Ly Hôn Vợ Cũ: Kiếp Này Anh Nợ Em!
Chương 64: Vứt bỏ tôn nghiêm
Vương Khiết Băng (Yu)
29/06/2022
Rời khỏi bệnh viện, Lương Mục Phàm chạm mặt Hoàng Hiệu. Ông ấy đưa anh về một ngôi nhà bỏ hoang, sau đó lại bắt trói anh lại, ánh mắt hình viên đạn nhìn anh, nói:
- Lương Mục Phàm... Hình như tôi đã quá nhân nhượng với cậu rồi nhỉ? Hết lần này đến lần khác cậu đều khiến con gái tôi bị thương... Tinh thần lẫn thể xác! Rốt cuộc cậu muốn gì đây?
Lương Mục Phàm biết rõ tự tức giận của Hoàng Hiệu, đối với một người làm cha như ông ấy thì con gái chính là điểm yếu duy nhất của họ, chỉ cần con gái đau lòng một chút thôi là đã thấy rất khó chịu rồi, huống hồ anh còn khiến cho Tân Tuệ bị thương... Đau lòng đến thương tâm.
Dù có khoan nhượng đến mấy cũng không muốn nhịn nữa. Anh quỳ trước mặt của Hoàng Hiệu, nói:
- Tôi muốn ly hôn với Tân Tuệ.
Hoàng Hiệu trợn mắt, giống như là mất hết sự khống chế cuối cùng, ông ta liền cầm con dao kề vào cổ của Lương Mục Phàm, gầm lên:
- Mày nói cái gì?
Lương Mục Phàm nhắm tịt hai mắt, cho dù bây giờ ông ấy có giết chết anh cũng, anh chính là muốn ly hôn với Hoàng Tân Tuệ, giải thoát cho anh cũng như là giải thoát cho Tân Tuệ. Chợt, anh nhớ lại năm đó... Lúc Đỗ Khánh Huyền muốn ly hôn với anh, thì hình như cô cũng có suy nghĩ này. Hóa ra, năm đó cô đã mệt mỏi như vậy rồi... Vậy mà anh ngu muội lại cố ý không hiểu.
Cười nhạt một tiếng.
Hoàng Hiệu thấy anh cười cợt nhả liền sôi cả máu, ông ghì sát con dao vào cổ của anh, quát lớn:
- Thằng chó khốn nạn! Con gái tao giúp mày nhiều như vậy, mà mày muốn ly hôn với con bé. Mày có còn là con người không hả?
Nhưng có lẽ lần này Lương Mục Phàm đã kiên quyết rồi, cho dù Hoàng Hiệu có uy hiếp đến tính mạng thì anh vẫn muốn ly hôn với Tân Tuệ. Không nói lý do, anh chỉ muốn một mình trả lại toàn bộ những thứ Tân Tuệ phải chịu. Nhưng Hoàng Hiệu là kẻ nóng tính, anh không nói gì lại khiến cho ông ta điên lên, không nói lý mà hạ lệnh cho đàn em của mình đánh anh.
Lương Mục Phàm không phản kháng, càng không giải thích, anh chỉ nằm đó im lặng chịu trận. Nhưng cái bản tính cứng đầu của anh lại khiến cho Hoàng Hiệu điên lên, ông ta không những đánh mà còn đấm cho anh mấy cái, dù máu me be bét khắp mặt nhưng Lương Mục Phàm vẫn không nói gì, một mực giữ lời của mình. Sự cố chấp của anh đã chạm đến giới hạn của Hoàng Hiệu, ông ta liền cho người treo anh lên... Dùng anh như bao cát mà ra sức đánh.
Lương Mục Phàm toàn thân đau đớn, máu cũng đã chảy ướt cả quần áo nhưng anh vẫn muốn ly hôn với Tân Tuệ.
