Chương 271: Bắc Hải Trấn.
Ninh Lang
13/04/2022
Khu vực ngoại thành Liêm Châu, nơi đám lưu dân đang tạm thời cư ngụ, Đỗ Anh Vũ đặt tên nơi này gọi là Bắc Hải Trấn, danh là thị trấn nhưng
rõ ràng mọi thứ tại đây vẫn chỉ còn đang trong quá trình xây dựng, hiện
tại trải qua một đêm mưa bão, khung cảnh có phần tan hoang ảm đạm.
Những khu lều tạm có không ít là bị quét ngang, tường rào xung quanh xiêu vẹo xập xệ vô cùng, may mắn di tản vào nội thành kịp thời nên nhân mạng không bị ảnh hưởng nặng nề nên trận bão này thủy chung cũng chỉ coi là hữu kinh vô hiểm.
Chỉ cần người không bị làm sao thì những thứ tạm bợ còn lại dẫu có hỏng hóc mất mát cũng không đáng kể chút nào.
Dù sao thì đám người này ngoài trừ một mạng ra thì cũng có gì đâu để mà mất.
Từ sáng sớm, đoàn người đã từ bên trong thành trở lại, tranh thủ nhặt nhạnh những gì còn dùng được, cố gắng phân biệt xem thứ nào là của mình.
Để tránh việc tranh cãi hỗn loạn, Hoa Nương đại diện cho Minh Giáo đưa ra cáo thị tất cách tổn thất sẽ được cấp mới, mọi người không cần tranh dành phân bua mà tập trung vào việc khắc phục hậu quả sau cơn bão.
Ngay lập tức tiếng hoan hô vang trời, lác đác còn có tiếng hô “Minh Giáo vạn tuế” to gan lớn mật.
Chạy đến sau Minh Giáo chính là người của huyện nha, các loại vật tư xây dựng cũng đã được Hoàng Thành đích thân vận chuyển từ bên trong nội thành đi ra, chỉ cần giao thông vẫn lưu thông như cũ cộng với việc nhân công có sẵn thì việc xây dựng lại một Trấn Bắc Hải mới khang trang hơn là chuyện đơn giản.
Họ Hoàng trải qua một đêm không ngủ, cả người có chút tiều tuỳ nhưng vẫn có thể luôn chân luôn tay chỉ huy đám người dựng lên đủ các loại giàn giáo tre gỗ, các nhóm công nhân được phân công thì đứng thành tốp năm tốp ba, một bên hò hét, một bên thúc nhau làm việc.
Đám nữ nhân chân yếu tay mềm thì trông chừng trẻ nhỏ, nấu nướng đồ ăn thức uống phục vụ đám người, mấy gã nam nhân còn lại mặc kệ có tay nghề hay không cũng bị không khí khẩn trương ảnh hưởng, xúm vào giúp một tay, ai nấy đều ra sức khiến khung cảnh hoang tàn có thêm mấy phần nhộn nhịp.
- Lão đại, chỉ là dựng lại khu lều trại thôi mà? Có cần thiết phải tập trung vận động nhiều người đến vậy không? - Vương Nhị Cẩu bị Hoàng Thành trưng dụng thành công nhân khuôn vác khuôn mặt liền lộ ra vẻ bất đắc dĩ, sau một đêm chạy đông chạy tây mệt như chó liền lên tiếng thắc mắc.
Hoàng Thành lúc này cũng đang sắn tay áo lên giúp đỡ mọi người, đặt xuống bó sào tre, liếc nhìn khung cảnh đổ nát của nơi này rồi bình thản đáp:
- Ta không muốn để bọn hắn cứ tiếp tục sống tạm bợ như thế này, dù sao việc quy hoạch Bắc Hải Trấn là được lên kế hoạch cụ thể, chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng hôm nay làm luôn...
Cái khung cảnh một thị trấn mới tốt đẹp nhà nhà so le san sát hiện lên trong đầu Hoàng Thành, khiến họ Hoàng càng thêm có động lực làm việc.
- Ây! Ta biết rồi! - Vương Nhị Cẩu âm thầm kêu khổ nhưng cũng không dám thoái thác.
