Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê
Chương 95: Kết thúc kì thi
Đồ Đồ Họa Họa
22/06/2024
Kì thi cuối kỳ tới gần, vì đảm bảo hiệu suất học tập của học sinh nên mỗi tiết tự học Phùng Liễu đều ở lại lớp.
Đặc biệt là buổi tối, lớp 11-5 và 11-6 thường có học sinh tới hỏi bài, không chỉ có Phùng Liễu bị nhiều người vây quanh mà cả Lạc Vân Sam cũng bị học sinh chặn lại hỏi bài.
- Bài này cần phải kẻ hình phụ, sau đó đặt là x...
Lạc Vân Sam đều giải đáp cho tất cả học sinh nên lâu dần nhiều bạn học hay tới hỏi nàng, thoạt nhìn giống như Phùng Liễu làm chủ nhiệm.
Ngay lúc này các lớp phụ đạo của Nhất Trung đều được cho nghỉ học, ngoại trừ học sinh năng khiếu thể thao và nghệ thuật, những học sinh còn lại đều phải tham gia tiết tự học buổi tối, gần 9 giờ mới tan học.
Thời gian tan học kéo dài nên lúc đi ngủ cũng muộn hơn một chút, chính vì thế thời gian Phùng Liễu về nhà cũng muộn.
Lạc Vân Sam nhìn thấy quầng mắt của Phùng Liễu liền đau lòng, là một chủ nhiệm lớp tận chức tận trách phải lo lắng quá nhiều thứ. Hơn nữa bây giờ mới là lớp 11, nếu năm sau là 12 thì chẳng phải cô ấy phải dậy sớm mỗi ngày hay sao?
- Kiểm tra phòng xong rồi, chúng ta về thôi.
Phùng Liễu đi xuống và chậm rãi tiến tới chỗ Lạc Vân Sam.
- Về thôi ạ!
Lạc Vân Sam nắm tay Phùng Liễu, nàng nghiêng đầu nhìn cô.
- Cô ơi, cô còn phải chủ nhiệm lớp 12 nữa hả?
Phùng Liễu suy tư một chút mới đáp.
- Chủ nhiệm xong khóa này mà lớp 12 lại thay chủ nhiệm thì không tốt lắm.
- Em thấy học sinh trong lớp cũng rất hiểu chuyện, nên không cần ngày nào cũng kiểm tra phòng đâu. Em biết cô để ý học sinh nhưng cũng nên tin tưởng chúng.
Phùng Liễu nghe xong liền cười, cô đương nhiên biết Lạc Vân Sam nói vậy là khuyên mình bớt lo lắng để cô không quá mệt mỏi.
- Chờ tới khi lên lớp 12 thì áp lực của chúng lớn hơn thì lúc ấy không thể không quản.
Khi Phùng Liễu còn trẻ cũng từng có ý nghĩ như vậy, tuy nhiên sau khi nghe nói có học sinh lớp 12 tự tử sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối thì ý nghĩ mới nảy ra liền bị cô ép xuống.
Học sinh lớp 12 vẫn đang trong độ tuổi dậy thì và thay đổi về mặt tâm sinh lý, là một giáo viên cô cần phải làm hết sức có thể.
Suy nghĩ của Phùng Liễu thật ra có phần cố chấp, cả Nhất Trung chỉ có một mình Phùng Liễu như vậy mà thôi.
Lạc Vân Sam không phải quá hiểu ý nghĩ của Phùng Liễu, tuy nhiên sau khi khuyên cô không mấy xoay chuyển thì nàng cũng không mạnh mẽ can thiệp.
- Vậy sau này cô không làm chủ nhiệm nữa sao?
Lạc Vân Sam lùi lại một bước hỏi.
- Ừm, sau này không làm chủ nhiệm nữa.
Phùng Liễu cười đáp, nếu lớp 12 năm tới cô làm tốt thì sẽ thăng chức lên chủ nhiệm toàn khối.
Phùng Liễu dành tâm huyết lớn đối với học sinh, Lạc Vân Sam vì chăm sóc cho Phùng Liễu nên đành để chuyện của công ty ra đằng sau, chuyện không quan trọng đều để Phí Tu xử lý.
Phí Tu cũng hiểu người mà hắn có thể dựa vào chỉ có Lạc Vân Sam, cho nên đối với những chuyện mà Lạc Vân Sam giao cho đều dụng tâm hoàn thành, là quân của Lạc Vân Sam cũng bắt đầu lên võ đài với Chương Thịnh.
Dưới sự mong chờ và lo lắng của học sinh, kì thi cuối kì được bắt đầu đúng kế hoạch.
