Chương 3
Mật Quả Tử
13/07/2014
Một vài ánh đèn hòa lẫn giữa bầu trời đêm, mưa rơi xối xả như trút nước xuống lòng đường, quang cảnh xung quanh đều mờ ảo. Có hai bóng người đang cầm tạp chí che mưa chạy giữa màn đêm, thật vất vả mới kiếm được nột chỗ trú mưa dưới mái hiên nhà rồi vội vàng chạy vào đó.
Toàn thân Hà Phồn Ngọc đều ướt đẫm, cô đứng sát người vào cánh cửa sắt, cơ thể run rẩy vì lạnh.
Sai lầm thứ nhất là ngày hôm nay cô mặc một chiếc áo màu trắng lịa vô cùng mỏng, sai lầm thứ hai là cô lại quên mang theo dù.
"Không khỏe à?” Giang Tử Lâm cởi chiếc áo vest trên người xuống, đưa qua chỗ cô, "Áo này chống thấm, em mặc đỡ đi."
"Thôi, dù sao thì cũng ướt hết rồi, mặc vào cũng thế." Hai gò má cô nóng lên, tự nhiên lại toát ra một vẻ đẹp vô cũng hấp dẫn, "Anh cũng lạnh nên mặc vào đi.”
"Người như anh làm sao lạnh chứ?" Khóe miệng Giang Tử Lâm chợt cười, "Môi em đang run cầm cập kìa, nghe lời anh mặc áo vào đi."
"Không cần." Hà Phồn Ngọc hất mặt, cố chấp nói.
Cô đang nóng muốn chết đây! Nhất định là lúc nãy quá nhiều uống rượu , mới có thể nóng đến như thế này.
Tối hôm nay, là lần thứ mười sáu bọn họ hẹn nhau, buổi tối cùng đi xem thi đấu bóng chày, lúc đó, cô nhớ lúc đến toàn bộ khán đài đều chật kín khán giả cùng với tiếng hoan hô vang dội của họ, cô cùng Tử Lâm chen qua.
Hai người họ còn ôm nhau hò hét; bởi vì thế trận đã được thay đổi, khiến cho đội tuyển họ cỗ vũ giành lấy chiến thắng chung cuộc, lấy một tia may mắn vượt qua thế nguy hiểm!
Trận thi đấu thật sự đặc sắc, bọn họ cùng tới chỗ quán rượu ăn mừng vụ này, ở đây cũng có nhiều người cùng sở thích, mọi người vừa nâng ly vừa cười đùa vui vẻ, quá vui sướng.
Cô thích bóng chày, không ngờ Tử Lâm cũng thích như cô; cô cũng thích khiêu vũ, kỹ năng khiêu vũ của Tử Lâm cũng không kém; về phần âm nhạc và nghệ thuật thì được bồi dưỡng từ khi còn nhỏ cho nên hai người đều có tố chất và trình độ nhất định, độ chênh lệch cũng không xa là mấy, mà bọn họ cũng thích biễu diễn ca nhạc như nhau .
Sao lại có nhiều điểm chung như vậy không biết? Lúc nào cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Thì ra lời bà nội nói là thật, trên đời này sẽ có một người như vậy, thích hợp với con người của chính mình.
Khụ, tâm linh tương thông và cá tính đều hợp á, cô rất thích bên cạnh Tử Lâm từng phút từng giây, những lúc tranh cãi thì không cần phải nói, bởi vì chưa bao giờ Tử Lâm nhường cô, lúc hai người khẩu chiến với nhau, đặc sắc vô cùng!
Cô nha, thích mẫu người đàn ông không trốn tránh, thích loại người tính tình dứt khoát.
Sẽ không vì tính cách kiêu căng của cô mà né tránh, sẽ không ở sau lưng cô nói lời ra tiếng vào, chê trách cô không có đủ sự hiền thục nết na của một người con gái; cũng sẽ không phải là một đại thiếu gia nào đó cố nhẫn nhịn chiều cô, giả vờ săn sóc cho cô, không biết chừng sau khi cưới sẽ hoàn toàn thay đổi.
Tử Lâm khiến cô có cái nhìn khác về anh, không muốn làm thì sẽ tranh cãi đến cùng. . . . . .cô thích cãi nhau với hắn, vô cùng thú vị.
(Lời Bỉ Bỉ: chị này thích tự ngược =.=)
Chắc cô đã uống quá nhiều rồi, Tử Lâm cũng vậy, càng về sau bọn họ càng uống loạn xạ, cũng không biết mình uống những thứ rượu nào, chỉ biết mang máng, hai người cũng không thể lái xe về nhà mình, cuối cùng lại rủ nhau đi tản bộ cho tỉnh rượu, nhưng xui xẻo lại gặp thời tiết xấu, làm cho bọn họ rơi vào tình cảnh trớ treo như thế này.
"Khó có được những lúc em biết nghe lời người khác nhỉ? Con gái là phải biết nghe lời." Giang Tử Lâm nhíu mày, cô đã run đến như vậy rồi mà còn mạnh miệng."Bảo em mặc vào!"
"Không! Ai nói con gái phải biết nghe lời. Em là con người không biết thuận theo người khác!" Còn ghét nhất mấy cái loại người chỉ biết áp đặt người khác, Hừ!
"Chính vì vậy nên mới không ai muốn!" Giang Tử Lâm đang uống nhiều nên thốt ra lời này, nhưng câu này là thật lòng!
"Em không có ai muốn? Tốt thôi, ngày mai em sẽ gọi cho Chính Thanh, em xem thử anh ấy muốn quan tâm đến em hay không !" Cô gỡ mấy cọng tóc ướt dính trên mặt, lộ ra vẻ hả hê.
Người thích cô cũng rất nhiều, cho dù tính cô hơi xấu một chút, nhưng một người đáng yêu như cô vẫn có khối người theo đuổi.
Giang Tử Lâm nghe vậy, lập tức giận tái mặt.
Cái gì Chính Thanh? Anh chưa bao giờ nghe qua cái tên này?
"Còn có ai nữa nhỉ. . . . . . Peter, Joe, em đánh cuộc Tiểu Bối cũng thế. . . . . ." Hà Phồn Ngọc đếm đầu ngón tay mình.
"Đó là những người nào?" Anh có cảm giác mình đã tỉnh rượu hơn phân nữa, "Anh chưa bao giờ nghe qua?"
"Hừ, như thế nào thì em vẫn được coi là một mỹ nhân? Chuyện có người theo đuổi là rất bình thường nhà!" cô trừng mắt nhìn, trong ánh mắt nhuộm chút hơi men vẫn hiện lên vẻ đẹp hấp dẫn.
Anh không vui kéo cánh tay cô "Tốt nhất. Đừng quên em là vị hôn thê của anh.” Cô gái này đang mặc áo lót màu đỏ bên trong chiếc áo trắng mỏng manh, rõ ràng là rất hấp dẫn người khác!
"Chuyện này ở đâu ra vậy? Anh không phải nói không ai muốn em à? Vào thời điểm nào lại biến thành vị hôn thê của anh?" Bước chân cô không vững tựa lên ngực anh.
Giang Tử Lâm nhíu chặt mày rậm. Người con gái này vừa nguy hiểm lại vừa dữ dằn, vừa ngọt ngào lại vừa duyên dáng, đều là của một mình anh thôi!
Trên đời này còn có ai thích hợp với cô hơn anh? Lòng tự ái của đàn ông bao giờ cũng mạnh mẽ hơn so với phụ nữa, chỉ có anh mới địch nổi được cô.
Cô có đủ loại vẻ mặt khác nhau, từng nụ cười, thâm chí là mỗi lần cô giận dỗi, chỉ xảy ra dưới tầm mắt của anh!
"Khắp thế giới chỉ mình anh muốn em." Anh hạ giọng nói, con ngươi nóng bỏng rơi trên bờ môi nhỏ của cô."Những người khác cút hết một bên cho anh!"
Hà Phồn Ngọc nhìn anh, đôi tay đặt lên ngực anh, bên dưới lớp áo sơ mi này là một cơ thể cường tráng của đàn ông, cô to gan vuốt ve, dán người lên cơ thể ướt mềm của anh.
Mỗi lần đối mặt hắn, cô mới có loại cảm giác như lơ lửng trên mây như thế này, mới biết mình cũng là một cô bé con bình thường như nhưngc người khác, sẽ vì một người đàn ông say mê, sẽ vì một câu nói mà trầm luân.
Nhìn dục vọng trong đáy mắt anh, cô ngẩng cao đầu, môi đỏ mọng trêu đùa anh.
Mười sáu lần hẹn hò, đến cuối cùng cũng có thể làm chuyện khác rồi.
Bình thường thì tính tình Giang Tử Lâm rất gấp gáp, nhưng bây giờ thì ngược lại hơi chậm chạp, anh ngưng mắt nhìn đôi môi của cô, giống như muốn đem nó nuốt vào bên trong bụng mình, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển trên vành môi cô, cảm giác êm ái không giống như bình thường.
Cô nhẹ giọng nỉ non"Anh đối với môi của phụ nữ chỉ thích xem xét thôi à?"
Giang Tử Lâm không cho cô nhạo báng anh thêm một lần nữa, hung hăng ôm lấy cô.
Bỗng trời đất như quay cuồng, mưa dù có lạnh lẽo đến đâu cũng không thể dập tắt đi ngọn lửa đang bùng cháy bên trong cơ thể, cô để mặc cho tình cảm của mình đi phiêu du mọi nơi, hưởng thụ tư vị được hôn như thế nào, được hút hết không khí bên trong cơ thể rồi thở dốc từng cơn.
Cô thậm chí đã quên cách về nhà như thế nào, cách bọn họ vừa lén lén lút lút vừa mở cửa để không ai có thể phát hiện ra như thế nào, vào được phòng mình trên tầng ba như thế nào, và không thể đợi để trút hết quần áo trên cơ thể lẫn nhau như thế nào.