Hai người làm việc được một lúc thì đột nhiên họ Vương nhận thấy có chuyện thú vị, tại phía xa luôn có một ánh mắt theo dõi bọn hắn, đến lúc liếc mắt nhìn sang thì đối phương liền giật mình lơ đãng quay đi, Vương Nhị Cẩu hiểu là chuyện gì, hướng về Hoàng Thành nở một nụ cười thần bí, thấp giọng nói:
- Mà lão đại, ta để ý nãy giờ, đứa nhỏ đứng bên cạnh chị dâu thi thoảng đều liếc qua nơi này, hẳn là đang quan sát chúng ta, ha ha, ta nói lão đại, bỗng đứng có một đứa con lớn đến vậy, cảm giác như thế nào?
Hoàng Thành nghe xong khuôn mặt có chút cứng ngắc, hắn đương nhiên là cũng biết, chỉ là làm bộ không để ý mà thôi.
Từ lúc A Tiễn trở lại thì mối quan hệ giữa hắn và Tống thị cũng mất tự nhiên, số lần gặp mặt chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng hắn ngoài thở dài ra thì cũng chẳng biết làm thế nào cả.
Hắng giọng một tiếng chữa ngượng, Hoàng Thành lườm sang bên họ Vương, vung chân đá thúc đít hắn tập trung vào làm việc, đừng có quản chuyện không đâu.
Cách đó không xa, A Tiễn lúc này cũng đã trở lại với dáng vẻ của một tiểu cô nương phấn hoa ngọc diện, hồn nhiên xinh đẹp như thiếu nữ nhà bên, cùng mẹ nàng Tống thị tay ôm sọt bánh ấm trà đi đến đưa cho từng người nhân công đang làm việc.
Đây thuộc về công tác của Minh Giáo do đám nữ nhân đảm nhiệm, thậm trí cả Thánh Nữ cũng tự tay đi làm.
Hoàng Thành kẻ này nàng cũng đã quan sát một thời gian chứ không chỉ là hôm nay, mặc dù tâm lý có chút bài xích nhưng không thể không thừa nhận kẻ này làm người không tệ, hiện tại làm quan phụ mẫu cũng rất có trách nhiệm, khó có thể bắt bẻ.
Nhưng chuyện gì ra chuyện nấy, mặc cho hắn không tệ thế nào nhưng đối với nàng thì có liên quan gì? Mối quan hệ giữa Hoàng Thành và mẹ nàng A Tiễn đến giờ vẫn còn bài xích không chấp thuận.
Nói đùa, tự dưng có một người muốn đến làm cha ngươi, ngươi nhận hay không nhận?
Đương lúc bần thần thì đột nhiên từ phía có một bàn tay vỗ lên vai nàng khiến A Tiễn giật mình tỉnh lại, ngoái đầu thì thấy Hoa Nương đang mỉm cười nhìn mình, nói:
- Quỳnh Anh, nghĩ gì vậy?
Thấy Hoa Nương, A Tiễn miễn cưỡng nỡ nụ cười, lắc đầu đáp:
- Hoa Nương tỷ, không có gì...
- Đi theo ta ra đây đi.
Chưa kịp nói hết lời, A Tiễn đã bị Hoa Nương cắt ngang rồi kéo đi sang một bên, hai tiểu nương tử xinh đẹp líu ríu ra một góc, không biết là làm chuyện mờ ám gì.
Cùng thời điểm đó, ở một góc độ khác.
Sau mấy ngày bận muốn chết, Tô Hiến Thành cứ ngỡ rằng cuối cùng cũng có thể bỏ ra chút thời gian để mang Đoàn tiểu thư đi nghỉ dưỡng một chút thì cơn bão bất ngờ ập tới, thiên tai đột ngột diễn ra khiến Tô thư sinh không thể không lập tức bỏ lại người đẹp mà trở lại với công việc cứu trợ.
Đoàn Thiên Hương nàng cũng rất biết điều hiểu chuyện, nữ nhân ban đầu cũng chỉ phụng phịu, điêu ngoa hờn dỗi một chút nhưng cuối cùng là vẫn dễ dàng thả họ Tô lao vào trong cơn mưa bão.
Bản thân nàng cũng không giống các tiểu thư đài các thông thường chỉ biết trốn trong lầu son bỏ mà mặc hết thẩy, sẵn sàng mang theo một chiếc ố giấy dầu, lặng lễ đội mưa đứng phía sau Tô Hiến Thành, mặc cho đám hạ nhân can ngăn vẫn thủy trung một mực đứng tại đó, bộ dạng chính là quyết tâm không rời không bỏ.
Chiến trường Đoàn Thiên Hương còn dám xông tới, chút mưa bão cỏn con này thì có xá gì.
