Chương 44: Dương Ngọc Mễ Là Con Gái Dương Quân Minh?
secret girl- sthh
08/02/2016
Có vẻ chap này hơi lủng củng vì thế mọi người không hiểu thì nói với
mình để mình giải thích nha! Văn kém quá không thể chịu được! Mong mọi
người thông cảm! Lưu ý là cốt truyện còn dài, chưa full nên mọi người
đừng ném đá sau khi đọc xong chap này nha!!!
Tại biệt thự nhà Dương Ngọc Mễ, nhỏ đang ngồi sơn móng tay. Nhìn nhỏ vô cùng nhàn rỗi, cũng phải vì nhỏ là tiểu thư lười biếng chỉ biết đỏm dáng là chính. Nhỏ giơ ngón tay lên thổi thổi, quả thực màu sơn lần này không tồi chút nào. Chợt điện thoại nhỏ rung lên từng hồi. Nhỏ khó chịu vươn tay với lấy cái điện thoại. Đang sơn móng lại còn có người làm phiền. Nhỏ nhìn màn hình,... có việc gì mà người của ba lại gọi vào giờ này thế này?
- Có việc gì?
- Thưa tiểu thư, ông chủ, ông chủ...
Nhỏ nhíu mày, bất giác thấy bồn chồn, nhỏ quát to vào trong điện thoại:
- Làm sao?
- Dạ...
''Bốp'', chiếc điện thoại rơi xuống đất. Dương Ngọc Mễ bắt đầu cảm thấy hốt hoảng. Nhỏ luống cuống đi đi lại lại.
- Chết rồi... Phải đến sở cảnh sát ngay!
Nhỏ thay thật nhanh bộ quần áo để ra ngoài. Nhỏ cuống cuồng lên làm rơi hết đồ đạc. Chợt nhỏ nhớ tới Đỗ Tú Kì - Dương phu nhân, nhỏ chạy lên phòng bà ta.
- Mẹ... mẹ!
Đỗ Tú Kì đang ngồi nhâm nhi rượu, thấy vẻ mặt nhỏ hốt hoảng, bà ta có chút không hài lòng. Sự thản nhiên của bà ta làm cho nhỏ càng thêm lo lắng.
- Sao vậy, có việc gì mà cuống lên vậy?
- Có chuyện rồi, phải đến sở cảnh sát thôi!
- Sao?
Mẹ con nhỏ vội vã rời khỏi nhà. Không biết hiện giờ tình cảnh như thế nào rồi?
-------------------------------------------------------------------------
Mọi người đã đưa nó vào bệnh viện. Ngọc Mai vui tới mức phát khóc khi tìm thấy nó. Bác sĩ nói nó không ảnh hưởng gì lắm, chỉ cần nghỉ ngơi và cung cấp nước đầy đủ trở lại là ổn. Vậy nên ai cũng có thể an tâm hơn cho nó. Ngọc Mai đã gọi cho ba mẹ mình nói hết mọi việc. Ba mẹ cô rất mừng vì cuối cùng nó cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, đó là minh oan cho Lý Hải Hoàng, ba nó. Ba mẹ cô cũng đã kể lại sự việc với mẹ nó và bà quản gia, họ cũng rất mừng và đang trên đường tới bệnh viện.
Về phần Dương Quân Minh, họ vẫn chưa tới đồn cảnh sát nên tạm thời ông ta vẫn được giam giữ chờ họ tới đó lập biên bản. Nhưng có lẽ, tới đó muộn như thế này sẽ lại tiếp tục tạo thêm mầm mống gây hại cho nó. Bởi vì sao? Vì Dương Ngọc Mễ đã ở sở cảnh sát trước họ rồi!
--------------------------------------------------------------------------------
Dương Ngọc Mễ đút một sấp tiền vào tay bảo vệ gác cổng nhà giam. Nhỏ nói nhỏ nhẹ đề phòng xung quanh:
- Canh cho cẩn thận vào, ngậm mồm lại nếu không tôi sẽ không tha cho ông đâu!
