Chương 345: Công lý đến muộn thì không còn là công lý.
Ninh Lang
14/07/2022
Dương Đoan Hoa?
Đó chẳng phải là Dương gia nha đầu sao?
Văn võ bá quan bắt đầu xì xào bàn tán.
Hộ bộ Thượng Thư Dương Anh Nhĩ khuôn mặt từ từ biến sắc, hai bên con ngươi híp hại, bất thiện nhìn về chỗ Lưu Vũ Nhĩ cùng Đỗ Anh Vũ.
Bản thân Lưu Vũ Nhĩ cũng cảm thấy có chút không ổn, lập tức chỉ mặt Đỗ Anh Vũ mà quát:
- Ngươi đã nhận tội, còn cần gì phải phiền phức như vậy? Lập tức giải đi là được.
Phía ngược lại, Đỗ Anh Vũ nhún vai, bình thản nói:
- Lưu đại nhân, ngài hình như quên mất một việc, kì thật ta là đã sớm nhận tội rồi! Ngay khi Bệ Hạ hỏi Đỗ Anh Vũ ta cũng đã nhận! Hiện tại còn mang đến nhân chứng để chứng minh lời nhận tội của ta là chính xác, ngài cớ gì phải cản trở chứ?!
Ách!
Lúc này, đám quan viên mới nhớ ra.
Không sai, thằng nhóc này không phải là đã sớm nhận tội rồi sao?
Chẳng lẽ lại còn có nhận tội giả?
Vốn dĩ việc này có thể cứ vậy liền xong, kết cục Lưu Vũ Nhĩ lại muốn hắn nhận tội thêm một lần nữa vậy nên mới dây dưa lằng nhằng đến vậy.
Lưu Vũ Nhĩ khoé miệng giật giật, quát tháo:
- Trước đó ta hỏi, sao ngươi lại chối?!
Đỗ Anh Vũ liếc xéo nhìn sang, thoải mái nói:
- Lưu đại nhân, ngài là Gián Nghị Đại Phu, là Ngôn quan, không phải người của Hình Bộ, càng không phải Bệ Hạ, ta nhận tội với ngài thì có ích gì? Ngài đâu có quyền lực chấp pháp với ta? Lưu đại nhân, ngài có phải hay không quá ảo tưởng về sức mạnh của mình rồi?
Oanh!
Lời của Đỗ Anh Vũ nhẹ nhàng bỡn cợt, rơi vào tai người ngoài lại đinh tai nhức óc.
Không sai...
Lưu Vũ Nhĩ hắn chỉ là Ngôn quan, có quyền hạch tội lại không có quyền phát xét...
Một con chó chỉ có thể sủa lại không thể cắn, vậy chúng ta cớ gì phải e ngại hắn?
Một lời tỉnh bến mê, lập tức không khí tại triều nghị có chút mơ hồ biến chuyển.
Nhiều năm qua Lưu Vũ Nhĩ gây thù không ít, mọi người e ngại cái danh Gián Nghị Đại Phu của hắn nên không dám phản ứng, thế nhưng lúc này mọi sự đã có chút khác.
Ngôn quan chung quy chỉ có quyền Ngôn luận, không có quyền kết tội, mà nhiều năm qua họ Lưu...
Giống như đã đi quá giới hạn hơi nhiều.
Tĩnh tọa trên ghế, lão nhân gia Trần Độ khuôn mặt bất biến, nhìn Đỗ tiểu tử mà nói:
- Tiểu tử, ta cũng từng hỏi, ngươi cũng không có nhận, đúng chứ?
Đối với vị Thái Sư này tự nhiên Đỗ Anh Vũ không thể ngả ngớn, hắn liền chắp tay, nghiêm chỉnh đáp: — QUẢNG CÁO —
- Bẩm Thái Sư, ta không nhận vì trong lời buộc tội có vấn đề.
- Ồ! Vấn đề ở đâu? - Lão Trần hỏi:
Đỗ Anh Vũ không nhanh không chậm đáp:
- Lưu đại nhân buộc tội hạ quan... bắt cóc hành hung mệnh quan triều đình! Đây chính là vấn đề.
Hít sâu một hơi, Đỗ Anh Vũ nói thẳng:
- Thái Sư đại nhân, hạ quan là muốn hỏi... Ngô gia nhị thiếu từ lúc nào nhập sĩ? Từ lúc nào bái quan? Chức vụ gì? Cư vị ở đâu?
