Ly Hôn Vợ Cũ: Kiếp Này Anh Nợ Em!
Chương 127: Tâm sự cùng con (1)
Vương Khiết Băng (Yu)
12/08/2022
Buổi tối, Andrey và Đỗ Khánh Huyền về đến nhà cũng đã qua giờ ăn tối, mọi người trong nhà cũng đã ăn uống no say rồi ai về phòng nấy chỉ còn lại một Irina Đỗ Tư Duệ là ngồi ở ghế sofa chờ cha mẹ đi hú hí về.Thật ra cô bé cũng biết ý định cầu hôn mẹ của cha rồi, cũng biết họ đã có một bữa ăn lãng mạn dưới ánh nến và gió biển, nhưng hiển nhiên cô bé sẽ thấy ganh tị rồi, tại sao cũng là con gái như nhau nhưng mẹ lại được đi còn cô bé thì không.
Ngồi ở đây chờ cha mẹ là chính chứ hỏi tội Andrey mới là mục đích thiết yếu và cần thiết lúc bấy giờ. Khi hai người họ về nhà thì nhìn thấy tiểu công chúa đang ngồi khoanh tay với nét mặt cũng không hòa nhã lắm liền thấy có gì đó sai sai rồi, nhưng khi hai vợ chồng định đi lên phòng thì đã bị con gái gọi lại, họ nhìn nhau xong vẫn đi đến chỗ của con gái, cô ngồi xuống ôm lấy con bé nhưng bị con gái ghét bỏ đẩy ra, Andrey cũng muốn ôm nhưng bị ánh nhìn của con gái làm cho rén ngang.
- Có chuyện gì vậy bảo bối?
- Cha mẹ đánh lẻ đi chơi không cho con theo mà còn ở đây gọi bảo bối gì chứ.
Đỗ Khánh Huyền và Andrey không tin vào tai mình, con gái của họ bình thường đâu để ý đến những chuyện cha mẹ mình đâu, tại sao đột nhiên hôm nay lại tra xét họ nhưu ép cung vậy nè?
Irina đột nhiên đứng dậy, chống hông nhìn cha và mẹ mình bằng cặp mắt dò xét, rồi nói:
- Hay hai người không thích con nên mới không mang con theo. Con là đứa nhỏ không ai thương cả, ngay cả cha mẹ cũng không thương con, toàn là đánh lẻ đi chơi riêng mà thôi. Huhu, con đúng là đáng thương lắm ở trong ngôi nhà này!
Hai vợ chồng họ lại nhìn nhau, sau đó là nhìn con gái mình, cái tình huống éo le gì đang diễn ra vậy? Tại sao cô con gái yêu dấu của họ đột nhiên lại trở nên nhạy cảm như thế chứ? Rõ ràng buổi sáng vẫn còn rất bình thường mà, không chỉ bình thường mà còn hớn hở hôn tạm biệt cha mẹ nữa cơ, sau khi mới qua có mấy tiếng đã thay đổi một trăm tám mươi độ rồi?
Hay là xung quanh có gì đó tác động đến con bé chăng?
- Irina, con ở nhà xảy ra chuyện gì sao?
Cô bé lắc đầu, tuy con bé chối nhưng thân làm mẹ nên Đỗ Khánh Huyền nhìn ra được con bé là buồn thật chứ không phải đùa như lúc trước, chắc chắn trong khoảng thời gian cô vắng nhà thì đã có chuyện xảy ra rồi.
Nhưng con bé nhất quyết chối bỏ là không có chuyện gì cả, chỉ nói qua loa là vì con bé thấy cha và mẹ đi chơi riêng nên không thích thôi, nói xong thì cũng xin phép về phòng trước, bỏ lại hai vợ chồng họ ngơ ngác.
Lúc này Đỗ Hoành Dương đang bế con đi lấy bình sữa thấy cảnh tượng một nhà ba người có chuyện khúc mắt liền bế con gái đến, vừa cho con uống sữa vừa nói:
- Buổi chiều này mẹ có đi mua sắm với mấy người bạn, nghe nói là trong số họ có người nói này nói kia về gia đình cùa em rể. Bảo Tư Duệ sau này ở nhà người ta phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không là ông bà nội sẽ đuổi nó đi. Anh nghĩ nó để chuyện này trong lòng đó, mặc dù mẹ và chị hai đã giải thích cả buổi nhưng nhìn con bé vẫn rất buồn.
