Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
Chương 2
Brenna Hu
04/11/2019
* Một tuần mình sẽ vào thứ 2 và thứ 5. Thời gian ra sẽ tầm 6 hoặc 7 giờ tối. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
- ----------
Trên chuyến bay trở về thành phố F, Hà Hoa Tử không thể nào chợp mắt nổi. Chưa biết thêm tin tức về Hà gia, cô như ngồi trên đống lửa, trong lòng cứ bức rức không yên, không khỏi phiền muộn. Vừa đáp chuyến bay, Hà Hoa Tử bắt taxi chạy ngay đến bệnh viện Nhân Ái. Không biết ba mình đang nằm ở phòng bệnh nào, thấy gần đó có lễ tân, cô chạy đến, dáng vẻ đầy mệt mỏi, hỏi:
- Làm ơn, cho tôi hỏi bệnh nhân Hà Vĩnh Chung đang nằm ở đâu vậy?
- Cô đi lên tầng trên và rẽ ở tay phải, phòng số 9.
- Cảm ơn...
Hà Hoa Tử lần nữa vội vã chạy vào thang máy làm lễ tân ở đó cũng khá ngạc nhiên, không biết vì sao cô lại gấp đến vậy. Rẽ ở tay phải, phòng số 9, Hoa Tử đi theo lời lễ tân nói, đó là phòng bệnh nằm gần cuối dãy. Đứng trước cửa, cô dường như cũng không còn dũng khí để bước vào trong. Lúc trước, khi bị bệnh, đều được nằm phòng đặc biệt, không cần ở chung với những bệnh nhân xa lạ khác. Còn bây giờ,... Trong lòng Hoa Tử chứa đầy sự trách móc mà mình dành cho bản thân.
Ngay lúc ấy, mẹ của cô định ra ngoài, mở cửa ra thì nhìn thấy cô. Bà quá đỗi vui mừng khi con gái bảo bối đã quay về bên cạnh. Bà quay người lại, gọi chồng:
- Lão gia, ông xem ai đến thăm ông này.
Hà Vĩnh Chung đang nằm trên giường bệnh nghe Hà phu nhân nói thế liền ngóc đầu lên xem. Nhìn thấy ông, hai mắt cô liền đỏ hoe, vội chạy vào trong ôm lấy ba mình. Có lẽ thời khắc này, Hà Hoa Tử mới phát hiện, mình chưa thật sự trưởng thành, nhưng ba mẹ đã già rồi.
Thời gian thật sự chẳng chờ đợi ai cả.
Lão Hà ôm lấy con gái, bất ngờ, hỏi:
- Sao con lại quay về?
- Nếu con không quay về, ba mẹ định giấu con chuyện này đến khi nào đây?
Hà Hoa Tử giọng nghẹn ngào, chuyện lớn như vậy lại không muốn cô biết, lẽ nào họ thật sự đã xem như không có đứa con gái này sao?
Từ lúc Hoa Tử rời đi, một tin tức họ còn chưa tra được thì làm cách nào cho cô biết? Hơn nữa, một phần họ sợ cô lo lắng nên đã quyết định che giấu chuyện này.
Hà Hoa tử ngước gương mặt đầy nước mắt của mình, hỏi lão Hà:
- Chuyện này có phải do con nên hắn ta mới ra tay với công ty?
Lão Hà nghe nghe vậy, không trả lời, không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận. Hoa Tử thấy vậy, cũng ngầm hiểu được đáp án.
- Nếu chuyện này đã là do con gây ra, vậy hãy để con giải quyết nó.
Nghe đứa con gái của mình nói vậy, lão Hà liền lập tức ngăn cản. Ông kêu cô đừng làm gì cả, nhưng ngay bây giờ hãy lập tức rời khỏi đây, may ra không bị liên lụy. Hoa tử nghe xong liền phản đối quyết liệt.
- Ba mẹ, nếu còn xem Hoa Tử là người của Hà gia, xin hãy cho con tự mình giải quyết lần này, con nhất định sẽ lấy lại toàn bộ cổ phần.
Hà Hoa Tử nói xong thì rời đi. Lão Hà đưa mắt, ra hiệu cho phu nhân đuổi theo ngăn cản. Bà đi theo khuyên ngăn cô, nhưng nói thế nào thì Hà Hoa Tử cũng không nghe. Một khi cô đã quyết định điều gì, ngay cả ông trời cũng không thể ngăn nổi cô.
Khuyên can thất bại, bà Hà quay trở về phòng của chồng. Biết bà cũng không khuyên được đứa con gái này, cả hai người chỉ biết nhìn nhau rồi thở dài.
