Chương 295: Mạnh Nhị
Người Bí Ẩn
27/05/2020
Editor: Wave Literature
Khang châu.
Trên một đường con đường hẹp dài.
Con đường này vắng vẻ, người đi qua lại cũng ít, triều đình cũng không chú ý nhiều tới nó, đã lâu rồi không phái người đi tu sửa, nên nó đã trở nên nhấp nhô gồ ghề.
Nếu như trời mưa, thì càng lầy lội, khó đi.
Dần dần, người đi đường này trở nên thưa thớt.
Vì thế, cỏ hoang mọc khắp nơi, hai bên đường hoang vu, ngay cả trạm dừng chân cũng đều bị bỏ hoang.
Nhưng mà, ở trên con đường này, vẫn còn một quán rượu nho nhỏ, đang cố gắng bám trụ.
Có lẽ bởi vì nơi này chỉ có mình chỗ này là quán rượu, nên buôn bán cũng không tệ.
Nhất là mấy ngày gần đây.
"Khách quan, mời vào trong!"
Con trai độc nhất của chủ quán kiêm chức tiểu nhị, ân cần dẫn một người đi vào quán rượu: "Ngài muốn ăn gì không, tuy nơi này của chúng ta vắng vẻ, nhưng lại chuyên bán rượu ngon của triều đình, rất thơm ngon."
"Lấy hai món rau, một bàn thịt, rượu, đưa trước một vò."
Người tới đi vào, nhẹ nhàng cởi mũ vành trên người xuống, đặt ở bên cạnh.
Người này mặc trang phục giản dị màu xám, đeo trường đao bên hông, lưng đeo túi đen, sắc mặt khắc khổ, còn có một chút mệt mỏi.
Quán rượu đơn sơ, mái hiên thấp bé, người này lại to lớn, dường như ngẩng đầu một cái, là có thể đụng thủng nóc nhà.
Nhưng cho dù người này to lớn cường tráng, nhưng vóc người cũng không mập mạp chậm chạp, ngược lại còn cân đối, hiện ra sức bật tràn trề.
Về phần tướng mạo của hắn, lại rất bình thường không gì nổi bật, nhưng cơ thể to lớn đầy sức bật, cũng đủ để người khác thầm khen.
Một tên hảo hán!
"Được rồi..."
Tiểu nhị khom người nói, vội vàng chạy vào bên trong, vừa đi vừa nói: "Có khách tới, hai dĩa rau, một phần thịt heo, một vò Khắc Hoa Nhương!"
Đi vào bên trong, hắn không thể không lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng thì thào: "Khá lắm, người này to lớn rắn chắc như vậy, chắc là dân tập võ?"
Mặc dù đối phương cũng không hiển lộ khí độ uy nghiêm,
Nhưng dáng người của hắn thấp bé, đứng chung một chỗ, giống như đom đóm với mặt trời, hiển nhiên sẽ bị được một áp lực mạnh mẽ đè xuống.
"Chắc là không phải."
Chủ tiệm kiêm đầu bếp ngẩng đầu nhìn Tôn Hằng, sau đó lắc đầu: "Người kia mang theo một cây đàn cổ, không chừng là văn nhân đấy."
"Văn nhân?"
Tiểu nhị bĩu môi, vẻ mặt khinh thường: "Cha, ngươi gặp người văn nhân nào đi một mình ở con đường này sao?"
"Có điều, mấy ngày hôm nay rất lạ."
Hắn cầm lấy khăn tay, xoa xoa cái mặt, sau đó ôm vò rượu, nói: "Hôm qua là một người vác quan tài trên lưng, hôm nay là một người vác đàn cổ, mấy người này thật quá kỳ lạ."
"Xuỵt..."
Chủ tiệm trở muôi múc canh, trừng con trai của mình: "Đừng có nói nhiều, cẩn thận miệng lưỡi."
"Biết!"
Tiểu nhị thấp giọng trả lời một câu, ôm bình rượu, đi ra bên ngoài.
"Khách quan, rượu của ngài đây, ngài dùng trước, rau thịt sắp xong rồi."
"Ừ."