- Đã có tiền tôi ngu gì mà nói ra! Vào thăm ông ta đi, tôi không làm phiền mấy người nữa!
- Canh cẩn thận đấy!
- Biết rồi!
Nhỏ vào trong, Dương Quân Minh đang ngồi trong khó chịu. Nhỏ nhìn ông ta, chuyện gì mà lại thế này?
- Ba.
- Ngọc Mễ, Tú Kì... sao hai người lại vào đây? Nguy hiểm lắm!
- Ba sao rồi? Sao lại thế này?
- Lý Mỹ Hà đã biết mọi chuyện, giờ ta đang lo con và mẹ con cũng liên lụy. - ông ta.
- Ba cô ta được minh oan sao? - Nhỏ khó chịu.
- Từ bây giờ hãy coi ta như không quen biết, tiếp tục giả làm con gái Dương Thiên đàn em của ba! - ông ta đau lòng.
- Sao cơ, tiếp tục giả làm con gái ông ta rồi bỏ mặc ba sao?
- Như thế tốt hơn, bà nữa Tú Kì, tiếp tục giả làm vợ của Dương Thiên đi!
Mẹ nhỏ bắt đầu lo lắng hơn nữa, lần đầu tiên những con quỷ độc ác biết khóc:
- Nhưng, hức... ông thì sao?
- Không sao, có thể ta bị tử hình nhưng đến lúc ấy hai người vẫn an toàn và có thể lo liệu xử lí những việc khác được. Lấy tiền mua lại công ti của tôi, giả làm người không quen biết cũng là muốn bà giữ vững cái công ti đó giúp tôi! - ông ta nắm tay Đỗ Tú Kì.
''Rầm''... tên bảo vệ gác cổng hốt hoảng chạy vào, hắn ta kêu:
- Ra mau, đám người nhà họ Trương tới rồi, nhanh không kẻo lộ!
- Ra đi! - ông ta.
Nhỏ tức giận xiết hai tay, cả hai ra ngoài. Hắn đã bắt đầu tới chỗ lập biên bản. Nhỏ nhìn thấy vậy cảm thấy rất sợ hãi nhưng ba nhỏ đã ra lệnh nhỏ phải tiếp tục giả làm con gái Dương Thiên nên nhỏ buộc phải rời đi. Ra ngoài, nhỏ đá vào thùng rác bên đường, rít lên:
- Chẳng lẽ cứ mặc ba vậy sao mẹ?
- Phải nghe theo lời ba con, trước hết về mua lại công ti của ba con đã!
- Vâng.
Nhỏ lái xe đi, Lý Mỹ Hà, nếu ba tao bị tù hay bị tử hình, tao nhất định sẽ không tha cho mày! (nói như gì ấy, phạm tội lại không được phép ngồi tù?)
------------------------------------------------------------------------
Cô vẫn ở trong bệnh viện trông nom nó. Tay nó bắt đầu động đậy, nó từ từ mở mắt. Cô thấy nó tỉnh thì mừng rỡ, gọi bác sĩ kiểm tra cho nó. Xong xuôi, cô lại ngồi bện cạnh nắm tay nó, môi nở nụ cười tươi hơn bao giờ hết.
- Cậu tỉnh rồi!
- Ngọc Mai...
Cô đỡ nó dậy, lấy táo cho nó ăn. Cô mua toàn hoa quả thật nhiều nước để cung cấp cho nó. Nó nhìn xung quanh, lên tiếng hỏi, giọng vẫn còn khá mệt:
- Mọi người đâu hết rồi?
- Đến sở cảnh sát lập biên bản rồi! Ba cậu cuối cùng cũng được minh oan!
- Ừm, mình định xong việc lần này sẽ lại về Sky, mình không còn nhiệm vụ gì ở gia đình nhà họ Trương nữa! - Đôi mắt nó khẽ buồn.
