Chương 39
Soland
03/08/2020
Ngẩn người chốc lát, Ly Ca Tiếu nắm chặt đạo thánh chỉ bước nhanh ra khỏi đại trạch, thần sắc nghiêm nghị vọt tới hàng viết thuê ven đường.
“Khách quan, mới ngài xem chữ viết mẫu của ta một chút……..!”
Không nói một lời, Ly Ca Tiếu ném một thỏi bạc lên bàn, sau đó mở thánh chỉ ra, cầm lên nghiên bút bên cạnh, nét chữ rồng bay phượng múa đều đặn hạ bút.
Nhìn người trước mặt đằng đằng sát khí tự nhiên không dễ chọc, chủ sạp hàng tuổi trung niên lõi đời đương nhiên không dám lắm mồm, nhưng không cưỡng lại được lòng hiếu kỳ, trộm nhìn án tử mặt chữ, mới nhìn ra hai chữ, đôi mắt liền thu lại.
“Phụng thiên………..”
Không khỏi chột dạ nhìn Ly Ca Tiếu đã viết xong ném bút lên trên bàn, người nọ ném một thỏi vàng trước mặt hắn.
“Kể từ hôm nay, không nên đến chỗ này bày sạp!” Nói xong một chưởng đánh gãy bàn làm đôi, chủ sạp bị dọa sợ hãi lập tức ngồi trên đất, ngẩng đầu không còn nhìn thấy hung thần kia nữa, chỉ có thỏi vàng sáng choang rơi bên cạnh.
Không kịp dọn dẹp giấy viết, chủ sạp cầm ngân lượng vội vàng chạy trối chết, mới chưa đi được mấy bước đã đụng phải một đám Cẩm y vệ trước mặt.
“Quan gia tha mạng, quan gia tha mạng!” Vừa nhìn thấy đụng phải quan binh, chủ sạp lập tức quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu, tên Cẩm y vệ bị hắn đụng phải tức giận đánh hắn mấy cú, còn muốn đá nữa liền bị người khác ngăn cản.
“Đủ rồi, việc chính sự quan trọng hơn, làm trễ nải chính sự coi chừng Hoàng thượng muốn lấy cái mạng nhỏ của chúng ta!” Dứt lời vội vàng lôi kéo người vội vã đến trạch viện.
Để đồ vật vào chỗ cũ, Ly Ca Tiếu tung người ẩn mình vào chỗ tối, nhìn Cẩm y vệ phá cửa vào, vốn tâm đang treo ngược cũng định thần được một nửa, ánh mắt quan sát bọn chúng lấy đồ sau tấm hoành phi, bất giác cười nhẹ một tiếng!
“Tìm được rồi, mau, mau trở về trình cho Hoàng thượng!” dứt lời, nhóm người vội vội vã vã rời khỏi trạch viện đổ nát.
Nhìn thị vệ cẩn thận quỳ đem thánh chỉ trình lên, Hoàng thượng nhìn thái giám một bên, thái giám trực tiếp tiến đến nhận lấy, sau đó mở ra tinh tế đánh giá, tiếp theo nhỏ giọng trình trước mặt hoàng đế nói thêm đôi câu.
Mã Thừa Ân đang quỳ dưới điện, từ lúc hắn nói ra đạo thánh chỉ kia cho tới bây giờ khi thánh chỉ đang ở trước mặt, hắn bất quá chỉ mới quỳ hơn một canh giờ, nhưng một canh giờ này đã tiêu hao tất cả tâm trí của hắn, sống lưng ướt đẫm, không biết tột cùng bên trong viết những gì, sắc mặt đế vương biến đổi khôn lường, ánh mắt sắc bén một mực đảo quanh người hắn.
Hồi lâu, một chữ xuất khẩu:
“Tuyên!”
Thái giám bước lên phía trước, đem thánh chỉ đưa ra giơ lên cao trước mặt, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Trẫm đã biết có trọng thần trong triều câu kết với phiên bang ý đồ mưu phản, đặc biệt phái Cẩm y vệ Mã Thừa Ân âm thầm điều tra, trong lúc thầm tra nếu ái khanh có vi phạm quốc pháp, trẫm đạc xá miễn tội chết!”