Thanh niên gật đầu, cho tới khi tiểu nhị khom người cáo từ, mới lấy tay ngăn lại: "Đừng đi vội, ta muốn hỏi ngươi mấy câu."
"Mời khách quan nói."
Tiểu nhị khom người, vẻ mặt tươi cười.
"Vừa nãy nghe ngươi nói, hôm qua có một vị khách vác quan tài tới đây?"
Thanh niên mở miệng: "Người kia là người quen của ta, không biết hắn đi hướng nào?"
Người này tất nhiên là Tôn Hằng.
Hắn đã rời Uyên Sơn từ hơn nửa tháng trước, đi đến Khang Châu.
Lần đi này, là vì Trúc Cơ Đan.
Về phần người vác quan tài trong miệng của tiểu nhị, lại xuất hiện ở nơi này, chắc trừ Hạ Hầu Thắng ra, thì không có ai lập dị như hắn.
Tiểu nhị nghe vậy cứng mặt lại, không khỏi thầm than thính lực của Tôn Hằng tốt kinh người.
Có điều hắn vẫn cung kính nói: "Bẩm khách quan, người kia hỏi đường tới Lục Liễu sơn trang, nếu như tại hạ đoán không lầm, chắc người này đi tới đó."
"Lục Liễu sơn trang?"
Tôn Hằng gật đầu.
Xem ra đúng người rồi, mục tiêu của hắn, cũng là chỗ đó!
"Không biết, Lục Liễu sơn trang kia ở chỗ nào? Nếu như xuất phát từ đây, thì nên đi như thế nào?"
Hắn sờ vào trong ngực, lấy ra ba lượng bạc vụn, khiến cho tiểu nhị nuốt nước bọt một cái, hai mắt tỏa sáng.
Thật sự là phát tài!
Hai ngày này, đều toàn khách sộp qua đây, vừa ra tay là dùng bạc trắng.
Chỉ đường một cái, là mình được thưởng số tiền bằng tiền lương một năm.
"Lục Liễu sơn trang..."
Hắn há to miệng, đang muốn chỉ đường.
"Huynh đài cũng đi Lục Liễu sơn trang tham gia đại hội sao anh hùng?"
Đúng lúc này, một giọng nói phóng thoáng vang lên, cắt đứt lời nói của tiểu nhị.
Giọng nói đến từ một vị khách khác trong tiệm.
Người này tướng mạo xấu xí, sắc mặt ngăm đen, đầu đội mũ mềm bằng vải xám, giống như một người nông dân, ngư dân bình thường.
Nhưng vừa mở miệng, lại hiện ra khí thế của mình, lại là một vị tiên thiên cao thủ.
Hơn nữa, tu vi còn rất mạnh!
"Anh hùng đại hội?"
Tôn Hằng chớp chớp mắt, hơi chắp tay với đối phương: "Đúng là tại hạ tính đi tới Lục Liễu sơn trang, nhưng lại không biết tới đại hội anh hùng là gì?"
"Ngươi không biết đại hội anh hùng?"
Người kia nghe vậy sững sờ một lát, sau đó nhíu mày, gật đầu nói: "Không sao, Mạnh mỗ cũng đi tới Lục Liễu sơn trang, nếu như đã cùng đường, thì mời huynh đệ một chén rượu."
Trong lúc nói chuyện, hắn vung tay lên, một chén rượu trên bàn đã bay lên, nhanh như chớp đánh về phía Tôn Hằng.
Thế tới của chén rượu như điện, còn mang theo uy thế cực lớn, mặc dù chén rượu không lớn, nhưng kình khí bao hàm bên trong lại rất mãnh liệt mạnh mẽ.
Nội lực của người này rất mạnh, hẳn là đã tới tiên thiên hậu kỳ!
"Cám ơn!"
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, phất tay một cái, cái chén rượu kia đã bay về vị trí cũ: "Có điều, tại hạ không thích dùng lại chén rượu của người khác."
Chén rượu bay trở lại mặt bàn, rơi đúng vào vị trí cũ.
Hơn nữa chén rượu kia vẫn đầy tràn, trong đó bao hàm chân khí, chuyển động tới lui, vậy mà không bắn ra bên ngoài dù chỉ một giọt.
