Chương 22
Soland
03/08/2020
Đối với những thuyền phu đi biển mà nói, trên tàu hoàn toàn không có phụ nữ, nên việc đoạn tụ cũng ngầm cho phép, nhưng chuyện này vốn dĩ không một ai nói ra, giờ phút này thiếu niên kia đột nhiên làm loạn, khiến những thuyền phu được cứu lên đứng ngốc lăng một chỗ, sau đó lúng túng không biết làm sao, lão nhân lớn tuổi nhất gương mặt đỏ bừng vội vàng chạy tới ôm cứng người thanh niên, sau đó che miệng hắn, không để cho hắn nói tiếp:
“Đừng làm loạn, A Sinh nghe lời, nghe lời ta…..!”
Thiếu niên gầy yếu bị ôm chặt không thể động đậy, miệng bị che không ngừng giãy giụa muốn nói, uất ức một hồi khiến nước mắt lăn dài rơi xuống tay của lão nhân, đôi mắt đẫm lệ mông lung, ánh mắt gắt gao nhìn Ly Ca Tiếu, thâm thiết mà khẩn cầu.
“Tìm một chút xem…..có lẽ hắn còn sống, ngươi tới đây nhìn xem có hắn ở dưới kia không! Các ngươi cũng xem xem còn có những người khác may mắn sống sót hay không” Cuối cùng vẫn là không đành lòng, Ly Ca Tiếu thở dài nhìn những xác người chết trên mặt biển, quyết định xem xét bốn phía.
Lão nhân nhìn Ly Ca Tiếu, thấy Ly Ca Tiếu hướng người thanh niên vẫy tay ý bảo lại đây, vì vậy buông lỏng cánh tay, thiếu niên mang theo lệ mừng rỡ vọt tới mũi thuyền, cẩn thận nhìn từng cỗ thi thể đang trôi trên biển.
“Tạ ơn đại ân đại đức tiên sinh đã cứu mạng! tạ ơn ân nhân!” Giữa biển rộng lớn, những tưởng phải chết lại gặp được người nhân ái ra tay cứu giúp, lão nhân hướng Ly Ca Tiếu quỳ xuống, dập đầu mấy lần, mấy người kia cũng đều quỳ xuống dập đầu trước Ly Ca Tiếu.
“Chỉ là một cái nhấc tay, xin đừng quỳ ta, lão nhân mau đứng dậy đi!” Vừa nói vội vàng đỡ lão nhân đứng lên.
Đột nhiên thiếu niên chỉ tay về một người ngâm mình trong nước biển kêu lên:
“Là Lý ca……..mau cứu người, mau cứu người!”
Tiểu Mai vội vàng chạy tới, nhìn theo phương hướng thiếu niên chỉ, cũng không kịp cầm dây thừng, một mình tung người nhảy xuống, trực tiếp hướng bên đó bơi đi, Tam Nương ở trên thuyền tìm dây thừng chuẩn bị tiếp ứng Tiểu Mai.
Một hồi lăn lộn kéo người bơi vào thuyền, Tiểu Mai nhận lấy khăn Tam Nương đưa tới, thiếu niên được ôm đưa lên sàn thuyền không có vẻ gì của sự sống.
“Lý ca, mau tỉnh lại, tỉnh lại đi Lý ca!” Gương mặt trắng bệch, mang dáng vẻ của người đã mất, nhưng thiếu niên một mực không tin, ôm người khóc rống lên.
Tiểu Mai nhìn người thiếu niên cảm thấy chua xót, vì vậy muốn tiến lên khuyên nhủ, vừa lại gần phát giác mí mắt người kia giật giật, vì vậy vội vàng kéo thiếu niên ra một bên, bắt mạch trên cổ, lập tức mừng rỡ.
“Tam Nương, mau….nhanh đi vào phòng lấy rương thuốc của ta, người này có thể cứu được!” Vừa nói vừa dùng hai tay áp sát lên ngực người kia ép nước trào ra.
Ngân châm tới tay, Tiểu Mai chỉ lấy mấy cái, nhưng bốn châm vừa đi xuống, người này đột nhiên phun nước từ miệng ra, sau đó ho khan một trận, chợt mở mắt.
“Ca…….ca……….huynh đã tỉnh, huynh không chết, thật sự không có chết!” Thiếu niên kích động nhào vào trong ngực người nọ.
“Tiểu Mai, ngươi thật là thần châm! Người chết cũng cứu sống lại được……..!”
