Chương 293: Dạ lãnh, thư hương nồng.
Ninh Lang
18/05/2022
Xe ngựa mang Đỗ Anh Vũ cùng Lý Anh Bình một mạch trở về phủ đệ, khác với toàn thân mệt lả Đỗ Anh Vũ, tiểu công chúa có chút dư thừa năng
lượng, tung tăng nhảy múa trở về khách phòng.
Trước khi đi nàng còn quay lại lườm một cái khiến Đỗ Anh Vũ giật mình chột dạ.
Đỗ tiểu tử chẹp chẹp cái miệng, ngó lơ, lảng tránh ánh mắt của nàng, đến khi bóng áo đỏ biến mất mới trề môi lẩm nhẩm:
“Ta không phải chỉ muốn thơm má một cái thôi sao, ai bảo ngươi tự dưng quay mặt sang làm gì, việc này sao có thể trách ta được?”
Nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân có chút biến thái mà tự động rùng mình.
Mẹ kiếp, nàng mới 12, người thật súc sinh như vậy sao?
Thanh âm hắn phát ra lý nhí như tiếng muỗi kêu, thế nhưng Dương Đoan Hoa khoanh tay đứng bên cạnh lại giống như nghe rõ mồn một, nàng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn một hồi lâu, sau thì vươn vai duỗi người một cái, nữ nhân họ Dương thô lỗ ngáp dài, giọng có chút mệt mỏi lè nhè:
- Ta về đi ngủ, sau này không có việc chớ làm phiền ta...
- Biết rồi! - Đỗ Anh Vũ đang tự kiểm điểm bản thân, cũng chỉ cụt ngủn đáp lại.
Nhóm người tách ra chia tay ở sân lớn tiền viện, mỗi người đi về một hướng, hiện tại là giờ Thìn ba khắc, đã quá giờ ăn tối nhưng vẫn chưa đến lúc ăn đêm, Đỗ Anh Vũ có chút đói bụng thế nhưng vẫn phải nhịn, lê đôi chân mỏi nhừ trở về thư phòng, người khác lúc này có thể nghỉ ngơi, hắn thì lại không được.
Phủ đệ rộng lớn cũng phiền toái, Đỗ Anh Vũ hắn một thân một mình đi trong đêm tối một hồi lâu có chút sợ sệt.
Đột nhiên một trận gió thu ập tới, cuốn những chiếc lá khô dưới đất bốc lên, xoay thành vòng tròn xung quanh người hắn, từ phía sau lưng, một âm thanh lành lạnh phát ra khiến Đỗ Anh Vũ sợ hãi nhảy dựng lên:
- Công tử, phía Bắc có tin tức báo về...
Đỗ Anh Vũ vội vã quay lại, vừa thấy người quen thì tại chỗ chỉ vào khuôn mặt cương thi của tên thuộc hạ mắng liên hồi:
- Con mẹ nó Công Đàm! Ngươi thật sự không thể sửa được cái phong cách xuất hiện được sao, thiếu chút nữa là dọa chết ta...
Công Đàm khuôn mặt không biểu lộ chút phản ứng, máy móc gật đầu một cái.
Đối với cái tên này, Đỗ công tử cũng bó tay rồi, hừ lạnh một tiếng rồi hắng giọng nói:
- Có tin tức gì?
- Hàng Châu... có biến!
Oanh!!
Tin tức này trọng lượng rất lớn khiến Đỗ Anh Vũ thoáng chốc sững sờ.
Mặc dù đã sớm biết trước, thế nhưng khi chính tai nghe thấy thì hắn không nén không được thở dài.
Phương Lạp...
Tên này cuối cùng cũng hành sự rồi!
Chủ tớ hai người ngay lập tức tiến vào bên trong thư phòng, tiếp nhận thư tín từ trong tay Công Đàm, Đỗ Anh Vũ không kịp chờ đợi mà liền một mạch mở ra đọc.
Thư là Hoa Nương gửi, Đỗ Anh Vũ xem xong không khỏi nhíu mày, bỏ qua chút hàn huyên tâm sự, phía dưới nàng có viết một số nội dung đáng chú ý, đặc biệt là vấn đề tại Hàng Châu nội rất ngắn gọn.
Hàng Châu chiến loạn, đã thất thủ.