Học sinh Nhất Trung cầm phiếu dự thi và bút trên tay, cùng với tiếng bấm bút lạch cạch, tiếng ngòi bút viết trên giấy loẹt xoẹt, tiếng lật đề thi... một hồi sau kì thi kết thúc.
- Các bạn học, kỳ nghỉ hè sắp tới nhớ chú ý an toàn!
Phùng Liễu đứng trên bục giảng, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhẹ.
Học sinh bên dưới vừa mới thi xong, mỗi em đều vui vẻ hận không thể lắp đôi cánh bay ngay về nhà đi chơi.
- Sau khi trở về các em đã là học sinh lớp 12, nghỉ hè chú ý an toàn và vui chơi thật vui nhé, nhưng cũng đừng quên nhiệm vụ của mình. Chỉ khi kết thúc kỳ thi đại học thì các em mới có kì nghỉ hè chân chính.
Lạc Vân Sam lười biếng ngồi ở cuối lớp, nàng đơn giản buộc tóc đuôi ngựa, xương quai xanh tinh xảo lộ ra càng nổi bật hơn.
Phùng Liễu nhắc nhở thêm vài điều, sau khoảng 20 phút liền kết thúc, cô để học sinh vệ sinh phòng học trước khi về nhà, sau thứ bảy thì lên lấy phiếu điểm.
- Kết thúc rồi!
Phùng Liễu ra khỏi phòng học liền thở phào nhẹ nhõm, kế tiếp là một tháng thảnh thơi.
- Du lịch nội Mông Cổ đã sắp xếp xong rồi ạ!
Lạc Vân Sam cười nói, trên mặt cô tràn đầy vui sướng.
“Tháng tiếp theo cô ấy chỉ thuộc về một mình mình.”
- Được, tới chủ nhật chúng ta liền xuất phát.
Phùng Liễu cũng cười.
Phùng Liễu đã học cưỡi ngựa từ sớm chính là để phục vụ cho chuyến đi nội Mông Cổ lần này. Tuy rằng trại nuôi ngựa có diện tích không nhỏ, nhưng nơi đó vẫn nhỏ hơn nhiều so với đại thảo nguyên mênh mông vô bờ.
- Hai người chị Đỗ Nhược thì sao, họ có đi cùng mình không?
Lạc Vân Sam gật đầu đáp.
- Có ạ, bên phía Từ Bân đã xử lý xong rồi, hai người họ cũng có thời gian đi du lịch cùng chúng ta.
Nói tới Từ Bân thì không thể không nói tới sự phát triển giữa cô và Đỗ Nhược.
Cảm tình của hai người Từ Bân và Đỗ Nhược bây giờ có hơi gập ghềnh, đặc biệt là khi Từ Bân tiến vào ngành công nghiệp giải trí, ngẫu nhiên sẽ có tai tiếng thật giả bất phân bị tuôn ra ngoài.
Trong khi ấy, Đỗ Nhược không hài lòng nhất là đủ loại tiệc của giới giải trí mà mỗi lần Từ Bân đều say khướt trở về.
Thường xuyên lăn qua lộn lại, Đỗ Nhược và Từ Bân đều lùi một bước, xã giao cũng được nhưng mà không được uống say. Công việc của hai người đều rất bận nhưng mỗi ngày trước khi ngủ phải gọi video với nhau.
Trước mắt chuyện của Từ Bân và Đỗ Nhược còn chưa công khai với người trong nhà, hai người vẫn đang chuẩn bị.
Đỗ Nhược đã an bài một vài chuyện, Lạc Vân Sam đưa tới dự án trợ cấp cho học sinh nghèo chính là bàn đạp tốt nhất cho cô ấy.
Mà bây giờ Từ Bân cũng độc lập thành lập được ba công ty, một công ty giải trí, một cái làm game, cái còn lại là hợp tác với Lạc Vân Sam và Mộ Thanh để thâu tóm Đông Nhuận, đương nhiên bây giờ đã sửa tên thành Thanh Sơn.
Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo liền xuất hiện, khi Phùng Liễu và Lạc Vân Sam chuẩn bị lên xe thì Đỗ Nhược cũng cầm chìa khóa xe đi tới.
- Chị Đỗ Nhược!
Phùng Liễu nhìn thấy người liền vẫy tay trước.
- Liễu Liễu, Vân Sam!
Đỗ Nhược cười đi tới.
- Chuyện trong lớp xử lý xong rồi à?
- Vâng, xong hết rồi ạ.
Phùng Liễu gật đầu đáp.
- Chúc mừng em nha, cuối cùng cũng có một tháng nghỉ ngơi.
Đỗ Nhược cất ô che nắng.
- Khi trở về là lớp 12 rồi, nhân dịp này thả lỏng chút đi.
- Chủ nhiệm lớp 12 cũng tốt chỉ là thời gian gấp rút hơn.
Phùng Liễu và Đỗ Nhược nói chuyện một lúc, sau khi hẹn thời gian xuất phát vào ngày chủ nhật liền tạm biệt.
Đặc biệt là buổi tối, lớp 11-5 và 11-6 thường có học sinh tới hỏi bài, không chỉ có Phùng Liễu bị nhiều người vây quanh mà cả Lạc Vân Sam cũng bị học sinh chặn lại hỏi bài.
- Bài này cần phải kẻ hình phụ, sau đó đặt là x...
Lạc Vân Sam đều giải đáp cho tất cả học sinh nên lâu dần nhiều bạn học hay tới hỏi nàng, thoạt nhìn giống như Phùng Liễu làm chủ nhiệm.
Ngay lúc này các lớp phụ đạo của Nhất Trung đều được cho nghỉ học, ngoại trừ học sinh năng khiếu thể thao và nghệ thuật, những học sinh còn lại đều phải tham gia tiết tự học buổi tối, gần 9 giờ mới tan học.
Thời gian tan học kéo dài nên lúc đi ngủ cũng muộn hơn một chút, chính vì thế thời gian Phùng Liễu về nhà cũng muộn.
Lạc Vân Sam nhìn thấy quầng mắt của Phùng Liễu liền đau lòng, là một chủ nhiệm lớp tận chức tận trách phải lo lắng quá nhiều thứ. Hơn nữa bây giờ mới là lớp 11, nếu năm sau là 12 thì chẳng phải cô ấy phải dậy sớm mỗi ngày hay sao?
- Kiểm tra phòng xong rồi, chúng ta về thôi.
Phùng Liễu đi xuống và chậm rãi tiến tới chỗ Lạc Vân Sam.
- Về thôi ạ!
Lạc Vân Sam nắm tay Phùng Liễu, nàng nghiêng đầu nhìn cô.
- Cô ơi, cô còn phải chủ nhiệm lớp 12 nữa hả?
Phùng Liễu suy tư một chút mới đáp.
- Chủ nhiệm xong khóa này mà lớp 12 lại thay chủ nhiệm thì không tốt lắm.
- Em thấy học sinh trong lớp cũng rất hiểu chuyện, nên không cần ngày nào cũng kiểm tra phòng đâu. Em biết cô để ý học sinh nhưng cũng nên tin tưởng chúng.
Phùng Liễu nghe xong liền cười, cô đương nhiên biết Lạc Vân Sam nói vậy là khuyên mình bớt lo lắng để cô không quá mệt mỏi.
- Chờ tới khi lên lớp 12 thì áp lực của chúng lớn hơn thì lúc ấy không thể không quản.
Khi Phùng Liễu còn trẻ cũng từng có ý nghĩ như vậy, tuy nhiên sau khi nghe nói có học sinh lớp 12 tự tử sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối thì ý nghĩ mới nảy ra liền bị cô ép xuống.
Học sinh lớp 12 vẫn đang trong độ tuổi dậy thì và thay đổi về mặt tâm sinh lý, là một giáo viên cô cần phải làm hết sức có thể.
Suy nghĩ của Phùng Liễu thật ra có phần cố chấp, cả Nhất Trung chỉ có một mình Phùng Liễu như vậy mà thôi.
Lạc Vân Sam không phải quá hiểu ý nghĩ của Phùng Liễu, tuy nhiên sau khi khuyên cô không mấy xoay chuyển thì nàng cũng không mạnh mẽ can thiệp.
- Vậy sau này cô không làm chủ nhiệm nữa sao?
Lạc Vân Sam lùi lại một bước hỏi.
- Ừm, sau này không làm chủ nhiệm nữa.
Phùng Liễu cười đáp, nếu lớp 12 năm tới cô làm tốt thì sẽ thăng chức lên chủ nhiệm toàn khối.
Phùng Liễu dành tâm huyết lớn đối với học sinh, Lạc Vân Sam vì chăm sóc cho Phùng Liễu nên đành để chuyện của công ty ra đằng sau, chuyện không quan trọng đều để Phí Tu xử lý.
Phí Tu cũng hiểu người mà hắn có thể dựa vào chỉ có Lạc Vân Sam, cho nên đối với những chuyện mà Lạc Vân Sam giao cho đều dụng tâm hoàn thành, là quân của Lạc Vân Sam cũng bắt đầu lên võ đài với Chương Thịnh.
Dưới sự mong chờ và lo lắng của học sinh, kì thi cuối kì được bắt đầu đúng kế hoạch.
Học sinh Nhất Trung cầm phiếu dự thi và bút trên tay, cùng với tiếng bấm bút lạch cạch, tiếng ngòi bút viết trên giấy loẹt xoẹt, tiếng lật đề thi... một hồi sau kì thi kết thúc.
