Chương 23
Thần Vụ Quang
21/11/2017
“Đã nói không cần tiền của hắn. Quý Văn Nghêu
với chúng ta là bà con thân thích sao, đồ đắt tiền như vậy anh cũng tùy
tiện nhận, không cảm thấy kỳ quái sao?” Lâm An Nhàn bóng gió muốn gợi
cho Phó Minh Hạo nghĩ sâu xa hơn.
Phó Minh Hạo lại nói: “Ban đầu cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng suy nghĩ lại, Quý Văn Nghêu như vậy có thể là vì nể mặt Dương Quân. Nhà chúng ta tiền không có, quyền thế cũng không, chị hai còn phải nhìn sắc mặt người ta mà làm việc, em nói chúng ta có cái gì mà hắn lợi dụng, là thật tâm hỗ trợ thôi.”
Lâm An Nhàn không nói được, kiên trì ý nghĩ của mình: “Vô luận nói gì em cũng không dùng số tiền này, quà anh cũng trả lại đi, không cần nói thêm nữa, em không tin Quý Văn Nghêu là người tốt!”
Phó Minh Hạo nghĩ thành kiến của Lâm An Nhàn đối Quý Văn Nghêu quá kiên cố rồi, ủ rũ đáp ứng.
Như vậy, trong lòng Lâm An Nhàn thoải mái một chút lại khuyên Phó Minh Hạo vài câu, hai người liền ra ngoài ăn cơm.
Buổi tối nằm trên giường, Lâm An Nhàn nghĩ … muốn Phó gia cắt đứt không lui tới với Quý Văn Nghêu, đầu tiên phải cắt đứt liên hệ với mình, có như vậy mới cam đoan Phó gia không xảy ra chuyện gì.
Nghĩ như vậy, hôm sau Lâm An Nhàn điện thoại xin tổ trưởng chuyển ca trực, không làm nữa ca nữa.
Tổ trưởng Lâm Ngọc nghe xong kinh ngạc: “An Nhàn, làm nữa ca đêm thì hôm sau được nghỉ cả ngày, ngươi ta tranh không được em thế nào lại đổi?”
“Chị Lâm, thực có chuyện đột xuất nên không làm được, em cũng bất đắc dĩ thôi?”
Lâm Ngọc đành nói: “Được rồi, chị đổi giúp em, khi nào em muốn đổi lại thì nói chị một tiếng là được.”
Buông điện thoại, Lâm An Nhàn nghĩ ca đêm 8 giờ sáng hôm sau mới tan tầm, Quý Văn Nghêu sẽ có đến cũng không thể gặp mình.
Hiện tại, phải giải quyết chuyện tiền nong của Lâm Húc, sau hai ngày suy nghĩ Lâm An Nhàn hạ quyết tâm.
Lâm An Nhàn nói với Dương Quế Trân: “Mẹ, con không thể mượn được tiền, con có hai vạn được không?”
“Không cần. An Nhàn, người ta đều nói con gái là tri kỷ. Còn cô thời khắc mấu chốt lại không thể trông cậy, không biết cô nghĩ gì, không nghĩ một chút cho cha mẹ mình.”
Lâm An Nhàn nghe mẹ nói trong lòng khổ sở nhưng không có biện pháp phản bác, quả thật mình không năng lực giúp Lâm Húc.
Cũng may Dương Quế Trân chỉ nói vài câu liền treo điện thoại, Lâm An Nhàn nhìn di động thở dài.
Nhiều lần, Quý Văn Nghêu đến đón Lâm An Nhàn nhưng đều không thấy, nghĩ cô cố ý trốn nên buổi tối lại đến, đứng dưới công ty Lâm An Nhàn, thấy một nữ nhân đi ra liền tới hỏi thăm.
“Chị tiểu Lâm a, anh là gì của chị ấy?” Lý Linh nhìn nam nhân trước mắt cẩn thận hỏi.
Không đợi Lý Linh trả lời, người bên cạnh liền trả lời: “Anh ta là người quen của An Nhàn. Không biết nguyên nhân gì mà tổ trưởng đã chuyển An Nhàn sang làm ban ngày và ca đêm rồi, anh không cần đến đón.”
Tôn Bằng biết Lâm An Nhàn không hảo cảm với “thân thích” này, đổi ca cũng là tránh né người này.