Nếu như có Đỗ Anh Vũ ở đây, hẳn hắn sẽ chỉ tay mà thẳng thừng cười vào mặt nàng, nói ngươi là bị ngốc sao? Đứng tại đây không giúp được gì, chỉ tổ làm gánh nặng cho hắn...
Nàng cũng biết là như vậy, thế nhưng nàng vẫn mặc kệ, thiếu nữ tuổi phản nghịch cũng cứng đầu không kém ai, nàng chỉ muốn yên lặng đứng phía sau nam nhân của mình, không được sao?
Đến khi trời sáng, bão tan, nhìn Tô Hiến Thành lúc này đã ướt như chuột lột, ngoái đầu nhìn nàng cười rạng rỡ, cùng với ánh hừng đông phía sau giống như làm nền yểm trợ khiến nội tâm thiếu nữ dao động như sóng biển.
Ngày đó nàng thích hắn nho nhã điểm đạm, thích hắn tự tin hiểu chuyện, hiện tại nàng càng thích hắn dám nghĩ dám làm, dám chủ động gánh vác.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Đoàn Thiên Hương cảm thấy Đỗ Anh Vũ thằng nhóc này thật đáng ghét, tại sao lúc nào cũng đùn đẩy trách nhiệm cho Tô Hiến Thành?
Quả thực yêu đương chính là thiên vị đến mất lý trí, nàng dường như quên mất rằng Đỗ Anh Vũ chỉ là một thằng nhóc con không hơn không kém.
Đến gần trưa, khi mọi chuyện đã tạm thời ổn định, Tô Hiến Thành chỉ đạo đám người thêm một chút rồi từ tốn đi về phía Đoàn Thiên Hương, cúi đầu nhìn nàng, ôn tồn nói:
- Ngươi thật ngốc, đứng đấy chờ ta làm gì? Bị cảm thì sao?
Đoàn Thiên Hương cúi đầu, che đi khuôn mặt ửng đỏ, một hồi sau mới kéo kéo tay áo họ Tô, thấp giọng nói:
- Thành, theo ta trở lại kinh thành được không? Không cần phải ở lại đây nữa, cha ta... Đoàn thị sẽ giúp ngươi, không cần phải lao lực như vậy?
Tô Hiến Thành nghe xong thì sửng sốt, sau thì bật cười, nắm lấy tay nàng, hắn đáp:
- Ta đây không phải là chịu tội, đây là lý tưởng của ta! Ha ha, cô nàng ngốc, chỉ cần ngoan ngoãn chờ ta một ngày đường hoàng tới Đoàn gia đón ngươi là được...
- Thế nhưng... thế nhưng, những chuyện này, những chuyện ở đây đâu giúp gì cho quan lộ sau này của ngươi? Đây rõ ràng là tốn công vô ích? - Đoàn Thiên Hương ngẩng đầu lên, giương đôi mắt to tròn, mở miệng phản bác.
Vấn đề này làm sao Tô Hiến Thành không hiểu chứ, hắn hiện tại chỉ là một chức “ngụy” quan, mặc cho có làm tốt đến thứ nào thì cũng không thể nào giúp quan lộ của hắn sáng sủa hơn được, không chỉ Hợp Phố mà thậm trí cả ở Yên Hưng cũng vậy.
Đây rõ ràng là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.
Nhưng thế thì sao chứ?
Đây là con đường sáng giúp hắn rèn luyện bản thân mình, cho hắn những kinh nghiệm quý báu mà không có trường lớp sư phụ nào có thể dạy bảo.
Đây là những bước đầu tiên để thực hiện lý tưởng của mình, Tô Hiến Thành cho đến lúc này vẫn không có cảm thấy mình làm sai, cười một tiếng, hắn liền đáp:
- Thiên Hương, chuyện này giải thích rất dài, thế nhưng xin ngươi hãy tin vào ta, tin vào còn đường của ta, được chứ?
Nghe thấy Tô Hiến Thành nói đến như thế này, Đoàn Thiên Hương chẳng còn biết nói gì thêm nữa, đành ậm ừ gật đầu.
Hiện tại cả hai đều đã mệt lả, sức người chung quy là có giới hạn, đương lúc lúc muốn kéo Tô Hiến Thành trở về tắm rửa nghỉ ngơi thì từ phía sau có một giọng nói đáng ghét phát ra, phá hủy bầu không khí giữa hai người:
- Ha ha! Quả nhiên mọi thứ vẫn đâu ra đấy, Tô huynh! Ngươi thật không làm ta thất vọng.
