Chương 32: Không Muốn Thân Với Hắn Như Trước
secret girl- sthh
21/01/2016
Buổi trưa, Nó sắp sách chuẩn bị ra về. Cô ra lấy xe, nó xuống sau và đi
cùng Nhất Hải. Từ lúc ở căng tin về tới giờ, cậu quan tâm nó vô cùng.
Nào là bắt nó uống sữa, rồi ra lệnh cho Ngọc Mai phải cho nó đi khám lại sức khỏe ở bệnh viện... Mặc dù cậu quan tâm như vậy nhưng nó lại thấy
phiền toái lắm cơ, cứ như là nó là trẻ mẫu giáo không bằng. Đã thế, càng lúc càng có thêm ánh mắt tia điện xẹt qua người nó của mấy nhỏ ghen ăn
tức ở làm nó rùng mình. Nó nghĩ và tự hỏi không biết là hôm nay cậu ăn
trúng cái thứ gì. Nhất quyết là phải cho cậu vào viện để kiểm tra chứ
không giai đoạn cuối không kịp cứu chữa thì toi mất. Ngọc Mai lấy xe
ra, nó lên xe. Trước khi lên còn nhận được cái ''chào'' vô cùng thân
thiện từ cậu. Nó đến độn thổ mất. Hôm nay cậu toàn hành động kì quặc.
Ngọc Mai bắt đầu thấy có chút gì đó ở đây. Cô chợt quay sang hắn, từ
sáng tới giờ hắn im re, chẳng nói câu nào và cô cũng thấy cảm giác ấy y
hệt như cậu. Nhưng cô lại có chút ngẩn ngơ, không hiểu gì cả. Người ta
nói người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc, nhưng
có lẽ cô là một trường hợp ngoại lệ rồi thì phải. Cô chở nó về biệt thự
họ Trương.
---------------------------------------------------------------------------------
Nó bước vào nhà, vẫy tay chào Ngọc Mai. Nó lên phòng cất đồ đạc rồi thay quần áo dễ chịu ra để xuống nhà làm việc. Bước vào trong bếp, mọi người đang làm việc vui vẻ, ai nấy đều bận bịu với công việc riêng của mình. Nó vào khu bếp của nó, các nguyên liệu sẵn sàng cho món sườn hấp hạt kê đã đầy đủ. Từ hôm đi chơi tới nay, hôm nay hắn mới quay lại món này. Nó nhìn đồ đạc rồi bắt tay vào làm. Nấu cho hắn, tự dưng nó lại nghĩ về ngày hôm trước hắn không giúp nó. Có lẽ ngay từ đầu nó đã sai khi nghĩ hắn hòa đồng với nó. Từ nay nó sẽ giữ khoảng cách cần thiết với hắn, tránh bản thân lại một lần nữa tưởng bở. Nó quay lại công việc nấu nướng. Món sườn hấp hạt kê nhanh chóng được hoàn thành.
Bữa ăn tại nhà họ Trương diễn ra. Ba hắn có để ý hành động của nó và hắn hai hôm nay. Ông thấy có điều gì đó như hai người rất xa cách. Tốt, hắn đã làm theo lời ông, vậy là ông có thể chắc chắn hắn không bao giờ thương hại nó.
--------------------------------------------------------------------------------------
Buổi chiều, nó lại chuẩn bị đến trường. Đúng là con người ta cứ chỉ loanh quanh luẩn quẩn ở cái việc đi học, về nhà rồi lại đi học... Nhưng mà không học thì làm gì Trái Đất này có thể phát triển mạnh được. Vậy là con người ta chấp nhận đi trong cái vòng luẩn quẩn ấy. Nó vào lớp, Ngọc Mai xuống căng tin cầm theo hai cốc trà sữa lên lớp. Nó và cô ngồi vừa uống vừa nói chuyện vui vẻ. Chợt cô ngưng lại một chút, cô cần hỏi nó một chuyện mà cô và anh sáng nay trong giờ ra chơi đã nói với nhau. (Ngọc Mai và Nhất Nam chỉ có tẩm ngẩm tầm ngầm đi hẹn gặp nhau thôi!). Cô nhìn nó:
- Hôm qua tới giờ sao rồi?
Nó ngẩn tò te, cô đang hỏi vấn đề gì vậy nhỉ?
- Là sao? Hỏi về sức khỏe hả, mình khỏe hơn nhiều rồi, không cần lo lắng!
- Không, Quân và cậu cơ!
Nó ngồi nhìn cô. Nên nói sao bây giờ nhỉ? Cô tiếp:
- Hôm trước cậu ta không giúp cậu nhưng tớ và Nhất Nam thấy cậu ta như kiểu là bị ép ấy. (ồ)
- Cậu và Nhất Nam hả?...