“Hắn vốn không có chết, chỉ là ngạt thở vì nước biển thôi! Nhưng nếu trễ nửa khắc nữa, coi như tính mạng cũng xong luôn!”
Tiểu Mai cất lại ngân châm, cười cười nhìn Tam Nương, Tam Nương hướng Tiểu Mai dựng lên ngón tay cái, khó có được sự khích lệ của đại tỷ khiến cho Tiểu Mai càng thêm cao hứng, vội vàng chạy tới đứng cùng Tam Nương xì xào bán tán.
Hết thảy mọi chuyện thu vào đáy mắt Mã Thừa Ân, toàn bộ người trên thuyền đều bận rộn cứu người, chỉ có hắn đứng đó một mình, không nói một lời tựa như tượng đá.
Trên thuyền chừng hơn mười người, một hai căn phòng này thật sự không đủ dùng, suy tính nửa ngày, cuối cùng quyết định mấy người Nhất Chi Mai dùng một gian, còn dư lại hai gian cho người dân bị nạn. Việc lần này ngược lại khiến mọi chuyện trở nên náo nhiệt, một phòng nho nhỏ bất kể là người vui lòng hay không vui cũng tiến tới ngủ cùng nhau, cũng may chỉ là một buổi tối, người dân bị nạn ngủ một đêm trên thuyền, ngày mai lập tức sẽ đem những người này đưa đến thôn phụ cận trên bờ, nếu không thật sự sẽ to chuyện.
“Đệ không muốn ngủ cạnh hắn, đệ tình nguyện nằm cạnh Sài Hồ….!” Tiểu Mai ôm gối đứng một lúc lập tức nói ra suy nghĩ của mình, nếu để hắn nằm cạnh Mã Thừa Ân, hắn nhất định sẽ mất ngủ.
“Ta đây cũng không muốn nằm cạnh hắn, ta sợ nửa đêm không nhịn được sẽ một tay bóp chết hắn……!” Vừa nói, Sài Hồ nằm xuống ngay sát vách tường, mặt quay vào trong phì phò nhắm mắt.
Tiểu Mai vội vàng chạy tới bên cạnh, đặt chăn xuống, y phục cũng không cởi lập tức chui vào.
Một bên duy nhất còn thừa một cái ghế là để lại cho Tam Nương, nàng một đại cô nương cùng bọn họ chen chúc trong một gian phòng đã rất ủy khuất cho nàng, huống hồ khẳng định một đêm sẽ không ngủ được, chỉ có thể ngồi trên ghế nghỉ ngơi qua một đêm.
“Các ngươi ngủ trước, ta đi boong thuyền hóng mát một chút, dù sao ta cũng không buồn ngủ…..!” Thật ra thì nàng không ưa Mã Thừa Ân, vừa nghĩ tới phải cùng hắn trong một căn phòng, làm sao còn ngủ được.
“Vậy ngươi ngủ phía ngoài cùng đi, dù sao cũng đều là nam nhân….!” Nói lời thật lòng, Ly Ca Tiếu cũng không tình nguyện nằm cạnh hắn, chẳng qua không còn lựa chọn nào khác, cứu người hơn nửa ngày, tất cả mọi người đều mệt mỏi, thân thể rốt cuộc cũng không phải làm bằng sắt đá, mấy ngày nay thuyền liên tục lắc lư thật không an ổn.
Bên cạnh Ly Ca Tiếu còn dư lại một chỗ trống, chỗ kia vừa vặn để hắn nằm xuống, nhưng nằm xuống không thể lộn xộn, vừa động đậy sẽ lại nhớ về quá khứ, Mã Thừa Ân nhìn một chút, ôm chăn kéo cửa đi ra.
Ban đêm trên thuyền gió lớn sẽ không thể ngủ được, dưới khoang thuyền là binh lính của Thiết tướng quân cũng sẽ không thể ngủ được, những phòng khác cũng đầy người, còn dư lại chỉ có phòng bếp có thể ngủ lại, nhưng phòng bếp………chân mày Ly Ca Tiếu nhíu lại, tuy nói là chính hắn không vui lòng, nhưng chỗ kia hiện tại là nơi tuyệt đối không thể ngủ được.
Trong lòng thầm chửi mình xen vào việc của người khác, nhưng vẫn bò dậy, gãi đầu hướng phòng bếp đi tới.
Từ xa nhìn thấy Mã Thừa Ân đang ôm chăn đứng ở cửa phòng bếp không nhúc nhích, Ly Ca Tiếu có chút buồn bực, lại gần một chút bên trong phát ra thanh âm:
“A…..a……ca…….ca…….!” Bên trong truyền tới thanh âm khiến cho người nghe một trận tim đập chân run, thanh âm của thiếu niên có chút run rẩy.
“A Sinh……A Sinh………Ta cho dù có chết……..cũng ….!” Giọng nam nhân thô trọng.
“Ca…….nếu huynh chết……..a………ta liền cùng……….cùng huynh cùng nhau……chết…………a………..a!”
“Đồ ngốc……..ta đã hại ngươi…………!” Thanh âm nam nhân trở nên nghẹn ngào.
“A……A……a…………Ca…………. mau ôm chặt ta………!”
Tình cảnh bên trong như thế nào, Ly Ca Tiếu không cần nhìn cũng biết, chẳng qua thật không nghĩ tới đã hơn nửa đêm, cư nhiên ở trong bếp lại diễn ra một màn phiên thiên phúc địa thế này, không khỏi khiến hắn có chút lúng túng.
Cửa động, tình huống bên trong như thế nào Ly Ca Tiếu không nhìn thấy, nhưng Mã Thừa Ân thấy được rất rõ, huống chi cửa bếp còn bị rách, thiếu niên nằm trên bàn, tay nắm chặt lấy cạnh bàn, phần da thịt mật sắc đang không ngừng bị nam nhân thô lỗ nắn bóp, hai chân cặp chặt lấy hông nam nhân, lệ rơi đầy mặt, rõ ràng đáng lẽ phải rất thống khổ, nhưng thiếu niên lại tỏ ra rất vui sướng.
Mã Thừa Ân bị hình ảnh trước mặt làm cho chấn động, dù sao đây cũng là lần đầu hắn nhìn thấy xuân cung đồ sống, còn là hai nam nhân như vậy, hắn có thể không chấn động sao.
Hắn biết nhìn như vậy là phi lễ, hai nam nhân làm như vậy hắn vốn cho là chuyện dơ bẩn, nhưng hôm nay chân hắn như bị đóng đinh không thể nhúc nhích.
Rình coi, là hắn vô xỉ, nhưng hình ảnh trước mặt, nhìn biểu lộ nhu mì của thiếu niên, không hiểu sao liền nghĩ đến Ly Ca Tiếu…..sau đó lập tức kinh hãi, ánh mắt cuống quýt rời đi, cũng không nghĩ đến một cái xoay người lại nhìn thấy Ly Ca Tiếu đang đứng sờ sờ sau lưng hắn.
“Hum……..! Còn không mau trở về ngủ đi…….!” Suýt chút nữa thuận miệng kêu lên nhưng bị người bụm miệng, sau đó bên tai truyền tới thanh âm êm ái.
Trong khoảng thời gian ngắn, mặt mũi Mã Thừa Ân đỏ bừng đưa mắt nhìn Ly Ca Tiếu, toàn thân thiêu đốt, ngay cả hạ thân cũng cứng lên
Không phát hiện Mã Thừa Ân có điểm khác thường, Ly Ca Tiếu kéo người rời khỏi phòng bếp, bên trong lửa nóng say sưa, căn bản không biết bên ngoài đã từng có người đến, mà sơ hở duy nhất chính là chiếc chăn còn nằm lại ngoài cửa.
Đêm tối buông xuống mạn thuyền, gió nhè nhẹ mang theo chút sương ẩm lạnh lẽo, nhưng Mã Thừa Ân đang rất nóng, trong người như đang bốc hỏa. Người bị kéo lên boong thuyền liền trở tay đem người phía trước Ly Ca Tiếu kéo lại gần trong ngực.
“Sao…………..?” Mới quay đầu lại định mở miệng nói, lập tức bị người phía sau nắm lấy gáy, môi lập tức áp vào.
Trợn to mắt nhìn tròng mắt rực lửa toát ra từ Mã Thừa Ân, dục vọng trần trụi, bang một tiếng, như có một cái gì đó nổ tung trong đầu Ly Ca Tiếu.
Bị người nọ áp chế, lửa nóng nơi đầu lưỡi không ngừng trêu đùa Ly Ca Tiếu, môi bị người nọ dùng lực mút lấy, hơi thở nam nhân cường hãn, Ly Ca Tiếu lần đầu tiên lãnh giáo, thì ra hắn cũng có lúc chân chính bị người khinh bạc.