Từ đằng xa, một đoàn người dẫn đầu là một thằng nhóc quần là áo lượt đi tới, bộ dạng đoàn người này tu chỉnh sạch sẽ gọn gàng, so với đám người nhếch nhác của Tô Hiến Thành thì đúng là một trời một vực.
Bên trong đám lưu dân cũng không ít người nhận ra hằng nhóc này, nhìn nhau kinh hô “công tử đến!”
Đoàn Thiên Hương vừa nhìn thấy kẻ này liền phẫn nộ, nhảy dựng lên chỉ tay vào mặt Đỗ Anh Vũ, quát:
- Đỗ Anh Vũ, ngươi...
Ba từ “thật quá đáng” nàng chưa kịp nói trọn thì đã bị Tô thư sinh kéo ngược trở lại, đánh mắt ra hiệu bảo nàng đừng nhiều lời, sau thì liếc nhìn Đỗ Anh Vũ, bộ dạng không kiêu ngạo không siểm nịnh, từ tốn đáp:
- Trong bổn sự mà thôi.
Sau thì hắn liếc nhìn sang người đang đứng bên cạnh Đỗ Anh Vũ, thấy Mizukune lúc này đang trong bộ dạng của một tiểu la lỵ mặc bộ kimono đen đỏ quen thuộc cùng đang dùng ánh mắt thú vị đánh giá mình, họ Tô hơi nhíu mày suy nghĩ, mở miệng hỏi tiếp:
- Hai vị... là đi đâu vậy?
- Tự nhiên là đi tìm huynh. - Đỗ Anh Vũ ha hả cười đáp, xong thì liếc Tô Hiến Thành từ trên xuống dưới bộ dạng ướt nhẹp, có chút quan tâm cất tiếng hỏi:
- Có cần trở về nghỉ ngơi chút sao? Chúng ta không vội.
Tô Hiến Thành lắc đầu, trực tiếp đáp:
- Không cần, hiện tại có thể.
Đúng là hiện tại Tô Hiến Thành rất mệt, thế nhưng cố thêm một chút cũng chẳng sao cả.
Dỗ dành Đoàn Thiên Hương trở về nghỉ ngơi, họ Tô lững thững nhập vào đoàn người.
Đỗ Anh Vũ thì giống như đi dạo, ngắm nhìn xung quanh, vừa thấy Hoàng Thành cũng tóm hắn đi theo.
Hoa Nương cùng A Tiễn líu ríu tại một góc cũng bị họ Đỗ nhất đao lưỡng đoạn, chia cách hai người. Nhận thấy tiểu cô nương này đối với mình vẫn vô cùng thù địch, Đỗ tiểu tử chỉ khẽ liếc qua nàng rồi hoàn toàn không để ý khiến nội tâm A Tiễn có mấy phần hụt hẫng.
Đoàn người rồng rắn đi thẳng một mạch về phía nam, chỉ đến khi chạm biển mới ngưng lại.
Đỗ Anh Vũ chắp tay sau lưng, im lặng nhìn ngắm, đám người phía sau một mực chờ đợt, chẳng một ai lên tiếng.
Sau một lúc, Mizukune mới đánh vỡ cái bầu không khí quỷ dị này, nàng nói:
- Đỗ công tử, ngài kéo tất cả chúng ra ra đây không phải chỉ để đi dạo ngắm biển thôi đấy chứ.
Đỗ Anh Vũ ngoái đầu, cười ha hả đáp:
- Nếu như ta nói là phải... các người sẽ không đánh ta chứ?
- Ngươi đoán xem? - Mizukune híp mắt mỉm cười, thái độ rõ ràng là đang muốn đánh người.
Đỗ tiểu tử mỉm cười lắc đầu, sau thì quay lại phía sau, đảo mắt qua đám người.
Thân thể hắn dựng thẳng, nghiêm trang chắp tay, nói:
- Ta hôm nay đến là để từ biệt các vị, sau này nơi này giao lại cho mọi người, mong các vị dốc sức nhiều hơn! Đỗ mỗ cảm tạ chư vị!
Lời của Đỗ Anh Vũ nói ra khiến cả đám có chút sững sờ, bọn hắn biết là Đỗ Anh Vũ sớm muộn cũng sẽ phải rời đi, thế nhưng không nghĩ là sớm như vậy.
