Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
Chương 47
Brenna Hu
29/01/2020
Trưa hôm đó, Lý thái thái đang ngồi trong thư phòng xem lại một số tài liệu về công ty ở những tháng gần đây. Hàn quản gia cúi đầu, chầm chậm bước ra sau lưng bà, thì thầm. Không biết Hàn quản gia đã nói gì, nhưng sau khi nghe bà ấy nói xong, Lý thái thái có chút hốt hoảng, đảo mắt suy tính, rồi mới ra quyết định.
- Đi báo cho Hoa Tử đi.
- Dạ.
Hàn quản gia rời đi. Bà đứng trước nơi Hà Hoa Tử ở, thấy cô đang ngồi dưới mái đình để tỉa hoa, liền tiến đến.
- Thiếu nãi nãi.
Nghe tiếng gọi, theo ý thức, cô liền ngẩng đầu lên xem là ai.
- Hàn quản gia, có chuyện gì sao?
- Thiếu nãi nãi, Dương thiếu gia đến tìm cô, hiện đang ở phòng khách
Hàn quản gia chậm rãi thưa lại.
- Việt Bân sao?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay lập tức Hà Hoa Tử chạy đến phòng khách. Suốt quãng đường đi, cô luôn bị Hàn quản gia nhắc nhở phải chú ý cách di chuyển và phải đi chậm lại kẻo ngã. Đúng như bà dự đoán, do đi quá vội mà Hoa Tử đã vấp phải viên đá nhỏ làm cô ngã nhào về phía trước. Nhưng may mắn đã được người nào đó giữ lại được. Khi cô định quay sang nói cảm ơn thì nhận ra người vừa bắt lấy mình chính là Dương Việt Bân.
- Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đợi mình ở phòng khách sao?
- À, người làm ở đây chỉ đường cho mình đến chỗ của cậu. Lý gia này cũng thật lớn, suýt nữa mình đã lạc đường.
Dương Việt Bân vừa lấy tay gãi đầu mình vừa nói.
- Hàn quả gia, chúng tôi...
Hà Hoa Tử có những chuyện cần nói riếng với Dương Việt Bân, Hàn quản gia đứng đó khiến cô cảm thấy có chút không tiện. Cô vừa mở lời, bà cũng đã hiểu ý liền khôn khéo đáp:
- Thiếu nãi nãi và Dương thiếu gia cứ nói chuyện, tôi phải quay về hầu hạ Lý thái thái.
- Vất vả cho Hàn quản gia rồi, cảm ơn bà.
Hà Hoa Tử đưa Dương Việt Bân trở về nơi mình ở. Cô đưa anh ngồi vào trong đình, trên bàn có ấm trà vừa được cô pha để vừa tỉa hoa vừa uống, cô liền rót cho anh.
- Uống thử xem trà mình làm như thế nào?
Dương Việt Bân nhấp nhấp môi, sau đó tấm tắc khen ngợi:
- Trà Hoa Tử pha có khác.
- Dẻo miệng.
Lúc này Dương Việt Bân mới có thể nhìn kỹ Hoa Tử. Anh mới phát hiện, cô đang mặc trên người bộ xường xám truyền thống. Trông cô toát lên khí chất bất phàm, đẹp đến mức điên đảo thần hồn.
- Việt Bân, cậu sao vậy?
- À, không sao! Chỉ là thấy cậu mặc xường xám, nhìn rất thoát tục.
Hà Hoa Tử nghe xong chẳng đáp lại, chỉ cười tủm tỉm.
- Cậu sống ở đây cũng đã ba tháng, vẫn tốt chứ?
- Chỗ này rất tốt, mình nên đến đây sớm hơn mới đúng.
- Ba tháng trước, hắn đã làm gì khiến cậu phải bỏ đến đây vậy?
Dương Việt Bân vừa hỏi vừa nhìn cô với ánh mắt thăm dò.
Trông thấy Hà Hoa Tử lộ rõ vẻ ủ rũ, Dương Việt Bân vẫn đợi câu trả lời của cô.