Nghe anh hai nói vậy thì Đỗ Khánh Huyền cũng hiểu rồi, đúng là mấy cái camera chạy bằng cơm này nhiều chuyện thứ hai không ai chủ nhật.. Đến cả một đứa nhỏ như Irina mà cũng không buông tha, biết là họ không có ác ý, nhưng con bé vẫn còn nhỏ, suy nghĩ rất đơn giản nên chắc chắn những lời nói kia đã tổn thương con gái cô rất nhiều. Andrey liền bảo vợ mình lên nói chuyện với con gái trước đi, còn anh thì chạy đi mua một ít thức ăn mà con gái thích.
Lúc này Đỗ Hoành Dương nhìn vợ chồng hai đứa này rồi lắc đầu, thật ra anh cũng từng bị Đỗ Uy Khôi giận dỗi vì chuyện chiếm đoạt mẹ nó, ngay cả nó là con ruột mà còn có suy nghĩ cha nó chiếm đoạt mẹ nó nên mới sinh ra hai đứa em gái này. Đằng này Irina lại sống cùng Khánh Huyền từ bé, thế giới của con bé chỉ quanh quẩn có mẹ và bé chứ không muốn ai xuất hiện cả, ngay cả Andrey có thể xuất hiện cũng phải để con bé cho phép.
Yêu một người bố đơn thân thì dễ chứ yêu một người mẹ đơn thân thì rất khó.
Đỗ Khánh Huyền đi lên phòng của con gái, gõ cửa:
- Bảo bối, mẹ vào một chút có được không con?
- Vâng…
Giọng nói yếu ớt của cô bé càng khiến cho người làm mẹ như cô đau lòng, đừng ai nói trẻ nhỏ là chưa hiểu chuyện, thế giới của trẻ con nhiều khi còn phức tạp hơn cả thế giới của người lớn nữa cơ. Đằng này họ lại trực tiếp xát muối vào vết thương của một đứa con nít, vô duyên mà cứ nghĩ mình hài hước à? Đúng là…
Đi đến bên giường của con gái, cô dịu dàng hôn lên trán của con bé, nói:
- Lâu rồi mẹ con mình không tâm sự nhỉ? Hôm nay chúng ta tâm sự tới sáng nhé?
- Mẹ cho phép con thức tới sáng à?
Đỗ Khánh Huyền xoa xoa cằm, sau đó lại nhìn con gái, đáp:
- Đổi lại con phải tâm sự với mẹ, tất cả những gì con muốn tâm sự, có được không nè?
Nghe đến chuyện có thể thức cả đêm cũng đủ khiến cho Irina háo hức rồi, từ trước đến giờ mẹ vẫn chưa bao giờ cho cô bé thức quá mười một giờ, hôm nay đột nhiên lại nêu ra cái chủ ý hấp dẫn này thì cô bé chắc chắn sẽ đồng ý hai tay hai chân!
- Dạ, con đồng ý!
Ngồi ở đây chờ cha mẹ là chính chứ hỏi tội Andrey mới là mục đích thiết yếu và cần thiết lúc bấy giờ. Khi hai người họ về nhà thì nhìn thấy tiểu công chúa đang ngồi khoanh tay với nét mặt cũng không hòa nhã lắm liền thấy có gì đó sai sai rồi, nhưng khi hai vợ chồng định đi lên phòng thì đã bị con gái gọi lại, họ nhìn nhau xong vẫn đi đến chỗ của con gái, cô ngồi xuống ôm lấy con bé nhưng bị con gái ghét bỏ đẩy ra, Andrey cũng muốn ôm nhưng bị ánh nhìn của con gái làm cho rén ngang.
- Có chuyện gì vậy bảo bối?
- Cha mẹ đánh lẻ đi chơi không cho con theo mà còn ở đây gọi bảo bối gì chứ.
Đỗ Khánh Huyền và Andrey không tin vào tai mình, con gái của họ bình thường đâu để ý đến những chuyện cha mẹ mình đâu, tại sao đột nhiên hôm nay lại tra xét họ nhưu ép cung vậy nè?
Irina đột nhiên đứng dậy, chống hông nhìn cha và mẹ mình bằng cặp mắt dò xét, rồi nói:
- Hay hai người không thích con nên mới không mang con theo. Con là đứa nhỏ không ai thương cả, ngay cả cha mẹ cũng không thương con, toàn là đánh lẻ đi chơi riêng mà thôi. Huhu, con đúng là đáng thương lắm ở trong ngôi nhà này!
Hai vợ chồng họ lại nhìn nhau, sau đó là nhìn con gái mình, cái tình huống éo le gì đang diễn ra vậy? Tại sao cô con gái yêu dấu của họ đột nhiên lại trở nên nhạy cảm như thế chứ? Rõ ràng buổi sáng vẫn còn rất bình thường mà, không chỉ bình thường mà còn hớn hở hôn tạm biệt cha mẹ nữa cơ, sau khi mới qua có mấy tiếng đã thay đổi một trăm tám mươi độ rồi?