Đỗ Anh Vũ thì suy nghĩ đơn giản thôi, giống như Hoàng Thành, chọn ngày không bằng gặp ngày, qua hôm nay hắn liền đi.
Những khu lều tạm có không ít là bị quét ngang, tường rào xung quanh xiêu vẹo xập xệ vô cùng, may mắn di tản vào nội thành kịp thời nên nhân mạng không bị ảnh hưởng nặng nề nên trận bão này thủy chung cũng chỉ coi là hữu kinh vô hiểm.
Chỉ cần người không bị làm sao thì những thứ tạm bợ còn lại dẫu có hỏng hóc mất mát cũng không đáng kể chút nào.
Dù sao thì đám người này ngoài trừ một mạng ra thì cũng có gì đâu để mà mất.
Từ sáng sớm, đoàn người đã từ bên trong thành trở lại, tranh thủ nhặt nhạnh những gì còn dùng được, cố gắng phân biệt xem thứ nào là của mình.
Để tránh việc tranh cãi hỗn loạn, Hoa Nương đại diện cho Minh Giáo đưa ra cáo thị tất cách tổn thất sẽ được cấp mới, mọi người không cần tranh dành phân bua mà tập trung vào việc khắc phục hậu quả sau cơn bão.
Ngay lập tức tiếng hoan hô vang trời, lác đác còn có tiếng hô “Minh Giáo vạn tuế” to gan lớn mật.
Chạy đến sau Minh Giáo chính là người của huyện nha, các loại vật tư xây dựng cũng đã được Hoàng Thành đích thân vận chuyển từ bên trong nội thành đi ra, chỉ cần giao thông vẫn lưu thông như cũ cộng với việc nhân công có sẵn thì việc xây dựng lại một Trấn Bắc Hải mới khang trang hơn là chuyện đơn giản.
Họ Hoàng trải qua một đêm không ngủ, cả người có chút tiều tuỳ nhưng vẫn có thể luôn chân luôn tay chỉ huy đám người dựng lên đủ các loại giàn giáo tre gỗ, các nhóm công nhân được phân công thì đứng thành tốp năm tốp ba, một bên hò hét, một bên thúc nhau làm việc.
Đám nữ nhân chân yếu tay mềm thì trông chừng trẻ nhỏ, nấu nướng đồ ăn thức uống phục vụ đám người, mấy gã nam nhân còn lại mặc kệ có tay nghề hay không cũng bị không khí khẩn trương ảnh hưởng, xúm vào giúp một tay, ai nấy đều ra sức khiến khung cảnh hoang tàn có thêm mấy phần nhộn nhịp.
- Lão đại, chỉ là dựng lại khu lều trại thôi mà? Có cần thiết phải tập trung vận động nhiều người đến vậy không? - Vương Nhị Cẩu bị Hoàng Thành trưng dụng thành công nhân khuôn vác khuôn mặt liền lộ ra vẻ bất đắc dĩ, sau một đêm chạy đông chạy tây mệt như chó liền lên tiếng thắc mắc.
Hoàng Thành lúc này cũng đang sắn tay áo lên giúp đỡ mọi người, đặt xuống bó sào tre, liếc nhìn khung cảnh đổ nát của nơi này rồi bình thản đáp:
- Ta không muốn để bọn hắn cứ tiếp tục sống tạm bợ như thế này, dù sao việc quy hoạch Bắc Hải Trấn là được lên kế hoạch cụ thể, chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng hôm nay làm luôn...
Cái khung cảnh một thị trấn mới tốt đẹp nhà nhà so le san sát hiện lên trong đầu Hoàng Thành, khiến họ Hoàng càng thêm có động lực làm việc.
- Ây! Ta biết rồi! - Vương Nhị Cẩu âm thầm kêu khổ nhưng cũng không dám thoái thác.
Hai người làm việc được một lúc thì đột nhiên họ Vương nhận thấy có chuyện thú vị, tại phía xa luôn có một ánh mắt theo dõi bọn hắn, đến lúc liếc mắt nhìn sang thì đối phương liền giật mình lơ đãng quay đi, Vương Nhị Cẩu hiểu là chuyện gì, hướng về Hoàng Thành nở một nụ cười thần bí, thấp giọng nói:
- Mà lão đại, ta để ý nãy giờ, đứa nhỏ đứng bên cạnh chị dâu thi thoảng đều liếc qua nơi này, hẳn là đang quan sát chúng ta, ha ha, ta nói lão đại, bỗng đứng có một đứa con lớn đến vậy, cảm giác như thế nào?