Có vài người dục vọng rất nhạt, nhưng không có nghĩa là người nọ không có dục vọng, chẳng qua là hắn chưa gặp phải người chân chính khơi mào dục vọng của hắn.
Sư tử ngủ say bị thức tỉnh dẫn tới cơn nịnh nộ vô tận.
“Đừng làm loạn, A Sinh nghe lời, nghe lời ta…..!”
Thiếu niên gầy yếu bị ôm chặt không thể động đậy, miệng bị che không ngừng giãy giụa muốn nói, uất ức một hồi khiến nước mắt lăn dài rơi xuống tay của lão nhân, đôi mắt đẫm lệ mông lung, ánh mắt gắt gao nhìn Ly Ca Tiếu, thâm thiết mà khẩn cầu.
“Tìm một chút xem…..có lẽ hắn còn sống, ngươi tới đây nhìn xem có hắn ở dưới kia không! Các ngươi cũng xem xem còn có những người khác may mắn sống sót hay không” Cuối cùng vẫn là không đành lòng, Ly Ca Tiếu thở dài nhìn những xác người chết trên mặt biển, quyết định xem xét bốn phía.
Lão nhân nhìn Ly Ca Tiếu, thấy Ly Ca Tiếu hướng người thanh niên vẫy tay ý bảo lại đây, vì vậy buông lỏng cánh tay, thiếu niên mang theo lệ mừng rỡ vọt tới mũi thuyền, cẩn thận nhìn từng cỗ thi thể đang trôi trên biển.
“Tạ ơn đại ân đại đức tiên sinh đã cứu mạng! tạ ơn ân nhân!” Giữa biển rộng lớn, những tưởng phải chết lại gặp được người nhân ái ra tay cứu giúp, lão nhân hướng Ly Ca Tiếu quỳ xuống, dập đầu mấy lần, mấy người kia cũng đều quỳ xuống dập đầu trước Ly Ca Tiếu.
“Chỉ là một cái nhấc tay, xin đừng quỳ ta, lão nhân mau đứng dậy đi!” Vừa nói vội vàng đỡ lão nhân đứng lên.
Đột nhiên thiếu niên chỉ tay về một người ngâm mình trong nước biển kêu lên:
“Là Lý ca……..mau cứu người, mau cứu người!”
Tiểu Mai vội vàng chạy tới, nhìn theo phương hướng thiếu niên chỉ, cũng không kịp cầm dây thừng, một mình tung người nhảy xuống, trực tiếp hướng bên đó bơi đi, Tam Nương ở trên thuyền tìm dây thừng chuẩn bị tiếp ứng Tiểu Mai.
Một hồi lăn lộn kéo người bơi vào thuyền, Tiểu Mai nhận lấy khăn Tam Nương đưa tới, thiếu niên được ôm đưa lên sàn thuyền không có vẻ gì của sự sống.
“Lý ca, mau tỉnh lại, tỉnh lại đi Lý ca!” Gương mặt trắng bệch, mang dáng vẻ của người đã mất, nhưng thiếu niên một mực không tin, ôm người khóc rống lên.
Tiểu Mai nhìn người thiếu niên cảm thấy chua xót, vì vậy muốn tiến lên khuyên nhủ, vừa lại gần phát giác mí mắt người kia giật giật, vì vậy vội vàng kéo thiếu niên ra một bên, bắt mạch trên cổ, lập tức mừng rỡ.
“Tam Nương, mau….nhanh đi vào phòng lấy rương thuốc của ta, người này có thể cứu được!” Vừa nói vừa dùng hai tay áp sát lên ngực người kia ép nước trào ra.
Ngân châm tới tay, Tiểu Mai chỉ lấy mấy cái, nhưng bốn châm vừa đi xuống, người này đột nhiên phun nước từ miệng ra, sau đó ho khan một trận, chợt mở mắt.
“Ca…….ca……….huynh đã tỉnh, huynh không chết, thật sự không có chết!” Thiếu niên kích động nhào vào trong ngực người nọ.
“Tiểu Mai, ngươi thật là thần châm! Người chết cũng cứu sống lại được……..!”
“Hắn vốn không có chết, chỉ là ngạt thở vì nước biển thôi! Nhưng nếu trễ nửa khắc nữa, coi như tính mạng cũng xong luôn!”
