Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 370: Bệ Hạ Giá Đáo!

Ninh Lang

11/08/2022

Tại Chúng Tiên Đài quảng trường hội.

Chư vị quan viên tướng lĩnh giống như chúng tinh quy vị đều đến đông đủ, phía dưới, hàng chục toà lều trướng đan xen đã trật kín người.

Số bàn dài trường án tính đến hàng trăm, phía trên sớm đã bày bố đủ loại tước rượu, đỉnh ba chân, đĩa tròn chứa đủ các loại đồ ăn đồ uống khác biệt.

Từ đồ khai vị, món chính cho tới hoa quả tráng miệng đều đã được thị nữ bày lên, Đỗ Anh Vũ là chú ý tới ba hũ rượu trước mắt chứa ba loại rượu khác nhau, lần lượt là rượu hoa quả, rượu nếp cùng rượu gạo, ba vị đạo khác biệt, độ cồn đi từ nhẹ tới cao, cao độ rượu gạo cũng không bằng rượu ngô thế nhưng trên bàn tiệc đều là người cao nhã, hơn nữa đây cũng không phải là tiệc yến thông thường, thế nên đa phần người đều là lựa chọn rượu hoa quả hoặc rượu nếp làm chủ đạo, rượu gạo còn chả mấy ai động tới chưa chớ nói rượu ngô.

Ách!

Vừa mới nghĩ vậy xong, Đỗ Anh Vũ lập tức bị người phía sau vả mặt.

Vi Oánh Phi nàng vừa nhập bàn đã chọn ngay tước tước rượu lớn nhất, giống như chó ngửi ngửi lần lượt ba loại rượu xong thì thẳng thắn đổ rượu gạo đi ra, một hơi tu ừng ực mà vẫn còn chê nhạt.

Đỗ Anh Vũ thoáng che mặt lại, ngó sang bên trái, nhìn một dạng trang nhã ngọt ngào Hoa Nương, thấy nàng khinh nhu động thủ nâng chén rượu nhỏ của mình lên, nhấp môi một cái tựa như ong hút lấy mật hoa, sau còn làm ra biểu lộ khó uống, cái mũi nhỏ hơn nhăn lại một chút, nhìn thật là đáng yêu hết sức.

Biết là nàng đang diễn trò, thế nhưng so với bên phải giống như hổ đói thì Đỗ Anh Vũ tình nguyện cả buổi nghiêng đầu sang trái, ít nhất còn có cái đẹp mặt để nhìn.

Văn hoá uống rượu tại Đại Việt đã có từ lâu, các loại rượu thời kì này cũng đa dạng phong phú khiến Đỗ Anh Vũ lúc mới tới Lý Triều đã quyết định dẹp bỏ ngay cái ý định trưng cất rượu, đơn giản vì ngành này hắn không phải chuyên gia, đấu không lại dân bản địa.

Việc làm giấy cũng tương tự khi bản thân Đỗ Anh Vũ mù tịt món này, ngoại trừ việc cho thêm vôi để phẩm giấy sáng màu hơn ra thì hắn hoàn toàn không biết được làm thế nào để cải tiến hơn nữa.

Mẹ kiếp, đọc tiểu thuyết thì làm giấy cùng chưng rượu tựa như tả thanh long, hữu bạch hổ hai vị hộ pháp trợ giúp người xuyên việt đánh đông dẹp bắc, loè đám người cổ đại, thu đầy bồn đầy bát, đến lượt Đỗ Anh Vũ thì đừng nói ăn thịt, đến húp canh cũng chẳng được, cùng là người với người, tại sao lại khác biệt đến vậy?

Uống rượu tự nhiên là muốn càng báo nhiệt, càng náo lại càng cao hứng, các vị quan viên sau khi nhập tiệc an định vị trí thì bắt đầu mang theo tước rượu của mình, đi tới đi lui, ân cần thăm hỏi lẫn nhau.

Vị trí của Lê, Dương, Nguyễn, Quách bốn đại môn phiệt giống như chúng tinh phủng nguyệt, bị cung phụng nhiều nhất, bản thân bọn hắn cũng có tông tộc phe cánh khác biệt ủng hộ, liếc qua liền thấy đã riêng về phần mình kết bè kết phái.

