Chương 19: Đi Chơi
secret girl- sthh
01/01/2016
* Buổi trưa tại nhà hắn: Nó và hắn đang chuẩn bị đồ ăn cho chuyến đi chơi. Nó đang làm đồ ăn trưa, còn chỗ Ngọc Mai, Nhất Nam và Nhất Hải thì chuẩn bị hoa quả và thức ăn tráng miệng. Hắn đang chuẩn bị năm chiếc cần câu chắc chắn nhất để mang theo. Có vẻ chuyến đi chơi này khá là vui à nha!
Sau khi chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, nó và hắn lên đường tới nhà Ngọc Mai để chuẩn bị đến nhà Nhất Nam. Nó ngồi trên xe sắp xếp lại đồ ăn sao cho bắt mắt nhất. Hắn nhìn chỗ đồ ăn thèm thuồng vì nó nấu ngon lắm mặc dù nhà hắn chả thiếu cao lương mĩ vị nhưng nhìn chỗ đồ ăn này hắn vẫn cứ thấy them thuồng. Hắn hỏi nó:
- Ê ai dạy cô nấu ăn vậy?
- Là mẹ tôi!
- Nhìn ngon thật đấy, cô từng là tiểu thư danh giá, vậy mà những công việc nội trợ này cô làm rất giỏi, khâm phục à nha!
Nó mỉm cười, nói với hắn:
- Cảm ơn nha. Tôi nấu anh đã khen rồi thì mẹ tôi nấu anh sẽ ngất ngây đấy!
- Vậy hả, mẹ cô cũng giỏi thật đấy!
Nó xúc một miếng bánh nho hấp đưa lên:
- Ăn thử không? - mỉm cười. (ay da, chị cười xinh quá cơ, chắc em phải ghen với chị đến chết thôi!)
- Thật hả? - hắn cười rồi ăn luôn- Ngon cực kì luôn! (hôm nay hai anh chị này thân nhau quá!)
Nó gật đầu, tiếp tục sắp xếp còn hắn sau một hồi trầm trồ thì cũng tập trung hơn cho việc lái xe (món ăn của chi có thể gây ra tai nạn gia thông).
-------------------------------------------------------------
Tới nhà Ngọc Mai, nó gọi cô. Cô từ trong nhà xách ra một làn to, hắn hỏi thì cô bảo đây là đồ tráng miệng, còn hoa quả thì Nhất Nam bảo để anh chuẩn bị. Hắn nhìn cô:
- Cũng biết nấu ăn à?
- Biết chút ít, chưa bằng Mỹ Hà được! - cô cười.
Cô lên xe, ba người lại cùng nhau đến nhà Nhất Nam.
-------------------------------------------
Tại nhà Nhất Nam, cậu xách ba làn to tướng, bự tổ chảng - to gấp đôi làn của Ngọc Mai và gần bằng làn của nó- vào trong phòng khách. Anh thấy cậu đã về vui vẻ phi ngay ra ngoài để chuẩn bị thì ôm tim ngất xỉu. Anh chóng mặt hỏi cậu:
- Bộ năm người chúng ta là heo à?
Cậu khì khì gãi đầu, nói:
- Tại em không biết nên mua bao nhiêu. Mà càng nhiều ăn càng no!
Câu nói thứ hai của cậu càng làm anh sốc nặng. Anh chuẩn bị chết vì đau tim thì may mắn được cứu sống nhờ việc nhóm nó, hắn và cô đã tới nơi. Hắn hỏi anh:
- Có việc gì mà nhộn nhịp vậy?
- Ui, ba làn to thế kia ăn bao giờ mới hết? - cô nói.
Nó cười, chắc mấy anh chàng đi chợ không biết mua thế nào đây mà! Cuối cùng tất cả thống nhất để hai làm rưỡi ở nhà, mang đi nửa số hoa quả trong làn đi thôi. Chắc là thời gian tới anh và cậu sẽ ăn hoa quả trừ cơm rồi đây!