Tiểu Mai cất lại ngân châm, cười cười nhìn Tam Nương, Tam Nương hướng Tiểu Mai dựng lên ngón tay cái, khó có được sự khích lệ của đại tỷ khiến cho Tiểu Mai càng thêm cao hứng, vội vàng chạy tới đứng cùng Tam Nương xì xào bán tán.
Hết thảy mọi chuyện thu vào đáy mắt Mã Thừa Ân, toàn bộ người trên thuyền đều bận rộn cứu người, chỉ có hắn đứng đó một mình, không nói một lời tựa như tượng đá.
Trên thuyền chừng hơn mười người, một hai căn phòng này thật sự không đủ dùng, suy tính nửa ngày, cuối cùng quyết định mấy người Nhất Chi Mai dùng một gian, còn dư lại hai gian cho người dân bị nạn. Việc lần này ngược lại khiến mọi chuyện trở nên náo nhiệt, một phòng nho nhỏ bất kể là người vui lòng hay không vui cũng tiến tới ngủ cùng nhau, cũng may chỉ là một buổi tối, người dân bị nạn ngủ một đêm trên thuyền, ngày mai lập tức sẽ đem những người này đưa đến thôn phụ cận trên bờ, nếu không thật sự sẽ to chuyện.
“Đệ không muốn ngủ cạnh hắn, đệ tình nguyện nằm cạnh Sài Hồ….!” Tiểu Mai ôm gối đứng một lúc lập tức nói ra suy nghĩ của mình, nếu để hắn nằm cạnh Mã Thừa Ân, hắn nhất định sẽ mất ngủ.
“Ta đây cũng không muốn nằm cạnh hắn, ta sợ nửa đêm không nhịn được sẽ một tay bóp chết hắn……!” Vừa nói, Sài Hồ nằm xuống ngay sát vách tường, mặt quay vào trong phì phò nhắm mắt.
Tiểu Mai vội vàng chạy tới bên cạnh, đặt chăn xuống, y phục cũng không cởi lập tức chui vào.
Một bên duy nhất còn thừa một cái ghế là để lại cho Tam Nương, nàng một đại cô nương cùng bọn họ chen chúc trong một gian phòng đã rất ủy khuất cho nàng, huống hồ khẳng định một đêm sẽ không ngủ được, chỉ có thể ngồi trên ghế nghỉ ngơi qua một đêm.
“Các ngươi ngủ trước, ta đi boong thuyền hóng mát một chút, dù sao ta cũng không buồn ngủ…..!” Thật ra thì nàng không ưa Mã Thừa Ân, vừa nghĩ tới phải cùng hắn trong một căn phòng, làm sao còn ngủ được.
“Vậy ngươi ngủ phía ngoài cùng đi, dù sao cũng đều là nam nhân….!” Nói lời thật lòng, Ly Ca Tiếu cũng không tình nguyện nằm cạnh hắn, chẳng qua không còn lựa chọn nào khác, cứu người hơn nửa ngày, tất cả mọi người đều mệt mỏi, thân thể rốt cuộc cũng không phải làm bằng sắt đá, mấy ngày nay thuyền liên tục lắc lư thật không an ổn.
Bên cạnh Ly Ca Tiếu còn dư lại một chỗ trống, chỗ kia vừa vặn để hắn nằm xuống, nhưng nằm xuống không thể lộn xộn, vừa động đậy sẽ lại nhớ về quá khứ, Mã Thừa Ân nhìn một chút, ôm chăn kéo cửa đi ra.
Ban đêm trên thuyền gió lớn sẽ không thể ngủ được, dưới khoang thuyền là binh lính của Thiết tướng quân cũng sẽ không thể ngủ được, những phòng khác cũng đầy người, còn dư lại chỉ có phòng bếp có thể ngủ lại, nhưng phòng bếp………chân mày Ly Ca Tiếu nhíu lại, tuy nói là chính hắn không vui lòng, nhưng chỗ kia hiện tại là nơi tuyệt đối không thể ngủ được.
Trong lòng thầm chửi mình xen vào việc của người khác, nhưng vẫn bò dậy, gãi đầu hướng phòng bếp đi tới.
Từ xa nhìn thấy Mã Thừa Ân đang ôm chăn đứng ở cửa phòng bếp không nhúc nhích, Ly Ca Tiếu có chút buồn bực, lại gần một chút bên trong phát ra thanh âm:
“A…..a……ca…….ca…….!” Bên trong truyền tới thanh âm khiến cho người nghe một trận tim đập chân run, thanh âm của thiếu niên có chút run rẩy.