Quý Văn Nghêu nghe Tôn Bằng nói, không thèm nhìn hắn một cái, xoay người lên xe.
Muốn tránh mình? Trốn hòa thượng sao trốn khỏi miếu? Phó gia còn đó, có thể trốn đi đâu!
Nhưng Quý Văn Nghêu không nghĩ tới, tìm cơ hội gặp Lâm An Nhàn như mò kim đáy bể.
Lâm An Nhàn chuẩn bị đồ ăn để trong phòng, ban ngày nghỉ ngủ trong phòng luôn khóa trái cửa, tỉnh ngủ nếu phát hiện Quý Văn Nghêu đến, nhanh chóng thay quần áo, cùng mọi người tiếp đón rồi bỏ ra ngoài. sợ Quý Văn Nghêu đi theo, Lâm An Nhàn một đường xuống lầu sau đó tìm chỗ trốn ngồi chờ, xác nhận Quý Văn Nghêu không đi ra mới đi lòng vòng một chút.
Bình thường tan tầm cô đi bộ đến công ty Phó Minh Hạo, chờ hắn cùng về nhà. Nếu Phó Minh Hạo đi công tác, cô ở bên ngoài ngốc qua giờ cơm chiều mới về, nếu gặp Quý Văn Nghêu liền trực tiếp vào phòng.
Cứ như vậy, mỗi lần Quý Văn Nghêu rảnh đến Phó gia, nhiều nhất chỉ thấy Lâm An Nhàn cắm đầu cắm cổ, vội vàng tới vội vàng đi.
Quý Văn Nghêu chịu không nổi, mỗi lần Lâm An Nhàn đi qua người, hắn hận không thể kéo cô vào lòng cắn một ngụm giải hận.
Hôm nay Lâm An Nhàn trực đêm xong về nhà, trực tiếp khóa cửa phòng nằm trên giường ngủ say. Không biết ngủ bao lâu, từ từ mò mẫm tìm di động muốn kiểm tra bây giờ là mấy giờ.
Mới hơn 11 giờ trưa, mới ngủ không quá ba tiếng, vì thế buông di động chuẩn bị ngủ tiếp.
Vừa xoay người, sợ tới mức ngừng hô hấp, bên kia giường Quý Văn Nghêu đang nhàn nhã ngồi!
“Cố ý trốn tránh anh?” Quý Văn Nghêu mỉm cười hỏi.
Lâm An Nhàn không trả lời, xê dịch sang bên kia giường, muốn ngồi dậy. Nhưng đầu vừa nhấc khỏi gối đã bị cả người Quý Văn Nghêu ập tới đè trên người cô.
Thiếu chút nữa, Lâm An Nhàn đã thét chói tai.
Quý Văn Nghêu cúi người hỏi: “Vì sao trốn tránh anh?”
Lâm An Nhàn cố gắng trấn định: “Anh vào đây bằng cách nào? Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không? Nếu người trong nhà thấy, tôi làm sao mà sống?”
“Hai ngày trước, anh cố ý khóa trái cửa phòng bên cạnh, dì Hai đưa chìa khóa cho anh mở. Sau đó, anh lấy cớ ra ngoài liền đánh thêm một chìa khóa mới, bọn họ đều ra ngoài, em không cần lo lắng.”
Không có ai mới càng lo đó.
“Anh để tôi đứng lên nói chuyện, tôi không trốn, thật không phải.”
“Em đừng dụ anh, không trốn sao em lại đổi ca? Em biết không, mỗi lần đến, không thấy bóng dáng của em, lòng anh rất khó chịu? An Nhàn, cho anh hôn em đi.”
Quý Văn Nghêu nhẹ giọng khẩn cầu, bắt lấy cổ tay Lâm An Nhàn khóa trên đỉnh đầu cô, cúi đầu hôn thỏa mãn nửa tháng nay không ngừng tưởng niệm.
Lâm An Nhàn sao có thể dễ dàng để mặc hắn làm xằng làm bậy, nhấc chân muốn đá Quý Văn Nghêu. Quý Văn Nghêu lập tức dùng chân đặt trên lưng Lâm An Nhàn, sau đó cả người cưỡi lên.
Vừa hôn Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghêu thở gấp nói: “Đừng nhúc nhích, chúng ta từ từ.”