Một câu nói đơn giản thế nhưng trong đầu Đỗ tiểu tử đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh điêu tàn, nhà nhà tán loạn tại một trong những thành thị sầm uất nhất thế giới lúc này.
Tô Hàng, thiên tượng nhân gian...
Lúc này phải gọi là địa ngục trần gian mới đúng.
Kì thật chuyện này cùng chẳng có liên quan gì đến Đỗ Anh Vũ, tạm không nói đến việc hắn đã rời khỏi đất Bắc, vung tay chưởng quỹ ném lại hết mọi chuyện cho Tô Hiến Thành lo liệu, kể cả hắn không có rời đi, thì với cái khoảng cách địa vực xa xôi như vậy, Đỗ Anh Vũ cũng không thể nào nhúng chàm vào cuộc chiến này được.
Từ Hợp Phố muốn tới Hàng Châu thì tuyến đường sông Tương Giang chính là con đường ngắn nhất, từ Tương Giang nhập Giang Nam Đạo, đi qua mạn Bắc Quảng Tây, xuyên qua Hồ Nam, Giang Tây, Chiết Giang rồi mới tới được phủ Hàng Châu, ngồi thuyền đi liên tục thuận dòng từ Bắc xuôi nam cũng phải mất hơn một tháng, còn nếu ngược dòng từ Hợp Phố đi lên thì còn lâu hơn gấp bội.
Để cố gắng nhận được tin tức sớm nhất có thể thì ngay từ nửa năm trước, khi Đỗ Anh Vũ sai phái Công Đàm đến gặp Phương Lạp đã cho ám tử ở lại, chỉ cần có biến thì lập tức báo về, nếu tin tức có thể truyền đến Yên Hưng thì hẳn đây đã là sự tình từ gần hai tháng trước...
Hiện tại là trung tuần tháng 11, vậy theo tính triển thì khoảng cuối tháng 9 đầu tháng 10 là lúc Phương Lạp hành sự.
Vừa kịp kết thúc thu hoạch vụ mùa....
Quả nhiên họ Phương làm phản có có toan tính từ trước chứ hoàn toàn không phải tự phát.
Đỗ Anh Vũ hai mắt nhắm nghiền, giống như đang tập trung suy nghĩ, ngồi tựa lưng vào ghế, bộ dạng như thể đang nằm duỗi thư giãn, ngón tay nhỏ thì gõ liên tục lên trên mặt bàn.
Giang Nam là vựa lúa của Tống Quốc, sĩ tộc tại Giang Nam quyền thế cũng ngợp trời.
Giang Nam loạn tự khắc sẽ khiến Tống Triều rung chuyển, lương thực trong nước túng thiếu, giá gạo tăng, dân chúng các vùng khác nếu không đủ ăn tất sẽ sinh ra phản loạn.
Loạn này nối tiếp loạn kia, tựa như hiệu ứng Domino đổ sụp.
Lực lượng của Đỗ Anh Vũ cái cắm ở Tống cách rất xa khu vực chiến loạn, không thể tác động nhưng cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại có thể lợi dụng cái loạn thế này một phen.
Hắn từ từ mở mắt, nhanh chóng viết ra ba phong thư, thỉnh thoảng lại ngưng lại nghiến ngẫm một phen.
Cảm thấy không sai thì mới phong kín lại ném cho Công Đàm, nhàn nhạt nhắc nhở.
- Ba phong thư chuyển lên phía Bắc, lần lượt từ trái sang phải, một cho Hoa Nương, một cho Tô Hiến Thàng, một cho Nguỵ Bàng, chú ý đừng nhầm lẫn.
- Vâng! - Công Đàm nhận lấy thư tín rồi biến mất vào trong màn đêm, đột ngột lặng lẽ như cái cách mà hắn xuất hiện.
Đỗ Anh Vũ nhìn theo, tâm trạng của hắn hiện tại tương đối phức tạp, muốn xử lý công vụ cũng chảnh còn tâm trí.
Nghĩ nghĩ một chút liền quyết định ra sân vườn tản bộ cho thư thái đầu óc.
