Chương 3: Tức giận
Mai Linh Nhung
30/04/2022
Sắc mặt Kiều An thay đổi tiên tục theo lực cổ tay của Phương Minh Trung từ trắng bệch đến đỏ bừng rồi giờ đây là tái mét, hô hấp của cô có phần khó khăn.
Ngay lúc cô tưởng như không thở nổi nữa thì Phương Minh Trung lại đột nhiên buông tay ra.
Trong giọng nói của người đàn ông tràn đầy sát khí:
" Trần Kiều An, cô giỏi thật đấy."
" Trước kia đã dùng thủ đoạn để được gả vào đây, bây giờ lại muốn lợi dụng tình thương của ông bà để củng cố chỗ đứng cho mình trong nhà tôi nữa sao."
Kiều An mở lời 1 cách khó nhọc: " tôi...tôi không có."
" Có hay không chắc chỉ có cô mới biết."
" Con người tâm cơ bẩn thỉu như cô còn có gì mà không dám nữa."
Ngay sau khi Phương Minh Trung dứt lời, hô hấp của cô càng trở lên khó khăn gấp bội phần.
Cô vẫn biết Phương Minh Trung k ưa gì mình nhưng khi cô biết trong lòng anh cô là loại người tâm cơ bẩn thỉu thì sự tự tôn trong cô vẫn rung lên kịch liệt.
Không đợi Kiều An lên tiếng, Phương Minh Trung lại trừng mắt nói tiếp.
" Trần Kiều An, tiện đây tôi nói cho cô hay, cô có thời gian thì đọc thêm sách trau dồi vốn sống tử tế cho mình đi"
" Đừng rảnh rỗi, cả ngày đi nghĩ mưu hèn kế bẩn nữa".
" Tôi ghét nhất là cái loại đàn bà không có trí tiến thủ nhưng lại muốn trèo cao."
Kiều An ngồi chết lặng trên sàn nhà lạnh giá, trong mắt là cả một mảng đau thương. Với cô từng câu từng chữ của Phương Minh Trung như vạn tiễn xuyên tâm.
Bất giác Kiều An nắm chặt 2 nắm tay lại, mặc cho móng tay đâm vào da thịt cô, hi vọng chút đau đớn này sẽ giúp cô tỉnh táo hơn phần nào.
Cố nén sự run rẩy trong lòng, Kiều An từ từ đứng dậy, cô hạ giọng lạnh lùng hỏi Phương Minh Trung:
" Hai năm qua, anh coi tôi là gì?"
Hai năm sống cùng nhau, anh đã quen cái dáng vẻ khép nép của Kiều An. Giờ đây cái vẻ lạnh lùng, bất cần này của cô khiến anh hơi sửng sốt, cảm giác có chút kỳ lạ.
Thế nhưng cảm giác chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất. Vẻ mặt anh như tảng băng lớn nhả ra từng chữ:
" Cô động não đi".
" Cô có tư cách gì để hỏi câu đó".
Phương Minh Trung tiến lại gần cô, kéo gương mặt cô nhìn thẳng vào mắt mình. Khoé môi nhếch lên 1 nụ cười giễu cợt rồi gằn giọng:
" Cô muốn biết, vậy để tôi làm người tốt nói cho cô hay."
" Muốn làm vợ của tôi, không dễ dàng đâu, đặc biệt loại phụ nữ nham hiểm, xấu xa từ trong xương như cô."
" Cô có tu thêm nghìn kiếp cũng không thể xứng làm vợ tôi."
" Không phải cứ ở trong nhà tôi là có thể trở thành cô chủ như người ta vẫn gọi cô đâu.
Kiều An đứng chết lặng tại chỗ, trong lòng cô có tức giận, có chua xót.
Giờ đây bức tường phòng thủ cuối cùng trong lòng cô đã tan vỡ.
Khi Kiều An định thần lại, Phương Minh Trung đã nhấn chân ga lao ra khỏi biệt thự.
Cô không biết tại sao Phương Minh Trung lại căm ghét mình như vậy.
Còn cô lại cảm mến anh ngay lần đầu gặp mặt. Có lẽ người ta nói những câu như " tiếng sét ái tình" hay " yêu từ cái nhìn đầu tiên" là có thật.