- Đưa tôi đến công ty Lý Thành.
Đứng trước công ty, Hà Hoa Tử không hề nghĩ ngợi nhiều mà bước vào. Nhưng chưa gặp được Lý Đông Lượng, cô đã cảm thấy bực mình.
- Thưa cô, cô không có hẹn trước thì không thể gặp giám đốc của chúng tôi.
- Nhưng tôi có chuyện rất gấp cần gặp hắn, cô chỉ cần giúp tôi thông báo với hắn, nếu hắn không muốn gặp, tôi nhất định sẽ rời đi.
- Thưa cô, giám đốc của chúng tôi không rảnh để nhận những thông báo thừa thãi như vậy.
Hà Hoa Tử cãi nhau với tiếp tân mà xanh cả mặt. Cô chỉ cần cô ta thông báo một tiếng, muốn gặp hay không là tùy hắn. Nhưng thái độ của tiếp tân lại khiến cô không thể kiềm chế được tức giận.
Cô lấy giấy, ghi lại số điện thoại, căn dặn tiếp tân.
- Vậy cô giúp tôi việc này, khi nào thấy hắn thì giúp tôi đưa miếng giấy này.
Ả tiếp tân cầm lấy, thuận tay vo tròn nó và vứt đi. Hà Hoa Tử lúc này thấy thế liền tròn mắt không khỏi kinh ngạc. Cô không kiềm chế được nữa, lớn tiếng quát:
- Thái độ cô như vậy là sao hả?
- Thưa cô, tôi không rảnh để giúp cô những việc này. Còn bây giờ, mời cô rời đi, hoặc là tôi gọi bảo vệ đến.
Cô ả nhìn Hà Hoa Tử bằng nửa con mắt, xem thường cô.
Hà Hoa Tử tiến đến gần, ánh mắt đầy nguy hiểm, tiến đến ả ta. Thấy cô có chút khác thường, lại cảm nhận được độ nguy hiểm. Bây giờ cô ả tiếp tân mới bắt đầu thấy sợ, cô ta run sợ, hỏi:
- Cô... cô muốn làm gì, ở đây còn có rất nhiều người đó.
Hà Hoa Tử nhẹ nhàng nâng gương mặt đầy góc cạnh của cô ta, gằng giọng, hỏi:
- Cô biết tôi là ai không mà dám có thái độ đó với tôi?
Gương mặt cô ả bị móng tay của Hà Hoa Tử bóp đến đỏ lên, dấu móng tay hiện rõ lên mặt.
- Tôi khuyên cô, đừng nên xem thường ai cả. Cuộc đời này rất vô thường, lên voi xuống chó, hôm nay cô được làm ở đây, ngày mai lại có thể bị đuổi việc.
Dứt lời, Hà Hoa Tử liền cảm thấy hả dạ rồi rời đi. Dạy dỗ kẻ hay xem thường người khác, chưa bao giờ cảm thấy hả hê đến vậy. Tuy hôm nay không được gặp Lý Đông Lượng, nhưng cô vẫn sẽ không bỏ cuộc.
Vừa quay người đi được vài bước, phía sau liền có tiếng bước chân chạy đến, vừa gọi:
- Hà tiểu thư, xin dừng bước...
Cô quay đầu lại, là một người đàn ông ăn mặc lịch sự. Nhưng anh ta biết cô sao? Gọi cô làm gì?
- Cho hỏi, anh biết tôi sao?
- À, chào Hà tiểu thư, tôi là trợ lý của Lý tổng.
Anh ta nói xong liền lấy trong túi áo ra dành thiếp. Hà Hoa tử nhận lấy bằng hai tay, anh ta tên là Văn Thi, là trợ lý cao cấp của Lý Đông Lượng. Xem xong, cô liền ngước nhìn anh ta.
- Hà tiểu thư, Lý tổng đang đợi cô trên phòng. Mời cô đi theo tôi.
Hà Hoa Tử đi theo Văn Thi lên phòng làm việc của Lý Đông Lượng. Trong thang máy, cô cứ nghĩ ngợi một số chuyện. Theo như những gì trợ lý Văn nói, cô đoán hắn đã biết được cô sẽ đến đây tìm mình. Nhưng tại sao ngay từ đầu không nói với tiếp tân một lời, làm cô phải mất thời gian đôi co.
Vừa nghĩ xong, thang máy cũng vừa kêu lên một tiếng " ting ". Đã đến nơi cô cần đến, Văn Thi đưa cô đến trước phòng, nói:
- Hà tiểu thư, mời cô.