Hoàng Thành nghe xong khuôn mặt có chút cứng ngắc, hắn đương nhiên là cũng biết, chỉ là làm bộ không để ý mà thôi.
Từ lúc A Tiễn trở lại thì mối quan hệ giữa hắn và Tống thị cũng mất tự nhiên, số lần gặp mặt chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng hắn ngoài thở dài ra thì cũng chẳng biết làm thế nào cả.
Hắng giọng một tiếng chữa ngượng, Hoàng Thành lườm sang bên họ Vương, vung chân đá thúc đít hắn tập trung vào làm việc, đừng có quản chuyện không đâu.
Cách đó không xa, A Tiễn lúc này cũng đã trở lại với dáng vẻ của một tiểu cô nương phấn hoa ngọc diện, hồn nhiên xinh đẹp như thiếu nữ nhà bên, cùng mẹ nàng Tống thị tay ôm sọt bánh ấm trà đi đến đưa cho từng người nhân công đang làm việc.
Đây thuộc về công tác của Minh Giáo do đám nữ nhân đảm nhiệm, thậm trí cả Thánh Nữ cũng tự tay đi làm.
Hoàng Thành kẻ này nàng cũng đã quan sát một thời gian chứ không chỉ là hôm nay, mặc dù tâm lý có chút bài xích nhưng không thể không thừa nhận kẻ này làm người không tệ, hiện tại làm quan phụ mẫu cũng rất có trách nhiệm, khó có thể bắt bẻ.
Nhưng chuyện gì ra chuyện nấy, mặc cho hắn không tệ thế nào nhưng đối với nàng thì có liên quan gì? Mối quan hệ giữa Hoàng Thành và mẹ nàng A Tiễn đến giờ vẫn còn bài xích không chấp thuận.
Nói đùa, tự dưng có một người muốn đến làm cha ngươi, ngươi nhận hay không nhận?
Đương lúc bần thần thì đột nhiên từ phía có một bàn tay vỗ lên vai nàng khiến A Tiễn giật mình tỉnh lại, ngoái đầu thì thấy Hoa Nương đang mỉm cười nhìn mình, nói:
- Quỳnh Anh, nghĩ gì vậy?
Thấy Hoa Nương, A Tiễn miễn cưỡng nỡ nụ cười, lắc đầu đáp:
- Hoa Nương tỷ, không có gì...
- Đi theo ta ra đây đi.
Chưa kịp nói hết lời, A Tiễn đã bị Hoa Nương cắt ngang rồi kéo đi sang một bên, hai tiểu nương tử xinh đẹp líu ríu ra một góc, không biết là làm chuyện mờ ám gì.
Cùng thời điểm đó, ở một góc độ khác.
Sau mấy ngày bận muốn chết, Tô Hiến Thành cứ ngỡ rằng cuối cùng cũng có thể bỏ ra chút thời gian để mang Đoàn tiểu thư đi nghỉ dưỡng một chút thì cơn bão bất ngờ ập tới, thiên tai đột ngột diễn ra khiến Tô thư sinh không thể không lập tức bỏ lại người đẹp mà trở lại với công việc cứu trợ.
Đoàn Thiên Hương nàng cũng rất biết điều hiểu chuyện, nữ nhân ban đầu cũng chỉ phụng phịu, điêu ngoa hờn dỗi một chút nhưng cuối cùng là vẫn dễ dàng thả họ Tô lao vào trong cơn mưa bão.
Bản thân nàng cũng không giống các tiểu thư đài các thông thường chỉ biết trốn trong lầu son bỏ mà mặc hết thẩy, sẵn sàng mang theo một chiếc ố giấy dầu, lặng lễ đội mưa đứng phía sau Tô Hiến Thành, mặc cho đám hạ nhân can ngăn vẫn thủy trung một mực đứng tại đó, bộ dạng chính là quyết tâm không rời không bỏ.
Chiến trường Đoàn Thiên Hương còn dám xông tới, chút mưa bão cỏn con này thì có xá gì.
Nếu như có Đỗ Anh Vũ ở đây, hẳn hắn sẽ chỉ tay mà thẳng thừng cười vào mặt nàng, nói ngươi là bị ngốc sao? Đứng tại đây không giúp được gì, chỉ tổ làm gánh nặng cho hắn...