-----------------------------------------------------
Nó và cô lên xe của hắn, anh và cậu đi chung một xe. Năm người khởi hành và đích đến là hồ Tam Khốc. Tới nơi, hắn và anh đi gửi xe, nó, cô và cậu vào trong trước. Oa, đúng là đẹp thật nha! Khung cảnh mê li như hồ ngắm anh đào ở Nhật vậy! Nó và cô sung sướng nghịch ngợm. Ba anh chàng nhà ta đã đông đủ. Nhìn mấy cô nàng trẻ con mà bật cười. Tả đôi chút về hồ nha! Hồ hình hơi tròn, có đoạn cong vào cong ra như bể bơi. Hồ rộng như biển ấy, không nhìn thấy bờ bên kia. Một góc hồ trồng hoa, một góc trồng cây cao xanh tươi. Mặt nước trong vắt, một vài cặp tình nhân đang chèo thuyền quanh hồ. Trên bờ có vài chỗ chuyên dùng để cắm trại. Khung cảnh có thể nói là khá mát mẻ và vô cùng đẹp đẽ. Nó đang ra hồ té té nước. Nhìn hồ Tam Khốc, nó lại thấy nhớ ba mẹ nó vì cũng có lần hồi bé ba mẹ nó cho đi câu cá nhưng nó không nhớ ra là hồ nào. Hắn thấy nó kì lạ ra vỗ vai nó:
- Ê sao thế? Chuẩn bày thức ăn ra thôi!
Nó gật đầu, cố cười hì hì để che dấu hắn. Nó sắp xếp các món ăn ra thảm mà bốn người còn lại them muốn chết. Ngọc Mai cũng nhanh chóng bày đồ ăn tráng miệng ra. Ba chàng trai ngồi xuống dưới. Họ ăn uống cười nói vui vẻ. Nó chỉ tay ra xa:
- Ê chim bồ câu ai thả ra kìa!
- Thích quá! - cô nói.
Còn một miếng bánh nho hấp, nó cầm lên. Hắn chỉ tay:
- Ê cá vàng kìa!
Nó mải nhìn, ba anh chàng nhà ta nhanh tay chụp lấy nhưng tranh dành một hồi hắn dành được. Nó nhìn không thấy cá, bực bội quay lại thì mất tiêu miếng bánh. Cô bụm miệng cười còn hắn đang sung sướng thưởng thức. Nó chống hai tay nghiêm nghị:
- Các ông có biết là bản thân ăn nhiều lắm rồi không?
Ba anh chàng cười giảng hòa. Thế là cuộc chiến đã kết thúc và kết cục là cái bánh nằm trong bụng hắn. Bây giờ tất cả ăn hoa quả, món tráng miệng mà cô chuẩn bị. Sau khi ăn xong, hắn, cậu và anh ai nấy căng tròn. Nó và cô lắc đầu, đường đường là một thiếu gia thế mà...
Dọn dẹp xong xuôi đâu đấy, năm người chuẩn bị đi câu cá, chèo thuyền. Hắn đem cần câu ra, mọi người chọn thuyền ngồi. Ngọc Mai đi cùng Nhất Nam, nó và hắn một thuyền, Nhất Hải thích tự do nên được ngồi một mình một thuyền. Vậy là mỗi nhóm chia ra mà đi. Hắn lái thuyền ra giữa hồ, cô và anh gần hồ hơn, Nhất Hải thì xa hơn anh và cô một chút, thế là ai nấy câu cá riêng, thỉnh thoảng cười nói với nhau. Chà, có lẽ chuyến đi chơi này an nhàn lắm nha!
-------------------------------------------------------------------
Sau 15 phút ngồi câu một chỗ, hắn chán bèn đưa ra ý kiến là đi ra xa hơn. Nó gật đầu tán thưởng ý kiến. Hắn lái được xa hơn một chút thì nó đòi lái thuyền, hắn quát nó:
- Vớ vẩn, cô không biết lái thì lái gì?