Dĩ nhiên cũng quên rất nhiều chuyện cần phải chú ý, tỷ như thứ đầu tiên cần phải biết là đừng để xảy ra tình trạng này ở nhà mình.
Nếu là bọn họ nhớ đến điều đó, cũng sẽ không bị bà nội nắm giữ “Nhân chứng vật chứng" vào lúc sáng sớm rồi.
"Rời giường."
Có người nói chuyện. . . . . .
"Rời giường."
Hình như có người đang nói chuyện thật.
Hà Phồn Ngọc tỉnh táo mở mắt, đầu nặng trĩu, giống như có thứ gì bên người cô đang kêu vù vù vù vù vù vù.
Trừng mắt nhìn, cô phát hiện trước mắt mình một cảnh tượng khó hiểu, có một tấm lưng bóng loáng trần truồng trước mặt cô, thở phập phồng theo quy luật nhất định.
Cô giống như là bị ôm ngủ, không tự chủ muốn thoát ra khỏi lồng ngực của người đó, cô thật sự không muốn tỉnh lại như thế này.
Người đàn ông bên cạnh bị động tác của cô làm cho tỉnh, mờ mịt mở mắt ra, nhìn mái tóc xoăn màu nâu đang xõa bên cạnh, khóe miệng không kiềm chế gợi lên một nụ cười hài lòng.
Cúi đầu hôn lên mái tóc ấy, vùi mặt vào từng cọng tóc.
"Hả. . . . . ." Cô nhìn lên, thấy rõ được khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của ai kia.
"Tỉnh rồi hả ?" Giọng nói lúc sáng sớm của anh hơi khàn nhưng lại có sự hấp dẫn đặc biệt.
Mạnh mẽ thu cánh tay lại, xác định người trần truồng kia đang nằm trong khủy tay anh, khiến cho anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
"Mệt quá." Cô nâng thắt lưng lên, dịch chuyển tới trước mặt anh, dán vào chóp mũi anh, "Anh làm cách nào lại ở trên giường của em?"
"Vậy em làm cách nào lại có thể mệt như vậy hả?" Anh nhìn chằm chằm môi của cô, thấy thế nào mình cũng không muốn tỉnh dậy ngay bây giờ? Ồ, là thỏa mãn chưa đủ.
Nghĩ đến đây, anh hôn lên đôi môi cô. Môi của người con gái này thật sự mềm như nước, nhất là sau khi hôn càng thêm mềm mềm, đỏ mọng. Đúng là thứ đặc biệt.
Mặc dù đầu óc Hà Phồn Ngọc lúc này hơi loạn nhưng không hồ đồ đến nỗi quên chuyện xảy ra tối qua, là do cô uống nhiều rượu, nhưng thần trí lúc đó vẫn còn chút tỉnh táo, ít nhất vẫn biết rõ đầu tiên là bọn họ hôn nhau ở ven đường, sau đó thì đi thẳng về nhà.
Về phần quá trình để cho anh mò lên giường thì cô không nhớ rõ như thế nào, chỉ nhớ như in nụ hôn nóng bỏng của anh dàng cho cô, an ủi từng tấc thịt trên cơ thể của cô, cảm giác vui thích ấy như nhét sâu vào từng tế bào sâu bên trong người, làm cho cô quên đi bản thân mà đón nhận sự tiếp xúc cơ thể lẫn nụ hôn của anh.
Dĩ nhiên lúc đó cô cũng không có rãnh rỗi, đối với loại chuyện như vậy phải xử sự cho công bằng, cô cũng trêu đùa cơ thể của anh từ trên xuống dưới, kể cả cái nơi xấu hổ nhất cũng không bỏ qua.
Kết quả cuối cùng đều khiến cho hai người bọn họ đạt được khoái lạc tột cùng. . . . . . Ba lượt? Bốn lần? Còn đến khi trời gần sáng mới đi ngủ? Cô hình như quên mất chuyện này.
Cô thích anh hôn, cách thức anh vuốt ve cơ thể cô, thậm chí là thân thể của anh.
"Được rồi, em còn muốn ngủ một chút, anh đừng quấy em.” Cô chỉ vào chóp mũi của anh, "Biết thân biết phận một chút, ngoan ngoãn nghe lời."
"Chuyện này rất khó, bây giờ là buổi sáng. . . . . . Trên người anh đang có một bộ phận đặc biệt tỉnh táo.” Anh cố ý ôm cô sát vào người, khiến cho cô cảm nhận được nơi dục vọng đang dựng đứng bên dưới.
"Này, em đang mệt. . . . . Anh còn muốn tiếp tục à?" Cô đỏ mặt đánh anh một cái, "Không được đâu, chờ em ngủ đủ rồi cùng anh đại chiến 300 hiệp." (Bỉ Bỉ: *đỏ mặt ~ing)
"300?" Giang Tử Lâm nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện này. Nhịn lửa một lần, nhưng bảo vệ thân thể cả đời nha!
Nhìn thấy dáng vẻ đang suy nghĩ của anh, Hà Phồn Ngọc mắc cỡ cười khanh khách. Nếu thật sự làm 300 hiệp thật thì chỉ sợ anh sẽ mệt đến chết, cô chỉ nói chơi mà anh lại tưởng thật.
"Đồng ý!" Anh ôm cô, " Em mau nghỉ đi, tỉnh dậy rồi sẽ chiến tiếp 300 hiệp."
"Ha ha ha. . . . . Không ngờ!" Cô nở nụ cười ngọt ngào, ngọt giống như đường mật, không thể tan chảy.
Giang Tử Lâm cưng chìu ôm lấy cô, đến bây giờ hắn mới biết mệt mỏi là như thế nào, cho nên việc nghỉ ngơi phải đặt lên hàng đầu.
Tất cả mọi chuyện diễn ra đêm qua giống như một gấc mộng, anh cuồng nhiệt đòi hỏi thân thể của cô, anh hít hết mọi hương thơm dịu ngọt trên cơ thể của cô, ngay từ lúc ban đầu, anh đã từng muốn hôn đôi môi không chịu khuất phục của cô, chiếm lấy cơ thể của cô.
Cô là một cô gái mạnh mẽ kiến cường như thế mới có thể kích thích bản năng của một người đàn ông —— chinh phục và chiếm đoạt, khiến cho anh thỏa mãn vô cùng.
Tâm hồn ăn ý không cản trở việc cơ thể kết hợp với nhau cùng một nơi, anh chưa ngừng suy nghĩ muốn cô, ở bên trên yêu thương cô.
"Chẳng lẽ Giang tiên sinh không sợ tinh lực cạn kiệt người mất hay sao?"
Có tiếng nói vang lên, Hà Phồn Ngọc trừng mắt. Sao lại giống tiếng nói lúc nãy mình nghe thấy vậy nhỉ?
" Em vừa mới nói cái gì đấy?" Giang Tử Lâm nhắm hai mắt, trên mặt vẫn còn hiện lên vẻ hạnh phúc say mê.
"Em?" Hà Phồn Ngọc đột nhiên mở to hai mắt, trong nháy mắt cô hoàn toàn tỉnh táo!
Không thể nào! Cô vội vàng dùng tay chống đỡ cơ thể, hoảng hốt luống cuống nhìn người đang đứng nơi cuối giường mình~~" Bà nội!"
Đúng, có một bà lão xõa mái tóc dài trắng đang chống gậy, mang theo một nụ cười quỷ dị đang đứng ở đuôi giường, nhìn chằm chằm vào cô cháu gái của mình, người khăng khăng không bao giờ tình chuyện kết hôn vì kinh doanh, nhưng vào lúc này lại không mảnh vải che thân nằm trên giường với một người đàn ông mà nó nói dù có chết cũng không muốn lấy làm chồng.
"Bà nội?" Giang Tử Lâm hoàn toàn không rõ tình huống bây giờ, "Em đang mộng du à?"
"Bà nội em!" Cô vội quay đầu trừng mắt nhìn anh, không khách khí vỗ vỗ mặt anh, " Anh tỉnh lại mau cho em!"
Bị mấy cái vỗ làm tỉnh giấc, Giang Tử Lâm ngẩng đầu nhìn về phí cô, nhìn thấy cô đang chống nửa người lên khỏi mặt giường, mặt cô đang hốt hoảng vô cùng, vì thế theo tầm mắt của cô nhìn về phía đuôi giường.
Má ơi! Trong nháy mắt anh tỉnh táo vô cùng, vội vàng nắm chăn che cơ thể lại. Tại sao bà nội Hà lại ở trong phòng của Tiểu Ngọc cơ chứ?
Đây là trường hợp được coi như mất mặt nhất từ trước đến nay của anh? Đối diện với cảnh một nam một nữ không mảnh vải che thân nằm ở trên giường, cuối giường còn có một lão bà đức cao vọng trọng đang đứng ở đó, nghe nói, bà ấy mới chính là đầu não của công ty thực phẩm họ Hà từ xưa đến giờ.
Hà lão phu nhân nhàn nhạt nhìn thoáng qua đôi nam nữ đang ở trên giường, một là cô cháu gái tính khí mạnh mẽ của mình, một người khác là người kế nhiệm tiếp theo đảm nhiệm chức vụ chủ tịch của công ty họ Giang, đã từng gặp qua lúc xem mắt, và chỉ thân thiết lúc gặp nhau đó thôi !
Lần này bà đã ra tối hậu thư đối với cô cháu gái của mình, vô luận như thế nào cũng phải với người ta hẹn ra ngoài đi chơi vài lần, nhớ mỗi lần xem mắt, còn chưa có lui tới đã khiến cho đối phương chạy mất dạng, đây là cái loại gì vậy hả?
