Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê
Chương 71: Nói dối gạt người
Đồ Đồ Họa Họa
22/06/2024
Hai người trong phòng không nhận ra sự xuất hiện của mẹ Phùng, sau một hồi ôm ôm hôn hôn mới từ từ tách nhau ra.
- Bên em có đang bận chuyện gì không?
Phùng Liễu và Lạc Vân Sam cùng nhau ngồi xuống, thân thể dựa sát vào nhau.
- Không sao đâu ạ, công ty của ba em có chút vấn đề nên em vẫn đang xử lý thôi.
Lạc Vân Sam suy tư một hồi, nàng quyết định thẳng thắn.
“Mình và cô ấy ở bên nhau lâu như vậy, đến cả ba mẹ cũng gặp qua rồi. Có một số việc mình cũng muốn cho cô ấy biết, không chừng qua một thời gian nữa mình phải quay lại công ty.”
- Công ty của ba em?
Sự chú ý của Phùng Liễu lập tức bị lời nói của Lạc Vân Sam thu hút.
- Trước kia là của ông nội em, bây giờ do ba và mẹ em quản lý. Em có chút cổ phần nhỏ trong đó.
- Vậy là tôi được ôm đùi đúng không?
Phùng Liễu cười nói, cô cũng không quá ngạc nhiên với câu trả lời này.
Ở cùng Lạc Vân Sam đã lâu, cô cũng nhận ra thân phận và quan điểm về việc tiêu dùng hàng ngày của nàng khác với bình thường.
Người mới 23 tuổi muốn mua nhà cũng không thể mua luôn được, nhưng nàng nói mua là mua, lúc ấy thậm chí cô còn không đủ tiền chi cho một chuyến du lịch nước ngoài.
- Vậy mới nói tới lúc cô không muốn làm giáo viên nữa em liền đưa cô đi du lịch quanh thế giới, đi tới nơi cô muốn tới, hưởng thụ ẩm thực toàn thế giới.
Lạc Vân Sam cười đáp, nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng là giáo viên, năng lực tiếp nhận của cô ấy cũng tốt hơn.”
- Vậy tôi sẽ chờ.
Phùng Liễu mân mê cổ áo của Lạc Vân Sam, cô nhịn không được hỏi.
- Vân Sam, công ty của ba em là gì?
- Công ty gì ấy nhỉ...
Lạc Vân Sam do dự, nàng không biết nên nói thế nào.
Trên thực tế, các công ty mà nhà họ Lạc nắm giữ phần lớn cổ phần có rất nhiều, nếu không tính ở nước ngoài thì trong nước cũng có mười mấy công ty rồi.
- Cô có biết Giải trí Hoành Thần không?
Lạc Vân Sam chọn một công ty có lẽ Phùng Liễu sẽ biết.
- Tất nhiên rồi, Giải trí Hoành Thần là công ty quản lý của Phong Hi mà. Đó là công ty của ba em ấy hả?
Phùng Liễu híp mắt hỏi.
- Cũng không hẳn là vậy, người quản lý là chú của em, em có một chút cổ phần trong đó. Ngoài ra thì chỉ có một vài công ty nhỏ, khi ông nội em mất thì chuyển cổ phần lại cho em, mấy năm nay ba mẹ cũng chuyển cho em một chút, chắc cũng khoảng 10%.
Lạc Vân Sam dừng một chút lại nói.
- Có lẽ một thời gian nữa em phải tới công ty học một vài nghiệp vụ.
- Vậy nếu đi làm ở công ty thì có xa nhà không?
Phùng Liễu hỏi.
- Không xa lắm, lái xe qua thì khoảng nửa giờ là tới.
- Lúc đó phải chăm chỉ làm việc, cố gắng kiếm tiền nuôi gia đinh đó!
Phùng Liễu nhéo mặt Lạc Vân Sam.
- Chờ tôi về hưu, chúng ta liền di du lịch thế giới.