Chuyện... chuyện này...
Lưu Vũ Nhĩ lúc này mới nhận ra trong lời của hắn có hố, thoáng ấm úng liền đỏ mặt ngoan cố nói:
- Ngô nhị thiếu là tân tấn phụng nghị lang, đầu xuân chính là đi nhậm chức...
- Nói như vậy... tức là hiện tại Ngô nhị thiếu vẫn chưa xuất sĩ, đúng chứ? - Đỗ Anh Vũ mỉm cười, hỏi:
Lão Trần nghe xong thì gật gù, biểu hiện Đỗ Anh Vũ nói đúng.
Ngô Luân chưa xuất sĩ, chưa bái quan,vậy không thể tính là mệnh quan triều đình được.
Thế nhưng bắt cóc hành hung thường dân cũng không được a, Trần Độ híp mắt, chờ Đỗ Anh Vũ giải thích tiếp.
Đỗ Anh Vũ nhún vai, nói tiếp:
- Hạ quan thừa nhận có áp chế bắt Ngộ nhị thiếu đoàn người, nhưng tuyệt không có đánh người... đánh người là kẻ khác, hắc hắc, không nên tuỳ tiện chụp mũ, nhét chữ vào mồm ta.
Nói thật, Đỗ tiểu tử hắn thấy lão nhân này quá mức phiền toái, có những thứ không nên bóc trần, nếu lão đã muốn bóc thì cũng được, Đỗ tiểu công tử ngại kéo theo vài cái đệm lưng.
Dương Anh Nhĩ nghe được giọng lời họ Đỗ có nhắc tới “kẻ khác” thì liền hừ lạnh, lần đầu tiên cất tiếng:
- Bên trong lời nói của Lưu đại nhân vốn đã có vấn đề, lời buộc tội tự nhiên khó thành hiệu lực, Lưu đại nhân thân là Ngôn quan, thế nhưng không những không điều tra rõ ràng, lại còn dặm mắm thêm muối, tấu xàm khiến câu chuyện biến vị, đây là muốn mượn thế, ỷ quan vị cao mà ép người sao?
- Đúng thế, lời nói Ngôn quan cần phải chính xác, chỉ sai lầm chút thôi liền biến vị...
- Không sai, ta cảm thấy Lưu đại nhân gần đây bộn bề nhiều việc, có lẽ vì vậy nên đã có chút sai lầm võ đoán rồi...
Có Dương Thượng Thư lên tiếng, đám quan lại bên dưới cũng bắt đầu nghị luận hô hào, mũi dùi hướng thẳng về Lưu Văn Nhĩ.
Họ Lưu đỏ mặt tía tai, liếc thấy Ngô Bá Hạo vẫn im như phỗng liền nhìn lên chỗ Bệ Hạ, lập tức thấy Nhân Tông ẩn ẩn thất vọng, lúc này hắn bắt đầu ấp úng, đi kèm bên trong là chút sợ hãi.
Bình thường mặc chúng quan công kích Lưu Vũ Nhĩ cũng không sợ chút nào, vì Gián Nghị Viện là cơ quan trực tiếp dưới quyền Bệ Hạ, vậy nên chỉ cần Nhân Tông âm thầm ủng họ, Lưu Vũ Nhĩ liền cho là không có vấn đề.
Thế nhưng nếu Nhân Tông không còn che chở cho hắn nữa, họ Lưu chỉ sợ sống không quá 1 tháng.
Nghĩ một hồi, hắn liền biểu lộ thấp thỏm, hướng về Bệ Hạ cúi đầu tố khổ:
- Bệ Hạ minh giám, thần thân là Gián Nghị, mọi lời nói đều xuất phát từ mong muốn triều đình tốt đẹp đi lên, nếu đến cả Gián Nghị còn không dám lên tiếng thì triều nghị còn ai dám can gián, còn ai dám hạch tội, còn ai dám vì Bệ Hạ mà nói ra lời thật lòng? Bệ Hạ, Vũ Nhĩ một lòng vì Bệ Hạ mà thôi.
Bên trong lời nói có đủ nghẹn ngào phẫn uất, tự như họ Lưu đang bị người bắt nạt.