Cô đỏ mặt, mắng nó:
- Mỹ Hà, cậu thôi ngay đi!
Nó cười cô. Nó nghĩ thầm, bị ép ư? Sao lại ép, ai ép hắn làm gì? Đằng nào suy đi xét lại cũng chỉ thấy một điều: nó không nên quá thân hắn, vì nó giống như là phạm nhân đối với gia đình hắn vậy.
- Mình không quan tâm tới nữa, dù sao mình và hắn ta cũng không nên vượt quá mức người hầu và cậu chủ. Mình nghĩ mình không thể làm bạn với hắn ta. Dù sao gia đình hắn cũng không tin ba mình.
- Ừm, mình hiểu rồi.
Nhất Nam đứng ngoài nghe hết cuộc nói chuyện. Quả như là anh nghĩ. Hiện giờ trong đầu anh hiện lên một mối mòng mòng: Nhất Hải quan tâm nó, hành động lạ lùng của nó và hắn... Có thể coi mớ mòng mòng này là gì bây giờ nhỉ? Anh đi về phía phòng hội trưởng, thật sự là đau đầu...
Buổi học bắt đầu, các môn học được tất cả chú ý theo dõi. Thỉnh thoảng ngôi trường này cũng ngoan đột xuất đó là học sinh chăm nghe giảng và không xảy ra lộn xộn trong trường. Những lúc như thế thầy cô mới bắt đầu cảm thấy an nhàn, chứ không nhiều khi phải nghĩ đau đầu vô cùng. (thứ lỗi tác giả tua nhanh đoạn học buổi chiều này)
-----------------------Buổi học kết thúc------------------
Tất cả học sinh lại tấp nập cùng nhau ra về. Từng cặp bạn bè một trở về nhà cùng nhau. Nhưng quả thực, không ai biết những người đang đi cùng nhau trên sân trường ấy có thực sự là bạn, hay chỉ là theo ai giàu có, quyền lực như đám bạn của Dương Ngọc Mễ? Nó cũng trở về nhà, ngày hôm nay nó cảm thấy rất yên bình trong cái trường này. Có lẽ vì hôm nay học sinh ''ngoan đột xuất''.
---------------------------------------------------------
Bữa tối tại nhà hắn diễn ra. Nhưng mà hầu hết ai trong nhà cũng đều cảm thấy chán nản. Cả ngày hôm nay nó nói rất ít nên hắn thấy bực bội. Vì vậy bữa tối cứ sai nó đi như chong chóng. Tất cả mọi người trong nhà, từ a đến z đều thấy cái sự hành hạ nó của hắn có chút tình cảm gì đó xen vào nữa, chỉ là không biết tình cảm ghét hay thích thôi ~.
Nó thấy hắn sai đi mòng mòng cũng mặc kệ, cứ đi theo ý hắn không cãi câu gì. Chị Ly sắp rơi hết hàm do ngạc nhiên... Mỹ Hà cá tính của chị bị ai bắt cóc mất rồi? Hôm nay sao nó hiền dữ ta?... Nhưng thực chất, hôm nay nó hiền chỉ vì nó đang muốn tránh hắn ra, nó không muốn quá thân như bạn bè với hắn giống trước đây nữa.
Hắn thì thấy nó im re chẳng cãi lại như mọi hôm đâm chán. Hắn hành hạ nó thực ra chỉ là muốn nó mở miệng nói một cậu. Hắn đi ra phòng khách làm người hầu í ới gọi theo:
- Cậu chủ không ăn nữa ạ?
- Không ngon à cậu chủ?
Mọi người nhìn hắn căng thẳng sau đó nếm một miếng. Món ăn bình thường mà đâu có gì đâu? Chắc cậu ăn xong rồi. Nó đi dọn dẹp đồ đạc chợt Nhất Hải gọi điện, nó ra vườn bắt máy. Hắn thấy nó ra vườn cũng ra theo rình trộm.
- Alô, sao thế Nhất Hải, mình đang dọn dẹp mà!
- Sao cơ đi xem phim á? Rảnh quá đấy!
- Eo ơi ông nài nỉ kinh vừa thôi, nổi hết da gà rồi. Tôi đi tôi đi đừng rên nữa!
Nó thở dài cúp máy, bây giờ nó khẳng định căn bệnh cậu bị từ sáng tới giờ đã trở thành giai đoạn cuối thực sự. Có khả năng chết người. Giọng cậu vừa rồi rủ nó điệu hơn con gái, chảy rớt ra rồi! Hắn nghe qua tình hình cũng hiểu cậu muốn rủ nó đi xem phim. Bất chợt hắn cảm thấy bực bội trong lòng.
Nó dọn dẹp xong chuẩn bị đồ đến rạp chiếu phim. Hắn thấy nó đi tự dưng cũng muốn đi cùng. Hắn mặt dày bám theo nó. Nó bây giờ bắt buộc phải mở miệng choảng nhau với hắn.
- Anh có bị làm sao không thế hả?
- Tôi không sao, lâu rồi không đi xem phim hôm nay muốn đi cùng cô.
- Tôi đi với Nhất Hải.
- Không sao tôi nói với cậu ta cho.
Cuối cùng nó cũng bó tay:
- Kệ anh, anh thích bảo sao với Nhất Hải thì bảo!
Vậy là hắn mặt dày đi theo nó. Nó bắt xe tắc xi hắn cũng leo lên luôn. Nó đến điên lên mất thôi. Ngày hôm nay thật lắm người bị bệnh!
---------------------------------------------------------------------------------
Nó bước vào nhà, vẫy tay chào Ngọc Mai. Nó lên phòng cất đồ đạc rồi thay quần áo dễ chịu ra để xuống nhà làm việc. Bước vào trong bếp, mọi người đang làm việc vui vẻ, ai nấy đều bận bịu với công việc riêng của mình. Nó vào khu bếp của nó, các nguyên liệu sẵn sàng cho món sườn hấp hạt kê đã đầy đủ. Từ hôm đi chơi tới nay, hôm nay hắn mới quay lại món này. Nó nhìn đồ đạc rồi bắt tay vào làm. Nấu cho hắn, tự dưng nó lại nghĩ về ngày hôm trước hắn không giúp nó. Có lẽ ngay từ đầu nó đã sai khi nghĩ hắn hòa đồng với nó. Từ nay nó sẽ giữ khoảng cách cần thiết với hắn, tránh bản thân lại một lần nữa tưởng bở. Nó quay lại công việc nấu nướng. Món sườn hấp hạt kê nhanh chóng được hoàn thành.
Bữa ăn tại nhà họ Trương diễn ra. Ba hắn có để ý hành động của nó và hắn hai hôm nay. Ông thấy có điều gì đó như hai người rất xa cách. Tốt, hắn đã làm theo lời ông, vậy là ông có thể chắc chắn hắn không bao giờ thương hại nó.
--------------------------------------------------------------------------------------
Buổi chiều, nó lại chuẩn bị đến trường. Đúng là con người ta cứ chỉ loanh quanh luẩn quẩn ở cái việc đi học, về nhà rồi lại đi học... Nhưng mà không học thì làm gì Trái Đất này có thể phát triển mạnh được. Vậy là con người ta chấp nhận đi trong cái vòng luẩn quẩn ấy. Nó vào lớp, Ngọc Mai xuống căng tin cầm theo hai cốc trà sữa lên lớp. Nó và cô ngồi vừa uống vừa nói chuyện vui vẻ. Chợt cô ngưng lại một chút, cô cần hỏi nó một chuyện mà cô và anh sáng nay trong giờ ra chơi đã nói với nhau. (Ngọc Mai và Nhất Nam chỉ có tẩm ngẩm tầm ngầm đi hẹn gặp nhau thôi!). Cô nhìn nó:
- Hôm qua tới giờ sao rồi?
Nó ngẩn tò te, cô đang hỏi vấn đề gì vậy nhỉ?
- Là sao? Hỏi về sức khỏe hả, mình khỏe hơn nhiều rồi, không cần lo lắng!
- Không, Quân và cậu cơ!
Nó ngồi nhìn cô. Nên nói sao bây giờ nhỉ? Cô tiếp:
- Hôm trước cậu ta không giúp cậu nhưng tớ và Nhất Nam thấy cậu ta như kiểu là bị ép ấy. (ồ)
- Cậu và Nhất Nam hả?...
Cô đỏ mặt, mắng nó:
- Mỹ Hà, cậu thôi ngay đi!
Nó cười cô. Nó nghĩ thầm, bị ép ư? Sao lại ép, ai ép hắn làm gì? Đằng nào suy đi xét lại cũng chỉ thấy một điều: nó không nên quá thân hắn, vì nó giống như là phạm nhân đối với gia đình hắn vậy.
- Mình không quan tâm tới nữa, dù sao mình và hắn ta cũng không nên vượt quá mức người hầu và cậu chủ. Mình nghĩ mình không thể làm bạn với hắn ta. Dù sao gia đình hắn cũng không tin ba mình.
- Ừm, mình hiểu rồi.