Đỗ Anh Vũ thì ngồi lại vòng ngoài, cũng lười biếng chạy đi lên khoe điểm tồn tại, hơn nữa thân thể một thằng nhóc chen không nổi đám người này, cha hắn cùng ông anh rể Sùng Hiền Hầu đều đến từ rất sớm, tả hữu ngồi bên cạnh Quách Công Bình Quách Đại Bá của hắn, lúc Đỗ tiểu tử mang người đi tới thì cả hai cũng có quay sang nhìn một cái, sau thì cùng Đỗ Anh Vũ làm một cái ăn ý gần đầu rồi thôi.

Duy có con hàng Quách Vân ngó đầu ra nhăn nhở cười tươi nhất, Đỗ Anh Vũ cũng lười để tâm đến hắn.

Nơi nào có người, đều có Giang hồ, người trong Giang hồ tự nhiên sẽ kết bè thành một phái, đừng nói quan trường thời Lý, đến cả kiếp trước khi còn lăn lộn tại chốn văn phòng, Đỗ Anh Vũ tự nhiên cũng bắt gặp phe phái đủ loại, một cái phòng ban nho nhỏ 5-6 người có đến chục cái nhóm chat là chuyện bình thường.

Mặt trái chính là các phe này đôi khi tranh đấu đến mức cực đoan, ví dụ như một số việc bình thường đối với công ty có thể phát triển hữu ích, nhưng lại có khả năng bởi vì bè phái cạnh tranh, dẫn đến việc cố ý phá hư để đả kích đối thủ, hoàn toàn không thèm để ý tới chính thể lợi ích.

Một công ty nhỏ nó đã là như vậy, nếu là một quốc gia thì mức độ nghiêm trọng chỉ tăng chứ không thể giảm.

Một cái vương triều trung bình chỉ tồn tại khoảng từ hai đến ba trăm năm rồi sụp đổ, lý do ngoại xâm thì ít mà nội đấu thì nhiều.

- Công tử, đang nghĩ gì vậy? - Hoa Nương thấy Đỗ tiểu tử có chút thừ người liền tò mò quay sang hỏi.

Đỗ Anh Vũ cười nhẹ, lắc đầu, chỉ nhàn nhạt đáp:

- Không có gì, chỉ là cảm thấy chúng ta ngồi có chút xa trung tâm, cảm thấy khó quan sát mà thôi.



Hoa Nương che miệng, duyên dáng cười:

- Công tử à, ngươi nho nhỏ một cái Ngũ phẩm tiết độ sứ, có thể mang người nhập tiệc đã là quá tốt rồi, làm người phải biết thoả mãn.

Ách! Ta bị coi thường rồi!

Đỗ Anh Vũ lườm tiểu hồ ly một cái, thế nhưng không phản bác được.

Chúng quan vọng tộc ngồi hôm nay phải có đến vài trăm vị, thế nhưng có thể có độc lập lều trướng, mang theo theo người tiến nhập sợ còn chưa đến đến một trăm, đến như cha hắn quan vị tai trung ương, cao hơn hắn nửa cái cấp bậc vẫn phải đi ké Quách Công Bình liền đủ hiểu.

Việc có độc lập một gian ngoài trừ xét phẩm cấp quan vị ra thì còn có một yêu tố khác, đó chính là việc phân chia quan lại là xuất thân thổ địa hậu là ngoại lai quan viên, cái này mơ hồ cũng có khoảng cách rõ ràng, mà ngoại lai quan thường sẽ luôn ở bậc dưới.

Vi Oánh Phi một bên ăn uống lúc này cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, thở ra một câu:

- Đại Việt các ngươi cũng tương tự như Tráng Tộc chúng ta thôi, trong tộc chúng ta, lúc bàn chuyện sẽ luôn có một hũ rượu cần lớn ở trung tâm, chỉ có thân tộc cùng chư vị Tộc Trưởng mới có quyền được uống, đám tiểu tốt chỉ có thể đứng phía sau trầu rìa.