????background music????
Thời Gian Đi Đâu Mất Rồi - Lữ Hưng Dương
- ----------
Trên chuyến bay trở về thành phố F, Hà Hoa Tử không thể nào chợp mắt nổi. Chưa biết thêm tin tức về Hà gia, cô như ngồi trên đống lửa, trong lòng cứ bức rức không yên, không khỏi phiền muộn. Vừa đáp chuyến bay, Hà Hoa Tử bắt taxi chạy ngay đến bệnh viện Nhân Ái. Không biết ba mình đang nằm ở phòng bệnh nào, thấy gần đó có lễ tân, cô chạy đến, dáng vẻ đầy mệt mỏi, hỏi:
- Làm ơn, cho tôi hỏi bệnh nhân Hà Vĩnh Chung đang nằm ở đâu vậy?
- Cô đi lên tầng trên và rẽ ở tay phải, phòng số 9.
- Cảm ơn...
Hà Hoa Tử lần nữa vội vã chạy vào thang máy làm lễ tân ở đó cũng khá ngạc nhiên, không biết vì sao cô lại gấp đến vậy. Rẽ ở tay phải, phòng số 9, Hoa Tử đi theo lời lễ tân nói, đó là phòng bệnh nằm gần cuối dãy. Đứng trước cửa, cô dường như cũng không còn dũng khí để bước vào trong. Lúc trước, khi bị bệnh, đều được nằm phòng đặc biệt, không cần ở chung với những bệnh nhân xa lạ khác. Còn bây giờ,... Trong lòng Hoa Tử chứa đầy sự trách móc mà mình dành cho bản thân.
Ngay lúc ấy, mẹ của cô định ra ngoài, mở cửa ra thì nhìn thấy cô. Bà quá đỗi vui mừng khi con gái bảo bối đã quay về bên cạnh. Bà quay người lại, gọi chồng:
- Lão gia, ông xem ai đến thăm ông này.
Hà Vĩnh Chung đang nằm trên giường bệnh nghe Hà phu nhân nói thế liền ngóc đầu lên xem. Nhìn thấy ông, hai mắt cô liền đỏ hoe, vội chạy vào trong ôm lấy ba mình. Có lẽ thời khắc này, Hà Hoa Tử mới phát hiện, mình chưa thật sự trưởng thành, nhưng ba mẹ đã già rồi.
Thời gian thật sự chẳng chờ đợi ai cả.
Lão Hà ôm lấy con gái, bất ngờ, hỏi:
- Sao con lại quay về?
- Nếu con không quay về, ba mẹ định giấu con chuyện này đến khi nào đây?
Hà Hoa Tử giọng nghẹn ngào, chuyện lớn như vậy lại không muốn cô biết, lẽ nào họ thật sự đã xem như không có đứa con gái này sao?
Từ lúc Hoa Tử rời đi, một tin tức họ còn chưa tra được thì làm cách nào cho cô biết? Hơn nữa, một phần họ sợ cô lo lắng nên đã quyết định che giấu chuyện này.
Hà Hoa tử ngước gương mặt đầy nước mắt của mình, hỏi lão Hà:
- Chuyện này có phải do con nên hắn ta mới ra tay với công ty?
Lão Hà nghe nghe vậy, không trả lời, không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận. Hoa Tử thấy vậy, cũng ngầm hiểu được đáp án.
- Nếu chuyện này đã là do con gây ra, vậy hãy để con giải quyết nó.
Nghe đứa con gái của mình nói vậy, lão Hà liền lập tức ngăn cản. Ông kêu cô đừng làm gì cả, nhưng ngay bây giờ hãy lập tức rời khỏi đây, may ra không bị liên lụy. Hoa tử nghe xong liền phản đối quyết liệt.
- Ba mẹ, nếu còn xem Hoa Tử là người của Hà gia, xin hãy cho con tự mình giải quyết lần này, con nhất định sẽ lấy lại toàn bộ cổ phần.
Hà Hoa Tử nói xong thì rời đi. Lão Hà đưa mắt, ra hiệu cho phu nhân đuổi theo ngăn cản. Bà đi theo khuyên ngăn cô, nhưng nói thế nào thì Hà Hoa Tử cũng không nghe. Một khi cô đã quyết định điều gì, ngay cả ông trời cũng không thể ngăn nổi cô.
Khuyên can thất bại, bà Hà quay trở về phòng của chồng. Biết bà cũng không khuyên được đứa con gái này, cả hai người chỉ biết nhìn nhau rồi thở dài.
- Đưa tôi đến công ty Lý Thành.
