Chương 57: Binh!
Ninh Lang
24/07/2021
Lần này Dương Đoan Hoa hố Đỗ Anh Vũ thật nặng, giờ tiểu tử này đang có chút bí không biết phải làm sao.
Từ sáng đến giờ, Đỗ Anh Vũ đã loay hoay đi vòng quanh trong phòng một hồi lâu, luôn miệng lẩm bẩm kêu than :”Làm thế nào cho phải?”
Trên bàn còn vứt ngổn ngang giấy bút. Phía trên viết tên những người mà Đỗ tiểu tử cho là có thể mượn binh, gạch gạch xoá xoá phân tích đủ kiểu.
Hết cách rồi, thời gian xuất binh chỉ còn một tháng, bây giờ mới bắt đầu tìm kiếm chiêu mộ tuyển binh hoàn toàn không kịp.
Cũng không thể bạ ai cũng tuyển cũng nhận được!
Mang theo một đám newbie tân binh Đỗ Anh Vũ liền cảm thấy an toàn của bản thân không được đảm bảo.
Cũng là cảm thấy mất thân phận.
Đỗ Anh Vũ chính là muốn có cường binh.
Hiện tại trong tay có thể đánh chỉ có hơn trăm tên Thánh Dực Vệ, mà hắn cũng không thể toàn bộ đều đem đi.
Tây Xưởng là tâm huyết của hắn, bảo Đỗ Anh Vũ buông bỏ không phòng bị làm sao được!
Mang đi một nửa đã là hết mức.
Đỗ tiểu tử vò đầu bứt tóc thầm nghĩ:
“Vậy trước mặt liền có 60 người”
“Vẫn là thiếu quá nhiều.”
“Mượn binh chính là giải pháp duy nhất!”
“Nhưng mượn ai mới là vấn đề.”
“Thật quá khó!”
...
Triều đình đối với việc các gia tộc nuôi tư binh là một thái độ rất vi diệu, đó là mắt nhắm mắt mở.
Chính là vì cấm không được a.
Quân đội ở Lý Triều bình thường chia ra làm 2 dạng chính, đó là quân thường trực và không thường trực.
Trong đó quân thường trực thì bao gồm cấm quân tại kinh thành và lộ quân hay sương quân tại địa phương.
Còn không thường trực chính là đám binh lính theo chính sách ngụ binh ư nông ở nhà làm ruộng. Vùng đồng bằng gọi hương binh, vùng núi gọi thổ binh.
Nói trắng ra là đám quân thường trực là binh lính chuyên nghiệp, được nhà nước nuôi. Còn đám hương binh chính là dạng quân bán chuyên, chỉ được phụ cấp một chút còn lại phải tự lo, đến khi có chiến tranh thì mới bị triệu tập.
Các gia tộc tư binh đa phần đều lấy từ đám binh lính rảnh rỗi thất nghiệp này.
Nhà nước không nuôi thì có cơ sở tư nhân nuôi không phải sao.
Theo luật pháp chỉ có một số quý tộc là có quyền nuôi một số lượng binh lính giới hạn, còn lại người bình thường việc nuôi tư binh là bị cấm tiệt.
Nhưng muốn giấu diếm thì luôn có cách.
Đám hào cường nông thôn phất tay lên liền có hơn trăm binh là chuyện bình thường, chứ đừng nói đến các gia tộc, môn phiệt lớn.
Nhưng vấn đề chính là ngươi lét lút nuôi tư binh thì không sao, coi như khuất mắt trông coi đi.
Còn nếu khua chiêng gõ trống, một bộ huênh hoang mang binh diễu hành, hay bỗng dưng triệu tập từ đâu một đám binh mã, thu hút sự chú ý của quan quân, bị điều tra ra thì chính là đi tìm chết.
Vậy nên việc cho người khác mượn tư binh thường rất kị, dễ bị điều tra liên đới nên hiếm khi xảy ra.
Đỗ Anh Vũ cũng đang vì việc này lâm vào nan giải.
“Ai có thể có ta mượn binh đây?”