Tuy hắn phát lực không lớn, như sự tinh diệu trong đó, còn mạnh hơn đối phương một bậc!
Đại hán kia co rụt mắt lại, nói: "Là tại hạ thất lễ!"
Sau đó lấy tay bưng chén rượu trên bàn lên, thi lễ với Tôn Hằng: "Tại hạ Kinh Châu Mạnh Nhị, kính huynh đệ một ly!"
"Thì ra là Thập Tam Thủy Bạc Mạnh Nhị Mạnh đương gia!"
Ánh mắt của Tôn Hằng chuyển động, vứt bạc trên bàn của tiểu nhị, sau đó rót một chén rượu, ra hiệu chào đối phương, uống một hơi cạn sạch.
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không ngờ lại có thể gặp mặt ở đây."
Bích Ba Thiên Long Mạnh Nhị, tên cùng tướng mạo bình thường không có gì lạ, nhưng nổi tiếng là một trong những võ đạo cao thủ cực hạn.
Một tay Bích Ba Công, sử dụng nước thuần thục, không kém gì pháp thuật của tiên sư, chính là một trong những tiên thiên hậu kỳ ở ngoài kinh thành, Uyên Sơn!
Kinh Châu nhiều đường sông, càng có nhiều trộm cướp, trong đó Thập Tam Thủy Bạc là nổi tiếng nhất.
Mà tên tuổi của Thập Tam Thủy Bạc, đều do vị Bích Ba Thiên Long Mạnh Nhị này đánh ra!
"Khách khí."
Mạnh Nhị lắc đầu một cách hồn nhiên: "Tại hạ chỉ dám khoe uy phong ở Thập Tam Thủy Bạc mà thôi, ra khỏi Kinh Châu, mới biết thiên hạ to lớn, người mạnh mẽ đi đầy đường!"
"Giống như huynh đài, không có danh tiếng gì, tại hạ..."
"Hì!"
Hắn lắc đầu, cũng không nói tiếp, nhưng lại thể hiện ra sự tò mò về Tôn Hằng trên mặt.
"Mạnh huynh nói quá lời."
Tôn Hằng cười khẽ nói: "Tại hạ Tôn Hằng, đến từ Uyên Sơn."
"Uyên Sơn?"
Sắc mặt của Mạnh Nhị trở nên nghiêm túc, nhịn không được gật đầu một cái: "Khó trách, khó trách!"
Võ đạo xuống dốc, đa số người tu luyện tới tiên thiên sơ kỳ, đã đi tới cực hạn.
Nhưng chỉ trừ hai nơi.
Đó chính là Kinh Thành cùng Uyên Sơn!
Nếu như chia võ đạo thiên hạ ra làm mười phần, thì hai nơi này, chia cắt chín phần!
Có điều hai nơi này,
Võ đạo kinh thành, phụ thuộc các thế lực lớn như triều đình, Đăng Tiên Ti, Tiên Minh, cung cấp thúc đẩy nó phát triển, tuy truyền thừa hoàn chỉnh, nhưng nói thẳng ra chỉ một đám người hầu.
Mà Uyên Sơn, là nơi nguy hiểm thứ ba trong thiên hạ, người tập võ nơi này thân kinh bách chiến, trải qua vô số lần chém giết sinh tử.
Phàm có thành tựu, không ai không phải hạng người mạnh mẽ, cho dù ở bên ngoài, cũng có thể lấy yếu thắng mạnh!
Cho nên khi nghe thấy Tôn Hằng đến từ Uyên Sơn, Mạnh Nhị mới bừng tỉnh hiểu ra.
"Bành!"
Đúng lúc này, cánh cửa chống đỡ phong trần gió sương của quán rượu, đã bị người đạp xuống mặt đất, nổi lên một đám bụi bặm.
"Chủ quán, mau mang thức ăn rượu ngon ra đây!"
Hai tên tiểu đồng cao ngạo bước vào trong quán rượu, lạnh lùng nhìn quét xung quanh, nói: "Cho các ngươi thời gian mười hơi thở, cút ra bên ngoài, chủ nhân ta đã bao trọn nơi này!"