Khó lắm mới thấy được hai người này chấp nhận điều kiện kết hôn vì kinh doanh mà đi lại với nhau, bình thường đường dây điện thoại kết nối đến nửa đêm nhưng nói chuyện vẫn chưa xong, lại còn thường xuyên sắp xếp cuộc hẹn với nhau. Đối với chuyện này bà cũng rất vui, hơn nữa rốt cuộc cũng có một người có thể chịu đựng nổi tính cách của Hà Phồn Ngọc nhà bà, bà cầu còn không được.
Ừ, nhưng bà cũng không nghĩ lại có một ngày hai đứa trẻ ra mắt gia đình bằng cái thể loại như thế này, thật là không giống người bình thường.
"Thể trạng cậu không tệ, chắc có luyện tập thân thể thường xuyên." Hà lão phu nhân bắt đầu quan sát người Giang Tử Lâm, thấy thế anh đem chăn kéo cao lên hơn.
Đáng chết, tại sao chăn của con gái lại nhỏ như thế này hả?
"Bà nội, bà vào đây để làm gì thế ạ?" Hà Phồn Ngọc vội vã giảng hòa, cô không muốn mình vừa bị bắt gặp cảnh này lại không thể cử động rời đi chỗ khác như thế.
"Ai, vốn là tới chất vấn cháu gái bảo bối của ta đêm hôm qua tới mấy giờ mấy về nhà, kết quả vừa vào tới nơi thì bị cảnh này hù đến nỗi sợ hãi." Mặt Hà lão phu nhân làm ra vẻ bất đắc dĩ , "Xem ra hai đứa tiến triển rất thần tốc, mới qua một đêm đã tinh thông mọi thứ rồi nhỉ!"
"Bà nội!" Hà Phồn Ngọc vừa xấu hổ vô cùng, bà nội cô đang đứng ở đằng trước, bọn họ cũng không thể nào mặc quần áo vào được."Bà đi ra ngoài một lát được không, như thế này rất kỳ cục!"
"Làm sao có thể? Thật ra bà nội rất vui mừng, không ngờ hai người các con đã đi tới bước này rồi." Bà nội Hà cười đến toe toét, "300 hiệp thật chứ? Người trẻ tuổi thật là tốt đó nha!"
Khụ, Giang Tử Lâm không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt. Bà nội Hà bây giờ đang nói giỡn, sao anh có cảm giác người mình thân thiết nói chuyện hôm xem mắt lại không giống nhau? Khi đó bà là một bậc tiền bối hiền lành, đâu có tư tưởng xấu xa như bây giờ?
"Được rồi, chuyện đã đến mức này rồi, thì chắc phải nói luôn bước kế tiếp hai đứa nên làm gì!" Nghe hết câu cuối cùng bà vừa nói cô dâu mới vẫn chưa thể giải thích được tình hình bây giờ, cô còn chủ động kéo cái ghế đến phía cuối giường, không một chút lo lắng ngồi lên rồi nhìn bà nội.
"Bước kế tiếp?" Hà Phồn Ngọc trợn tròn mắt, có ý gì đây?
"Đúng rồi, Giang Tử Lâm, cháu bây giờ đã lên giường với Phồn Ngọc nhà ta, tính toán chịu trách nhiệm như thế nào đây?" Bà nội Hà bắt chước sự biến đổi sắc mặt trong Xuyên Kịch, trong nháy mắt sầm mặt xuống.
(Xuyên Kịch: kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc)
Lên. . . . . . Giang Tử Lâm nhìn về phía người con gái bên cạnh mình. Đúng vậy, là anh mò lên giường Hà Phồn Ngọc, nhưng đây là chuyện hai bên đều đồng ý , tại sao Hà lão phu nhân lại nói giống như anh đối xử với Tiểu Ngọc không ra làm sao.
Tối hôm qua hắn cũng bị cô "Muốn làm gì thì làm" rất lâu!
"Bà nội, làm ơn đi! Cái gì chịu trách nhiệm với không chịu trách nhiệm hả!" Hà Phồn Ngọc lần đầu tiên bị gây khó dễ như thế này, "Tối hôm qua do chúng cháu uống hơi nhiều rượu, lại thuận tiện, cho nên, cho nên mới thuận tiện dẫn anh ấy đi lên phòng thăm phòng. . . . . ."
Đi thăm cái đầu á! Giang Tử Lâm ngắm nhìn bốn phía, tính đến thời điểm bây giờ anh mới nhìn rõ căn phòng của Hà Phồn Ngọc như thế nào.
"Giang tiên sinh." Hà lão phu nhân không nghe cô cháu gái nói chuyện chuyển lời sang Giang Tử Lâm, tầm mắt hạ xuống người như chuẩn bị làm thịt dê nhỏ. (Bỉ Bỉ: người ta là con dê lớn, lớn mới làm được 300 hiệp =.=)
"Chịu trách nhiệm??" Giang Tử Lâm tâm trạng nặng nề nhăn mày, "Chúng cháu là bạn bè trai gái với nhau, chuyện như vậy cũng là rất tự nhiên mà bà?"
"Hả?" Hà lão phu nhân nhướng mi, điều tất nhiên là lý do này không thể thuyết phục được bà rồi.
"Bà nội, đừng làm loạn nữa! Mà chúng cháu là . . . .Vị hôn phu hôn thê của nhau phải không?" Hà Phồn Ngọc nói xong, len lén lấy cùi chỏ thúc vào người Giang Tử Lâm dưới chăn bông."Không có chuyện làm loạn ở đây, dù sao. . . . . .Như vậy vẫn đúng!"
"Không sai." Giang Tử Lâm ôm lấy thắt lưng mịn màng của cô. Nhìn cô âu yếm, " Em là vị hôn thê của anh."
Đây là lý do thỏa đáng nhất ở thời điểm này! Giang Tử Lâm hôn lên gương mặt cô, nhẵn bóng không thô ráp, thật là dễ chịu.
"Được, vậy thì kết hôn đi!" Hà lão phu nhân đột nhiên đưa ra một quyết định kinh người "Càng nhanh càng tốt, cuối tháng tiến hành hôn sự này luôn đi!"
"Cái gì?" Hai người quả nhiên ăn ý mười phần với nhau, cùng nhau hét lên trước mặt bà nội.
Kết hôn? Cuối tháng? Hôm nay cũng đã là ngày năm rồi. Nghĩ sao lại muốn cuối tháng này tổ chức hôn lễ?
"Dù sao thì chuyện đã đến nước gạo nấu thành cơm, còn dài dòng kéo dài nữa làm cái gì? Bà nội có cảm giác rất vui mừng, rốt cuộc Hà Phồn Ngọc đã tìm được đối tượng thích hợp với nó." Hà lão phu nhân ưu nhã đứng dậy, "Chút nữa bà sẽ đem chuyện này nói ra bên ngoài, tháng này lúc nào hai đứa rãnh thì tổ chức hôn lễ luôn đi!"
Câu nói vừa thốt ra, cô dâu mới ngồi trên giường suy nghĩ tại chỗ mất mấy giây, tiếp theo đó liền bắt đầu oán trách bà nội mình.
"Bà nội, cái gì mà chuẩn bị tổ chức lễ cưới? Tháng này con rất bận, dự án cửa hàng thức ăn nhanh vẫn còn trong giai đoạn thảo luận, sản phẩm chuẩn bị chế biến vẫn còn chưa giải quyết xong xuôi. . . . . . Không được, vì sao con phải kết hôn nhanh như vậy?"
"Lão phu nhân! Tháng này cháu phải đi Macao khảo sát tình hình thực tế bên đó, sao cháu có thể rãnh rỗi được chứ? Kết hôn đâu nhất thiết phải vào lúc này?"
"Macao?" Bất chợt Hà Phồn Ngọc quay đầu nhìn anh, "Chừng nào anh đi Macao? Vì sao lại không nói với em?"
"Giữa tháng này, khảo sát thị trường thuận tiện đến đó gặp mặt bạn bè. . . . . . Anh quên nói với em rồi sao?”
"Cái gì mà quên! Chúng ta đã nói trước là cùng nhau đi chơi, bây giờ anh ở sau lưng em đi nơi khác là sao?” Hà Phồn Ngọc giận đến mức giơ tay lên đánh anh "Nói, bạn bè như thế nào? Là nam hay nữ?"
Ái chà chà! Nhìn cô dâu mới đáng yêu làm sao nha! Hà lão phu nhân mỉm cười, lặng lẽ đi ra ngoài. Nhớ khoảng thời gian lúc mới bắt đầu, Giang Tử Lâm ban đầu cũng có chút trầm ổn, không ngờ tính tình lại giống nha đầu này y như đúc. . . . . . ầm ĩ thật!
Trong phòng hai người vì chuyện đi Macao mà trãnh cãi với nhau, đến cuối cùng Giang Tử Lâm chịu không nổi ngay lập tức tóm lấy cánh tay đang đánh người của cô, trực tiếp đè xuống giường, dùng nụ hôn dài buột cô phải im miệng lại.
"Anh không đi, được chưa?" Lưu luyến rời khỏi đôi môi cô, Giang Tử Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn cô đầu hàng.
"Hừ! Tùy anh, không phải là vì em mới thế." Cô bốc đồng quay đầu qua một bên, nhưng thật ra thì nơi đáy lòng rất vui vẻ.
"Chuyện kế tiếp nên làm thế nào đây?"
"Chuyện kế tiếp gì?" Đại khái là cô bị hôn đến choáng váng đầu óc rồi, hoàn toàn quên mất cái chuyện quan trọng nhất lúc này.
"Kết hôn đó, bà nội của em ra lệnh cho chúng ta lập tức kết hôn. . . . . . Cuối tháng này nữa, trời ơi!" Giang Tử Lâm nhức đầu, nằm xuống bên cạnh."Không biết sao lại để xảy ra chuyện này?"
"Vậy em đi giải thích với bà nội, không cần thiết phải kết hôn nhanh như thế này?" Cô ngồi dậy, bắt đầu tìm quần áo để mặc, "Anh đem áo quần của em để ở đâu rồi?"