Ngay trong lúc còn vướng bận suy tư, thì từ ngoài phòng có tiếng nha hoàn gọi vọng vào bên trong đánh thức Đỗ Anh Vũ:
- Công tử, phu nhân gọi công tử ra dùng cơm.
Mạch suy nghĩ bỗng dưng bị ngắt quãng khiến Đỗ tiểu công tử có chút bực mình, gắt gỏng đáp:
- Ngươi bảo mẹ ta.....
Nhưng vào ngay lúc ấy,có một suy nghĩ loé lên trong đầu khiến hắn bừng tỉnh.
Ánh mắt Đỗ Anh Vũ sáng rực lên rồi liên tục vỗ đầu tự mắng bản thân:
“Ta thật là ngu xuẩn, sao ta lại có thể quên được chứ? Tại sao cứ mải miết bỏ gần tìm xa như vậy...”
Ý nghĩ vừa nảy sinh, Đỗ Anh Vũ liền chạy ngay đi tìm mẹ hắn. Các dòng suy nghĩ trong đầu nhỏ liên tục hiện ra:
“Không có tiền thì xin mẹ. Không có binh cũng có thể xin mẹ cơ mà.”
Mẹ hắn Phạm Quyên chính là xuất thân tiểu thư Phạm gia, mà Phạm gia chính là Hồng Châu đại tộc, là đại địa chủ, cường hào cấp bậc cao
Hơn hết thẩy, Phạm gia là có tư binh!
....
Dùng bữa xong xuôi, Đỗ Anh Vũ kéo mẹ hắn ra một góc để thủ thỉ tâm sự, kể chuyện hắn lần này phải theo quân chinh chiến.
Phạm Quyên nghe đến đây liền há hốc mồm, gặng hỏi:
- Sao lại như vậy?
Đỗ Anh Vũ liền chấn an bảo lão mẫu bình tĩnh rồi từ tốn giải thích cặn kẽ.
Tất nhiên hắn sẽ không nói là bị Dương Đoan Hoa hố, chỉ quăng nồi về hướng Nhân Tông Bệ Hạ.
Vừa kể lể khổ sở, vừa nghĩ trong đầu :”Bệ Hạ, ta cũng hết cách rồi, cái nồi này rất đẹp, ngài là cõng một hồi đi.
Nói một hơi xong xuôi rồi manh manh đứng đó, đợi mẹ hắn trả lời.
Phạm Quyên lườm con trai một cái, mở miệng nói:
- Ngươi một thằng nhóc con cũng muốn mang binh, Bệ Hạ đây là nghĩ gì vậy?
- Mẹ! Bệ Hạ là không thể dị nghị. - Đỗ Anh Vũ vội ngăn nàng lại, suỵt suỵt một hồi, ngoảnh trước ngó sau không thấy có người rồi mới nói tiếp:
- Ngài cũng biết ta là Thượng Lâm tử đệ, là môn sinh của Bệ Hạ. Đây chính là nan đề bệ hạ giao cho ta để ta giải quyết. Mẹ! Tương lai của ta có được trọng dụng hay không dựa vào hết lần này.
Đỗ Anh Vũ nhập vai có chút quá, diễn rất sâu, cũng rất có hồn. Thần tình khẩn thiết vô cùng. Hơn nữa chuyện hắn nói cũng có đến 7 phần là thật.
Biết con không ai rõ bằng mẹ, ở đó Phạm Quyên cảm nhận được con trai nàng không có nói dối. Có thể là có thêm thắt một chút nhưng hầu hết là thật lòng.
Khuôn mặt nàng hơi lộ ra vẻ khó khăn, đứng trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu.
Đỗ Anh Vũ thấy vậy, khuôn mặt liền chuyển sang nét buồn rầu, âm thanh có chút tiu nghỉu nói:
- Nếu khó quá thì thôi vậy mẹ, ta sẽ tự tìm cách khác...
Dứt lời, hắn liền lẳng lặng bỏ đi, nhìn từ đằng sau đáng thương tội nghiệp như cún con bị vứt bỏ.
Nhưng ở phía trước thì ánh mắt liến thoắng liên hồi, miệng lẩm nhẩm niệm chú:
“Nhanh gọi ta lại! Nhanh gọi ta lại!”
Quả nhiên cầu được ước thấy!
Phạm Quyên nhìn hắn buồn bã thì không đành lòng, lên tiếng gọi hắn lại nói:
- Thôi được rồi, ta có thể hỏi mượn được đại bá của ngươi một chút tư binh, nhưng chỉ lần này!
Đỗ Anh Vũ vui mừng phấn khởi, ôm lấy lão mẫu như vớ được vàng, sau đó ngẩng đầu lên len lén hỏi:
- Mẹ có thể mượn được bao nhiêu vậy?
- Một trăm, chỉ có vậy thôi! - Phạm Quyên khẳng định.
- Mẹ, an nguy của ta dựa vào hết đám binh này, một trăm làm sao đủ? Ba trăm thế nào?
Đỗ Anh Vũ liền thử mặc cả một hồi.
- Ngươi phải biết tư binh Phạm gia không nhiều, một trăm binh cho ngươi mượn đã là nhiều rồi, đừng có được voi đòi tiên. - Phạm Quyên nhanh chóng chặt đứt tham niệm của con trai.
- Thì thêm một chút, một chút nữa đi! - Đỗ công tử quyết không từ bỏ, cố gắng chèo kéo.
Sau một hồi giằng co, hai người chốt lại số lượng 150 binh, đây cũng là cái con số cao nhất Phạm Quyên có thể giúp con trai nàng mượn. Dù sao Phạm gia cũng không phải chỉ có mình nàng.
Đỗ Anh Vũ cũng tạm thời chấp nhận, con người hắn cũng biết đủ, không thể quá tham lam nhất thời được.
Mọi việc thỏa thuận xong xuôi, Đỗ công tử cảm thấy công thành danh toại đã đến lúc phất áo ra đi,
trước khi đi hắn còn nhe răng cười nhìn Phạm Quyên một cái, mở miệng nói ra một yêu cầu nhỏ cuối cùng.
- Ta muốn Hổ ca mang binh!
Nói xong thì không chờ mẹ hắn đáp lại liền nhanh chóng quay đít bỏ về phòng.
Phạm Quyên nhìn Đỗ Anh Vũ chạy trốn cũng lắc đầu cười mắng:
- Thằng ranh con đúng là lòng tham không đáy...
Đỗ tiểu tử trở về phòng thu dọn lại đống giấy lộn trên bàn.
Trên đó có những cái tên đã bị gạch chéo, mang ý nghĩa Đỗ Anh Vũ không thể mượn binh được.
Đem vứt hết vào thùng rác, chỉ để lại có 3 tờ giấy, trong đó có một tờ phía trên ghi chữ Quách rất lớn. Nhìn vào đó, Đỗ Anh Vũ như nhìn thấy hi vọng, cả người phấn chấn, miệng lẩm nhẩm nói:
- Vị anh họ kia của ta hẳn giờ này đã trở về rồi hắc...hắc....
Nụ cười gian xảo lại hiện lên trên môi.
Ở cách đó không xa có một thiếu niên bỗng nhiên chẳng hiểu tại sao cảm thấy rùng mình.
Là ai nhắc ta?!
.....
Thời gian chuyển đến buổi chiều tại Minh Nguyệt biệt viện.
Đỗ Anh Vũ vốn là muốn qua đây tìm Lý Kế Nguyên, nhờ hắn tham mưu một chút về kế hoạch tiến công Tây Bắc lần này.
Mặc dù trên danh nghĩa Đỗ tiểu tử bản thân chính là đi đánh xì dầu.
Nhưng vạn nhất có biến số đây?
Hắn mạng nhỏ chỉ có một! Hắn mạng nhỏ lớn bằng trời!
Đỗ Anh Vũ hắn cảm thấy cẩn thận chuẩn bị phương án đề phòng các tính huống có thể xảy ra là chuyện không thừa .