- Ai bảo với anh là tôi không biết lái?
- Cô biết lái?
- Ừ!
Hắn cười cười, nó tưởng hắn cho nó lái, ai ngờ hắn tiếp tục lái. Nó bực mình:
- Anh chẳng biết nhường con gái tí nào cả! Đúng là không phải đàn ông!
- Cái gì chứ hả? Cô mới không phải đàn bà!
Hắn quay lại thì ủa, mái chèo đâu mất tiêu rồi? Á chết rồi, vừa nãy quay lại cãi nó buông luôn tay ra khỏi chèo rồi. Hắn quay lại chỗ nó:
- Tại cô đấy! Giờ làm sao mà về đây?
- Đâu phải tại tôi, anh không cho tôi lái chứ bộ, với lại anh làm tuột mái chèo chứ có phải tôi đâu!
- Cô...
Hừ, không thèm nói nữa. Tình hình bây giờ rất gay cấn, làm sao bây giờ? Nếu không có mái chèo thì về kiểu gì? Nó và hắn vò đầu bứt tai, rã là khốn kiếp!
--------------------------------------------------------------------------
Tại chỗ anh và cô, hai người vừa câu cá vừa nói chuyện vui vẻ. Chợt cô làm anh giật mình:
- A cá cắn câu rồi, nặng thật đấy!
- Sao không? - anh hỏi.
- Nặng quá không kéo được!
- Chờ đó tôi giúp cho!
Hai người cùng nhau kéo cá lên. Khiếp, to quá, cô và anh mỉm cười, thắng lợi lớn! Thực ra khi nãy cả bọn thi đấu câu cá với nhau (theo từng cặp), giờ có con cá to thế này nhất định sẽ thắng lợi lớn. Anh và cô mỉm cười.
----------------------------------------------------------------------
Tại chỗ Nhất Hải, cậu đang câu được hai con cá khá to. Cậu chợt quay ra chỗ nó và hắn. Ủa, đi đâu rồi? Chắc là đi tìm chỗ nào câu tốt hơn. Cậu cười, nhất định hôm nay phải thắng mới được, vì cậu là Nhất Hải!
Sau khi chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, nó và hắn lên đường tới nhà Ngọc Mai để chuẩn bị đến nhà Nhất Nam. Nó ngồi trên xe sắp xếp lại đồ ăn sao cho bắt mắt nhất. Hắn nhìn chỗ đồ ăn thèm thuồng vì nó nấu ngon lắm mặc dù nhà hắn chả thiếu cao lương mĩ vị nhưng nhìn chỗ đồ ăn này hắn vẫn cứ thấy them thuồng. Hắn hỏi nó:
- Ê ai dạy cô nấu ăn vậy?
- Là mẹ tôi!
- Nhìn ngon thật đấy, cô từng là tiểu thư danh giá, vậy mà những công việc nội trợ này cô làm rất giỏi, khâm phục à nha!
Nó mỉm cười, nói với hắn:
- Cảm ơn nha. Tôi nấu anh đã khen rồi thì mẹ tôi nấu anh sẽ ngất ngây đấy!
- Vậy hả, mẹ cô cũng giỏi thật đấy!
Nó xúc một miếng bánh nho hấp đưa lên:
- Ăn thử không? - mỉm cười. (ay da, chị cười xinh quá cơ, chắc em phải ghen với chị đến chết thôi!)
- Thật hả? - hắn cười rồi ăn luôn- Ngon cực kì luôn! (hôm nay hai anh chị này thân nhau quá!)
Nó gật đầu, tiếp tục sắp xếp còn hắn sau một hồi trầm trồ thì cũng tập trung hơn cho việc lái xe (món ăn của chi có thể gây ra tai nạn gia thông).