"Làm sao anh biết." Anh cũng đứng lên tìm quần áo, "Nếu anh biết, lúc nãy đã mặc vào rồi, không đến nỗi ở tren giường nằm chờ chết như thế."
". . . . . ." Hà Phồn Ngọc đang ngồi trên giường kiếm quần áo, nghe câu nói của anh làm cô cảm thấy không được thoải mái, "Nằm chờ chết?"
"Tình cảnh lúc nãy không giống như vậy sao? Chúng ta lại không có quần áo che chắn, rồi bị nhìn đến nổi không thể cử dộng được, chỉ có thể để mặc cho bà nội em tùy ý áp bức, đến giờ phút này lại bị bà ép cưới sớm." Đối với anh, cảnh tượng ấy giống như mình đang bị nhào nặn đến mức thảm hại, "Sớm biết thế này thì tối qua nên đến nhà của anh."
Hà Phồn Ngọc lén trừng anh một cái, vén chăn lên rồi bước xuống giường, đến bên cạnh tủ tìm quần áo cực nhanh.
Lời đó của anh là có ý gì? Mặt anh lại thể hiện sự không cam tâm tình nguyện kết hôn với mình, không muốn bị bức hôn đúng không?
Cô cũng không vui lòng gả cho anh, nhưng chuyện này thì người lớn trong nhà sẽ sơm biết thôi, dì Giang vốn đã muốn hai nhà kết thông gia với nhau, tương lai thì hai công ty đều có thể giúp đỡ lẫn nhau về mặt lợi ích kinh doanh, hơn nữa cô không ghét anh, nên lúc trước mới hẹn hò với anh như vậy.
"Nếu anh không muốn nảy sinh quan hệ với em, em có thể nói chuyện với bà nội.” Cô mặc áo ngủ tơ lụa, "Em kiên trì không muốn, bà nội cũng không thêt bắt em làm gì được."
Hả? Giang Tử Lâm mặc xong quần áo, cảm thấy trước mắt mình hình như có mùi thuốc súng nồng nặc ?
Tiểu Ngọc đang giận à? Sao vô duyên vô cớ lại lên cơn như thế? Chẳng lẽ cô bất mãn đối với chuyện kết hôn này?
Đùa chứ! Anh cũng được coi là mọt người đàn ông độc thân có chất lượng hoàng kim hiện nay, cô lại còn muốn suy nghĩ thêm ? Nếu không phải do bản thân anh có ấn tượng tốt đối với cô, anh làm sao có thể tốn thời gian hẹn hò với cô, còn nhịn đến lần hẹn thứ 16 mới hôn cô?
"Em không muốn gả cho anh?” Anh cau mày, càng nghĩ càng tức.
"Là do anh không muốn kết hôn thôi.” Cô thuận tay cầm theo chiếc kẹp tóc trên bàn trang điểm, định đi ra ngoài.
Giang Tử Lâm lập tức kéo tay cô, ôm vào trong vòm ngực. Người con gái này thật dễ nổi giận, ngay đến mắt cũng không nhìn anh lấy một cái.
"Anh nói không muốn kết hôn bao giờ, em muốn đi đâu?" Giang Tử Lâm ôm cô, hắn thích cơ thể xinh xắn này của cô.
"Lúc nãy anh nói giống như không cam tâm tình nguyện vậy, giống như đã hối hận tối qua đã lên giường với em." Hà Phồn Ngọc cắn môi, rồi quay đầu đi chỗ khác.
Hối hận? Làm sao có thể hối hận được? Anh nhìn cô tiểu thư bốc đồng trước mặt mình, nhìn cô đang như vậy mới hiểu ra mọi chuyện, chẳng qua là anh không chắn chắn mình sẽ có được cô gái đầy cá tính này.
Anh nới lỏng lực tay, chuyển qua sự dịu dàng ôm lấy cô, hơn nữa ra sức đòi hỏi chủ động hôn lên gò má trên mặt cô, cổ cô, sau đó mở rộng cổ áo cô.
"Anh làm chi vậy?" Cô rụt cổ, bị hôn đến mức trên người có mấy vết màu hồng mờ mờ “Này, Giang Tử Lâm. . . . . ."
"Nếu như anh hối hận, ngay lúc này và tại đây anh sẽ để cho em đi ra khỏi cửa." Anh ôm ngang eo bồng cô lên, khiến cho cô thét lên một tiếng sợ hãi.
"A! Anh làm người ta sợ muốn chết.” Cô không ngừng ôm lấy gáy của anh, ngượng ngùng cong cong vành môi nói với anh, "Bây giờ anh muốn làm gì? Không phải hối hận rồi à?"
"Làm sao có chuyện đó? Tối hôm qua nếu anh không ở trên người của em thì giờ anh mới hối hận không kịp." Cô rất nhẹ, thậm chí anh còn có thể ôm cô quay hai vòng . “Anh không nói anh không muốn kết hôn, anh chỉ cảm thấy xấu hổ khi lúc nãy mình bị người ta nhìn thấy hết như thế thôi.”
Hà Phồn Ngọc nghe anh nói như vậy, vui vể đến nổi không biết dùng lời nói như thế nào để diễn tả hết tình cảm của mình, cái miệng nhỏ nhắn tạo thành một hình vòng cung, vẻ thẹn thùng xấu hổ hiếm thấy hiện lên trên mặt, cô trừng mắt nhìn anh.
"Anh thật sự muốn kết hôn với em?" Cô ngượng ngùng chọt vào ngực anh, "Tính tình của em rất xấu."
"Người tám lạng người nửa cân."
"Chân em rất ngắn."
"Cân xứng với nhau.”
"Bộ ngực cũng nhỏ. . . . ." Lời này cô đặc biệt hạ thấp giọng nói, do cô đặc biệt để ý đến chỗ này.
"Vừa đủ sờ." Anh cười xấu xa.
Cô không nhịn được bật cười, trái tim cô như đám mây đang bay lơ lửng trong không trung, chưa bao giờ cô trải qua cảm xúc vui vẻ như thế này trong đời.
Gả cho anh. . . . . Nghĩ như thế nào thì cũng cảm thấy rất thích.
Giang Tử Lâm ngồi lên chiếc ghế sô pha bên cạnh, vẫn ôm Hà Phồn Ngọc trong lòng, cô là người con gái khô khan nhất mà anh từng gặp, cộng thêm việc rất gầy nữa, nhưng cảm giác mỗi khi ôm vẫn là thứ ấm áp nhất từ trước đến nay đối với anh.
Này là từng lọn tóc uốn, này sự ngọt ngào ẩn giấu trong cô, này là quả ớt nhỏ cá tính làm người ta say đắm, còn có vẻ thẹn thùng bí mật ít khi bộc lộ ra bên ngoài, từng điệu bộ của cô anh đều thích.
Anh là một người ở trong thế giới thương trường cạnh tranh lẫn nhau, từ trước đến giờ chỉ chú trọng đến lợi ích kinh tế, nếu như thời gian cả đời còn lại của anh cho dù bị ép lấy Hà Phồn Ngọc, anh vẫn cảm thấy vô cùng đáng giá.
"Không được chân thật, em rất ghét cái kiểu kết thân vì kinh doanh." Trên miệng thì cô nói như vậy, nhưng người thì vuid vào ngực của Giang Tử Lâm.
"Anh cũng vậy, dù có đánh chết anh cũng muốn từ chối." Mặc dù biết cả đời cũng không bao giờ trốn thoát được, nhưng anh vẫn muốn giành lấy một chút thời gian được tự do.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, giống như nhớ tới lần trước mình mạnh miệng nói ra chuyện này với nhau, ở lần hẹn đầu tiên Hà Phồn Ngọc cũng đã nói "Em là bất đắc dĩ" như vậy .
Giang Tử Lâm cũng không có điểm nào hơn, anh trưng ra bộ mặt lạnh lùng, nói thẳng vào vấn đề chính ngay lúc đó "Chính xác là phí phạm thời gian."
"Khụ, theo lời nói thì đây chỉ là chuyện kết thông gia, em cũng rất tiến bộ về chuyện này!" Cô liếc anh một cái thử dò xét, "Em có thể lập ra một bản hợp đồng, sau khi cưới ai cũng không can thiệp vào chuyện của người khác, em cũng muốn tự do tìm bạn trai."
Giang Tử Lâm kinh ngạc, thêm chút tức giận trên mặt. Người phụ nữ này còn muốn tìm bạn trai?
Bây giờ anh nên nói gì đây? Cũng không thể tức giận mắng cô không được làm thế? Giống như anh rất yêu cô yêu đến chết không bằng —— làm không được!
"Đồng ý, anh cũng có thể tìm bạn gái, chỉ cần duy trì danh nghĩa vợ chồng là được." Muốn tính thì mọi người cùng tính.
"Nhưng không để bị phát hiện! Bị phát hiện ra thì đám ký giả sẽ làm phiền em đến chết!" Cô nhanh chóng rời khỏi chân anh, ngồi lên ghế sa lon, còn cách nhau một tấm đệm.
Anh thật sự muốn tìm bạn gái sao? Nếu giờ cô làm nũng với anh thì cũng không được, giống như tỏ ra cô là người rất thích loại người như anh —— hừ, đợi kiếp sau đi!
"Được, miễn là em có thể lay chuyển được Hà lão phu nhân." Giang Tử Lâm định đứng dậy.
"Cứ để em lo." Muốn kết thân thật? Đúng rồi, hai người bọn họ ai cũng chưa ai nói yêu với người nào, tất cả mọi chuyện đều là việc kết thân mà thôi.
Dù sao thì vẫn không thể làm trái ý lời của bà nội, thế thì nhân dịp này trực tiếp đi lên thảm đỏ trải sẵn đi, tuy một lần vất vả suốt đời sẽ nhàn nhã!