Lý Kế Nguyên lại từng là Đại Tướng Quân, nếu xét về kinh nghiệm trận mạc ở Đại Việt lão Lý nhận số hai thì không ai dám nhận số một.
Kể cả người đó có là Quách Công Bình Quách bá bá của hắn đi chăng nữa thì trước mặt Lý lão vẫn phải khom lưng cúi đầu, làm một cái nghe lời tiểu bảo bảo.
Cần kinh nghiệm không tìm lão thì ai?
Nhưng khi vừa mới đến, sau khi nói qua được mục đích, Đố Anh Vũ cúi đầu lặng yên chờ đợi.
Lý Kế Nguyên trước hết không đưa ra ý kiến mà lại muốn Đỗ Anh Vũ tiếp lão đánh một trận cờ.
Vậy là một già một trẻ lại đối diện nhau xông pha trận mạc. Hai ngươi đều không nói chuyện, dồn lực tập trung hết sức vào bàn cờ trước mặt.
Như thể thành bại sinh tử đều nằm trong những nước cờ này vậy.
Sau một hồi ngươi tiến ta lui, Đỗ tiểu tử may mắn hiểm thắng được nửa mục, miệng liền cười tươi toe toét nói:
- Nguyên bá, đã nhường rồi!
Lý Kế Nguyên cũng chỉ lắc đầu mỉm cười, không vì bại mà khổ sở, tương phản lại thật tâm còn rất vui mừng.
Lão cảm thấy mình dạy ra tên học trò này cái gì không nói nhưng sức cờ tiến bộ thật nhanh, gần như sắp đuổi kịp bản thân rồi.
Chỉ là không biết điều binh khiển tướng có được như vậy hay lại thành một tên Triệu Quát đàm binh trên giấy.
Lý Ứng hôm nay cũng ở bên cạnh hầu hạ lão cha, thấy tiểu tử trước mắt thủ đoạn ra hết, không có chút nào phong độ kính già yêu trẻ liền lườm hắn một cái.
Đỗ Anh Vũ thấy thế cũng chỉ gãi đầu ngô nghê cười.
Lý Kế Nguyên vừa thu dọn bàn cờ, miệng vừa nói:
- Binh giả, quỷ đạo dã! A Vũ, lần này ngươi theo quân mặc dù hơi sớm, nhưng cũng có thể thông qua thực tế chiến trường mà quan sát, học hỏi một hồi, thu lấy kinh nghiệm. Đây chính là cơ hội đáng quý, nhớ lấy, nhớ lấy!
Đỗ Anh Vũ chắp tay cúi đầu đáp:
- Vũ cẩn tuân Nguyên bá dạy bảo!
Lý Kế Nguyên gật đầu mỉm cười hài lòng, tay vuốt ve chòm râu bạc một hồi rồi nói tiếp:
- Lần này đi, mặc dù chỉ là quan sát nhưng binh đao trận mạc, chuyện gì cũng có thể xảy ra, ta là có thứ này cho ngươi.
Vừa nói dứt lời, Lý Kế Nguyên liền hướng về phía nội phòng nói:
- Ra đi!
Xuất hiện là hai người trung niên, trên tay còn ôm theo một chiếc hộp gỗ dài.
Hai người tiến lên đặt chiếc hộp xuống bên cạnh lão Lý, cẩn thận nhẹ nhàng như thể bên trong đựng thứ gì dễ vỡ vậy. Xong xuôi liền lui ra đằng sau, báo cáo một tiếng rồi chắp tay khom lưng đợi mệnh lệnh.
- Lão tướng quân, vật...đã được mang đến!
Lý Kế Nguyên thần sắc có chút hoài niệm, bàn tay vuốt ve chiếc hộp một hồi như đang vuốt ve vật âu yếm, xong rồi đẩy nó về phía Đỗ Anh Vũ, miệng nói:
- Vật này giờ ta giao lại cho ngươi, hãy quý trọng nó!
Đỗ tiểu tử nhìn chiếc hộp gỗ trước mặt mà cảm tưởng như đang nhìn chiếc hộp Pandora huyền thoại.