Khang châu.
Trên một đường con đường hẹp dài.
Con đường này vắng vẻ, người đi qua lại cũng ít, triều đình cũng không chú ý nhiều tới nó, đã lâu rồi không phái người đi tu sửa, nên nó đã trở nên nhấp nhô gồ ghề.
Nếu như trời mưa, thì càng lầy lội, khó đi.
Dần dần, người đi đường này trở nên thưa thớt.
Vì thế, cỏ hoang mọc khắp nơi, hai bên đường hoang vu, ngay cả trạm dừng chân cũng đều bị bỏ hoang.
Nhưng mà, ở trên con đường này, vẫn còn một quán rượu nho nhỏ, đang cố gắng bám trụ.
Có lẽ bởi vì nơi này chỉ có mình chỗ này là quán rượu, nên buôn bán cũng không tệ.
Nhất là mấy ngày gần đây.
"Khách quan, mời vào trong!"
Con trai độc nhất của chủ quán kiêm chức tiểu nhị, ân cần dẫn một người đi vào quán rượu: "Ngài muốn ăn gì không, tuy nơi này của chúng ta vắng vẻ, nhưng lại chuyên bán rượu ngon của triều đình, rất thơm ngon."
"Lấy hai món rau, một bàn thịt, rượu, đưa trước một vò."
Người tới đi vào, nhẹ nhàng cởi mũ vành trên người xuống, đặt ở bên cạnh.
Người này mặc trang phục giản dị màu xám, đeo trường đao bên hông, lưng đeo túi đen, sắc mặt khắc khổ, còn có một chút mệt mỏi.
Quán rượu đơn sơ, mái hiên thấp bé, người này lại to lớn, dường như ngẩng đầu một cái, là có thể đụng thủng nóc nhà.
Nhưng cho dù người này to lớn cường tráng, nhưng vóc người cũng không mập mạp chậm chạp, ngược lại còn cân đối, hiện ra sức bật tràn trề.
Về phần tướng mạo của hắn, lại rất bình thường không gì nổi bật, nhưng cơ thể to lớn đầy sức bật, cũng đủ để người khác thầm khen.
Một tên hảo hán!
"Được rồi..."
Tiểu nhị khom người nói, vội vàng chạy vào bên trong, vừa đi vừa nói: "Có khách tới, hai dĩa rau, một phần thịt heo, một vò Khắc Hoa Nhương!"
Đi vào bên trong, hắn không thể không lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng thì thào: "Khá lắm, người này to lớn rắn chắc như vậy, chắc là dân tập võ?"
Mặc dù đối phương cũng không hiển lộ khí độ uy nghiêm,
Nhưng dáng người của hắn thấp bé, đứng chung một chỗ, giống như đom đóm với mặt trời, hiển nhiên sẽ bị được một áp lực mạnh mẽ đè xuống.
"Chắc là không phải."
Chủ tiệm kiêm đầu bếp ngẩng đầu nhìn Tôn Hằng, sau đó lắc đầu: "Người kia mang theo một cây đàn cổ, không chừng là văn nhân đấy."
"Văn nhân?"
Tiểu nhị bĩu môi, vẻ mặt khinh thường: "Cha, ngươi gặp người văn nhân nào đi một mình ở con đường này sao?"
"Có điều, mấy ngày hôm nay rất lạ."
Hắn cầm lấy khăn tay, xoa xoa cái mặt, sau đó ôm vò rượu, nói: "Hôm qua là một người vác quan tài trên lưng, hôm nay là một người vác đàn cổ, mấy người này thật quá kỳ lạ."
"Xuỵt..."
Chủ tiệm trở muôi múc canh, trừng con trai của mình: "Đừng có nói nhiều, cẩn thận miệng lưỡi."
"Biết!"
Tiểu nhị thấp giọng trả lời một câu, ôm bình rượu, đi ra bên ngoài.
"Khách quan, rượu của ngài đây, ngài dùng trước, rau thịt sắp xong rồi."
"Ừ."
