Chương 20: Tra nam đê tiện
Lalam
28/07/2022
"Reng...Reng."
Tiếng chuông tan học vang lên, Tô Mạch gập sách vở cất vào cặp, đeo balo trên lưng đứng dậy rời khỏi giảng đường, đang bước xuống cầu thang thì thấy sau lưng có người gọi mình.
"Tô Mạch chờ tôi với."
Tô Mạch đứng lại, quay người chờ Ngô Đồng đang vội vàng chạy tới. Nhìn dáng vẻ cậu ta giống như có điều muốn nói, cậu chủ động mở lời trước: "Cậu tìm tôi có chuyện."
Người bạn tên Ngô Đồng kia đưa tay gãi đầu, suy nghĩ một chút khẽ nói.
"Tô Mạch tối nay cậu có thể giúp tôi tới nhà hàng làm việc được không? Mẹ tôi đang nằm viện không có ai chăm sóc, mà chỗ đó nói cần có người thế chỗ mới cho nghỉ, tôi không tìm được ai khác."
Tô Mạch thấy tối nay mình cũng rảnh, cậu ta gặp khó khăn bạn bè khó khăn giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, đặt tay lên vai Ngô Đồng nói: "Cậu vào viện chăm sóc mẹ đi, tôi giúp cậu."
Ngô Đồng thấy vậy rối rít cảm ơn, Tô Mạch vào hồi năm thứ hai có làm thêm ở nhà hàng một thời gian, sau này bài tập ngày một nhiều mới nghỉ việc để tập trung vào việc học. Cách thức chạy bàn khá am hiểu, tới nơi liền có thể bắt tay vào công việc ngay.
"Hôm qua em đã dò hỏi bố, ông nói anh làm việc rất tốt có thể đề bạt lên chức trưởng khoa, nhưng vấn đề còn Trần Lâm ở đó nếu không có vấn đề gì xảy ra rất khó để thay người." Lâm Tĩnh Như ôm cánh tay Từ Vũ Hằng đầu dựa vào vai anh ta kể chuyện.
Lâm Tĩnh Như luôn muốn Từ Vũ Hằng được vui vẻ, ngày nào cũng ở bên cạnh bố mình, tìm cách để anh ta thay thế vị trí của người hiện tại. Chỉ có như vậy anh ta mới cần tới mình, vĩnh viễn không thể rời xa.
Cách yêu này của cô ta đối với người khác chính là ngu ngốc, nhưng cô ta không cho là vậy, cô chỉ cần Từ Vũ Hằng ở mãi bên cạnh lệ thuộc vào mình, khi đó mới không thể rời xa được nữa.
"Phó tổng Lâm khen anh sao? Anh không nghĩ ngài ấy lại để ý tới một bác sĩ nhỏ như anh." Từ Vũ Hằng mừng thầm trong bụng, có rất nhiều cách kéo một người xuống chỉ cần anh ta có tên trong danh sách thay thế vị trí Trưởng khoa là tốt rồi.
Từ Vũ Hằng vui vẻ ôm Lâm Tĩnh Như thêm chặt, nâng cằm cô ta lên cúi đầu đặt xuống đó một nụ hôn khen thưởng kéo dài, người phụ nữ này đến thật đúng lúc, cô giống như tấm bùa may mắn mà anh ta nhặt được vậy, từ khi xuất hiện mang tới cho anh ta bao nhiêu kinh hỷ.
Anh ta bắt đầu suy tính thiệt hơn, giữa một người có thể giúp mình thực hiện hoài bão, và người vợ đã bên mình nhiều năm nên chọn ai bỏ ai? Đứng trước tiền tài có ngu mới chọn tình yêu.
"Cốc cốc." Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, đôi nam nữ bên trong dường như vẫn chẳng quan tâm, quần áo bắt đầu có vài chỗ thoáng mát, bàn tay Từ Vũ Hằng ôm trọn bờ mông đẫy đà của Lâm Tĩnh Như tham lam bóp mạnh.
