừa nói. Vài giây sau cô mới ý thức được câu chuyện đêm qua rồi lại giật mình ấp úng.
" Tôi...tôi.."
Giơ chiếc đồng hồ đang đeo tay chỉ Kiều An xem giờ, Phương Minh Trung lại nhẹ nhàng kéo cô ra phía phòng tắm.
" Nhanh lên không đồ ăn nguội hết rồi."
Mấy ngày tết Phương Minh Trung đều dành trọn thời gian ở bên Kiều An. Dù đã ở cùng cô 2 năm thế nhưng anh hoàn toàn không hiểu gì về cô. Nhân cơ hội cả 2 cùng nghỉ lễ, anh muốn ở bên cô thêm một chút, muốn hiểu cô hơn một chút vì vậy anh đã hủy hết các cuộc hẹn đã lên lịch trước, ngay cả Hoàng Bách và Từ Hướng cũng bị cho leo cây.
Ông bà cụ nhìn hai đứa trẻ ríu rít cả ngày trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bao năm nay, mỗi dịp lễ tết thằng cháu này của họ nếu không chìm đắm trong hơi men thì cũng là vùi đầu vào công việc. Cuối cùng cũng có người khiến đứa cháu ngang bướng này của họ phải bận tâm.
Kì nghỉ tết nhanh chóng qua đi, Phương Minh Trung muốn Kiều An ở lại đây cùng anh và ông bà cụ nhưng cô lại nhất quyết từ chối vậy là lần nữa anh lại đành xách va li theo cô rời đi.
Trong hội trường trung tâm thành phố, tiếng nhạc sôi động, ánh đèn lung linh huyền ảo, tiếng vỗ tay hoan hô, tiếng reo hò cổ vũ vang lên rầm rộ.
Đêm nay, Thời Trang An Việt chính thức ra mắt trình làng bộ sưu tâp "Sắc xuân"
Trong đêm trình diễn này, người ta không chỉ bị thu hút bởi những cái tên người mẫu đình đám, nổi tiếng như " Lâm Tuệ Mẫn" mà người ta còn cảm nhận được sự rung rinh của trái tim khi ngắm nhìn những bộ trang phục muôn màu muôn vẻ.
Những tiếng trầm trồ, xuýt xoa vang lên không ngớt.
Trên kênh bán hàng online của Thời Trang An Việt lượng đơn đặt hàng cũng tăng đến chóng mặt.
Phía bên trong, Kiều An vẫn chưa thể ngủ, Cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp nhưng thứ cảm xúc hỗn loạn vẫn bủa vây xung quanh cô.
Cô không biết lựa chọn ngày hôm nay là đúng hay sai, cô chỉ biết rằng nếu không là Phương Minh Trung thì một ngày nào đó người lớn trong nhà cũng sắp xếp cho cô một người đàn ông khác.
Câu chuyện này ông bà cụ cũng đã đề cập rất nhiều lần. Nếu cô không tự tìm được người thương thì việc đi xem mắt chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Bao nhiêu năm nay cô đều dành hết sự tập trung vào công việc, đừng nói đến kết hôn, ngay cả bạn trai cô cũng chẳng có.
Hơn nữa cái bóng của Phương Minh Trung quá lớn, nỗi đau năm nào cũng quá sâu, nó khiến cô không còn có cảm giác rung động với những người khác giới. Bản thân cô hiểu rõ sống cùng một người không có tình cảm với mình đau khổ đến thế nào vì vậy cô không lỡ để người khác chịu tổn thương giống mình.
Mặt khác, cô mang ơn dưỡng dục nhà họ Phương nên cô cũng chẳng thể vì Phương Minh Trung mà đoạn tuyệt quan hệ với ông bà cụ nhưng nếu bảo cô coi người chồng cũ này như anh trai mà chung sống trong một gia đình thì thật sự làm khó cho cô.
Cả nghìn lý do đều chỉ cho cô thấy một điều: Nếu buộc phải lựa chọn một người đàn ông để hẹn hò thì Phương Minh Trung chính là người thích hợp nhất.
