Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê

Chương 56: Một lời đã định

Đồ Đồ Họa Họa

22/06/2024

Cho dù đầu của người trưởng bối nhà họ Mộ có bị nước vào hay không thì tên đầu gỗ Mộ Thanh cũng sẽ bị vác đi huấn luyện.

Mộ Thanh cũng đã 27 28 tuổi, mặc dù không ấu trĩ tới mức đẩy hết trách nhiệm lên đầu cha mẹ, nhưng cô vẫn có chút hận vì ba tháng không được liên lạc với bên ngoài.

Nơi khai máy bộ phim “Độc Bộ thiên hạ” chính là phim trường chuyên dùng để quay phim, nghi thức khai máy cũng được bố trí ở sâu bên trong để tránh bị các cánh phóng viên làm phiền.

Lạc Vân Sam và Phùng Liễu cũng đứng sang một góc, lúc bắt đầu làm lễ hai người cũng không tới quá gần mà lui ra xa tránh cho bị máy ảnh chụp phải.

- Vân Sam, hình như người kia có vấn đề.

Phùng Liễu kéo tay áo Lạc Vân Sam, cô nói nhỏ.

Lạc Vân Sam nhìn theo ánh mắt của Phùng Liễu, nàng nhìn thấy một phóng viên đang mân mê thứ gì đó trên tay, miệng người đó còn có một nụ cười nham hiểm.

- Cô ơi, cô cứ đứng ra đằng sau chút đi.

Lạc Vân Sam híp mắt, nàng chăm chú nhìn đồ vật mà người kia đang cầm.

Phùng Liễu gật đầu, cô thuận thế kéo tay Lạc Vân Sam cùng lùi lại hai bước.

Lạc Vân Sam nhìn xung quanh, nàng gọi nhân viên an ninh đứng gần mình nhất và nói với anh ta mấy câu, sau đó lại chỉ tay về phía tên phóng viên kia.

Nhân viên an ninh nghe được Lạc Vân Sam nói vậy thì sắc mặt liền thay đổi, anh ta lập tức chạy đi, thần sắc vô cùng khẩn trương.

- Vân Sam, thứ người kia cầm là gì thế?

Phùng Liễu nhíu mày hỏi.

Lạc Vân Sam do dự mấy giây mới quay sang nói nhỏ vào tai Phùng Liễu, nàng cố gắng nói bé nhất để nói ra hai từ.

Sau khi Phùng Liễu nghe thấy thì sắc mặt lập tức thay đổi, cô không thể tin được mà nhìn Lạc Vân Sam.

- Không sao đâu, em đã nói nhân viên đi xử lý, chỉ cần không để hắn chuồn mất là được.

Lạc Vân Sam nắm tay Phùng Liễu, nàng nhẹ nhàng an ủi cô.

Phùng Liễu gật đầu, tầm mắt cô vẫn dính chặt trên người phóng viên kia, cô nhìn theo hướng hắn di chuyển tới tổ đạo cụ.

“Xem ra tên kia là muốn đặt thứ trên tay vào đạo cụ của đoàn phim rồi gây chuyện đây mà.”

Ngược lại, Lạc Vân Sam không quá lo lắng như cô, tuy nhiên nàng vẫn chăm chú theo dõi hành động của tên phóng viên, ngoài ra nàng còn chỉnh điện thoại vào trạng thái quay phim.

Thật ra đồ mà người phóng viên kia cầm cũng không quá nguy hiểm, chẳng qua nó sẽ khiến cho hiện trường náo động một chút. Chỉ cần đồ trên tay hắn lộ ra ngoài liền sẽ ảnh hưởng đến việc quá trình quay của “Độc Bộ thiên hạ”, nếu mưu kế của hắn thành công vậy thì cả đoàn phim sẽ bị ảnh hưởng.

Nhân viên an ninh làm việc rất nhanh, sau khi nghe tin từ Lạc Vân Sam liền có mấy người mặc thường phục hoặc tay cầm microphone, có người khiêng máy quay chậm rãi tới gần, bọn họ trực tiếp vây quanh người phóng viên.

Tên phóng viên biết việc mình làm là chuyện vô cùng nguy hiểm cho nên hắn rất cảnh giác, ngay lúc thấy nhiều người tới gần đã nhận ra điều không thích hợp.

Đáng tiếc, dù sao phóng viên cũng chỉ là phóng viên, động tác của hắn chậm hơn người đã qua huấn luyện rất nhiều. Ngay lúc hắn muốn kêu lên thì đã không kêu được nữa rồi, hắn bị nhân viên an ninh kẹp cổ sau đó bị kéo đi.

Cảnh sát phụ trách khu vực trường quay cũng nhanh chóng tới, bọn họ lục soát từ người phóng viên lấy được mấy túi bột màu trắng.