Tô Mạch thực hiện theo đúng trình tự trước khi bưng đồ vào cho khách, nhấn tay nắm cửa xuống mở ra đẩy thức ăn vào.
"Xin lỗi quý khách." Cảnh trước mặt khiến một người đàn ông chưa trải sự đời như Tô Mạch xấu hổ, nhanh chóng cúi người tránh đi đồng thời mở miệng nói lời xin lỗi, bình thường những khách lịch sự sẽ không bao giờ làm chuyện này, hơn nữa đây còn là phòng VIP cậu không ngờ lại phải chứng kiến cảnh này.
"Đặt đồ đi." Chuyện tốt bị người khác phá hỏng, Lâm Tĩnh Như chỉnh lại quần áo trên người, khó chịu ra mặt trừng mắt với phục vụ.
"Thật xin lỗi." Trong sự việc này Tô Mạch biết mình không sai, nhưng thân là phục vụ sao có thể đôi co với khách hàng, đành nhận lỗi về mình, nhanh chóng đặt thức ăn xuống bàn, cái không khí trong căn phòng này cậu không muốn ở thêm chút nào nữa.
Từ Vũ Hằng thắt xong thắt lưng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía người phục vụ, dục vọng chưa tan giọng khàn khàn nói: "Có việc chúng tôi sẽ gọi."
Giọng nói quen thuộc rơi vào trong tai, bàn tay đang bê đĩa thức ăn của Tô Mạch khựng lại, đưa mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, theo phản xạ gọi một tiếng "Anh rể."
"Chó chết." Trong giây lát bộ não bắt đầu hoạt động, nhớ tới những hình ảnh vừa rồi, máu nóng chạy khắp người, giơ tay túm lấy cổ áo Từ Vũ Hằng đấm mạnh vào mặt anh ta.
"Thằng khốn, hôm nay ông đấm chết mày." Cảm thấy vẫn chưa đủ, Tô Mạch nhảy lên bàn muốn đánh chết người đàn ông thối tha này, chị gái cậu còn đang ở nhà chờ anh ta về, thế mà Từ Vũ Hằng lại ở đây tình tứ ôm ấp người phụ nữ khác. Thì ra lần trước cậu không nhìn nhầm, loại đàn ông cặn bã có chết cũng chưa đủ.
Tô Mạch thường xuyên chơi thể thao sức lực rất tốt, đánh phát nào trúng phát ấy, Từ Vũ Hằng khó khăn đáp trả.
"Vũ Hằng, mau buông ra, tôi nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá." Chuyện xảy qua quá nhanh, làm Lâm Tĩnh Như hoảng sợ, thấy máu trên khóe miệng anh ta không ngừng chảy ra, muốn chạy tới giúp nhân tình nhưng người kia quá hung tợn, cô ta đứng một bên chỉ vào mặt Tô Mạch hét lớn.
Người bên ngoài nghe tiếng động với thi nhau chạy tới đứng chật cửa, người quản lý tách đám người ra đi vào, thấy nhân viên nhà hàng mình đang đánh khách hàng VIP quát lên: "Có dừng ngay lại không, các người bị mù à, lôi cậu ta ra."
"Gọi cảnh sát tới đây." Lâm Tĩnh Như chạy tới kiểm tra vết thương trên người Từ Vũ Hằng.
Tô Mạch bị mấy người kéo ra khỏi người Từ Vũ Hằng, trên mặt cũng có vài vết thương do anh ta để lại, cơn bực tức trong người vẫn chưa thuyên giảm, liên tục hướng hai người kia chửi.
"Đồ cẩu nam nữ, loại phụ nữ không biết xấu hổ lên giường với người đàn ông đã có vợ còn mặt dày ở đây, cứ việc gọi cảnh sát tới đi, xem ai sợ ai."
Lâm Tĩnh Như hăm dọa: "Các người chuyện này nếu không giải quyết ổn thỏa, ngày mai đừng mong hoạt động được ở cái thành phố này nữa."