Thấy dùng cứng không được, Hoàng Hiệu lại chuyển sang mềm. Nhìn anh đang thoi thóp bị treo lên, Hoàng Hiệu lau lau con dao trên tay, nói:
- Nếu mày ly hôn với Tiểu Tuệ thì tao sẽ cho Lương thị phá sản... Sản nghiệp cả đời của Lương gia, mày cũng bỏ mặt sao?
Lương Mục Phàm cười lớn một tiếng, kể từ khi anh biết được cái mà anh gọi là sản nghiệp cả đời lại dùng mạng của người ta để đổi lấy, cái gia sản đó anh cũng không cần nữa rồi. Thấy thái độ buông bỏ hết tất cả của anh thì Hoàng Hiệu lại không kiềm chế được cảm xúc mà muốn xông lên chém chết anh.
Cuối cùng, ông ta lại cười nửa miệng, nói:
- Vậy con gái của mày thì sao? Cái gì ấy nhỉ... À... Irina Tư Duệ, chắc mày cũng không quan tâm đâu ha?
Nghe đến tên của con gái, sắc mặt của Lương Mục Phàm đã không còn giữ được sự bình tĩnh nữa, gương mặt bắt đầu tái đi, đôi môi trắng bệch, khó khăn nói:
- Không... Ông không được làm hại con bé. Nó là vô tội!
- Vậy con gái tao có tội sao?
Đứng hình... Lương Mục Phàm không thể cãi tiếp được nữa, Hoàng Hiệu nói rất đúng... Tân Tuệ không có tội, vậy mà anh lại kéo cô vào cuộc chiến này, xong rồi bây giờ lại muốn dứt khoát đá cô ra, anh đúng là tên đàn ông khốn nạn nhất thế giới mà.
Mặc dù cái tôi của Hoàng Hiệu lớn, nhưng ông ta cũng biết con người của Lương Mục Phàm rất cứng đầu, thay vì hai người cứ dùng cương với nhau thì tại sao một bên không thể buông bỏ được cái tôi của mình. Mà lần này, người buông bỏ cái tôi có lẽ là Hoàng Hiệu.
Ông ta ra lệnh cho đán đàm em ra ngoài, trong phòng tối chỉ còn lại ông ta và Lương Mục Phàm, mặc dù thân phận của ông ta bây giờ là cao sang quyền quý, nhưng vì tình cảm cũng như hạnh phúc của con gái... Ông ta không thể nào nhắm mắt làm ngơ.
Không nói lời nào liền quỳ xuống trước mặt của Lương Mục Phàm, hành động này của ông cũng khiến cho Lương Mục Phàm giật mình kinh hãi không biết vì sao... Sau đó, ông ta nói:
- Mục Phàm... Tôi cầu xin cậu, đừng ly hôn với Tiểu Tuệ có được không? Con bé không thể nào sống thiếu cậu được... Cậu xem như là nể tình bao nhiêu năm qua của tôi giúp cậu và Lương Thoại Di... Có thể nào... Đừng... Đừng ly hôn hay không?
Lương Mục Phàm kinh hãi nhìn ông ấy, một người cao cao tại thượng, xem trời bằng vung như Hoàng Hiệu lại có thể quỳ trước mặt anh cầu xin anh đừng ly hôn? Cái tôn nghiêm của một người đàn ông cũng vứt bỏ, chỉ vì hạnh phúc của con gái... Lương Mục Phàm thật sự cảm động trước tình cảm mà Hoàng Hiệu dành cho con gái. Nhưng mà...
- Hoàng tổng, nếu Tân Tuệ ở bên cạnh tôi... Cô ấy sẽ không có hạnh phúc. truyen bac chien
- Hạnh phúc có thể dần bồi đắp mà... Mục Phàm, chỉ cần cậu đồng ý thì Hoàng thị đều giao cho cậu, chỉ cầu xin cậu đừng bỏ rơi Tiểu Tuệ. Con bé không chịu nổi đâu.