Nàng cũng biết là như vậy, thế nhưng nàng vẫn mặc kệ, thiếu nữ tuổi phản nghịch cũng cứng đầu không kém ai, nàng chỉ muốn yên lặng đứng phía sau nam nhân của mình, không được sao?
Đến khi trời sáng, bão tan, nhìn Tô Hiến Thành lúc này đã ướt như chuột lột, ngoái đầu nhìn nàng cười rạng rỡ, cùng với ánh hừng đông phía sau giống như làm nền yểm trợ khiến nội tâm thiếu nữ dao động như sóng biển.
Ngày đó nàng thích hắn nho nhã điểm đạm, thích hắn tự tin hiểu chuyện, hiện tại nàng càng thích hắn dám nghĩ dám làm, dám chủ động gánh vác.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Đoàn Thiên Hương cảm thấy Đỗ Anh Vũ thằng nhóc này thật đáng ghét, tại sao lúc nào cũng đùn đẩy trách nhiệm cho Tô Hiến Thành?
Quả thực yêu đương chính là thiên vị đến mất lý trí, nàng dường như quên mất rằng Đỗ Anh Vũ chỉ là một thằng nhóc con không hơn không kém.
Đến gần trưa, khi mọi chuyện đã tạm thời ổn định, Tô Hiến Thành chỉ đạo đám người thêm một chút rồi từ tốn đi về phía Đoàn Thiên Hương, cúi đầu nhìn nàng, ôn tồn nói:
- Ngươi thật ngốc, đứng đấy chờ ta làm gì? Bị cảm thì sao?
Đoàn Thiên Hương cúi đầu, che đi khuôn mặt ửng đỏ, một hồi sau mới kéo kéo tay áo họ Tô, thấp giọng nói:
- Thành, theo ta trở lại kinh thành được không? Không cần phải ở lại đây nữa, cha ta... Đoàn thị sẽ giúp ngươi, không cần phải lao lực như vậy?
Tô Hiến Thành nghe xong thì sửng sốt, sau thì bật cười, nắm lấy tay nàng, hắn đáp:
- Ta đây không phải là chịu tội, đây là lý tưởng của ta! Ha ha, cô nàng ngốc, chỉ cần ngoan ngoãn chờ ta một ngày đường hoàng tới Đoàn gia đón ngươi là được...
- Thế nhưng... thế nhưng, những chuyện này, những chuyện ở đây đâu giúp gì cho quan lộ sau này của ngươi? Đây rõ ràng là tốn công vô ích? - Đoàn Thiên Hương ngẩng đầu lên, giương đôi mắt to tròn, mở miệng phản bác.
Vấn đề này làm sao Tô Hiến Thành không hiểu chứ, hắn hiện tại chỉ là một chức “ngụy” quan, mặc cho có làm tốt đến thứ nào thì cũng không thể nào giúp quan lộ của hắn sáng sủa hơn được, không chỉ Hợp Phố mà thậm trí cả ở Yên Hưng cũng vậy.
Đây rõ ràng là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.
Nhưng thế thì sao chứ?
Đây là con đường sáng giúp hắn rèn luyện bản thân mình, cho hắn những kinh nghiệm quý báu mà không có trường lớp sư phụ nào có thể dạy bảo.
Đây là những bước đầu tiên để thực hiện lý tưởng của mình, Tô Hiến Thành cho đến lúc này vẫn không có cảm thấy mình làm sai, cười một tiếng, hắn liền đáp:
- Thiên Hương, chuyện này giải thích rất dài, thế nhưng xin ngươi hãy tin vào ta, tin vào còn đường của ta, được chứ?
Nghe thấy Tô Hiến Thành nói đến như thế này, Đoàn Thiên Hương chẳng còn biết nói gì thêm nữa, đành ậm ừ gật đầu.
Hiện tại cả hai đều đã mệt lả, sức người chung quy là có giới hạn, đương lúc lúc muốn kéo Tô Hiến Thành trở về tắm rửa nghỉ ngơi thì từ phía sau có một giọng nói đáng ghét phát ra, phá hủy bầu không khí giữa hai người:
- Ha ha! Quả nhiên mọi thứ vẫn đâu ra đấy, Tô huynh! Ngươi thật không làm ta thất vọng.