- Nhất trí!
Mắt Lạc Vân Sam sáng lên, nàng không nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy. Nàng từng lo rằng cô ấy sẽ vì nàng giấu giếm mà giận dỗi.
- Còn nữa.
Phùng Liễu buông tay, cô nghiêm mặt nói.
- Sao vậy ạ?
- Lúc đi làm phải nhớ đến tôi!
Phùng Liễu nghiêm mặt nói, nếu không quan sát kỹ có lẽ Lạc Vân Sam cũng không biết Phùng Liễu đang đỏ mặt.
- Cô yên tâm, trong lòng em chỉ có một người là cô thôi.
Lạc Vân Sam nói xong không nhịn được mà hôn lên mặt Phùng Liễu hai cái.
- Lúc nào em cũng chào đón cô tới kiểm tra.
Mẹ Phùng đứng ở ngoài cửa, bà cố gắng nghe hai người nói chuyện.
Vì khoảng cách khá xa mà âm thanh nói chuyện cũng không lên nên mẹ Phùng chỉ nghe bập bõm được vài câu. Điều duy nhất bà có thể nhìn thấy rõ ràng là lúc hai người ôm ôm hôn hôn, em hôn cô, cô hôn em.
Ông trời ơi, người già như bà không nhìn nổi mấy cảnh thân mật đó.
Cảm thấy trong phòng yên tĩnh trở lại, mẹ Phùng ho nhẹ một tiếng, bà cố ý làm ra chút tiếng động.
Cốc cốc!
Mẹ Phùng gõ vào cánh cửa khép hờ.
- Mẹ mới gọt một đĩa hoa quả, hai đứa tới ăn đi.
- Cảm ơn bác gái.
Lạc Vân Sam thản nhiên đứng dậy, nàng cười tươi nhận lấy đĩa hoa quả.
- Hai đứa...
Mẹ Phùng nhìn hai người một lượt, bà thở dài nói.
- Chuyện này hai đứa phải suy nghĩ cho kỹ, đừng nhất thời nổi hứng là được.
Ba mẹ có thể thu được điện thoại, phương thức liên lạc cũng có thể chặn, nhưng bọn họ không thể nhốt con gái lại hay đuổi cô ra ngoài đường.
Bởi vì trong suy nghĩ của bà đây không phải bệnh.
- Mẹ, mẹ nói như vậy là...
Phùng Liễu không tin những gì mà cô vừa nghe thấy.
“Mình nghe được cái gì vậy?”
- Nhưng mà chuyện như vậy mẹ chỉ có thể chịu được một lần, nếu con cùng Vân Sam tách ra, về sau liền ngoan ngoãn nghe lời mẹ về nhà kết hôn!
Mẹ Phùng nói.
Những thứ dễ dàng đạt được đều không được quý trọng, bà nói những lời này tuy rằng để Phùng Liễu nghe, nhưng đương nhiên là cũng nói thẳng với Lạc Vân Sam về thái độ của bà.
Con gái bà không cần dựa vào người nào cũng sống tốt, nếu sau này Lạc Vân Sam có rời bỏ cô thì Liễu Liễu của bà cũng có thể gặp được người tốt hơn.
- Bác gái yên tâm, cháu sẽ không để người khác có cơ hội thân cận.
Lạc Vân Sam hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó khóe miệng nàng cong lên, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
- Vậy thì tôi chờ xem.
Mẹ Phùng hừ một tiếng, bà bước ra khỏi phòng Phùng Liễu cũng không nhẹ nhàng là mấy.
“Con cái lớn không gần cha mẹ, không có cách nào quản chúng nó!”
Mẹ Phùng nhìn hai người thân thân thiết thiết cả ngày mới dần quen thuộc, nhưng ba Phùng vẫn không chịu từ bỏ, ông vẫn kiên quyết phản đối vì giới tính và tuổi tác của hai người.