- Ừ... - cô cũng buồn, hiện giờ cô thấy rất tiếc khi phải xa Nhất Nam.
Cô gọt táo đưa cho nó một miếng. Nó đã nhận thấy cô có vẻ buồn, nó cũng hiểu cô đang nghĩ gì.
- Cậu nhớ Nhất Nam phải không?
- Hả - cô đỏ mặt - Sao cậu biết?
- Hì hì...
- Ừm, Nhất Nam cũng có kể với mình về chuyện của cậu, Quân và Hải - cô nhân đây thăm dò nó.
- Cậu thì đúng rồi nhưng tên óc lợn thì sai!
- Không, Quân đã thừa nhận với Nam rồi, chỉ là không nói với cậu thôi!
Nó đứng hình, hắn đã thừa nhận với anh? Nó không thể nào tin nổi được hắn cũng thích mình giống như cậu thích nó. Nó cũng chợt cảm thấy lòng ấm áp, nhưng bất chợt môi nó hiện lên một nụ cười chua xót. Thế thì sao chứ? Nó và hắn cũng đâu thể đến với nhau! Vậy thì chuyện nó thích hắn hay hắn thích nó đâu còn quan trọng nữa.
- Thì sao chứ? - nó nói với cô.
- Cậu cũng thích Quân phải không? - cô hỏi nó.
- Ừ, nhưng có lẽ mình và hắn không thể có cơ hội được, vì vậy quên đi, mình sẽ quên hết tất cả, về sống cuộc sống trước đây!
Cô chợt im lặng, nó cũng im lặng. Thật là buồn, cuối cùng cũng biết nó yêu ai nhưng lại không có sự kết thúc tốt đẹp. Cô nhìn nó, không thể cho nhau cơ hội sao? Nó định chối bỏ tình cảm của mình? Cô chỉ lặng lẽ tiếp tục gọt táo.
Còn độc giả, các bạn nghĩ chuyện tình của nó có kết thúc như thế này không? Hay là sẽ có hậu hơn? Các bạn mong chờ kết thúc như thế nào??? Và mời các bạn đón xem chap tiếp nhé! Lưu ý là cốt truyện còn dài, chưa full nên mọi người đừng ném đá sau khi đọc xong chap này nha!!!
Tại biệt thự nhà Dương Ngọc Mễ, nhỏ đang ngồi sơn móng tay. Nhìn nhỏ vô cùng nhàn rỗi, cũng phải vì nhỏ là tiểu thư lười biếng chỉ biết đỏm dáng là chính. Nhỏ giơ ngón tay lên thổi thổi, quả thực màu sơn lần này không tồi chút nào. Chợt điện thoại nhỏ rung lên từng hồi. Nhỏ khó chịu vươn tay với lấy cái điện thoại. Đang sơn móng lại còn có người làm phiền. Nhỏ nhìn màn hình,... có việc gì mà người của ba lại gọi vào giờ này thế này?
- Có việc gì?
- Thưa tiểu thư, ông chủ, ông chủ...
Nhỏ nhíu mày, bất giác thấy bồn chồn, nhỏ quát to vào trong điện thoại:
- Làm sao?
- Dạ...
''Bốp'', chiếc điện thoại rơi xuống đất. Dương Ngọc Mễ bắt đầu cảm thấy hốt hoảng. Nhỏ luống cuống đi đi lại lại.
- Chết rồi... Phải đến sở cảnh sát ngay!
Nhỏ thay thật nhanh bộ quần áo để ra ngoài. Nhỏ cuống cuồng lên làm rơi hết đồ đạc. Chợt nhỏ nhớ tới Đỗ Tú Kì - Dương phu nhân, nhỏ chạy lên phòng bà ta.
- Mẹ... mẹ!
Đỗ Tú Kì đang ngồi nhâm nhi rượu, thấy vẻ mặt nhỏ hốt hoảng, bà ta có chút không hài lòng. Sự thản nhiên của bà ta làm cho nhỏ càng thêm lo lắng.