- Các bạn học, kỳ nghỉ hè sắp tới nhớ chú ý an toàn!
Phùng Liễu đứng trên bục giảng, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhẹ.
Học sinh bên dưới vừa mới thi xong, mỗi em đều vui vẻ hận không thể lắp đôi cánh bay ngay về nhà đi chơi.
- Sau khi trở về các em đã là học sinh lớp 12, nghỉ hè chú ý an toàn và vui chơi thật vui nhé, nhưng cũng đừng quên nhiệm vụ của mình. Chỉ khi kết thúc kỳ thi đại học thì các em mới có kì nghỉ hè chân chính.
Lạc Vân Sam lười biếng ngồi ở cuối lớp, nàng đơn giản buộc tóc đuôi ngựa, xương quai xanh tinh xảo lộ ra càng nổi bật hơn.
Phùng Liễu nhắc nhở thêm vài điều, sau khoảng 20 phút liền kết thúc, cô để học sinh vệ sinh phòng học trước khi về nhà, sau thứ bảy thì lên lấy phiếu điểm.
- Kết thúc rồi!
Phùng Liễu ra khỏi phòng học liền thở phào nhẹ nhõm, kế tiếp là một tháng thảnh thơi.
- Du lịch nội Mông Cổ đã sắp xếp xong rồi ạ!
Lạc Vân Sam cười nói, trên mặt cô tràn đầy vui sướng.
“Tháng tiếp theo cô ấy chỉ thuộc về một mình mình.”
- Được, tới chủ nhật chúng ta liền xuất phát.
Phùng Liễu cũng cười.
Phùng Liễu đã học cưỡi ngựa từ sớm chính là để phục vụ cho chuyến đi nội Mông Cổ lần này. Tuy rằng trại nuôi ngựa có diện tích không nhỏ, nhưng nơi đó vẫn nhỏ hơn nhiều so với đại thảo nguyên mênh mông vô bờ.
- Hai người chị Đỗ Nhược thì sao, họ có đi cùng mình không?
Lạc Vân Sam gật đầu đáp.
- Có ạ, bên phía Từ Bân đã xử lý xong rồi, hai người họ cũng có thời gian đi du lịch cùng chúng ta.
Nói tới Từ Bân thì không thể không nói tới sự phát triển giữa cô và Đỗ Nhược.
Cảm tình của hai người Từ Bân và Đỗ Nhược bây giờ có hơi gập ghềnh, đặc biệt là khi Từ Bân tiến vào ngành công nghiệp giải trí, ngẫu nhiên sẽ có tai tiếng thật giả bất phân bị tuôn ra ngoài.
Trong khi ấy, Đỗ Nhược không hài lòng nhất là đủ loại tiệc của giới giải trí mà mỗi lần Từ Bân đều say khướt trở về.
Thường xuyên lăn qua lộn lại, Đỗ Nhược và Từ Bân đều lùi một bước, xã giao cũng được nhưng mà không được uống say. Công việc của hai người đều rất bận nhưng mỗi ngày trước khi ngủ phải gọi video với nhau.
Trước mắt chuyện của Từ Bân và Đỗ Nhược còn chưa công khai với người trong nhà, hai người vẫn đang chuẩn bị.
Đỗ Nhược đã an bài một vài chuyện, Lạc Vân Sam đưa tới dự án trợ cấp cho học sinh nghèo chính là bàn đạp tốt nhất cho cô ấy.
Mà bây giờ Từ Bân cũng độc lập thành lập được ba công ty, một công ty giải trí, một cái làm game, cái còn lại là hợp tác với Lạc Vân Sam và Mộ Thanh để thâu tóm Đông Nhuận, đương nhiên bây giờ đã sửa tên thành Thanh Sơn.
Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo liền xuất hiện, khi Phùng Liễu và Lạc Vân Sam chuẩn bị lên xe thì Đỗ Nhược cũng cầm chìa khóa xe đi tới.
- Chị Đỗ Nhược!
Phùng Liễu nhìn thấy người liền vẫy tay trước.
- Liễu Liễu, Vân Sam!
Đỗ Nhược cười đi tới.
- Chuyện trong lớp xử lý xong rồi à?
- Vâng, xong hết rồi ạ.
Phùng Liễu gật đầu đáp.
- Chúc mừng em nha, cuối cùng cũng có một tháng nghỉ ngơi.
Đỗ Nhược cất ô che nắng.
- Khi trở về là lớp 12 rồi, nhân dịp này thả lỏng chút đi.
- Chủ nhiệm lớp 12 cũng tốt chỉ là thời gian gấp rút hơn.
Phùng Liễu và Đỗ Nhược nói chuyện một lúc, sau khi hẹn thời gian xuất phát vào ngày chủ nhật liền tạm biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.