- Chuyện cũng đã lâu rồi, đừng nhắc đến nữa.
Hoa Tử nhìn sang thấy ly trà của Dương Việt Bân đã hết, liền nhanh tay cầm lấy bình trà và rót cho anh.
- Để mình rót trà cho cậu.
Dương Việt Bân cẩn thận uống bởi trà còn nóng. Ba tháng qua, Trần Dục Tú lúc nào cũng cố tiếp cận Lý Đông Lượng nhưng đều thất bại. Điều này là cho cô ả giận tím người, vậy nên liền kêu Dương Việt Bân đến chỗ Hà Hoa Tử. Tuy cô ta không thể tiếp cận được anh, nhưng Dương Việt Bân lại dễ dàng có được niềm tin của Hà Hoa Tử. Đến lúc đó hai người họ có xảy ra chuyện gì, Lý Đông Lượng cũng chẳng còn cách nào mà ly hôn thôi!
Dương Việt Bân biết con người Trần Dục Tú không tốt. Nhưng lại bất đắc dĩ phải hợp tác cùng cô ta. Sau khi chuyện hợp tác kết thúc, anh cũng nên cắt đứt liên lạc với cô ta.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Việt Bân, Việt Bân, cậu lại sao vậy?
Thấy anh cứ ngẩn người, Hà Hoa Tử phải gọi một lúc anh mới có phản ứng.
- Mình không sao, chỉ là đang mãi suy nghĩ.
- Cậu nghĩ chuyện gì?
Thấy Hà Hoa Tử đang chờ mình trả lời, anh không thể không đáp.
- Mình đang nghĩ, Hoa Tử ở đây ba tháng, trông khác hẳn so với trước.
Hà Hoa Tử nghe xong liền cười ngượng ngùng. Cô nhìn dưới đất rồi ngẩn đầu đáp.
- Ở đây vừa nghĩ ngơi một phần, lại được dạy lễ nghi, nên so với lúc trước thì Hà Hoa Tử bây giờ khác xa.
- Cậu học lễ nghi sao? Mình nghe nói Lý gia rất nghiêm khắc, nếu thực hành lễ nghi không được sẽ bị phạt đó.
Dương Việt Bân nói với vẻ hoang mang.
- Đúng vậy. Ngày đầu mình học lễ nghi cũng không hiểu gì liền bị Hàn quản gia phạt, cuối cùng lại được bà nội đến xin miễn phạt.
Hà Hoa Tử vừa kể xong, cô và Dương Việt Bân cùng nhau bật cười đầy vui vẻ.
- Còn nữa, để mình kể cậu nghe....
Hoa Tử kể hết chuyện này đến chuyện khác về quá trình cô học lễ nghi tại Lý gia. Mỗi lần kể, cả hai người đều cười đến quên cả việc mình đang ở Lý gia. Cũng chẳng hề thay biết rằng Lý thái thái và Hàn quản gia từ lâu đã nghe hết câu chuyện của họ.
Hàn quản gia đưa Lý thái thái trở về phòng. Bà hỏi Lý thái thái:
- Thái thái, chúng ta nên làm gì đây?
- Đợi.
Khoảng một giờ sau, Dương Việt Bân mới rời đi. Anh không cho cô tiễn mình ra trước cổng, chỉ cho cô đi đến trước cửa rồi bảo cô quay về. Anh quay sang thấy Hoa Tử vẫn chẳng chịu đi liền giơ tay tạm biệt. Hoa Tử chỉ cười lên một tiếng rồi gật đầu quay người quay vào phòng. Anh nhìn bóng lưng cô đi khuất một khoảng mới chịu rời đi.
Dương Việt Bân đi được một đoạn liền nghe phía sau có tiếng gọi:
- Dương thiếu gia, Dương thiếu gia xin dừng bước.
Anh quay đầu nhìn lại, hóa ra là Hàn quản gia đang gọi anh.