-------------------------------------------------------------
Tới nhà Ngọc Mai, nó gọi cô. Cô từ trong nhà xách ra một làn to, hắn hỏi thì cô bảo đây là đồ tráng miệng, còn hoa quả thì Nhất Nam bảo để anh chuẩn bị. Hắn nhìn cô:
- Cũng biết nấu ăn à?
- Biết chút ít, chưa bằng Mỹ Hà được! - cô cười.
Cô lên xe, ba người lại cùng nhau đến nhà Nhất Nam.
-------------------------------------------
Tại nhà Nhất Nam, cậu xách ba làn to tướng, bự tổ chảng - to gấp đôi làn của Ngọc Mai và gần bằng làn của nó- vào trong phòng khách. Anh thấy cậu đã về vui vẻ phi ngay ra ngoài để chuẩn bị thì ôm tim ngất xỉu. Anh chóng mặt hỏi cậu:
- Bộ năm người chúng ta là heo à?
Cậu khì khì gãi đầu, nói:
- Tại em không biết nên mua bao nhiêu. Mà càng nhiều ăn càng no!
Câu nói thứ hai của cậu càng làm anh sốc nặng. Anh chuẩn bị chết vì đau tim thì may mắn được cứu sống nhờ việc nhóm nó, hắn và cô đã tới nơi. Hắn hỏi anh:
- Có việc gì mà nhộn nhịp vậy?
- Ui, ba làn to thế kia ăn bao giờ mới hết? - cô nói.
Nó cười, chắc mấy anh chàng đi chợ không biết mua thế nào đây mà! Cuối cùng tất cả thống nhất để hai làm rưỡi ở nhà, mang đi nửa số hoa quả trong làn đi thôi. Chắc là thời gian tới anh và cậu sẽ ăn hoa quả trừ cơm rồi đây!
-----------------------------------------------------
Nó và cô lên xe của hắn, anh và cậu đi chung một xe. Năm người khởi hành và đích đến là hồ Tam Khốc. Tới nơi, hắn và anh đi gửi xe, nó, cô và cậu vào trong trước. Oa, đúng là đẹp thật nha! Khung cảnh mê li như hồ ngắm anh đào ở Nhật vậy! Nó và cô sung sướng nghịch ngợm. Ba anh chàng nhà ta đã đông đủ. Nhìn mấy cô nàng trẻ con mà bật cười. Tả đôi chút về hồ nha! Hồ hình hơi tròn, có đoạn cong vào cong ra như bể bơi. Hồ rộng như biển ấy, không nhìn thấy bờ bên kia. Một góc hồ trồng hoa, một góc trồng cây cao xanh tươi. Mặt nước trong vắt, một vài cặp tình nhân đang chèo thuyền quanh hồ. Trên bờ có vài chỗ chuyên dùng để cắm trại. Khung cảnh có thể nói là khá mát mẻ và vô cùng đẹp đẽ. Nó đang ra hồ té té nước. Nhìn hồ Tam Khốc, nó lại thấy nhớ ba mẹ nó vì cũng có lần hồi bé ba mẹ nó cho đi câu cá nhưng nó không nhớ ra là hồ nào. Hắn thấy nó kì lạ ra vỗ vai nó:
- Ê sao thế? Chuẩn bày thức ăn ra thôi!
Nó gật đầu, cố cười hì hì để che dấu hắn. Nó sắp xếp các món ăn ra thảm mà bốn người còn lại them muốn chết. Ngọc Mai cũng nhanh chóng bày đồ ăn tráng miệng ra. Ba chàng trai ngồi xuống dưới. Họ ăn uống cười nói vui vẻ. Nó chỉ tay ra xa:
- Ê chim bồ câu ai thả ra kìa!
- Thích quá! - cô nói.
Còn một miếng bánh nho hấp, nó cầm lên. Hắn chỉ tay:
- Ê cá vàng kìa!