- Ngươi cũng được uống? - Đỗ Anh Vũ liếc sang, giống như trầm ngâm một lúc rồi nói:

Vị thị gật đầu cái rụp, khuôn mặt dương dương tự đắc nói:

- Tất nhiên rồi, ta thế mà là tộc trưởng Vi Thị đấy.

Đỗ Anh Vũ làm ra vẻ kinh hãi nhìn nàng, không tin được nói:

- Không thể nào, bọn hắn là không sợ ngộ độc nước bọt ngươi chết sao?

Vị Oanh Phi nghe thấy câu này thì mặt đỏ như gấc, không biết là giận hay xấu hổ, vì thật sự trong mỗi buổi tộc hội, Vị thị sẽ luôn có một hũ rượu riêng.

Nông Chí Cường ngồi phía sau lưng nàng thì bịp miệng cười, ngay tức khắc bị nàng ta ngoái đầu trợn mắt một cái chấn chỉnh, thấy Đại Tỷ Đầu bừng bừng sát khí, họ Nông lập tức cúi đầu, tiếp tục an phận thủ thường tại một góc.

Lúc này, Vi thị mới ngó sang, cười như không cười nhìn Đỗ tiểu tử, liếm liếm bờ môi căng mọng nói:

- Sao vậy, muốn nếm đại tỷ nước bọt sao?

Đỗ Anh Vũ thấy nàng ra vẻ khiêu gợi lập tức cả kinh gần chết, lần trước chỉ mới tắm chung một trận hắn liền trúng độc hơn 3 tháng không thể tập võ chứ đứng nói đến cái khác, Đỗ công tử theo bản năng hơi nhích sang bên trái một chút, lắc đầu liên tục.

Thấy biểu lộ của họ Đỗ lúc này thật sự quá đáng yêu, Vị Oánh Phi cười một tiếng như hoa nở rộ, toan muốn trêu trọc một phen.

Chỉ là đúng lúc này, một tiếng “coong” lanh lảnh vang lên khiến mọi người bên trong giật mình, lập tức tạm dừng mọi việc, quay về lại chỗ ngồi.

Phía bên ngoài tường rào, âm thanh dân chúng như sóng tràn vào bên trong, người nào không biết liền có thể nhầm tưởng thành tiếng bạo loạn.

Một lúc sau, một tay hồng y thái giám hấp tấp chạy vào chỗ cửa tại Càn Vị, giọng chua chát hô lên:

“Bệ Hạ Giá Đáo!”

Một tiếng “Bệ Hạ Giá Đáo” giống như được tiền hô hậu ủng, được đến cả trăm, cả ngàn thị vệ lần lượt hô lên, âm thanh chập chờn như sóng vỗ vào nội tâm bên trong đám người khiến người ta không tự chủ mà dựng thẳng người.



Thọ Điển làm theo phong cách Đạo gia, chỗ ngồi của khách khứa cũng được sắp xếp theo hình Bát Quái lấy Chúng Tiên Đài làm trung tâm, trong đó có hai cửa vào nằm tại Càn Vị cùng Khôn Vị, mà ở đó Khôn Vị dành cho thần tử, Càn Vị dành cho Bệ Hạ cùng Hoàng Thất đi vào.

Ánh mắt mọi người lúc này đổ dồn về phía Càn Vị, xa xa đã thấy một đoàn người giống như diễu hành cờ phườn tung bay đi tới, đi tới chỗ nào là Ngự Tiền thị vệ tại chỗ đó lập tức đứng thẳng người, hô “Lập” một tiếng.

Ngồi trên kiệu Rồng, tiền hậu trái phải đều có phướn phủ che, Nhân Tông một thân long bảo cổn phục như ẩn như hiện là, uy nghi bất động, phía ngay trước mặt có thị vệ giáp sĩ dẫn đường nâng lợp phiến mạ vàng, thị nữ tung hoa dày đặc tựa như muốn dùng những cánh hoa này lợp đường cho Bệ Hạ, hai gã hoạn quan đi đầu thì không ngừng gõ vào cái chuông đồng trên tay, giống như báo hiệu cho nhạc quan ngân khúc hành ca.