Tại trong vườn đèn lồng đã được đám hạ nhân treo lên từ lâu, ánh sáng lung linh soi rọi bóng dáng của một thiếu niên đang rảo bước đi bộ, Đỗ Anh Vũ cả người bần thần, ngẩn ngơ suy nghĩ, nội tâm chẳng hiểu vì sao có chút hỗn loạn.
Lịch sử quỹ đạo không phải là một điểm, cũng không phải là một đường nét mà tạo thành.
Nó là vô số điểm, vô số đường tuyến mà mỗi cái đều dựa vào ý chí của bản thân mà vận động, đan xen vào nhau tựa như dệt vải, tạo thành một bức tranh cự đại.
Các đường nét có thể tương hỗ, có thể đối lập, nhưng chắc chắn sẽ liên kết, chồng chất mà tác động lên nhau, cái đó gọi nhân quả.
Một chuỗi nhân quả chính là mệnh.
Mà đã là mệnh thì không thể trái.
Đó là những gì ngày đó sư phụ hắn nói với hắn.
Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu lên trời, nhìn thiên không lúc này giống như mảnh vải đen đính đầy saphia kim tuyến lấp lánh, kìm không được cười khổ.
Có lẽ... sư phụ hắn biết cái gì đó!
Chỉ là người không chịu nói thẳng, Đỗ Anh Vũ cũng giả ngu.
Thế nhưng hắn mơ hồ hiểu được ẩn ý mà sư phụ Dương Không Lộ của hắn muốn nhắc nhở.
Số mệnh không thể làm trái... lịch sử là không thể thay đổi.
Thở dài một tiếng, đêm khuya gió lạnh, miệng Đỗ Anh Vũ cũng bắt đầu thở ra khói sương, nhịn không nổi khẽ rùng mình một cái.
Đúng lúc này, giống như có ma thuật, một chiếc áo choàng dày từ phía sau đột ngột khoác lên người hắn, theo sau là một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc truyền tới.
Ngoài đầu nhìn sang, chẳng hiểu từ lúc nào Quách Ngọc Như đã đứng ở đó, nàng nở một nụ cười hiền, khẽ nói:
- Có tâm sự sao?!
Cô cô suối tóc buông xoã, khuôn dung như ngọc tạc, đôi mắt đen hữu thần như thể có thể thấy rõ được tâm can người khác, trong đêm tối mập mờ, nụ cười nàng đẹp như là của giai nhân từ trong tranh bước ra, ôn nhu hiền dịu như làn thu thủy, khiến người ta thoáng chốc có cảm giác thật an bình.
Đỗ Anh Vũ sau giây phút sững sỡ cũng nhoẻn cười đáp lại, hắn lắc lắc cái đầu nhỏ rồi lại tiếp tục im lặng nhìn trời.
Mùi hương nhàn nhạt từ người cô cô khiến hắn có chút mê muội, thế nhưng tâm trí lại giống như được gột rửa, tỉnh táo vô cùng.
Con ngươi mở rộng, nhìn chằm chằm lên bầu trời cao, sau một lúc lặng yên, Đỗ Anh Vũ đột hiên cất tiếng hỏi:
- Cô cô, nếu được thay đổi một việc trong quá khứ, cô cô người sẽ làm gì?
Quách Ngọc Như nghe thấy câu hỏi thì có chút bất ngờ, nàng ngẩn người ra, sau thì khẽ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nghe một câu hỏi vui đùa chút nào.
Một lát sau, nàng lắc đầu đáp
- Không thay đổi gì cả, ta không phải hiện tại đang rất tốt sao? Cớ sao lại phải đổi?
Đỗ Anh Vũ nghe xong cũng có chút sững người.
Đúng a!
Hắn hiện tại không phải rất tốt sao?
Tại sao vẫn có giữ khư khư cái chấp niệm phải thay đổi quá khứ để làm gì?
Có luật lệ nào nói người xuyên việt nhất định phải thay đổi lịch sử đâu?
Giống như trở nên thông suốt, không còn lưỡng lự gì nữa, Đỗ Anh Vũ đột ngột ngửa đầu lên trời cười to, vô tình gió thổi qua, lọt vào cổ họng khiến hắn ho sù sụ, hại Quách Ngọc Như bên cạnh phải vừa vỗ lưng, vừa cười mắng:
- Ngươi đó, thân thể hiện tại không tốt, lại còn giở chứng đêm hôm ra vườn hóng gió.
Đỗ Anh Vũ ngại ngùng gãi đầu, nghĩ tới chuyện này hắn lại thấy buồn bực.
Ngày đó gặp lại sư phụ, câu đầu tiên người nói với hắn chính là “tiểu tử thối, ngươi làm cái quái gì vậy?”
Sau là một hồi trách hắn ngu xuẩn, dàn dùng độc công để đả thông kinh mạch.
Trong mắt một kẻ hành y như Dương Không Lộ thì đây chính là hành động ngu xuẩn tự hủy căn cơ, độc tính có thể ẩn tại kinh mạch mà thành ẩn tật, may mắn lúc đó còn kịp, Đỗ Anh Vũ được sư phụ cứu trị một phen, ném cho bài thuốc dưỡng thể rồi nghiêm cấm hắn không được tu luyện trong ít nhất nửa năm.
Haizz!
Con mẹ nó, Vi Oánh Phi, nữ nhân ngực to ngu xuẩn này thiếu chút nữa hại chết bổn công tử.
Đối với chuyện này Đỗ Anh Vũ hắn là thật vô tội.
Cái bụng ọt ọt kêu lên, hắn manh manh nhìn về phía Quách Ngọc Như, lộ ra vẻ đáng thương nói:
- Cô cô, ta đói bụng!
Quách Ngọc Như vừa buồn bực lại vừa buồn cười, giơ nên nắm đấm nhỏ kí vào đầu hắn một cái, trách mắng nói:
- Ngươi đến khi nào mới chịu lớn đây hả?
Đỗ Anh Vũ ôm đầu, chớp chớp đôi mắt, cười ngây thơ nói:
- Có cô cô tại, ta không cần phải trưởng thành!
Nữ nhân lắc đầu cười bất lực, lập tức đá hắn trở lại thư phòng, bản thân thì tự tay xuống bếp chuẩn bị một chút cháo sen mang lên.
Một người ăn, một người nhìn, thi thoảng lại truyền ra tiếng nữ nhân cười mắng, tiếng non nớt nịnh bợ, tiếng líu díu vui vẻ trộn lẫn, pha tạp vào nhau.
Đêm khuya trời tương đối lạnh.
Thế nhưng thư phòng ấm nồng, sáng đèn đến tận sáng hôm sau.
Trước khi đi nàng còn quay lại lườm một cái khiến Đỗ Anh Vũ giật mình chột dạ.
Đỗ tiểu tử chẹp chẹp cái miệng, ngó lơ, lảng tránh ánh mắt của nàng, đến khi bóng áo đỏ biến mất mới trề môi lẩm nhẩm:
“Ta không phải chỉ muốn thơm má một cái thôi sao, ai bảo ngươi tự dưng quay mặt sang làm gì, việc này sao có thể trách ta được?”
Nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân có chút biến thái mà tự động rùng mình.
Mẹ kiếp, nàng mới 12, người thật súc sinh như vậy sao?
Thanh âm hắn phát ra lý nhí như tiếng muỗi kêu, thế nhưng Dương Đoan Hoa khoanh tay đứng bên cạnh lại giống như nghe rõ mồn một, nàng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn một hồi lâu, sau thì vươn vai duỗi người một cái, nữ nhân họ Dương thô lỗ ngáp dài, giọng có chút mệt mỏi lè nhè:
- Ta về đi ngủ, sau này không có việc chớ làm phiền ta...
- Biết rồi! - Đỗ Anh Vũ đang tự kiểm điểm bản thân, cũng chỉ cụt ngủn đáp lại.
Nhóm người tách ra chia tay ở sân lớn tiền viện, mỗi người đi về một hướng, hiện tại là giờ Thìn ba khắc, đã quá giờ ăn tối nhưng vẫn chưa đến lúc ăn đêm, Đỗ Anh Vũ có chút đói bụng thế nhưng vẫn phải nhịn, lê đôi chân mỏi nhừ trở về thư phòng, người khác lúc này có thể nghỉ ngơi, hắn thì lại không được.
Phủ đệ rộng lớn cũng phiền toái, Đỗ Anh Vũ hắn một thân một mình đi trong đêm tối một hồi lâu có chút sợ sệt.
Đột nhiên một trận gió thu ập tới, cuốn những chiếc lá khô dưới đất bốc lên, xoay thành vòng tròn xung quanh người hắn, từ phía sau lưng, một âm thanh lành lạnh phát ra khiến Đỗ Anh Vũ sợ hãi nhảy dựng lên:
- Công tử, phía Bắc có tin tức báo về...
Đỗ Anh Vũ vội vã quay lại, vừa thấy người quen thì tại chỗ chỉ vào khuôn mặt cương thi của tên thuộc hạ mắng liên hồi:
- Con mẹ nó Công Đàm! Ngươi thật sự không thể sửa được cái phong cách xuất hiện được sao, thiếu chút nữa là dọa chết ta...
Công Đàm khuôn mặt không biểu lộ chút phản ứng, máy móc gật đầu một cái.
Đối với cái tên này, Đỗ công tử cũng bó tay rồi, hừ lạnh một tiếng rồi hắng giọng nói:
- Có tin tức gì?
- Hàng Châu... có biến!
Oanh!!
Tin tức này trọng lượng rất lớn khiến Đỗ Anh Vũ thoáng chốc sững sờ.
Mặc dù đã sớm biết trước, thế nhưng khi chính tai nghe thấy thì hắn không nén không được thở dài.
Phương Lạp...
Tên này cuối cùng cũng hành sự rồi!
Chủ tớ hai người ngay lập tức tiến vào bên trong thư phòng, tiếp nhận thư tín từ trong tay Công Đàm, Đỗ Anh Vũ không kịp chờ đợi mà liền một mạch mở ra đọc.
Thư là Hoa Nương gửi, Đỗ Anh Vũ xem xong không khỏi nhíu mày, bỏ qua chút hàn huyên tâm sự, phía dưới nàng có viết một số nội dung đáng chú ý, đặc biệt là vấn đề tại Hàng Châu nội rất ngắn gọn.
Hàng Châu chiến loạn, đã thất thủ.
Một câu nói đơn giản thế nhưng trong đầu Đỗ tiểu tử đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh điêu tàn, nhà nhà tán loạn tại một trong những thành thị sầm uất nhất thế giới lúc này.
Tô Hàng, thiên tượng nhân gian...
Lúc này phải gọi là địa ngục trần gian mới đúng.
Kì thật chuyện này cùng chẳng có liên quan gì đến Đỗ Anh Vũ, tạm không nói đến việc hắn đã rời khỏi đất Bắc, vung tay chưởng quỹ ném lại hết mọi chuyện cho Tô Hiến Thành lo liệu, kể cả hắn không có rời đi, thì với cái khoảng cách địa vực xa xôi như vậy, Đỗ Anh Vũ cũng không thể nào nhúng chàm vào cuộc chiến này được.
Từ Hợp Phố muốn tới Hàng Châu thì tuyến đường sông Tương Giang chính là con đường ngắn nhất, từ Tương Giang nhập Giang Nam Đạo, đi qua mạn Bắc Quảng Tây, xuyên qua Hồ Nam, Giang Tây, Chiết Giang rồi mới tới được phủ Hàng Châu, ngồi thuyền đi liên tục thuận dòng từ Bắc xuôi nam cũng phải mất hơn một tháng, còn nếu ngược dòng từ Hợp Phố đi lên thì còn lâu hơn gấp bội.
Để cố gắng nhận được tin tức sớm nhất có thể thì ngay từ nửa năm trước, khi Đỗ Anh Vũ sai phái Công Đàm đến gặp Phương Lạp đã cho ám tử ở lại, chỉ cần có biến thì lập tức báo về, nếu tin tức có thể truyền đến Yên Hưng thì hẳn đây đã là sự tình từ gần hai tháng trước...
Hiện tại là trung tuần tháng 11, vậy theo tính triển thì khoảng cuối tháng 9 đầu tháng 10 là lúc Phương Lạp hành sự.
Vừa kịp kết thúc thu hoạch vụ mùa....
Quả nhiên họ Phương làm phản có có toan tính từ trước chứ hoàn toàn không phải tự phát.
Đỗ Anh Vũ hai mắt nhắm nghiền, giống như đang tập trung suy nghĩ, ngồi tựa lưng vào ghế, bộ dạng như thể đang nằm duỗi thư giãn, ngón tay nhỏ thì gõ liên tục lên trên mặt bàn.