Không biết là có nên mở hay không?
...
Từ sáng đến giờ, Đỗ Anh Vũ đã loay hoay đi vòng quanh trong phòng một hồi lâu, luôn miệng lẩm bẩm kêu than :”Làm thế nào cho phải?”
Trên bàn còn vứt ngổn ngang giấy bút. Phía trên viết tên những người mà Đỗ tiểu tử cho là có thể mượn binh, gạch gạch xoá xoá phân tích đủ kiểu.
Hết cách rồi, thời gian xuất binh chỉ còn một tháng, bây giờ mới bắt đầu tìm kiếm chiêu mộ tuyển binh hoàn toàn không kịp.
Cũng không thể bạ ai cũng tuyển cũng nhận được!
Mang theo một đám newbie tân binh Đỗ Anh Vũ liền cảm thấy an toàn của bản thân không được đảm bảo.
Cũng là cảm thấy mất thân phận.
Đỗ Anh Vũ chính là muốn có cường binh.
Hiện tại trong tay có thể đánh chỉ có hơn trăm tên Thánh Dực Vệ, mà hắn cũng không thể toàn bộ đều đem đi.
Tây Xưởng là tâm huyết của hắn, bảo Đỗ Anh Vũ buông bỏ không phòng bị làm sao được!
Mang đi một nửa đã là hết mức.
Đỗ tiểu tử vò đầu bứt tóc thầm nghĩ:
“Vậy trước mặt liền có 60 người”
“Vẫn là thiếu quá nhiều.”
“Mượn binh chính là giải pháp duy nhất!”
“Nhưng mượn ai mới là vấn đề.”
“Thật quá khó!”
...
Triều đình đối với việc các gia tộc nuôi tư binh là một thái độ rất vi diệu, đó là mắt nhắm mắt mở.
Chính là vì cấm không được a.
Quân đội ở Lý Triều bình thường chia ra làm 2 dạng chính, đó là quân thường trực và không thường trực.
Trong đó quân thường trực thì bao gồm cấm quân tại kinh thành và lộ quân hay sương quân tại địa phương.
Còn không thường trực chính là đám binh lính theo chính sách ngụ binh ư nông ở nhà làm ruộng. Vùng đồng bằng gọi hương binh, vùng núi gọi thổ binh.
Nói trắng ra là đám quân thường trực là binh lính chuyên nghiệp, được nhà nước nuôi. Còn đám hương binh chính là dạng quân bán chuyên, chỉ được phụ cấp một chút còn lại phải tự lo, đến khi có chiến tranh thì mới bị triệu tập.
Các gia tộc tư binh đa phần đều lấy từ đám binh lính rảnh rỗi thất nghiệp này.
Nhà nước không nuôi thì có cơ sở tư nhân nuôi không phải sao.
Theo luật pháp chỉ có một số quý tộc là có quyền nuôi một số lượng binh lính giới hạn, còn lại người bình thường việc nuôi tư binh là bị cấm tiệt.
Nhưng muốn giấu diếm thì luôn có cách.
Đám hào cường nông thôn phất tay lên liền có hơn trăm binh là chuyện bình thường, chứ đừng nói đến các gia tộc, môn phiệt lớn.
Nhưng vấn đề chính là ngươi lét lút nuôi tư binh thì không sao, coi như khuất mắt trông coi đi.
Còn nếu khua chiêng gõ trống, một bộ huênh hoang mang binh diễu hành, hay bỗng dưng triệu tập từ đâu một đám binh mã, thu hút sự chú ý của quan quân, bị điều tra ra thì chính là đi tìm chết.
Vậy nên việc cho người khác mượn tư binh thường rất kị, dễ bị điều tra liên đới nên hiếm khi xảy ra.
Đỗ Anh Vũ cũng đang vì việc này lâm vào nan giải.
“Ai có thể có ta mượn binh đây?”