Nếu đã tuyên đọc dĩ nhiên là Hoàng thượng tin, Mã Thừa Ân quỳ trên đất giờ phút này tâm mới thật sự thả lỏng, trong lòng bất giác âm áp, thật sự tin tưởng y, mạng này đem giao cho y ngược lại không phải hối hận!
“Mã Thừa Ân, nếu như tiên đế đặc xá ngươi, trẫm sẽ miễn ngươi tội chết, nhưng chuyện trọng đại như vậy, ngươi lại chậm chạp không báo lên cho trẫm, vẫn là có tội, nay trẫm giáng chức ngươi ba cấp từ Chỉ huy sứ Cẩm y vệ xuống đảm nhiệm Đô úy Bắc thành!”
“Tạ Hoàng thượng khai ân!” Dập đầu nặng nề một cái, Mã Thừa Ân âm lãnh nhìn Thiết tướng quân bị hai tên thị vệ trói lại, âm thầm cười một tiếng.
Ánh mắt giao nhau, Thiết tướng quân bất chợt kích động trong nháy mắt hận ý chợt tăng, cả đời hắn tung hoàng triều đình mấy chục năm, ngày hôm nay cư nhiên thua trong tay người này, khẩu khí này làm sao hắn có thể nuốt trôi, đằng nào cũng phải chết nhưng cho dù có chết cũng phải đem Mã Thừa Ân chết chung, vì vậy dựa vào một thân công phu thoát khỏi dây trói, một quyền đánh ngất tên thị vệ đứng bên, hướng một chưởng về phía Mã Thừa Ân!
Không kịp phản ứng, Mã Thừa Ân bị trúng một quyền trên ngực, ngụm máu tươi phun ra, ngã người xuống đất, mắt thấy thiết quyền chuyển thành ưng trảo hướng tới cổ họng mình, Mã Thừa Ân cũng vô lực phản kích, một đám thị vệ đứng bên nhìn Thiết tướng quân thoát khỏi dây thừng liền e sợ hắn ám hại Hoàng thượng, nên đi hộ giá, ai cũng không cứu hắn.
Một hàng mai hoa châm bén nhọn hung hăng bắn vào mu bàn tay, chỉ nghe thấy Thiết tướng quân hét to một tiếng, rồi sau đó một thân ảnh phá cửa xông vào đánh với Thiết tướng quân, híp mắt nhìn thân thủ bén nhọn của người nọ, Mã Thừa Ân che ngực muốn đứng dậy, nhưng không nghĩ tới một ngụm máu tươi lại phun ra, sau lưng có người ngồi xổm xuống nhanh chóng điểm mấy huyệt vị trên người hắn, rồi đút vào miệng hắn một viên thuốc.
Gương mặt xa lại, nhưng hơi thở phảng phất có chút quen thuộc, người này chính là người vừa xuất thủ ra ám khí Hạ Tiểu Mai.
“Coi như trả lại ơn cứu mạng lần trước!” Âm thầm nói bên tai Mã Thừa Ân, Hạ Tiểu Mai kéo người sang một bên không hề lên tiếng nữa.
“Lớn mật, bắt hắn lại cho trẫm!” Bị thị vệ trong ngoài vây quanh, định lại tâm, Hoàng thượng giận dữ, một thân hét lớn, mấy thị vệ bên ngoài vòng vây vội vàng tiến lên giúp một tay, bốn đối một, vốn hai người đang đánh tay đôi không phân thắng bại liền rõ ràng kết cục, Thiết tướng quân bị kéo ngã xuống đất, một thị vệ trực tiếp cắt đứt gân chân tay của hắn, trói lại.!
“Người đâu, mau đưa Mã ái khanh đi chữa thương!” Liếc nhìn Mã Thừa Ân chật vật, Hoàng Thượng phá lệ khai ân đưa ra chỉ ý, Tiểu Mai đỡ người lên, thị vệ vừa đấu tay đôi với Thiết tướng quân cũng đi tới đỡ Mã Thừa Ân đi ra ngoài!.
