Chương 397: Đông Xưởng Quân.
Ninh Lang
04/11/2022
Đại Việt thời kỳ này mặc dù cơ sở vật chất chủ yếu đến từ gỗ và đá
thế nhưng việc bảo vệ môi trường xem như đã thập phần hoàn mỹ.
Chí ít không có như hậu thế khắp nới chặt phá rừng cây xây các loại khu công nghiệp.
Rời khỏi quan đạo khoảng vài trăm bước về cơ bản chính là cỏ dại rậm rạp, may mắn dựa theo tiêu chuẩn về quan đạo của Đại Việt, đường lớn rộng ít nhất một trượng, hoàn toàn thoải mái phân chia thành hai làn cho hai chiều ngược xuôi, đất ở quan đạo cũng vô cùng bằng phẳng ít chỗ ẩn nấp, người dân đi lại không phải lo lắng chuyện đột nhiên có ai đó nhảy ra nói đường này do hắn mở...
Lão xa phu... không hiện kẻ này tại đã trở lại mới diện mạo chân thật, y trẻ tuổi tuân tiếu mang theo nụ cười bình dị, hai bên con ngươi hữu thần hắc bạch phân minh, khí chất bất phàm thế nhưng lại mang lại cho người ta cảm giác ôn hoà dễ chịu.
Quả thật sau hai năm mọi thứ đều đổi khác, Tứ Hoàng Tử Lý Dương Minh xưa đâu bằng nay...
Ngoài trời mưa vẫn đổ, chiếc xe ngựa từ An Sinh Thôn muốn đến Yên Hưng trước giờ giới nghiêm phải cố sức lao nhanh trong làn mưa, may mắn quan đạo ở Hải Đông nổi tiếng với con đường xám, cực kỳ bằng phẳng dễ đi thế nên việc lao băng băng là không khó.
Ngoài một tên xa phu lầm lỳ ít nói đang đánh xe bên ngoài, đồng hành cùng Lý Dương Minh lần này là một tiểu tử tầm 6-7 tuổi cũng ngồi bên trong xe.
Tiểu tử này có vẻ ngoài non nớt nhưng ánh mắt cương nghị vượt xa độ tuổi, nhìn qua chỉ là một thằng nhóc nông thôn bình thường thế nhưng ăn mặc lại rất gọn gàng sạch sẽ, từ đầu đến đuôi tác phong đều vô cùng chững chạc, mặc cho xe ngựa chao đảo thì thiếu niên này lưng vẫn dựng thẳng tắp, ngực ưỡn ra bên ngoài, ánh mắt không hề liếc ngang ngó dọc chút nào.
Đây tuyệt là một đứa trẻ được giáo dưỡng cực kỳ cẩn thận, không thua gì xuất thân thế tộc.
Lý Dương Minh vừa nhìn thấy thì lòng nửa tò mò nửa yêu thích, đối với thiếu niên kia hoà ái mỉm cười nói:
- Bé con, ngươi tên là gì?
Lúc này, đứa trẻ mới quay sang chỗ Lý Dương Minh, chắp tay cẩn trọng đáp:
- Tiểu tử Trần Lý... bái kiến công tử!
- Ồ! Ta thấy người trong thôn lén lút gọi ngươi là Trưởng thôn nhỏ, ha ha, cha ngươi là Trưởng thôn Thôn An Sinh sao?
Trần Lý nghe vậy thì khẽ lắc đầu, ngưng lại một chút rồi mới nhàn nhạt đáp:
- Bẩm công tử, không phải, trưởng thôn không phải là cha ta...
- Ồ! Vậy sao...
- Mà là mẹ ta!!!
- Hoá ra là.... ách!!!
Lý Dương Minh đột nhiên giống như bị nghẹn, trân trối nhìn tiểu Trần Lý, đứa nhỏ thì thản nhiên như không, hỏi ngược:
- Điều này gì lạ lắm sao?
- Không, không lạ, chỉ là cảm thấy mẹ ngươi cần quắc không thua đấng mày râu, trong lòng ta cảm thấy khâm phục mà thôi...
Trần Lý lúc này đột nhiên cười rộ lên, hơi híp mắt lại, thong thả nói:
- Tiểu tử nghe nói Công Tử muốn đến tìm Đông Xưởng Quân?
Lý Dương Minh nghe vậy liền có chút ngờ vực, khe khẽ gật đầu.
Trần Lý liền nói tiếp:
- Công tử, nếu ngài biết Đông Xương Quân là ai thì hẳn sẽ thấy chuyện mẹ ta làm trưởng thôn không có gì là lạ...
Lý Dương Minh cười cười, lập tức nói:
- Đúng vậy, thiếu chủ các ngươi tuổi nhỏ đã thống lĩnh một khu vực rộng lớn, vậy chuyện mẹ ngươi làm thôn trưởng cũng không phải là chuyện gì đáng bất ngờ...
- Công tử, Thiếu chủ là thiếu chủ, Đông Xưởng Quân là Đông Xưởng Quân, hai vị đó hoàn toàn khác nhau...
Đến lúc này, Lý Dương Minh mới thật sự ngớ người.
“Bọn hắn không phải là một sao?!” Họ Lý cau mày thầm nghĩ.
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, chiếc xe ngựa băng băng chạy, thành Yên Hưng trong màn mưa ẩn ẩn hiện ra trước mắt.
...
Yên Hưng thành xây kề bên Bạch Đằng giang, trước chỉ nằm gọn trong một vùng Sơn cốc nhỏ, hiện tại đã mở rộng bao trọn toàn bộ lưu vực nơi này, có điều đặc biệt là khu vực ngoại thành không có tường thành bao quanh, chỉ có nhỏ nhỏ một cái cổng chào bằng đá.
Càng tiến đến nội khu, đường lớn càng mở rộng, Lý Dương Minh liếc mắt nhìn hai bên đường ruộng đồng rộng rãi, bánh xe mương nước đâu đâu cũng có, thỉnh thoảng lại thấy một cái chòi đất lớn dựng thẳng giữa đồng, phía trên cái chòi bốn cánh quạt đón gió quay vòng vòng, quay sang hỏi Trần Lý thì mới biết đây là Cối Xay Gió, một phát minh của Đông Xưởng, vừa có tác dụng đón gió Đông bơm nước tươi tiêu, vừa giúp bà con xay lúa thóc mà không cần sức người hay sức của gia súc.
Càng nói chuyện, Lý Dương Minh càng cảm thấy mình trước kia giống như có hiểu lầm về Đông Xưởng.
Tại kinh thành, hắn luôn cho rằng Đông Xưởng của Đỗ Anh Vũ hoạt động giống như một tổ chức tình báo, nhưng có vẻ nó thật sự giống như một công xưởng sản xuất bình thường nhiều hơn.
Sự thật thì Lý Dương Minh cũng không phải hoàn toàn sai lầm, khác với Tây Xưởng đặt tại kinh thành, Đông Xưởng của Đỗ Anh Vũ phân ra làm hai khu riêng biệt, một trụ sở đặt tại Yên Hưng, một trụ sở đặt tại Vân Đồn.
Trụ sở đặt tại Yên Hưng gọi Bách Tạo Cục, trước do Cao gia thiếu chủ Cao Tùng làm Tế Tửu, Quách Vân làm Tư Nghiệp, hiện giờ Quách Vân không tại thế nên có cơ chế quản lý có chút thay đổi.
Xe ngựa không mang Lý Dương Minh tiến vào nội thành Yên Hưng, ngược lại một mạch tiến vào quân khu của Đông Hải tại phía Bắc, một đường đi thẳng đến trụ sở của Bách Tạo Cục.
Xe ngựa không được phép đi trong doanh trại, từ đây hai người phải xuống xe cầm ô đi bộ.
- A Lý, nay lại dẫn ai đến vậy?
Trong lúc kiểm tra xe ngựa, vị trưởng binh thấy dẫn người tới là Trần Lý liền thấp giọng dò hỏi.
Trần Lý nhún vai, tỏ vẻ không quan trọng đáp:
- Không rõ ràng, thấy bảo họ Dương, người đến từ kinh thành.
- Ha ha, Dương gia cao ngạo, hiện tại cũng muốn mua hàng của chúng ta sao?
- Có lẽ vậy đi...
Lý Dương Minh đứng ngay phía sau nhìn thiếu niên cùng đám quan binh không e ngại chút nào mà rèm pha hắn thì liền mộng bức.
Mẹ kiếp, dân phong ở đây tự do càn rỡ đến vậy sao?!
Ho khan một tiếng, Lý Dương Minh tiến lên mỉm cười nói:
- Đã kiểm tra xong xuôi, hẳn là nên dẫn ta đến chỗ của Đông Xưởng Quân nhỉ?
Trần Lý gật đầu, ra hiệu cho Lý Dương Minh đi theo hắn.
Đông Hải doanh trại về cơ bản suốt những năm qua không có gì thay đổi, chấp chưởng vẫn là người cũ Mâu Du Đô, họ Mâu hiện giờ không tại trong doanh, Phạm Thiết Hổ là người nắm quyền, đi ra đón lấy Lý Dương Minh chính là y.
Sau hai năm A Hổ phong thái vẫn vậy, tóc đổ luống đẹp trai hào sảng, thêm một chút râu ria phong trần, vừa thấy người quen liền hồ hợt tiến lên phía trước:
- Ha ha, Tứ hoàng tử, ngọn gió nào mang ngài tới nơi này thế này!!
- Phạm tướng quân, đã lâu không gặp rồi! - Lý Dương Minh chắp tay hoàn lễ.
Đến lúc này, Trần Lý cùng đám quan binh đi theo mới giật mình, không nghĩ tới từ nãy đến giờ là mình đang mang theo một vị hoàng tử.
Lý Dương Minh cùng Phạm Thiết Hổ tiến vào trong lều soái, cả hai uống trà khách sáo nói chuyện dăm ba câu, chủ yếu là hỏi về tình hình mấy năm gần đây.
Đương lúc hai người nói chuyện, một thân ảnh thướt tha trang nhã đi tới lều soái, Lý Dương Minh lúc này đưa mắt nhìn ra, nhận ra người đến liền giật mình:
- Đoàn tiểu thư, ngươi cũng ở đây sao?
Kẻ tới không phải ai khác ngoài Đoàn gia đại tiểu thư, Lý Dương Minh chỉ nghe nói hơn một năm trước nàng đã rời kinh thành về quê Hồng Châu, tuyệt không nghĩ tới Đoàn Thiên Hương nàng lại xuất hiện ở Đông Hài.
Đoàn Thiên Hương làm một cái vạn phúc hành lễ, không nhanh không chậm nói:
- Đông Xưởng Quân Đoàn Thiên Hương ra mắt Tứ Hoàng Tử.
Ách!
Chuyện này....
Lý Dương Minh có chút chân trối nhìn Đoàn thị, thật lòng hắn không nghĩ tới tới tình huống này.
...
Cùng lúc đó, tại nội thành Yên Hưng, cụ thể tại Biệt Phủ của thành chủ, tại dãy hành lang dài đằng đẵng, một tiểu la lỵ váy trắng khoác áo bông ôm lấy một chồng cuộn giấy hấp tấp chạy, thân hình nhỏ bé mặc áo bông tròn khiến nàng trong như một còn cừu nhỏ, tròn tròn hết sức khả ái.
Vội vàng lon ton chạy, đến một đoạn thì nàng sơ ý trượt chân ngã nhào ra đất, chồng giấy trên tay là tất vậy tứ tung.
Đạm hạ nhân lân cận thấy vậy liền hoảng, lập tức vứt bỏ hết công việc mà bu lại chạy tới đỡ nàng dậy.
“Tiểu nương tử không sao chứ?”
“Tiểu nương tử có bị đau ở đâu không?”
“....”
Đám hạ nhân này vừa xuýt xoa vừa đỡ nàng dậy, nhìn ngang ngó dọc một vòng kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu không, tất cả đều là thật lòng quan tâm, không giả dối chút nào.
La lị bày ra muốn mặt mếu máo thế nhưng cố nín không có khóc nhè trông vừa thương lại vừa buồn cười, lúc lắc cái đầu nhỏ, đôi má phúng phính như bánh bao của nàng đỏ ửng lên thật khiến cho người ta một cắn yêu một cái...
- Cảm tạ tỷ tỷ, cô cô... A Ly không sao!!
Giọng nói non nớt manh manh tựa như gió xuân thổi qua đám người lớn này, có thể nói toàn bộ tòa Biệt Phủ này , không, phải nói toàn bộ thành Yên Hưng thì tiểu la lị này chính là người được mọi người thương yêu chào đón nhất, đơn giản vì nàng quá mức ngoan ngoãn, quá mức đáng yêu...
Tô Mạc Ly cúi gập người cảm tạ đám hạ nhân, tiếp lấy chồng giấy rồi một đường tiếp tục chạy...
- Tiểu nương tử, chạy từ từ thôi!
Đám hạ nhân gọi vọng theo, sau thì quay sang nhìn nhau, cười lắc đầu rồi ai lại tiếp tục đi làm việc người nấy.
A Ly thì ôm chống giấy chạy tới chỗ thư phòng, đến lúc này nàng mới khẽ dừng cước bộ, thở hổn hển một chút rồi rón rén đẩy cửa vào bên trong.
Cái đầu nhỏ ngó ngó đi vào, tròn xoè đôi mắt nhìn cảnh tưởng âm u hỗn loạn bên trong phòng, nơi nơi đều là cái loại sổ sách vứt tứ tung, có chỗ chất đồng cao như núi, nàng đảo mắt nhìn quanh rồi lập tức hướng về một chỗ, nhìn thấy một thiếu niên áo đen đang gác hai chân lên bàn, ngửa đầu tựa lưng ra phía sau ghế, úp một cuốn sách lên mặt ngủ gật.
Vừa thấy thiếu niên này thì mắt A Ly liền sáng lên, rón rén chạy tới gần, đặt chống giấy của mình sang một góc, hai tay bưng lấy khuôn mặt tròn cười cười nhìn ngắm thiếu niên kia nằm ngủ.
Đột nhiên, giống như xác chết bật nắp quan tài bật dậy, thiếu niên kia hù một cái khiến A Ly hoảng giật bắt cả mình, cả người chao đảo suýt nữa thì bật ngửa, may mà thiếu niên kia xuất thủ nhanh như điện, hai tay bắt lấy cái eo nhỏ của A Ly, rồi hắn giống như nâng con thỏ nhỏ nâng A Ly lên xoay vòng vòng khiến tiểu cô nương thích thú cười khanh khách như chuông bạc.
- Ha ha! Vũ ca, thả A Ly xuống, A Ly chóng mặt quá!!
Đỗ Anh Vũ nghe thấy nàng gọi liền xầm mặt lại, đặt A Ly xuống đất, hắn nghiêm túc căn dặn:
- A Ly, ta nói bao lần rồi, chớ gọi ta là Vũ Ca...
- Sao, sao lại không bước vậy...
Nhìn nàng bẽn lẽn cúi đầu, hai tay mân mê góc váy áo như hài từ làm sai chuyện, Đỗ Anh Vũ hắn thoáng thở dài...
Hắn đương nhiên không thể nói rằng vì câu “Vũ Ca” khi đọc ngược lại đem cho người ta cảm giác không tốt được, thế nên hắn chỉ ngồi xổm xuống, véo véo cái mũi nhỏ của nàng, cười nói:
- Vì A Ly như muội muội của ta, thế nên gọi ta một tiếng Ca Ca là được!
A Ly không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoan gật đầu, lúc này sực nhớ ra chuyện chính, nàng chỉ chỉ vào mấy cuộn giấy mình mang đến, hấp tấp nói:
- Vũ... Ca ca, Cô Cô bảo A Ly khẩn trương mang cái này đến cho Ca Ca nhìn...
Đỗ tiểu tử cười cười, một tay xoa đầu nàng, một bên mở một trang đầu ra đọc, được một lúc, ánh mắt của hắn liền sáng bừng lên, thân thủ nhanh như chớp túm lấy cái áo bào treo trên ghế khoác lên thân, một tay ôm lấy A Ly, một tay đẩy cửa bước ra bên ngoài.
Vừa bước ra hành lang, hắn lập tức cao giọng quát:
- Triệu tập tất cả các vị Tế Tử, Tư Nghiệp cùng Thống Lĩnh tới đây gặp ta!!
- Rõ! Thưa thiếu chủ!!
Sân sau biệt phủ vốn không một bóng người thế nhưng đột nhiên từ gốc cây bụi cỏ nóc nhà đồng thanh phát ra tiếng, rồi từ mọi nơi xó xỉnh, ít nhất có đến hai mươi cái bóng đen phân tán phi thân lao ra tứ phía.
A Ly thấy vậy liền giương mắt tròn nhìn lên thiếu niên tuấn mĩ đang ôm lấy mình, thấp giọng thắc mắc:
“Ca Ca là đang cũng mọi người chơi trốn tìm sao?”
Chí ít không có như hậu thế khắp nới chặt phá rừng cây xây các loại khu công nghiệp.
Rời khỏi quan đạo khoảng vài trăm bước về cơ bản chính là cỏ dại rậm rạp, may mắn dựa theo tiêu chuẩn về quan đạo của Đại Việt, đường lớn rộng ít nhất một trượng, hoàn toàn thoải mái phân chia thành hai làn cho hai chiều ngược xuôi, đất ở quan đạo cũng vô cùng bằng phẳng ít chỗ ẩn nấp, người dân đi lại không phải lo lắng chuyện đột nhiên có ai đó nhảy ra nói đường này do hắn mở...
Lão xa phu... không hiện kẻ này tại đã trở lại mới diện mạo chân thật, y trẻ tuổi tuân tiếu mang theo nụ cười bình dị, hai bên con ngươi hữu thần hắc bạch phân minh, khí chất bất phàm thế nhưng lại mang lại cho người ta cảm giác ôn hoà dễ chịu.
Quả thật sau hai năm mọi thứ đều đổi khác, Tứ Hoàng Tử Lý Dương Minh xưa đâu bằng nay...
Ngoài trời mưa vẫn đổ, chiếc xe ngựa từ An Sinh Thôn muốn đến Yên Hưng trước giờ giới nghiêm phải cố sức lao nhanh trong làn mưa, may mắn quan đạo ở Hải Đông nổi tiếng với con đường xám, cực kỳ bằng phẳng dễ đi thế nên việc lao băng băng là không khó.
Ngoài một tên xa phu lầm lỳ ít nói đang đánh xe bên ngoài, đồng hành cùng Lý Dương Minh lần này là một tiểu tử tầm 6-7 tuổi cũng ngồi bên trong xe.
Tiểu tử này có vẻ ngoài non nớt nhưng ánh mắt cương nghị vượt xa độ tuổi, nhìn qua chỉ là một thằng nhóc nông thôn bình thường thế nhưng ăn mặc lại rất gọn gàng sạch sẽ, từ đầu đến đuôi tác phong đều vô cùng chững chạc, mặc cho xe ngựa chao đảo thì thiếu niên này lưng vẫn dựng thẳng tắp, ngực ưỡn ra bên ngoài, ánh mắt không hề liếc ngang ngó dọc chút nào.
Đây tuyệt là một đứa trẻ được giáo dưỡng cực kỳ cẩn thận, không thua gì xuất thân thế tộc.
Lý Dương Minh vừa nhìn thấy thì lòng nửa tò mò nửa yêu thích, đối với thiếu niên kia hoà ái mỉm cười nói:
- Bé con, ngươi tên là gì?
Lúc này, đứa trẻ mới quay sang chỗ Lý Dương Minh, chắp tay cẩn trọng đáp:
- Tiểu tử Trần Lý... bái kiến công tử!
- Ồ! Ta thấy người trong thôn lén lút gọi ngươi là Trưởng thôn nhỏ, ha ha, cha ngươi là Trưởng thôn Thôn An Sinh sao?
Trần Lý nghe vậy thì khẽ lắc đầu, ngưng lại một chút rồi mới nhàn nhạt đáp:
- Bẩm công tử, không phải, trưởng thôn không phải là cha ta...
- Ồ! Vậy sao...
- Mà là mẹ ta!!!
- Hoá ra là.... ách!!!
Lý Dương Minh đột nhiên giống như bị nghẹn, trân trối nhìn tiểu Trần Lý, đứa nhỏ thì thản nhiên như không, hỏi ngược:
- Điều này gì lạ lắm sao?
- Không, không lạ, chỉ là cảm thấy mẹ ngươi cần quắc không thua đấng mày râu, trong lòng ta cảm thấy khâm phục mà thôi...
Trần Lý lúc này đột nhiên cười rộ lên, hơi híp mắt lại, thong thả nói:
- Tiểu tử nghe nói Công Tử muốn đến tìm Đông Xưởng Quân?
Lý Dương Minh nghe vậy liền có chút ngờ vực, khe khẽ gật đầu.
Trần Lý liền nói tiếp:
- Công tử, nếu ngài biết Đông Xương Quân là ai thì hẳn sẽ thấy chuyện mẹ ta làm trưởng thôn không có gì là lạ...
Lý Dương Minh cười cười, lập tức nói:
- Đúng vậy, thiếu chủ các ngươi tuổi nhỏ đã thống lĩnh một khu vực rộng lớn, vậy chuyện mẹ ngươi làm thôn trưởng cũng không phải là chuyện gì đáng bất ngờ...
- Công tử, Thiếu chủ là thiếu chủ, Đông Xưởng Quân là Đông Xưởng Quân, hai vị đó hoàn toàn khác nhau...
Đến lúc này, Lý Dương Minh mới thật sự ngớ người.
“Bọn hắn không phải là một sao?!” Họ Lý cau mày thầm nghĩ.
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, chiếc xe ngựa băng băng chạy, thành Yên Hưng trong màn mưa ẩn ẩn hiện ra trước mắt.
...
Yên Hưng thành xây kề bên Bạch Đằng giang, trước chỉ nằm gọn trong một vùng Sơn cốc nhỏ, hiện tại đã mở rộng bao trọn toàn bộ lưu vực nơi này, có điều đặc biệt là khu vực ngoại thành không có tường thành bao quanh, chỉ có nhỏ nhỏ một cái cổng chào bằng đá.
Càng tiến đến nội khu, đường lớn càng mở rộng, Lý Dương Minh liếc mắt nhìn hai bên đường ruộng đồng rộng rãi, bánh xe mương nước đâu đâu cũng có, thỉnh thoảng lại thấy một cái chòi đất lớn dựng thẳng giữa đồng, phía trên cái chòi bốn cánh quạt đón gió quay vòng vòng, quay sang hỏi Trần Lý thì mới biết đây là Cối Xay Gió, một phát minh của Đông Xưởng, vừa có tác dụng đón gió Đông bơm nước tươi tiêu, vừa giúp bà con xay lúa thóc mà không cần sức người hay sức của gia súc.
Càng nói chuyện, Lý Dương Minh càng cảm thấy mình trước kia giống như có hiểu lầm về Đông Xưởng.
Tại kinh thành, hắn luôn cho rằng Đông Xưởng của Đỗ Anh Vũ hoạt động giống như một tổ chức tình báo, nhưng có vẻ nó thật sự giống như một công xưởng sản xuất bình thường nhiều hơn.
Sự thật thì Lý Dương Minh cũng không phải hoàn toàn sai lầm, khác với Tây Xưởng đặt tại kinh thành, Đông Xưởng của Đỗ Anh Vũ phân ra làm hai khu riêng biệt, một trụ sở đặt tại Yên Hưng, một trụ sở đặt tại Vân Đồn.
Trụ sở đặt tại Yên Hưng gọi Bách Tạo Cục, trước do Cao gia thiếu chủ Cao Tùng làm Tế Tửu, Quách Vân làm Tư Nghiệp, hiện giờ Quách Vân không tại thế nên có cơ chế quản lý có chút thay đổi.
Xe ngựa không mang Lý Dương Minh tiến vào nội thành Yên Hưng, ngược lại một mạch tiến vào quân khu của Đông Hải tại phía Bắc, một đường đi thẳng đến trụ sở của Bách Tạo Cục.
Xe ngựa không được phép đi trong doanh trại, từ đây hai người phải xuống xe cầm ô đi bộ.
- A Lý, nay lại dẫn ai đến vậy?
Trong lúc kiểm tra xe ngựa, vị trưởng binh thấy dẫn người tới là Trần Lý liền thấp giọng dò hỏi.
Trần Lý nhún vai, tỏ vẻ không quan trọng đáp:
- Không rõ ràng, thấy bảo họ Dương, người đến từ kinh thành.
- Ha ha, Dương gia cao ngạo, hiện tại cũng muốn mua hàng của chúng ta sao?
- Có lẽ vậy đi...
Lý Dương Minh đứng ngay phía sau nhìn thiếu niên cùng đám quan binh không e ngại chút nào mà rèm pha hắn thì liền mộng bức.
Mẹ kiếp, dân phong ở đây tự do càn rỡ đến vậy sao?!
Ho khan một tiếng, Lý Dương Minh tiến lên mỉm cười nói:
- Đã kiểm tra xong xuôi, hẳn là nên dẫn ta đến chỗ của Đông Xưởng Quân nhỉ?
Trần Lý gật đầu, ra hiệu cho Lý Dương Minh đi theo hắn.
Đông Hải doanh trại về cơ bản suốt những năm qua không có gì thay đổi, chấp chưởng vẫn là người cũ Mâu Du Đô, họ Mâu hiện giờ không tại trong doanh, Phạm Thiết Hổ là người nắm quyền, đi ra đón lấy Lý Dương Minh chính là y.
Sau hai năm A Hổ phong thái vẫn vậy, tóc đổ luống đẹp trai hào sảng, thêm một chút râu ria phong trần, vừa thấy người quen liền hồ hợt tiến lên phía trước:
- Ha ha, Tứ hoàng tử, ngọn gió nào mang ngài tới nơi này thế này!!
- Phạm tướng quân, đã lâu không gặp rồi! - Lý Dương Minh chắp tay hoàn lễ.
Đến lúc này, Trần Lý cùng đám quan binh đi theo mới giật mình, không nghĩ tới từ nãy đến giờ là mình đang mang theo một vị hoàng tử.
Lý Dương Minh cùng Phạm Thiết Hổ tiến vào trong lều soái, cả hai uống trà khách sáo nói chuyện dăm ba câu, chủ yếu là hỏi về tình hình mấy năm gần đây.
Đương lúc hai người nói chuyện, một thân ảnh thướt tha trang nhã đi tới lều soái, Lý Dương Minh lúc này đưa mắt nhìn ra, nhận ra người đến liền giật mình:
- Đoàn tiểu thư, ngươi cũng ở đây sao?
Kẻ tới không phải ai khác ngoài Đoàn gia đại tiểu thư, Lý Dương Minh chỉ nghe nói hơn một năm trước nàng đã rời kinh thành về quê Hồng Châu, tuyệt không nghĩ tới Đoàn Thiên Hương nàng lại xuất hiện ở Đông Hài.
Đoàn Thiên Hương làm một cái vạn phúc hành lễ, không nhanh không chậm nói:
- Đông Xưởng Quân Đoàn Thiên Hương ra mắt Tứ Hoàng Tử.
Ách!
Chuyện này....
Lý Dương Minh có chút chân trối nhìn Đoàn thị, thật lòng hắn không nghĩ tới tới tình huống này.
...
Cùng lúc đó, tại nội thành Yên Hưng, cụ thể tại Biệt Phủ của thành chủ, tại dãy hành lang dài đằng đẵng, một tiểu la lỵ váy trắng khoác áo bông ôm lấy một chồng cuộn giấy hấp tấp chạy, thân hình nhỏ bé mặc áo bông tròn khiến nàng trong như một còn cừu nhỏ, tròn tròn hết sức khả ái.
Vội vàng lon ton chạy, đến một đoạn thì nàng sơ ý trượt chân ngã nhào ra đất, chồng giấy trên tay là tất vậy tứ tung.
Đạm hạ nhân lân cận thấy vậy liền hoảng, lập tức vứt bỏ hết công việc mà bu lại chạy tới đỡ nàng dậy.
“Tiểu nương tử không sao chứ?”
“Tiểu nương tử có bị đau ở đâu không?”
“....”
Đám hạ nhân này vừa xuýt xoa vừa đỡ nàng dậy, nhìn ngang ngó dọc một vòng kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu không, tất cả đều là thật lòng quan tâm, không giả dối chút nào.
La lị bày ra muốn mặt mếu máo thế nhưng cố nín không có khóc nhè trông vừa thương lại vừa buồn cười, lúc lắc cái đầu nhỏ, đôi má phúng phính như bánh bao của nàng đỏ ửng lên thật khiến cho người ta một cắn yêu một cái...
- Cảm tạ tỷ tỷ, cô cô... A Ly không sao!!
Giọng nói non nớt manh manh tựa như gió xuân thổi qua đám người lớn này, có thể nói toàn bộ tòa Biệt Phủ này , không, phải nói toàn bộ thành Yên Hưng thì tiểu la lị này chính là người được mọi người thương yêu chào đón nhất, đơn giản vì nàng quá mức ngoan ngoãn, quá mức đáng yêu...
Tô Mạc Ly cúi gập người cảm tạ đám hạ nhân, tiếp lấy chồng giấy rồi một đường tiếp tục chạy...
- Tiểu nương tử, chạy từ từ thôi!
Đám hạ nhân gọi vọng theo, sau thì quay sang nhìn nhau, cười lắc đầu rồi ai lại tiếp tục đi làm việc người nấy.
A Ly thì ôm chống giấy chạy tới chỗ thư phòng, đến lúc này nàng mới khẽ dừng cước bộ, thở hổn hển một chút rồi rón rén đẩy cửa vào bên trong.
Cái đầu nhỏ ngó ngó đi vào, tròn xoè đôi mắt nhìn cảnh tưởng âm u hỗn loạn bên trong phòng, nơi nơi đều là cái loại sổ sách vứt tứ tung, có chỗ chất đồng cao như núi, nàng đảo mắt nhìn quanh rồi lập tức hướng về một chỗ, nhìn thấy một thiếu niên áo đen đang gác hai chân lên bàn, ngửa đầu tựa lưng ra phía sau ghế, úp một cuốn sách lên mặt ngủ gật.
Vừa thấy thiếu niên này thì mắt A Ly liền sáng lên, rón rén chạy tới gần, đặt chống giấy của mình sang một góc, hai tay bưng lấy khuôn mặt tròn cười cười nhìn ngắm thiếu niên kia nằm ngủ.
Đột nhiên, giống như xác chết bật nắp quan tài bật dậy, thiếu niên kia hù một cái khiến A Ly hoảng giật bắt cả mình, cả người chao đảo suýt nữa thì bật ngửa, may mà thiếu niên kia xuất thủ nhanh như điện, hai tay bắt lấy cái eo nhỏ của A Ly, rồi hắn giống như nâng con thỏ nhỏ nâng A Ly lên xoay vòng vòng khiến tiểu cô nương thích thú cười khanh khách như chuông bạc.
- Ha ha! Vũ ca, thả A Ly xuống, A Ly chóng mặt quá!!
Đỗ Anh Vũ nghe thấy nàng gọi liền xầm mặt lại, đặt A Ly xuống đất, hắn nghiêm túc căn dặn:
- A Ly, ta nói bao lần rồi, chớ gọi ta là Vũ Ca...
- Sao, sao lại không bước vậy...
Nhìn nàng bẽn lẽn cúi đầu, hai tay mân mê góc váy áo như hài từ làm sai chuyện, Đỗ Anh Vũ hắn thoáng thở dài...
Hắn đương nhiên không thể nói rằng vì câu “Vũ Ca” khi đọc ngược lại đem cho người ta cảm giác không tốt được, thế nên hắn chỉ ngồi xổm xuống, véo véo cái mũi nhỏ của nàng, cười nói:
- Vì A Ly như muội muội của ta, thế nên gọi ta một tiếng Ca Ca là được!
A Ly không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoan gật đầu, lúc này sực nhớ ra chuyện chính, nàng chỉ chỉ vào mấy cuộn giấy mình mang đến, hấp tấp nói:
- Vũ... Ca ca, Cô Cô bảo A Ly khẩn trương mang cái này đến cho Ca Ca nhìn...
Đỗ tiểu tử cười cười, một tay xoa đầu nàng, một bên mở một trang đầu ra đọc, được một lúc, ánh mắt của hắn liền sáng bừng lên, thân thủ nhanh như chớp túm lấy cái áo bào treo trên ghế khoác lên thân, một tay ôm lấy A Ly, một tay đẩy cửa bước ra bên ngoài.
Vừa bước ra hành lang, hắn lập tức cao giọng quát:
- Triệu tập tất cả các vị Tế Tử, Tư Nghiệp cùng Thống Lĩnh tới đây gặp ta!!
- Rõ! Thưa thiếu chủ!!
Sân sau biệt phủ vốn không một bóng người thế nhưng đột nhiên từ gốc cây bụi cỏ nóc nhà đồng thanh phát ra tiếng, rồi từ mọi nơi xó xỉnh, ít nhất có đến hai mươi cái bóng đen phân tán phi thân lao ra tứ phía.
A Ly thấy vậy liền giương mắt tròn nhìn lên thiếu niên tuấn mĩ đang ôm lấy mình, thấp giọng thắc mắc:
“Ca Ca là đang cũng mọi người chơi trốn tìm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.