Đứng trước công ty, Hà Hoa Tử không hề nghĩ ngợi nhiều mà bước vào. Nhưng chưa gặp được Lý Đông Lượng, cô đã cảm thấy bực mình.
- Thưa cô, cô không có hẹn trước thì không thể gặp giám đốc của chúng tôi.
- Nhưng tôi có chuyện rất gấp cần gặp hắn, cô chỉ cần giúp tôi thông báo với hắn, nếu hắn không muốn gặp, tôi nhất định sẽ rời đi.
- Thưa cô, giám đốc của chúng tôi không rảnh để nhận những thông báo thừa thãi như vậy.
Hà Hoa Tử cãi nhau với tiếp tân mà xanh cả mặt. Cô chỉ cần cô ta thông báo một tiếng, muốn gặp hay không là tùy hắn. Nhưng thái độ của tiếp tân lại khiến cô không thể kiềm chế được tức giận.
Cô lấy giấy, ghi lại số điện thoại, căn dặn tiếp tân.
- Vậy cô giúp tôi việc này, khi nào thấy hắn thì giúp tôi đưa miếng giấy này.
Ả tiếp tân cầm lấy, thuận tay vo tròn nó và vứt đi. Hà Hoa Tử lúc này thấy thế liền tròn mắt không khỏi kinh ngạc. Cô không kiềm chế được nữa, lớn tiếng quát:
- Thái độ cô như vậy là sao hả?
- Thưa cô, tôi không rảnh để giúp cô những việc này. Còn bây giờ, mời cô rời đi, hoặc là tôi gọi bảo vệ đến.
Cô ả nhìn Hà Hoa Tử bằng nửa con mắt, xem thường cô.
Hà Hoa Tử tiến đến gần, ánh mắt đầy nguy hiểm, tiến đến ả ta. Thấy cô có chút khác thường, lại cảm nhận được độ nguy hiểm. Bây giờ cô ả tiếp tân mới bắt đầu thấy sợ, cô ta run sợ, hỏi:
- Cô... cô muốn làm gì, ở đây còn có rất nhiều người đó.
Hà Hoa Tử nhẹ nhàng nâng gương mặt đầy góc cạnh của cô ta, gằng giọng, hỏi:
- Cô biết tôi là ai không mà dám có thái độ đó với tôi?
Gương mặt cô ả bị móng tay của Hà Hoa Tử bóp đến đỏ lên, dấu móng tay hiện rõ lên mặt.
- Tôi khuyên cô, đừng nên xem thường ai cả. Cuộc đời này rất vô thường, lên voi xuống chó, hôm nay cô được làm ở đây, ngày mai lại có thể bị đuổi việc.
Dứt lời, Hà Hoa Tử liền cảm thấy hả dạ rồi rời đi. Dạy dỗ kẻ hay xem thường người khác, chưa bao giờ cảm thấy hả hê đến vậy. Tuy hôm nay không được gặp Lý Đông Lượng, nhưng cô vẫn sẽ không bỏ cuộc.
Vừa quay người đi được vài bước, phía sau liền có tiếng bước chân chạy đến, vừa gọi:
- Hà tiểu thư, xin dừng bước...
Cô quay đầu lại, là một người đàn ông ăn mặc lịch sự. Nhưng anh ta biết cô sao? Gọi cô làm gì?
- Cho hỏi, anh biết tôi sao?
- À, chào Hà tiểu thư, tôi là trợ lý của Lý tổng.
Anh ta nói xong liền lấy trong túi áo ra dành thiếp. Hà Hoa tử nhận lấy bằng hai tay, anh ta tên là Văn Thi, là trợ lý cao cấp của Lý Đông Lượng. Xem xong, cô liền ngước nhìn anh ta.
- Hà tiểu thư, Lý tổng đang đợi cô trên phòng. Mời cô đi theo tôi.
Hà Hoa Tử đi theo Văn Thi lên phòng làm việc của Lý Đông Lượng. Trong thang máy, cô cứ nghĩ ngợi một số chuyện. Theo như những gì trợ lý Văn nói, cô đoán hắn đã biết được cô sẽ đến đây tìm mình. Nhưng tại sao ngay từ đầu không nói với tiếp tân một lời, làm cô phải mất thời gian đôi co.
Vừa nghĩ xong, thang máy cũng vừa kêu lên một tiếng " ting ". Đã đến nơi cô cần đến, Văn Thi đưa cô đến trước phòng, nói:
- Hà tiểu thư, mời cô.
????background music????
Thời Gian Đi Đâu Mất Rồi - Lữ Hưng Dương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.