Giang Nam là vựa lúa của Tống Quốc, sĩ tộc tại Giang Nam quyền thế cũng ngợp trời.
Giang Nam loạn tự khắc sẽ khiến Tống Triều rung chuyển, lương thực trong nước túng thiếu, giá gạo tăng, dân chúng các vùng khác nếu không đủ ăn tất sẽ sinh ra phản loạn.
Loạn này nối tiếp loạn kia, tựa như hiệu ứng Domino đổ sụp.
Lực lượng của Đỗ Anh Vũ cái cắm ở Tống cách rất xa khu vực chiến loạn, không thể tác động nhưng cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại có thể lợi dụng cái loạn thế này một phen.
Hắn từ từ mở mắt, nhanh chóng viết ra ba phong thư, thỉnh thoảng lại ngưng lại nghiến ngẫm một phen.
Cảm thấy không sai thì mới phong kín lại ném cho Công Đàm, nhàn nhạt nhắc nhở.
- Ba phong thư chuyển lên phía Bắc, lần lượt từ trái sang phải, một cho Hoa Nương, một cho Tô Hiến Thàng, một cho Nguỵ Bàng, chú ý đừng nhầm lẫn.
- Vâng! - Công Đàm nhận lấy thư tín rồi biến mất vào trong màn đêm, đột ngột lặng lẽ như cái cách mà hắn xuất hiện.
Đỗ Anh Vũ nhìn theo, tâm trạng của hắn hiện tại tương đối phức tạp, muốn xử lý công vụ cũng chảnh còn tâm trí.
Nghĩ nghĩ một chút liền quyết định ra sân vườn tản bộ cho thư thái đầu óc.
Tại trong vườn đèn lồng đã được đám hạ nhân treo lên từ lâu, ánh sáng lung linh soi rọi bóng dáng của một thiếu niên đang rảo bước đi bộ, Đỗ Anh Vũ cả người bần thần, ngẩn ngơ suy nghĩ, nội tâm chẳng hiểu vì sao có chút hỗn loạn.
Lịch sử quỹ đạo không phải là một điểm, cũng không phải là một đường nét mà tạo thành.
Nó là vô số điểm, vô số đường tuyến mà mỗi cái đều dựa vào ý chí của bản thân mà vận động, đan xen vào nhau tựa như dệt vải, tạo thành một bức tranh cự đại.
Các đường nét có thể tương hỗ, có thể đối lập, nhưng chắc chắn sẽ liên kết, chồng chất mà tác động lên nhau, cái đó gọi nhân quả.
Một chuỗi nhân quả chính là mệnh.
Mà đã là mệnh thì không thể trái.
Đó là những gì ngày đó sư phụ hắn nói với hắn.
Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu lên trời, nhìn thiên không lúc này giống như mảnh vải đen đính đầy saphia kim tuyến lấp lánh, kìm không được cười khổ.
Có lẽ... sư phụ hắn biết cái gì đó!
Chỉ là người không chịu nói thẳng, Đỗ Anh Vũ cũng giả ngu.
Thế nhưng hắn mơ hồ hiểu được ẩn ý mà sư phụ Dương Không Lộ của hắn muốn nhắc nhở.
Số mệnh không thể làm trái... lịch sử là không thể thay đổi.
Thở dài một tiếng, đêm khuya gió lạnh, miệng Đỗ Anh Vũ cũng bắt đầu thở ra khói sương, nhịn không nổi khẽ rùng mình một cái.
Đúng lúc này, giống như có ma thuật, một chiếc áo choàng dày từ phía sau đột ngột khoác lên người hắn, theo sau là một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc truyền tới.
Ngoài đầu nhìn sang, chẳng hiểu từ lúc nào Quách Ngọc Như đã đứng ở đó, nàng nở một nụ cười hiền, khẽ nói:
- Có tâm sự sao?!
Cô cô suối tóc buông xoã, khuôn dung như ngọc tạc, đôi mắt đen hữu thần như thể có thể thấy rõ được tâm can người khác, trong đêm tối mập mờ, nụ cười nàng đẹp như là của giai nhân từ trong tranh bước ra, ôn nhu hiền dịu như làn thu thủy, khiến người ta thoáng chốc có cảm giác thật an bình.