Mẹ nó, Đỗ Anh Vũ thì nhịn không được nhổ nước bọt một câu. — QUẢNG CÁO —
Lúc này hắn đã không còn nghi ngờ gì nữa, họ Lưu chính là đang ảo tưởng sức mạnh.
Làm như cả cái triều đình này chỉ có mình hắn là phe chính diện, tất cả đều là phản diện, bè lũ a dua nịnh nọt vậy.
Chỉ là...
Đỗ công tử khoé miệng nhếch lên, cười mỉm.
Lưu đại nhân, lần này ta theo phe ngươi!
Nhìn quanh một vòng, thấy dư luận lên men, ai ai cũng nhìn Lưu Vũ Nhĩ tỏ vẻ bất thiện, Đỗ Anh Vũ lúc này lại hoà ái mỉm cười, đừng ra nói:
- Bệ Hạ, kì thật nếu xem xét, Lưu đại nhân mặc dù có sai chút đỉnh, thế nhưng tổng thể lại không sai!
Ồ!
Chúng nhân nhịn không được cùng nhìn về phía Đỗ Anh Vũ, bản thân Nhân Tông Bệ Hạ cùng Trần Thái Sư cũng ra vẻ kinh ngạc, Lưu Vũ Nhĩ lại càng bất ngờ quá đỗi.
Ai mà nghĩ tới khi tất cả mũi dùi đều hướng về họ Lưu, thì kẻ bị hắn buộc tội nãy giờ là Đỗ Anh Vũ lại đứng ra nói đỡ cho hắn.
Đây là... lấy ơn báo oán trong truyền thuyết sao?
Nay khi Lưu Vũ Nhĩ khóc lóc nói chuyện, Nhân Tông còn chưa biết ứng phó sao cho phải thì nay thấy họ Đỗ đứng ra, Bệ Hạ lập tức phất tay cho Đỗ Anh Vũ nói tiếp.
- Kì thật xích mích của hạ thần cùng Ngô công tử xuất phát từ một cái hiểu lầm, thế nhưng mặc kệ nguyên nhân gì thì việc hạ thần làm là không đúng, thần biết sai, Lưu đại nhân về cơ bản là không làm sai trách nhiệm, hơn nữa Lưu đại nhân nói rất phải, thân là Gián Quan nếu không dám nói thì triều đình còn cần Gián quan làm gì? Lưu Đại Nhân ta nói có phải không?
Lưu Vũ Nhĩ mặc dù không biết Đỗ Anh Vũ là có ý gì, thế nhưng lúc này đang được người ta nói đỡ, hắn cũng không thể phản bác được, thế nên đành không mặn không nhạt gật đầu nói không sai.
- Thấy chuyện làm sai, không lên tiếng thì không xứng ngôn quan, ta nói không sai chứ Lưu đại nhân?
- Đúng vậy!
Đỗ Anh Vũ ồ lên một tiếng, gật gù rồi nói:
- Lưu đại nhân, ta có một bản án, nhân chứng đều có đủ, ảnh hưởng đến quốc gia đại sự, không biết đại nhân có dám thay ta nói chuyện?
Ách!
Con mẹ nó, ta biết ngay mà, thằng nhãi con này chắc chắn không có ý tốt.
Thế nhưng Đỗ Anh Vũ trước đã đào xuống cái hố, Lưu Vũ Nhĩ lúc này không thể trước mắt mọi người lật lọng, thế nên hắn không thể không căn răng đáp ứng:
- Nói đi, nếu là sự thật Lưu Vũ Nhĩ ta giúp ngươi chủ trì công đạo.
- Có câu này của Lưu đại nhân thì hạ quan an tâm rồi! - Đỗ Anh Vũ vuốt ngực thở phào, sau thì híp mắt nói:
- Ta muốn tố Ngô gia nhị thiếu Ngô Luân tội mạo phạm mệnh quan triều đình, ý đồ hành hung ta, lúc đó tại bên cảng Luy Lâu có dân chúng cùng Hữu Kim Ngô Vệ Tướng Dương Đoan Hoa cũng tại, mong Lưu đại nhân giúp ta chủ trì công đạo.
Đệt!
Lưu Vũ Nhĩ khoé miệng run rẩy, cảm giác như vừa tự nện đá vào chân mình, nhất thời không biết nói sao cho phải.