“Quý Văn Nghêu, cường … gian … là phạm tội, biết không? Anh điên rồi, anh muốn dạng nữ nhân gì đều có, tha cho tôi đi, van anh, được không!” Lúc đầu Lâm An Nhàn còn cường ngạnh chống đỡ, nhưng sau lại thật sợ hãi. Nếu có gì xảy ra, cô không phải là người đau khổ nhất sao. Không cần người khác nghĩ gì, Phó gia nhất định sẽ không ai tin mình, sẽ nói mình là hồ ly tinh bụng dạ khó lường, cố tình quyến rũ hắn!
Quý Văn Nghêu ha ha cười: “Cường gian? Lát nữa thư thái, biểu hiện trên mặt em sẽ không phải là bị cường gian, ngoan nào, em vốn là của anh, chính là bị Phó Minh Hạo chiếm tiện nghi. An Nhàn, trừ phi em theo anh, nếu không anh vĩnh viễn không thể an lòng!”
Tên hỗn đản này, khi dễ mình còn timg lý do đường hoàng!
“Còn Dương Quân thì sao, anh là nam nhân không thể không có trách nhiệm, anh buông tôi ra, chúng ta bàn bạc.”
Quý Văn Nghêu nghe xong, cũng không nói, lại cúi đầu hôn Lâm An Nhàn.
Cả người Lâm An Nhàn đều bị Quý Văn Nghêu gắt gao kiềm giữ, căn bản không thể động đậy. Lâm An Nhàn cố sức vùng vẫy kêu la, nhưng chỉ phát ra âm thanh “ô … ô …” bất lực, trong lòng quýnh lên, nước mắt ào ào tuôn chảy.
Quý Văn Nghêu cảm giác trên mặt Lâm An Nhàn một mảng ướt át, vừa đau vừa yêu ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng hôn những giọt nước mắt an ủi: “Đừng sợ.”
Lâm An Nhàn cảm nhận được môi Quý Văn Nghêu không ngừng hôn nhẹ trên mặt mình, một bàn tay của hắn khẽ chạm vào ngực làm cô sợ điếng người.
Quý Văn Nghêu lớn mật vén áo ngủ Lâm An Nhàn lên, âu yếm hôn đỉnh phấn hồng: “An Nhàn, ai anh cũng không muốn, ai cũng không bằng em.”
Cả người Lâm An Nhàn cứng ngắc, nằm bất động một chỗ, bất lực nhắm mắt khuất nhục như cá sa lưới.
Lúc này, Quý Văn Nghêu hơi nâng người mình lên, nhìn nhìn xung quanh, không tìm được cái gì có thể sử dụng, bèn cởi áo sơmi trói hai tay Lâm An Nhàn lại: “Anh biết em không muốn, nhưng em sẽ hiểu được tâm ý của anh.”
Nói xong lại trượt xuống, một bên tiếp tục mút mác, lộng bột lọc nộn, một bên cởi quần nhỏ của Lâm An Nhàn … chậm rãi nhu nhu, vuốt ve một hồi, nhưng Lâm An Nhàn vẫn vô cảm như đêm đó làm Quý Văn Nghêu mất hứng nhíu mày.
Đứng dậy nhìn Lâm An Nhàn nhắm mắt, khó nhọc nín thở, vòng vo đảo mắt cười: “Thực không vui? Chúng ta thử phương pháp khác xem!”
Lâm An Nhàn không hiểu ý tứ Quý Văn Nghêu, chỉ cảm thấy thân nhiệt đột ngột trở nên ấm áp. Chờ ý thức được chuyện gì xảy ra, võng mạc lập tức giãn ra hết cỡ, muốn tránh né thì đã muộn: “Ác tâm! Anh đứng lên, mau đứng lên!”
Quý Văn Nghêu căn bản không để ý phản ứng của Lâm An Nhàn, chui đầu vào u cốc mềm mại, bí ẩn mà hắn luôn khao khát được khám phá, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, đảo quanh, cố ý đùa nghịch khe hở nhạy cảm.
Mặt Lâm An Nhàn đỏ đến độ xuất huyết, hành vi táo bạo của Quý Văn Nghêu đã vượt qua khả năng thường thức của cô, hắn tuyệt đối không bình thường!
Quý Văn Nghêu dùng tay sờ sờ cảm giác không tận hứng, nên chậm rãi giải thoát tiểu đệ đệ đang kêu gào, đưa vào một ít, nâng người Lâm An Nhàn lên, cố định chân cô ở bên hông mình.
Bất quá, vừa tăng thêm chút lực lấn lướt, Lâm An Nhàn lại mạnh bạo kháng cự, Quý Văn Nghêu thật không có biện pháp, chính mình trướng đau khó chịu nhưng lại không muốn làm cô bị thương, đành ôm chặt Lâm An Nhàn cọ cọ, biên niết, nắn bóp ngực cô, gấp rút dao động giữa hai chân thon dài kẹp chặt, không bao lâu liền thỏa mãn, hỗn hển nhay cắn vành tai Lâm An Nhàn.
Một lát sau, Quý Văn Nghêu thỏa mãn đứng dậy mặc áo sơmi, xoa xoa cổ tay ửng đỏ của cô: “Anh sẽ chờ em tự nguyện cho anh, An Nhàn, em trốn không thoát đâu.”
Sau đó hôn cô một cái mới mở cửa đi ra.
Lâm An Nhàn nằm trên giường uất ức khóc, đứng lên đem khăn trải giường và áo ngủ đến toilet giặt sạch.
Lúc Vương Thu Dung trở về biết Quý Văn Nghêu có việc đột xuất nên cáo từ, cũng không nghĩ nhiều đem thức ăn cất vào tủ lạnh.
Sau lần đó, Lâm An Nhàn biết dù khóa cửa nằm trong phòng cũng trốn không thoát, còn tạo cơ hội thuận lợi cho hắn tấn công. Lúc Quý Văn Nghêu đến, hoặc ra ngoài hoặc tất bật dọn dẹp khắp nhà, làm Vương Thu Dung ngại cô vướng bận: “An Nhàn về phòng nghỉ chút đi, việc nhà không thể làm hết trong một ngày đâu, để ngày mai làm cũng được.”
Lâm An Nhàn nói: “Không có việc gì, mẹ, con không mệt” sau đó tiếp tục bận rộn.
Quý Văn Nghêu vừa lòng cười cười không nói lời nào, như vậy rất tốt tùy thời hắn đều có thể thấy cô.
Dương Quân nghe mẹ nói Quý Văn Nghêu cứ cách hai ba ngày lại ghé nhà dì Hai, nhà mình thì vẫn chưa một lần tới, sao lại thân thiết với nhà dì Hai như vậy!
Từ lúc trở mặt với Lâm An Nhàn, Dương Quân càng “dị ứng đám tiểu nhân” nhà Vương Thu Dung. Văn Nghêu là bạn trai mình họ có tư cách gì lúc nào cũng chiếm tiện nghi của hắn! Càng nghĩ càng không cam lòng, càng tức giận, lúc cùng Quý Văn Nghêu ăn cơm lại đem ra nói.
Quý Văn Nghêu buông đũa nhìn Dương Quân: “Phó Minh Hạo cho em chiếc lắc này?”
“Anh họ nói chị dâu không thích, dù sao em cũng là bạn gái anh nên đưa cho em là đúng, còn nhờ em cám ơn anh đã cho anh họ mượn mười vạn! Văn Nghêu, có chút chuyện em không nghĩ nói, nhưng không thể không nói. Nếu nhà dì Hai thực sự gặp khó khăn em sẽ không ngăn cản anh giúp đỡ họ, nhưng không có việc gì cũng tìm anh đòi hỏi này nọ. Tưởng chị dâu là người hiền lành thành thật, không nghĩ cũng là mặt người dạ thú, khó trách nhà dì Hai ai cũng khinh bỉ chị ta, anh cho chị ta đồ đắt tiền như vậy làm gì, chị ta cũng không hiếm lạ, tiền cũng trả lại, như vậy là muốn gì.”
Quý Văn Nghêu càng nghe Dương Quân nói, trong lòng càng không thoải mái: “Em có ý tứ gì?”
Dương Quân không nghe ra ngữ khí khác thường của Quý Văn Nghêu, thẳng thắn nói: “Về sau chúng ta nên hạn chế tiếp xúc với nhà dì Hai, lúc nào anh cũng dang tay giúp đỡ, thời gian dài họ lại cho rằng đó là đương nhiên. Đúng rồi, có thời gian anh nên ghé nhà em một lần, ba mẹ em rất muốn gặp anh!”
Quý Văn Nghêu suy nghĩ chốc lát mới bình thản nói: “Dương Quân, chúng ta quen nhau cũng khá lâu, em là cô gái tốt, nhưng anh cảm thấy chúng ta không hợp, hay là thôi đi.”
Phó Minh Hạo lại nói: “Ban đầu cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng suy nghĩ lại, Quý Văn Nghêu như vậy có thể là vì nể mặt Dương Quân. Nhà chúng ta tiền không có, quyền thế cũng không, chị hai còn phải nhìn sắc mặt người ta mà làm việc, em nói chúng ta có cái gì mà hắn lợi dụng, là thật tâm hỗ trợ thôi.”
Lâm An Nhàn không nói được, kiên trì ý nghĩ của mình: “Vô luận nói gì em cũng không dùng số tiền này, quà anh cũng trả lại đi, không cần nói thêm nữa, em không tin Quý Văn Nghêu là người tốt!”
Phó Minh Hạo nghĩ thành kiến của Lâm An Nhàn đối Quý Văn Nghêu quá kiên cố rồi, ủ rũ đáp ứng.
Như vậy, trong lòng Lâm An Nhàn thoải mái một chút lại khuyên Phó Minh Hạo vài câu, hai người liền ra ngoài ăn cơm.
Buổi tối nằm trên giường, Lâm An Nhàn nghĩ … muốn Phó gia cắt đứt không lui tới với Quý Văn Nghêu, đầu tiên phải cắt đứt liên hệ với mình, có như vậy mới cam đoan Phó gia không xảy ra chuyện gì.
Nghĩ như vậy, hôm sau Lâm An Nhàn điện thoại xin tổ trưởng chuyển ca trực, không làm nữa ca nữa.
Tổ trưởng Lâm Ngọc nghe xong kinh ngạc: “An Nhàn, làm nữa ca đêm thì hôm sau được nghỉ cả ngày, ngươi ta tranh không được em thế nào lại đổi?”
“Chị Lâm, thực có chuyện đột xuất nên không làm được, em cũng bất đắc dĩ thôi?”
Lâm Ngọc đành nói: “Được rồi, chị đổi giúp em, khi nào em muốn đổi lại thì nói chị một tiếng là được.”
Buông điện thoại, Lâm An Nhàn nghĩ ca đêm 8 giờ sáng hôm sau mới tan tầm, Quý Văn Nghêu sẽ có đến cũng không thể gặp mình.
Hiện tại, phải giải quyết chuyện tiền nong của Lâm Húc, sau hai ngày suy nghĩ Lâm An Nhàn hạ quyết tâm.
Lâm An Nhàn nói với Dương Quế Trân: “Mẹ, con không thể mượn được tiền, con có hai vạn được không?”
“Không cần. An Nhàn, người ta đều nói con gái là tri kỷ. Còn cô thời khắc mấu chốt lại không thể trông cậy, không biết cô nghĩ gì, không nghĩ một chút cho cha mẹ mình.”
Lâm An Nhàn nghe mẹ nói trong lòng khổ sở nhưng không có biện pháp phản bác, quả thật mình không năng lực giúp Lâm Húc.
Cũng may Dương Quế Trân chỉ nói vài câu liền treo điện thoại, Lâm An Nhàn nhìn di động thở dài.
Nhiều lần, Quý Văn Nghêu đến đón Lâm An Nhàn nhưng đều không thấy, nghĩ cô cố ý trốn nên buổi tối lại đến, đứng dưới công ty Lâm An Nhàn, thấy một nữ nhân đi ra liền tới hỏi thăm.
“Chị tiểu Lâm a, anh là gì của chị ấy?” Lý Linh nhìn nam nhân trước mắt cẩn thận hỏi.
Không đợi Lý Linh trả lời, người bên cạnh liền trả lời: “Anh ta là người quen của An Nhàn. Không biết nguyên nhân gì mà tổ trưởng đã chuyển An Nhàn sang làm ban ngày và ca đêm rồi, anh không cần đến đón.”
Tôn Bằng biết Lâm An Nhàn không hảo cảm với “thân thích” này, đổi ca cũng là tránh né người này.
Quý Văn Nghêu nghe Tôn Bằng nói, không thèm nhìn hắn một cái, xoay người lên xe.
Muốn tránh mình? Trốn hòa thượng sao trốn khỏi miếu? Phó gia còn đó, có thể trốn đi đâu!
Nhưng Quý Văn Nghêu không nghĩ tới, tìm cơ hội gặp Lâm An Nhàn như mò kim đáy bể.
Lâm An Nhàn chuẩn bị đồ ăn để trong phòng, ban ngày nghỉ ngủ trong phòng luôn khóa trái cửa, tỉnh ngủ nếu phát hiện Quý Văn Nghêu đến, nhanh chóng thay quần áo, cùng mọi người tiếp đón rồi bỏ ra ngoài. sợ Quý Văn Nghêu đi theo, Lâm An Nhàn một đường xuống lầu sau đó tìm chỗ trốn ngồi chờ, xác nhận Quý Văn Nghêu không đi ra mới đi lòng vòng một chút.
Bình thường tan tầm cô đi bộ đến công ty Phó Minh Hạo, chờ hắn cùng về nhà. Nếu Phó Minh Hạo đi công tác, cô ở bên ngoài ngốc qua giờ cơm chiều mới về, nếu gặp Quý Văn Nghêu liền trực tiếp vào phòng.
Cứ như vậy, mỗi lần Quý Văn Nghêu rảnh đến Phó gia, nhiều nhất chỉ thấy Lâm An Nhàn cắm đầu cắm cổ, vội vàng tới vội vàng đi.
Quý Văn Nghêu chịu không nổi, mỗi lần Lâm An Nhàn đi qua người, hắn hận không thể kéo cô vào lòng cắn một ngụm giải hận.
Hôm nay Lâm An Nhàn trực đêm xong về nhà, trực tiếp khóa cửa phòng nằm trên giường ngủ say. Không biết ngủ bao lâu, từ từ mò mẫm tìm di động muốn kiểm tra bây giờ là mấy giờ.
Mới hơn 11 giờ trưa, mới ngủ không quá ba tiếng, vì thế buông di động chuẩn bị ngủ tiếp.
Vừa xoay người, sợ tới mức ngừng hô hấp, bên kia giường Quý Văn Nghêu đang nhàn nhã ngồi!
“Cố ý trốn tránh anh?” Quý Văn Nghêu mỉm cười hỏi.
Lâm An Nhàn không trả lời, xê dịch sang bên kia giường, muốn ngồi dậy. Nhưng đầu vừa nhấc khỏi gối đã bị cả người Quý Văn Nghêu ập tới đè trên người cô.
Thiếu chút nữa, Lâm An Nhàn đã thét chói tai.
Quý Văn Nghêu cúi người hỏi: “Vì sao trốn tránh anh?”
Lâm An Nhàn cố gắng trấn định: “Anh vào đây bằng cách nào? Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không? Nếu người trong nhà thấy, tôi làm sao mà sống?”
“Hai ngày trước, anh cố ý khóa trái cửa phòng bên cạnh, dì Hai đưa chìa khóa cho anh mở. Sau đó, anh lấy cớ ra ngoài liền đánh thêm một chìa khóa mới, bọn họ đều ra ngoài, em không cần lo lắng.”
Không có ai mới càng lo đó.
“Anh để tôi đứng lên nói chuyện, tôi không trốn, thật không phải.”
“Em đừng dụ anh, không trốn sao em lại đổi ca? Em biết không, mỗi lần đến, không thấy bóng dáng của em, lòng anh rất khó chịu? An Nhàn, cho anh hôn em đi.”
Quý Văn Nghêu nhẹ giọng khẩn cầu, bắt lấy cổ tay Lâm An Nhàn khóa trên đỉnh đầu cô, cúi đầu hôn thỏa mãn nửa tháng nay không ngừng tưởng niệm.
Lâm An Nhàn sao có thể dễ dàng để mặc hắn làm xằng làm bậy, nhấc chân muốn đá Quý Văn Nghêu. Quý Văn Nghêu lập tức dùng chân đặt trên lưng Lâm An Nhàn, sau đó cả người cưỡi lên.
Vừa hôn Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghêu thở gấp nói: “Đừng nhúc nhích, chúng ta từ từ.”