- Sao vậy, có việc gì mà cuống lên vậy?
- Có chuyện rồi, phải đến sở cảnh sát thôi!
- Sao?
Mẹ con nhỏ vội vã rời khỏi nhà. Không biết hiện giờ tình cảnh như thế nào rồi?
-------------------------------------------------------------------------
Mọi người đã đưa nó vào bệnh viện. Ngọc Mai vui tới mức phát khóc khi tìm thấy nó. Bác sĩ nói nó không ảnh hưởng gì lắm, chỉ cần nghỉ ngơi và cung cấp nước đầy đủ trở lại là ổn. Vậy nên ai cũng có thể an tâm hơn cho nó. Ngọc Mai đã gọi cho ba mẹ mình nói hết mọi việc. Ba mẹ cô rất mừng vì cuối cùng nó cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, đó là minh oan cho Lý Hải Hoàng, ba nó. Ba mẹ cô cũng đã kể lại sự việc với mẹ nó và bà quản gia, họ cũng rất mừng và đang trên đường tới bệnh viện.
Về phần Dương Quân Minh, họ vẫn chưa tới đồn cảnh sát nên tạm thời ông ta vẫn được giam giữ chờ họ tới đó lập biên bản. Nhưng có lẽ, tới đó muộn như thế này sẽ lại tiếp tục tạo thêm mầm mống gây hại cho nó. Bởi vì sao? Vì Dương Ngọc Mễ đã ở sở cảnh sát trước họ rồi!
--------------------------------------------------------------------------------
Dương Ngọc Mễ đút một sấp tiền vào tay bảo vệ gác cổng nhà giam. Nhỏ nói nhỏ nhẹ đề phòng xung quanh:
- Canh cho cẩn thận vào, ngậm mồm lại nếu không tôi sẽ không tha cho ông đâu!
- Đã có tiền tôi ngu gì mà nói ra! Vào thăm ông ta đi, tôi không làm phiền mấy người nữa!
- Canh cẩn thận đấy!
- Biết rồi!
Nhỏ vào trong, Dương Quân Minh đang ngồi trong khó chịu. Nhỏ nhìn ông ta, chuyện gì mà lại thế này?
- Ba.
- Ngọc Mễ, Tú Kì... sao hai người lại vào đây? Nguy hiểm lắm!
- Ba sao rồi? Sao lại thế này?
- Lý Mỹ Hà đã biết mọi chuyện, giờ ta đang lo con và mẹ con cũng liên lụy. - ông ta.
- Ba cô ta được minh oan sao? - Nhỏ khó chịu.
- Từ bây giờ hãy coi ta như không quen biết, tiếp tục giả làm con gái Dương Thiên đàn em của ba! - ông ta đau lòng.
- Sao cơ, tiếp tục giả làm con gái ông ta rồi bỏ mặc ba sao?
- Như thế tốt hơn, bà nữa Tú Kì, tiếp tục giả làm vợ của Dương Thiên đi!
Mẹ nhỏ bắt đầu lo lắng hơn nữa, lần đầu tiên những con quỷ độc ác biết khóc:
- Nhưng, hức... ông thì sao?
- Không sao, có thể ta bị tử hình nhưng đến lúc ấy hai người vẫn an toàn và có thể lo liệu xử lí những việc khác được. Lấy tiền mua lại công ti của tôi, giả làm người không quen biết cũng là muốn bà giữ vững cái công ti đó giúp tôi! - ông ta nắm tay Đỗ Tú Kì.
''Rầm''... tên bảo vệ gác cổng hốt hoảng chạy vào, hắn ta kêu:
- Ra mau, đám người nhà họ Trương tới rồi, nhanh không kẻo lộ!
- Ra đi! - ông ta.