Những ngày gần đây cô cũng đã quen có sự tồn tại của anh trong cuộc sống, trái tim của cô đôi khi còn vì có anh ở bên mà vui mừng. Trong mối quan hệ này, Nếu họ có thể tiến xa hơn thì cô cũng nguyện ý vun vén đoạn tình cảm của hai người, cô chắc rằng đây cũng là mong chờ của ông bà cụ. Còn nếu họ thật sự hết duyên hết nợ thì thôi cũng đành, cô coi sự đổ vỡ đó như một phần không thể thiếu của cuộc sống.
Nuốt một hơi coi như chấp nhận lựa chọn của chính mình, Kiều An khẽ nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ở phòng bên cạnh, Phương Minh Trung mơ màng nhớ lại cái gật đầu khi nãy, các cơ miệng không rủ mà cùng nhau giãn rộng.
Anh biết cô vẫn chưa quên đi cuộc hôn nhân tàn khốc do anh gây ra, anh biết cô cũng không tin tưởng những lời anh nói, anh cũng nhận ra thái độ của cô vẫn có gì đó gượng gạo, lạnh lùng. Thế nhưng dù có thế nào thì cũng chính là cô đã cho anh một cơ hội.
Đêm đó anh mang theo cả nụ cười mãn nguyện chầm chậm tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, đánh thức Kiều An là những tiếng gõ cửa giòn giã.
Sau một hồi cố gắng cuối cùng Kiều An cũng bật được người ra khỏi chiếc chăn ấm áp. Chào đón người bên ngoài bằng một gương mặt vẫn còn đang ngái ngủ.
" Anh ồn ào cái gì vậy."
" Phá tan mộng đẹp của tôi rồi."
Phương Minh Trung đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên khuôn mặt đang ỉu xìu, giọng nói đầy cưng chiều.
" Em có thấy ai xưng tôi với bạn trai mình không?"
" Hơn 10 giờ rồi"
" Dậy đi, anh chuẩn bị đồ ăn cho em."
Kiều An nhíu mày nhìn Phương Minh Trung một cách khó hiểu như đang nghi ngờ điều anh vừa nói. Vài giây sau cô mới ý thức được câu chuyện đêm qua rồi lại giật mình ấp úng.
" Tôi...tôi.."
Giơ chiếc đồng hồ đang đeo tay chỉ Kiều An xem giờ, Phương Minh Trung lại nhẹ nhàng kéo cô ra phía phòng tắm.
" Nhanh lên không đồ ăn nguội hết rồi."
Mấy ngày tết Phương Minh Trung đều dành trọn thời gian ở bên Kiều An. Dù đã ở cùng cô 2 năm thế nhưng anh hoàn toàn không hiểu gì về cô. Nhân cơ hội cả 2 cùng nghỉ lễ, anh muốn ở bên cô thêm một chút, muốn hiểu cô hơn một chút vì vậy anh đã hủy hết các cuộc hẹn đã lên lịch trước, ngay cả Hoàng Bách và Từ Hướng cũng bị cho leo cây.
Ông bà cụ nhìn hai đứa trẻ ríu rít cả ngày trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bao năm nay, mỗi dịp lễ tết thằng cháu này của họ nếu không chìm đắm trong hơi men thì cũng là vùi đầu vào công việc. Cuối cùng cũng có người khiến đứa cháu ngang bướng này của họ phải bận tâm.
Kì nghỉ tết nhanh chóng qua đi, Phương Minh Trung muốn Kiều An ở lại đây cùng anh và ông bà cụ nhưng cô lại nhất quyết từ chối vậy là lần nữa anh lại đành xách va li theo cô rời đi.
Trong hội trường trung tâm thành phố, tiếng nhạc sôi động, ánh đèn lung linh huyền ảo, tiếng vỗ tay hoan hô, tiếng reo hò cổ vũ vang lên rầm rộ.
Đêm nay, Thời Trang An Việt chính thức ra mắt trình làng bộ sưu tâp "Sắc xuân"
Trong đêm trình diễn này, người ta không chỉ bị thu hút bởi những cái tên người mẫu đình đám, nổi tiếng như " Lâm Tuệ Mẫn" mà người ta còn cảm nhận được sự rung rinh của trái tim khi ngắm nhìn những bộ trang phục muôn màu muôn vẻ.
Những tiếng trầm trồ, xuýt xoa vang lên không ngớt.
Trên kênh bán hàng online của Thời Trang An Việt lượng đơn đặt hàng cũng tăng đến chóng mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.