Thanh niên gật đầu, cho tới khi tiểu nhị khom người cáo từ, mới lấy tay ngăn lại: "Đừng đi vội, ta muốn hỏi ngươi mấy câu."
"Mời khách quan nói."
Tiểu nhị khom người, vẻ mặt tươi cười.
"Vừa nãy nghe ngươi nói, hôm qua có một vị khách vác quan tài tới đây?"
Thanh niên mở miệng: "Người kia là người quen của ta, không biết hắn đi hướng nào?"
Người này tất nhiên là Tôn Hằng.
Hắn đã rời Uyên Sơn từ hơn nửa tháng trước, đi đến Khang Châu.
Lần đi này, là vì Trúc Cơ Đan.
Về phần người vác quan tài trong miệng của tiểu nhị, lại xuất hiện ở nơi này, chắc trừ Hạ Hầu Thắng ra, thì không có ai lập dị như hắn.
Tiểu nhị nghe vậy cứng mặt lại, không khỏi thầm than thính lực của Tôn Hằng tốt kinh người.
Có điều hắn vẫn cung kính nói: "Bẩm khách quan, người kia hỏi đường tới Lục Liễu sơn trang, nếu như tại hạ đoán không lầm, chắc người này đi tới đó."
"Lục Liễu sơn trang?"
Tôn Hằng gật đầu.
Xem ra đúng người rồi, mục tiêu của hắn, cũng là chỗ đó!
"Không biết, Lục Liễu sơn trang kia ở chỗ nào? Nếu như xuất phát từ đây, thì nên đi như thế nào?"
Hắn sờ vào trong ngực, lấy ra ba lượng bạc vụn, khiến cho tiểu nhị nuốt nước bọt một cái, hai mắt tỏa sáng.
Thật sự là phát tài!
Hai ngày này, đều toàn khách sộp qua đây, vừa ra tay là dùng bạc trắng.
Chỉ đường một cái, là mình được thưởng số tiền bằng tiền lương một năm.
"Lục Liễu sơn trang..."
Hắn há to miệng, đang muốn chỉ đường.
"Huynh đài cũng đi Lục Liễu sơn trang tham gia đại hội sao anh hùng?"
Đúng lúc này, một giọng nói phóng thoáng vang lên, cắt đứt lời nói của tiểu nhị.
Giọng nói đến từ một vị khách khác trong tiệm.
Người này tướng mạo xấu xí, sắc mặt ngăm đen, đầu đội mũ mềm bằng vải xám, giống như một người nông dân, ngư dân bình thường.
Nhưng vừa mở miệng, lại hiện ra khí thế của mình, lại là một vị tiên thiên cao thủ.
Hơn nữa, tu vi còn rất mạnh!
"Anh hùng đại hội?"
Tôn Hằng chớp chớp mắt, hơi chắp tay với đối phương: "Đúng là tại hạ tính đi tới Lục Liễu sơn trang, nhưng lại không biết tới đại hội anh hùng là gì?"
"Ngươi không biết đại hội anh hùng?"
Người kia nghe vậy sững sờ một lát, sau đó nhíu mày, gật đầu nói: "Không sao, Mạnh mỗ cũng đi tới Lục Liễu sơn trang, nếu như đã cùng đường, thì mời huynh đệ một chén rượu."
Trong lúc nói chuyện, hắn vung tay lên, một chén rượu trên bàn đã bay lên, nhanh như chớp đánh về phía Tôn Hằng.
Thế tới của chén rượu như điện, còn mang theo uy thế cực lớn, mặc dù chén rượu không lớn, nhưng kình khí bao hàm bên trong lại rất mãnh liệt mạnh mẽ.
Nội lực của người này rất mạnh, hẳn là đã tới tiên thiên hậu kỳ!
"Cám ơn!"
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, phất tay một cái, cái chén rượu kia đã bay về vị trí cũ: "Có điều, tại hạ không thích dùng lại chén rượu của người khác."
Chén rượu bay trở lại mặt bàn, rơi đúng vào vị trí cũ.
Hơn nữa chén rượu kia vẫn đầy tràn, trong đó bao hàm chân khí, chuyển động tới lui, vậy mà không bắn ra bên ngoài dù chỉ một giọt.