Hay là xung quanh có gì đó tác động đến con bé chăng?
- Irina, con ở nhà xảy ra chuyện gì sao?
Cô bé lắc đầu, tuy con bé chối nhưng thân làm mẹ nên Đỗ Khánh Huyền nhìn ra được con bé là buồn thật chứ không phải đùa như lúc trước, chắc chắn trong khoảng thời gian cô vắng nhà thì đã có chuyện xảy ra rồi.
Nhưng con bé nhất quyết chối bỏ là không có chuyện gì cả, chỉ nói qua loa là vì con bé thấy cha và mẹ đi chơi riêng nên không thích thôi, nói xong thì cũng xin phép về phòng trước, bỏ lại hai vợ chồng họ ngơ ngác.
Lúc này Đỗ Hoành Dương đang bế con đi lấy bình sữa thấy cảnh tượng một nhà ba người có chuyện khúc mắt liền bế con gái đến, vừa cho con uống sữa vừa nói:
- Buổi chiều này mẹ có đi mua sắm với mấy người bạn, nghe nói là trong số họ có người nói này nói kia về gia đình cùa em rể. Bảo Tư Duệ sau này ở nhà người ta phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không là ông bà nội sẽ đuổi nó đi. Anh nghĩ nó để chuyện này trong lòng đó, mặc dù mẹ và chị hai đã giải thích cả buổi nhưng nhìn con bé vẫn rất buồn.
Nghe anh hai nói vậy thì Đỗ Khánh Huyền cũng hiểu rồi, đúng là mấy cái camera chạy bằng cơm này nhiều chuyện thứ hai không ai chủ nhật.. Đến cả một đứa nhỏ như Irina mà cũng không buông tha, biết là họ không có ác ý, nhưng con bé vẫn còn nhỏ, suy nghĩ rất đơn giản nên chắc chắn những lời nói kia đã tổn thương con gái cô rất nhiều. Andrey liền bảo vợ mình lên nói chuyện với con gái trước đi, còn anh thì chạy đi mua một ít thức ăn mà con gái thích.
Lúc này Đỗ Hoành Dương nhìn vợ chồng hai đứa này rồi lắc đầu, thật ra anh cũng từng bị Đỗ Uy Khôi giận dỗi vì chuyện chiếm đoạt mẹ nó, ngay cả nó là con ruột mà còn có suy nghĩ cha nó chiếm đoạt mẹ nó nên mới sinh ra hai đứa em gái này. Đằng này Irina lại sống cùng Khánh Huyền từ bé, thế giới của con bé chỉ quanh quẩn có mẹ và bé chứ không muốn ai xuất hiện cả, ngay cả Andrey có thể xuất hiện cũng phải để con bé cho phép.
Yêu một người bố đơn thân thì dễ chứ yêu một người mẹ đơn thân thì rất khó.
Đỗ Khánh Huyền đi lên phòng của con gái, gõ cửa:
- Bảo bối, mẹ vào một chút có được không con?
- Vâng…
Giọng nói yếu ớt của cô bé càng khiến cho người làm mẹ như cô đau lòng, đừng ai nói trẻ nhỏ là chưa hiểu chuyện, thế giới của trẻ con nhiều khi còn phức tạp hơn cả thế giới của người lớn nữa cơ. Đằng này họ lại trực tiếp xát muối vào vết thương của một đứa con nít, vô duyên mà cứ nghĩ mình hài hước à? Đúng là…
Đi đến bên giường của con gái, cô dịu dàng hôn lên trán của con bé, nói:
- Lâu rồi mẹ con mình không tâm sự nhỉ? Hôm nay chúng ta tâm sự tới sáng nhé?
- Mẹ cho phép con thức tới sáng à?
Đỗ Khánh Huyền xoa xoa cằm, sau đó lại nhìn con gái, đáp:
- Đổi lại con phải tâm sự với mẹ, tất cả những gì con muốn tâm sự, có được không nè?
Nghe đến chuyện có thể thức cả đêm cũng đủ khiến cho Irina háo hức rồi, từ trước đến giờ mẹ vẫn chưa bao giờ cho cô bé thức quá mười một giờ, hôm nay đột nhiên lại nêu ra cái chủ ý hấp dẫn này thì cô bé chắc chắn sẽ đồng ý hai tay hai chân!
- Dạ, con đồng ý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.