Đỗ Anh Vũ lời nói cũng rất có chừng mực, chỉ giới hạn câu chuyện giữa mình cùng Ngô Luân ân oán, không có lôi Lý An Bình vào cuộc...
Nhưng muốn buộc tội người thì Đỗ Anh Vũ hắn vẫn cần có cái nhân chứng, vậy nên Dương Đoan Hoa nàng là chạy không thoát! — QUẢNG CÁO —
Ánh mắt mọi người lại một lần nữa chăm chú hướng về Lưu, Đỗ tổ hai người, bản thân Đỗ Anh Vũ cũng không áp chế tiếng nói thế nên mọi người ai ai cũng nghe được.
Chỉ là đang chờ “Thiết diện vô tư” Lưu Vũ Nhĩ thể hiện ra sao mà thôi.
Gáy đi chứ? Sao lại không gáy rồi?!
Không phải Ngôn quan rất là lợi hại sao?
Không phải không có gì là Gián Nghị đại nhân không dám nói sao?
Những ánh mắt trâm chọc tựa kim châm đâm vào sống lưng khiến Lưu Vũ Nhĩ gai hết cả người.
Bản thân Trần Độ thấy họ Lưu biểu hiện lấn yếu sợ mạnh thì hừ lạnh, tỏ vẻ thất vọng với tên Gián Nghị đời mới này.
Thời điểm hiện tại, Lưu Vũ Nhĩ hắn biết hối hận cũng đã muộn, căm tức nhìn Đỗ Anh Vũ, nói:
- Việc này... chờ ta trở về điều tra, soạn văn chương rồi nói sau.
Đỗ Anh Vũ nháy mắt với họ Lưu một cái, cười cười nói:
- Lưu đại nhân nhận lời thật khiến hạ quan vô cùng cảm kích, phiền đại nhân cho một cái deadline khụ khụ, một cái kì hạn để chúng ta biết đường mà còn chờ đợi, chứ không lẽ để 5 năm, 10 năm đại nhân mới soạn thạo xong bộ văn chương thì trinh nữ cũng thành gái già mất!
- Ngươi là đang ép ta? - Lưu Vũ Nhĩ trừng mắt nói:
Không đợi Đỗ Anh Vũ hồi đáp thì từ phía sau, Trần Độ lão nhân đã chống gậy đừng lên, trầm giọng nói:
- Chỉ là soạn một tờ văn thư, cần gì phải lâu như vậy? Tại đây làm luôn đi, nếu cần thiết thì lão phu cũng có thể giúp ngươi mài mực!
Lưu Vũ Nhĩ nghe vậy thì sợ tái mặt, Đỗ Anh Vũ một bên vỗ tay cười, tựa như thằng hề nhảy nhót vui vẻ nói:
- Đại nhân, nhân chứng là Dương tướng quân cũng sắp chạy đến, hiện tại sự tình cũng rõ ràng không cần phải điều tra làm gì, ngài cứ thoái mái ra một góc mà soạn thảo văn thư, công lý đến muộn thì không còn là công lý nữa, mau mau làm việc đi thôi.
- Công lý đến muộn thì không còn là công lý? Ha ha, câu này có đạo lý! - Trần Độ đầu gật gù, vuốt râu tán thưởng.
- Thái Sư quá khen rồi. - Đỗ Anh Vũ tỏ vẻ khiêm tốn không dám nhận.
Nhìn Trần Độ rồi lại đảo mắt nhìn sang Đỗ Anh Vũ, nhìn một già một trẻ bạch y đứng song song vui vết trò chuyện, đột nhiên họ Lưu có cảm giác hai người này ngay từ đầu đã là 1 phe.
Cùng nhau đào hố đẩy hắn rớt xuống.
Nhân Tông Bệ Hạ thì một mặt bất đắc dĩ nhìn cái trò nhố nháo bên dưới, nếu chỉ là Lưu Vũ Nhĩ cùng Đỗ Anh Vũ thì Bệ Hạ ngài có thể cưỡng ép mà dẹp đi.
Thế nhưng lão Thái Sư cũng nhảy vào góp vui thì Bệ Hạ không thể làm gì nữa cả.
Đột nhiên Nhân Tông cảm thấy có chút hối hận.
Hối hận vì đã gọi Đỗ Anh Vũ về kinh, cũng hối hận vì bắt hắn đi lên triều nghị.