Lương Mục Phàm vẫn nhắm chặt mắt, xem như là anh chưa thấy gì cũng chưa nghe gì. Đột nhiên anh lại nghe thấy tiếng khóc, có chút mềm lòng mở mắt lên xem, thì là Hoàng Hiệu vẫn quỳ ở đó mà bật khóc.
Có lẽ nhưng giọt nước mắt này chính là sự bất lực cuối cùng của một người đàn ông, cứng rắn, mạnh mẽ đến đâu thì cũng khó có thể nhìn con gái mình đau lòng. Lương Mục Phàm suýt nữa là bị ông ấy làm cho cảm động, nhưng mà anh đã tự hứa sẽ không thể yếu lòng.
Người anh yêu là Khánh Huyền, người anh muốn tái hợp là Khánh Huyền, người anh muốn chăm sóc cả đời cũng là Khánh Huyền...
- Mục Phàm... Cậu không nghĩ lại một chút sao?
- Hoàng tổng, bây giờ ông có đánh chết tôi thì cũng vậy thôi. Tôi không thể nào cho Tân Tuệ tình yêu được, tôi không yêu cô ấy. Nếu tiếp tục cuộc hôn nhân này thì cô ấy sẽ là người đau lòng.
Hoàng Hiệu khẽ lau nước mắt, từ từ chống gậy đứng dậy, hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, ánh mắt không còn thiện chí nhìn anh, nói:
- Nếu vậy, thì mày hãy chuẩn bị sẵn tinh thần hốt xác con gái mày đi. Nếu Tiểu Tuệ không vui, thì con gái mày sẽ chết! Nếu Tiểu Tuệ đau lòng thì Đỗ Khánh Huyền sẽ chết! Nếu Tiểu Tuệ thấy không thoải mái... Thì Trình Mộc Cát sẽ chết!
Nói xong, Hoàng Hiệu quay đầu bỏ đi, bỏ lại anh ra sức la hét bảo ông ta dừng lại.
Lúc này lại có vài tên đàn em đi vào, vì Hoàng Hiệu ra lệnh đánh cho anh thêm một trận, rồi thả trước cửa nhà của Đỗ Khánh Huyền, ông ta muốn xem là Lương Mục Phàm cứng đầu hay con dao của ông ta sắc bén.
Làm tổn thương con gái ông ta thì sẽ có kết cục như vậy.
- Lương Mục Phàm... Hình như tôi đã quá nhân nhượng với cậu rồi nhỉ? Hết lần này đến lần khác cậu đều khiến con gái tôi bị thương... Tinh thần lẫn thể xác! Rốt cuộc cậu muốn gì đây?
Lương Mục Phàm biết rõ tự tức giận của Hoàng Hiệu, đối với một người làm cha như ông ấy thì con gái chính là điểm yếu duy nhất của họ, chỉ cần con gái đau lòng một chút thôi là đã thấy rất khó chịu rồi, huống hồ anh còn khiến cho Tân Tuệ bị thương... Đau lòng đến thương tâm.
Dù có khoan nhượng đến mấy cũng không muốn nhịn nữa. Anh quỳ trước mặt của Hoàng Hiệu, nói:
- Tôi muốn ly hôn với Tân Tuệ.
Hoàng Hiệu trợn mắt, giống như là mất hết sự khống chế cuối cùng, ông ta liền cầm con dao kề vào cổ của Lương Mục Phàm, gầm lên:
- Mày nói cái gì?
Lương Mục Phàm nhắm tịt hai mắt, cho dù bây giờ ông ấy có giết chết anh cũng, anh chính là muốn ly hôn với Hoàng Tân Tuệ, giải thoát cho anh cũng như là giải thoát cho Tân Tuệ. Chợt, anh nhớ lại năm đó... Lúc Đỗ Khánh Huyền muốn ly hôn với anh, thì hình như cô cũng có suy nghĩ này. Hóa ra, năm đó cô đã mệt mỏi như vậy rồi... Vậy mà anh ngu muội lại cố ý không hiểu.
Cười nhạt một tiếng.