Chúng đại thần hai bên quỳ an lui ra, duy chỉ có Hải đại nhân được Hoàng thượng cho lưu lại, bưng trà trên tay, Hoàng thượng chậm rãi uống!
“Hải đại nhân, mới vừa rồi thị vệ đấu với Thiết tướng quân võ công rất cao cường, trầm nhìn không quen mặt nhưng lại có chút quen mặt, ngươi có nhận ra là ai không?” Mi mắt không động, trong đó là cơ trí bất phàm.
“Cái này, vi thần không nhận ra!” Tự nhiên biết người nọ là Ly Ca Tiếu, nhưng trước mắt nào dám nói ra, trong lòng Hải Thụy sớm nhất thượng bát hạ.
Ly Ca Tiếu à Ly Ca Tiếu, mặc dù mang danh tội phạm, nhưng ngược lại cũng đã giúp triều đình diệt trừ không ít gian tà, coi như võng khai tha cho ngươi một mạng đi!
“Ngược lại trẫm nhớ ra đó là người của nhiều năm về trước, thôi, chuyện này đến hôm nay trẫm cũng không truy cứu, ngươi là một trung thần, trẫm không muốn trị tội ngươi, nhưng nếu còn có lần sau nữa tất nhiên trẫm sẽ không buông tha, ngươi đi xuống đi!” Nói xong, đem chén trà gác lại, sai thái giám đỡ vào bên trong nghỉ ngơi.
Quàng tay lên bả vai Ly Ca Tiếu, Mã Thừa Ân hư nhược kéo bước, trong lòng lại nghĩ tới một bức tranh tuyệt mỹ, nghĩ đến ngẩn người, không chút nào phát hiện ra người bên cạnh đang nhẹ nhàng thở dài.
Một bước chi diêu, y vốn định chờ đến khi kết thúc mọi chuyện sẽ kịp thời rời đi một lần nữa ẩn vào trần thế, nhưng không thể nhìn hắn thấy chết mà không cứu, một khi đã hiện thân, muốn rời đi sẽ không dễ dàng như vậy!
“Khách quan, mới ngài xem chữ viết mẫu của ta một chút……..!”
Không nói một lời, Ly Ca Tiếu ném một thỏi bạc lên bàn, sau đó mở thánh chỉ ra, cầm lên nghiên bút bên cạnh, nét chữ rồng bay phượng múa đều đặn hạ bút.
Nhìn người trước mặt đằng đằng sát khí tự nhiên không dễ chọc, chủ sạp hàng tuổi trung niên lõi đời đương nhiên không dám lắm mồm, nhưng không cưỡng lại được lòng hiếu kỳ, trộm nhìn án tử mặt chữ, mới nhìn ra hai chữ, đôi mắt liền thu lại.
“Phụng thiên………..”
Không khỏi chột dạ nhìn Ly Ca Tiếu đã viết xong ném bút lên trên bàn, người nọ ném một thỏi vàng trước mặt hắn.
“Kể từ hôm nay, không nên đến chỗ này bày sạp!” Nói xong một chưởng đánh gãy bàn làm đôi, chủ sạp bị dọa sợ hãi lập tức ngồi trên đất, ngẩng đầu không còn nhìn thấy hung thần kia nữa, chỉ có thỏi vàng sáng choang rơi bên cạnh.
Không kịp dọn dẹp giấy viết, chủ sạp cầm ngân lượng vội vàng chạy trối chết, mới chưa đi được mấy bước đã đụng phải một đám Cẩm y vệ trước mặt.
“Quan gia tha mạng, quan gia tha mạng!” Vừa nhìn thấy đụng phải quan binh, chủ sạp lập tức quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu, tên Cẩm y vệ bị hắn đụng phải tức giận đánh hắn mấy cú, còn muốn đá nữa liền bị người khác ngăn cản.