Sau một hồi kiểm tra, sắc mặt cảnh sát liền đanh lại, bọn họ lập tức áp giải tên phóng viên lên xe cảnh sát.

- Người này là do các anh phát hiện sao?

Cảnh sát nghiêm túc hỏi.

- Do bạn của bà chủ tôi, cô Lạc phát hiện ra.

Nhân viên an ninh thật thà đáp.

Cảnh sát dựa theo lời của nhân viên tìm được Lạc Vân Sam hỏi mấy vấn đề.

Lạc Vân Sam cũng phối hợp, cảnh sát hỏi gì nói đó nhanh chóng là xong báo cáo.



- Chúng tôi rất cảm ơn sự hợp tác của cô, nếu cô Lạc phát hiện ở nơi công cộng có người khả nghi thì lập tức báo cho cảnh sát là được.

- Được rồi, cảm ơn đồng chí cảnh sát.

Lạc Vân Sam vui vẻ bắt tay với cảnh sát, sau đó nàng lại nói.

- Tuy nhiên tôi có một mong muốn nhỏ, hy vọng lúc cảnh sát đưa ra thông báo có thể giấu tên của đoàn phim.

- Có thể.

Cảnh sát phụ trách phim trường cũng biết nghi thức khai máy kiêng kị thứ gì.

Một lúc sau cảnh sát dẫn người rời đi, nghi thức khai máy của “Độc Bộ thiên hạ” cũng hoàn thành tốt đẹp, bấy giờ Từ Bân và đạo diễn mới biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì.

- Đúng là đáng ghét, chắc chắn là nhắm vào đoàn phim! Tôi nhất định điều tra cho ra nhẽ!

Đạo diễn nghe xong liền tức giận mắng.

Nếu tên phóng viên kia còn ở đây, chắc chắn đạo diễn sẽ xông lên liều mạng với hắn.

- Chuyện này tôi sẽ sắp xếp luật sư.

Sắc mặt Từ Bân cũng không tốt lắm, vui vẻ ban nãy đã không còn chút nào.

Từ Bân có bao nhiêu coi trọng “Độc Bộ thiên hạ” thì bây giờ càng tức giận bấy nhiêu. Nếu Lạc Vân Sam và Phùng Liễu không kịp thời phát hiện chuyện dị thường, nghi thức khai máy hôm nay chắc chắn không xong.

- Lần này phải cảm ơn cô Lạc và cô Phùng, nếu hai cô không ngại thì chút nữa cùng ăn bữa cơm được không?

Đạo diễn mời hai người.

- Cái này thì không cần đâu, chúng tôi vẫn muốn đi xem xét quanh phim trường một chút.

Lạc Vân Sam khéo léo từ chối đạo diễn. Nàng và Phùng Liễu chỉ là tới để xem mà thôi, vì vậy cũng không muốn dính dáng tới nhiều chuyện khác.

- Đạo diễn Trần, Vân Sam là người một nhà, chút nữa tôi đưa các nàng đi chơi là được.

Từ Bân biết Lạc Vân Sam không thích xã giao nên liền ra mặt nói đỡ.

- Vậy được, sau này có cơ hội lại nói.

Đạo diễn Trần lại nhìn Lạc Vân Sam thêm một lúc, vốn dĩ ông còn muốn mời hai người này làm khách mời cho “Độc Bộ thiên hạ” mà bây giờ chắc là không được.

Tạm biệt đạo diễn xong Lạc Vân Sam lập tức vẫy tay chào mọi người rồi rời đi.

Ra khỏi phạm vi của đoàn phim, dòng người cũng trở nên đông đúc hơn, cửa hàng bán đồ lưu niệm, tiệm chụp ảnh cổ trang, tạp hóa cũng tràn ngập con phố.

Lạc Vân Sam nắm tay Phùng Liễu hòa vào dòng người ở nơi gọi là thánh địa điện ảnh này. Hai người nhìn thấy cái gì mà bánh nướng Võ Đại Lang, Cẩu Vô Bao linh tinh gì đó thì lại nghiêng đầu tán gẫu, hơn nửa là dính sát vào nhau trò chuyện.

Tới giờ cơm, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu dừng chân trước tiệm mì, tìm được chỗ ngồi sau đó gọi hai bát mì sợi.

- Vân Sam, Tết này em thật sự không cần trở về sao?

Phùng Liễu gọi phục vụ xin một ly nước lọc, cô đang rửa qua thìa và đũa.

- Cô cứ yên tâm, em không cần phải trở về. Ba mẹ em đều ở nước ngoài, chắc còn đang mừng vì được hưởng thụ thế giới hai người nữa đấy.

Lạc Vân Sam cười đáp, nàng thản nhiên nhận lấy đũa đã được lau.