"Xin quý khách bớt giận, cậu ta làm thay người khác, chứ không phải nhân vân của nhà hàng chúng tôi, nhưng chúng tôi nhất định sẽ xử lý việc này." Nam quản lý xanh mặt cúi người gần như cắm đầu xuống đất, anh ta nhận ra Lâm Tĩnh Như là khách quen của nhà hàng, hơn nữa gia thế cũng không phải tầm thường.
"Là hiểu lầm thôi, không sao mọi người ra ngoài đi." Từ Vũ Hằng không muốn làm lớn chuyện, sợ đến tai người khác, khóe miệng bị rách nói chuyện có chút khó khăn, anh ta vỗ lên mu bàn tay Lâm Tĩnh Như ý bảo cô bình tĩnh.
Bàn tay anh ta nắm chặt lại, nếu là người khác làm gì có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng đây lại là em trai vợ anh ta, cậu ta mà bị đưa đến đồn cảnh sát bọn họ sẽ gọi cho bố mẹ vợ tới, chuyện xấu này của anh ta cứ thế bị lộ ra, đành phải nuốt cơn giận này xuống.
Lâm Tĩnh Như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng gặp phải ánh mắt ra hiệu của Từ Vũ Hằng liền nghe lời im lặng.
Sau khi mọi người đi ra hết trong phòng chỉ còn lại ba người, anh ta nhìn Tô Mạch cười nửa miệng: "Anh đã nhắc nhở em bao nhiêu lần, làm việc gì cũng phải suy nghĩ trước sau, em thử nghĩ xem nếu việc hôm nay em đánh người bị báo lên trường, vậy cái tấm bằng đại học kia của em khó lấy rồi."
Tô Mạch càng nghe càng căm phẫn, ý anh ta muốn nói chính là bảo cậu giữ kín cái bí mật anh ta ngoại tình với bố mẹ và chị gái, nếu không sẽ làm cho cậu bị đuổi học. Mẹ kiếp anh ta bỉ ổi đến thế là cùng, cái gì người nhà chứ? Bố phỉ loại tra nam thối tha.
"Anh ta lấy đâu ra cái tự tin đấy? Không phải anh rất coi trọng thanh danh sao?" Cậu muốn xem anh ta dùng cách gì để nhà trường đuổi học mình, Tô Mạch thà không cần bằng còn hơn để chị gái bị anh ta lừa gạt.
Từ Vũ Hằng nhíu mày, ghé sát gần Tô Mạch dùng tứ quý kết thúc ván bài.
"Chị gái em mới mất con đang rất đau buồn, lại thêm việc này nữa cô ấy có thể chịu đựng được sao? Em muốn chị gái em đau khổ tới phát điên thì cứ việc."
Anh ta tin tưởng Tô Thiển là người con hiếu thảo, chuyện anh ta ngoại tình sẽ không để bố mẹ mình biết được, anh ta cần tất cả mọi thứ phải đi theo kế hoạch đã định, mà hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp để bung mọi việc ra.
Người phụ nữ trong có lòng đố kị mới dùng đủ mọi cách có được người đàn ông từ tay người phụ nữ khác, đồ của mình rồi làm sao có thể coi trọng được.
Tô Mạch lang thang trên đường, lòng đầy tâm sự nghĩ tới giúp Ngô Đồng lại thành ra hại cậu ra mất việc, rồi đến chị gái mình. Tự nhiên một đống cái không đâu đổ dồn trong đầu, làm sao mới phải đây?
"Tiểu Mạch em chưa ngủ sao?" Tô Thiển ngồi trên giường đọc sách, dùng phương pháp này để quên đi những thứ không vui, nhìn màn hình điện thoại hiện thị tên em trai, cô đặt sách xuống đùi bắt máy.
Tô Mạch dò hỏi: "Chị gần đây có khỏe không? Vẫn ăn uống đầy đủ chứ, anh rể có tốt với chị không?"
"Chị khỏe, sao hôm nay lại có lòng quan tâm tới chị thế? Anh ấy rất tốt em yên tâm."
Thấy chị gái vui vẻ khi nhắc tới tên tra nam kia, Tô Mạch không nỡ phá vỡ hạnh phúc hiện tại mà chị gái đang sống, ngước mắt nhìn trời cao chôn vùi mọi thứ.