Hừ, danh nghĩa vợ chồng đúng không. . . . . . Hà Phồn Ngọc giẫn dỗi đi vào nhà tắm, Gianh Tử Lâm nhà anh có bản lĩnh thì đừng có bước lên giường của tôi!
Hết chương 3
Toàn thân Hà Phồn Ngọc đều ướt đẫm, cô đứng sát người vào cánh cửa sắt, cơ thể run rẩy vì lạnh.
Sai lầm thứ nhất là ngày hôm nay cô mặc một chiếc áo màu trắng lịa vô cùng mỏng, sai lầm thứ hai là cô lại quên mang theo dù.
"Không khỏe à?” Giang Tử Lâm cởi chiếc áo vest trên người xuống, đưa qua chỗ cô, "Áo này chống thấm, em mặc đỡ đi."
"Thôi, dù sao thì cũng ướt hết rồi, mặc vào cũng thế." Hai gò má cô nóng lên, tự nhiên lại toát ra một vẻ đẹp vô cũng hấp dẫn, "Anh cũng lạnh nên mặc vào đi.”
"Người như anh làm sao lạnh chứ?" Khóe miệng Giang Tử Lâm chợt cười, "Môi em đang run cầm cập kìa, nghe lời anh mặc áo vào đi."
"Không cần." Hà Phồn Ngọc hất mặt, cố chấp nói.
Cô đang nóng muốn chết đây! Nhất định là lúc nãy quá nhiều uống rượu , mới có thể nóng đến như thế này.
Tối hôm nay, là lần thứ mười sáu bọn họ hẹn nhau, buổi tối cùng đi xem thi đấu bóng chày, lúc đó, cô nhớ lúc đến toàn bộ khán đài đều chật kín khán giả cùng với tiếng hoan hô vang dội của họ, cô cùng Tử Lâm chen qua.
Hai người họ còn ôm nhau hò hét; bởi vì thế trận đã được thay đổi, khiến cho đội tuyển họ cỗ vũ giành lấy chiến thắng chung cuộc, lấy một tia may mắn vượt qua thế nguy hiểm!
Trận thi đấu thật sự đặc sắc, bọn họ cùng tới chỗ quán rượu ăn mừng vụ này, ở đây cũng có nhiều người cùng sở thích, mọi người vừa nâng ly vừa cười đùa vui vẻ, quá vui sướng.
Cô thích bóng chày, không ngờ Tử Lâm cũng thích như cô; cô cũng thích khiêu vũ, kỹ năng khiêu vũ của Tử Lâm cũng không kém; về phần âm nhạc và nghệ thuật thì được bồi dưỡng từ khi còn nhỏ cho nên hai người đều có tố chất và trình độ nhất định, độ chênh lệch cũng không xa là mấy, mà bọn họ cũng thích biễu diễn ca nhạc như nhau .
Sao lại có nhiều điểm chung như vậy không biết? Lúc nào cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Thì ra lời bà nội nói là thật, trên đời này sẽ có một người như vậy, thích hợp với con người của chính mình.
Khụ, tâm linh tương thông và cá tính đều hợp á, cô rất thích bên cạnh Tử Lâm từng phút từng giây, những lúc tranh cãi thì không cần phải nói, bởi vì chưa bao giờ Tử Lâm nhường cô, lúc hai người khẩu chiến với nhau, đặc sắc vô cùng!
Cô nha, thích mẫu người đàn ông không trốn tránh, thích loại người tính tình dứt khoát.
Sẽ không vì tính cách kiêu căng của cô mà né tránh, sẽ không ở sau lưng cô nói lời ra tiếng vào, chê trách cô không có đủ sự hiền thục nết na của một người con gái; cũng sẽ không phải là một đại thiếu gia nào đó cố nhẫn nhịn chiều cô, giả vờ săn sóc cho cô, không biết chừng sau khi cưới sẽ hoàn toàn thay đổi.
Tử Lâm khiến cô có cái nhìn khác về anh, không muốn làm thì sẽ tranh cãi đến cùng. . . . . .cô thích cãi nhau với hắn, vô cùng thú vị.
(Lời Bỉ Bỉ: chị này thích tự ngược =.=)
Chắc cô đã uống quá nhiều rồi, Tử Lâm cũng vậy, càng về sau bọn họ càng uống loạn xạ, cũng không biết mình uống những thứ rượu nào, chỉ biết mang máng, hai người cũng không thể lái xe về nhà mình, cuối cùng lại rủ nhau đi tản bộ cho tỉnh rượu, nhưng xui xẻo lại gặp thời tiết xấu, làm cho bọn họ rơi vào tình cảnh trớ treo như thế này.
"Khó có được những lúc em biết nghe lời người khác nhỉ? Con gái là phải biết nghe lời." Giang Tử Lâm nhíu mày, cô đã run đến như vậy rồi mà còn mạnh miệng."Bảo em mặc vào!"
"Không! Ai nói con gái phải biết nghe lời. Em là con người không biết thuận theo người khác!" Còn ghét nhất mấy cái loại người chỉ biết áp đặt người khác, Hừ!
"Chính vì vậy nên mới không ai muốn!" Giang Tử Lâm đang uống nhiều nên thốt ra lời này, nhưng câu này là thật lòng!
"Em không có ai muốn? Tốt thôi, ngày mai em sẽ gọi cho Chính Thanh, em xem thử anh ấy muốn quan tâm đến em hay không !" Cô gỡ mấy cọng tóc ướt dính trên mặt, lộ ra vẻ hả hê.
Người thích cô cũng rất nhiều, cho dù tính cô hơi xấu một chút, nhưng một người đáng yêu như cô vẫn có khối người theo đuổi.
Giang Tử Lâm nghe vậy, lập tức giận tái mặt.
Cái gì Chính Thanh? Anh chưa bao giờ nghe qua cái tên này?
"Còn có ai nữa nhỉ. . . . . . Peter, Joe, em đánh cuộc Tiểu Bối cũng thế. . . . . ." Hà Phồn Ngọc đếm đầu ngón tay mình.
"Đó là những người nào?" Anh có cảm giác mình đã tỉnh rượu hơn phân nữa, "Anh chưa bao giờ nghe qua?"
"Hừ, như thế nào thì em vẫn được coi là một mỹ nhân? Chuyện có người theo đuổi là rất bình thường nhà!" cô trừng mắt nhìn, trong ánh mắt nhuộm chút hơi men vẫn hiện lên vẻ đẹp hấp dẫn.
Anh không vui kéo cánh tay cô "Tốt nhất. Đừng quên em là vị hôn thê của anh.” Cô gái này đang mặc áo lót màu đỏ bên trong chiếc áo trắng mỏng manh, rõ ràng là rất hấp dẫn người khác!
"Chuyện này ở đâu ra vậy? Anh không phải nói không ai muốn em à? Vào thời điểm nào lại biến thành vị hôn thê của anh?" Bước chân cô không vững tựa lên ngực anh.
Giang Tử Lâm nhíu chặt mày rậm. Người con gái này vừa nguy hiểm lại vừa dữ dằn, vừa ngọt ngào lại vừa duyên dáng, đều là của một mình anh thôi!
Trên đời này còn có ai thích hợp với cô hơn anh? Lòng tự ái của đàn ông bao giờ cũng mạnh mẽ hơn so với phụ nữa, chỉ có anh mới địch nổi được cô.
Cô có đủ loại vẻ mặt khác nhau, từng nụ cười, thâm chí là mỗi lần cô giận dỗi, chỉ xảy ra dưới tầm mắt của anh!
"Khắp thế giới chỉ mình anh muốn em." Anh hạ giọng nói, con ngươi nóng bỏng rơi trên bờ môi nhỏ của cô."Những người khác cút hết một bên cho anh!"
Hà Phồn Ngọc nhìn anh, đôi tay đặt lên ngực anh, bên dưới lớp áo sơ mi này là một cơ thể cường tráng của đàn ông, cô to gan vuốt ve, dán người lên cơ thể ướt mềm của anh.
Mỗi lần đối mặt hắn, cô mới có loại cảm giác như lơ lửng trên mây như thế này, mới biết mình cũng là một cô bé con bình thường như nhưngc người khác, sẽ vì một người đàn ông say mê, sẽ vì một câu nói mà trầm luân.
Nhìn dục vọng trong đáy mắt anh, cô ngẩng cao đầu, môi đỏ mọng trêu đùa anh.
Mười sáu lần hẹn hò, đến cuối cùng cũng có thể làm chuyện khác rồi.
Bình thường thì tính tình Giang Tử Lâm rất gấp gáp, nhưng bây giờ thì ngược lại hơi chậm chạp, anh ngưng mắt nhìn đôi môi của cô, giống như muốn đem nó nuốt vào bên trong bụng mình, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển trên vành môi cô, cảm giác êm ái không giống như bình thường.
Cô nhẹ giọng nỉ non"Anh đối với môi của phụ nữ chỉ thích xem xét thôi à?"
Giang Tử Lâm không cho cô nhạo báng anh thêm một lần nữa, hung hăng ôm lấy cô.
Bỗng trời đất như quay cuồng, mưa dù có lạnh lẽo đến đâu cũng không thể dập tắt đi ngọn lửa đang bùng cháy bên trong cơ thể, cô để mặc cho tình cảm của mình đi phiêu du mọi nơi, hưởng thụ tư vị được hôn như thế nào, được hút hết không khí bên trong cơ thể rồi thở dốc từng cơn.
Cô thậm chí đã quên cách về nhà như thế nào, cách bọn họ vừa lén lén lút lút vừa mở cửa để không ai có thể phát hiện ra như thế nào, vào được phòng mình trên tầng ba như thế nào, và không thể đợi để trút hết quần áo trên cơ thể lẫn nhau như thế nào.
Dĩ nhiên cũng quên rất nhiều chuyện cần phải chú ý, tỷ như thứ đầu tiên cần phải biết là đừng để xảy ra tình trạng này ở nhà mình.
