Chương 336: Ai là kế hoạch của ai?
Ninh Lang
04/07/2022
Trở về từ Hình Ngục, Đỗ Anh Vũ cả người trầm lắng đi rất nhiều so
với lúc mới đến, ngồi trên xe ngựa, hắn theo thói quen nhắm mắt, tọa
thiền nhập định, suy xét một chút thế cuộc.
Ngay từ 3 năm trước lúc mới đến kinh thành, mặc dù lúc đó hắn mới 7 tuổi thế nhưng mang tâm trí của một người trưởng thành, hắn biết nơi này là một vũng xoáy lớn, là nơi chỉ cần hơi không cẩn thận một chút thôi liền sẽ bị cuốn vào bên trong.
Nói ra điều này kỳ thực có chút nghiêm trọng hoá vấn đề, thế nhưng sự thật không khác là bao.
Lợi điểm của hắn từ lúc đó đến giờ chính là tuổi nhỏ, có đại nhân vật nào lại đi gây sự với một thằng nhóc bao giờ?
Thế nhưng người là sẽ trưởng thành, đặc biệt với một kẻ luôn muốn đi được tắt, đốt cháy giai đoạn như Đỗ Anh Vũ thì cái gọi là “bảo hộ kỳ” sẽ kết thúc sớm hơn những người khác.
Đến lúc đó hắn buộc phải chấp nhận.
Một là phải có tự thân kế hoạch, hai là trở thành một phần bên trong kế hoạch của người khác...
Hoặc có khi cả hai đều có cũng không biết chừng.
Mạc Hiển Tích trước kia trong mắt Đỗ Anh Vũ là một đại nhân vật, Đỗ tiểu tử chưa bao giờ ngờ tới việc lão là sẽ xuống đài theo cách như thế này...
Vậy nên mới nói, thế sự vô thường, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
Thế sự cũng hữu ý... chuyện mẹ gì xảy ra cũng có nguyên nhân của nó.
Cùng Mạc Hiển Tích nói chuyện, mặc dù lão Mạc ẩn giấu tâm tư rất kĩ thế nhưng bên trong Đỗ Anh Vũ nghe ra được hai trọng điểm.
Một là Tân Quý, hai là Nho môn!
Đỗ Anh Vũ đặc biệt chú ý vào Tân Quý hai chữ này, vì bản thân Đỗ gia hiện tại cũng là đang trên con đường này.
Tân Quý chính là một cái diều do Bệ Hạ thả, chỉ cần đúng hướng gió chính là bay lên tận trời.
Thế nhưng bọn hắn đều là lục bình không rễ, không cẩn thận gặp phải gió lớn, diều liền đứt dây, người thả Diều cũng chỉ có thể tiếc hận đừng nhìn... rồi sau đó lại chuẩn bị một con diều khác.
Thế gia môn phiệt không giống, bọn hắn chính là cái cây lớn được nhiều đời Hoàng Đế chăm bẵm, đến thời điểm hiện tại có thể tự mình hấp thụ dinh dưỡng từ trời đất mà không cần phụ thuộc vào ai.
Kể cả có trải qua giông bão, cành lá có tan hoang vỡ vụn thì một khi gốc rễ vẫn còn, chờ lúc sang Xuân sẽ lại có thể đâm chồi nảy lộc, đông Sơn tái khởi.
Lê Bá Ngọc không phải cùng vậy sao?
Đã từng trải qua mưa giông gió lớn, bị thất sủng, thế nhưng có Lê thị phía sau thì lão vẫn đứng vững, hiện tại mùa Xuân của lão đang về, chỉ cần làm không sai liền một lần nữa thượng vị.
Mạc Hiển Tích rớt đài, đến lúc sang năm Lê Bá Ngọc trở thành tân tấn Lễ Bộ Thượng Thư thì Đỗ Anh Vũ hắn cũng chẳng lấy làm kinh ngạc.
Đỗ gia khác với Mạc gia duy nhất một điểm, bọn hắn có chỗ dựa là Thái Tử.
Thế nhưng nhỡ... Tân vương không phải là thái tử thì sao?
Trong suốt chiều dài lịch sử thế giới, việc Thái Tử không thành Tân Vương cũng không phải là chuyện hiếm.
Đến lúc đó Đỗ thị phải làm thế nào?
Người khác có thể đạt được Tân Vương tha thứ nhưng chắc chắn Đỗ gia thì không?
Việc này Đỗ Anh Vũ hắn là đã suy tính từ rất lâu, vậy nên mới liều mạng ở hải ngoại chiếm lấy một cỗ địa bàn nho nhỏ, phòng khi chuyện xấu nhất xảy đến thì có thể mang theo cha mẹ chạy thoát thân.