Tiếng chuông tan học vang lên, Tô Mạch gập sách vở cất vào cặp, đeo balo trên lưng đứng dậy rời khỏi giảng đường, đang bước xuống cầu thang thì thấy sau lưng có người gọi mình.
"Tô Mạch chờ tôi với."
Tô Mạch đứng lại, quay người chờ Ngô Đồng đang vội vàng chạy tới. Nhìn dáng vẻ cậu ta giống như có điều muốn nói, cậu chủ động mở lời trước: "Cậu tìm tôi có chuyện."
Người bạn tên Ngô Đồng kia đưa tay gãi đầu, suy nghĩ một chút khẽ nói.
"Tô Mạch tối nay cậu có thể giúp tôi tới nhà hàng làm việc được không? Mẹ tôi đang nằm viện không có ai chăm sóc, mà chỗ đó nói cần có người thế chỗ mới cho nghỉ, tôi không tìm được ai khác."
Tô Mạch thấy tối nay mình cũng rảnh, cậu ta gặp khó khăn bạn bè khó khăn giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, đặt tay lên vai Ngô Đồng nói: "Cậu vào viện chăm sóc mẹ đi, tôi giúp cậu."
Ngô Đồng thấy vậy rối rít cảm ơn, Tô Mạch vào hồi năm thứ hai có làm thêm ở nhà hàng một thời gian, sau này bài tập ngày một nhiều mới nghỉ việc để tập trung vào việc học. Cách thức chạy bàn khá am hiểu, tới nơi liền có thể bắt tay vào công việc ngay.
"Hôm qua em đã dò hỏi bố, ông nói anh làm việc rất tốt có thể đề bạt lên chức trưởng khoa, nhưng vấn đề còn Trần Lâm ở đó nếu không có vấn đề gì xảy ra rất khó để thay người." Lâm Tĩnh Như ôm cánh tay Từ Vũ Hằng đầu dựa vào vai anh ta kể chuyện.
Lâm Tĩnh Như luôn muốn Từ Vũ Hằng được vui vẻ, ngày nào cũng ở bên cạnh bố mình, tìm cách để anh ta thay thế vị trí của người hiện tại. Chỉ có như vậy anh ta mới cần tới mình, vĩnh viễn không thể rời xa.
Cách yêu này của cô ta đối với người khác chính là ngu ngốc, nhưng cô ta không cho là vậy, cô chỉ cần Từ Vũ Hằng ở mãi bên cạnh lệ thuộc vào mình, khi đó mới không thể rời xa được nữa.
"Phó tổng Lâm khen anh sao? Anh không nghĩ ngài ấy lại để ý tới một bác sĩ nhỏ như anh." Từ Vũ Hằng mừng thầm trong bụng, có rất nhiều cách kéo một người xuống chỉ cần anh ta có tên trong danh sách thay thế vị trí Trưởng khoa là tốt rồi.
Từ Vũ Hằng vui vẻ ôm Lâm Tĩnh Như thêm chặt, nâng cằm cô ta lên cúi đầu đặt xuống đó một nụ hôn khen thưởng kéo dài, người phụ nữ này đến thật đúng lúc, cô giống như tấm bùa may mắn mà anh ta nhặt được vậy, từ khi xuất hiện mang tới cho anh ta bao nhiêu kinh hỷ.
Anh ta bắt đầu suy tính thiệt hơn, giữa một người có thể giúp mình thực hiện hoài bão, và người vợ đã bên mình nhiều năm nên chọn ai bỏ ai? Đứng trước tiền tài có ngu mới chọn tình yêu.
"Cốc cốc." Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, đôi nam nữ bên trong dường như vẫn chẳng quan tâm, quần áo bắt đầu có vài chỗ thoáng mát, bàn tay Từ Vũ Hằng ôm trọn bờ mông đẫy đà của Lâm Tĩnh Như tham lam bóp mạnh.
Tô Mạch thực hiện theo đúng trình tự trước khi bưng đồ vào cho khách, nhấn tay nắm cửa xuống mở ra đẩy thức ăn vào.