Ngay trong lúc còn vướng bận suy tư, thì từ ngoài phòng có tiếng nha hoàn gọi vọng vào bên trong đánh thức Đỗ Anh Vũ:
- Công tử, phu nhân gọi công tử ra dùng cơm.
Mạch suy nghĩ bỗng dưng bị ngắt quãng khiến Đỗ tiểu công tử có chút bực mình, gắt gỏng đáp:
- Ngươi bảo mẹ ta.....
Nhưng vào ngay lúc ấy,có một suy nghĩ loé lên trong đầu khiến hắn bừng tỉnh.
Ánh mắt Đỗ Anh Vũ sáng rực lên rồi liên tục vỗ đầu tự mắng bản thân:
“Ta thật là ngu xuẩn, sao ta lại có thể quên được chứ? Tại sao cứ mải miết bỏ gần tìm xa như vậy...”
Ý nghĩ vừa nảy sinh, Đỗ Anh Vũ liền chạy ngay đi tìm mẹ hắn. Các dòng suy nghĩ trong đầu nhỏ liên tục hiện ra:
“Không có tiền thì xin mẹ. Không có binh cũng có thể xin mẹ cơ mà.”
Mẹ hắn Phạm Quyên chính là xuất thân tiểu thư Phạm gia, mà Phạm gia chính là Hồng Châu đại tộc, là đại địa chủ, cường hào cấp bậc cao
Hơn hết thẩy, Phạm gia là có tư binh!
....
Dùng bữa xong xuôi, Đỗ Anh Vũ kéo mẹ hắn ra một góc để thủ thỉ tâm sự, kể chuyện hắn lần này phải theo quân chinh chiến.
Phạm Quyên nghe đến đây liền há hốc mồm, gặng hỏi:
- Sao lại như vậy?
Đỗ Anh Vũ liền chấn an bảo lão mẫu bình tĩnh rồi từ tốn giải thích cặn kẽ.
Tất nhiên hắn sẽ không nói là bị Dương Đoan Hoa hố, chỉ quăng nồi về hướng Nhân Tông Bệ Hạ.
Vừa kể lể khổ sở, vừa nghĩ trong đầu :”Bệ Hạ, ta cũng hết cách rồi, cái nồi này rất đẹp, ngài là cõng một hồi đi.
Nói một hơi xong xuôi rồi manh manh đứng đó, đợi mẹ hắn trả lời.
Phạm Quyên lườm con trai một cái, mở miệng nói:
- Ngươi một thằng nhóc con cũng muốn mang binh, Bệ Hạ đây là nghĩ gì vậy?
- Mẹ! Bệ Hạ là không thể dị nghị. - Đỗ Anh Vũ vội ngăn nàng lại, suỵt suỵt một hồi, ngoảnh trước ngó sau không thấy có người rồi mới nói tiếp:
- Ngài cũng biết ta là Thượng Lâm tử đệ, là môn sinh của Bệ Hạ. Đây chính là nan đề bệ hạ giao cho ta để ta giải quyết. Mẹ! Tương lai của ta có được trọng dụng hay không dựa vào hết lần này.
Đỗ Anh Vũ nhập vai có chút quá, diễn rất sâu, cũng rất có hồn. Thần tình khẩn thiết vô cùng. Hơn nữa chuyện hắn nói cũng có đến 7 phần là thật.
Biết con không ai rõ bằng mẹ, ở đó Phạm Quyên cảm nhận được con trai nàng không có nói dối. Có thể là có thêm thắt một chút nhưng hầu hết là thật lòng.
Khuôn mặt nàng hơi lộ ra vẻ khó khăn, đứng trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu.
Đỗ Anh Vũ thấy vậy, khuôn mặt liền chuyển sang nét buồn rầu, âm thanh có chút tiu nghỉu nói:
- Nếu khó quá thì thôi vậy mẹ, ta sẽ tự tìm cách khác...
Dứt lời, hắn liền lẳng lặng bỏ đi, nhìn từ đằng sau đáng thương tội nghiệp như cún con bị vứt bỏ.