“Quý Văn Nghêu, cường … gian … là phạm tội, biết không? Anh điên rồi, anh muốn dạng nữ nhân gì đều có, tha cho tôi đi, van anh, được không!” Lúc đầu Lâm An Nhàn còn cường ngạnh chống đỡ, nhưng sau lại thật sợ hãi. Nếu có gì xảy ra, cô không phải là người đau khổ nhất sao. Không cần người khác nghĩ gì, Phó gia nhất định sẽ không ai tin mình, sẽ nói mình là hồ ly tinh bụng dạ khó lường, cố tình quyến rũ hắn!
Quý Văn Nghêu ha ha cười: “Cường gian? Lát nữa thư thái, biểu hiện trên mặt em sẽ không phải là bị cường gian, ngoan nào, em vốn là của anh, chính là bị Phó Minh Hạo chiếm tiện nghi. An Nhàn, trừ phi em theo anh, nếu không anh vĩnh viễn không thể an lòng!”
Tên hỗn đản này, khi dễ mình còn timg lý do đường hoàng!
“Còn Dương Quân thì sao, anh là nam nhân không thể không có trách nhiệm, anh buông tôi ra, chúng ta bàn bạc.”
Quý Văn Nghêu nghe xong, cũng không nói, lại cúi đầu hôn Lâm An Nhàn.
Cả người Lâm An Nhàn đều bị Quý Văn Nghêu gắt gao kiềm giữ, căn bản không thể động đậy. Lâm An Nhàn cố sức vùng vẫy kêu la, nhưng chỉ phát ra âm thanh “ô … ô …” bất lực, trong lòng quýnh lên, nước mắt ào ào tuôn chảy.
Quý Văn Nghêu cảm giác trên mặt Lâm An Nhàn một mảng ướt át, vừa đau vừa yêu ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng hôn những giọt nước mắt an ủi: “Đừng sợ.”
Lâm An Nhàn cảm nhận được môi Quý Văn Nghêu không ngừng hôn nhẹ trên mặt mình, một bàn tay của hắn khẽ chạm vào ngực làm cô sợ điếng người.
Quý Văn Nghêu lớn mật vén áo ngủ Lâm An Nhàn lên, âu yếm hôn đỉnh phấn hồng: “An Nhàn, ai anh cũng không muốn, ai cũng không bằng em.”
Cả người Lâm An Nhàn cứng ngắc, nằm bất động một chỗ, bất lực nhắm mắt khuất nhục như cá sa lưới.
Lúc này, Quý Văn Nghêu hơi nâng người mình lên, nhìn nhìn xung quanh, không tìm được cái gì có thể sử dụng, bèn cởi áo sơmi trói hai tay Lâm An Nhàn lại: “Anh biết em không muốn, nhưng em sẽ hiểu được tâm ý của anh.”
Nói xong lại trượt xuống, một bên tiếp tục mút mác, lộng bột lọc nộn, một bên cởi quần nhỏ của Lâm An Nhàn … chậm rãi nhu nhu, vuốt ve một hồi, nhưng Lâm An Nhàn vẫn vô cảm như đêm đó làm Quý Văn Nghêu mất hứng nhíu mày.
Đứng dậy nhìn Lâm An Nhàn nhắm mắt, khó nhọc nín thở, vòng vo đảo mắt cười: “Thực không vui? Chúng ta thử phương pháp khác xem!”
Lâm An Nhàn không hiểu ý tứ Quý Văn Nghêu, chỉ cảm thấy thân nhiệt đột ngột trở nên ấm áp. Chờ ý thức được chuyện gì xảy ra, võng mạc lập tức giãn ra hết cỡ, muốn tránh né thì đã muộn: “Ác tâm! Anh đứng lên, mau đứng lên!”
Quý Văn Nghêu căn bản không để ý phản ứng của Lâm An Nhàn, chui đầu vào u cốc mềm mại, bí ẩn mà hắn luôn khao khát được khám phá, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, đảo quanh, cố ý đùa nghịch khe hở nhạy cảm.
Mặt Lâm An Nhàn đỏ đến độ xuất huyết, hành vi táo bạo của Quý Văn Nghêu đã vượt qua khả năng thường thức của cô, hắn tuyệt đối không bình thường!
Quý Văn Nghêu dùng tay sờ sờ cảm giác không tận hứng, nên chậm rãi giải thoát tiểu đệ đệ đang kêu gào, đưa vào một ít, nâng người Lâm An Nhàn lên, cố định chân cô ở bên hông mình.