Từ đằng xa, một đoàn người dẫn đầu là một thằng nhóc quần là áo lượt đi tới, bộ dạng đoàn người này tu chỉnh sạch sẽ gọn gàng, so với đám người nhếch nhác của Tô Hiến Thành thì đúng là một trời một vực.
Bên trong đám lưu dân cũng không ít người nhận ra hằng nhóc này, nhìn nhau kinh hô “công tử đến!”
Đoàn Thiên Hương vừa nhìn thấy kẻ này liền phẫn nộ, nhảy dựng lên chỉ tay vào mặt Đỗ Anh Vũ, quát:
- Đỗ Anh Vũ, ngươi...
Ba từ “thật quá đáng” nàng chưa kịp nói trọn thì đã bị Tô thư sinh kéo ngược trở lại, đánh mắt ra hiệu bảo nàng đừng nhiều lời, sau thì liếc nhìn Đỗ Anh Vũ, bộ dạng không kiêu ngạo không siểm nịnh, từ tốn đáp:
- Trong bổn sự mà thôi.
Sau thì hắn liếc nhìn sang người đang đứng bên cạnh Đỗ Anh Vũ, thấy Mizukune lúc này đang trong bộ dạng của một tiểu la lỵ mặc bộ kimono đen đỏ quen thuộc cùng đang dùng ánh mắt thú vị đánh giá mình, họ Tô hơi nhíu mày suy nghĩ, mở miệng hỏi tiếp:
- Hai vị... là đi đâu vậy?
- Tự nhiên là đi tìm huynh. - Đỗ Anh Vũ ha hả cười đáp, xong thì liếc Tô Hiến Thành từ trên xuống dưới bộ dạng ướt nhẹp, có chút quan tâm cất tiếng hỏi:
- Có cần trở về nghỉ ngơi chút sao? Chúng ta không vội.
Tô Hiến Thành lắc đầu, trực tiếp đáp:
- Không cần, hiện tại có thể.
Đúng là hiện tại Tô Hiến Thành rất mệt, thế nhưng cố thêm một chút cũng chẳng sao cả.
Dỗ dành Đoàn Thiên Hương trở về nghỉ ngơi, họ Tô lững thững nhập vào đoàn người.
Đỗ Anh Vũ thì giống như đi dạo, ngắm nhìn xung quanh, vừa thấy Hoàng Thành cũng tóm hắn đi theo.
Hoa Nương cùng A Tiễn líu ríu tại một góc cũng bị họ Đỗ nhất đao lưỡng đoạn, chia cách hai người. Nhận thấy tiểu cô nương này đối với mình vẫn vô cùng thù địch, Đỗ tiểu tử chỉ khẽ liếc qua nàng rồi hoàn toàn không để ý khiến nội tâm A Tiễn có mấy phần hụt hẫng.
Đoàn người rồng rắn đi thẳng một mạch về phía nam, chỉ đến khi chạm biển mới ngưng lại.
Đỗ Anh Vũ chắp tay sau lưng, im lặng nhìn ngắm, đám người phía sau một mực chờ đợt, chẳng một ai lên tiếng.
Sau một lúc, Mizukune mới đánh vỡ cái bầu không khí quỷ dị này, nàng nói:
- Đỗ công tử, ngài kéo tất cả chúng ra ra đây không phải chỉ để đi dạo ngắm biển thôi đấy chứ.
Đỗ Anh Vũ ngoái đầu, cười ha hả đáp:
- Nếu như ta nói là phải... các người sẽ không đánh ta chứ?
- Ngươi đoán xem? - Mizukune híp mắt mỉm cười, thái độ rõ ràng là đang muốn đánh người.
Đỗ tiểu tử mỉm cười lắc đầu, sau thì quay lại phía sau, đảo mắt qua đám người.
Thân thể hắn dựng thẳng, nghiêm trang chắp tay, nói:
- Ta hôm nay đến là để từ biệt các vị, sau này nơi này giao lại cho mọi người, mong các vị dốc sức nhiều hơn! Đỗ mỗ cảm tạ chư vị!
Lời của Đỗ Anh Vũ nói ra khiến cả đám có chút sững sờ, bọn hắn biết là Đỗ Anh Vũ sớm muộn cũng sẽ phải rời đi, thế nhưng không nghĩ là sớm như vậy.
Đỗ Anh Vũ thì suy nghĩ đơn giản thôi, giống như Hoàng Thành, chọn ngày không bằng gặp ngày, qua hôm nay hắn liền đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.