Mẹ nó, thằng nhãi con này giống như tai tinh di động, đi đến đâu là nơi đó loạn lạc vậy?!
Đó chẳng phải là Dương gia nha đầu sao?
Văn võ bá quan bắt đầu xì xào bàn tán.
Hộ bộ Thượng Thư Dương Anh Nhĩ khuôn mặt từ từ biến sắc, hai bên con ngươi híp hại, bất thiện nhìn về chỗ Lưu Vũ Nhĩ cùng Đỗ Anh Vũ.
Bản thân Lưu Vũ Nhĩ cũng cảm thấy có chút không ổn, lập tức chỉ mặt Đỗ Anh Vũ mà quát:
- Ngươi đã nhận tội, còn cần gì phải phiền phức như vậy? Lập tức giải đi là được.
Phía ngược lại, Đỗ Anh Vũ nhún vai, bình thản nói:
- Lưu đại nhân, ngài hình như quên mất một việc, kì thật ta là đã sớm nhận tội rồi! Ngay khi Bệ Hạ hỏi Đỗ Anh Vũ ta cũng đã nhận! Hiện tại còn mang đến nhân chứng để chứng minh lời nhận tội của ta là chính xác, ngài cớ gì phải cản trở chứ?!
Ách!
Lúc này, đám quan viên mới nhớ ra.
Không sai, thằng nhóc này không phải là đã sớm nhận tội rồi sao?
Chẳng lẽ lại còn có nhận tội giả?
Vốn dĩ việc này có thể cứ vậy liền xong, kết cục Lưu Vũ Nhĩ lại muốn hắn nhận tội thêm một lần nữa vậy nên mới dây dưa lằng nhằng đến vậy.
Lưu Vũ Nhĩ khoé miệng giật giật, quát tháo:
- Trước đó ta hỏi, sao ngươi lại chối?!
Đỗ Anh Vũ liếc xéo nhìn sang, thoải mái nói:
- Lưu đại nhân, ngài là Gián Nghị Đại Phu, là Ngôn quan, không phải người của Hình Bộ, càng không phải Bệ Hạ, ta nhận tội với ngài thì có ích gì? Ngài đâu có quyền lực chấp pháp với ta? Lưu đại nhân, ngài có phải hay không quá ảo tưởng về sức mạnh của mình rồi?
Oanh!
Lời của Đỗ Anh Vũ nhẹ nhàng bỡn cợt, rơi vào tai người ngoài lại đinh tai nhức óc.
Không sai...
Lưu Vũ Nhĩ hắn chỉ là Ngôn quan, có quyền hạch tội lại không có quyền phát xét...
Một con chó chỉ có thể sủa lại không thể cắn, vậy chúng ta cớ gì phải e ngại hắn?
Một lời tỉnh bến mê, lập tức không khí tại triều nghị có chút mơ hồ biến chuyển.
Nhiều năm qua Lưu Vũ Nhĩ gây thù không ít, mọi người e ngại cái danh Gián Nghị Đại Phu của hắn nên không dám phản ứng, thế nhưng lúc này mọi sự đã có chút khác.
Ngôn quan chung quy chỉ có quyền Ngôn luận, không có quyền kết tội, mà nhiều năm qua họ Lưu...
Giống như đã đi quá giới hạn hơi nhiều.
Tĩnh tọa trên ghế, lão nhân gia Trần Độ khuôn mặt bất biến, nhìn Đỗ tiểu tử mà nói:
- Tiểu tử, ta cũng từng hỏi, ngươi cũng không có nhận, đúng chứ?
Đối với vị Thái Sư này tự nhiên Đỗ Anh Vũ không thể ngả ngớn, hắn liền chắp tay, nghiêm chỉnh đáp: — QUẢNG CÁO —
- Bẩm Thái Sư, ta không nhận vì trong lời buộc tội có vấn đề.
- Ồ! Vấn đề ở đâu? - Lão Trần hỏi:
Đỗ Anh Vũ không nhanh không chậm đáp:
- Lưu đại nhân buộc tội hạ quan... bắt cóc hành hung mệnh quan triều đình! Đây chính là vấn đề.
Hít sâu một hơi, Đỗ Anh Vũ nói thẳng:
- Thái Sư đại nhân, hạ quan là muốn hỏi... Ngô gia nhị thiếu từ lúc nào nhập sĩ? Từ lúc nào bái quan? Chức vụ gì? Cư vị ở đâu?
