Chương 17
Thần Vụ Quang
21/11/2017
Cổ tay truyền tới cảm giác đau đớn, Phó Minh Hạo theo bản năng giãy dụa dùng sức cố gắng thoát khỏi trói buộc.
Nhìn mặt Phó Minh Hạo ngày càng thống khổ, Quý Văn Nghêu tự vấn mình đang làm cái gì? Vợ chồng người ta thân thiết là chuyện bình thường, liên quan gì mà mình tức giận chứ! Ấu trĩ sao…. Quý Văn Nghêu buông ra, cau mày sửa sang lại cảm xúc, trở lại phòng khách tiếp tục cùng Phó gia uống rượu. Bất quá, vừa thấy vẻ mặt ửng đỏ của Lâm An Nhàn, tâm tình lại bắt đầu phiền não, ngây người……..
Quý Văn Nghêu chán nản đứng dậy, cáo từ…..
Phó gia không xa lạ với tính tình mưa nắng thất thường của Quý Văn Nghêu, xuống lầu tiễn hắn cùng Dương Quân lên taxi mới trở về tiếp tục ăn.
Nhìn sắc mặt Quý Văn Nghêu, Dương Quân quan tâm hỏi: “Anh có mệt không, sắc mặt anh nhìn không tốt lắm.”
“Nhiêu đó sao làm anh say được, không còn sớm nên cáo từ để nhà dì Hai nghỉ ngơi.”
Dương Quân gật đầu: “Nếu không ghé nhà em uống chút trà cho tỉnh rượu nha.”
“Không được, sao có thể đường đột như vậy, gì đi nữa cũng phải chuẩn bị lễ vật cẩn thận mới tới bái phỏng bề trên được chứ.”
Dương Quân nở nụ cười: “Cũng không phải lần đầu gặp mặt mà, còn khách khí như vậy!”
Quý Văn Nghêu kiên trì: “Đó đều là gặp bên ngoài, chính thức đến nhà thì phải chú ý lễ tiết.”
Dương Quân còn muốn nói, di động Quý Văn Nghêu chợt vang lên.
“Mộng Khiết, như thế nào điện thoại cho tôi?” Quý Văn Nghêu tiếp điện thoại cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Dương Quân không biết người tên Mộng Khiết kia nói gì, chỉ thấy Quý Văn Nghêu đột nhiên cười:
“Nhớ tôi sao? ….
Mọi ngươi ở đâu? ….
Được, lát tôi qua, nhưng hôm nay đã uống không ít rồi.”….
Chưa bao giờ Dương Quân gặp Quý Văn Nghêu trò chuyện cùng bằng hữu, cảm giác như thay đổi thành một người khác, tràn đầy sức sống, không còn khí chất trầm ổn bình thường. Nhịn không được hỏi: “Anh còn muốn uống rượu nữa sao?”
“Ân, cũng đã lâu rồi chưa hội họp, đưa em về nhà xong anh ghé qua một chút.”
Taxi dừng lại trước cửa nhà Dương Quân.
“Vào nhà nhắn tin cho anh nhé.”
Dương Quân phất phất tay, có chút không thoải mái nhìn taxi rời đi.
Mộng Khiết chắc chắn là tên một nữ nhân, có quan hệ gì với Quý Văn Nghêu? Bạn gái cũ sao, hay lợi dụng danh bằng hữu để tiếp cận Quý Văn Nghêu?...
Càng nghĩ càng phiền, về nhà cũng chưa chào cha mẹ, Dương Quân trực tiếp vào phòng nhắn tin cho Quý Văn Nghêu, rồi nằm ngẩn người trên giường.
Một tiếng trôi qua….. lăn qua … lăn lại,... nghĩ tới … nghĩ lui, quyết định điện thoại cho Quý Văn Nghêu.
“Làm sao vậy?” Quý Văn Nghêu tiếp điện thoại.
“Không có gì, ở nhà dì Hai đã uống không ít, em có chút lo lắng muốn biết anh về nhà chưa.”
“Không sao, anh tỉnh rồi, không còn sớm nữa em mau ngủ đi!”
“Văn Nghêu mau giúp em giáo huấn tiểu tử này, cư nhiên dám chiếm tiện nghi của bản cô nương ta!” Một giọng nữ thanh thúy xen ngang.