Tuy hắn phát lực không lớn, như sự tinh diệu trong đó, còn mạnh hơn đối phương một bậc!
Đại hán kia co rụt mắt lại, nói: "Là tại hạ thất lễ!"
Sau đó lấy tay bưng chén rượu trên bàn lên, thi lễ với Tôn Hằng: "Tại hạ Kinh Châu Mạnh Nhị, kính huynh đệ một ly!"
"Thì ra là Thập Tam Thủy Bạc Mạnh Nhị Mạnh đương gia!"
Ánh mắt của Tôn Hằng chuyển động, vứt bạc trên bàn của tiểu nhị, sau đó rót một chén rượu, ra hiệu chào đối phương, uống một hơi cạn sạch.
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không ngờ lại có thể gặp mặt ở đây."
Bích Ba Thiên Long Mạnh Nhị, tên cùng tướng mạo bình thường không có gì lạ, nhưng nổi tiếng là một trong những võ đạo cao thủ cực hạn.
Một tay Bích Ba Công, sử dụng nước thuần thục, không kém gì pháp thuật của tiên sư, chính là một trong những tiên thiên hậu kỳ ở ngoài kinh thành, Uyên Sơn!
Kinh Châu nhiều đường sông, càng có nhiều trộm cướp, trong đó Thập Tam Thủy Bạc là nổi tiếng nhất.
Mà tên tuổi của Thập Tam Thủy Bạc, đều do vị Bích Ba Thiên Long Mạnh Nhị này đánh ra!
"Khách khí."
Mạnh Nhị lắc đầu một cách hồn nhiên: "Tại hạ chỉ dám khoe uy phong ở Thập Tam Thủy Bạc mà thôi, ra khỏi Kinh Châu, mới biết thiên hạ to lớn, người mạnh mẽ đi đầy đường!"
"Giống như huynh đài, không có danh tiếng gì, tại hạ..."
"Hì!"
Hắn lắc đầu, cũng không nói tiếp, nhưng lại thể hiện ra sự tò mò về Tôn Hằng trên mặt.
"Mạnh huynh nói quá lời."
Tôn Hằng cười khẽ nói: "Tại hạ Tôn Hằng, đến từ Uyên Sơn."
"Uyên Sơn?"
Sắc mặt của Mạnh Nhị trở nên nghiêm túc, nhịn không được gật đầu một cái: "Khó trách, khó trách!"
Võ đạo xuống dốc, đa số người tu luyện tới tiên thiên sơ kỳ, đã đi tới cực hạn.
Nhưng chỉ trừ hai nơi.
Đó chính là Kinh Thành cùng Uyên Sơn!
Nếu như chia võ đạo thiên hạ ra làm mười phần, thì hai nơi này, chia cắt chín phần!
Có điều hai nơi này,
Võ đạo kinh thành, phụ thuộc các thế lực lớn như triều đình, Đăng Tiên Ti, Tiên Minh, cung cấp thúc đẩy nó phát triển, tuy truyền thừa hoàn chỉnh, nhưng nói thẳng ra chỉ một đám người hầu.
Mà Uyên Sơn, là nơi nguy hiểm thứ ba trong thiên hạ, người tập võ nơi này thân kinh bách chiến, trải qua vô số lần chém giết sinh tử.
Phàm có thành tựu, không ai không phải hạng người mạnh mẽ, cho dù ở bên ngoài, cũng có thể lấy yếu thắng mạnh!
Cho nên khi nghe thấy Tôn Hằng đến từ Uyên Sơn, Mạnh Nhị mới bừng tỉnh hiểu ra.
"Bành!"
Đúng lúc này, cánh cửa chống đỡ phong trần gió sương của quán rượu, đã bị người đạp xuống mặt đất, nổi lên một đám bụi bặm.
"Chủ quán, mau mang thức ăn rượu ngon ra đây!"
Hai tên tiểu đồng cao ngạo bước vào trong quán rượu, lạnh lùng nhìn quét xung quanh, nói: "Cho các ngươi thời gian mười hơi thở, cút ra bên ngoài, chủ nhân ta đã bao trọn nơi này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.