Bản gia Khoái Châu Đỗ gia hẳn cũng tính đến trường hợp này nên mới để Đỗ Anh Hào đi theo Đại hoàng tử, ba phe tranh đoạt, Đỗ thị đặt hai cửa, ít nhất tỷ lệ bảo mệnh cao hơn là tất tay vào một người.
Đây không phải mang theo hệ thống tu tiên, cẩu đạo chính là chờ chết, Đỗ Anh Vũ muốn nhân lúc “bảo hộ kỳ” của mình vẫn còn thì ra sức cướp lấy càng nhiều tài nguyên càng tốt.
Phụng Nghị Lang danh ngạch hiện tại hắn tranh không được, hắn cũng không muốn tranh vì cách vun trồng kiểu đó đối với hắn hiện tại là quá chậm, không thích hợp với tính cách nổi danh bằng đường tắt của hắn.
Chi bằng....
Ngồi trong xe ngựa, Đỗ tiểu tử ánh mắt sáng rực lên.
Đập tay xuống nền xe cái bộp khiến đang đánh xe bên ngoài là Nguỵ Quốc Bảo cũng phải giật mình, hắn lập tức quay đầu lại hỏi:
- Công tử, không sao chứ?!
Chỉ là đột nhiên Nguỵ Quốc Bảo chợt thấy Đỗ Anh Vũ dùng đôi mắt tham lam nhìn mình thì liền chột dạ.
Ách!
Chuyện... chuyện gì?
Đỗ Anh Vũ liếm liếm bờ môi, nhìn tên thuộc hạ nói:
- Quốc Bảo à Quốc Bảo, để ngươi làm hộ vệ cho ta chính là đại tài tiểu dụng a.
- Sao đột nhiên công tử lại nói như vậy? - Nguỵ Quốc Bảo cả kinh hỏi ngược.
Tất nhiên hắn sẽ không nhận được câu trả lời từ Đỗ công tử, chỉ nhận được một ánh nhìn mị mị mà thôi.
Đỗ Anh Vũ xác định trong những quân bài sắp tới, Nguỵ Quốc Bảo chính là một trong số đó.
Nhưng hắn không phải là trọng điểm của Đỗ Anh Vũ, trọng điểm chính xác nằm ở kẻ khác...
Là nằm ở chỗ tiện nghi lão cha của hắn, Đỗ Tướng.
Hắc hắc!
...
Tại Đô Hộ Phủ Tri Phủ Đệ, Đỗ Tướng lão nhân gia đột nhiên thấy nổi da gà liền lấy làm lạ, nhìn ngó xung quanh một vòng, sau hắn liền đoán hẳn là do Hàn phong thổi vào bên trong phòng nên vậy, thế là tự chủ động đúng dậy khoác thêm một tấm áo bông, tự nhiên không biết bản thân mình đang bị con trai bảo bối tính toán.
Tây Xưởng áo bông hiện tại ở kinh thành bán rất chạy, giá cả mẫu mã đều không thể chê, ban đầu chúng chỉ phục vụ cho giới bình dân, thế nhưng mùa đông năm nay trời rất lạnh, đám quý tộc cảm thấy nếu mặc áo bông ở bên trong, bên ngoài vẫn như cũ khoác lấy Cẩm bào thì cũng không mất phong độ, vậy nên áo bông bán đã tốt nay càng tốt hơn.
Việc này công đầu tự nhiên phải kể đến Đỗ... khụ khụ, Ngô Toái.
Bản kế hoạch của của Đỗ Anh Vũ là quá mức lý tưởng hoá, Ngô Toái là phải vận dụng kỹ năng kinh doanh cũng như bản thân kinh nghiệm, dựa trên bản cũ mà lập ra một cái kế hoạch khác phù hợp với thời thế cũng như thị trường hơn.
Nhiều đêm cần mẫn thức khua dậy sớm, Ngô Toái chung quy cũng có thể xây dựng lên một chuỗi cung ứng cho cả thị trường như bây giờ, nhờ vậy mà hiện tại kể cả việc hắn có nghỉ ngơi ở nhà thì Tây Xưởng vẫn hoạt động trơn tru ngon lành.
Nói thật, nếu không phải nuôi lấy Đông Hải lãnh địa của Đỗ Anh Vũ cũng như nghe theo căn dặn của họ Đỗ rằng Tây Xưởng quy mô phát triển không thể quá nhanh được thì Ngô Toái tin tưởng sức ảnh hưởng của Tây Xưởng lúc này sẽ phải là một nửa Thập Tam Trại chứ không chỉ đơn thuần dừng ở mỗi Ngọc Lâm.