“Đủ rồi, việc chính sự quan trọng hơn, làm trễ nải chính sự coi chừng Hoàng thượng muốn lấy cái mạng nhỏ của chúng ta!” Dứt lời vội vàng lôi kéo người vội vã đến trạch viện.
Để đồ vật vào chỗ cũ, Ly Ca Tiếu tung người ẩn mình vào chỗ tối, nhìn Cẩm y vệ phá cửa vào, vốn tâm đang treo ngược cũng định thần được một nửa, ánh mắt quan sát bọn chúng lấy đồ sau tấm hoành phi, bất giác cười nhẹ một tiếng!
“Tìm được rồi, mau, mau trở về trình cho Hoàng thượng!” dứt lời, nhóm người vội vội vã vã rời khỏi trạch viện đổ nát.
Nhìn thị vệ cẩn thận quỳ đem thánh chỉ trình lên, Hoàng thượng nhìn thái giám một bên, thái giám trực tiếp tiến đến nhận lấy, sau đó mở ra tinh tế đánh giá, tiếp theo nhỏ giọng trình trước mặt hoàng đế nói thêm đôi câu.
Mã Thừa Ân đang quỳ dưới điện, từ lúc hắn nói ra đạo thánh chỉ kia cho tới bây giờ khi thánh chỉ đang ở trước mặt, hắn bất quá chỉ mới quỳ hơn một canh giờ, nhưng một canh giờ này đã tiêu hao tất cả tâm trí của hắn, sống lưng ướt đẫm, không biết tột cùng bên trong viết những gì, sắc mặt đế vương biến đổi khôn lường, ánh mắt sắc bén một mực đảo quanh người hắn.
Hồi lâu, một chữ xuất khẩu:
“Tuyên!”
Thái giám bước lên phía trước, đem thánh chỉ đưa ra giơ lên cao trước mặt, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Trẫm đã biết có trọng thần trong triều câu kết với phiên bang ý đồ mưu phản, đặc biệt phái Cẩm y vệ Mã Thừa Ân âm thầm điều tra, trong lúc thầm tra nếu ái khanh có vi phạm quốc pháp, trẫm đạc xá miễn tội chết!”
Nếu đã tuyên đọc dĩ nhiên là Hoàng thượng tin, Mã Thừa Ân quỳ trên đất giờ phút này tâm mới thật sự thả lỏng, trong lòng bất giác âm áp, thật sự tin tưởng y, mạng này đem giao cho y ngược lại không phải hối hận!
“Mã Thừa Ân, nếu như tiên đế đặc xá ngươi, trẫm sẽ miễn ngươi tội chết, nhưng chuyện trọng đại như vậy, ngươi lại chậm chạp không báo lên cho trẫm, vẫn là có tội, nay trẫm giáng chức ngươi ba cấp từ Chỉ huy sứ Cẩm y vệ xuống đảm nhiệm Đô úy Bắc thành!”
“Tạ Hoàng thượng khai ân!” Dập đầu nặng nề một cái, Mã Thừa Ân âm lãnh nhìn Thiết tướng quân bị hai tên thị vệ trói lại, âm thầm cười một tiếng.
Ánh mắt giao nhau, Thiết tướng quân bất chợt kích động trong nháy mắt hận ý chợt tăng, cả đời hắn tung hoàng triều đình mấy chục năm, ngày hôm nay cư nhiên thua trong tay người này, khẩu khí này làm sao hắn có thể nuốt trôi, đằng nào cũng phải chết nhưng cho dù có chết cũng phải đem Mã Thừa Ân chết chung, vì vậy dựa vào một thân công phu thoát khỏi dây trói, một quyền đánh ngất tên thị vệ đứng bên, hướng một chưởng về phía Mã Thừa Ân!
Không kịp phản ứng, Mã Thừa Ân bị trúng một quyền trên ngực, ngụm máu tươi phun ra, ngã người xuống đất, mắt thấy thiết quyền chuyển thành ưng trảo hướng tới cổ họng mình, Mã Thừa Ân cũng vô lực phản kích, một đám thị vệ đứng bên nhìn Thiết tướng quân thoát khỏi dây thừng liền e sợ hắn ám hại Hoàng thượng, nên đi hộ giá, ai cũng không cứu hắn.