Năm đó trường cô tổ chức lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường, khách mời ngày hôm đó rất đông, nổi bật nhất chính là chàng trai đại diện cho hội cựu sinh viên lên phát biểu.
Khi chàng thanh niên ấy bước lên khán đài, phía dưới các nữ sinh đã vang lên những tiếng reo hò đến chói tai. Cũng chính lúc ấy trái tim cô đã loạn nhịp trước chàng thanh niên có thân hình cao ráo, chiếc quần tây đen, áo sơ mi trắng càng làm tôn vẻ anh tuấn, nho nhã của anh.
Khi nhìn anh, môi cô không tự chủ mà nở 1 nụ cười e thẹn.
Qua lời giới thiệu của người dẫn chương trình, Kiều An biết được cái tên Phương Minh Trung biết anh đang theo học song song 2 chuyên ngành quản trị kinh doanh và kiến trúc. Hiện tại anh đang du học năm cuối bên mỹ.
Khi nhóm sinh viên có thành tích xuất sắc được lên nhận học bổng, trái tim Kiều An lại 1 lần nữa bay bổng vì người trao phần thưởng chính là thanh niên ưu tú kia.
Những ngày sau đó trái tim cô gái 17 tuổi không ngừng mơ mộng 1 ngày được gặp lại anh.
Nghĩ đến những kí ức thủa niên thiếu trong lòng Kiều An không ngừng chua xót.
Cô tự hỏi lòng, có phải được ở bên người mình yêu sẽ là hạnh phúc.
2 năm nay, bản thân cô luôn cố gắng vun vén cho cuộc hôn nhân này.
Dù trong phòng khách hay phòng ngủ thì cô vẫn luôn làm tròn bổn phận của 1 người vợ. Chính bản thân cô nhìn lại cũng không biết cô đã sai ở chỗ nào.
Sai lầm của cô phải chăng là đã yêu anh quá nhiều.
Cô luôn nghĩ để thời gian chứng minh tình cảm và sự chân thành của cô, nhưng có lẽ cô đã nghĩ nhiều, tự mình đa tình, dối mình dối người mà thôi.
Thời gian không chứng minh được tâm ý của cô. Đổi lại cái tên Trần Kiêu Anh vẫn lọt top đầu trong danh sách những người Phương Minh Trung ghét.
Ngay lúc cô tưởng như không thở nổi nữa thì Phương Minh Trung lại đột nhiên buông tay ra.
Trong giọng nói của người đàn ông tràn đầy sát khí:
" Trần Kiều An, cô giỏi thật đấy."
" Trước kia đã dùng thủ đoạn để được gả vào đây, bây giờ lại muốn lợi dụng tình thương của ông bà để củng cố chỗ đứng cho mình trong nhà tôi nữa sao."
Kiều An mở lời 1 cách khó nhọc: " tôi...tôi không có."
" Có hay không chắc chỉ có cô mới biết."
" Con người tâm cơ bẩn thỉu như cô còn có gì mà không dám nữa."
Ngay sau khi Phương Minh Trung dứt lời, hô hấp của cô càng trở lên khó khăn gấp bội phần.
Cô vẫn biết Phương Minh Trung k ưa gì mình nhưng khi cô biết trong lòng anh cô là loại người tâm cơ bẩn thỉu thì sự tự tôn trong cô vẫn rung lên kịch liệt.
Không đợi Kiều An lên tiếng, Phương Minh Trung lại trừng mắt nói tiếp.
" Trần Kiều An, tiện đây tôi nói cho cô hay, cô có thời gian thì đọc thêm sách trau dồi vốn sống tử tế cho mình đi"
" Đừng rảnh rỗi, cả ngày đi nghĩ mưu hèn kế bẩn nữa".
" Tôi ghét nhất là cái loại đàn bà không có trí tiến thủ nhưng lại muốn trèo cao."
Kiều An ngồi chết lặng trên sàn nhà lạnh giá, trong mắt là cả một mảng đau thương. Với cô từng câu từng chữ của Phương Minh Trung như vạn tiễn xuyên tâm.
Bất giác Kiều An nắm chặt 2 nắm tay lại, mặc cho móng tay đâm vào da thịt cô, hi vọng chút đau đớn này sẽ giúp cô tỉnh táo hơn phần nào.