Nếu Ngô Toái là công đầu thì bất ngờ người có sức ảnh hưởng thứ hai lại chính là... Nhân Tông Bệ Hạ.
Thật vậy, nếu năm ngoái Bệ Hạ không đánh Tây Bắc, giết chết một đám thổ ty, tiểu thủ lĩnh ở trên đó thì sẽ rất khó để cho người khác có thể xây dựng sức ảnh hưởng tại Tây Bắc.
Trước lúc Đỗ Anh Vũ rời kinh, có tam phương thế lực lần lượt là Lê, Nguyễn cũng Thành Khánh Hầu phân chia sức ảnh hưởng ở trên đó, đường dây Tây Xưởng cũ mà Tô Chính để lại chuyển giao cho Tiểu Hầu Gia Lý Dương Quang, cả hai đã từng bàn bạc rằng muốn làm lớn nhất định phải mượn thêm sức ảnh hưởng từ một trong ba cỗ thế lực đó, và cả hai đều chọn Lê thị.
Việc Tây Xưởng hiện tại bắt đầu khuếch trương chứng tỏ Lý Dương Quang đã đạt được một thỏa thuận nào đó cùng với Lê Bá Ngọc, có thể hắn là đã tiết lộ bước thứ hai trong kế hoạch với lão Lê để đổi lại một cái gật đầu.
Sự thật có là vậy không thì hiện tại Đỗ Anh Vũ không biết, thế nhưng hắn sẽ sớm biết thôi.
- Công tử! Đến nơi rồi! - Nguỵ Quốc Bảo lên tiếng đánh động Đỗ Anh Vũ.
Tên tiểu tử này gật đầu nói vọng ra rằng đã biết, bản thân tu chỉnh phục trang lại một chút rồi nhanh nhẹn nhảy xuống xe.
Ngẩng đầu lên nhìn toà lầu cao trước mắt, nhìn tấm biển kim sắc khắc ba chữ Tụ Kim Lầu, Đỗ Anh Vũ trong lòng chợt dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả.
Hình như câu chuyện bắt đầu từ lúc hắn bước vào toà lầu này thì phải?
...
Ánh mắt tạm rời đi khỏi kinh thành, chuyển dịch rất xa rất xa vươn đến phía Đông Bắc.
Liêm Châu Thủ Phủ.
Chiều hôm này, các quan viên chịu trách nhiệm cho toàn Liêm Châu lại một lần nữa họp bàn tròn.
Động chút là họp, hơi có vấn đề liền họp, thậm trí chỉ cần có chút ý tưởng là liền họp...
Đó có lẽ có thay đổi nhiều nhất trong cách vận hành bộ máy quản lý tại Liêm Châu.
Tiền Phương, Hoàng Thành đã sớm có mặt tại phòng họp, hai tên này dạo gần đây tình cảm giống như đi lên, biến trở thành một đôi bạn gay, đi đâu cũng song hành.
Tại chỗ ngồi, Tiền Phương mặt mày hứng khởi, liếc sang nhìn họ Hoàng đang u rũ, cười khẩy nói:
- Phu nhân nhà ta lại sắp có tin mừng, hắc hắc, Hoàng huynh đệ, ngươi vẫn là còn kém cỏi lắm.
Con mẹ nó!
Hoàng Thành mắt trắng dã liếc ngược sang chỗ họ Tiền, cảm thấy tên này khoe con sắp khoe thành nghiện.
Xét về chức vụ Tiền Phương là cục trưởng Cục Cảnh Vệ, so với chức Phó Thị Trưởng của Hoàng Thành thì kém nửa bậc, cái này khiến họ Tiền không phục, thế là tìm cơ hội cùng Hoàng Thành lén lút quyết đấu.
Kết quả chính là con mẹ nó quan vị đã thua, võ công cũng không bằng đối phương, Tiền Phương cảm thấy bản thân thật sự không có gì so với Hoàng Thành cả.
May mắn, hắn chợt phát hiện ra bản có thể khoe vợ, khoe con, tức chết Hoàng Thành.
Hoàng Thành cùng Tống thị gọi là sớm chiều ở chung thế nhưng vẫn cách gian mà ở, hai người đều có ý thế nhưng quản ngại Tống thị ba năm tang kì nên họ Hoàng vẫn chưa thể chính thức cưới nàng về.
Đặc biệt lần trước con gái riêng của Tống thị là Cừu Quỳnh Anh nằng nặc muốn mang một phần tro cốt của Cừu Thân trở về quê quán tại Sơn Đông, việc này ban đầu Tống thị ra sức khước từ, thậm trí còn lấy danh nghĩa Minh Giáo Quản Sự của mình để ra tăng sức ép cho Hoàng Thành không được đồng ý.
Thế nhưng lão xử nam Hoàng Thành khi nhìn sâu vào đôi mắt tràn ngập quyết tâm của Cừu Quỳnh Anh, hắn liền mủi lòng, nói đi đi, ở đây có dượng gánh!
Chuyện của Hoàng Thành và Tống thị náo loạn có thể nói là một chuyện đặc sắc, thông qua cái mồm của hảo huynh đệ Vương Nhị Cẩu thì chẳng khác nào sao kim đụng trái đất, truyện thần tiên cũng không đặc sắc bằng truyện hắn kể.
À, hiện tại không thể gọi hắn là Vương Nhị Cẩu nữa, hiện tại hắn nói bản thân là người có danh tiếng, cái tên cũ không còn thích hợp, liền đổi thành Vương Trùng Dương, nghe qua thì rất kiêu ngạo.
Vương Nhị... Trùng Dương hắn cũng thuộc về phái đoàn đi lên phía Bắc lần đó, hợp lại cũng với tên thuộc hạ của Mizukune là Chu Bá Thông, đóng giả làm một đôi đạo môn huynh đệ xâm nhập vào Sơn Đông thăm dò, trước lúc đi còn vỗ ngực thề thốt không lập nên một cái đệ nhất tông môn liền không trở về.
Cừu Quỳnh Anh thì cùng Lưu Quyền lúc này đã trở lại cái tên ngày xưa là Điền Hổ đóng giả làm một cặp cha con, lúc tiễn biệt Tống thị chính là khóc hết nước mắt.
Két!
Đương lúc còn muốn tiếp tục trêu trọc Hoàng Thành thì cửa phòng mở ra, Tô Hiến Thành một thân trang phục màu trắng đơn giản, cùng A Tú và Hoa Nương song hành tiến vào.
Hoa Nương là Bí Thư, đơn giản chính là đại diện của Đỗ Anh Vũ tại đây thế nên nàng chính là tự nhiên uyển chuyển chủ động ngồi vào một cái ghế bên trong bàn tròn.
Tô Hiến Thành cũng ngồi xuống, A Tú thì đứng phía sau lưng hắn, trên tay nàng cầm một cuốn sổ nhỏ để ghi chép lại buổi họp ngày hôm nay.
Nàng đang làm chính xác lại những gì ngày xưa Hoa Nương làm, vì đơn giản A Tú là Thư Kí của Tô Hiến Thành.
Không phải họ Tô học xấu theo Đỗ Anh Vũ đâu nhưng hắn phải thừa nhận, có Thư Kí mọi thứ liền dễ dàng hơn rất nhiều, nàng chính là một quyển số ghi chép lưu giữ thông tin lại cho hắn, chuyên phân loại quản lý sổ sách, giúp đỡ Tô Thị Trưởng rất nhiều.
Tô Hiến Thành vừa ngồi vào cái ghế Thị trưởng, không khí liền thay đổi, liếc mắt nhìn một vòng, nhận thấy bên trong phòng hiện tại số lượng người họp ít ỏi quá mức liền thở dài, sau liền nói thẳng chủ đề cuộc họp:
- Có hai tin ta muốn thông báo cho mọi người, thứ nhất, Bí Thư Hoa sắp tới đi, sắp tới tại Khâm Thành sẽ có một người khác đến thay thế nàng làm người chuyển tiếp tin tức giữa hai khu vực.
Tiền Phương cùng Hoàng Thành gật gù, đối với tin này bọn hắn là sớm biết nên cũng không bất ngờ lắm, lại lẳng lặng chờ đón tin tức thứ hai.
Đối với Tô Hiến Thành thì cái tin thứ hai mới là trọng tâm của buổi họp ngày hôm nay, hắn sắc mặt nghiêm nghị, thận trọng nói:
- Sắp tới từ phía Nam Ninh sẽ có một nhóm người đến đây bàn lại chuyện hợp tác, mong các vị chuẩn bị tinh thần.
Nghe thấy cái tin này, Tiền, Hoàng hai người lập tức liền lộ vẻ ngưng trọng.
Nam Ninh chính là tên mới của Ung Châu, thủ phủ mới của Tráng Tộc.
Lai giả thường bất thiện, Đỗ Anh Vũ hiện nay không tại, nhóm người tại Liêm Châu lúc này là không thể biết thái độ của đối phương sẽ là như thế nào?