Nếu là bọn họ nhớ đến điều đó, cũng sẽ không bị bà nội nắm giữ “Nhân chứng vật chứng" vào lúc sáng sớm rồi.
"Rời giường."
Có người nói chuyện. . . . . .
"Rời giường."
Hình như có người đang nói chuyện thật.
Hà Phồn Ngọc tỉnh táo mở mắt, đầu nặng trĩu, giống như có thứ gì bên người cô đang kêu vù vù vù vù vù vù.
Trừng mắt nhìn, cô phát hiện trước mắt mình một cảnh tượng khó hiểu, có một tấm lưng bóng loáng trần truồng trước mặt cô, thở phập phồng theo quy luật nhất định.
Cô giống như là bị ôm ngủ, không tự chủ muốn thoát ra khỏi lồng ngực của người đó, cô thật sự không muốn tỉnh lại như thế này.
Người đàn ông bên cạnh bị động tác của cô làm cho tỉnh, mờ mịt mở mắt ra, nhìn mái tóc xoăn màu nâu đang xõa bên cạnh, khóe miệng không kiềm chế gợi lên một nụ cười hài lòng.
Cúi đầu hôn lên mái tóc ấy, vùi mặt vào từng cọng tóc.
"Hả. . . . . ." Cô nhìn lên, thấy rõ được khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của ai kia.
"Tỉnh rồi hả ?" Giọng nói lúc sáng sớm của anh hơi khàn nhưng lại có sự hấp dẫn đặc biệt.
Mạnh mẽ thu cánh tay lại, xác định người trần truồng kia đang nằm trong khủy tay anh, khiến cho anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
"Mệt quá." Cô nâng thắt lưng lên, dịch chuyển tới trước mặt anh, dán vào chóp mũi anh, "Anh làm cách nào lại ở trên giường của em?"
"Vậy em làm cách nào lại có thể mệt như vậy hả?" Anh nhìn chằm chằm môi của cô, thấy thế nào mình cũng không muốn tỉnh dậy ngay bây giờ? Ồ, là thỏa mãn chưa đủ.
Nghĩ đến đây, anh hôn lên đôi môi cô. Môi của người con gái này thật sự mềm như nước, nhất là sau khi hôn càng thêm mềm mềm, đỏ mọng. Đúng là thứ đặc biệt.
Mặc dù đầu óc Hà Phồn Ngọc lúc này hơi loạn nhưng không hồ đồ đến nỗi quên chuyện xảy ra tối qua, là do cô uống nhiều rượu, nhưng thần trí lúc đó vẫn còn chút tỉnh táo, ít nhất vẫn biết rõ đầu tiên là bọn họ hôn nhau ở ven đường, sau đó thì đi thẳng về nhà.
Về phần quá trình để cho anh mò lên giường thì cô không nhớ rõ như thế nào, chỉ nhớ như in nụ hôn nóng bỏng của anh dàng cho cô, an ủi từng tấc thịt trên cơ thể của cô, cảm giác vui thích ấy như nhét sâu vào từng tế bào sâu bên trong người, làm cho cô quên đi bản thân mà đón nhận sự tiếp xúc cơ thể lẫn nụ hôn của anh.
Dĩ nhiên lúc đó cô cũng không có rãnh rỗi, đối với loại chuyện như vậy phải xử sự cho công bằng, cô cũng trêu đùa cơ thể của anh từ trên xuống dưới, kể cả cái nơi xấu hổ nhất cũng không bỏ qua.
Kết quả cuối cùng đều khiến cho hai người bọn họ đạt được khoái lạc tột cùng. . . . . . Ba lượt? Bốn lần? Còn đến khi trời gần sáng mới đi ngủ? Cô hình như quên mất chuyện này.
Cô thích anh hôn, cách thức anh vuốt ve cơ thể cô, thậm chí là thân thể của anh.
"Được rồi, em còn muốn ngủ một chút, anh đừng quấy em.” Cô chỉ vào chóp mũi của anh, "Biết thân biết phận một chút, ngoan ngoãn nghe lời."
"Chuyện này rất khó, bây giờ là buổi sáng. . . . . . Trên người anh đang có một bộ phận đặc biệt tỉnh táo.” Anh cố ý ôm cô sát vào người, khiến cho cô cảm nhận được nơi dục vọng đang dựng đứng bên dưới.
"Này, em đang mệt. . . . . Anh còn muốn tiếp tục à?" Cô đỏ mặt đánh anh một cái, "Không được đâu, chờ em ngủ đủ rồi cùng anh đại chiến 300 hiệp." (Bỉ Bỉ: *đỏ mặt ~ing)
"300?" Giang Tử Lâm nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện này. Nhịn lửa một lần, nhưng bảo vệ thân thể cả đời nha!
Nhìn thấy dáng vẻ đang suy nghĩ của anh, Hà Phồn Ngọc mắc cỡ cười khanh khách. Nếu thật sự làm 300 hiệp thật thì chỉ sợ anh sẽ mệt đến chết, cô chỉ nói chơi mà anh lại tưởng thật.
"Đồng ý!" Anh ôm cô, " Em mau nghỉ đi, tỉnh dậy rồi sẽ chiến tiếp 300 hiệp."
"Ha ha ha. . . . . Không ngờ!" Cô nở nụ cười ngọt ngào, ngọt giống như đường mật, không thể tan chảy.
Giang Tử Lâm cưng chìu ôm lấy cô, đến bây giờ hắn mới biết mệt mỏi là như thế nào, cho nên việc nghỉ ngơi phải đặt lên hàng đầu.
Tất cả mọi chuyện diễn ra đêm qua giống như một gấc mộng, anh cuồng nhiệt đòi hỏi thân thể của cô, anh hít hết mọi hương thơm dịu ngọt trên cơ thể của cô, ngay từ lúc ban đầu, anh đã từng muốn hôn đôi môi không chịu khuất phục của cô, chiếm lấy cơ thể của cô.
Cô là một cô gái mạnh mẽ kiến cường như thế mới có thể kích thích bản năng của một người đàn ông —— chinh phục và chiếm đoạt, khiến cho anh thỏa mãn vô cùng.
Tâm hồn ăn ý không cản trở việc cơ thể kết hợp với nhau cùng một nơi, anh chưa ngừng suy nghĩ muốn cô, ở bên trên yêu thương cô.
"Chẳng lẽ Giang tiên sinh không sợ tinh lực cạn kiệt người mất hay sao?"
Có tiếng nói vang lên, Hà Phồn Ngọc trừng mắt. Sao lại giống tiếng nói lúc nãy mình nghe thấy vậy nhỉ?
" Em vừa mới nói cái gì đấy?" Giang Tử Lâm nhắm hai mắt, trên mặt vẫn còn hiện lên vẻ hạnh phúc say mê.
"Em?" Hà Phồn Ngọc đột nhiên mở to hai mắt, trong nháy mắt cô hoàn toàn tỉnh táo!
Không thể nào! Cô vội vàng dùng tay chống đỡ cơ thể, hoảng hốt luống cuống nhìn người đang đứng nơi cuối giường mình~~" Bà nội!"
Đúng, có một bà lão xõa mái tóc dài trắng đang chống gậy, mang theo một nụ cười quỷ dị đang đứng ở đuôi giường, nhìn chằm chằm vào cô cháu gái của mình, người khăng khăng không bao giờ tình chuyện kết hôn vì kinh doanh, nhưng vào lúc này lại không mảnh vải che thân nằm trên giường với một người đàn ông mà nó nói dù có chết cũng không muốn lấy làm chồng.
"Bà nội?" Giang Tử Lâm hoàn toàn không rõ tình huống bây giờ, "Em đang mộng du à?"
"Bà nội em!" Cô vội quay đầu trừng mắt nhìn anh, không khách khí vỗ vỗ mặt anh, " Anh tỉnh lại mau cho em!"
Bị mấy cái vỗ làm tỉnh giấc, Giang Tử Lâm ngẩng đầu nhìn về phí cô, nhìn thấy cô đang chống nửa người lên khỏi mặt giường, mặt cô đang hốt hoảng vô cùng, vì thế theo tầm mắt của cô nhìn về phía đuôi giường.
Má ơi! Trong nháy mắt anh tỉnh táo vô cùng, vội vàng nắm chăn che cơ thể lại. Tại sao bà nội Hà lại ở trong phòng của Tiểu Ngọc cơ chứ?
Đây là trường hợp được coi như mất mặt nhất từ trước đến nay của anh? Đối diện với cảnh một nam một nữ không mảnh vải che thân nằm ở trên giường, cuối giường còn có một lão bà đức cao vọng trọng đang đứng ở đó, nghe nói, bà ấy mới chính là đầu não của công ty thực phẩm họ Hà từ xưa đến giờ.
Hà lão phu nhân nhàn nhạt nhìn thoáng qua đôi nam nữ đang ở trên giường, một là cô cháu gái tính khí mạnh mẽ của mình, một người khác là người kế nhiệm tiếp theo đảm nhiệm chức vụ chủ tịch của công ty họ Giang, đã từng gặp qua lúc xem mắt, và chỉ thân thiết lúc gặp nhau đó thôi !
Lần này bà đã ra tối hậu thư đối với cô cháu gái của mình, vô luận như thế nào cũng phải với người ta hẹn ra ngoài đi chơi vài lần, nhớ mỗi lần xem mắt, còn chưa có lui tới đã khiến cho đối phương chạy mất dạng, đây là cái loại gì vậy hả?
Khó lắm mới thấy được hai người này chấp nhận điều kiện kết hôn vì kinh doanh mà đi lại với nhau, bình thường đường dây điện thoại kết nối đến nửa đêm nhưng nói chuyện vẫn chưa xong, lại còn thường xuyên sắp xếp cuộc hẹn với nhau. Đối với chuyện này bà cũng rất vui, hơn nữa rốt cuộc cũng có một người có thể chịu đựng nổi tính cách của Hà Phồn Ngọc nhà bà, bà cầu còn không được.