- Hàn quản gia, bà tìm tôi.
- Dương thiếu gia, Lý thái thái mời anh đến thư phòng có chút chuyện.
Dương Việt Bân suy nghĩ hồi lâu, anh đáp lại:
- Được, vậy mời Hàn quản gia chỉ đường.
Khi anh đến thư phòng, chỉ có mỗi Lý thái thái ở đó. Anh ngồi đối mặt với bà. Lý thái thái không do dự, liền vào chủ đề chính.
- Dương thiếu gia, Hoa Tử có người bạn thân như cậu, tôi rất vui. Nhưng tôi không hy vọng cậu có ý khác với con bé.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Việt Bân cười khì một tiếng, đáp lại Lý thái thái.
- Lý thái thái đã nói vậy, chắc đã biết chuyện của con.
Anh nói tiếp:
- Đúng vậy, ngoài việc xem Hoa Tử là bạn thân, con từ lâu đã thích cô ấy. Con thích cô ấy không kém gì Lý Đông Lượng cả. Vậy nên, con muốn được cạnh tranh công bằng với Lý Đông Lượng.
- Thế nào là công bằng cạnh tranh? Là hợp tác với người khác để làm cho Đông Lượng và Hoa Tử hiểu lầm. Đó là cạnh tranh công bằng của cậu sao?
Lý thái thái nói tiếp.
- Cậu có nghĩ đến cảm nhận của Hoa Tử sẽ như thế nào nếu như nó biết bạn thân của mình cố tình chia rẽ vợ chồng nó?
Đúng là về điều này, Dương Việt Bân chưa hề nghĩ đến.
- Dương thiếu gia, Hoa Tử bây giờ đã là vợ của Đông Lượng, là cháu dâu của Lý gia. Đương nhiên, nếu đã được gả vào đây thì sống là người của Lý gia, chết là ma của Lý gia. Nếu Lý gia có xảy ra chuyện gì, Hoa Tử ít nhiều cũng sẽ bị mang tiếng. Là chuyện tốt thì không nói, nếu là chuyện xấu, con bé có chịu nổi sự chỉ trích của người đời không?
Tôi nghĩ đây là điều mà cậu không hề muốn. Vậy nên hãy dừng tay trước khi quá muộn.
- Đi báo cho Hoa Tử đi.
- Dạ.
Hàn quản gia rời đi. Bà đứng trước nơi Hà Hoa Tử ở, thấy cô đang ngồi dưới mái đình để tỉa hoa, liền tiến đến.
- Thiếu nãi nãi.
Nghe tiếng gọi, theo ý thức, cô liền ngẩng đầu lên xem là ai.
- Hàn quản gia, có chuyện gì sao?
- Thiếu nãi nãi, Dương thiếu gia đến tìm cô, hiện đang ở phòng khách
Hàn quản gia chậm rãi thưa lại.
- Việt Bân sao?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay lập tức Hà Hoa Tử chạy đến phòng khách. Suốt quãng đường đi, cô luôn bị Hàn quản gia nhắc nhở phải chú ý cách di chuyển và phải đi chậm lại kẻo ngã. Đúng như bà dự đoán, do đi quá vội mà Hoa Tử đã vấp phải viên đá nhỏ làm cô ngã nhào về phía trước. Nhưng may mắn đã được người nào đó giữ lại được. Khi cô định quay sang nói cảm ơn thì nhận ra người vừa bắt lấy mình chính là Dương Việt Bân.
- Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đợi mình ở phòng khách sao?
- À, người làm ở đây chỉ đường cho mình đến chỗ của cậu. Lý gia này cũng thật lớn, suýt nữa mình đã lạc đường.
Dương Việt Bân vừa lấy tay gãi đầu mình vừa nói.
- Hàn quả gia, chúng tôi...