Nhưng ở phía trước thì ánh mắt liến thoắng liên hồi, miệng lẩm nhẩm niệm chú:
“Nhanh gọi ta lại! Nhanh gọi ta lại!”
Quả nhiên cầu được ước thấy!
Phạm Quyên nhìn hắn buồn bã thì không đành lòng, lên tiếng gọi hắn lại nói:
- Thôi được rồi, ta có thể hỏi mượn được đại bá của ngươi một chút tư binh, nhưng chỉ lần này!
Đỗ Anh Vũ vui mừng phấn khởi, ôm lấy lão mẫu như vớ được vàng, sau đó ngẩng đầu lên len lén hỏi:
- Mẹ có thể mượn được bao nhiêu vậy?
- Một trăm, chỉ có vậy thôi! - Phạm Quyên khẳng định.
- Mẹ, an nguy của ta dựa vào hết đám binh này, một trăm làm sao đủ? Ba trăm thế nào?
Đỗ Anh Vũ liền thử mặc cả một hồi.
- Ngươi phải biết tư binh Phạm gia không nhiều, một trăm binh cho ngươi mượn đã là nhiều rồi, đừng có được voi đòi tiên. - Phạm Quyên nhanh chóng chặt đứt tham niệm của con trai.
- Thì thêm một chút, một chút nữa đi! - Đỗ công tử quyết không từ bỏ, cố gắng chèo kéo.
Sau một hồi giằng co, hai người chốt lại số lượng 150 binh, đây cũng là cái con số cao nhất Phạm Quyên có thể giúp con trai nàng mượn. Dù sao Phạm gia cũng không phải chỉ có mình nàng.
Đỗ Anh Vũ cũng tạm thời chấp nhận, con người hắn cũng biết đủ, không thể quá tham lam nhất thời được.
Mọi việc thỏa thuận xong xuôi, Đỗ công tử cảm thấy công thành danh toại đã đến lúc phất áo ra đi,
trước khi đi hắn còn nhe răng cười nhìn Phạm Quyên một cái, mở miệng nói ra một yêu cầu nhỏ cuối cùng.
- Ta muốn Hổ ca mang binh!
Nói xong thì không chờ mẹ hắn đáp lại liền nhanh chóng quay đít bỏ về phòng.
Phạm Quyên nhìn Đỗ Anh Vũ chạy trốn cũng lắc đầu cười mắng:
- Thằng ranh con đúng là lòng tham không đáy...
Đỗ tiểu tử trở về phòng thu dọn lại đống giấy lộn trên bàn.
Trên đó có những cái tên đã bị gạch chéo, mang ý nghĩa Đỗ Anh Vũ không thể mượn binh được.
Đem vứt hết vào thùng rác, chỉ để lại có 3 tờ giấy, trong đó có một tờ phía trên ghi chữ Quách rất lớn. Nhìn vào đó, Đỗ Anh Vũ như nhìn thấy hi vọng, cả người phấn chấn, miệng lẩm nhẩm nói:
- Vị anh họ kia của ta hẳn giờ này đã trở về rồi hắc...hắc....
Nụ cười gian xảo lại hiện lên trên môi.
Ở cách đó không xa có một thiếu niên bỗng nhiên chẳng hiểu tại sao cảm thấy rùng mình.
Là ai nhắc ta?!
.....
Thời gian chuyển đến buổi chiều tại Minh Nguyệt biệt viện.
Đỗ Anh Vũ vốn là muốn qua đây tìm Lý Kế Nguyên, nhờ hắn tham mưu một chút về kế hoạch tiến công Tây Bắc lần này.
Mặc dù trên danh nghĩa Đỗ tiểu tử bản thân chính là đi đánh xì dầu.
Nhưng vạn nhất có biến số đây?
Hắn mạng nhỏ chỉ có một! Hắn mạng nhỏ lớn bằng trời!
Đỗ Anh Vũ hắn cảm thấy cẩn thận chuẩn bị phương án đề phòng các tính huống có thể xảy ra là chuyện không thừa .
Lý Kế Nguyên lại từng là Đại Tướng Quân, nếu xét về kinh nghiệm trận mạc ở Đại Việt lão Lý nhận số hai thì không ai dám nhận số một.