Hoàng Hiệu thấy anh cười cợt nhả liền sôi cả máu, ông ghì sát con dao vào cổ của anh, quát lớn:
- Thằng chó khốn nạn! Con gái tao giúp mày nhiều như vậy, mà mày muốn ly hôn với con bé. Mày có còn là con người không hả?
Nhưng có lẽ lần này Lương Mục Phàm đã kiên quyết rồi, cho dù Hoàng Hiệu có uy hiếp đến tính mạng thì anh vẫn muốn ly hôn với Tân Tuệ. Không nói lý do, anh chỉ muốn một mình trả lại toàn bộ những thứ Tân Tuệ phải chịu. Nhưng Hoàng Hiệu là kẻ nóng tính, anh không nói gì lại khiến cho ông ta điên lên, không nói lý mà hạ lệnh cho đàn em của mình đánh anh.
Lương Mục Phàm không phản kháng, càng không giải thích, anh chỉ nằm đó im lặng chịu trận. Nhưng cái bản tính cứng đầu của anh lại khiến cho Hoàng Hiệu điên lên, ông ta không những đánh mà còn đấm cho anh mấy cái, dù máu me be bét khắp mặt nhưng Lương Mục Phàm vẫn không nói gì, một mực giữ lời của mình. Sự cố chấp của anh đã chạm đến giới hạn của Hoàng Hiệu, ông ta liền cho người treo anh lên... Dùng anh như bao cát mà ra sức đánh.
Lương Mục Phàm toàn thân đau đớn, máu cũng đã chảy ướt cả quần áo nhưng anh vẫn muốn ly hôn với Tân Tuệ.
Thấy dùng cứng không được, Hoàng Hiệu lại chuyển sang mềm. Nhìn anh đang thoi thóp bị treo lên, Hoàng Hiệu lau lau con dao trên tay, nói:
- Nếu mày ly hôn với Tiểu Tuệ thì tao sẽ cho Lương thị phá sản... Sản nghiệp cả đời của Lương gia, mày cũng bỏ mặt sao?
Lương Mục Phàm cười lớn một tiếng, kể từ khi anh biết được cái mà anh gọi là sản nghiệp cả đời lại dùng mạng của người ta để đổi lấy, cái gia sản đó anh cũng không cần nữa rồi. Thấy thái độ buông bỏ hết tất cả của anh thì Hoàng Hiệu lại không kiềm chế được cảm xúc mà muốn xông lên chém chết anh.
Cuối cùng, ông ta lại cười nửa miệng, nói:
- Vậy con gái của mày thì sao? Cái gì ấy nhỉ... À... Irina Tư Duệ, chắc mày cũng không quan tâm đâu ha?
Nghe đến tên của con gái, sắc mặt của Lương Mục Phàm đã không còn giữ được sự bình tĩnh nữa, gương mặt bắt đầu tái đi, đôi môi trắng bệch, khó khăn nói:
- Không... Ông không được làm hại con bé. Nó là vô tội!
- Vậy con gái tao có tội sao?
Đứng hình... Lương Mục Phàm không thể cãi tiếp được nữa, Hoàng Hiệu nói rất đúng... Tân Tuệ không có tội, vậy mà anh lại kéo cô vào cuộc chiến này, xong rồi bây giờ lại muốn dứt khoát đá cô ra, anh đúng là tên đàn ông khốn nạn nhất thế giới mà.
Mặc dù cái tôi của Hoàng Hiệu lớn, nhưng ông ta cũng biết con người của Lương Mục Phàm rất cứng đầu, thay vì hai người cứ dùng cương với nhau thì tại sao một bên không thể buông bỏ được cái tôi của mình. Mà lần này, người buông bỏ cái tôi có lẽ là Hoàng Hiệu.
Ông ta ra lệnh cho đán đàm em ra ngoài, trong phòng tối chỉ còn lại ông ta và Lương Mục Phàm, mặc dù thân phận của ông ta bây giờ là cao sang quyền quý, nhưng vì tình cảm cũng như hạnh phúc của con gái... Ông ta không thể nào nhắm mắt làm ngơ.
Không nói lời nào liền quỳ xuống trước mặt của Lương Mục Phàm, hành động này của ông cũng khiến cho Lương Mục Phàm giật mình kinh hãi không biết vì sao... Sau đó, ông ta nói:
- Mục Phàm... Tôi cầu xin cậu, đừng ly hôn với Tiểu Tuệ có được không? Con bé không thể nào sống thiếu cậu được... Cậu xem như là nể tình bao nhiêu năm qua của tôi giúp cậu và Lương Thoại Di... Có thể nào... Đừng... Đừng ly hôn hay không?
Lương Mục Phàm kinh hãi nhìn ông ấy, một người cao cao tại thượng, xem trời bằng vung như Hoàng Hiệu lại có thể quỳ trước mặt anh cầu xin anh đừng ly hôn? Cái tôn nghiêm của một người đàn ông cũng vứt bỏ, chỉ vì hạnh phúc của con gái... Lương Mục Phàm thật sự cảm động trước tình cảm mà Hoàng Hiệu dành cho con gái. Nhưng mà...
- Hoàng tổng, nếu Tân Tuệ ở bên cạnh tôi... Cô ấy sẽ không có hạnh phúc. truyen bac chien
- Hạnh phúc có thể dần bồi đắp mà... Mục Phàm, chỉ cần cậu đồng ý thì Hoàng thị đều giao cho cậu, chỉ cầu xin cậu đừng bỏ rơi Tiểu Tuệ. Con bé không chịu nổi đâu.
Lương Mục Phàm vẫn nhắm chặt mắt, xem như là anh chưa thấy gì cũng chưa nghe gì. Đột nhiên anh lại nghe thấy tiếng khóc, có chút mềm lòng mở mắt lên xem, thì là Hoàng Hiệu vẫn quỳ ở đó mà bật khóc.
Có lẽ nhưng giọt nước mắt này chính là sự bất lực cuối cùng của một người đàn ông, cứng rắn, mạnh mẽ đến đâu thì cũng khó có thể nhìn con gái mình đau lòng. Lương Mục Phàm suýt nữa là bị ông ấy làm cho cảm động, nhưng mà anh đã tự hứa sẽ không thể yếu lòng.
Người anh yêu là Khánh Huyền, người anh muốn tái hợp là Khánh Huyền, người anh muốn chăm sóc cả đời cũng là Khánh Huyền...
- Mục Phàm... Cậu không nghĩ lại một chút sao?
- Hoàng tổng, bây giờ ông có đánh chết tôi thì cũng vậy thôi. Tôi không thể nào cho Tân Tuệ tình yêu được, tôi không yêu cô ấy. Nếu tiếp tục cuộc hôn nhân này thì cô ấy sẽ là người đau lòng.
Hoàng Hiệu khẽ lau nước mắt, từ từ chống gậy đứng dậy, hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, ánh mắt không còn thiện chí nhìn anh, nói:
- Nếu vậy, thì mày hãy chuẩn bị sẵn tinh thần hốt xác con gái mày đi. Nếu Tiểu Tuệ không vui, thì con gái mày sẽ chết! Nếu Tiểu Tuệ đau lòng thì Đỗ Khánh Huyền sẽ chết! Nếu Tiểu Tuệ thấy không thoải mái... Thì Trình Mộc Cát sẽ chết!
Nói xong, Hoàng Hiệu quay đầu bỏ đi, bỏ lại anh ra sức la hét bảo ông ta dừng lại.
Lúc này lại có vài tên đàn em đi vào, vì Hoàng Hiệu ra lệnh đánh cho anh thêm một trận, rồi thả trước cửa nhà của Đỗ Khánh Huyền, ông ta muốn xem là Lương Mục Phàm cứng đầu hay con dao của ông ta sắc bén.
Làm tổn thương con gái ông ta thì sẽ có kết cục như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.