“A Sinh……A Sinh………Ta cho dù có chết……..cũng ….!” Giọng nam nhân thô trọng.
“Ca…….nếu huynh chết……..a………ta liền cùng……….cùng huynh cùng nhau……chết…………a………..a!”
“Đồ ngốc……..ta đã hại ngươi…………!” Thanh âm nam nhân trở nên nghẹn ngào.
“A……A……a…………Ca…………. mau ôm chặt ta………!”
Tình cảnh bên trong như thế nào, Ly Ca Tiếu không cần nhìn cũng biết, chẳng qua thật không nghĩ tới đã hơn nửa đêm, cư nhiên ở trong bếp lại diễn ra một màn phiên thiên phúc địa thế này, không khỏi khiến hắn có chút lúng túng.
Cửa động, tình huống bên trong như thế nào Ly Ca Tiếu không nhìn thấy, nhưng Mã Thừa Ân thấy được rất rõ, huống chi cửa bếp còn bị rách, thiếu niên nằm trên bàn, tay nắm chặt lấy cạnh bàn, phần da thịt mật sắc đang không ngừng bị nam nhân thô lỗ nắn bóp, hai chân cặp chặt lấy hông nam nhân, lệ rơi đầy mặt, rõ ràng đáng lẽ phải rất thống khổ, nhưng thiếu niên lại tỏ ra rất vui sướng.
Mã Thừa Ân bị hình ảnh trước mặt làm cho chấn động, dù sao đây cũng là lần đầu hắn nhìn thấy xuân cung đồ sống, còn là hai nam nhân như vậy, hắn có thể không chấn động sao.
Hắn biết nhìn như vậy là phi lễ, hai nam nhân làm như vậy hắn vốn cho là chuyện dơ bẩn, nhưng hôm nay chân hắn như bị đóng đinh không thể nhúc nhích.
Rình coi, là hắn vô xỉ, nhưng hình ảnh trước mặt, nhìn biểu lộ nhu mì của thiếu niên, không hiểu sao liền nghĩ đến Ly Ca Tiếu…..sau đó lập tức kinh hãi, ánh mắt cuống quýt rời đi, cũng không nghĩ đến một cái xoay người lại nhìn thấy Ly Ca Tiếu đang đứng sờ sờ sau lưng hắn.
“Hum……..! Còn không mau trở về ngủ đi…….!” Suýt chút nữa thuận miệng kêu lên nhưng bị người bụm miệng, sau đó bên tai truyền tới thanh âm êm ái.
Trong khoảng thời gian ngắn, mặt mũi Mã Thừa Ân đỏ bừng đưa mắt nhìn Ly Ca Tiếu, toàn thân thiêu đốt, ngay cả hạ thân cũng cứng lên
Không phát hiện Mã Thừa Ân có điểm khác thường, Ly Ca Tiếu kéo người rời khỏi phòng bếp, bên trong lửa nóng say sưa, căn bản không biết bên ngoài đã từng có người đến, mà sơ hở duy nhất chính là chiếc chăn còn nằm lại ngoài cửa.
Đêm tối buông xuống mạn thuyền, gió nhè nhẹ mang theo chút sương ẩm lạnh lẽo, nhưng Mã Thừa Ân đang rất nóng, trong người như đang bốc hỏa. Người bị kéo lên boong thuyền liền trở tay đem người phía trước Ly Ca Tiếu kéo lại gần trong ngực.
“Sao…………..?” Mới quay đầu lại định mở miệng nói, lập tức bị người phía sau nắm lấy gáy, môi lập tức áp vào.
Trợn to mắt nhìn tròng mắt rực lửa toát ra từ Mã Thừa Ân, dục vọng trần trụi, bang một tiếng, như có một cái gì đó nổ tung trong đầu Ly Ca Tiếu.
Bị người nọ áp chế, lửa nóng nơi đầu lưỡi không ngừng trêu đùa Ly Ca Tiếu, môi bị người nọ dùng lực mút lấy, hơi thở nam nhân cường hãn, Ly Ca Tiếu lần đầu tiên lãnh giáo, thì ra hắn cũng có lúc chân chính bị người khinh bạc.
Có vài người dục vọng rất nhạt, nhưng không có nghĩa là người nọ không có dục vọng, chẳng qua là hắn chưa gặp phải người chân chính khơi mào dục vọng của hắn.
Sư tử ngủ say bị thức tỉnh dẫn tới cơn nịnh nộ vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.