Tâm Dương Quân lập tức trừu đau, ươm ướm nước mắt, thật tâm muốn hỏi nữ nhân kia là ai, lại không có dũng khí: “Anh chú ý thân thể, em gác máy đây.”
Dương Quân tự an ủi, nữ nhân kia cùng Quý Văn Nghêu chắc không có gì, nếu không Quý Văn Nghêu sao có thể thân cận như vậy! Nhưng vẫn không ngừng thấp thỏm nghi ngờ cùng bất an.
Liên tiếp vài ngày sau, Dương Quân ngẫu nhiên có điện thoại một lần, nhưng vội vàng gác máy do Quý Văn Nghêu nói bận tiếp đãi bằng hữu từ nước ngoài trở về.
Ở trường học, Sử Quế Bình nhiều lần bóng gió hỏi thăm Quý Văn Nghêu. Ở nhà, cha mẹ luôn truy hỏi sao không thấy hai đứa hẹn hò, nếu không sao có thể giữ tâm Quý Văn Nghêu! .... Sao biết mình không muốn “nhốt” tâm Quý Văn Nghêu? Thời gian nhận thức còn chưa tới mức yêu đương cuồng nhiệt, vả lại bản thân chưa từng trải qua yêu thương nhung nhớ, nên chỉ bất lực lo lắng.
Hai ngày sau, Quý Văn Nghêu như trước vẫn không có động tĩnh gì, Dương Quân mệt mỏi không muốn nghe cha mẹ lải nhải nên ra ngoài tản bộ.
Bình thường ít giao tiếp, đồng học cũ cũng không thân thiết với ai, lại không muốn mọi người ở trường học biết nhiều về Quý Văn Nghêu, vạn nhất có biến cố lại bị chê cười. Dương Quân sầu mi khổ kiểm, bất chợt phát hiện bên người không có một ai để trút bầu tâm sự. Nghĩ nghĩ ... không bằng qua nhà dì Hai.
Vương Thu Dung có chút ngạc nhiên khi thấy Dương Quân, nhưng bên ngoài vẫn nhiệt tình chào đón.
“Dì Hai, cháu không quấy rầy chứ, ở nhà bực bội nên trốn sang dì yên tĩnh một chút.”
“Mau vào đi, dì Hai cao hứng còn không kịp, mẹ cháu có biết cháu qua dì không?”
“Dì yên tâm, lúc nãy cháu gọi về rồi.”
Đúng lúc Lâm An Nhàn đi ra, thấy Dương Quân cũng sửng sốt.
“Chị dâu ở nhà sao!” Dương Quân đứng lên chào hỏi.
Từ khi Phó Minh Hạo thăng chức, thái độ của Phó gia đối với Lâm An Nhàn vui vẻ hơn trước kia rất nhiều. Vương Thu Dung ra ngoài mua đồ ăn, để Lâm An Nhàn nói chuyện với Dương Quân.
Dương Quân nghe Lâm An Nhàn nói công ty xếp lịch thay ca, nên hôm nay đến lượt Lâm An Nhàn được nghỉ, đột nhiên nghĩ chị dâu chẳng phải là đối tượng tâm sự tốt nhất sao!
Đầu tiên, nhân phẩm của Lâm An Nhàn không cần phải nói, chị ấy nhất định sẽ không đem chuyện của mình ra ngoài đàm tiếu, hơn nữa Lâm An Nhàn đã có gia đình, khả năng uy hiếp chính là không có, mà Quý Văn Nghêu cũng vô cảm với Lâm An Nhàn. Dương Quân cẩn thận suy xét lợi hại…
Nhìn đôi mắt hàm chứa lệ, Lâm An Nhàn an ủi: “Đừng thương tâm, sự tình khẳng định không phải như em suy diễn, phỏng chừng là lâu không họp mặt bạn bè thôi, đàn ông mà, không có gì đâu.”
“Chị cảm thấy Quý Văn Nghêu như thế nào? Emkhông biết nên ở chung với hắn thế nào mới tốt? Em với hắn nhận thức được một thời gian rồi nhưng vẫn chưa có hành vi gì quá “thân cận”.