Cố nén sự run rẩy trong lòng, Kiều An từ từ đứng dậy, cô hạ giọng lạnh lùng hỏi Phương Minh Trung:
" Hai năm qua, anh coi tôi là gì?"
Hai năm sống cùng nhau, anh đã quen cái dáng vẻ khép nép của Kiều An. Giờ đây cái vẻ lạnh lùng, bất cần này của cô khiến anh hơi sửng sốt, cảm giác có chút kỳ lạ.
Thế nhưng cảm giác chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất. Vẻ mặt anh như tảng băng lớn nhả ra từng chữ:
" Cô động não đi".
" Cô có tư cách gì để hỏi câu đó".
Phương Minh Trung tiến lại gần cô, kéo gương mặt cô nhìn thẳng vào mắt mình. Khoé môi nhếch lên 1 nụ cười giễu cợt rồi gằn giọng:
" Cô muốn biết, vậy để tôi làm người tốt nói cho cô hay."
" Muốn làm vợ của tôi, không dễ dàng đâu, đặc biệt loại phụ nữ nham hiểm, xấu xa từ trong xương như cô."
" Cô có tu thêm nghìn kiếp cũng không thể xứng làm vợ tôi."
" Không phải cứ ở trong nhà tôi là có thể trở thành cô chủ như người ta vẫn gọi cô đâu.
Kiều An đứng chết lặng tại chỗ, trong lòng cô có tức giận, có chua xót.
Giờ đây bức tường phòng thủ cuối cùng trong lòng cô đã tan vỡ.
Khi Kiều An định thần lại, Phương Minh Trung đã nhấn chân ga lao ra khỏi biệt thự.
Cô không biết tại sao Phương Minh Trung lại căm ghét mình như vậy.
Còn cô lại cảm mến anh ngay lần đầu gặp mặt. Có lẽ người ta nói những câu như " tiếng sét ái tình" hay " yêu từ cái nhìn đầu tiên" là có thật.
Năm đó trường cô tổ chức lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường, khách mời ngày hôm đó rất đông, nổi bật nhất chính là chàng trai đại diện cho hội cựu sinh viên lên phát biểu.
Khi chàng thanh niên ấy bước lên khán đài, phía dưới các nữ sinh đã vang lên những tiếng reo hò đến chói tai. Cũng chính lúc ấy trái tim cô đã loạn nhịp trước chàng thanh niên có thân hình cao ráo, chiếc quần tây đen, áo sơ mi trắng càng làm tôn vẻ anh tuấn, nho nhã của anh.
Khi nhìn anh, môi cô không tự chủ mà nở 1 nụ cười e thẹn.
Qua lời giới thiệu của người dẫn chương trình, Kiều An biết được cái tên Phương Minh Trung biết anh đang theo học song song 2 chuyên ngành quản trị kinh doanh và kiến trúc. Hiện tại anh đang du học năm cuối bên mỹ.
Khi nhóm sinh viên có thành tích xuất sắc được lên nhận học bổng, trái tim Kiều An lại 1 lần nữa bay bổng vì người trao phần thưởng chính là thanh niên ưu tú kia.
Những ngày sau đó trái tim cô gái 17 tuổi không ngừng mơ mộng 1 ngày được gặp lại anh.
Nghĩ đến những kí ức thủa niên thiếu trong lòng Kiều An không ngừng chua xót.
Cô tự hỏi lòng, có phải được ở bên người mình yêu sẽ là hạnh phúc.
2 năm nay, bản thân cô luôn cố gắng vun vén cho cuộc hôn nhân này.
Dù trong phòng khách hay phòng ngủ thì cô vẫn luôn làm tròn bổn phận của 1 người vợ. Chính bản thân cô nhìn lại cũng không biết cô đã sai ở chỗ nào.
Sai lầm của cô phải chăng là đã yêu anh quá nhiều.
Cô luôn nghĩ để thời gian chứng minh tình cảm và sự chân thành của cô, nhưng có lẽ cô đã nghĩ nhiều, tự mình đa tình, dối mình dối người mà thôi.
Thời gian không chứng minh được tâm ý của cô. Đổi lại cái tên Trần Kiêu Anh vẫn lọt top đầu trong danh sách những người Phương Minh Trung ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.