Một hàng mai hoa châm bén nhọn hung hăng bắn vào mu bàn tay, chỉ nghe thấy Thiết tướng quân hét to một tiếng, rồi sau đó một thân ảnh phá cửa xông vào đánh với Thiết tướng quân, híp mắt nhìn thân thủ bén nhọn của người nọ, Mã Thừa Ân che ngực muốn đứng dậy, nhưng không nghĩ tới một ngụm máu tươi lại phun ra, sau lưng có người ngồi xổm xuống nhanh chóng điểm mấy huyệt vị trên người hắn, rồi đút vào miệng hắn một viên thuốc.
Gương mặt xa lại, nhưng hơi thở phảng phất có chút quen thuộc, người này chính là người vừa xuất thủ ra ám khí Hạ Tiểu Mai.
“Coi như trả lại ơn cứu mạng lần trước!” Âm thầm nói bên tai Mã Thừa Ân, Hạ Tiểu Mai kéo người sang một bên không hề lên tiếng nữa.
“Lớn mật, bắt hắn lại cho trẫm!” Bị thị vệ trong ngoài vây quanh, định lại tâm, Hoàng thượng giận dữ, một thân hét lớn, mấy thị vệ bên ngoài vòng vây vội vàng tiến lên giúp một tay, bốn đối một, vốn hai người đang đánh tay đôi không phân thắng bại liền rõ ràng kết cục, Thiết tướng quân bị kéo ngã xuống đất, một thị vệ trực tiếp cắt đứt gân chân tay của hắn, trói lại.!
“Người đâu, mau đưa Mã ái khanh đi chữa thương!” Liếc nhìn Mã Thừa Ân chật vật, Hoàng Thượng phá lệ khai ân đưa ra chỉ ý, Tiểu Mai đỡ người lên, thị vệ vừa đấu tay đôi với Thiết tướng quân cũng đi tới đỡ Mã Thừa Ân đi ra ngoài!.
Chúng đại thần hai bên quỳ an lui ra, duy chỉ có Hải đại nhân được Hoàng thượng cho lưu lại, bưng trà trên tay, Hoàng thượng chậm rãi uống!
“Hải đại nhân, mới vừa rồi thị vệ đấu với Thiết tướng quân võ công rất cao cường, trầm nhìn không quen mặt nhưng lại có chút quen mặt, ngươi có nhận ra là ai không?” Mi mắt không động, trong đó là cơ trí bất phàm.
“Cái này, vi thần không nhận ra!” Tự nhiên biết người nọ là Ly Ca Tiếu, nhưng trước mắt nào dám nói ra, trong lòng Hải Thụy sớm nhất thượng bát hạ.
Ly Ca Tiếu à Ly Ca Tiếu, mặc dù mang danh tội phạm, nhưng ngược lại cũng đã giúp triều đình diệt trừ không ít gian tà, coi như võng khai tha cho ngươi một mạng đi!
“Ngược lại trẫm nhớ ra đó là người của nhiều năm về trước, thôi, chuyện này đến hôm nay trẫm cũng không truy cứu, ngươi là một trung thần, trẫm không muốn trị tội ngươi, nhưng nếu còn có lần sau nữa tất nhiên trẫm sẽ không buông tha, ngươi đi xuống đi!” Nói xong, đem chén trà gác lại, sai thái giám đỡ vào bên trong nghỉ ngơi.
Quàng tay lên bả vai Ly Ca Tiếu, Mã Thừa Ân hư nhược kéo bước, trong lòng lại nghĩ tới một bức tranh tuyệt mỹ, nghĩ đến ngẩn người, không chút nào phát hiện ra người bên cạnh đang nhẹ nhàng thở dài.
Một bước chi diêu, y vốn định chờ đến khi kết thúc mọi chuyện sẽ kịp thời rời đi một lần nữa ẩn vào trần thế, nhưng không thể nhìn hắn thấy chết mà không cứu, một khi đã hiện thân, muốn rời đi sẽ không dễ dàng như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.