Sau thanh âm thanh chiếc chuông lanh lảnh, đám nhạc quan cũng vội vã thổi địch ngân tiêu, gõ trống gảy đàn, dùng tiếng đàn ca sáo nhị làm phụ âm cho đoàn người của Bệ Hạ.

Đỗ Anh Vũ ngồi tại gần rìa Ly Vị vậy mà vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng không khí tại Càn Vị Môn lúc này, khuôn mặt hắn lộ vẻ chấn kinh, nghẹn ngào nói:

- Đi đường cũng có nhạc nền, Bệ Hạ hôm nay chơi cao điệu vậy?!

Hoa Nương thấy hắn lại nói lung tung liền khẽ cái mày, giống như hiền thê vỗ nhẹ lên tay hắn, cúi đầu gần sát thủ thỉ:

- Công tử, nơi đây đông người, chớ nói lung tung!

Đỗ Anh Vũ bị nàng thổi thổi vào tai thì hơi rùng mình một chút, ngây ngốc cười rồi lại quay sang nhìn tiếp chỗ Bệ Hạ, cử chỉ thân mật giữa hai người chỉ là chuyện tự nhiên hằng ngày, thế nhưng trong mắt người khác lại không có bình thường như vậy, Hoa Nương chợt thấy đằng xa xa giống có ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, nàng cũng ngẩng đầu đi lên theo phương hướng cảm nhận mà nhìn lại, chợt thấy tại một khu lều ở vị trí trung ương, cụ thể tại khu của họ Lê, có một thiếu nữ yêu kiều thân khoác thanh bào đang chăm chăm nhìn nàng, mặt không hiện chút cảm xúc.

Hoa Nương cũng chẳng vừa, lập tức giương mặt khiêu khích đáp trả, mấp máy bờ môi, dựa vào khẩu hình miệng có thể đoán nàng đang nói ba chữ

Là của ta!!

...

Long Kiệu đi đầu, Phượng Liễn theo sát phía sau, hoàng tộc đoàn người tựa như đi tuần hành một vòng rồi mới tiến nhập vào vị trí trung tâm ngay phía dưới Chúng Tiên Đài.

Kiệu vừa hạ, lão Nội Thị vốn đi hầu cạnh bên lập tức tiến lên tiếp lấy Bệ Hạ đi xuống, sau thì hưởng về phía bách quan cao giọng nói:

“Bệ Hạ giá lâm!”

“Khấu kiến Bệ Hạ, Bệ Hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Như những con rối được lên dây cót, từ lúc Bệ Hạ tới thì mọi người chẳng ai có thể tiếp tục ngồi, Vi Oánh Phi của bị Đỗ Anh Vũ đá Mông kéo dậy, rồi bắt chước mọi người chờ đến lúc Bệ Hạ bước xuống kiệu liền chắp tay cúi đầu hô lớn.

Đại Việt không có thông lệ bắt quỳ, chào vua cũng chỉ cần thành khẩn chắp tay cúi đầu là được, sau ba hồi vạn tuế, long nhan của Bệ Hạ từ từ biến chuyển, giãn nở ra, ngài khẽ mỉm cười phất tay:

- Cho bình thân!

- Tạ ơn Bệ Hạ!

Lúc này, người từ Phượng Liễn phía sau cũng đã bước đó xuống, trong đám nữ nhân hoàng tộc này thu hút nhất hẳn là một cặp hoa tỷ muội trẻ trung xinh đẹp, hai nàng phục trang quý phái khác biệt, một Hồng một vàng, một như Chu Tước một như Khổng Tước, đều một dạng kiêu sa lộng lẫy.

Ngay khi vừa bước xuống, cả hai nàng liền láo liên đôi mắt nhìn quanh một chút, sau thì không hẹn mà cùng nhìn về một phía tại Ly Vị, chỉ là biểu lộ của cả hai tương đối khác biệt.

Một người thì điềm nhiên khẽ cười, một người thì nghiến răng nghiến lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook