Chương 318: Đỗ Anh Hào chọn phe?
Ninh Lang
16/06/2022
- Hạ nhân ti tiện, còn không buông tay?
Ngô Thanh Trà thấy bản thân thất thủ cũng không xờn lòng, ánh mắt như lửa đỏ, liếc qua họ Kiều một cái, giọng ngoa ngoắt quát lên:
- Hạ nhân?! Con mẹ nó, đừng tưởng lão Kiều ta là không đánh đàn bà con nít! - Kiều Liễu Thanh máu nóng dồn lên đầu, lập tức quát tháo ngược lại.
Lý Dương Côn lúc này cũng đã trở lại bình tĩnh, nhìn Ngô Thành Trà ánh mắt phẫn nộ, khẽ gầm:
- Nữ nhân xấu xí, vậy mà dám ám toán tiểu gia...
Thế nhưng khi lời ngoan thoại hắn còn chưa kịp nói xong thì lại thấy một vệt ánh bạc từ chỗ nàng quét tới, lướt ngang tầm mắt khiến coi con ngươi hắn co rút lại.
Lần này Lý Dương Côn là đã sớm có chuẩn bị, cả người ngửa ra phía sau làm một cái thiết bản kiều nhẹ nhàng né tránh đi.
Lần nữa vồ hụt nhưng dường như thế công của nàng không có dừng lại mà trực tiếp chuyển hướng sang bên cạnh, vung vẩy roi sắt nện lên vùng thái dương của Kiều Liễu Thanh.
Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công!
Họ Kiều nhìn thấy liền cả kinh, hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng vung tay lên đón lấy thanh trường tiên còn lại đang phóng tới, tay trần cùng ngân tiên lại một lần nữa thân mật va chạm, mu bàn tay bỏng rát khiến hắn đau đến đỏ cả con mắt.
Sau năm lần bảy lượt bị Kiều Liễu Thanh cản trở, Ngô Thanh Trà trong lòng căm tức đã lâu, thế công chuyển hướng nhắm trực diện vào họ Kiều, nhận thấy đôi song tiên của mình hiện đều bị người bắt lấy, dưới bàn tay như kìm sắt của đối phương nàng rút ra không được, lập tức Thanh Trà mượn thế bật người, xoay vòng trên không giọng chim Yến bay lượn, rồi đột ngột vung chân ngọc, song phi thẳng một cước nhắm cái yết hầu đối phương.
Giày hoa có cơ quan, khi vung mạnh khiến mũi dao ẩn giấu bên trong mũi giày nhô ra ngoài.
Nhìn thấy mũi đao nhanh như chớp phóng thẳng về chỗ mình, Kiều Liễu Thanh giật mình, theo bản năng lập tức giật lùi ra phía sau, đồng thời cũng buông bỏ đôi trường tiên đi ra.
“Nữ oa này xuất thủ thật độc ác!” Kiều Liễu Thanh lần thứ hai phải nhắc lại câu này.
Tất cả chiêu số của nàng từ đầu đến cuối đều là sát chiêu, sơ xảy một chút liền có thể mất mạng như chơi, nhìn Ngô Thanh Trà từ đầu đến chân đều là phong thái của tiểu thư trâm anh thế phiệt, nhưng con hàng này khi đã ra tay lại tựa như một tên thích khách vậy.
Ngô Thanh Trà giống như vẫn động viên thể dục, tạo dáng xoay hai vòng trên không như khiêu vũ rồi nhẹ nhàng tiếp đất, dáng người nàng thằng tắp, một chân gắn hơi có lên, hai tay cầm hai thành trường tiên, tư thế có phần giống kim kê độc lập thế nhưng hình thể nàng lại thanh thoát hơn rất nhiều.
- Không sao chứ? - Lý Dương Côn cũng lùi lại, cách nữ nhân điên này xa một chút.
Lão Kiều sờ lấy cái cổ, thấy không bị người cắt liền gật đầu tỏ ý bình an, sau thì thấp giọng nói:
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc làm chuyện thương thiên hại lý gì để khiến nàng ta truy sát gắt gao đến vậy?
- Ta nào có biết! - Lý Dương Côn tức điên, thiếu điều hét lên.
Ngô Thanh Trà lúc nhỏ hắn đã từng thấy qua thế nhưng cả hai đều không tiếp xúc, lần này là lần thứ hai cả hai gặp gỡ, Tam hoàng tử là không biết tại sao nữ nhân này đối với bản thân lại như phát bệnh, thề không giết không thôi như vậy.
Đương lúc hai phe ba người lâm vào trạng thái giằng co, không ai chủ động xuất thủ thì từ phía rừng cây bỗng nhiên phát ra tiếng xột xoạt, rồi sau đó một đám Ngô phủ gia binh vác theo cung tiễn thình lình xuất hiện.
Hỏng!
Là viện binh của địch.
Kiều Liễu Thanh con ngươi căng tràn, nhìn Ngô gia binh hơn chục người xuất hiện thì bắt đầu tính đến nước rút lui.
— QUẢNG CÁO —
Đám binh mã mới tới thì hướng về chỗ Ngô Thanh Trà đang đứng mà phóng tới, hai tên cầm đầu chính là hai kẻ dẫn đường cho Đỗ Anh Vũ hôm trước, bọn hắn cẩn trọng chắp tay nói:
- Tiểu thư, chúng ta đã tới! Tặc nhân ở đâu?
Ngô Thanh Trà khuôn mặt kiêu ngạo như khổng tước, liếc cũng không liếc bọn hắn lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói:
- Chính là hai kẻ phía trước.
Nhìn đám người kia lăm lăm cung tiễn, Kiều Liễu Thanh cùng Lý Dương Côn không phải kẻ ngu, tất nhiên sẽ không tự thân xông tới gánh lấy sát thương, Lý Dương Côn giọng có mấy phần hoà hoãn, lập tức hướng về hoàng y nữ nhân trước mắt lên tiếng:
- Tiện... khụ khụ, tiểu cô nương, chúng ta không thù không oán, sao ngươi lại vô cớ nhắm vào ta như vậy?
- Không thù không oán sao? - Ngô Thanh Trà nghiến răng, ánh mắt lăm lăm như dao cạo.
Nhớ lại bản thân mơ mơ hồ hồ cùng đối phương ngủ qua một đêm, việc này nghĩ lại khiến nàng sởn hết cả gai ốc.
Chuyện này nếu để truyền ra ngoài thì danh dự của nàng, của Ngô gia liền sẽ mất sạch, hơn thế nữa tên đó đã biết thứ không nên biết...
Ngô Thanh Trà vì mặt mũi, vì an toàn, vẫn cảm thấy tiên hạ thủ vi cường mới là tốt nhất.
...
Trong khi Ngô Thanh Trà cùng hai tên kia náo loạn một hồi thì phía hậu sơn, đám đông những người khác cũng đang bủa vây đi tìm tung tích của Đỗ Anh Vũ.
Bọn hắn kì thật 7 thành là đến góp vui, tăng quân số.
Chỉ là chỉ điểm thôi, cũng không phải trực tiếp nhảy ra gánh lấy cừu hận nên cả đám người trẻ tuổi đều không có gánh nặng trong lòng.
Cái này còn phải nói rằng quả đúng như Lê Nghi Phượng đã nói, Đỗ Anh Vũ nhân duyên tế hội không được tốt lắm a.
- Hầu Gia không giống như đi săn, ngài cũng là muốn vào hậu Sơn xem cuộc vui sao? - Ngô Ứng Long nhìn thấy Lý Dương Quang điệu bộ như đi vãn cảnh liền xa xa chắp tay cất tiếng chào hỏi.
Lý Dương Quang quay sang nhìn lại chỗ họ Ngô, cười gật gù nói:
- Không sai, nếu Ngô đại thiếu cũng có ý này chi bằng cùng đồng hành mà đi...
- Được vậy thì còn gì bằng!
Hai đoàn người nhập lại thành một, đám hạ nhân tiền hô hậu ủng biến thành một đoàn tàu di chuyển, được một đoạn, Ngô Ứng Long híp mắt cười, quay sang hỏi:
- Hầu Gia, theo ngài đoán liệu giữa hai người bọn họ, ai thắng ai thua?
Họ Ngô hàm ý rất rõ ràng, Tiểu Hầu gia hắn tự nhiên hiểu, nghĩ nghĩ một chút liền khẽ lắc đầu, rồi cười mỉm đáp:
- Chuyện này e rằng không chỉ đơn giản như vậy?
Dù sao hai người bọn hắn tương ứng với hai phe phái trong triều, nếu không cẩn thận thì cuộc tranh chấp trẻ con này hoàn toàn có thể thăng cấp thành một cuộc tranh đấu chính trị quy mô lớn, vậy nên vấn đề này Lý Dương Quang là không muốn luận thắng thua ở đây.
— QUẢNG CÁO —
“Tên này... hẳn là biết điều gì đó!” Ngô Ứng Long nheo mắt nghĩ thầm, nhìn Lý Dương Quang bộ dạng úp úp mở mở nói mà như không nói, hoàn toàn không muốn chia sẻ, hắn cũng chẳng gặng hỏi, liền đổi chủ để, làm bộ như nhớ ra điều gì đó, quay sang nói tiếp:
- Hầu gia, ta có chuyện này tương đối khó làm, mong Hầu gia trợ giúp một phen...
- Ồ! có chuyện gì mời Ngô công tử cứ nói, nếu bổn Hầu có thể giúp thì tuyệt không từ nan...
Nghe thấy Lý Dương Quang khách khí, Ngô Ứng Long cũng không có làm kiêu, lập tức tự thuật lại việc nhị đệ Ngô Luân cùng người va chạm, hiện tại bị kẻ gian bắt cóc...
Đứng tại một bên nghe lỏm là Lý Dương Minh, hắn điểm tồn tại tương đối thấp, đi cạnh bên mà chẳng một ai chú ý hết cả. Đương lúc hắn không hiểu tại sao Ngô Ứng Long lại kể chuyện này thì họ Ngô bất ngờ nói:
- Tại hạ... muốn tìm tung tích nhị đệ nhưng năng lực có hạn, không biết Hầu Gia... ngài có thể giúp đỡ một hai không?
Vừa nói, Ngô Ứng Long vừa híp mắt đánh giá thái độ cũng như phản ứng của Lý Dương Quang.
Tiểu hầu Gia không vội đáp, ánh mắt có mấy phần kì quặc nhìn Ngô Ứng Long, họ Ngô không tránh không né, thong dong nhìn lại, hai người đối mắt, nửa ngày sau Lý Dương Quang mới mở miệng hồi đáp:
- Ta chỉ là một quá khí Hầu Gia, thực quyền không có, việc Ngô gia nhị thiếu bị kẻ hãm hãi ta cũng rất đau lòng, thế nhưng xin thứ lỗi ta lực bất tòng tâm.
- Không sao cả, không sao cả! Ha ha - Ngô Ứng Long liên tục khách khí xua tay nói, tiếu dung từ đầu đến cuối đều không có đối.
Hai người giống như ăn ý không nhắc tới chuyện này, một mực đồng hành tiến về sâu trong núi, một đường nói nói cười cười, chỉ có trời mới biết bên bọn hắn là đang nghĩ gì.
...
Cách đó không xa, Tiểu công chúa Lý An Bình ngồi ngoài chỗ đóng trại lúc hay tin lòng cũng nóng như lửa đốt, muốn chạy vào trong rừng để báo tin thì bị tên Hồng y thái giám chết bằm ngăn lại, nói trong rừng nhiều thú dữ nguy hiểm, không có nàng xuất hành.
Nàng thân thể nhỏ yếu có chút bất lực, một mặt phẫn nộ nhìn cái tên thái giám phía sau thế nhưng không để lại được chút sát thương nào lên gã.
“Thanh Trà hiện tại cũng không biết chạy đâu mất rồi?!” Lý An Bình lúc này có chút quýnh, cô em họ lúc cần thiết lại không thấy đâu mất.
Bỗng nhiên từ xa nhìn thấy một thân ảnh áo trắng có phần quen thuộc đi tới, nàng liền mừng giống như tóm lấy được nhành cỏ cứu mạng, bất chấp hình tượng hấp tấp vẫy gọi:
- Đỗ Anh Hào, ngươi tới đây...
Đỗ Anh Hào cũng Đào Thuấn tại buổi tiệc săn là khoan thai tới muộn, chính là đến cùng thời điểm với đám hoàn khố được Đỗ Anh Vũ thả ra ban sáng.
Hai người khi bước vào Ngô phủ liền tách ra, đến gần trưa mới lộ diện chỗ bãi săn phía sau núi này.
Đỗ Anh Hào bị công chúa triệu gọi liền lấy làm lạ, nghĩ nghĩ một chút liền đều bước tiến tới, thằng cha này giống như luôn cố hết sức gìn giữ cái hình tượng tao nhã của mình mọi lúc mọi nơi vậy.
Mẹ kiếp, trông hắn chậm rãi đi catwalk làm đang sốt ruột Lý An Bình thiếu điều tức điên, nhìn bạch y phóng khoáng Đỗ Anh Hào một mặt tươi cười, nàng cũng phải cố nặn ra một nụ cười khó coi:
- Công tử Hào thảnh thơi quá ha?
Đỗ Anh Hào híp mắt cười, chắp tay ôn tồn đáp:
- Cảm tả công chúa hỏi thăm, lên núi ngắm cảnh, lòng ta liền thư thái, không hiểu công chúa ngài gọi ta đến đây là có chuyện gì?
— QUẢNG CÁO —
Biết lúc này không tiện nói dài, Lý An Bình cố gắng tóm gọn lại câu chuyện, khi nhắc đến việc Đại hoàng tử buông lời muốn đối phó Đỗ Anh Vũ thì nàng liền càng thêm sốt xắng, chốt lại vấn đề chính là muốn Đỗ Anh Hào đi tìm tên kia, nói hắn tạm thời tránh đi hoặc chạy tới chỗ nàng, có nàng ở đây hẳn Lý Dương Quân sẽ không dám làm gì hắn.
Ngỡ tưởng nghe xong thì Đỗ Anh Hào hẳn phải giống như nàng sốt vó hết cả lên, nào ngờ tên này vẫn mị mị cười ngu, phe phẩy cái quát giấy, hồn nhiên đứng đó, không đáp, không làm gì cả.
Chờ một hồi lâu, ngay khi kiên nhẫn của Lý An Bình đạt giới hạn thì Đỗ Anh Hào mới nói:
- Công chúa chớ lo, A Vũ hắn không có vấn đề gì.
Một câu an ủi vô thưởng vô phạt tự nhiên không giúp Lý An Bình tâm trạng tốt lên. Nếu đối thủ chỉ là một gã công tử nhà giàu bình thường nào đó thì nàng hoàn toàn tin tưởng Đỗ tiểu tử hắn có thể dễ dàng đối phó.
Thế nhưng nếu đối thủ lại là một hoàng tử thì đó lại là một câu chuyện khác, dù sao thiên hạ gia tộc hoàng tộc là lớn nhất, dù Đỗ Anh Vũ thân thế có mạnh đến đâu thì cũng khó thể sánh bằng hoàng thân cốt thích được.
Đương lúc nàng muốn thúc dục hắn đừng có rề rà, nhanh chóng hành động đi thì một tiếng nói vọng tới khiến nàng giật nẩy mình:
- Đỗ Anh Hào, ngươi ở đâu? Ta tìm ngươi nãy giờ!
Đại hoàng tử Lý Dương Quân cùng đám chân chó của mình rảo bước tiến tới, liếc nhìn một mặt kinh hãi Lý An Bình thì khẽ gật đầu xem như chào hỏi, giữa hai người dù là hoàng tử cùng công chúa thế nhưng xưa nay không có giao tình, mối quan hệ lạnh nhạt chẳng khác gì người dưng nước lạ.
Khác với lúc nói chuyện với Lý An Bình, Đỗ Anh Hào vừa nhìn thấy Lý Dương Quân liền một mặt hồ hởi, tựa như liếm chó vội vã chạy tới, cẩn trọng mà nói:
- Tiểu nhân cũng chờ đợi hoàng tử nãy giờ...
Lý Dương Quân đối với tên này khẽ gật đầu, đôi con ngươi ngập tràn phẫn nộ lướt qua những người ở đây một vòng, không thấy có ai đáng chú ý cả thì hắn mới rời tầm nhìn lại chỗ Đỗ Anh Hào đang chắp tay cung kính, hời hợp nói:
- Theo ta đi.
- Vâng, thưa hoàng tử! - Đỗ Anh Hào vội đáp.
Nhìn thế anh họ của Đỗ Anh Vũ cụp đuôi chạy theo Lý Dương Quân, nhẫn nhịn nãy giờ khiến Lý An Bình giống như chịu không nổi nữa, đối với Đỗ Anh Hào nàng lên tiền quở trách:
- Đỗ Anh Hào, người là phản bội A Vũ là sao?
Nghe vậy Đỗ công tử thoáng chốc biểu lộ vẻ ngạc nhiên, sau thì bật ra nụ cười khổ, nhìn vẻ mặt ngây thơ đang giận dỗi của tiểu công chúa, hắn thấp giọng, chậm rãi nói ra:
- Công chúa, ngài hiểu lầm, ta xưa nay chưa từng tuyên thệ trung thành với hắn, lấy gì để nói ta phản bội?
- Ngươi...
- Công chúa, xin thứ lỗi, ta là phải đi rồi!
Đỗ Anh Hào cúi đầu bái chào, sau thì theo Đại hoàng tử đùng đùng bỏ đi.
Lúc này Lý An Bình càng lúc càng nóng ruột, mành cỏ cứu mạng cũng đã dứt, giờ phút tiểu công chúa đang rất bối rối, liên tục tự hỏi rằng phải làm thế nào bây giờ?
Ngô Thanh Trà thấy bản thân thất thủ cũng không xờn lòng, ánh mắt như lửa đỏ, liếc qua họ Kiều một cái, giọng ngoa ngoắt quát lên:
- Hạ nhân?! Con mẹ nó, đừng tưởng lão Kiều ta là không đánh đàn bà con nít! - Kiều Liễu Thanh máu nóng dồn lên đầu, lập tức quát tháo ngược lại.
Lý Dương Côn lúc này cũng đã trở lại bình tĩnh, nhìn Ngô Thành Trà ánh mắt phẫn nộ, khẽ gầm:
- Nữ nhân xấu xí, vậy mà dám ám toán tiểu gia...
Thế nhưng khi lời ngoan thoại hắn còn chưa kịp nói xong thì lại thấy một vệt ánh bạc từ chỗ nàng quét tới, lướt ngang tầm mắt khiến coi con ngươi hắn co rút lại.
Lần này Lý Dương Côn là đã sớm có chuẩn bị, cả người ngửa ra phía sau làm một cái thiết bản kiều nhẹ nhàng né tránh đi.
Lần nữa vồ hụt nhưng dường như thế công của nàng không có dừng lại mà trực tiếp chuyển hướng sang bên cạnh, vung vẩy roi sắt nện lên vùng thái dương của Kiều Liễu Thanh.
Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công!
Họ Kiều nhìn thấy liền cả kinh, hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng vung tay lên đón lấy thanh trường tiên còn lại đang phóng tới, tay trần cùng ngân tiên lại một lần nữa thân mật va chạm, mu bàn tay bỏng rát khiến hắn đau đến đỏ cả con mắt.
Sau năm lần bảy lượt bị Kiều Liễu Thanh cản trở, Ngô Thanh Trà trong lòng căm tức đã lâu, thế công chuyển hướng nhắm trực diện vào họ Kiều, nhận thấy đôi song tiên của mình hiện đều bị người bắt lấy, dưới bàn tay như kìm sắt của đối phương nàng rút ra không được, lập tức Thanh Trà mượn thế bật người, xoay vòng trên không giọng chim Yến bay lượn, rồi đột ngột vung chân ngọc, song phi thẳng một cước nhắm cái yết hầu đối phương.
Giày hoa có cơ quan, khi vung mạnh khiến mũi dao ẩn giấu bên trong mũi giày nhô ra ngoài.
Nhìn thấy mũi đao nhanh như chớp phóng thẳng về chỗ mình, Kiều Liễu Thanh giật mình, theo bản năng lập tức giật lùi ra phía sau, đồng thời cũng buông bỏ đôi trường tiên đi ra.
“Nữ oa này xuất thủ thật độc ác!” Kiều Liễu Thanh lần thứ hai phải nhắc lại câu này.
Tất cả chiêu số của nàng từ đầu đến cuối đều là sát chiêu, sơ xảy một chút liền có thể mất mạng như chơi, nhìn Ngô Thanh Trà từ đầu đến chân đều là phong thái của tiểu thư trâm anh thế phiệt, nhưng con hàng này khi đã ra tay lại tựa như một tên thích khách vậy.
Ngô Thanh Trà giống như vẫn động viên thể dục, tạo dáng xoay hai vòng trên không như khiêu vũ rồi nhẹ nhàng tiếp đất, dáng người nàng thằng tắp, một chân gắn hơi có lên, hai tay cầm hai thành trường tiên, tư thế có phần giống kim kê độc lập thế nhưng hình thể nàng lại thanh thoát hơn rất nhiều.
- Không sao chứ? - Lý Dương Côn cũng lùi lại, cách nữ nhân điên này xa một chút.
Lão Kiều sờ lấy cái cổ, thấy không bị người cắt liền gật đầu tỏ ý bình an, sau thì thấp giọng nói:
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc làm chuyện thương thiên hại lý gì để khiến nàng ta truy sát gắt gao đến vậy?
- Ta nào có biết! - Lý Dương Côn tức điên, thiếu điều hét lên.
Ngô Thanh Trà lúc nhỏ hắn đã từng thấy qua thế nhưng cả hai đều không tiếp xúc, lần này là lần thứ hai cả hai gặp gỡ, Tam hoàng tử là không biết tại sao nữ nhân này đối với bản thân lại như phát bệnh, thề không giết không thôi như vậy.
Đương lúc hai phe ba người lâm vào trạng thái giằng co, không ai chủ động xuất thủ thì từ phía rừng cây bỗng nhiên phát ra tiếng xột xoạt, rồi sau đó một đám Ngô phủ gia binh vác theo cung tiễn thình lình xuất hiện.
Hỏng!
Là viện binh của địch.
Kiều Liễu Thanh con ngươi căng tràn, nhìn Ngô gia binh hơn chục người xuất hiện thì bắt đầu tính đến nước rút lui.
— QUẢNG CÁO —
Đám binh mã mới tới thì hướng về chỗ Ngô Thanh Trà đang đứng mà phóng tới, hai tên cầm đầu chính là hai kẻ dẫn đường cho Đỗ Anh Vũ hôm trước, bọn hắn cẩn trọng chắp tay nói:
- Tiểu thư, chúng ta đã tới! Tặc nhân ở đâu?
Ngô Thanh Trà khuôn mặt kiêu ngạo như khổng tước, liếc cũng không liếc bọn hắn lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói:
- Chính là hai kẻ phía trước.
Nhìn đám người kia lăm lăm cung tiễn, Kiều Liễu Thanh cùng Lý Dương Côn không phải kẻ ngu, tất nhiên sẽ không tự thân xông tới gánh lấy sát thương, Lý Dương Côn giọng có mấy phần hoà hoãn, lập tức hướng về hoàng y nữ nhân trước mắt lên tiếng:
- Tiện... khụ khụ, tiểu cô nương, chúng ta không thù không oán, sao ngươi lại vô cớ nhắm vào ta như vậy?
- Không thù không oán sao? - Ngô Thanh Trà nghiến răng, ánh mắt lăm lăm như dao cạo.
Nhớ lại bản thân mơ mơ hồ hồ cùng đối phương ngủ qua một đêm, việc này nghĩ lại khiến nàng sởn hết cả gai ốc.
Chuyện này nếu để truyền ra ngoài thì danh dự của nàng, của Ngô gia liền sẽ mất sạch, hơn thế nữa tên đó đã biết thứ không nên biết...
Ngô Thanh Trà vì mặt mũi, vì an toàn, vẫn cảm thấy tiên hạ thủ vi cường mới là tốt nhất.
...
Trong khi Ngô Thanh Trà cùng hai tên kia náo loạn một hồi thì phía hậu sơn, đám đông những người khác cũng đang bủa vây đi tìm tung tích của Đỗ Anh Vũ.
Bọn hắn kì thật 7 thành là đến góp vui, tăng quân số.
Chỉ là chỉ điểm thôi, cũng không phải trực tiếp nhảy ra gánh lấy cừu hận nên cả đám người trẻ tuổi đều không có gánh nặng trong lòng.
Cái này còn phải nói rằng quả đúng như Lê Nghi Phượng đã nói, Đỗ Anh Vũ nhân duyên tế hội không được tốt lắm a.
- Hầu Gia không giống như đi săn, ngài cũng là muốn vào hậu Sơn xem cuộc vui sao? - Ngô Ứng Long nhìn thấy Lý Dương Quang điệu bộ như đi vãn cảnh liền xa xa chắp tay cất tiếng chào hỏi.
Lý Dương Quang quay sang nhìn lại chỗ họ Ngô, cười gật gù nói:
- Không sai, nếu Ngô đại thiếu cũng có ý này chi bằng cùng đồng hành mà đi...
- Được vậy thì còn gì bằng!
Hai đoàn người nhập lại thành một, đám hạ nhân tiền hô hậu ủng biến thành một đoàn tàu di chuyển, được một đoạn, Ngô Ứng Long híp mắt cười, quay sang hỏi:
- Hầu Gia, theo ngài đoán liệu giữa hai người bọn họ, ai thắng ai thua?
Họ Ngô hàm ý rất rõ ràng, Tiểu Hầu gia hắn tự nhiên hiểu, nghĩ nghĩ một chút liền khẽ lắc đầu, rồi cười mỉm đáp:
- Chuyện này e rằng không chỉ đơn giản như vậy?
Dù sao hai người bọn hắn tương ứng với hai phe phái trong triều, nếu không cẩn thận thì cuộc tranh chấp trẻ con này hoàn toàn có thể thăng cấp thành một cuộc tranh đấu chính trị quy mô lớn, vậy nên vấn đề này Lý Dương Quang là không muốn luận thắng thua ở đây.
— QUẢNG CÁO —
“Tên này... hẳn là biết điều gì đó!” Ngô Ứng Long nheo mắt nghĩ thầm, nhìn Lý Dương Quang bộ dạng úp úp mở mở nói mà như không nói, hoàn toàn không muốn chia sẻ, hắn cũng chẳng gặng hỏi, liền đổi chủ để, làm bộ như nhớ ra điều gì đó, quay sang nói tiếp:
- Hầu gia, ta có chuyện này tương đối khó làm, mong Hầu gia trợ giúp một phen...
- Ồ! có chuyện gì mời Ngô công tử cứ nói, nếu bổn Hầu có thể giúp thì tuyệt không từ nan...
Nghe thấy Lý Dương Quang khách khí, Ngô Ứng Long cũng không có làm kiêu, lập tức tự thuật lại việc nhị đệ Ngô Luân cùng người va chạm, hiện tại bị kẻ gian bắt cóc...
Đứng tại một bên nghe lỏm là Lý Dương Minh, hắn điểm tồn tại tương đối thấp, đi cạnh bên mà chẳng một ai chú ý hết cả. Đương lúc hắn không hiểu tại sao Ngô Ứng Long lại kể chuyện này thì họ Ngô bất ngờ nói:
- Tại hạ... muốn tìm tung tích nhị đệ nhưng năng lực có hạn, không biết Hầu Gia... ngài có thể giúp đỡ một hai không?
Vừa nói, Ngô Ứng Long vừa híp mắt đánh giá thái độ cũng như phản ứng của Lý Dương Quang.
Tiểu hầu Gia không vội đáp, ánh mắt có mấy phần kì quặc nhìn Ngô Ứng Long, họ Ngô không tránh không né, thong dong nhìn lại, hai người đối mắt, nửa ngày sau Lý Dương Quang mới mở miệng hồi đáp:
- Ta chỉ là một quá khí Hầu Gia, thực quyền không có, việc Ngô gia nhị thiếu bị kẻ hãm hãi ta cũng rất đau lòng, thế nhưng xin thứ lỗi ta lực bất tòng tâm.
- Không sao cả, không sao cả! Ha ha - Ngô Ứng Long liên tục khách khí xua tay nói, tiếu dung từ đầu đến cuối đều không có đối.
Hai người giống như ăn ý không nhắc tới chuyện này, một mực đồng hành tiến về sâu trong núi, một đường nói nói cười cười, chỉ có trời mới biết bên bọn hắn là đang nghĩ gì.
...
Cách đó không xa, Tiểu công chúa Lý An Bình ngồi ngoài chỗ đóng trại lúc hay tin lòng cũng nóng như lửa đốt, muốn chạy vào trong rừng để báo tin thì bị tên Hồng y thái giám chết bằm ngăn lại, nói trong rừng nhiều thú dữ nguy hiểm, không có nàng xuất hành.
Nàng thân thể nhỏ yếu có chút bất lực, một mặt phẫn nộ nhìn cái tên thái giám phía sau thế nhưng không để lại được chút sát thương nào lên gã.
“Thanh Trà hiện tại cũng không biết chạy đâu mất rồi?!” Lý An Bình lúc này có chút quýnh, cô em họ lúc cần thiết lại không thấy đâu mất.
Bỗng nhiên từ xa nhìn thấy một thân ảnh áo trắng có phần quen thuộc đi tới, nàng liền mừng giống như tóm lấy được nhành cỏ cứu mạng, bất chấp hình tượng hấp tấp vẫy gọi:
- Đỗ Anh Hào, ngươi tới đây...
Đỗ Anh Hào cũng Đào Thuấn tại buổi tiệc săn là khoan thai tới muộn, chính là đến cùng thời điểm với đám hoàn khố được Đỗ Anh Vũ thả ra ban sáng.
Hai người khi bước vào Ngô phủ liền tách ra, đến gần trưa mới lộ diện chỗ bãi săn phía sau núi này.
Đỗ Anh Hào bị công chúa triệu gọi liền lấy làm lạ, nghĩ nghĩ một chút liền đều bước tiến tới, thằng cha này giống như luôn cố hết sức gìn giữ cái hình tượng tao nhã của mình mọi lúc mọi nơi vậy.
Mẹ kiếp, trông hắn chậm rãi đi catwalk làm đang sốt ruột Lý An Bình thiếu điều tức điên, nhìn bạch y phóng khoáng Đỗ Anh Hào một mặt tươi cười, nàng cũng phải cố nặn ra một nụ cười khó coi:
- Công tử Hào thảnh thơi quá ha?
Đỗ Anh Hào híp mắt cười, chắp tay ôn tồn đáp:
- Cảm tả công chúa hỏi thăm, lên núi ngắm cảnh, lòng ta liền thư thái, không hiểu công chúa ngài gọi ta đến đây là có chuyện gì?
— QUẢNG CÁO —
Biết lúc này không tiện nói dài, Lý An Bình cố gắng tóm gọn lại câu chuyện, khi nhắc đến việc Đại hoàng tử buông lời muốn đối phó Đỗ Anh Vũ thì nàng liền càng thêm sốt xắng, chốt lại vấn đề chính là muốn Đỗ Anh Hào đi tìm tên kia, nói hắn tạm thời tránh đi hoặc chạy tới chỗ nàng, có nàng ở đây hẳn Lý Dương Quân sẽ không dám làm gì hắn.
Ngỡ tưởng nghe xong thì Đỗ Anh Hào hẳn phải giống như nàng sốt vó hết cả lên, nào ngờ tên này vẫn mị mị cười ngu, phe phẩy cái quát giấy, hồn nhiên đứng đó, không đáp, không làm gì cả.
Chờ một hồi lâu, ngay khi kiên nhẫn của Lý An Bình đạt giới hạn thì Đỗ Anh Hào mới nói:
- Công chúa chớ lo, A Vũ hắn không có vấn đề gì.
Một câu an ủi vô thưởng vô phạt tự nhiên không giúp Lý An Bình tâm trạng tốt lên. Nếu đối thủ chỉ là một gã công tử nhà giàu bình thường nào đó thì nàng hoàn toàn tin tưởng Đỗ tiểu tử hắn có thể dễ dàng đối phó.
Thế nhưng nếu đối thủ lại là một hoàng tử thì đó lại là một câu chuyện khác, dù sao thiên hạ gia tộc hoàng tộc là lớn nhất, dù Đỗ Anh Vũ thân thế có mạnh đến đâu thì cũng khó thể sánh bằng hoàng thân cốt thích được.
Đương lúc nàng muốn thúc dục hắn đừng có rề rà, nhanh chóng hành động đi thì một tiếng nói vọng tới khiến nàng giật nẩy mình:
- Đỗ Anh Hào, ngươi ở đâu? Ta tìm ngươi nãy giờ!
Đại hoàng tử Lý Dương Quân cùng đám chân chó của mình rảo bước tiến tới, liếc nhìn một mặt kinh hãi Lý An Bình thì khẽ gật đầu xem như chào hỏi, giữa hai người dù là hoàng tử cùng công chúa thế nhưng xưa nay không có giao tình, mối quan hệ lạnh nhạt chẳng khác gì người dưng nước lạ.
Khác với lúc nói chuyện với Lý An Bình, Đỗ Anh Hào vừa nhìn thấy Lý Dương Quân liền một mặt hồ hởi, tựa như liếm chó vội vã chạy tới, cẩn trọng mà nói:
- Tiểu nhân cũng chờ đợi hoàng tử nãy giờ...
Lý Dương Quân đối với tên này khẽ gật đầu, đôi con ngươi ngập tràn phẫn nộ lướt qua những người ở đây một vòng, không thấy có ai đáng chú ý cả thì hắn mới rời tầm nhìn lại chỗ Đỗ Anh Hào đang chắp tay cung kính, hời hợp nói:
- Theo ta đi.
- Vâng, thưa hoàng tử! - Đỗ Anh Hào vội đáp.
Nhìn thế anh họ của Đỗ Anh Vũ cụp đuôi chạy theo Lý Dương Quân, nhẫn nhịn nãy giờ khiến Lý An Bình giống như chịu không nổi nữa, đối với Đỗ Anh Hào nàng lên tiền quở trách:
- Đỗ Anh Hào, người là phản bội A Vũ là sao?
Nghe vậy Đỗ công tử thoáng chốc biểu lộ vẻ ngạc nhiên, sau thì bật ra nụ cười khổ, nhìn vẻ mặt ngây thơ đang giận dỗi của tiểu công chúa, hắn thấp giọng, chậm rãi nói ra:
- Công chúa, ngài hiểu lầm, ta xưa nay chưa từng tuyên thệ trung thành với hắn, lấy gì để nói ta phản bội?
- Ngươi...
- Công chúa, xin thứ lỗi, ta là phải đi rồi!
Đỗ Anh Hào cúi đầu bái chào, sau thì theo Đại hoàng tử đùng đùng bỏ đi.
Lúc này Lý An Bình càng lúc càng nóng ruột, mành cỏ cứu mạng cũng đã dứt, giờ phút tiểu công chúa đang rất bối rối, liên tục tự hỏi rằng phải làm thế nào bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.