Là lật lọng đòi lại đất hay vẫn tiếp tục hợp tác?
Ngụy Bàng... rốt cuộc hắn là đang nghĩ cái gì?
Phút chốc, không khí trở nên nặng nề.
Ngay từ 3 năm trước lúc mới đến kinh thành, mặc dù lúc đó hắn mới 7 tuổi thế nhưng mang tâm trí của một người trưởng thành, hắn biết nơi này là một vũng xoáy lớn, là nơi chỉ cần hơi không cẩn thận một chút thôi liền sẽ bị cuốn vào bên trong.
Nói ra điều này kỳ thực có chút nghiêm trọng hoá vấn đề, thế nhưng sự thật không khác là bao.
Lợi điểm của hắn từ lúc đó đến giờ chính là tuổi nhỏ, có đại nhân vật nào lại đi gây sự với một thằng nhóc bao giờ?
Thế nhưng người là sẽ trưởng thành, đặc biệt với một kẻ luôn muốn đi được tắt, đốt cháy giai đoạn như Đỗ Anh Vũ thì cái gọi là “bảo hộ kỳ” sẽ kết thúc sớm hơn những người khác.
Đến lúc đó hắn buộc phải chấp nhận.
Một là phải có tự thân kế hoạch, hai là trở thành một phần bên trong kế hoạch của người khác...
Hoặc có khi cả hai đều có cũng không biết chừng.
Mạc Hiển Tích trước kia trong mắt Đỗ Anh Vũ là một đại nhân vật, Đỗ tiểu tử chưa bao giờ ngờ tới việc lão là sẽ xuống đài theo cách như thế này...
Vậy nên mới nói, thế sự vô thường, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
Thế sự cũng hữu ý... chuyện mẹ gì xảy ra cũng có nguyên nhân của nó.
Cùng Mạc Hiển Tích nói chuyện, mặc dù lão Mạc ẩn giấu tâm tư rất kĩ thế nhưng bên trong Đỗ Anh Vũ nghe ra được hai trọng điểm.
Một là Tân Quý, hai là Nho môn!
Đỗ Anh Vũ đặc biệt chú ý vào Tân Quý hai chữ này, vì bản thân Đỗ gia hiện tại cũng là đang trên con đường này.
Tân Quý chính là một cái diều do Bệ Hạ thả, chỉ cần đúng hướng gió chính là bay lên tận trời.
Thế nhưng bọn hắn đều là lục bình không rễ, không cẩn thận gặp phải gió lớn, diều liền đứt dây, người thả Diều cũng chỉ có thể tiếc hận đừng nhìn... rồi sau đó lại chuẩn bị một con diều khác.
Thế gia môn phiệt không giống, bọn hắn chính là cái cây lớn được nhiều đời Hoàng Đế chăm bẵm, đến thời điểm hiện tại có thể tự mình hấp thụ dinh dưỡng từ trời đất mà không cần phụ thuộc vào ai.
Kể cả có trải qua giông bão, cành lá có tan hoang vỡ vụn thì một khi gốc rễ vẫn còn, chờ lúc sang Xuân sẽ lại có thể đâm chồi nảy lộc, đông Sơn tái khởi.
Lê Bá Ngọc không phải cùng vậy sao?
Đã từng trải qua mưa giông gió lớn, bị thất sủng, thế nhưng có Lê thị phía sau thì lão vẫn đứng vững, hiện tại mùa Xuân của lão đang về, chỉ cần làm không sai liền một lần nữa thượng vị.
Mạc Hiển Tích rớt đài, đến lúc sang năm Lê Bá Ngọc trở thành tân tấn Lễ Bộ Thượng Thư thì Đỗ Anh Vũ hắn cũng chẳng lấy làm kinh ngạc.
Đỗ gia khác với Mạc gia duy nhất một điểm, bọn hắn có chỗ dựa là Thái Tử.
Thế nhưng nhỡ... Tân vương không phải là thái tử thì sao?
Trong suốt chiều dài lịch sử thế giới, việc Thái Tử không thành Tân Vương cũng không phải là chuyện hiếm.
Đến lúc đó Đỗ thị phải làm thế nào?
Người khác có thể đạt được Tân Vương tha thứ nhưng chắc chắn Đỗ gia thì không?
Việc này Đỗ Anh Vũ hắn là đã suy tính từ rất lâu, vậy nên mới liều mạng ở hải ngoại chiếm lấy một cỗ địa bàn nho nhỏ, phòng khi chuyện xấu nhất xảy đến thì có thể mang theo cha mẹ chạy thoát thân.
Bản gia Khoái Châu Đỗ gia hẳn cũng tính đến trường hợp này nên mới để Đỗ Anh Hào đi theo Đại hoàng tử, ba phe tranh đoạt, Đỗ thị đặt hai cửa, ít nhất tỷ lệ bảo mệnh cao hơn là tất tay vào một người.
Đây không phải mang theo hệ thống tu tiên, cẩu đạo chính là chờ chết, Đỗ Anh Vũ muốn nhân lúc “bảo hộ kỳ” của mình vẫn còn thì ra sức cướp lấy càng nhiều tài nguyên càng tốt.
Phụng Nghị Lang danh ngạch hiện tại hắn tranh không được, hắn cũng không muốn tranh vì cách vun trồng kiểu đó đối với hắn hiện tại là quá chậm, không thích hợp với tính cách nổi danh bằng đường tắt của hắn.
Chi bằng....
Ngồi trong xe ngựa, Đỗ tiểu tử ánh mắt sáng rực lên.
Đập tay xuống nền xe cái bộp khiến đang đánh xe bên ngoài là Nguỵ Quốc Bảo cũng phải giật mình, hắn lập tức quay đầu lại hỏi:
- Công tử, không sao chứ?!
Chỉ là đột nhiên Nguỵ Quốc Bảo chợt thấy Đỗ Anh Vũ dùng đôi mắt tham lam nhìn mình thì liền chột dạ.
Ách!
Chuyện... chuyện gì?
Đỗ Anh Vũ liếm liếm bờ môi, nhìn tên thuộc hạ nói:
- Quốc Bảo à Quốc Bảo, để ngươi làm hộ vệ cho ta chính là đại tài tiểu dụng a.
- Sao đột nhiên công tử lại nói như vậy? - Nguỵ Quốc Bảo cả kinh hỏi ngược.
Tất nhiên hắn sẽ không nhận được câu trả lời từ Đỗ công tử, chỉ nhận được một ánh nhìn mị mị mà thôi.
Đỗ Anh Vũ xác định trong những quân bài sắp tới, Nguỵ Quốc Bảo chính là một trong số đó.
Nhưng hắn không phải là trọng điểm của Đỗ Anh Vũ, trọng điểm chính xác nằm ở kẻ khác...
Là nằm ở chỗ tiện nghi lão cha của hắn, Đỗ Tướng.
Hắc hắc!
...
Tại Đô Hộ Phủ Tri Phủ Đệ, Đỗ Tướng lão nhân gia đột nhiên thấy nổi da gà liền lấy làm lạ, nhìn ngó xung quanh một vòng, sau hắn liền đoán hẳn là do Hàn phong thổi vào bên trong phòng nên vậy, thế là tự chủ động đúng dậy khoác thêm một tấm áo bông, tự nhiên không biết bản thân mình đang bị con trai bảo bối tính toán.
Tây Xưởng áo bông hiện tại ở kinh thành bán rất chạy, giá cả mẫu mã đều không thể chê, ban đầu chúng chỉ phục vụ cho giới bình dân, thế nhưng mùa đông năm nay trời rất lạnh, đám quý tộc cảm thấy nếu mặc áo bông ở bên trong, bên ngoài vẫn như cũ khoác lấy Cẩm bào thì cũng không mất phong độ, vậy nên áo bông bán đã tốt nay càng tốt hơn.
Việc này công đầu tự nhiên phải kể đến Đỗ... khụ khụ, Ngô Toái.
Bản kế hoạch của của Đỗ Anh Vũ là quá mức lý tưởng hoá, Ngô Toái là phải vận dụng kỹ năng kinh doanh cũng như bản thân kinh nghiệm, dựa trên bản cũ mà lập ra một cái kế hoạch khác phù hợp với thời thế cũng như thị trường hơn.
Nhiều đêm cần mẫn thức khua dậy sớm, Ngô Toái chung quy cũng có thể xây dựng lên một chuỗi cung ứng cho cả thị trường như bây giờ, nhờ vậy mà hiện tại kể cả việc hắn có nghỉ ngơi ở nhà thì Tây Xưởng vẫn hoạt động trơn tru ngon lành.
Nói thật, nếu không phải nuôi lấy Đông Hải lãnh địa của Đỗ Anh Vũ cũng như nghe theo căn dặn của họ Đỗ rằng Tây Xưởng quy mô phát triển không thể quá nhanh được thì Ngô Toái tin tưởng sức ảnh hưởng của Tây Xưởng lúc này sẽ phải là một nửa Thập Tam Trại chứ không chỉ đơn thuần dừng ở mỗi Ngọc Lâm.
Nếu Ngô Toái là công đầu thì bất ngờ người có sức ảnh hưởng thứ hai lại chính là... Nhân Tông Bệ Hạ.
Thật vậy, nếu năm ngoái Bệ Hạ không đánh Tây Bắc, giết chết một đám thổ ty, tiểu thủ lĩnh ở trên đó thì sẽ rất khó để cho người khác có thể xây dựng sức ảnh hưởng tại Tây Bắc.
Trước lúc Đỗ Anh Vũ rời kinh, có tam phương thế lực lần lượt là Lê, Nguyễn cũng Thành Khánh Hầu phân chia sức ảnh hưởng ở trên đó, đường dây Tây Xưởng cũ mà Tô Chính để lại chuyển giao cho Tiểu Hầu Gia Lý Dương Quang, cả hai đã từng bàn bạc rằng muốn làm lớn nhất định phải mượn thêm sức ảnh hưởng từ một trong ba cỗ thế lực đó, và cả hai đều chọn Lê thị.
Việc Tây Xưởng hiện tại bắt đầu khuếch trương chứng tỏ Lý Dương Quang đã đạt được một thỏa thuận nào đó cùng với Lê Bá Ngọc, có thể hắn là đã tiết lộ bước thứ hai trong kế hoạch với lão Lê để đổi lại một cái gật đầu.
Sự thật có là vậy không thì hiện tại Đỗ Anh Vũ không biết, thế nhưng hắn sẽ sớm biết thôi.
- Công tử! Đến nơi rồi! - Nguỵ Quốc Bảo lên tiếng đánh động Đỗ Anh Vũ.
Tên tiểu tử này gật đầu nói vọng ra rằng đã biết, bản thân tu chỉnh phục trang lại một chút rồi nhanh nhẹn nhảy xuống xe.
Ngẩng đầu lên nhìn toà lầu cao trước mắt, nhìn tấm biển kim sắc khắc ba chữ Tụ Kim Lầu, Đỗ Anh Vũ trong lòng chợt dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả.
Hình như câu chuyện bắt đầu từ lúc hắn bước vào toà lầu này thì phải?
...
Ánh mắt tạm rời đi khỏi kinh thành, chuyển dịch rất xa rất xa vươn đến phía Đông Bắc.
Liêm Châu Thủ Phủ.
Chiều hôm này, các quan viên chịu trách nhiệm cho toàn Liêm Châu lại một lần nữa họp bàn tròn.
Động chút là họp, hơi có vấn đề liền họp, thậm trí chỉ cần có chút ý tưởng là liền họp...
Đó có lẽ có thay đổi nhiều nhất trong cách vận hành bộ máy quản lý tại Liêm Châu.
Tiền Phương, Hoàng Thành đã sớm có mặt tại phòng họp, hai tên này dạo gần đây tình cảm giống như đi lên, biến trở thành một đôi bạn gay, đi đâu cũng song hành.
Tại chỗ ngồi, Tiền Phương mặt mày hứng khởi, liếc sang nhìn họ Hoàng đang u rũ, cười khẩy nói:
- Phu nhân nhà ta lại sắp có tin mừng, hắc hắc, Hoàng huynh đệ, ngươi vẫn là còn kém cỏi lắm.
Con mẹ nó!
Hoàng Thành mắt trắng dã liếc ngược sang chỗ họ Tiền, cảm thấy tên này khoe con sắp khoe thành nghiện.
Xét về chức vụ Tiền Phương là cục trưởng Cục Cảnh Vệ, so với chức Phó Thị Trưởng của Hoàng Thành thì kém nửa bậc, cái này khiến họ Tiền không phục, thế là tìm cơ hội cùng Hoàng Thành lén lút quyết đấu.
Kết quả chính là con mẹ nó quan vị đã thua, võ công cũng không bằng đối phương, Tiền Phương cảm thấy bản thân thật sự không có gì so với Hoàng Thành cả.
May mắn, hắn chợt phát hiện ra bản có thể khoe vợ, khoe con, tức chết Hoàng Thành.
Hoàng Thành cùng Tống thị gọi là sớm chiều ở chung thế nhưng vẫn cách gian mà ở, hai người đều có ý thế nhưng quản ngại Tống thị ba năm tang kì nên họ Hoàng vẫn chưa thể chính thức cưới nàng về.
Đặc biệt lần trước con gái riêng của Tống thị là Cừu Quỳnh Anh nằng nặc muốn mang một phần tro cốt của Cừu Thân trở về quê quán tại Sơn Đông, việc này ban đầu Tống thị ra sức khước từ, thậm trí còn lấy danh nghĩa Minh Giáo Quản Sự của mình để ra tăng sức ép cho Hoàng Thành không được đồng ý.
Thế nhưng lão xử nam Hoàng Thành khi nhìn sâu vào đôi mắt tràn ngập quyết tâm của Cừu Quỳnh Anh, hắn liền mủi lòng, nói đi đi, ở đây có dượng gánh!
Chuyện của Hoàng Thành và Tống thị náo loạn có thể nói là một chuyện đặc sắc, thông qua cái mồm của hảo huynh đệ Vương Nhị Cẩu thì chẳng khác nào sao kim đụng trái đất, truyện thần tiên cũng không đặc sắc bằng truyện hắn kể.
À, hiện tại không thể gọi hắn là Vương Nhị Cẩu nữa, hiện tại hắn nói bản thân là người có danh tiếng, cái tên cũ không còn thích hợp, liền đổi thành Vương Trùng Dương, nghe qua thì rất kiêu ngạo.
Vương Nhị... Trùng Dương hắn cũng thuộc về phái đoàn đi lên phía Bắc lần đó, hợp lại cũng với tên thuộc hạ của Mizukune là Chu Bá Thông, đóng giả làm một đôi đạo môn huynh đệ xâm nhập vào Sơn Đông thăm dò, trước lúc đi còn vỗ ngực thề thốt không lập nên một cái đệ nhất tông môn liền không trở về.
Cừu Quỳnh Anh thì cùng Lưu Quyền lúc này đã trở lại cái tên ngày xưa là Điền Hổ đóng giả làm một cặp cha con, lúc tiễn biệt Tống thị chính là khóc hết nước mắt.
Két!
Đương lúc còn muốn tiếp tục trêu trọc Hoàng Thành thì cửa phòng mở ra, Tô Hiến Thành một thân trang phục màu trắng đơn giản, cùng A Tú và Hoa Nương song hành tiến vào.
Hoa Nương là Bí Thư, đơn giản chính là đại diện của Đỗ Anh Vũ tại đây thế nên nàng chính là tự nhiên uyển chuyển chủ động ngồi vào một cái ghế bên trong bàn tròn.
Tô Hiến Thành cũng ngồi xuống, A Tú thì đứng phía sau lưng hắn, trên tay nàng cầm một cuốn sổ nhỏ để ghi chép lại buổi họp ngày hôm nay.
Nàng đang làm chính xác lại những gì ngày xưa Hoa Nương làm, vì đơn giản A Tú là Thư Kí của Tô Hiến Thành.
Không phải họ Tô học xấu theo Đỗ Anh Vũ đâu nhưng hắn phải thừa nhận, có Thư Kí mọi thứ liền dễ dàng hơn rất nhiều, nàng chính là một quyển số ghi chép lưu giữ thông tin lại cho hắn, chuyên phân loại quản lý sổ sách, giúp đỡ Tô Thị Trưởng rất nhiều.
Tô Hiến Thành vừa ngồi vào cái ghế Thị trưởng, không khí liền thay đổi, liếc mắt nhìn một vòng, nhận thấy bên trong phòng hiện tại số lượng người họp ít ỏi quá mức liền thở dài, sau liền nói thẳng chủ đề cuộc họp:
- Có hai tin ta muốn thông báo cho mọi người, thứ nhất, Bí Thư Hoa sắp tới đi, sắp tới tại Khâm Thành sẽ có một người khác đến thay thế nàng làm người chuyển tiếp tin tức giữa hai khu vực.
Tiền Phương cùng Hoàng Thành gật gù, đối với tin này bọn hắn là sớm biết nên cũng không bất ngờ lắm, lại lẳng lặng chờ đón tin tức thứ hai.
Đối với Tô Hiến Thành thì cái tin thứ hai mới là trọng tâm của buổi họp ngày hôm nay, hắn sắc mặt nghiêm nghị, thận trọng nói:
- Sắp tới từ phía Nam Ninh sẽ có một nhóm người đến đây bàn lại chuyện hợp tác, mong các vị chuẩn bị tinh thần.
Nghe thấy cái tin này, Tiền, Hoàng hai người lập tức liền lộ vẻ ngưng trọng.
Nam Ninh chính là tên mới của Ung Châu, thủ phủ mới của Tráng Tộc.
Lai giả thường bất thiện, Đỗ Anh Vũ hiện nay không tại, nhóm người tại Liêm Châu lúc này là không thể biết thái độ của đối phương sẽ là như thế nào?
Là lật lọng đòi lại đất hay vẫn tiếp tục hợp tác?
Ngụy Bàng... rốt cuộc hắn là đang nghĩ cái gì?
Phút chốc, không khí trở nên nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.