Nhỏ tức giận xiết hai tay, cả hai ra ngoài. Hắn đã bắt đầu tới chỗ lập biên bản. Nhỏ nhìn thấy vậy cảm thấy rất sợ hãi nhưng ba nhỏ đã ra lệnh nhỏ phải tiếp tục giả làm con gái Dương Thiên nên nhỏ buộc phải rời đi. Ra ngoài, nhỏ đá vào thùng rác bên đường, rít lên:
- Chẳng lẽ cứ mặc ba vậy sao mẹ?
- Phải nghe theo lời ba con, trước hết về mua lại công ti của ba con đã!
- Vâng.
Nhỏ lái xe đi, Lý Mỹ Hà, nếu ba tao bị tù hay bị tử hình, tao nhất định sẽ không tha cho mày! (nói như gì ấy, phạm tội lại không được phép ngồi tù?)
------------------------------------------------------------------------
Cô vẫn ở trong bệnh viện trông nom nó. Tay nó bắt đầu động đậy, nó từ từ mở mắt. Cô thấy nó tỉnh thì mừng rỡ, gọi bác sĩ kiểm tra cho nó. Xong xuôi, cô lại ngồi bện cạnh nắm tay nó, môi nở nụ cười tươi hơn bao giờ hết.
- Cậu tỉnh rồi!
- Ngọc Mai...
Cô đỡ nó dậy, lấy táo cho nó ăn. Cô mua toàn hoa quả thật nhiều nước để cung cấp cho nó. Nó nhìn xung quanh, lên tiếng hỏi, giọng vẫn còn khá mệt:
- Mọi người đâu hết rồi?
- Đến sở cảnh sát lập biên bản rồi! Ba cậu cuối cùng cũng được minh oan!
- Ừm, mình định xong việc lần này sẽ lại về Sky, mình không còn nhiệm vụ gì ở gia đình nhà họ Trương nữa! - Đôi mắt nó khẽ buồn.
- Ừ... - cô cũng buồn, hiện giờ cô thấy rất tiếc khi phải xa Nhất Nam.
Cô gọt táo đưa cho nó một miếng. Nó đã nhận thấy cô có vẻ buồn, nó cũng hiểu cô đang nghĩ gì.
- Cậu nhớ Nhất Nam phải không?
- Hả - cô đỏ mặt - Sao cậu biết?
- Hì hì...
- Ừm, Nhất Nam cũng có kể với mình về chuyện của cậu, Quân và Hải - cô nhân đây thăm dò nó.
- Cậu thì đúng rồi nhưng tên óc lợn thì sai!
- Không, Quân đã thừa nhận với Nam rồi, chỉ là không nói với cậu thôi!
Nó đứng hình, hắn đã thừa nhận với anh? Nó không thể nào tin nổi được hắn cũng thích mình giống như cậu thích nó. Nó cũng chợt cảm thấy lòng ấm áp, nhưng bất chợt môi nó hiện lên một nụ cười chua xót. Thế thì sao chứ? Nó và hắn cũng đâu thể đến với nhau! Vậy thì chuyện nó thích hắn hay hắn thích nó đâu còn quan trọng nữa.
- Thì sao chứ? - nó nói với cô.
- Cậu cũng thích Quân phải không? - cô hỏi nó.
- Ừ, nhưng có lẽ mình và hắn không thể có cơ hội được, vì vậy quên đi, mình sẽ quên hết tất cả, về sống cuộc sống trước đây!
Cô chợt im lặng, nó cũng im lặng. Thật là buồn, cuối cùng cũng biết nó yêu ai nhưng lại không có sự kết thúc tốt đẹp. Cô nhìn nó, không thể cho nhau cơ hội sao? Nó định chối bỏ tình cảm của mình? Cô chỉ lặng lẽ tiếp tục gọt táo.
Còn độc giả, các bạn nghĩ chuyện tình của nó có kết thúc như thế này không? Hay là sẽ có hậu hơn? Các bạn mong chờ kết thúc như thế nào??? Và mời các bạn đón xem chap tiếp nhé! Lưu ý là cốt truyện còn dài, chưa full nên mọi người đừng ném đá sau khi đọc xong chap này nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.