- Cô Lạc, tôi cũng không phải người cổ hủ, tôi chỉ muốn Phùng Liễu sống vui vẻ.
Ba Phùng lại châm thuốc, ông ngồi trên sô pha hút thuốc.
- Nó ở cạnh cô có hạnh phúc hay không tôi không biết nhưng chắc chắn là bị người ta chỉ trỏ.
Lời nói của ba Phùng có chút sắc bén, ông không còn dễ nói chuyện như ngày hôm qua.
- Không nói tới những cái khác, chỉ nói tới trường học, một khi chuyện của các cô bại lộ là có bao nhiêu bất lợi với Phùng Liễu, cô có hiểu điều đó không?
- Cháu biết, cháu sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Lạc Vân Sam chắc chắn đáp lại.
Tuy rằng nàng không phải lãnh đạo lớn nhưng ở Ninh thành vẫn có chút thủ đoạn.
Không dám nói là nhiều nhưng nàng có thể bảo đảm Phùng Liễu có thể yên ổn làm giáo viên ở Nhất Trung, nàng chắc chắn có thể làm được.
- Không để nó xảy ra?
Ba Phùng cười khẩy, ông cảm thấy Lạc Vân Sam nói quá dễ dàng.
- Cô chứng minh cho tôi xem, nếu cô có thể giải quyết hết những tai họa ngầm trong trường cho Liễu Liễu, tôi lập tức đồng ý chuyện của hai người.
- Cháu đã hiểu.
Lạc Vân Sam không suy nghĩ liền đồng ý.
Đối với Lạc Vân Sam, những chuyện liên quan tới trường học đều dễ giải quyết, có là chuyện lớn đến đâu thì chỉ cần quyên góp thêm một số tiền là được.
“Một chút không được thì hai chút, đơn giản!”
- Bác cho cháu hỏi, bác nói giải quyết những chuyện đó cụ thể là gì, là chuyện ban giám hiệu nhà trường không phản đối chuyện của cháu và Liễu Liễu? Hay là cả trường đều không phải đối?
Lạc Vân Sam hỏi lại.
- Tôi cũng không muốn làm khó cô, cô chỉ cần để ban giám hiệu biết chuyện của hai người, nếu biết rồi mà không phải đối, không thành kiến là được.
Mục đích của ba Phùng chỉ là Phùng Liễu sống tốt thì mọi thứ đều chấp nhận được.
Lạc Vân Sam làm được chuyện đó, ông lập tức nhận người “con rể” này.
- Ba, chuyện của chúng con liên quan gì đến lãnh đạo nhà trường?
Phùng Liễu nhíu mày hỏi.
Phùng Liễu cảm thấy yêu cầu của ông có phần quá mức, lãnh đạo trường là những người cổ hủ, khả năng tiếp nhận cái mới của họ không tốt lắm.
Tuy rằng nói lãnh đạo trong trường của mình như vậy là không tốt, nhưng Nhất Trũng cũng có vài người rất cổ hủ luôn luôn đề cao, có khi tôn thờ văn hóa cũ. Ví dụ quy định về quần áo nữ sinh, tóc, trang sức linh tinh vô cùng nghiêm khắc, một phần lớn là do mấy người họ đề ra.
- Ba cùng cô Lạc nói chuyện con đừng xen vào.
Ba Phùng trừng mắt nhìn Phùng Liễu, ông trực tiếp ngắt lời cô.
- Tôi cho cô thời gian một năm, nếu cô làm được thì sang năm tôi liền cho phép cô cưới Liễu Liễu.
- Vậy một lời đã định!
- Một lời đã định!
Ba Phùng nhanh chóng đáp.
- Vân Sam...
Phùng Liễu đỡ trán.
“Một người bình thường ổn trọng, sao bỗng nhiên lại đáp ứng chuyện này? Mấy người già đó dễ nói chuyện lắm sao!”
- Cô cứ yên tâm, chuyện này giao cho em xử lý là được.
So với Phùng Liễu còn đang lo lắng, ngược lại Lạc Vân Sam cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
- Dù sao em cũng không có nhiều tiết dạy lắm, có thời gian rảnh em sẽ tới làm thân với lãnh đạo, từ từ thuyết phục bọn họ.
“Những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết đều không tính là chuyện!”
Phùng Liễu bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra kì sau cô phải cố gắng hơn, chỉ cần cô đủ xuất sắc mới có thể để mấy người cổ hủ đó nhìn cô với ánh mắt khác.
Sau khi Lạc Vân Sam và ba Phùng đạt được ước định, không khí ở nhà họ Phùng cũng trở nên thoải mái hơn giống mấy ngày trước khi Lạc Vân Sam tới đây lần đầu.
Phùng Ích vẫn chưa biết chuyện ba cậu và Lạc Vân Sam đã có ước định, cậu nhìn thấy Lạc Vân Sam chỉ mới tới hai ngày liền thuận lợi thuyết phục được “ba mẹ, thành công bắt được chị gái cậu.
“Hình như chuyện này không logic lắm, cho dù không tới mức đánh gãy chân thì cũng phải quỳ xuống kể khổ tình thâm chứ nhỉ?”
Trước đó Phùng Ích còn chuẩn bị kế hoạch, nếu thực sự có chuyện đó thì cậu cũng sẽ quỳ xuống, ba Phùng có lấy dây mây hay gia pháp cậu liền ôm lấy Phùng Liễu che chở cho cô.
Cậu biết ba Phùng thương cậu nên chắc chắn sẽ không nỡ đánh cậu.
Đáng tiếc mọi chuyện xảy ra không như Phùng Ích tưởng tượng, không có quỳ xuống cũng chẳng có gia pháp, chỉ có người một nhà vui tươi hớn hở quây quần ăn lẩu cùng nhau.
“Ôi, cả ba và anh rể tương lai uống lâu quá, nhìn có vẻ không ổn rồi!”
“Nhưng mình vẫn thấy lạ, quả nhiên trên mạng đều là nói dối gạt người.”
- Bên em có đang bận chuyện gì không?
Phùng Liễu và Lạc Vân Sam cùng nhau ngồi xuống, thân thể dựa sát vào nhau.
- Không sao đâu ạ, công ty của ba em có chút vấn đề nên em vẫn đang xử lý thôi.
Lạc Vân Sam suy tư một hồi, nàng quyết định thẳng thắn.
“Mình và cô ấy ở bên nhau lâu như vậy, đến cả ba mẹ cũng gặp qua rồi. Có một số việc mình cũng muốn cho cô ấy biết, không chừng qua một thời gian nữa mình phải quay lại công ty.”
- Công ty của ba em?
Sự chú ý của Phùng Liễu lập tức bị lời nói của Lạc Vân Sam thu hút.
- Trước kia là của ông nội em, bây giờ do ba và mẹ em quản lý. Em có chút cổ phần nhỏ trong đó.
- Vậy là tôi được ôm đùi đúng không?
Phùng Liễu cười nói, cô cũng không quá ngạc nhiên với câu trả lời này.
Ở cùng Lạc Vân Sam đã lâu, cô cũng nhận ra thân phận và quan điểm về việc tiêu dùng hàng ngày của nàng khác với bình thường.
Người mới 23 tuổi muốn mua nhà cũng không thể mua luôn được, nhưng nàng nói mua là mua, lúc ấy thậm chí cô còn không đủ tiền chi cho một chuyến du lịch nước ngoài.
- Vậy mới nói tới lúc cô không muốn làm giáo viên nữa em liền đưa cô đi du lịch quanh thế giới, đi tới nơi cô muốn tới, hưởng thụ ẩm thực toàn thế giới.
Lạc Vân Sam cười đáp, nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng là giáo viên, năng lực tiếp nhận của cô ấy cũng tốt hơn.”
- Vậy tôi sẽ chờ.
Phùng Liễu mân mê cổ áo của Lạc Vân Sam, cô nhịn không được hỏi.
- Vân Sam, công ty của ba em là gì?
- Công ty gì ấy nhỉ...
Lạc Vân Sam do dự, nàng không biết nên nói thế nào.
Trên thực tế, các công ty mà nhà họ Lạc nắm giữ phần lớn cổ phần có rất nhiều, nếu không tính ở nước ngoài thì trong nước cũng có mười mấy công ty rồi.
- Cô có biết Giải trí Hoành Thần không?
Lạc Vân Sam chọn một công ty có lẽ Phùng Liễu sẽ biết.
- Tất nhiên rồi, Giải trí Hoành Thần là công ty quản lý của Phong Hi mà. Đó là công ty của ba em ấy hả?
Phùng Liễu híp mắt hỏi.
- Cũng không hẳn là vậy, người quản lý là chú của em, em có một chút cổ phần trong đó. Ngoài ra thì chỉ có một vài công ty nhỏ, khi ông nội em mất thì chuyển cổ phần lại cho em, mấy năm nay ba mẹ cũng chuyển cho em một chút, chắc cũng khoảng 10%.
Lạc Vân Sam dừng một chút lại nói.
- Có lẽ một thời gian nữa em phải tới công ty học một vài nghiệp vụ.
- Vậy nếu đi làm ở công ty thì có xa nhà không?
Phùng Liễu hỏi.
- Không xa lắm, lái xe qua thì khoảng nửa giờ là tới.
- Lúc đó phải chăm chỉ làm việc, cố gắng kiếm tiền nuôi gia đinh đó!
Phùng Liễu nhéo mặt Lạc Vân Sam.
- Chờ tôi về hưu, chúng ta liền di du lịch thế giới.
- Nhất trí!
Mắt Lạc Vân Sam sáng lên, nàng không nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy. Nàng từng lo rằng cô ấy sẽ vì nàng giấu giếm mà giận dỗi.
- Còn nữa.
Phùng Liễu buông tay, cô nghiêm mặt nói.
- Sao vậy ạ?
- Lúc đi làm phải nhớ đến tôi!
Phùng Liễu nghiêm mặt nói, nếu không quan sát kỹ có lẽ Lạc Vân Sam cũng không biết Phùng Liễu đang đỏ mặt.
- Cô yên tâm, trong lòng em chỉ có một người là cô thôi.
Lạc Vân Sam nói xong không nhịn được mà hôn lên mặt Phùng Liễu hai cái.
- Lúc nào em cũng chào đón cô tới kiểm tra.
Mẹ Phùng đứng ở ngoài cửa, bà cố gắng nghe hai người nói chuyện.
Vì khoảng cách khá xa mà âm thanh nói chuyện cũng không lên nên mẹ Phùng chỉ nghe bập bõm được vài câu. Điều duy nhất bà có thể nhìn thấy rõ ràng là lúc hai người ôm ôm hôn hôn, em hôn cô, cô hôn em.
Ông trời ơi, người già như bà không nhìn nổi mấy cảnh thân mật đó.
Cảm thấy trong phòng yên tĩnh trở lại, mẹ Phùng ho nhẹ một tiếng, bà cố ý làm ra chút tiếng động.
Cốc cốc!
Mẹ Phùng gõ vào cánh cửa khép hờ.
- Mẹ mới gọt một đĩa hoa quả, hai đứa tới ăn đi.
- Cảm ơn bác gái.
Lạc Vân Sam thản nhiên đứng dậy, nàng cười tươi nhận lấy đĩa hoa quả.
- Hai đứa...
Mẹ Phùng nhìn hai người một lượt, bà thở dài nói.
- Chuyện này hai đứa phải suy nghĩ cho kỹ, đừng nhất thời nổi hứng là được.