Chuyện... chuyện này...
Lưu Vũ Nhĩ lúc này mới nhận ra trong lời của hắn có hố, thoáng ấm úng liền đỏ mặt ngoan cố nói:
- Ngô nhị thiếu là tân tấn phụng nghị lang, đầu xuân chính là đi nhậm chức...
- Nói như vậy... tức là hiện tại Ngô nhị thiếu vẫn chưa xuất sĩ, đúng chứ? - Đỗ Anh Vũ mỉm cười, hỏi:
Lão Trần nghe xong thì gật gù, biểu hiện Đỗ Anh Vũ nói đúng.
Ngô Luân chưa xuất sĩ, chưa bái quan,vậy không thể tính là mệnh quan triều đình được.
Thế nhưng bắt cóc hành hung thường dân cũng không được a, Trần Độ híp mắt, chờ Đỗ Anh Vũ giải thích tiếp.
Đỗ Anh Vũ nhún vai, nói tiếp:
- Hạ quan thừa nhận có áp chế bắt Ngộ nhị thiếu đoàn người, nhưng tuyệt không có đánh người... đánh người là kẻ khác, hắc hắc, không nên tuỳ tiện chụp mũ, nhét chữ vào mồm ta.
Nói thật, Đỗ tiểu tử hắn thấy lão nhân này quá mức phiền toái, có những thứ không nên bóc trần, nếu lão đã muốn bóc thì cũng được, Đỗ tiểu công tử ngại kéo theo vài cái đệm lưng.
Dương Anh Nhĩ nghe được giọng lời họ Đỗ có nhắc tới “kẻ khác” thì liền hừ lạnh, lần đầu tiên cất tiếng:
- Bên trong lời nói của Lưu đại nhân vốn đã có vấn đề, lời buộc tội tự nhiên khó thành hiệu lực, Lưu đại nhân thân là Ngôn quan, thế nhưng không những không điều tra rõ ràng, lại còn dặm mắm thêm muối, tấu xàm khiến câu chuyện biến vị, đây là muốn mượn thế, ỷ quan vị cao mà ép người sao?
- Đúng thế, lời nói Ngôn quan cần phải chính xác, chỉ sai lầm chút thôi liền biến vị...
- Không sai, ta cảm thấy Lưu đại nhân gần đây bộn bề nhiều việc, có lẽ vì vậy nên đã có chút sai lầm võ đoán rồi...
Có Dương Thượng Thư lên tiếng, đám quan lại bên dưới cũng bắt đầu nghị luận hô hào, mũi dùi hướng thẳng về Lưu Văn Nhĩ.
Họ Lưu đỏ mặt tía tai, liếc thấy Ngô Bá Hạo vẫn im như phỗng liền nhìn lên chỗ Bệ Hạ, lập tức thấy Nhân Tông ẩn ẩn thất vọng, lúc này hắn bắt đầu ấp úng, đi kèm bên trong là chút sợ hãi.
Bình thường mặc chúng quan công kích Lưu Vũ Nhĩ cũng không sợ chút nào, vì Gián Nghị Viện là cơ quan trực tiếp dưới quyền Bệ Hạ, vậy nên chỉ cần Nhân Tông âm thầm ủng họ, Lưu Vũ Nhĩ liền cho là không có vấn đề.
Thế nhưng nếu Nhân Tông không còn che chở cho hắn nữa, họ Lưu chỉ sợ sống không quá 1 tháng.
Nghĩ một hồi, hắn liền biểu lộ thấp thỏm, hướng về Bệ Hạ cúi đầu tố khổ:
- Bệ Hạ minh giám, thần thân là Gián Nghị, mọi lời nói đều xuất phát từ mong muốn triều đình tốt đẹp đi lên, nếu đến cả Gián Nghị còn không dám lên tiếng thì triều nghị còn ai dám can gián, còn ai dám hạch tội, còn ai dám vì Bệ Hạ mà nói ra lời thật lòng? Bệ Hạ, Vũ Nhĩ một lòng vì Bệ Hạ mà thôi.
Bên trong lời nói có đủ nghẹn ngào phẫn uất, tự như họ Lưu đang bị người bắt nạt.
Mẹ nó, Đỗ Anh Vũ thì nhịn không được nhổ nước bọt một câu. — QUẢNG CÁO —
Lúc này hắn đã không còn nghi ngờ gì nữa, họ Lưu chính là đang ảo tưởng sức mạnh.
Làm như cả cái triều đình này chỉ có mình hắn là phe chính diện, tất cả đều là phản diện, bè lũ a dua nịnh nọt vậy.
Chỉ là...
Đỗ công tử khoé miệng nhếch lên, cười mỉm.
Lưu đại nhân, lần này ta theo phe ngươi!
Nhìn quanh một vòng, thấy dư luận lên men, ai ai cũng nhìn Lưu Vũ Nhĩ tỏ vẻ bất thiện, Đỗ Anh Vũ lúc này lại hoà ái mỉm cười, đừng ra nói:
- Bệ Hạ, kì thật nếu xem xét, Lưu đại nhân mặc dù có sai chút đỉnh, thế nhưng tổng thể lại không sai!
Ồ!
Chúng nhân nhịn không được cùng nhìn về phía Đỗ Anh Vũ, bản thân Nhân Tông Bệ Hạ cùng Trần Thái Sư cũng ra vẻ kinh ngạc, Lưu Vũ Nhĩ lại càng bất ngờ quá đỗi.
Ai mà nghĩ tới khi tất cả mũi dùi đều hướng về họ Lưu, thì kẻ bị hắn buộc tội nãy giờ là Đỗ Anh Vũ lại đứng ra nói đỡ cho hắn.
Đây là... lấy ơn báo oán trong truyền thuyết sao?
Nay khi Lưu Vũ Nhĩ khóc lóc nói chuyện, Nhân Tông còn chưa biết ứng phó sao cho phải thì nay thấy họ Đỗ đứng ra, Bệ Hạ lập tức phất tay cho Đỗ Anh Vũ nói tiếp.
- Kì thật xích mích của hạ thần cùng Ngô công tử xuất phát từ một cái hiểu lầm, thế nhưng mặc kệ nguyên nhân gì thì việc hạ thần làm là không đúng, thần biết sai, Lưu đại nhân về cơ bản là không làm sai trách nhiệm, hơn nữa Lưu đại nhân nói rất phải, thân là Gián Quan nếu không dám nói thì triều đình còn cần Gián quan làm gì? Lưu Đại Nhân ta nói có phải không?
Lưu Vũ Nhĩ mặc dù không biết Đỗ Anh Vũ là có ý gì, thế nhưng lúc này đang được người ta nói đỡ, hắn cũng không thể phản bác được, thế nên đành không mặn không nhạt gật đầu nói không sai.
- Thấy chuyện làm sai, không lên tiếng thì không xứng ngôn quan, ta nói không sai chứ Lưu đại nhân?
- Đúng vậy!
Đỗ Anh Vũ ồ lên một tiếng, gật gù rồi nói:
- Lưu đại nhân, ta có một bản án, nhân chứng đều có đủ, ảnh hưởng đến quốc gia đại sự, không biết đại nhân có dám thay ta nói chuyện?
Ách!
Con mẹ nó, ta biết ngay mà, thằng nhãi con này chắc chắn không có ý tốt.
Thế nhưng Đỗ Anh Vũ trước đã đào xuống cái hố, Lưu Vũ Nhĩ lúc này không thể trước mắt mọi người lật lọng, thế nên hắn không thể không căn răng đáp ứng:
- Nói đi, nếu là sự thật Lưu Vũ Nhĩ ta giúp ngươi chủ trì công đạo.
- Có câu này của Lưu đại nhân thì hạ quan an tâm rồi! - Đỗ Anh Vũ vuốt ngực thở phào, sau thì híp mắt nói:
- Ta muốn tố Ngô gia nhị thiếu Ngô Luân tội mạo phạm mệnh quan triều đình, ý đồ hành hung ta, lúc đó tại bên cảng Luy Lâu có dân chúng cùng Hữu Kim Ngô Vệ Tướng Dương Đoan Hoa cũng tại, mong Lưu đại nhân giúp ta chủ trì công đạo.
Đệt!
Lưu Vũ Nhĩ khoé miệng run rẩy, cảm giác như vừa tự nện đá vào chân mình, nhất thời không biết nói sao cho phải.
Đỗ Anh Vũ lời nói cũng rất có chừng mực, chỉ giới hạn câu chuyện giữa mình cùng Ngô Luân ân oán, không có lôi Lý An Bình vào cuộc...
Nhưng muốn buộc tội người thì Đỗ Anh Vũ hắn vẫn cần có cái nhân chứng, vậy nên Dương Đoan Hoa nàng là chạy không thoát! — QUẢNG CÁO —
Ánh mắt mọi người lại một lần nữa chăm chú hướng về Lưu, Đỗ tổ hai người, bản thân Đỗ Anh Vũ cũng không áp chế tiếng nói thế nên mọi người ai ai cũng nghe được.
Chỉ là đang chờ “Thiết diện vô tư” Lưu Vũ Nhĩ thể hiện ra sao mà thôi.
Gáy đi chứ? Sao lại không gáy rồi?!
Không phải Ngôn quan rất là lợi hại sao?
Không phải không có gì là Gián Nghị đại nhân không dám nói sao?
Những ánh mắt trâm chọc tựa kim châm đâm vào sống lưng khiến Lưu Vũ Nhĩ gai hết cả người.
Bản thân Trần Độ thấy họ Lưu biểu hiện lấn yếu sợ mạnh thì hừ lạnh, tỏ vẻ thất vọng với tên Gián Nghị đời mới này.
Thời điểm hiện tại, Lưu Vũ Nhĩ hắn biết hối hận cũng đã muộn, căm tức nhìn Đỗ Anh Vũ, nói:
- Việc này... chờ ta trở về điều tra, soạn văn chương rồi nói sau.
Đỗ Anh Vũ nháy mắt với họ Lưu một cái, cười cười nói:
- Lưu đại nhân nhận lời thật khiến hạ quan vô cùng cảm kích, phiền đại nhân cho một cái deadline khụ khụ, một cái kì hạn để chúng ta biết đường mà còn chờ đợi, chứ không lẽ để 5 năm, 10 năm đại nhân mới soạn thạo xong bộ văn chương thì trinh nữ cũng thành gái già mất!
- Ngươi là đang ép ta? - Lưu Vũ Nhĩ trừng mắt nói:
Không đợi Đỗ Anh Vũ hồi đáp thì từ phía sau, Trần Độ lão nhân đã chống gậy đừng lên, trầm giọng nói:
- Chỉ là soạn một tờ văn thư, cần gì phải lâu như vậy? Tại đây làm luôn đi, nếu cần thiết thì lão phu cũng có thể giúp ngươi mài mực!
Lưu Vũ Nhĩ nghe vậy thì sợ tái mặt, Đỗ Anh Vũ một bên vỗ tay cười, tựa như thằng hề nhảy nhót vui vẻ nói:
- Đại nhân, nhân chứng là Dương tướng quân cũng sắp chạy đến, hiện tại sự tình cũng rõ ràng không cần phải điều tra làm gì, ngài cứ thoái mái ra một góc mà soạn thảo văn thư, công lý đến muộn thì không còn là công lý nữa, mau mau làm việc đi thôi.
- Công lý đến muộn thì không còn là công lý? Ha ha, câu này có đạo lý! - Trần Độ đầu gật gù, vuốt râu tán thưởng.
- Thái Sư quá khen rồi. - Đỗ Anh Vũ tỏ vẻ khiêm tốn không dám nhận.
Nhìn Trần Độ rồi lại đảo mắt nhìn sang Đỗ Anh Vũ, nhìn một già một trẻ bạch y đứng song song vui vết trò chuyện, đột nhiên họ Lưu có cảm giác hai người này ngay từ đầu đã là 1 phe.
Cùng nhau đào hố đẩy hắn rớt xuống.
Nhân Tông Bệ Hạ thì một mặt bất đắc dĩ nhìn cái trò nhố nháo bên dưới, nếu chỉ là Lưu Vũ Nhĩ cùng Đỗ Anh Vũ thì Bệ Hạ ngài có thể cưỡng ép mà dẹp đi.
Thế nhưng lão Thái Sư cũng nhảy vào góp vui thì Bệ Hạ không thể làm gì nữa cả.
Đột nhiên Nhân Tông cảm thấy có chút hối hận.
Hối hận vì đã gọi Đỗ Anh Vũ về kinh, cũng hối hận vì bắt hắn đi lên triều nghị.
Mẹ nó, thằng nhãi con này giống như tai tinh di động, đi đến đâu là nơi đó loạn lạc vậy?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.