Bất quá, vừa tăng thêm chút lực lấn lướt, Lâm An Nhàn lại mạnh bạo kháng cự, Quý Văn Nghêu thật không có biện pháp, chính mình trướng đau khó chịu nhưng lại không muốn làm cô bị thương, đành ôm chặt Lâm An Nhàn cọ cọ, biên niết, nắn bóp ngực cô, gấp rút dao động giữa hai chân thon dài kẹp chặt, không bao lâu liền thỏa mãn, hỗn hển nhay cắn vành tai Lâm An Nhàn.
Một lát sau, Quý Văn Nghêu thỏa mãn đứng dậy mặc áo sơmi, xoa xoa cổ tay ửng đỏ của cô: “Anh sẽ chờ em tự nguyện cho anh, An Nhàn, em trốn không thoát đâu.”
Sau đó hôn cô một cái mới mở cửa đi ra.
Lâm An Nhàn nằm trên giường uất ức khóc, đứng lên đem khăn trải giường và áo ngủ đến toilet giặt sạch.
Lúc Vương Thu Dung trở về biết Quý Văn Nghêu có việc đột xuất nên cáo từ, cũng không nghĩ nhiều đem thức ăn cất vào tủ lạnh.
Sau lần đó, Lâm An Nhàn biết dù khóa cửa nằm trong phòng cũng trốn không thoát, còn tạo cơ hội thuận lợi cho hắn tấn công. Lúc Quý Văn Nghêu đến, hoặc ra ngoài hoặc tất bật dọn dẹp khắp nhà, làm Vương Thu Dung ngại cô vướng bận: “An Nhàn về phòng nghỉ chút đi, việc nhà không thể làm hết trong một ngày đâu, để ngày mai làm cũng được.”
Lâm An Nhàn nói: “Không có việc gì, mẹ, con không mệt” sau đó tiếp tục bận rộn.
Quý Văn Nghêu vừa lòng cười cười không nói lời nào, như vậy rất tốt tùy thời hắn đều có thể thấy cô.
Dương Quân nghe mẹ nói Quý Văn Nghêu cứ cách hai ba ngày lại ghé nhà dì Hai, nhà mình thì vẫn chưa một lần tới, sao lại thân thiết với nhà dì Hai như vậy!
Từ lúc trở mặt với Lâm An Nhàn, Dương Quân càng “dị ứng đám tiểu nhân” nhà Vương Thu Dung. Văn Nghêu là bạn trai mình họ có tư cách gì lúc nào cũng chiếm tiện nghi của hắn! Càng nghĩ càng không cam lòng, càng tức giận, lúc cùng Quý Văn Nghêu ăn cơm lại đem ra nói.
Quý Văn Nghêu buông đũa nhìn Dương Quân: “Phó Minh Hạo cho em chiếc lắc này?”
“Anh họ nói chị dâu không thích, dù sao em cũng là bạn gái anh nên đưa cho em là đúng, còn nhờ em cám ơn anh đã cho anh họ mượn mười vạn! Văn Nghêu, có chút chuyện em không nghĩ nói, nhưng không thể không nói. Nếu nhà dì Hai thực sự gặp khó khăn em sẽ không ngăn cản anh giúp đỡ họ, nhưng không có việc gì cũng tìm anh đòi hỏi này nọ. Tưởng chị dâu là người hiền lành thành thật, không nghĩ cũng là mặt người dạ thú, khó trách nhà dì Hai ai cũng khinh bỉ chị ta, anh cho chị ta đồ đắt tiền như vậy làm gì, chị ta cũng không hiếm lạ, tiền cũng trả lại, như vậy là muốn gì.”
Quý Văn Nghêu càng nghe Dương Quân nói, trong lòng càng không thoải mái: “Em có ý tứ gì?”
Dương Quân không nghe ra ngữ khí khác thường của Quý Văn Nghêu, thẳng thắn nói: “Về sau chúng ta nên hạn chế tiếp xúc với nhà dì Hai, lúc nào anh cũng dang tay giúp đỡ, thời gian dài họ lại cho rằng đó là đương nhiên. Đúng rồi, có thời gian anh nên ghé nhà em một lần, ba mẹ em rất muốn gặp anh!”
Quý Văn Nghêu suy nghĩ chốc lát mới bình thản nói: “Dương Quân, chúng ta quen nhau cũng khá lâu, em là cô gái tốt, nhưng anh cảm thấy chúng ta không hợp, hay là thôi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.