Kể cả người đó có là Quách Công Bình Quách bá bá của hắn đi chăng nữa thì trước mặt Lý lão vẫn phải khom lưng cúi đầu, làm một cái nghe lời tiểu bảo bảo.
Cần kinh nghiệm không tìm lão thì ai?
Nhưng khi vừa mới đến, sau khi nói qua được mục đích, Đố Anh Vũ cúi đầu lặng yên chờ đợi.
Lý Kế Nguyên trước hết không đưa ra ý kiến mà lại muốn Đỗ Anh Vũ tiếp lão đánh một trận cờ.
Vậy là một già một trẻ lại đối diện nhau xông pha trận mạc. Hai ngươi đều không nói chuyện, dồn lực tập trung hết sức vào bàn cờ trước mặt.
Như thể thành bại sinh tử đều nằm trong những nước cờ này vậy.
Sau một hồi ngươi tiến ta lui, Đỗ tiểu tử may mắn hiểm thắng được nửa mục, miệng liền cười tươi toe toét nói:
- Nguyên bá, đã nhường rồi!
Lý Kế Nguyên cũng chỉ lắc đầu mỉm cười, không vì bại mà khổ sở, tương phản lại thật tâm còn rất vui mừng.
Lão cảm thấy mình dạy ra tên học trò này cái gì không nói nhưng sức cờ tiến bộ thật nhanh, gần như sắp đuổi kịp bản thân rồi.
Chỉ là không biết điều binh khiển tướng có được như vậy hay lại thành một tên Triệu Quát đàm binh trên giấy.
Lý Ứng hôm nay cũng ở bên cạnh hầu hạ lão cha, thấy tiểu tử trước mắt thủ đoạn ra hết, không có chút nào phong độ kính già yêu trẻ liền lườm hắn một cái.
Đỗ Anh Vũ thấy thế cũng chỉ gãi đầu ngô nghê cười.
Lý Kế Nguyên vừa thu dọn bàn cờ, miệng vừa nói:
- Binh giả, quỷ đạo dã! A Vũ, lần này ngươi theo quân mặc dù hơi sớm, nhưng cũng có thể thông qua thực tế chiến trường mà quan sát, học hỏi một hồi, thu lấy kinh nghiệm. Đây chính là cơ hội đáng quý, nhớ lấy, nhớ lấy!
Đỗ Anh Vũ chắp tay cúi đầu đáp:
- Vũ cẩn tuân Nguyên bá dạy bảo!
Lý Kế Nguyên gật đầu mỉm cười hài lòng, tay vuốt ve chòm râu bạc một hồi rồi nói tiếp:
- Lần này đi, mặc dù chỉ là quan sát nhưng binh đao trận mạc, chuyện gì cũng có thể xảy ra, ta là có thứ này cho ngươi.
Vừa nói dứt lời, Lý Kế Nguyên liền hướng về phía nội phòng nói:
- Ra đi!
Xuất hiện là hai người trung niên, trên tay còn ôm theo một chiếc hộp gỗ dài.
Hai người tiến lên đặt chiếc hộp xuống bên cạnh lão Lý, cẩn thận nhẹ nhàng như thể bên trong đựng thứ gì dễ vỡ vậy. Xong xuôi liền lui ra đằng sau, báo cáo một tiếng rồi chắp tay khom lưng đợi mệnh lệnh.
- Lão tướng quân, vật...đã được mang đến!
Lý Kế Nguyên thần sắc có chút hoài niệm, bàn tay vuốt ve chiếc hộp một hồi như đang vuốt ve vật âu yếm, xong rồi đẩy nó về phía Đỗ Anh Vũ, miệng nói:
- Vật này giờ ta giao lại cho ngươi, hãy quý trọng nó!
Đỗ tiểu tử nhìn chiếc hộp gỗ trước mặt mà cảm tưởng như đang nhìn chiếc hộp Pandora huyền thoại.
Không biết là có nên mở hay không?
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.