Hà Hoa Tử có những chuyện cần nói riếng với Dương Việt Bân, Hàn quản gia đứng đó khiến cô cảm thấy có chút không tiện. Cô vừa mở lời, bà cũng đã hiểu ý liền khôn khéo đáp:
- Thiếu nãi nãi và Dương thiếu gia cứ nói chuyện, tôi phải quay về hầu hạ Lý thái thái.
- Vất vả cho Hàn quản gia rồi, cảm ơn bà.
Hà Hoa Tử đưa Dương Việt Bân trở về nơi mình ở. Cô đưa anh ngồi vào trong đình, trên bàn có ấm trà vừa được cô pha để vừa tỉa hoa vừa uống, cô liền rót cho anh.
- Uống thử xem trà mình làm như thế nào?
Dương Việt Bân nhấp nhấp môi, sau đó tấm tắc khen ngợi:
- Trà Hoa Tử pha có khác.
- Dẻo miệng.
Lúc này Dương Việt Bân mới có thể nhìn kỹ Hoa Tử. Anh mới phát hiện, cô đang mặc trên người bộ xường xám truyền thống. Trông cô toát lên khí chất bất phàm, đẹp đến mức điên đảo thần hồn.
- Việt Bân, cậu sao vậy?
- À, không sao! Chỉ là thấy cậu mặc xường xám, nhìn rất thoát tục.
Hà Hoa Tử nghe xong chẳng đáp lại, chỉ cười tủm tỉm.
- Cậu sống ở đây cũng đã ba tháng, vẫn tốt chứ?
- Chỗ này rất tốt, mình nên đến đây sớm hơn mới đúng.
- Ba tháng trước, hắn đã làm gì khiến cậu phải bỏ đến đây vậy?
Dương Việt Bân vừa hỏi vừa nhìn cô với ánh mắt thăm dò.
Trông thấy Hà Hoa Tử lộ rõ vẻ ủ rũ, Dương Việt Bân vẫn đợi câu trả lời của cô.
- Chuyện cũng đã lâu rồi, đừng nhắc đến nữa.
Hoa Tử nhìn sang thấy ly trà của Dương Việt Bân đã hết, liền nhanh tay cầm lấy bình trà và rót cho anh.
- Để mình rót trà cho cậu.
Dương Việt Bân cẩn thận uống bởi trà còn nóng. Ba tháng qua, Trần Dục Tú lúc nào cũng cố tiếp cận Lý Đông Lượng nhưng đều thất bại. Điều này là cho cô ả giận tím người, vậy nên liền kêu Dương Việt Bân đến chỗ Hà Hoa Tử. Tuy cô ta không thể tiếp cận được anh, nhưng Dương Việt Bân lại dễ dàng có được niềm tin của Hà Hoa Tử. Đến lúc đó hai người họ có xảy ra chuyện gì, Lý Đông Lượng cũng chẳng còn cách nào mà ly hôn thôi!
Dương Việt Bân biết con người Trần Dục Tú không tốt. Nhưng lại bất đắc dĩ phải hợp tác cùng cô ta. Sau khi chuyện hợp tác kết thúc, anh cũng nên cắt đứt liên lạc với cô ta.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Việt Bân, Việt Bân, cậu lại sao vậy?
Thấy anh cứ ngẩn người, Hà Hoa Tử phải gọi một lúc anh mới có phản ứng.
- Mình không sao, chỉ là đang mãi suy nghĩ.
- Cậu nghĩ chuyện gì?
Thấy Hà Hoa Tử đang chờ mình trả lời, anh không thể không đáp.
- Mình đang nghĩ, Hoa Tử ở đây ba tháng, trông khác hẳn so với trước.
Hà Hoa Tử nghe xong liền cười ngượng ngùng. Cô nhìn dưới đất rồi ngẩn đầu đáp.
- Ở đây vừa nghĩ ngơi một phần, lại được dạy lễ nghi, nên so với lúc trước thì Hà Hoa Tử bây giờ khác xa.
- Cậu học lễ nghi sao? Mình nghe nói Lý gia rất nghiêm khắc, nếu thực hành lễ nghi không được sẽ bị phạt đó.