"Xin lỗi quý khách." Cảnh trước mặt khiến một người đàn ông chưa trải sự đời như Tô Mạch xấu hổ, nhanh chóng cúi người tránh đi đồng thời mở miệng nói lời xin lỗi, bình thường những khách lịch sự sẽ không bao giờ làm chuyện này, hơn nữa đây còn là phòng VIP cậu không ngờ lại phải chứng kiến cảnh này.
"Đặt đồ đi." Chuyện tốt bị người khác phá hỏng, Lâm Tĩnh Như chỉnh lại quần áo trên người, khó chịu ra mặt trừng mắt với phục vụ.
"Thật xin lỗi." Trong sự việc này Tô Mạch biết mình không sai, nhưng thân là phục vụ sao có thể đôi co với khách hàng, đành nhận lỗi về mình, nhanh chóng đặt thức ăn xuống bàn, cái không khí trong căn phòng này cậu không muốn ở thêm chút nào nữa.
Từ Vũ Hằng thắt xong thắt lưng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía người phục vụ, dục vọng chưa tan giọng khàn khàn nói: "Có việc chúng tôi sẽ gọi."
Giọng nói quen thuộc rơi vào trong tai, bàn tay đang bê đĩa thức ăn của Tô Mạch khựng lại, đưa mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, theo phản xạ gọi một tiếng "Anh rể."
"Chó chết." Trong giây lát bộ não bắt đầu hoạt động, nhớ tới những hình ảnh vừa rồi, máu nóng chạy khắp người, giơ tay túm lấy cổ áo Từ Vũ Hằng đấm mạnh vào mặt anh ta.
"Thằng khốn, hôm nay ông đấm chết mày." Cảm thấy vẫn chưa đủ, Tô Mạch nhảy lên bàn muốn đánh chết người đàn ông thối tha này, chị gái cậu còn đang ở nhà chờ anh ta về, thế mà Từ Vũ Hằng lại ở đây tình tứ ôm ấp người phụ nữ khác. Thì ra lần trước cậu không nhìn nhầm, loại đàn ông cặn bã có chết cũng chưa đủ.
Tô Mạch thường xuyên chơi thể thao sức lực rất tốt, đánh phát nào trúng phát ấy, Từ Vũ Hằng khó khăn đáp trả.
"Vũ Hằng, mau buông ra, tôi nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá." Chuyện xảy qua quá nhanh, làm Lâm Tĩnh Như hoảng sợ, thấy máu trên khóe miệng anh ta không ngừng chảy ra, muốn chạy tới giúp nhân tình nhưng người kia quá hung tợn, cô ta đứng một bên chỉ vào mặt Tô Mạch hét lớn.
Người bên ngoài nghe tiếng động với thi nhau chạy tới đứng chật cửa, người quản lý tách đám người ra đi vào, thấy nhân viên nhà hàng mình đang đánh khách hàng VIP quát lên: "Có dừng ngay lại không, các người bị mù à, lôi cậu ta ra."
"Gọi cảnh sát tới đây." Lâm Tĩnh Như chạy tới kiểm tra vết thương trên người Từ Vũ Hằng.
Tô Mạch bị mấy người kéo ra khỏi người Từ Vũ Hằng, trên mặt cũng có vài vết thương do anh ta để lại, cơn bực tức trong người vẫn chưa thuyên giảm, liên tục hướng hai người kia chửi.
"Đồ cẩu nam nữ, loại phụ nữ không biết xấu hổ lên giường với người đàn ông đã có vợ còn mặt dày ở đây, cứ việc gọi cảnh sát tới đi, xem ai sợ ai."
Lâm Tĩnh Như hăm dọa: "Các người chuyện này nếu không giải quyết ổn thỏa, ngày mai đừng mong hoạt động được ở cái thành phố này nữa."
"Xin quý khách bớt giận, cậu ta làm thay người khác, chứ không phải nhân vân của nhà hàng chúng tôi, nhưng chúng tôi nhất định sẽ xử lý việc này." Nam quản lý xanh mặt cúi người gần như cắm đầu xuống đất, anh ta nhận ra Lâm Tĩnh Như là khách quen của nhà hàng, hơn nữa gia thế cũng không phải tầm thường.