Lâm An Nhàn khó xử, suy nghĩ: “Chị không hiểu biết hắn nhiều lắm, chỉ cảm thấy nếu em thật lòng thích hắn, khi bên nhau nên chủ động một chút.”
“Chủ động như thế nào?”
Lâm An Nhàn trợn mắt: “Là kéo cánh tay hay nắm tay hắn, hoặc kiss một cái?” Trước kia, Phó Minh Hạo cũng làm như vậy với mình.
“Theo lời chị nói có lẽ em quá bảo thủ , lem luốt hết rồi, em đi rửa mặt đây.”
Dương Quân vừa vào toilet, bên ngoài có người gõ cửa.
Lâm An Nhàn ra mở cửa, thật tình cờ a, Quý Văn Nghêu cũng lại đây, liền cười nói: “Anh và Dương Quân ăn ý thật nha, một trước một sau không hẹn mà đều đến đây.”
Quý Văn Nghêu nhấc chân định đi vào, vừa nghe thì dừng bước: “Dương Quân ở bên trong?”
“Đúng vậy, vừa đi toilet, anh vào đi.”
Quý Văn Nghêu nghĩ nói: “Số di động của cô là bao nhiêu?”
Hồi lâu không thấy Lâm An Nhàn phản ứng, Quý Văn Nghêu mất kiên nhẫn: “Hỏi sao không nói!” Lâm An Nhàn không cam lòng đọc số di động, Quý Văn Nghêu ghi nhớ liền nói: “Tôi có việc, không cần nói Dương Quân biết tôi đã tới, tôi sẽ điện thoại cho cô.”
Nói xong xoay người xuống lâu.
Thật là, chẳng lẽ mình đi nói với Dương Quân là Quý Văn Nghêu vừa tới cửa nghe có em ở đây nên bỏ chạy? Rốt cuộc hắn nghĩ cái gì!
“Ai đến vậy chị?”
“À, hàng xóm sang hỏi chút chuyện thôi.” Lâm An Nhàn vừa nói vừa đóng cửa.
Dương Quân tâm tình nhẹ nhõm, tươi cười: “Em dong dài nhiều chuyện có phiền chị không?”
“Nào có, chị cũng không thể giúp cái gì.”
“Chị nguyện ý nghe em tâm sự là em biết ơn lắm rồi, về sau còn nhiều chuyện phiền chị tư vấn a.”
Còn "tư vấn"! Lâm An Nhàn có chút không tình nguyện đáp ứng, không hiểu sao Dương Quân chợt thân thiết với mình như vậy.
Tiễn Dương Quân ra về, Lâm An Nhàn vừa đi về phòng vừa nghĩ có phải Dương Quân cùng Quý Văn Nghêu xảy ra vấn đề gì không, kết quả vừa vào phòng di động liền đổ chuông.
Lâm An Nhàn tiếp điện thoại mới biết là Quý Văn Nghêu gọi.
“Sao cô không đi làm?” Quý Văn Nghêu hỏi Lâm An Nhàn.
“Hôm nay tôi nghỉ, có việc gì sao?”
“Không có gì, muốn tìm cô tâm sự, xe tôi đậu bên cạnh siêu thị gần nhà cô, cô xuống đi.”
Lâm An Nhàn do dự không muốn đi, lại sợ đắc tội Quý Văn Nghêu lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa nghĩ chắc hắn hỏi chuyện Dương Quân, nên gật đầu đồng ý.
Ngồi vào trong xe, Lâm An Nhàn hỏi: “Sao anh biết Dương Quân về rồi?”
Dương Quân vừa đi, điện thoại vừa vang lên, khẳng định có vấn đề.
“Tôi đợi ở cửa.”
Quý Văn Nghêu vẫn đợi ở đây, chẳng lẽ có chuyện quan trọng?
Thấy Quý Văn Nghêu khởi động xe, Lâm An Nhàn vội ngăn: “Ngồi trong xe nói luôn đi, mẹ chồng tôi gần về nên không đi xa được.”
Quý Văn Nghêu cũng không khó xử Lâm An Nhàn, đậu xe ở nơi ít người qua lại, quay đầu hỏi: “Dương Quân qua nhà cô làm gì?”
“Tâm sự với tôi.”
“Hai người thân nhau lắm sao?”
“Rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?” Lâm An Nhàn sốt ruột.
“Bạn gái cũ của tôi đã trở lại.” Quý Văn Nghêu đột nhiên toát ra một câu.
Nhìn mặt Phó Minh Hạo ngày càng thống khổ, Quý Văn Nghêu tự vấn mình đang làm cái gì? Vợ chồng người ta thân thiết là chuyện bình thường, liên quan gì mà mình tức giận chứ! Ấu trĩ sao…. Quý Văn Nghêu buông ra, cau mày sửa sang lại cảm xúc, trở lại phòng khách tiếp tục cùng Phó gia uống rượu. Bất quá, vừa thấy vẻ mặt ửng đỏ của Lâm An Nhàn, tâm tình lại bắt đầu phiền não, ngây người……..
Quý Văn Nghêu chán nản đứng dậy, cáo từ…..
Phó gia không xa lạ với tính tình mưa nắng thất thường của Quý Văn Nghêu, xuống lầu tiễn hắn cùng Dương Quân lên taxi mới trở về tiếp tục ăn.
Nhìn sắc mặt Quý Văn Nghêu, Dương Quân quan tâm hỏi: “Anh có mệt không, sắc mặt anh nhìn không tốt lắm.”
“Nhiêu đó sao làm anh say được, không còn sớm nên cáo từ để nhà dì Hai nghỉ ngơi.”
Dương Quân gật đầu: “Nếu không ghé nhà em uống chút trà cho tỉnh rượu nha.”
“Không được, sao có thể đường đột như vậy, gì đi nữa cũng phải chuẩn bị lễ vật cẩn thận mới tới bái phỏng bề trên được chứ.”
Dương Quân nở nụ cười: “Cũng không phải lần đầu gặp mặt mà, còn khách khí như vậy!”
Quý Văn Nghêu kiên trì: “Đó đều là gặp bên ngoài, chính thức đến nhà thì phải chú ý lễ tiết.”
Dương Quân còn muốn nói, di động Quý Văn Nghêu chợt vang lên.
“Mộng Khiết, như thế nào điện thoại cho tôi?” Quý Văn Nghêu tiếp điện thoại cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Dương Quân không biết người tên Mộng Khiết kia nói gì, chỉ thấy Quý Văn Nghêu đột nhiên cười:
“Nhớ tôi sao? ….
Mọi ngươi ở đâu? ….
Được, lát tôi qua, nhưng hôm nay đã uống không ít rồi.”….
Chưa bao giờ Dương Quân gặp Quý Văn Nghêu trò chuyện cùng bằng hữu, cảm giác như thay đổi thành một người khác, tràn đầy sức sống, không còn khí chất trầm ổn bình thường. Nhịn không được hỏi: “Anh còn muốn uống rượu nữa sao?”
“Ân, cũng đã lâu rồi chưa hội họp, đưa em về nhà xong anh ghé qua một chút.”
Taxi dừng lại trước cửa nhà Dương Quân.
“Vào nhà nhắn tin cho anh nhé.”
Dương Quân phất phất tay, có chút không thoải mái nhìn taxi rời đi.
Mộng Khiết chắc chắn là tên một nữ nhân, có quan hệ gì với Quý Văn Nghêu? Bạn gái cũ sao, hay lợi dụng danh bằng hữu để tiếp cận Quý Văn Nghêu?...
Càng nghĩ càng phiền, về nhà cũng chưa chào cha mẹ, Dương Quân trực tiếp vào phòng nhắn tin cho Quý Văn Nghêu, rồi nằm ngẩn người trên giường.
Một tiếng trôi qua….. lăn qua … lăn lại,... nghĩ tới … nghĩ lui, quyết định điện thoại cho Quý Văn Nghêu.
“Làm sao vậy?” Quý Văn Nghêu tiếp điện thoại.
“Không có gì, ở nhà dì Hai đã uống không ít, em có chút lo lắng muốn biết anh về nhà chưa.”
“Không sao, anh tỉnh rồi, không còn sớm nữa em mau ngủ đi!”
“Văn Nghêu mau giúp em giáo huấn tiểu tử này, cư nhiên dám chiếm tiện nghi của bản cô nương ta!” Một giọng nữ thanh thúy xen ngang.
Tâm Dương Quân lập tức trừu đau, ươm ướm nước mắt, thật tâm muốn hỏi nữ nhân kia là ai, lại không có dũng khí: “Anh chú ý thân thể, em gác máy đây.”
Dương Quân tự an ủi, nữ nhân kia cùng Quý Văn Nghêu chắc không có gì, nếu không Quý Văn Nghêu sao có thể thân cận như vậy! Nhưng vẫn không ngừng thấp thỏm nghi ngờ cùng bất an.
Liên tiếp vài ngày sau, Dương Quân ngẫu nhiên có điện thoại một lần, nhưng vội vàng gác máy do Quý Văn Nghêu nói bận tiếp đãi bằng hữu từ nước ngoài trở về.
Ở trường học, Sử Quế Bình nhiều lần bóng gió hỏi thăm Quý Văn Nghêu. Ở nhà, cha mẹ luôn truy hỏi sao không thấy hai đứa hẹn hò, nếu không sao có thể giữ tâm Quý Văn Nghêu! .... Sao biết mình không muốn “nhốt” tâm Quý Văn Nghêu? Thời gian nhận thức còn chưa tới mức yêu đương cuồng nhiệt, vả lại bản thân chưa từng trải qua yêu thương nhung nhớ, nên chỉ bất lực lo lắng.
Hai ngày sau, Quý Văn Nghêu như trước vẫn không có động tĩnh gì, Dương Quân mệt mỏi không muốn nghe cha mẹ lải nhải nên ra ngoài tản bộ.
Bình thường ít giao tiếp, đồng học cũ cũng không thân thiết với ai, lại không muốn mọi người ở trường học biết nhiều về Quý Văn Nghêu, vạn nhất có biến cố lại bị chê cười. Dương Quân sầu mi khổ kiểm, bất chợt phát hiện bên người không có một ai để trút bầu tâm sự. Nghĩ nghĩ ... không bằng qua nhà dì Hai.
Vương Thu Dung có chút ngạc nhiên khi thấy Dương Quân, nhưng bên ngoài vẫn nhiệt tình chào đón.
“Dì Hai, cháu không quấy rầy chứ, ở nhà bực bội nên trốn sang dì yên tĩnh một chút.”
“Mau vào đi, dì Hai cao hứng còn không kịp, mẹ cháu có biết cháu qua dì không?”
“Dì yên tâm, lúc nãy cháu gọi về rồi.”
Đúng lúc Lâm An Nhàn đi ra, thấy Dương Quân cũng sửng sốt.
“Chị dâu ở nhà sao!” Dương Quân đứng lên chào hỏi.
Từ khi Phó Minh Hạo thăng chức, thái độ của Phó gia đối với Lâm An Nhàn vui vẻ hơn trước kia rất nhiều. Vương Thu Dung ra ngoài mua đồ ăn, để Lâm An Nhàn nói chuyện với Dương Quân.
Dương Quân nghe Lâm An Nhàn nói công ty xếp lịch thay ca, nên hôm nay đến lượt Lâm An Nhàn được nghỉ, đột nhiên nghĩ chị dâu chẳng phải là đối tượng tâm sự tốt nhất sao!
Đầu tiên, nhân phẩm của Lâm An Nhàn không cần phải nói, chị ấy nhất định sẽ không đem chuyện của mình ra ngoài đàm tiếu, hơn nữa Lâm An Nhàn đã có gia đình, khả năng uy hiếp chính là không có, mà Quý Văn Nghêu cũng vô cảm với Lâm An Nhàn. Dương Quân cẩn thận suy xét lợi hại…
Nhìn đôi mắt hàm chứa lệ, Lâm An Nhàn an ủi: “Đừng thương tâm, sự tình khẳng định không phải như em suy diễn, phỏng chừng là lâu không họp mặt bạn bè thôi, đàn ông mà, không có gì đâu.”
“Chị cảm thấy Quý Văn Nghêu như thế nào? Emkhông biết nên ở chung với hắn thế nào mới tốt? Em với hắn nhận thức được một thời gian rồi nhưng vẫn chưa có hành vi gì quá “thân cận”.
Lâm An Nhàn khó xử, suy nghĩ: “Chị không hiểu biết hắn nhiều lắm, chỉ cảm thấy nếu em thật lòng thích hắn, khi bên nhau nên chủ động một chút.”
“Chủ động như thế nào?”
Lâm An Nhàn trợn mắt: “Là kéo cánh tay hay nắm tay hắn, hoặc kiss một cái?” Trước kia, Phó Minh Hạo cũng làm như vậy với mình.
“Theo lời chị nói có lẽ em quá bảo thủ , lem luốt hết rồi, em đi rửa mặt đây.”
Dương Quân vừa vào toilet, bên ngoài có người gõ cửa.
Lâm An Nhàn ra mở cửa, thật tình cờ a, Quý Văn Nghêu cũng lại đây, liền cười nói: “Anh và Dương Quân ăn ý thật nha, một trước một sau không hẹn mà đều đến đây.”
Quý Văn Nghêu nhấc chân định đi vào, vừa nghe thì dừng bước: “Dương Quân ở bên trong?”
“Đúng vậy, vừa đi toilet, anh vào đi.”
Quý Văn Nghêu nghĩ nói: “Số di động của cô là bao nhiêu?”
Hồi lâu không thấy Lâm An Nhàn phản ứng, Quý Văn Nghêu mất kiên nhẫn: “Hỏi sao không nói!” Lâm An Nhàn không cam lòng đọc số di động, Quý Văn Nghêu ghi nhớ liền nói: “Tôi có việc, không cần nói Dương Quân biết tôi đã tới, tôi sẽ điện thoại cho cô.”
Nói xong xoay người xuống lâu.
Thật là, chẳng lẽ mình đi nói với Dương Quân là Quý Văn Nghêu vừa tới cửa nghe có em ở đây nên bỏ chạy? Rốt cuộc hắn nghĩ cái gì!
“Ai đến vậy chị?”
“À, hàng xóm sang hỏi chút chuyện thôi.” Lâm An Nhàn vừa nói vừa đóng cửa.
Dương Quân tâm tình nhẹ nhõm, tươi cười: “Em dong dài nhiều chuyện có phiền chị không?”
“Nào có, chị cũng không thể giúp cái gì.”
“Chị nguyện ý nghe em tâm sự là em biết ơn lắm rồi, về sau còn nhiều chuyện phiền chị tư vấn a.”
Còn "tư vấn"! Lâm An Nhàn có chút không tình nguyện đáp ứng, không hiểu sao Dương Quân chợt thân thiết với mình như vậy.
Tiễn Dương Quân ra về, Lâm An Nhàn vừa đi về phòng vừa nghĩ có phải Dương Quân cùng Quý Văn Nghêu xảy ra vấn đề gì không, kết quả vừa vào phòng di động liền đổ chuông.
Lâm An Nhàn tiếp điện thoại mới biết là Quý Văn Nghêu gọi.
“Sao cô không đi làm?” Quý Văn Nghêu hỏi Lâm An Nhàn.
“Hôm nay tôi nghỉ, có việc gì sao?”
“Không có gì, muốn tìm cô tâm sự, xe tôi đậu bên cạnh siêu thị gần nhà cô, cô xuống đi.”
Lâm An Nhàn do dự không muốn đi, lại sợ đắc tội Quý Văn Nghêu lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa nghĩ chắc hắn hỏi chuyện Dương Quân, nên gật đầu đồng ý.
Ngồi vào trong xe, Lâm An Nhàn hỏi: “Sao anh biết Dương Quân về rồi?”
Dương Quân vừa đi, điện thoại vừa vang lên, khẳng định có vấn đề.
“Tôi đợi ở cửa.”
Quý Văn Nghêu vẫn đợi ở đây, chẳng lẽ có chuyện quan trọng?
Thấy Quý Văn Nghêu khởi động xe, Lâm An Nhàn vội ngăn: “Ngồi trong xe nói luôn đi, mẹ chồng tôi gần về nên không đi xa được.”
Quý Văn Nghêu cũng không khó xử Lâm An Nhàn, đậu xe ở nơi ít người qua lại, quay đầu hỏi: “Dương Quân qua nhà cô làm gì?”
“Tâm sự với tôi.”
“Hai người thân nhau lắm sao?”
“Rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?” Lâm An Nhàn sốt ruột.
“Bạn gái cũ của tôi đã trở lại.” Quý Văn Nghêu đột nhiên toát ra một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.