Ba mẹ có thể thu được điện thoại, phương thức liên lạc cũng có thể chặn, nhưng bọn họ không thể nhốt con gái lại hay đuổi cô ra ngoài đường.
Bởi vì trong suy nghĩ của bà đây không phải bệnh.
- Mẹ, mẹ nói như vậy là...
Phùng Liễu không tin những gì mà cô vừa nghe thấy.
“Mình nghe được cái gì vậy?”
- Nhưng mà chuyện như vậy mẹ chỉ có thể chịu được một lần, nếu con cùng Vân Sam tách ra, về sau liền ngoan ngoãn nghe lời mẹ về nhà kết hôn!
Mẹ Phùng nói.
Những thứ dễ dàng đạt được đều không được quý trọng, bà nói những lời này tuy rằng để Phùng Liễu nghe, nhưng đương nhiên là cũng nói thẳng với Lạc Vân Sam về thái độ của bà.
Con gái bà không cần dựa vào người nào cũng sống tốt, nếu sau này Lạc Vân Sam có rời bỏ cô thì Liễu Liễu của bà cũng có thể gặp được người tốt hơn.
- Bác gái yên tâm, cháu sẽ không để người khác có cơ hội thân cận.
Lạc Vân Sam hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó khóe miệng nàng cong lên, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
- Vậy thì tôi chờ xem.
Mẹ Phùng hừ một tiếng, bà bước ra khỏi phòng Phùng Liễu cũng không nhẹ nhàng là mấy.
“Con cái lớn không gần cha mẹ, không có cách nào quản chúng nó!”
Mẹ Phùng nhìn hai người thân thân thiết thiết cả ngày mới dần quen thuộc, nhưng ba Phùng vẫn không chịu từ bỏ, ông vẫn kiên quyết phản đối vì giới tính và tuổi tác của hai người.
- Cô Lạc, tôi cũng không phải người cổ hủ, tôi chỉ muốn Phùng Liễu sống vui vẻ.
Ba Phùng lại châm thuốc, ông ngồi trên sô pha hút thuốc.
- Nó ở cạnh cô có hạnh phúc hay không tôi không biết nhưng chắc chắn là bị người ta chỉ trỏ.
Lời nói của ba Phùng có chút sắc bén, ông không còn dễ nói chuyện như ngày hôm qua.
- Không nói tới những cái khác, chỉ nói tới trường học, một khi chuyện của các cô bại lộ là có bao nhiêu bất lợi với Phùng Liễu, cô có hiểu điều đó không?
- Cháu biết, cháu sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Lạc Vân Sam chắc chắn đáp lại.
Tuy rằng nàng không phải lãnh đạo lớn nhưng ở Ninh thành vẫn có chút thủ đoạn.
Không dám nói là nhiều nhưng nàng có thể bảo đảm Phùng Liễu có thể yên ổn làm giáo viên ở Nhất Trung, nàng chắc chắn có thể làm được.
- Không để nó xảy ra?
Ba Phùng cười khẩy, ông cảm thấy Lạc Vân Sam nói quá dễ dàng.
- Cô chứng minh cho tôi xem, nếu cô có thể giải quyết hết những tai họa ngầm trong trường cho Liễu Liễu, tôi lập tức đồng ý chuyện của hai người.
- Cháu đã hiểu.
Lạc Vân Sam không suy nghĩ liền đồng ý.
Đối với Lạc Vân Sam, những chuyện liên quan tới trường học đều dễ giải quyết, có là chuyện lớn đến đâu thì chỉ cần quyên góp thêm một số tiền là được.
“Một chút không được thì hai chút, đơn giản!”
- Bác cho cháu hỏi, bác nói giải quyết những chuyện đó cụ thể là gì, là chuyện ban giám hiệu nhà trường không phản đối chuyện của cháu và Liễu Liễu? Hay là cả trường đều không phải đối?
Lạc Vân Sam hỏi lại.