"Là hiểu lầm thôi, không sao mọi người ra ngoài đi." Từ Vũ Hằng không muốn làm lớn chuyện, sợ đến tai người khác, khóe miệng bị rách nói chuyện có chút khó khăn, anh ta vỗ lên mu bàn tay Lâm Tĩnh Như ý bảo cô bình tĩnh.
Bàn tay anh ta nắm chặt lại, nếu là người khác làm gì có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng đây lại là em trai vợ anh ta, cậu ta mà bị đưa đến đồn cảnh sát bọn họ sẽ gọi cho bố mẹ vợ tới, chuyện xấu này của anh ta cứ thế bị lộ ra, đành phải nuốt cơn giận này xuống.
Lâm Tĩnh Như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng gặp phải ánh mắt ra hiệu của Từ Vũ Hằng liền nghe lời im lặng.
Sau khi mọi người đi ra hết trong phòng chỉ còn lại ba người, anh ta nhìn Tô Mạch cười nửa miệng: "Anh đã nhắc nhở em bao nhiêu lần, làm việc gì cũng phải suy nghĩ trước sau, em thử nghĩ xem nếu việc hôm nay em đánh người bị báo lên trường, vậy cái tấm bằng đại học kia của em khó lấy rồi."
Tô Mạch càng nghe càng căm phẫn, ý anh ta muốn nói chính là bảo cậu giữ kín cái bí mật anh ta ngoại tình với bố mẹ và chị gái, nếu không sẽ làm cho cậu bị đuổi học. Mẹ kiếp anh ta bỉ ổi đến thế là cùng, cái gì người nhà chứ? Bố phỉ loại tra nam thối tha.
"Anh ta lấy đâu ra cái tự tin đấy? Không phải anh rất coi trọng thanh danh sao?" Cậu muốn xem anh ta dùng cách gì để nhà trường đuổi học mình, Tô Mạch thà không cần bằng còn hơn để chị gái bị anh ta lừa gạt.
Từ Vũ Hằng nhíu mày, ghé sát gần Tô Mạch dùng tứ quý kết thúc ván bài.
"Chị gái em mới mất con đang rất đau buồn, lại thêm việc này nữa cô ấy có thể chịu đựng được sao? Em muốn chị gái em đau khổ tới phát điên thì cứ việc."
Anh ta tin tưởng Tô Thiển là người con hiếu thảo, chuyện anh ta ngoại tình sẽ không để bố mẹ mình biết được, anh ta cần tất cả mọi thứ phải đi theo kế hoạch đã định, mà hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp để bung mọi việc ra.
Người phụ nữ trong có lòng đố kị mới dùng đủ mọi cách có được người đàn ông từ tay người phụ nữ khác, đồ của mình rồi làm sao có thể coi trọng được.
Tô Mạch lang thang trên đường, lòng đầy tâm sự nghĩ tới giúp Ngô Đồng lại thành ra hại cậu ra mất việc, rồi đến chị gái mình. Tự nhiên một đống cái không đâu đổ dồn trong đầu, làm sao mới phải đây?
"Tiểu Mạch em chưa ngủ sao?" Tô Thiển ngồi trên giường đọc sách, dùng phương pháp này để quên đi những thứ không vui, nhìn màn hình điện thoại hiện thị tên em trai, cô đặt sách xuống đùi bắt máy.
Tô Mạch dò hỏi: "Chị gần đây có khỏe không? Vẫn ăn uống đầy đủ chứ, anh rể có tốt với chị không?"
"Chị khỏe, sao hôm nay lại có lòng quan tâm tới chị thế? Anh ấy rất tốt em yên tâm."
Thấy chị gái vui vẻ khi nhắc tới tên tra nam kia, Tô Mạch không nỡ phá vỡ hạnh phúc hiện tại mà chị gái đang sống, ngước mắt nhìn trời cao chôn vùi mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.