Nó mải nhìn, ba anh chàng nhà ta nhanh tay chụp lấy nhưng tranh dành một hồi hắn dành được. Nó nhìn không thấy cá, bực bội quay lại thì mất tiêu miếng bánh. Cô bụm miệng cười còn hắn đang sung sướng thưởng thức. Nó chống hai tay nghiêm nghị:
- Các ông có biết là bản thân ăn nhiều lắm rồi không?
Ba anh chàng cười giảng hòa. Thế là cuộc chiến đã kết thúc và kết cục là cái bánh nằm trong bụng hắn. Bây giờ tất cả ăn hoa quả, món tráng miệng mà cô chuẩn bị. Sau khi ăn xong, hắn, cậu và anh ai nấy căng tròn. Nó và cô lắc đầu, đường đường là một thiếu gia thế mà...
Dọn dẹp xong xuôi đâu đấy, năm người chuẩn bị đi câu cá, chèo thuyền. Hắn đem cần câu ra, mọi người chọn thuyền ngồi. Ngọc Mai đi cùng Nhất Nam, nó và hắn một thuyền, Nhất Hải thích tự do nên được ngồi một mình một thuyền. Vậy là mỗi nhóm chia ra mà đi. Hắn lái thuyền ra giữa hồ, cô và anh gần hồ hơn, Nhất Hải thì xa hơn anh và cô một chút, thế là ai nấy câu cá riêng, thỉnh thoảng cười nói với nhau. Chà, có lẽ chuyến đi chơi này an nhàn lắm nha!
-------------------------------------------------------------------
Sau 15 phút ngồi câu một chỗ, hắn chán bèn đưa ra ý kiến là đi ra xa hơn. Nó gật đầu tán thưởng ý kiến. Hắn lái được xa hơn một chút thì nó đòi lái thuyền, hắn quát nó:
- Vớ vẩn, cô không biết lái thì lái gì?
- Ai bảo với anh là tôi không biết lái?
- Cô biết lái?
- Ừ!
Hắn cười cười, nó tưởng hắn cho nó lái, ai ngờ hắn tiếp tục lái. Nó bực mình:
- Anh chẳng biết nhường con gái tí nào cả! Đúng là không phải đàn ông!
- Cái gì chứ hả? Cô mới không phải đàn bà!
Hắn quay lại thì ủa, mái chèo đâu mất tiêu rồi? Á chết rồi, vừa nãy quay lại cãi nó buông luôn tay ra khỏi chèo rồi. Hắn quay lại chỗ nó:
- Tại cô đấy! Giờ làm sao mà về đây?
- Đâu phải tại tôi, anh không cho tôi lái chứ bộ, với lại anh làm tuột mái chèo chứ có phải tôi đâu!
- Cô...
Hừ, không thèm nói nữa. Tình hình bây giờ rất gay cấn, làm sao bây giờ? Nếu không có mái chèo thì về kiểu gì? Nó và hắn vò đầu bứt tai, rã là khốn kiếp!
--------------------------------------------------------------------------
Tại chỗ anh và cô, hai người vừa câu cá vừa nói chuyện vui vẻ. Chợt cô làm anh giật mình:
- A cá cắn câu rồi, nặng thật đấy!
- Sao không? - anh hỏi.
- Nặng quá không kéo được!
- Chờ đó tôi giúp cho!
Hai người cùng nhau kéo cá lên. Khiếp, to quá, cô và anh mỉm cười, thắng lợi lớn! Thực ra khi nãy cả bọn thi đấu câu cá với nhau (theo từng cặp), giờ có con cá to thế này nhất định sẽ thắng lợi lớn. Anh và cô mỉm cười.
----------------------------------------------------------------------
Tại chỗ Nhất Hải, cậu đang câu được hai con cá khá to. Cậu chợt quay ra chỗ nó và hắn. Ủa, đi đâu rồi? Chắc là đi tìm chỗ nào câu tốt hơn. Cậu cười, nhất định hôm nay phải thắng mới được, vì cậu là Nhất Hải!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.