- Tôi cũng không muốn làm khó cô, cô chỉ cần để ban giám hiệu biết chuyện của hai người, nếu biết rồi mà không phải đối, không thành kiến là được.
Mục đích của ba Phùng chỉ là Phùng Liễu sống tốt thì mọi thứ đều chấp nhận được.
Lạc Vân Sam làm được chuyện đó, ông lập tức nhận người “con rể” này.
- Ba, chuyện của chúng con liên quan gì đến lãnh đạo nhà trường?
Phùng Liễu nhíu mày hỏi.
Phùng Liễu cảm thấy yêu cầu của ông có phần quá mức, lãnh đạo trường là những người cổ hủ, khả năng tiếp nhận cái mới của họ không tốt lắm.
Tuy rằng nói lãnh đạo trong trường của mình như vậy là không tốt, nhưng Nhất Trũng cũng có vài người rất cổ hủ luôn luôn đề cao, có khi tôn thờ văn hóa cũ. Ví dụ quy định về quần áo nữ sinh, tóc, trang sức linh tinh vô cùng nghiêm khắc, một phần lớn là do mấy người họ đề ra.
- Ba cùng cô Lạc nói chuyện con đừng xen vào.
Ba Phùng trừng mắt nhìn Phùng Liễu, ông trực tiếp ngắt lời cô.
- Tôi cho cô thời gian một năm, nếu cô làm được thì sang năm tôi liền cho phép cô cưới Liễu Liễu.
- Vậy một lời đã định!
- Một lời đã định!
Ba Phùng nhanh chóng đáp.
- Vân Sam...
Phùng Liễu đỡ trán.
“Một người bình thường ổn trọng, sao bỗng nhiên lại đáp ứng chuyện này? Mấy người già đó dễ nói chuyện lắm sao!”
- Cô cứ yên tâm, chuyện này giao cho em xử lý là được.
So với Phùng Liễu còn đang lo lắng, ngược lại Lạc Vân Sam cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
- Dù sao em cũng không có nhiều tiết dạy lắm, có thời gian rảnh em sẽ tới làm thân với lãnh đạo, từ từ thuyết phục bọn họ.
“Những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết đều không tính là chuyện!”
Phùng Liễu bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra kì sau cô phải cố gắng hơn, chỉ cần cô đủ xuất sắc mới có thể để mấy người cổ hủ đó nhìn cô với ánh mắt khác.
Sau khi Lạc Vân Sam và ba Phùng đạt được ước định, không khí ở nhà họ Phùng cũng trở nên thoải mái hơn giống mấy ngày trước khi Lạc Vân Sam tới đây lần đầu.
Phùng Ích vẫn chưa biết chuyện ba cậu và Lạc Vân Sam đã có ước định, cậu nhìn thấy Lạc Vân Sam chỉ mới tới hai ngày liền thuận lợi thuyết phục được “ba mẹ, thành công bắt được chị gái cậu.
“Hình như chuyện này không logic lắm, cho dù không tới mức đánh gãy chân thì cũng phải quỳ xuống kể khổ tình thâm chứ nhỉ?”
Trước đó Phùng Ích còn chuẩn bị kế hoạch, nếu thực sự có chuyện đó thì cậu cũng sẽ quỳ xuống, ba Phùng có lấy dây mây hay gia pháp cậu liền ôm lấy Phùng Liễu che chở cho cô.
Cậu biết ba Phùng thương cậu nên chắc chắn sẽ không nỡ đánh cậu.
Đáng tiếc mọi chuyện xảy ra không như Phùng Ích tưởng tượng, không có quỳ xuống cũng chẳng có gia pháp, chỉ có người một nhà vui tươi hớn hở quây quần ăn lẩu cùng nhau.
“Ôi, cả ba và anh rể tương lai uống lâu quá, nhìn có vẻ không ổn rồi!”
“Nhưng mình vẫn thấy lạ, quả nhiên trên mạng đều là nói dối gạt người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.