Lạc Vân Sam không quá thân cận với ba mẹ, phần lớn thời gian nàng và người nhà đều không ở chung nên đều trải qua ngày lễ một mình.

- Ba mẹ của cô có thích gì không ạ?

Lạc Vân Sam hỏi.

- Em mặt dày tới nhà cô ăn cơm, cho nên không thể đi tay không được.



Phùng Liễu lườm Lạc Vân Sam một cái.

- Không cần quá vội, tới gần đó thì mua cũng được.

Quê của Phùng Liễu không ở Ninh Thành, thậm chí còn không cùng một tỉnh với Ninh Thành. Nếu muốn tránh việc phải đổi xe thì đi máy bay là lựa chọn tốt nhất.

- Vậy cũng được, tới đó cô chỉ cho em một chút để em đi chọn đồ.

Lạc Vân Sam cười nói, trong lòng có chút tính toán nhỏ.

Lạc Vân Sam không phải người có ai đó rời đi liền không sống được, đối với nàng mà nói Phùng Liễu là vô cùng quan trọng không phải giả, nhưng nếu thật sự tới thời điểm phải tách ra thì Lạc Vân Sam cũng nguyện ý buông tay.

Suy cho cùng tình yêu và cuộc sống đều là của riêng mỗi người, hai cái đều vô cùng quan trọng.

Lạc Vân Sam cũng hiểu mình đã nhắc Từ Bân những gì, Đỗ Nhược là người đã 30 tuổi nếu về nhà ăn Tết sẽ không tránh khỏi việc bị người nhà bắt đi xem mắt.

“Ấy vậy mà cô giáo của mình cũng 29 tuổi chắc chắn sẽ bị những người khác nhòm ngó, cho nên mình nhất định phải tới đó, bóp chết tâm tư của đám người kia.”

Phùng Liễu lại không hề hay biết Lạc Vân Sam đang nghĩ gì, cô chỉ đơn giản nghĩ là Lạc Vân Sam thích dính lấy mình, sau đó lại không cần về nhà ăn Tết nên liền đi theo mình.

Chớp mắt đã hai mươi mấy Tết, sau khi từ đoàn phim trở về, Phùng Liễu liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đặt vé máy bay về nhà.

Mà ngay ngày Lạc Vân Sam lên máy bay, nàng nhận được điện thoại báo tin của Từ Bân.

- Vân Sam, tôi và Nhược Nhược ở bên nhau!

Từ Bân vui đến sắp bay lên rồi, cô cũng là người có bạn gái rồi.

- Nhanh thế à? Chủ nhiệm Đỗ tiếp nhận cậu sao?

Lạc Vân Sam có chút kinh ngạc với tốc độ của Từ Bân, nàng còn tưởng Từ Bân phải vật lộn mấy tháng nữa, chờ tới lúc “Độc Bộ thiên hạ” quay xong mới rước được người đẹp về nhà.

- Ha ha, còn ba tháng kiểm tra nữa, không thành vấn đề!

Từ Bân hớn hở nói.

- Nhược Nhược còn đồng ý ăn Tết cùng tôi nữa đó!

- Tuyệt vậy sao, bây giờ tôi cũng đang về nhà với cô Phùng của tôi đấy!

Lạc Vân Sam mới không để bản thân phải ăn cẩu lương.

- Thời gian cô nhà tôi làm việc và nghỉ ngơi đều rất quy củ, tôi không thể tới để chúc mừng cậu nên bây giờ liền nói, năm mới vui vẻ.

Từ Bân nghe được Lạc Vân Sam vòng vo nói sau đó sửng sốt mấy giây.

- Quá đỉnh, cậu với cô Phùng cùng nhau về nhà ăn Tết hả? Gặp bố mẹ luôn sao?

- Đúng là như thế, vậy cậu và cô Phùng muốn nói chuyện với cô chú luôn à?

Từ Bân hỏi.

- Hai người họ biết tôi về nước là muốn làm gì rồi.

Lạc Vân Sam trả lời, lúc này lại thấy có chút may mắn là ba mẹ mình phóng khoáng.

Lạc Vân Sam nhớ rõ lúc mình thẳng thắn mọi chuyện, hai người nhíu chặt mày không nói gì.

Cũng may lúc đó Lạc Vân Sam đã chứng minh với ba mẹ là nàng có đủ năng lực, cho nên ba mẹ Lạc Vân Sam mới tôn trọng quyết định của nàng.

- Thế là tốt rồi, cậu nhớ phải thể hiện tốt trước mặt ba mẹ cô Phùng đấy, cần hỗ trợ thì gọi điện cho tôi là được.

- Cậu cũng thế, cần giúp thì gọi.

- Được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook