Chương 178: Dựng lên màn kịch.
Ninh Lang
01/11/2021
Tống Triều Ung Châu những ngày đầu hạ.
Ánh mắt trời bao phủ đại địa, không trung xanh thẳm một màu như vừa nói gột rửa qua.
Thời điểm đầu tháng 6, Ung Châu thành khắp nơi đều là hoa Hoè nở rộ, từng chuỗi hoa Hoè lớn bằng đồng tiền mang theo sắc trắng phủ kín đầu đường cuối ngõ.
Hương hoa ngây ngất được những trận gió ấm áp thổi đến khiến lòng người không khỏi chìm đắm vào trong đó.
Đến lúc giữa trưa, toà Phúc Thiện khách điếm đã chật kín người.
Đây là toà khách sạn lớn nhất thành Ung Châu, hiện tượng này mỗi ngày đều xảy ra, cũng chẳng có gì là lạ.
Thực khách đầy bàn, nâng ly cạn chén, ngấu nghiến đồ ăn, có kẻ còn tranh thủ ngâm hai ba câu thơ rồi tự cho mình thật là lợi hại, thi thoảng tại một góc còn vang lên những tiếng vung tửu quyền của đám khách nhân.
Trong khách điếm trên lầu hai có một nhã phòng, tại vị trị gần cửa số có một gã thanh niên tuổi ngoài 20, thân hình có chút đơn bạc gầy yếu, vóc dáng trung đẳng, da hơi đen, mũi ưng mắt sâu, nhìn qua không giống người Hoa Hán.
Gã thanh bưng lên chén liệt tửu trước mặt, một hơi cạn sạch, tửu kình từ dạ dày dâng lên não bộ khiến hắn thoáng chốc lâm vào trạng thái lâng lâng, không kiềm được mà khen một tiếng rượu ngon, sau lại nhìn về phía đối diện.
Một tiểu tử 9 - 10 tuổi đang tủm tỉm nhìn hắn cười, bên cạnh còn có một lão già mù loà cùng một tuyệt sắc giai nhân đang đội nón che mặt.
Thanh niên này hôm nay đến là để gặp lão mù, ánh mắt lại không thể rời khỏi mĩ nhân nhưng nói chuyện với hắn lại là thằng nhóc trước mặt.
- Nông gia huynh đệ, thế nào?
Đỗ Anh Vũ thoải mái tự gắp cho mình một chút thức ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.
Gã thanh niên thì lại không tự nhiên được như vậy, vẻ mặt biểu lộ có chút khó khăn, không vội vã trả lời Đỗ tiểu tử mà nhìn sang phía lão già mù, thấp giọng hô:
- Tế ti! Ta...
- Ngươi cứ nghe theo lời Đỗ công tử dặn dò là được!
Không chờ thanh niên kia nói hết câu, lão nhân mù đã đáp, giọng có phần lạnh nhạt không mang theo cảm xúc.
Gã thanh niên này lại lâm vào một trận đấu tranh tư tưởng, cảm thấy bản thân thật sự lưỡng lự khó quyết, nửa ngày sau mới cắn răng gật đầu nói:
- Được! Ta làm!
Giống như nhìn thấu được tên này vẫn còn lo lắng, Đỗ Anh Vũ rất tự nhiên nói chuyện, cho hắn một liều thuốc an thần:
- Nông gia huynh đệ không cần lo lắng, chuyện này nếu thành tuyệt không bạc đãi ngươi! Mà hết tất cả đều là vì cộng đồng người Tráng, ở đó ngươi chính là anh hùng! Tin tưởng ta!
Giọng nói của Đỗ Anh Vũ như có mê lực, thanh âm trầm bổng thu phát tự nhiên, đặc biệt như hắn nhấn mạnh vào hai từ “anh hùng” càng khiến cho gã thanh niên thêm phần quyết ý.
Tại người Tráng, anh hùng là một danh hiệu vinh dự để người ta sống chết theo đuổi.
Người tráng dân phong bưu hãn, tinh thần thượng võ, gã thanh niên này thân thể không cho phép hắn trở thành anh hùng theo kiểu này.
Tại trong tộc hắn chỉ được coi là một tên liên lạc không có tác dụng gì nhiều, hiện tại bỗng nhiên được người coi trọng, nội tâm tự nhiên có chút thụ sủng nhược kinh.
“Nếu Tế Ti cũng có ý như vậy, vậy ta còn nghĩ cái gì?” Gã họ Nông thầm nghĩ.
Kết quả hắn chính là biểu lộ quyết ý, thề thốt khẳng định sẽ làm tốt sau đó rời đi.
Nhiệm vụ của hắn lần này đến Ung Châu thay tộc trưởng gặp Liễu Xung xem xét tình hình, hiện tại đến lúc hắn phải trở thực thi nhiệm vụ rồi.
Đỗ Anh Vũ nhóm người cũng không ngay lập tức bỏ đi, vẫn ở lại dùng bữa, im lặng cả buổi Lý Sư Sư hiện tại mới mở miệng nói chuyện:
- A Vũ! Mâu thuẫn hai tộc một khi nổ ra tất sẽ có đại chiến, lúc đó sẽ không còn đường lui nữa, chuyện này ngươi phải tính toán thật kỹ.
Đỗ Anh Vũ dường như không quan tâm đến điều Lý Sư Sư vừa nói, mà hắn ngược lại dùng ánh mắt kì quặc nhìn nàng, cười cười nói: — QUẢNG CÁO —
- Lý Tỷ! Ngươi là người Hán đúng không?
Lý Sư Sư sững người, thần sắc có phần phức tạp, khẽ gật đầu.
Đỗ tiểu tử gắp thức ăn bỏ vào mồm, tiếu dung trên khuôn mặt vẫn hiển lộ, hắn nói tiếp:
- Nhưng cách cư xử của ngươi lại không giống người Hán chút nào! Tại sao vậy?
Đây cũng là nghi hoặc lớn của Đỗ Anh Vũ đối với họ Lý nương tử.
Hắn là đang muốn kích động hai tộc người chiến tranh, nàng là người Hán đã không cản thì thôi lại còn muốn tiếp tay cho hắn, điều này trong mắt Đỗ Anh Vũ tự nhiên là quá bất thường.
Lý Sư Sư im lặng một hồi lâu.
Đỗ Anh Vũ cũng kiên nhẫn mỉm cười chờ đợi.
Phải một lúc sau, nàng mới thở dài nói:
- Đau dài không bằng đau ngắn, không có ngươi thì cũng sẽ có kẻ khác làm chuyện này, vì lợi ích của Hán tộc, ta thà chấp nhận mất một phần đất đai nhưng đổi lại được một chính quyền mới do dân, vì dân, một triều đình thống lĩnh Hán tộc mới!
Đáp án của Lý Sư Sư khiến Đỗ Anh Vũ thật sự bất ngờ.
Cô nàng này... chính là mầm mống phản loạn trong truyền thuyết đây sao?
Đặc biệt khi hắn nhìn vào mắt của nàng, đồng tử không hề giãn nở...
Nàng là không có nói dối!
Thật vậy, luôn giả tạo Lý Sư Sư lần đầu tiên không có nói dối!
“Hắc hắc! Chuyện này thật thú vị!”
Đỗ Anh Vũ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ.
Hắn ngồi bên cạnh của sổ, nhìn xuống bên dưới toà Phúc Thiện khách điếm đám đông thực khách.
Ở nơi này 8 phần là người Hán, bọn hắn vẫn vui vẻ mơ mơ màng màng mà sống, ngày đêm sanh ca như thể cuộc sống vẫn luôn chỉ một màu Hồng.
Quốc gia đại sự tự nhiên không đến phiên bọn hắn quản, làm một dân chúng bé nhỏ cứ thoải mái về phần mình mà sống không phải tốt đẹp hơn sao?
Chuyện thiên hạ tự nhiên có người thiên hạ lo lắng, đâu đến phiên mình quan tâm!
Đỗ Anh Vũ nhìn đám người này, miệng không khỏi nhoẻn cười, tự nhủ:
“Người Tống ai cũng đám người này thì thật tốt biết bao! Hắc hắc!”
...
Ở một nơi khác, trong Ung Châu phủ Tri Châu.
Một gã trung niên sắc mặt âm trầm, đi lại trong đại sảnh từ nãy đến giờ.
Cứng quá sẽ gãy!
Thượng thiện nhược thủy!
Lăn lộn bao năm chốn quan trường Liễu Xuyên làm sao không biết chuyện này.
Vấn đề giữa người Tráng và người Hán tại vùng đất này là một chủ đề nhạy cảm, việc của hắn chính là điều phối mối quan hệ này làm sao cho nó không chuyển biến trở nên xấu. — QUẢNG CÁO —
Chỉ là trong lúc hắn còn đang chần chừ chưa giải quyết thì những lời đồn thổi bên ngoài theo theo gió mà lan ra khắp nơi.
Từ những lời ca tụng chuyện Nông Chí Cao năm ấy, cho đến những câu hỏi tại sao vùng đất của người Tráng lại để cho người Hán cầm quyền....
Thậm trí còn có rất nhiều lời đồi thổi nhắm trực tiếp vào hắn, nói hắn “Thân Tráng bài Hán” điển hình Hán gian.
Lời này lại được khá nhiều người Hán tin, lời này lại được khá nhiều người Hán tin vì cách hành xử của họ Liêu mấy năm gần đây là quá nhược.
Đối với người Tráng luôn một bộ giơ cao đánh khẽ, còi đối với người Hán thì lại một bộ thiết diện vô tư.
Đây là có ý gì?
Bọn hắn mới là tộc nhân của người sao?
Ấm ức bấy lâu nhưng không thể làm gì được Liễu Xuyên, đám người Hán nay lại quay sang chĩa mũi dùi về phía người Tráng.
Cứ như vậy mâu thuẫn lại càng ngày càng gia tăng, một số cửa hàng, khách sạn tại Ung Châu mà người Hán mở đã có biểu lộ không tiếp người Tráng.
Nói đi cũng phải nói lại, Liễu Xuyên kì thật mấy năm này làm không tệ, đối với người Tráng hắn luôn dùng thủ đoạn mềm dẻo khiến đám người này ngoan ngoãn mà nộp thuế.
Đương nhiên không nhiều nhưng thịt muỗi cũng mà thịt.
Liễu Xuyên tin chỉ cần cho hắn thêm thời gian, hắn nhất định sẽ biến đám người Tráng này trở thành một phần của Đại Tống.
Đây cũng là thứ hắn dùng để trở lại triều đình trung ương.
Hắn cần thực tích và tiền bạc!
Vấn đề tiền bạc thì lấy đâu ra, người Tráng nghèo muốn chết, vậy thì chỉ có thể lấy từ người Hán mà thôi.
Từ đó, Mãnh Hổ trại tồn tại là một thoả thuận ngầm giữa Liễu Xuyên cùng chư tộc vùng này, một dạng nuôi khấu tự trọng đặc trưng.
Cho chư tộc vùng cao một chút ngon ngọt đổi lại được sự ổn định của bọn hắn, Liễu Xuyên cảm thấy đáng để đánh đổi.
Hơn nữa nạn nhân đâu phải là hắn, Tống triều thời đại thương nhân phát triển, tại cửa khẩu phía nam nườm nượp ngươi mua kẻ bán, một đám dê béo giàu đến chảy mỡ.
Mãnh Hộ trại cướp được từ đám người này hắn Liễu Xuyên cũng được chia một phần.
Tất cả đều có lợi, tội gì mà không làm.
Hiện tại thì tốt rồi, Họ Liễu lúc này chẳng khác gì tự bắn vào chân mình.
Nếu thả Mãnh Hổ trại đám người hiển nhiên sẽ khiến cho cộng đồng Thương Nhân tại Ung Châu phẫn nộ.
Nhưng nếu không thả thì sẽ mất lòng đám Sơn nhân tộc trưởng.
Thả cũng loạn, không thả cũng loạn.
Trong nhất thời Liễu Xuyên là quá khó để đưa ra quyết định chính xác.
“Ta... thật sự quá khó khăn!” Hắn không khỏi thầm cảm khái một câu.
Đúng lúc này, một tên cảnh binh hộ vệ chạy tới khom người báo cáo:
- Đai nhân! Bên ngoài có một kẻ tự xưng là sứ giả của Nông gia tới, nói muốn gặp đại nhân!
“Đến rồi!” Liễu Xuyên thầm nghĩ trong lòng.
Hắn mấy ngày nay hắn án binh bất động chính là chờ thái độ của các nhóm thủ lĩnh Sơn tộc người Tráng, dựa vào đó để đưa ra quyết định cuối cùng. — QUẢNG CÁO —
- Để cho hắn vào đi! - Liễu Xuyên trầm giọng ra lệnh.
Đám thuốc hạ của họ Liễu nhanh chóng mang người tiến vào.
Mà sứ giả của Nông gia không ai khác chính là thanh niên họ Nông xuất hiện tại Phúc Thiện Khách sạn lúc trước.
Vừa gặp Liễu Xuyên, gã thanh niên đã khom minh chắp tay:
- Gặp qua Liễu đại nhân!
- Không cần đa lễ! Mau tới nói chuyện, ý của các người là muốn như thế nào? - Liễu Xuyên ngay lập tức nói.
Gã thanh niên cúi đầu chốc lát, trong lòng niệm lại những gì mà Đỗ Anh Vũ dạy hắn liền ngẩng đầu nói:
- Đại nhân gặp khó, tộc trưởng tự nhiên là biết nên phái thuộc hạ tới đây giúp đỡ đại nhân!
Liễu Xuyên ồ lên một tiếng, sau vội gặng hỏi:
- Là ý gì? Mau nói thẳng ra!
Gã thanh niên nhìn xung quanh một vòng, thấy không có người lạ mới tiến lên thấp giọng nói:
- Chúng ta có thể dựng một màn kịch!
Sau đó gã thanh niên tiến lên thì thầm vào tai Liễu Xuyên.
Họ Liễu vừa nghe xong thì mắt trắng dã nhìn tên trước mặt, trong nhất thời không biết phải nói cái gì?
Con mẹ nó!
Vở kịch này có phải quá kích thích rồi không?
...
Trở về phòng ở dịch trạm, Đỗ Anh Vũ còn chưa kịp đặt mông xuống ghế thì đã thấy Công Đàm từ trong bóng tối thù lù xuất biến khiến Đỗ tiểu tử kém chút ngã ngửa, chưa kịp trách mắng thì đã nghe tên mặt cương thi tiến lên báo cáo.
- Công tử, tại Ung Châu lời đồn thổi đều đã phóng ra hết!
- Tốt! Tạm thời dừng lại! Thêm nữa cũng không có tác dụng. - Đỗ tiểu tử gật gù.
Công Đàm hiếm hoi xuất hiện biểu lộ, khuôn mặt có phần nghi hoặc hỏi:
- Liễu Xuyên... thật sẽ mắc bẫy sao?
Đỗ Anh Vũ tự nhiên cũng không dám chắc 10 phần nhưng trước mặt thuộc hạ vẫn phải trang bức một phen, hắn tự tin nói:
- Sẽ! Họ Liễu xuất thân nho môn thanh sĩ, loại người này trọng thanh danh, lời đồn về hắn tự nhiên ép hắn không còn đường lui... chỉ có thể mặc cho chúng ta bày bố mà thôi!
Dựa vào xuất thân, tính cách hoàn cảnh của Liễu Xuyên, Đỗ Anh Vũ có thể dám chắc đến 7 phần hắn sẽ diễn vở kịch này.
Khân khấu là toàn Ung Châu, nhân vật cũng đã đủ, hiện tại chỉ còn chờ giờ diễn mà thôi.
Ánh mắt trời bao phủ đại địa, không trung xanh thẳm một màu như vừa nói gột rửa qua.
Thời điểm đầu tháng 6, Ung Châu thành khắp nơi đều là hoa Hoè nở rộ, từng chuỗi hoa Hoè lớn bằng đồng tiền mang theo sắc trắng phủ kín đầu đường cuối ngõ.
Hương hoa ngây ngất được những trận gió ấm áp thổi đến khiến lòng người không khỏi chìm đắm vào trong đó.
Đến lúc giữa trưa, toà Phúc Thiện khách điếm đã chật kín người.
Đây là toà khách sạn lớn nhất thành Ung Châu, hiện tượng này mỗi ngày đều xảy ra, cũng chẳng có gì là lạ.
Thực khách đầy bàn, nâng ly cạn chén, ngấu nghiến đồ ăn, có kẻ còn tranh thủ ngâm hai ba câu thơ rồi tự cho mình thật là lợi hại, thi thoảng tại một góc còn vang lên những tiếng vung tửu quyền của đám khách nhân.
Trong khách điếm trên lầu hai có một nhã phòng, tại vị trị gần cửa số có một gã thanh niên tuổi ngoài 20, thân hình có chút đơn bạc gầy yếu, vóc dáng trung đẳng, da hơi đen, mũi ưng mắt sâu, nhìn qua không giống người Hoa Hán.
Gã thanh bưng lên chén liệt tửu trước mặt, một hơi cạn sạch, tửu kình từ dạ dày dâng lên não bộ khiến hắn thoáng chốc lâm vào trạng thái lâng lâng, không kiềm được mà khen một tiếng rượu ngon, sau lại nhìn về phía đối diện.
Một tiểu tử 9 - 10 tuổi đang tủm tỉm nhìn hắn cười, bên cạnh còn có một lão già mù loà cùng một tuyệt sắc giai nhân đang đội nón che mặt.
Thanh niên này hôm nay đến là để gặp lão mù, ánh mắt lại không thể rời khỏi mĩ nhân nhưng nói chuyện với hắn lại là thằng nhóc trước mặt.
- Nông gia huynh đệ, thế nào?
Đỗ Anh Vũ thoải mái tự gắp cho mình một chút thức ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.
Gã thanh niên thì lại không tự nhiên được như vậy, vẻ mặt biểu lộ có chút khó khăn, không vội vã trả lời Đỗ tiểu tử mà nhìn sang phía lão già mù, thấp giọng hô:
- Tế ti! Ta...
- Ngươi cứ nghe theo lời Đỗ công tử dặn dò là được!
Không chờ thanh niên kia nói hết câu, lão nhân mù đã đáp, giọng có phần lạnh nhạt không mang theo cảm xúc.
Gã thanh niên này lại lâm vào một trận đấu tranh tư tưởng, cảm thấy bản thân thật sự lưỡng lự khó quyết, nửa ngày sau mới cắn răng gật đầu nói:
- Được! Ta làm!
Giống như nhìn thấu được tên này vẫn còn lo lắng, Đỗ Anh Vũ rất tự nhiên nói chuyện, cho hắn một liều thuốc an thần:
- Nông gia huynh đệ không cần lo lắng, chuyện này nếu thành tuyệt không bạc đãi ngươi! Mà hết tất cả đều là vì cộng đồng người Tráng, ở đó ngươi chính là anh hùng! Tin tưởng ta!
Giọng nói của Đỗ Anh Vũ như có mê lực, thanh âm trầm bổng thu phát tự nhiên, đặc biệt như hắn nhấn mạnh vào hai từ “anh hùng” càng khiến cho gã thanh niên thêm phần quyết ý.
Tại người Tráng, anh hùng là một danh hiệu vinh dự để người ta sống chết theo đuổi.
Người tráng dân phong bưu hãn, tinh thần thượng võ, gã thanh niên này thân thể không cho phép hắn trở thành anh hùng theo kiểu này.
Tại trong tộc hắn chỉ được coi là một tên liên lạc không có tác dụng gì nhiều, hiện tại bỗng nhiên được người coi trọng, nội tâm tự nhiên có chút thụ sủng nhược kinh.
“Nếu Tế Ti cũng có ý như vậy, vậy ta còn nghĩ cái gì?” Gã họ Nông thầm nghĩ.
Kết quả hắn chính là biểu lộ quyết ý, thề thốt khẳng định sẽ làm tốt sau đó rời đi.
Nhiệm vụ của hắn lần này đến Ung Châu thay tộc trưởng gặp Liễu Xung xem xét tình hình, hiện tại đến lúc hắn phải trở thực thi nhiệm vụ rồi.
Đỗ Anh Vũ nhóm người cũng không ngay lập tức bỏ đi, vẫn ở lại dùng bữa, im lặng cả buổi Lý Sư Sư hiện tại mới mở miệng nói chuyện:
- A Vũ! Mâu thuẫn hai tộc một khi nổ ra tất sẽ có đại chiến, lúc đó sẽ không còn đường lui nữa, chuyện này ngươi phải tính toán thật kỹ.
Đỗ Anh Vũ dường như không quan tâm đến điều Lý Sư Sư vừa nói, mà hắn ngược lại dùng ánh mắt kì quặc nhìn nàng, cười cười nói: — QUẢNG CÁO —
- Lý Tỷ! Ngươi là người Hán đúng không?
Lý Sư Sư sững người, thần sắc có phần phức tạp, khẽ gật đầu.
Đỗ tiểu tử gắp thức ăn bỏ vào mồm, tiếu dung trên khuôn mặt vẫn hiển lộ, hắn nói tiếp:
- Nhưng cách cư xử của ngươi lại không giống người Hán chút nào! Tại sao vậy?
Đây cũng là nghi hoặc lớn của Đỗ Anh Vũ đối với họ Lý nương tử.
Hắn là đang muốn kích động hai tộc người chiến tranh, nàng là người Hán đã không cản thì thôi lại còn muốn tiếp tay cho hắn, điều này trong mắt Đỗ Anh Vũ tự nhiên là quá bất thường.
Lý Sư Sư im lặng một hồi lâu.
Đỗ Anh Vũ cũng kiên nhẫn mỉm cười chờ đợi.
Phải một lúc sau, nàng mới thở dài nói:
- Đau dài không bằng đau ngắn, không có ngươi thì cũng sẽ có kẻ khác làm chuyện này, vì lợi ích của Hán tộc, ta thà chấp nhận mất một phần đất đai nhưng đổi lại được một chính quyền mới do dân, vì dân, một triều đình thống lĩnh Hán tộc mới!
Đáp án của Lý Sư Sư khiến Đỗ Anh Vũ thật sự bất ngờ.
Cô nàng này... chính là mầm mống phản loạn trong truyền thuyết đây sao?
Đặc biệt khi hắn nhìn vào mắt của nàng, đồng tử không hề giãn nở...
Nàng là không có nói dối!
Thật vậy, luôn giả tạo Lý Sư Sư lần đầu tiên không có nói dối!
“Hắc hắc! Chuyện này thật thú vị!”
Đỗ Anh Vũ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ.
Hắn ngồi bên cạnh của sổ, nhìn xuống bên dưới toà Phúc Thiện khách điếm đám đông thực khách.
Ở nơi này 8 phần là người Hán, bọn hắn vẫn vui vẻ mơ mơ màng màng mà sống, ngày đêm sanh ca như thể cuộc sống vẫn luôn chỉ một màu Hồng.
Quốc gia đại sự tự nhiên không đến phiên bọn hắn quản, làm một dân chúng bé nhỏ cứ thoải mái về phần mình mà sống không phải tốt đẹp hơn sao?
Chuyện thiên hạ tự nhiên có người thiên hạ lo lắng, đâu đến phiên mình quan tâm!
Đỗ Anh Vũ nhìn đám người này, miệng không khỏi nhoẻn cười, tự nhủ:
“Người Tống ai cũng đám người này thì thật tốt biết bao! Hắc hắc!”
...
Ở một nơi khác, trong Ung Châu phủ Tri Châu.
Một gã trung niên sắc mặt âm trầm, đi lại trong đại sảnh từ nãy đến giờ.
Cứng quá sẽ gãy!
Thượng thiện nhược thủy!
Lăn lộn bao năm chốn quan trường Liễu Xuyên làm sao không biết chuyện này.
Vấn đề giữa người Tráng và người Hán tại vùng đất này là một chủ đề nhạy cảm, việc của hắn chính là điều phối mối quan hệ này làm sao cho nó không chuyển biến trở nên xấu. — QUẢNG CÁO —
Chỉ là trong lúc hắn còn đang chần chừ chưa giải quyết thì những lời đồn thổi bên ngoài theo theo gió mà lan ra khắp nơi.
Từ những lời ca tụng chuyện Nông Chí Cao năm ấy, cho đến những câu hỏi tại sao vùng đất của người Tráng lại để cho người Hán cầm quyền....
Thậm trí còn có rất nhiều lời đồi thổi nhắm trực tiếp vào hắn, nói hắn “Thân Tráng bài Hán” điển hình Hán gian.
Lời này lại được khá nhiều người Hán tin, lời này lại được khá nhiều người Hán tin vì cách hành xử của họ Liêu mấy năm gần đây là quá nhược.
Đối với người Tráng luôn một bộ giơ cao đánh khẽ, còi đối với người Hán thì lại một bộ thiết diện vô tư.
Đây là có ý gì?
Bọn hắn mới là tộc nhân của người sao?
Ấm ức bấy lâu nhưng không thể làm gì được Liễu Xuyên, đám người Hán nay lại quay sang chĩa mũi dùi về phía người Tráng.
Cứ như vậy mâu thuẫn lại càng ngày càng gia tăng, một số cửa hàng, khách sạn tại Ung Châu mà người Hán mở đã có biểu lộ không tiếp người Tráng.
Nói đi cũng phải nói lại, Liễu Xuyên kì thật mấy năm này làm không tệ, đối với người Tráng hắn luôn dùng thủ đoạn mềm dẻo khiến đám người này ngoan ngoãn mà nộp thuế.
Đương nhiên không nhiều nhưng thịt muỗi cũng mà thịt.
Liễu Xuyên tin chỉ cần cho hắn thêm thời gian, hắn nhất định sẽ biến đám người Tráng này trở thành một phần của Đại Tống.
Đây cũng là thứ hắn dùng để trở lại triều đình trung ương.
Hắn cần thực tích và tiền bạc!
Vấn đề tiền bạc thì lấy đâu ra, người Tráng nghèo muốn chết, vậy thì chỉ có thể lấy từ người Hán mà thôi.
Từ đó, Mãnh Hổ trại tồn tại là một thoả thuận ngầm giữa Liễu Xuyên cùng chư tộc vùng này, một dạng nuôi khấu tự trọng đặc trưng.
Cho chư tộc vùng cao một chút ngon ngọt đổi lại được sự ổn định của bọn hắn, Liễu Xuyên cảm thấy đáng để đánh đổi.
Hơn nữa nạn nhân đâu phải là hắn, Tống triều thời đại thương nhân phát triển, tại cửa khẩu phía nam nườm nượp ngươi mua kẻ bán, một đám dê béo giàu đến chảy mỡ.
Mãnh Hộ trại cướp được từ đám người này hắn Liễu Xuyên cũng được chia một phần.
Tất cả đều có lợi, tội gì mà không làm.
Hiện tại thì tốt rồi, Họ Liễu lúc này chẳng khác gì tự bắn vào chân mình.
Nếu thả Mãnh Hổ trại đám người hiển nhiên sẽ khiến cho cộng đồng Thương Nhân tại Ung Châu phẫn nộ.
Nhưng nếu không thả thì sẽ mất lòng đám Sơn nhân tộc trưởng.
Thả cũng loạn, không thả cũng loạn.
Trong nhất thời Liễu Xuyên là quá khó để đưa ra quyết định chính xác.
“Ta... thật sự quá khó khăn!” Hắn không khỏi thầm cảm khái một câu.
Đúng lúc này, một tên cảnh binh hộ vệ chạy tới khom người báo cáo:
- Đai nhân! Bên ngoài có một kẻ tự xưng là sứ giả của Nông gia tới, nói muốn gặp đại nhân!
“Đến rồi!” Liễu Xuyên thầm nghĩ trong lòng.
Hắn mấy ngày nay hắn án binh bất động chính là chờ thái độ của các nhóm thủ lĩnh Sơn tộc người Tráng, dựa vào đó để đưa ra quyết định cuối cùng. — QUẢNG CÁO —
- Để cho hắn vào đi! - Liễu Xuyên trầm giọng ra lệnh.
Đám thuốc hạ của họ Liễu nhanh chóng mang người tiến vào.
Mà sứ giả của Nông gia không ai khác chính là thanh niên họ Nông xuất hiện tại Phúc Thiện Khách sạn lúc trước.
Vừa gặp Liễu Xuyên, gã thanh niên đã khom minh chắp tay:
- Gặp qua Liễu đại nhân!
- Không cần đa lễ! Mau tới nói chuyện, ý của các người là muốn như thế nào? - Liễu Xuyên ngay lập tức nói.
Gã thanh niên cúi đầu chốc lát, trong lòng niệm lại những gì mà Đỗ Anh Vũ dạy hắn liền ngẩng đầu nói:
- Đại nhân gặp khó, tộc trưởng tự nhiên là biết nên phái thuộc hạ tới đây giúp đỡ đại nhân!
Liễu Xuyên ồ lên một tiếng, sau vội gặng hỏi:
- Là ý gì? Mau nói thẳng ra!
Gã thanh niên nhìn xung quanh một vòng, thấy không có người lạ mới tiến lên thấp giọng nói:
- Chúng ta có thể dựng một màn kịch!
Sau đó gã thanh niên tiến lên thì thầm vào tai Liễu Xuyên.
Họ Liễu vừa nghe xong thì mắt trắng dã nhìn tên trước mặt, trong nhất thời không biết phải nói cái gì?
Con mẹ nó!
Vở kịch này có phải quá kích thích rồi không?
...
Trở về phòng ở dịch trạm, Đỗ Anh Vũ còn chưa kịp đặt mông xuống ghế thì đã thấy Công Đàm từ trong bóng tối thù lù xuất biến khiến Đỗ tiểu tử kém chút ngã ngửa, chưa kịp trách mắng thì đã nghe tên mặt cương thi tiến lên báo cáo.
- Công tử, tại Ung Châu lời đồn thổi đều đã phóng ra hết!
- Tốt! Tạm thời dừng lại! Thêm nữa cũng không có tác dụng. - Đỗ tiểu tử gật gù.
Công Đàm hiếm hoi xuất hiện biểu lộ, khuôn mặt có phần nghi hoặc hỏi:
- Liễu Xuyên... thật sẽ mắc bẫy sao?
Đỗ Anh Vũ tự nhiên cũng không dám chắc 10 phần nhưng trước mặt thuộc hạ vẫn phải trang bức một phen, hắn tự tin nói:
- Sẽ! Họ Liễu xuất thân nho môn thanh sĩ, loại người này trọng thanh danh, lời đồn về hắn tự nhiên ép hắn không còn đường lui... chỉ có thể mặc cho chúng ta bày bố mà thôi!
Dựa vào xuất thân, tính cách hoàn cảnh của Liễu Xuyên, Đỗ Anh Vũ có thể dám chắc đến 7 phần hắn sẽ diễn vở kịch này.
Khân khấu là toàn Ung Châu, nhân vật cũng đã đủ, hiện tại chỉ còn chờ giờ diễn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.