Đỗ Anh Vũ sau giây phút sững sỡ cũng nhoẻn cười đáp lại, hắn lắc lắc cái đầu nhỏ rồi lại tiếp tục im lặng nhìn trời.
Mùi hương nhàn nhạt từ người cô cô khiến hắn có chút mê muội, thế nhưng tâm trí lại giống như được gột rửa, tỉnh táo vô cùng.
Con ngươi mở rộng, nhìn chằm chằm lên bầu trời cao, sau một lúc lặng yên, Đỗ Anh Vũ đột hiên cất tiếng hỏi:
- Cô cô, nếu được thay đổi một việc trong quá khứ, cô cô người sẽ làm gì?
Quách Ngọc Như nghe thấy câu hỏi thì có chút bất ngờ, nàng ngẩn người ra, sau thì khẽ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nghe một câu hỏi vui đùa chút nào.
Một lát sau, nàng lắc đầu đáp
- Không thay đổi gì cả, ta không phải hiện tại đang rất tốt sao? Cớ sao lại phải đổi?
Đỗ Anh Vũ nghe xong cũng có chút sững người.
Đúng a!
Hắn hiện tại không phải rất tốt sao?
Tại sao vẫn có giữ khư khư cái chấp niệm phải thay đổi quá khứ để làm gì?
Có luật lệ nào nói người xuyên việt nhất định phải thay đổi lịch sử đâu?
Giống như trở nên thông suốt, không còn lưỡng lự gì nữa, Đỗ Anh Vũ đột ngột ngửa đầu lên trời cười to, vô tình gió thổi qua, lọt vào cổ họng khiến hắn ho sù sụ, hại Quách Ngọc Như bên cạnh phải vừa vỗ lưng, vừa cười mắng:
- Ngươi đó, thân thể hiện tại không tốt, lại còn giở chứng đêm hôm ra vườn hóng gió.
Đỗ Anh Vũ ngại ngùng gãi đầu, nghĩ tới chuyện này hắn lại thấy buồn bực.
Ngày đó gặp lại sư phụ, câu đầu tiên người nói với hắn chính là “tiểu tử thối, ngươi làm cái quái gì vậy?”
Sau là một hồi trách hắn ngu xuẩn, dàn dùng độc công để đả thông kinh mạch.
Trong mắt một kẻ hành y như Dương Không Lộ thì đây chính là hành động ngu xuẩn tự hủy căn cơ, độc tính có thể ẩn tại kinh mạch mà thành ẩn tật, may mắn lúc đó còn kịp, Đỗ Anh Vũ được sư phụ cứu trị một phen, ném cho bài thuốc dưỡng thể rồi nghiêm cấm hắn không được tu luyện trong ít nhất nửa năm.
Haizz!
Con mẹ nó, Vi Oánh Phi, nữ nhân ngực to ngu xuẩn này thiếu chút nữa hại chết bổn công tử.
Đối với chuyện này Đỗ Anh Vũ hắn là thật vô tội.
Cái bụng ọt ọt kêu lên, hắn manh manh nhìn về phía Quách Ngọc Như, lộ ra vẻ đáng thương nói:
- Cô cô, ta đói bụng!
Quách Ngọc Như vừa buồn bực lại vừa buồn cười, giơ nên nắm đấm nhỏ kí vào đầu hắn một cái, trách mắng nói:
- Ngươi đến khi nào mới chịu lớn đây hả?
Đỗ Anh Vũ ôm đầu, chớp chớp đôi mắt, cười ngây thơ nói:
- Có cô cô tại, ta không cần phải trưởng thành!
Nữ nhân lắc đầu cười bất lực, lập tức đá hắn trở lại thư phòng, bản thân thì tự tay xuống bếp chuẩn bị một chút cháo sen mang lên.
Một người ăn, một người nhìn, thi thoảng lại truyền ra tiếng nữ nhân cười mắng, tiếng non nớt nịnh bợ, tiếng líu díu vui vẻ trộn lẫn, pha tạp vào nhau.
Đêm khuya trời tương đối lạnh.
Thế nhưng thư phòng ấm nồng, sáng đèn đến tận sáng hôm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.