Nhất Nam đứng ngoài nghe hết cuộc nói chuyện. Quả như là anh nghĩ. Hiện giờ trong đầu anh hiện lên một mối mòng mòng: Nhất Hải quan tâm nó, hành động lạ lùng của nó và hắn... Có thể coi mớ mòng mòng này là gì bây giờ nhỉ? Anh đi về phía phòng hội trưởng, thật sự là đau đầu...
Buổi học bắt đầu, các môn học được tất cả chú ý theo dõi. Thỉnh thoảng ngôi trường này cũng ngoan đột xuất đó là học sinh chăm nghe giảng và không xảy ra lộn xộn trong trường. Những lúc như thế thầy cô mới bắt đầu cảm thấy an nhàn, chứ không nhiều khi phải nghĩ đau đầu vô cùng. (thứ lỗi tác giả tua nhanh đoạn học buổi chiều này)
-----------------------Buổi học kết thúc------------------
Tất cả học sinh lại tấp nập cùng nhau ra về. Từng cặp bạn bè một trở về nhà cùng nhau. Nhưng quả thực, không ai biết những người đang đi cùng nhau trên sân trường ấy có thực sự là bạn, hay chỉ là theo ai giàu có, quyền lực như đám bạn của Dương Ngọc Mễ? Nó cũng trở về nhà, ngày hôm nay nó cảm thấy rất yên bình trong cái trường này. Có lẽ vì hôm nay học sinh ''ngoan đột xuất''.
---------------------------------------------------------
Bữa tối tại nhà hắn diễn ra. Nhưng mà hầu hết ai trong nhà cũng đều cảm thấy chán nản. Cả ngày hôm nay nó nói rất ít nên hắn thấy bực bội. Vì vậy bữa tối cứ sai nó đi như chong chóng. Tất cả mọi người trong nhà, từ a đến z đều thấy cái sự hành hạ nó của hắn có chút tình cảm gì đó xen vào nữa, chỉ là không biết tình cảm ghét hay thích thôi ~.
Nó thấy hắn sai đi mòng mòng cũng mặc kệ, cứ đi theo ý hắn không cãi câu gì. Chị Ly sắp rơi hết hàm do ngạc nhiên... Mỹ Hà cá tính của chị bị ai bắt cóc mất rồi? Hôm nay sao nó hiền dữ ta?... Nhưng thực chất, hôm nay nó hiền chỉ vì nó đang muốn tránh hắn ra, nó không muốn quá thân như bạn bè với hắn giống trước đây nữa.
Hắn thì thấy nó im re chẳng cãi lại như mọi hôm đâm chán. Hắn hành hạ nó thực ra chỉ là muốn nó mở miệng nói một cậu. Hắn đi ra phòng khách làm người hầu í ới gọi theo:
- Cậu chủ không ăn nữa ạ?
- Không ngon à cậu chủ?
Mọi người nhìn hắn căng thẳng sau đó nếm một miếng. Món ăn bình thường mà đâu có gì đâu? Chắc cậu ăn xong rồi. Nó đi dọn dẹp đồ đạc chợt Nhất Hải gọi điện, nó ra vườn bắt máy. Hắn thấy nó ra vườn cũng ra theo rình trộm.
- Alô, sao thế Nhất Hải, mình đang dọn dẹp mà!
- Sao cơ đi xem phim á? Rảnh quá đấy!
- Eo ơi ông nài nỉ kinh vừa thôi, nổi hết da gà rồi. Tôi đi tôi đi đừng rên nữa!
Nó thở dài cúp máy, bây giờ nó khẳng định căn bệnh cậu bị từ sáng tới giờ đã trở thành giai đoạn cuối thực sự. Có khả năng chết người. Giọng cậu vừa rồi rủ nó điệu hơn con gái, chảy rớt ra rồi! Hắn nghe qua tình hình cũng hiểu cậu muốn rủ nó đi xem phim. Bất chợt hắn cảm thấy bực bội trong lòng.
Nó dọn dẹp xong chuẩn bị đồ đến rạp chiếu phim. Hắn thấy nó đi tự dưng cũng muốn đi cùng. Hắn mặt dày bám theo nó. Nó bây giờ bắt buộc phải mở miệng choảng nhau với hắn.
- Anh có bị làm sao không thế hả?
- Tôi không sao, lâu rồi không đi xem phim hôm nay muốn đi cùng cô.
- Tôi đi với Nhất Hải.
- Không sao tôi nói với cậu ta cho.
Cuối cùng nó cũng bó tay:
- Kệ anh, anh thích bảo sao với Nhất Hải thì bảo!
Vậy là hắn mặt dày đi theo nó. Nó bắt xe tắc xi hắn cũng leo lên luôn. Nó đến điên lên mất thôi. Ngày hôm nay thật lắm người bị bệnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.