Ừ, nhưng bà cũng không nghĩ lại có một ngày hai đứa trẻ ra mắt gia đình bằng cái thể loại như thế này, thật là không giống người bình thường.
"Thể trạng cậu không tệ, chắc có luyện tập thân thể thường xuyên." Hà lão phu nhân bắt đầu quan sát người Giang Tử Lâm, thấy thế anh đem chăn kéo cao lên hơn.
Đáng chết, tại sao chăn của con gái lại nhỏ như thế này hả?
"Bà nội, bà vào đây để làm gì thế ạ?" Hà Phồn Ngọc vội vã giảng hòa, cô không muốn mình vừa bị bắt gặp cảnh này lại không thể cử động rời đi chỗ khác như thế.
"Ai, vốn là tới chất vấn cháu gái bảo bối của ta đêm hôm qua tới mấy giờ mấy về nhà, kết quả vừa vào tới nơi thì bị cảnh này hù đến nỗi sợ hãi." Mặt Hà lão phu nhân làm ra vẻ bất đắc dĩ , "Xem ra hai đứa tiến triển rất thần tốc, mới qua một đêm đã tinh thông mọi thứ rồi nhỉ!"
"Bà nội!" Hà Phồn Ngọc vừa xấu hổ vô cùng, bà nội cô đang đứng ở đằng trước, bọn họ cũng không thể nào mặc quần áo vào được."Bà đi ra ngoài một lát được không, như thế này rất kỳ cục!"
"Làm sao có thể? Thật ra bà nội rất vui mừng, không ngờ hai người các con đã đi tới bước này rồi." Bà nội Hà cười đến toe toét, "300 hiệp thật chứ? Người trẻ tuổi thật là tốt đó nha!"
Khụ, Giang Tử Lâm không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt. Bà nội Hà bây giờ đang nói giỡn, sao anh có cảm giác người mình thân thiết nói chuyện hôm xem mắt lại không giống nhau? Khi đó bà là một bậc tiền bối hiền lành, đâu có tư tưởng xấu xa như bây giờ?
"Được rồi, chuyện đã đến mức này rồi, thì chắc phải nói luôn bước kế tiếp hai đứa nên làm gì!" Nghe hết câu cuối cùng bà vừa nói cô dâu mới vẫn chưa thể giải thích được tình hình bây giờ, cô còn chủ động kéo cái ghế đến phía cuối giường, không một chút lo lắng ngồi lên rồi nhìn bà nội.
"Bước kế tiếp?" Hà Phồn Ngọc trợn tròn mắt, có ý gì đây?
"Đúng rồi, Giang Tử Lâm, cháu bây giờ đã lên giường với Phồn Ngọc nhà ta, tính toán chịu trách nhiệm như thế nào đây?" Bà nội Hà bắt chước sự biến đổi sắc mặt trong Xuyên Kịch, trong nháy mắt sầm mặt xuống.
(Xuyên Kịch: kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc)
Lên. . . . . . Giang Tử Lâm nhìn về phía người con gái bên cạnh mình. Đúng vậy, là anh mò lên giường Hà Phồn Ngọc, nhưng đây là chuyện hai bên đều đồng ý , tại sao Hà lão phu nhân lại nói giống như anh đối xử với Tiểu Ngọc không ra làm sao.
Tối hôm qua hắn cũng bị cô "Muốn làm gì thì làm" rất lâu!
"Bà nội, làm ơn đi! Cái gì chịu trách nhiệm với không chịu trách nhiệm hả!" Hà Phồn Ngọc lần đầu tiên bị gây khó dễ như thế này, "Tối hôm qua do chúng cháu uống hơi nhiều rượu, lại thuận tiện, cho nên, cho nên mới thuận tiện dẫn anh ấy đi lên phòng thăm phòng. . . . . ."
Đi thăm cái đầu á! Giang Tử Lâm ngắm nhìn bốn phía, tính đến thời điểm bây giờ anh mới nhìn rõ căn phòng của Hà Phồn Ngọc như thế nào.
"Giang tiên sinh." Hà lão phu nhân không nghe cô cháu gái nói chuyện chuyển lời sang Giang Tử Lâm, tầm mắt hạ xuống người như chuẩn bị làm thịt dê nhỏ. (Bỉ Bỉ: người ta là con dê lớn, lớn mới làm được 300 hiệp =.=)
"Chịu trách nhiệm??" Giang Tử Lâm tâm trạng nặng nề nhăn mày, "Chúng cháu là bạn bè trai gái với nhau, chuyện như vậy cũng là rất tự nhiên mà bà?"
"Hả?" Hà lão phu nhân nhướng mi, điều tất nhiên là lý do này không thể thuyết phục được bà rồi.
"Bà nội, đừng làm loạn nữa! Mà chúng cháu là . . . .Vị hôn phu hôn thê của nhau phải không?" Hà Phồn Ngọc nói xong, len lén lấy cùi chỏ thúc vào người Giang Tử Lâm dưới chăn bông."Không có chuyện làm loạn ở đây, dù sao. . . . . .Như vậy vẫn đúng!"
"Không sai." Giang Tử Lâm ôm lấy thắt lưng mịn màng của cô. Nhìn cô âu yếm, " Em là vị hôn thê của anh."
Đây là lý do thỏa đáng nhất ở thời điểm này! Giang Tử Lâm hôn lên gương mặt cô, nhẵn bóng không thô ráp, thật là dễ chịu.
"Được, vậy thì kết hôn đi!" Hà lão phu nhân đột nhiên đưa ra một quyết định kinh người "Càng nhanh càng tốt, cuối tháng tiến hành hôn sự này luôn đi!"
"Cái gì?" Hai người quả nhiên ăn ý mười phần với nhau, cùng nhau hét lên trước mặt bà nội.
Kết hôn? Cuối tháng? Hôm nay cũng đã là ngày năm rồi. Nghĩ sao lại muốn cuối tháng này tổ chức hôn lễ?
"Dù sao thì chuyện đã đến nước gạo nấu thành cơm, còn dài dòng kéo dài nữa làm cái gì? Bà nội có cảm giác rất vui mừng, rốt cuộc Hà Phồn Ngọc đã tìm được đối tượng thích hợp với nó." Hà lão phu nhân ưu nhã đứng dậy, "Chút nữa bà sẽ đem chuyện này nói ra bên ngoài, tháng này lúc nào hai đứa rãnh thì tổ chức hôn lễ luôn đi!"
Câu nói vừa thốt ra, cô dâu mới ngồi trên giường suy nghĩ tại chỗ mất mấy giây, tiếp theo đó liền bắt đầu oán trách bà nội mình.
"Bà nội, cái gì mà chuẩn bị tổ chức lễ cưới? Tháng này con rất bận, dự án cửa hàng thức ăn nhanh vẫn còn trong giai đoạn thảo luận, sản phẩm chuẩn bị chế biến vẫn còn chưa giải quyết xong xuôi. . . . . . Không được, vì sao con phải kết hôn nhanh như vậy?"
"Lão phu nhân! Tháng này cháu phải đi Macao khảo sát tình hình thực tế bên đó, sao cháu có thể rãnh rỗi được chứ? Kết hôn đâu nhất thiết phải vào lúc này?"
"Macao?" Bất chợt Hà Phồn Ngọc quay đầu nhìn anh, "Chừng nào anh đi Macao? Vì sao lại không nói với em?"
"Giữa tháng này, khảo sát thị trường thuận tiện đến đó gặp mặt bạn bè. . . . . . Anh quên nói với em rồi sao?”
"Cái gì mà quên! Chúng ta đã nói trước là cùng nhau đi chơi, bây giờ anh ở sau lưng em đi nơi khác là sao?” Hà Phồn Ngọc giận đến mức giơ tay lên đánh anh "Nói, bạn bè như thế nào? Là nam hay nữ?"
Ái chà chà! Nhìn cô dâu mới đáng yêu làm sao nha! Hà lão phu nhân mỉm cười, lặng lẽ đi ra ngoài. Nhớ khoảng thời gian lúc mới bắt đầu, Giang Tử Lâm ban đầu cũng có chút trầm ổn, không ngờ tính tình lại giống nha đầu này y như đúc. . . . . . ầm ĩ thật!
Trong phòng hai người vì chuyện đi Macao mà trãnh cãi với nhau, đến cuối cùng Giang Tử Lâm chịu không nổi ngay lập tức tóm lấy cánh tay đang đánh người của cô, trực tiếp đè xuống giường, dùng nụ hôn dài buột cô phải im miệng lại.
"Anh không đi, được chưa?" Lưu luyến rời khỏi đôi môi cô, Giang Tử Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn cô đầu hàng.
"Hừ! Tùy anh, không phải là vì em mới thế." Cô bốc đồng quay đầu qua một bên, nhưng thật ra thì nơi đáy lòng rất vui vẻ.
"Chuyện kế tiếp nên làm thế nào đây?"
"Chuyện kế tiếp gì?" Đại khái là cô bị hôn đến choáng váng đầu óc rồi, hoàn toàn quên mất cái chuyện quan trọng nhất lúc này.
"Kết hôn đó, bà nội của em ra lệnh cho chúng ta lập tức kết hôn. . . . . . Cuối tháng này nữa, trời ơi!" Giang Tử Lâm nhức đầu, nằm xuống bên cạnh."Không biết sao lại để xảy ra chuyện này?"
"Vậy em đi giải thích với bà nội, không cần thiết phải kết hôn nhanh như thế này?" Cô ngồi dậy, bắt đầu tìm quần áo để mặc, "Anh đem áo quần của em để ở đâu rồi?"
"Làm sao anh biết." Anh cũng đứng lên tìm quần áo, "Nếu anh biết, lúc nãy đã mặc vào rồi, không đến nỗi ở tren giường nằm chờ chết như thế."
". . . . . ." Hà Phồn Ngọc đang ngồi trên giường kiếm quần áo, nghe câu nói của anh làm cô cảm thấy không được thoải mái, "Nằm chờ chết?"
"Tình cảnh lúc nãy không giống như vậy sao? Chúng ta lại không có quần áo che chắn, rồi bị nhìn đến nổi không thể cử dộng được, chỉ có thể để mặc cho bà nội em tùy ý áp bức, đến giờ phút này lại bị bà ép cưới sớm." Đối với anh, cảnh tượng ấy giống như mình đang bị nhào nặn đến mức thảm hại, "Sớm biết thế này thì tối qua nên đến nhà của anh."
Hà Phồn Ngọc lén trừng anh một cái, vén chăn lên rồi bước xuống giường, đến bên cạnh tủ tìm quần áo cực nhanh.
Lời đó của anh là có ý gì? Mặt anh lại thể hiện sự không cam tâm tình nguyện kết hôn với mình, không muốn bị bức hôn đúng không?
Cô cũng không vui lòng gả cho anh, nhưng chuyện này thì người lớn trong nhà sẽ sơm biết thôi, dì Giang vốn đã muốn hai nhà kết thông gia với nhau, tương lai thì hai công ty đều có thể giúp đỡ lẫn nhau về mặt lợi ích kinh doanh, hơn nữa cô không ghét anh, nên lúc trước mới hẹn hò với anh như vậy.
"Nếu anh không muốn nảy sinh quan hệ với em, em có thể nói chuyện với bà nội.” Cô mặc áo ngủ tơ lụa, "Em kiên trì không muốn, bà nội cũng không thêt bắt em làm gì được."
Hả? Giang Tử Lâm mặc xong quần áo, cảm thấy trước mắt mình hình như có mùi thuốc súng nồng nặc ?
Tiểu Ngọc đang giận à? Sao vô duyên vô cớ lại lên cơn như thế? Chẳng lẽ cô bất mãn đối với chuyện kết hôn này?
Đùa chứ! Anh cũng được coi là mọt người đàn ông độc thân có chất lượng hoàng kim hiện nay, cô lại còn muốn suy nghĩ thêm ? Nếu không phải do bản thân anh có ấn tượng tốt đối với cô, anh làm sao có thể tốn thời gian hẹn hò với cô, còn nhịn đến lần hẹn thứ 16 mới hôn cô?
"Em không muốn gả cho anh?” Anh cau mày, càng nghĩ càng tức.
"Là do anh không muốn kết hôn thôi.” Cô thuận tay cầm theo chiếc kẹp tóc trên bàn trang điểm, định đi ra ngoài.
Giang Tử Lâm lập tức kéo tay cô, ôm vào trong vòm ngực. Người con gái này thật dễ nổi giận, ngay đến mắt cũng không nhìn anh lấy một cái.
"Anh nói không muốn kết hôn bao giờ, em muốn đi đâu?" Giang Tử Lâm ôm cô, hắn thích cơ thể xinh xắn này của cô.
"Lúc nãy anh nói giống như không cam tâm tình nguyện vậy, giống như đã hối hận tối qua đã lên giường với em." Hà Phồn Ngọc cắn môi, rồi quay đầu đi chỗ khác.
Hối hận? Làm sao có thể hối hận được? Anh nhìn cô tiểu thư bốc đồng trước mặt mình, nhìn cô đang như vậy mới hiểu ra mọi chuyện, chẳng qua là anh không chắn chắn mình sẽ có được cô gái đầy cá tính này.
Anh nới lỏng lực tay, chuyển qua sự dịu dàng ôm lấy cô, hơn nữa ra sức đòi hỏi chủ động hôn lên gò má trên mặt cô, cổ cô, sau đó mở rộng cổ áo cô.
"Anh làm chi vậy?" Cô rụt cổ, bị hôn đến mức trên người có mấy vết màu hồng mờ mờ “Này, Giang Tử Lâm. . . . . ."
"Nếu như anh hối hận, ngay lúc này và tại đây anh sẽ để cho em đi ra khỏi cửa." Anh ôm ngang eo bồng cô lên, khiến cho cô thét lên một tiếng sợ hãi.
"A! Anh làm người ta sợ muốn chết.” Cô không ngừng ôm lấy gáy của anh, ngượng ngùng cong cong vành môi nói với anh, "Bây giờ anh muốn làm gì? Không phải hối hận rồi à?"
"Làm sao có chuyện đó? Tối hôm qua nếu anh không ở trên người của em thì giờ anh mới hối hận không kịp." Cô rất nhẹ, thậm chí anh còn có thể ôm cô quay hai vòng . “Anh không nói anh không muốn kết hôn, anh chỉ cảm thấy xấu hổ khi lúc nãy mình bị người ta nhìn thấy hết như thế thôi.”
Hà Phồn Ngọc nghe anh nói như vậy, vui vể đến nổi không biết dùng lời nói như thế nào để diễn tả hết tình cảm của mình, cái miệng nhỏ nhắn tạo thành một hình vòng cung, vẻ thẹn thùng xấu hổ hiếm thấy hiện lên trên mặt, cô trừng mắt nhìn anh.
"Anh thật sự muốn kết hôn với em?" Cô ngượng ngùng chọt vào ngực anh, "Tính tình của em rất xấu."
"Người tám lạng người nửa cân."
"Chân em rất ngắn."
"Cân xứng với nhau.”
"Bộ ngực cũng nhỏ. . . . ." Lời này cô đặc biệt hạ thấp giọng nói, do cô đặc biệt để ý đến chỗ này.
"Vừa đủ sờ." Anh cười xấu xa.
Cô không nhịn được bật cười, trái tim cô như đám mây đang bay lơ lửng trong không trung, chưa bao giờ cô trải qua cảm xúc vui vẻ như thế này trong đời.
Gả cho anh. . . . . Nghĩ như thế nào thì cũng cảm thấy rất thích.
Giang Tử Lâm ngồi lên chiếc ghế sô pha bên cạnh, vẫn ôm Hà Phồn Ngọc trong lòng, cô là người con gái khô khan nhất mà anh từng gặp, cộng thêm việc rất gầy nữa, nhưng cảm giác mỗi khi ôm vẫn là thứ ấm áp nhất từ trước đến nay đối với anh.
Này là từng lọn tóc uốn, này sự ngọt ngào ẩn giấu trong cô, này là quả ớt nhỏ cá tính làm người ta say đắm, còn có vẻ thẹn thùng bí mật ít khi bộc lộ ra bên ngoài, từng điệu bộ của cô anh đều thích.
Anh là một người ở trong thế giới thương trường cạnh tranh lẫn nhau, từ trước đến giờ chỉ chú trọng đến lợi ích kinh tế, nếu như thời gian cả đời còn lại của anh cho dù bị ép lấy Hà Phồn Ngọc, anh vẫn cảm thấy vô cùng đáng giá.
"Không được chân thật, em rất ghét cái kiểu kết thân vì kinh doanh." Trên miệng thì cô nói như vậy, nhưng người thì vuid vào ngực của Giang Tử Lâm.
"Anh cũng vậy, dù có đánh chết anh cũng muốn từ chối." Mặc dù biết cả đời cũng không bao giờ trốn thoát được, nhưng anh vẫn muốn giành lấy một chút thời gian được tự do.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, giống như nhớ tới lần trước mình mạnh miệng nói ra chuyện này với nhau, ở lần hẹn đầu tiên Hà Phồn Ngọc cũng đã nói "Em là bất đắc dĩ" như vậy .
Giang Tử Lâm cũng không có điểm nào hơn, anh trưng ra bộ mặt lạnh lùng, nói thẳng vào vấn đề chính ngay lúc đó "Chính xác là phí phạm thời gian."
"Khụ, theo lời nói thì đây chỉ là chuyện kết thông gia, em cũng rất tiến bộ về chuyện này!" Cô liếc anh một cái thử dò xét, "Em có thể lập ra một bản hợp đồng, sau khi cưới ai cũng không can thiệp vào chuyện của người khác, em cũng muốn tự do tìm bạn trai."
Giang Tử Lâm kinh ngạc, thêm chút tức giận trên mặt. Người phụ nữ này còn muốn tìm bạn trai?
Bây giờ anh nên nói gì đây? Cũng không thể tức giận mắng cô không được làm thế? Giống như anh rất yêu cô yêu đến chết không bằng —— làm không được!
"Đồng ý, anh cũng có thể tìm bạn gái, chỉ cần duy trì danh nghĩa vợ chồng là được." Muốn tính thì mọi người cùng tính.
"Nhưng không để bị phát hiện! Bị phát hiện ra thì đám ký giả sẽ làm phiền em đến chết!" Cô nhanh chóng rời khỏi chân anh, ngồi lên ghế sa lon, còn cách nhau một tấm đệm.
Anh thật sự muốn tìm bạn gái sao? Nếu giờ cô làm nũng với anh thì cũng không được, giống như tỏ ra cô là người rất thích loại người như anh —— hừ, đợi kiếp sau đi!
"Được, miễn là em có thể lay chuyển được Hà lão phu nhân." Giang Tử Lâm định đứng dậy.
"Cứ để em lo." Muốn kết thân thật? Đúng rồi, hai người bọn họ ai cũng chưa ai nói yêu với người nào, tất cả mọi chuyện đều là việc kết thân mà thôi.
Dù sao thì vẫn không thể làm trái ý lời của bà nội, thế thì nhân dịp này trực tiếp đi lên thảm đỏ trải sẵn đi, tuy một lần vất vả suốt đời sẽ nhàn nhã!
Hừ, danh nghĩa vợ chồng đúng không. . . . . . Hà Phồn Ngọc giẫn dỗi đi vào nhà tắm, Gianh Tử Lâm nhà anh có bản lĩnh thì đừng có bước lên giường của tôi!
Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.