Dương Việt Bân nói với vẻ hoang mang.
- Đúng vậy. Ngày đầu mình học lễ nghi cũng không hiểu gì liền bị Hàn quản gia phạt, cuối cùng lại được bà nội đến xin miễn phạt.
Hà Hoa Tử vừa kể xong, cô và Dương Việt Bân cùng nhau bật cười đầy vui vẻ.
- Còn nữa, để mình kể cậu nghe....
Hoa Tử kể hết chuyện này đến chuyện khác về quá trình cô học lễ nghi tại Lý gia. Mỗi lần kể, cả hai người đều cười đến quên cả việc mình đang ở Lý gia. Cũng chẳng hề thay biết rằng Lý thái thái và Hàn quản gia từ lâu đã nghe hết câu chuyện của họ.
Hàn quản gia đưa Lý thái thái trở về phòng. Bà hỏi Lý thái thái:
- Thái thái, chúng ta nên làm gì đây?
- Đợi.
Khoảng một giờ sau, Dương Việt Bân mới rời đi. Anh không cho cô tiễn mình ra trước cổng, chỉ cho cô đi đến trước cửa rồi bảo cô quay về. Anh quay sang thấy Hoa Tử vẫn chẳng chịu đi liền giơ tay tạm biệt. Hoa Tử chỉ cười lên một tiếng rồi gật đầu quay người quay vào phòng. Anh nhìn bóng lưng cô đi khuất một khoảng mới chịu rời đi.
Dương Việt Bân đi được một đoạn liền nghe phía sau có tiếng gọi:
- Dương thiếu gia, Dương thiếu gia xin dừng bước.
Anh quay đầu nhìn lại, hóa ra là Hàn quản gia đang gọi anh.
- Hàn quản gia, bà tìm tôi.
- Dương thiếu gia, Lý thái thái mời anh đến thư phòng có chút chuyện.
Dương Việt Bân suy nghĩ hồi lâu, anh đáp lại:
- Được, vậy mời Hàn quản gia chỉ đường.
Khi anh đến thư phòng, chỉ có mỗi Lý thái thái ở đó. Anh ngồi đối mặt với bà. Lý thái thái không do dự, liền vào chủ đề chính.
- Dương thiếu gia, Hoa Tử có người bạn thân như cậu, tôi rất vui. Nhưng tôi không hy vọng cậu có ý khác với con bé.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Việt Bân cười khì một tiếng, đáp lại Lý thái thái.
- Lý thái thái đã nói vậy, chắc đã biết chuyện của con.
Anh nói tiếp:
- Đúng vậy, ngoài việc xem Hoa Tử là bạn thân, con từ lâu đã thích cô ấy. Con thích cô ấy không kém gì Lý Đông Lượng cả. Vậy nên, con muốn được cạnh tranh công bằng với Lý Đông Lượng.
- Thế nào là công bằng cạnh tranh? Là hợp tác với người khác để làm cho Đông Lượng và Hoa Tử hiểu lầm. Đó là cạnh tranh công bằng của cậu sao?
Lý thái thái nói tiếp.
- Cậu có nghĩ đến cảm nhận của Hoa Tử sẽ như thế nào nếu như nó biết bạn thân của mình cố tình chia rẽ vợ chồng nó?
Đúng là về điều này, Dương Việt Bân chưa hề nghĩ đến.
- Dương thiếu gia, Hoa Tử bây giờ đã là vợ của Đông Lượng, là cháu dâu của Lý gia. Đương nhiên, nếu đã được gả vào đây thì sống là người của Lý gia, chết là ma của Lý gia. Nếu Lý gia có xảy ra chuyện gì, Hoa Tử ít nhiều cũng sẽ bị mang tiếng. Là chuyện tốt thì không nói, nếu là chuyện xấu, con bé có chịu nổi sự chỉ trích của người đời không?
Tôi nghĩ đây là điều mà cậu không hề muốn. Vậy nên hãy dừng tay trước khi quá muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.