Ly Hôn Vợ Cũ: Kiếp Này Anh Nợ Em!
Chương 109: Xin lỗi
Vương Khiết Băng (Yu)
28/07/2022
Cứ như vậy mà Hoàng Tân Tuệ đã ở bệnh viện sắp tròn hai tuần trăng, chiếc bụng nhỏ của cô ấy cũng bắt đầu nhô ra, mỗi lần Vũ Thiên Ái mỗi lần đến thăm cô đều mang những thứ mà cô muốn ăn, nhiều lần Huỳnh Lý cũng lén lút đến thăm cô, nhưng ngay sau đó thì cũng rời đi vì sợ Hoàng Hiệu phát hiện, dần dà thì cô cũng sắp quên đi nỗi đau thương vì cái chết của Lương Mục Phàm.
Theo như lịch thì ngày mai là hôn lễ của Vũ Thiên Ái và Daniil, nên ngày hôm nay Hoàng Tân Tuệ cũng muốn xuất viện về nhà, Hoàng Hiệu thấy con gái mình cũng đã bình thường rồi nên cũng đồng ý cho cô ấy về nhà. Vừa về đến Hoàng gia thì ông ta nhận được điện thoại gấp của ai đó và rời đi, trong ngôi nhà rộng lớn cũng chỉ còn lại Hoàng Tân Tuệ và những người làm trong nhà. Mọi người đều đã là phụ nữ lớn tuổi nên chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết cô chủ của mình vẫn chưa phá bỏ đứa bé, có một cô gái mới đến, nhìn thấy Hoàng Tân Tuệ khá lạ vì cô ấy đã ở bệnh viện những hai tuần nên những người mới vẫn chưa biết mặt. Bà đầu bếp trong nhà liền nói đó là cô chủ, sau khi biết mặt thì cô gái kia cũng thay đổi cách nhìn.
Lúc này bà đầu bếp của biệt phủ bước đến, hỏi:
- Tiểu thư, cô có muốn ăn gì không? Tôi sẽ nấu cho cô ăn.
Nhưng Hoàng Tân Tuệ từ chối, mặc dù trong ngôi nhà này cô cũng chỉ tin tưởng một mình bà ấy, nhưng hiện tại trong nhà có người mới, nói cho cùng thì sau chuyện này thì cô cũng không còn tin tưởng cha mình như trước, có thể nói cô quá đa nghi cũng được, nhưng phòng bệnh còn hơn là chữa bệnh, cái gì cũng nên cẩn thận thì hơn. Đợi khi nào cô… Cô không chịu nỗi cha mình nữa thì cô sẽ chủ động rời đi.
Trở về căn phòng của mình, nhìn thấy những kỉ niệm ở đây lại một lần nữa khiến cho Hoàng Tân Tuệ thấy đau lòng, những tấm ảnh từ lúc cô lọt lòng cho đến khi cô trưởng thành, sau đó là tốt nghiệp rồi kết hôn, hết thảy vẫn được giữ gìn vô cùng cẩn thận, đưa bàn tay nhỏ bé của mình chạm vào bức ảnh mà bản thân vô tình chụp lén Lương Mục Phàm, cô cười nhẹ… Nhiều năm như vậy, cô vốn dĩ đã tưởng mình và anh ấy mãi mãi không thể nào đứng cùng một vị thế…
Năm đó nhìn thấy anh tỏa sáng trên sân khấu với tiếng đàn piano thì Hoàng Tân Tuệ đã thấy bản thân không xong rồi, anh quá đỗi đẹp trai và cao quý, nhưng lúc đó cô cùng lắm chỉ là con gái của một gia đình thương nhân bình thường. Nếu năm đó Lương gia không gặp biến cố thì cô mãi mãi chẳng thể quen biết được anh, cũng không đau lòng vì anh, cũng không ngu ngốc yêu anh… Càng không chống đối cha mình hết lần này đến lần khác vì anh, tự biến bản thân thành trò hề, là một đứa con bất hiếu.
Nhưng dù sao đi nữa thì đó cũng là sự lựa chọn của cô và cô không hề hối hận.
Nếu thời gian có thể quay lại thì cô sẽ tự tin hơn, dũng cảm hơn, bước đến bên cạnh anh vào thời điểm anh tỏa sáng nhất và nói yêu anh.
Hoàng Tân Tuệ nhẹ nhàng chạm tay lên bụng mình, dịu dàng nói:
- Con nhìn thấy không? Đây chính là cha của con đó… Cha con rất tỏa sáng, dù là hai mươi năm trước hay hiện tại… Sau này con phải học hỏi cha con để được tài giỏi như vậy nhé.
Nhưng những lời nói của cô với đứa bé trong bụng đã bị người làm mới nghe thấy, hai mắt của cô ta híp lại, ngay sau đó tên thuộc hạ thân cận của Hoàng Hiệu đi đến, vỗ vai cô ta, lạnh lung nói:
- Cô ở đây làm gì?
Cô người mới kia liền giật mình xong nói là bác đầu bếp nhờ cô ấy đưa một ít trái cây lên cho cô chủ, Hoàng Tân Tuệ nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài cũng đi ra xem, nhìn thấy cô gái nhỏ nét mặt sợ sệt nhìn người đàn ông cao to kia, cô liền nói:. Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????rang [ ????rù ????????r????yện.????n ]
- Chuyện gì vậy?
- Tiểu thư, tôi thấy cô gái này cứ lén la lén lút ở trước cửa phòng của cô từ nãy đến giờ… Nên tôi mới…
- Thôi, chuyện nhỏ mà cứ bỏ qua đi.
Sau đó tên thuộc hạ kia để lại cho Hoàng Tân Tuệ một tấm thiệp mời và một chiếc hộp, nói là do Hoàng lão gia sai bảo đem đến đây. Hoàng Tân Tuệ nhận lấy rồi đi vào phòng, đây là thiếp mời hôn lễ của Thiên Ái và Daniil. Còn chiếc hộp bên cạnh là bộ lễ phục do cha cô chuẩn bị, bên trong thư ông ấy có nhắn nhủ:
“Nể tình bác sĩ Vũ đã giúp con, nên hôn lễ này cha cho phép con tham dự. Nhưng Hoàng Tân Tuệ, cha nhắc cho con nhớ đừng nên quá phận, con là con cháu Hoàng gia, nếu lỡ sau này còn có xảy ra chuyện gì thì những người mà con xem là bạn chưa chắc sẽ giúp đỡ con đâu.”
Đọc xong bức thư trên tay thì tầm mắt của cô ấy lại nhìn về bộ lễ phục, chiếc váy này màu trắng ngà, cũng không phải dạng cắt xẻ táo bạo mà chiếc đơn giản là một chiếc váy ngắn qua gối, tay dài, cổ có ren nên tạo cảm giác vừa quyến rũ cũng không kém sự trang nhã, tuy nhiên thì nếu cô mặc chiếc váy thì liệu bụng cô có bị lộ ra không nhỉ?
Nhưng Hoàng Tân Tuệ không nghĩ nhiều như vậy, cô cũng quyết định rồi, sau khi hôn lễ của Vũ Thiên Ái và Daniil kết thúc thì cô sẽ từ mặt cha mình, sau đó cùng con mình và… Và Huỳnh Lý đến một đất nước xa lạ và bắt đầu làm lại từ đầu.
Nhìn vào bức thư trên tay, cô chỉ im lặng không nói gì, nhwung ở sâu trong thâm tâm lại xuất hiện hai từ “XIn lỗi”
Xin lỗi này không phải chỉ riêng xin lỗi cha mình, mà cô xin lỗi bản thân, xin lỗi con mình và xin lỗi cả người chồng đã khuất.
Theo như lịch thì ngày mai là hôn lễ của Vũ Thiên Ái và Daniil, nên ngày hôm nay Hoàng Tân Tuệ cũng muốn xuất viện về nhà, Hoàng Hiệu thấy con gái mình cũng đã bình thường rồi nên cũng đồng ý cho cô ấy về nhà. Vừa về đến Hoàng gia thì ông ta nhận được điện thoại gấp của ai đó và rời đi, trong ngôi nhà rộng lớn cũng chỉ còn lại Hoàng Tân Tuệ và những người làm trong nhà. Mọi người đều đã là phụ nữ lớn tuổi nên chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết cô chủ của mình vẫn chưa phá bỏ đứa bé, có một cô gái mới đến, nhìn thấy Hoàng Tân Tuệ khá lạ vì cô ấy đã ở bệnh viện những hai tuần nên những người mới vẫn chưa biết mặt. Bà đầu bếp trong nhà liền nói đó là cô chủ, sau khi biết mặt thì cô gái kia cũng thay đổi cách nhìn.
Lúc này bà đầu bếp của biệt phủ bước đến, hỏi:
- Tiểu thư, cô có muốn ăn gì không? Tôi sẽ nấu cho cô ăn.
Nhưng Hoàng Tân Tuệ từ chối, mặc dù trong ngôi nhà này cô cũng chỉ tin tưởng một mình bà ấy, nhưng hiện tại trong nhà có người mới, nói cho cùng thì sau chuyện này thì cô cũng không còn tin tưởng cha mình như trước, có thể nói cô quá đa nghi cũng được, nhưng phòng bệnh còn hơn là chữa bệnh, cái gì cũng nên cẩn thận thì hơn. Đợi khi nào cô… Cô không chịu nỗi cha mình nữa thì cô sẽ chủ động rời đi.
Trở về căn phòng của mình, nhìn thấy những kỉ niệm ở đây lại một lần nữa khiến cho Hoàng Tân Tuệ thấy đau lòng, những tấm ảnh từ lúc cô lọt lòng cho đến khi cô trưởng thành, sau đó là tốt nghiệp rồi kết hôn, hết thảy vẫn được giữ gìn vô cùng cẩn thận, đưa bàn tay nhỏ bé của mình chạm vào bức ảnh mà bản thân vô tình chụp lén Lương Mục Phàm, cô cười nhẹ… Nhiều năm như vậy, cô vốn dĩ đã tưởng mình và anh ấy mãi mãi không thể nào đứng cùng một vị thế…
Năm đó nhìn thấy anh tỏa sáng trên sân khấu với tiếng đàn piano thì Hoàng Tân Tuệ đã thấy bản thân không xong rồi, anh quá đỗi đẹp trai và cao quý, nhưng lúc đó cô cùng lắm chỉ là con gái của một gia đình thương nhân bình thường. Nếu năm đó Lương gia không gặp biến cố thì cô mãi mãi chẳng thể quen biết được anh, cũng không đau lòng vì anh, cũng không ngu ngốc yêu anh… Càng không chống đối cha mình hết lần này đến lần khác vì anh, tự biến bản thân thành trò hề, là một đứa con bất hiếu.
Nhưng dù sao đi nữa thì đó cũng là sự lựa chọn của cô và cô không hề hối hận.
Nếu thời gian có thể quay lại thì cô sẽ tự tin hơn, dũng cảm hơn, bước đến bên cạnh anh vào thời điểm anh tỏa sáng nhất và nói yêu anh.
Hoàng Tân Tuệ nhẹ nhàng chạm tay lên bụng mình, dịu dàng nói:
- Con nhìn thấy không? Đây chính là cha của con đó… Cha con rất tỏa sáng, dù là hai mươi năm trước hay hiện tại… Sau này con phải học hỏi cha con để được tài giỏi như vậy nhé.
Nhưng những lời nói của cô với đứa bé trong bụng đã bị người làm mới nghe thấy, hai mắt của cô ta híp lại, ngay sau đó tên thuộc hạ thân cận của Hoàng Hiệu đi đến, vỗ vai cô ta, lạnh lung nói:
- Cô ở đây làm gì?
Cô người mới kia liền giật mình xong nói là bác đầu bếp nhờ cô ấy đưa một ít trái cây lên cho cô chủ, Hoàng Tân Tuệ nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài cũng đi ra xem, nhìn thấy cô gái nhỏ nét mặt sợ sệt nhìn người đàn ông cao to kia, cô liền nói:. Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????rang [ ????rù ????????r????yện.????n ]
- Chuyện gì vậy?
- Tiểu thư, tôi thấy cô gái này cứ lén la lén lút ở trước cửa phòng của cô từ nãy đến giờ… Nên tôi mới…
- Thôi, chuyện nhỏ mà cứ bỏ qua đi.
Sau đó tên thuộc hạ kia để lại cho Hoàng Tân Tuệ một tấm thiệp mời và một chiếc hộp, nói là do Hoàng lão gia sai bảo đem đến đây. Hoàng Tân Tuệ nhận lấy rồi đi vào phòng, đây là thiếp mời hôn lễ của Thiên Ái và Daniil. Còn chiếc hộp bên cạnh là bộ lễ phục do cha cô chuẩn bị, bên trong thư ông ấy có nhắn nhủ:
“Nể tình bác sĩ Vũ đã giúp con, nên hôn lễ này cha cho phép con tham dự. Nhưng Hoàng Tân Tuệ, cha nhắc cho con nhớ đừng nên quá phận, con là con cháu Hoàng gia, nếu lỡ sau này còn có xảy ra chuyện gì thì những người mà con xem là bạn chưa chắc sẽ giúp đỡ con đâu.”
Đọc xong bức thư trên tay thì tầm mắt của cô ấy lại nhìn về bộ lễ phục, chiếc váy này màu trắng ngà, cũng không phải dạng cắt xẻ táo bạo mà chiếc đơn giản là một chiếc váy ngắn qua gối, tay dài, cổ có ren nên tạo cảm giác vừa quyến rũ cũng không kém sự trang nhã, tuy nhiên thì nếu cô mặc chiếc váy thì liệu bụng cô có bị lộ ra không nhỉ?
Nhưng Hoàng Tân Tuệ không nghĩ nhiều như vậy, cô cũng quyết định rồi, sau khi hôn lễ của Vũ Thiên Ái và Daniil kết thúc thì cô sẽ từ mặt cha mình, sau đó cùng con mình và… Và Huỳnh Lý đến một đất nước xa lạ và bắt đầu làm lại từ đầu.
Nhìn vào bức thư trên tay, cô chỉ im lặng không nói gì, nhwung ở sâu trong thâm tâm lại xuất hiện hai từ “XIn lỗi”
Xin lỗi này không phải chỉ riêng xin lỗi cha mình, mà cô xin lỗi bản thân, xin lỗi con mình và xin lỗi cả người chồng đã khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.